Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi
Chương 47-5: Trả lại gấp trăm lần (5)

Edit: Lãnh Thiên Nhii.

Ánh mắt Sở Thiên Hữu tối tăm phức tạp nhìn Tô Tiểu Vũ,, nữ nhân này hắn nhất định phải lấy được, lần này hắn tuyệt đối sẽ không bại bởi Tư Thiên Hoán, coi như lúc trước nàng và Tư Thiên Hoán ở chung một chỗ, hắn cũng muốn đoạt lại nàng.

"Đừng nhìn nữ nhân của ta như vậy, ta sợ không nhịn được móc mắt ngươi." Tư Thiên Hoán chú ý tới hàm ý trong mắt của hắn, sát ý trong mắt chợt lóe lên, rồi sau đó khóe môi nâng lên, lành lạnh nói, thái độ rất phách lối, nhưng hắn ngay cả phách lối cũng vô tận, Sở Thiên hữu cũng coi là một đối thủ, nhưng hắn vẫn còn quá kém cỏi.

"Tư Thiên Hoán, ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao?" Sắc mặt Sở Thiên Hữu rất khó nhìn, hắn ghét nhất, chính là Tư Thiên Hoán không để hắn ở trong mắt, hắn Sở Thiên Hữu Hà chưa từng bị người khác xem thường như vậy, ánh mắt chuyển sang Tô Tiểu Vũ, lạnh giọng nói ra điều kiện, "Tô Tiểu Vũ, ngươi theo ta trở về Lăng quốc, ta cho ngươi hậu vị Lăng quốc." Mặc dù Lăng quốc không có cường đại như Phong quốc, nhưng thân phận hoàng hậu Lăng quốc dù sao cũng hơn thân phận vương phi Phong quốc, hắn không tin nữ nhân nào không yêu thân phận địa vị, không yêu tiền bạc quyền lực.

"Vốn định thả ngươi rời đi, kết quả chính ngươi muốn chết." Tư Thiên Hoán hừ lạnh một tiếng, ý cười rút đi, đáy mắt chỉ có sát ý, dám đánh chủ ý lên nữ nhân của hắn, tìm chết, nếu không phải là về mặt năng lực quân sự thấy hắn xứng đáng trở thành đối thủ của hắn, thì sao hắn phải nói nhảm nhiều như vậy.

Dứt lời, tay trái nâng lên, muốn cho ra một chưởng.

Sở Thiên Hữu biết võ công Tư Thiên Hoán cao cường, lập tức vận mười phần công lực chuẩn bị đối địch, lại thấy Tô Tiểu Vũ chậm rãi giơ tay lên, ngăn Tư Thiên Hoán công kích, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, quả nhiên, nữ nhân đều yêu thân phận địa vị, mới vừa nãy nữ nhân này còn bảo vệ Tư Thiên Hoán, lần này thì đầu hàng rồi.

Tô Tiểu Vũ không sẽ không để ý Sở Thiên Hữu nghĩ cái gì, chỉ lành lạnh nhìn Tư Thiên Hoán một cái, "Hoán, ta đã nói, mối thù của ngươi, ta giúp ngươi báo." Ai cho phép hắn tự mình động thủ.

Tư Thiên Hoán vừa nghe, hài lòng cười, chậm rãi thả tay xuống, lui về phía sau một bước, vật nhỏ đang bảo vệ hắn.

Tư Thiên Hoán vui vẻ, nhưng mặt Sở Thiên Hữu lại hoàn toàn lạnh xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi, Tô Tiểu Vũ ngăn Tư Thiên Hoán không phải là bởi vì động lòng với đề nghị của hắn, mà là muốn đích thân động thủ?

"Thời điểm Đánh giặc, ngươi đâm Hoán một kiếm, đúng không." Tô Tiểu Vũ vô tội nháy mắt, giọng nói cũng tràn đầy thiện ý, nghe không ra một chút sát ý nào.

"Đúng vậy thì như thế nào?" Sở Thiên Hữu híp mắt, đối với Tô Tiểu Vũ không còn nửa điểm thương tiếc, một nữ nhân xứng với hắn tự nhiên sẽ cưng chiều, nhưng nữ nhân này chỉ biết quan tâm Tư Thiên Hoán, vậy coi như hắn có dẫn nàng trở về Lăng quốc, lại muốn hắn sủng ái, vậy thì không thể nào.

"Con người của ta, tương đối để tâm, người khác thiếu nợ của ta, ta nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần, ngươi tổn thương hoán một lần, vậy ta sẽ bắt ngươi trả lại một trăm lần, rất công bằng, đúng không?" Tô Tiểu Vũ tính toán trên đầu ngón tay út, bộ dáng kia ngây thơ ngốc nghếch, Tư Thiên Hoán nhìn thấy trong  lòng càng ngứa ngáy, chỉ muốn bế nàng về trong lòng, chỉ là, vật nhỏ muốn làm, hắn là sẽ không ngăn trở.

Mặc dù nhìn ra được võ công của Tô Tiểu Vũ mạnh hơn hắn, nhưng nếu hắn dùng hết toàn lực, cũng không nhất định thất bại, nàng phách lối giống như Tư Thiên Hoán, khiến trong mắt Sở Thiên Hữu dần hiện ra hận ý, "Tô Tiểu Vũ, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết."

Dứt lời, thân hình lóe lên, vọt về phía nàng, nữ nhân như vậy, nếu là của hắn thì sẽ rất tốt, nếu không thể trở thành của hắn, cũng chỉ có thể hủy diệt!

Tô Tiểu Vũ thu hồi nụ cười, trên mặt lộ ra sát cơ, thân hình mở ra, nhanh nhẹn tránh né đi, mắt nhắm, che lại hồng quang bên trong, đôi tay giang ra hai bên, vô số lá cây rối rít bay về phía bàn tay nàng, bàn tay nàng vỗ về chỗ Sở Thiên Hữu đang đứng, người sau mặc dù tránh thoát, thế nhưng lá cây hình như có ý thức bắn tới phía hắn, không lâu sau, hắn không thể tránh thể kịp, khiếp sợ nhìn vô số lá cây đâm thủng thân thể của mình.

Một kích cuối cùng, trúng xương bả vai.

Đối với cấu tạo thân thể con người Tô Tiểu Vũ rất quen thuộc, muốn thương tổn nơi nào nhất định sẽ đả thương được, toàn thân Sở Thiên Hữu đều bị cả lá cây cắt qua, khiến cho hắn toàn thân vô lực, máu chảy không ngừng, nhưng cũng không để cho hắn lập tức tử vong, dù sao hiện tại Tư Thiên Hoán còn sống khỏe, nàng liền đại nhân đại lượng, bỏ qua cho hắn, nếu có người tới kịp thời, dù hắn là người phế nhân, cũng có thể sống sót, chỉ là nếu không ai đến nha...... Vậy thì không thể trách nàng rồi.

"A!" Chân trước của Tô Tiểu Vũ vừa hạ xuống đất, liền nghe một tiếng kêu đau đớn vang lên, trong mắt xẹt qua tinh quang, chậm rãi trở lại bên cạnh Tư Thiên Hoán, chỉ vào nam nhân máu thịt be bét, vô tội nói, "Hoán, hình như ta đếm nhầm lá cây rồi, không chỉ một trăm phiến lá."

"Vũ nhi vui vẻ là được." Tư Thiên Hoán cưng chiều cúi người hôn một cái cái vào trán của nàng, cười nhạt nói, lạnh lùng nhìn Sở Thiên Hữu xụi ngã xuống đất không ngừng co giật, mang theo Tô Tiểu Vũ quay người đi, chọc hắn, chỉ cần một chưởng là có thể giải quyết, nhưng chọc Vũ nhi nhà hắn, hắn cũng không dám bảo đảm.

Tô Tiểu Vũ vì Tư Thiên Hoán báo thù, tâm tình cực tốt, gật đầu một cái, để hắn dắt từ từ đi về.

Sở Thiên Hữu bị thương tích đầy mình, khổ sở khẽ ngâm, võ công của hắn bị một kích cuối cùng của nàng đâm thủng xương bả vai, hoàn toàn phế  bỏ võ công, tất cả lỗ lớn nhỏ trên người đều là máu, hắn chỉ biết Tư Thiên Hoán hãn huyết vô tình, nhưng không biết nữ nhân kia cũng đáng sợ như vậy, hắn hận, hận Tư Thiên Hoán, hận Tô Tiểu Vũ, hận bọn hắn miệt thị, hận bọn hắn cường đại, lực lượng trong thân thể không ngừng biến mất, trước lúc Sở Thiên Hữu hôn mê hắn thề, nếu hắn còn có thể tiếp tục sống, nhất định phải trả lại hai người này gấp trăm lần!

Cặp mắt đỏ bừng, đến cuối cùng oán hận hô một tiếng, Sở Thiên Hữu hôn mê, trong rừng đột nhiên xuất hiện một người áo đen, lộ ra trong mắt vẻ không hiểu, một hồi lâu, cười lạnh, một tay xốc Sở Thiên Hữu lên, lắc mình rời đi.

"Vũ nhi, mới vừa rồi nàng lại dùng bí quyết Huyết Đồng." Chờ đi rất xa, Tư Thiên Hoán đột nhiên chậm rãi nói, vẻ mặt rất dịu dàng, không nhìn ra hỉ nộ.

Tô Tiểu Vũ sững sờ, có chút kinh ngạc nhìn hắn, "Làm sao chàng biết?" Vừa rồi rõ ràng nàng đang nhắm mắt.

"Nếu võ công nàng bình thường, Sở Thiên Hữu sao lại không có cơ hội đánh trả?." Tư Thiên Hoán chê cười, vật nhỏ càng ngày càng đần.

"Dùng đã dùng, giết hắn không cần nhiều lực, cảm giác cắn trả cũng không có." Tô Tiểu Vũ quyết tâm phủ nhận, chu mỏ một cái, nói, lực lượng Sở Thiên Hữu kém quá xa trưởng lão Y cốc, vốn dĩ không thể so sánh, nàng chỉ dùng một chút lực lượng Huyết Đồng, không có chuyện gì.

"Ta nhớ được ta đã nói, nếu nàng sử dụng bí quyết Huyết Đồng lần nữa, ta liền phế nó." Tư Thiên Hoán dừng bước lại, nhàn nhạt nhìn Tô Tiểu Vũ, tay đang nắm tay nàng đột nhiên dời lên mạch bác, nhẹ nhàng nhấn một cái.

"Chàng phế nó, ta sẽ đau chết đấy!" Tô Tiểu Vũ giương đôi mắt đáng thương nhìn, uy hiếp mạch đập khiến cho nàng lạnh cả sống lưng, nàng biết, Tư Thiên Hoán nói là sự thật.

"Nhưng nàng không nghe lời ta, ta phải làm gì đây?" Tư Thiên Hoán giống như khổ não day huyệt thái dương, tay dùng sức thêm một phần.

"A a a, buông tay, nếu tu luyện bí quyết Huyết Đồng đến chương 10, sẽ không bị cắn trả nữa, ta đáp ứng chàng, trước lúc tu luyện được đến chương 10, tuyệt đối sẽ không sử dụng nữa!" Cũng không phải do đau đớn, chỉ là uy hiếp trên cổ tay thật sự khiến trong lòng nàng hốt hoảng, không nhịn được cầu xin tha thứ.

"Không nghe lời nữa thì làm thế nào?" Tư Thiên Hoán buông tay, cười như không cười hỏi.

"Tự ta phế nó!" Ba ngón tay khép lại đặt trước mắt Tư Thiên Hoán, Tô Tiểu Vũ nói thật.

Tư Thiên Hoán cười khẽ, nắm đầu ngón tay nàng, nhẹ nhàng gõ một cái, ôm nàng bay khỏi chỗ, bay đến Mặc phủ, vật nhỏ, hắn tin nàng mới là chuyện lạ, nàng là quỷ linh tinh.

Tô Tiểu Vũ lặng lẽ nhếch môi, hài lòng lùi về trong ngực Tư Thiên Hoán, khi nào có hắn, nàng sẽ không dùng, khi hắn không có ở đây, nàng sử dụng hắn cũng không biết được!

Bạch Thuật đợi ở cửa phòng khách nửa canh giờ, rốt cuộc thấy được người hắn đã chờ cả ngày, thầm mắng hai người một tiếng, nhanh chóng đứng lên.

"Thế nào?" Tư Thiên Hoán nhàn nhạt nhìn hắn, hơn nửa đêm không ngủ được, hẳn là có chuyện.

"Mặc Thiên nổi lên sát tâm." Bạch Thuật híp mắt, nói, mới vừa nãy hắn cố ý đi thư phòng Mặc Thiên nhìn một chút, đúng lúc nhìn thấy Mặc Thiên và quản gia Mặc phủ thương lượng lấy trận pháp gì để giết bọn họ, nếu chỉ vì cái hộp kia, cũng không cần phải vậy.

"Mặc Vân Vũ tới phòng Vũ nhi quyến rũ nàng, bị đánh ra ngoài." Tư Thiên Hoán liếc người trong ngực một cái, lành lạnh nói, Mặc Thiên nhìn trúng thế lực sau lưng vật nhỏ, cho nên để Mặc Vân Vũ tới quyến rũ vật nhỏ, nhưng hành động của Mặc Vân Vũ rõ ràng chọc giận tới vật nhỏ, Mặc Thiên biết, công tử "Bạch Vũ" nhất định sẽ trả thù Mặc gia, mà bản nhân Mặc Thiên cũng đanh chủ ý lên cái hộp kia, liền dứt khoát nghĩ đến cái đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng.

"Hả, quyến rũ Tô Tiểu Vũ?" Bạch Thuật bất khả tư nghị nhìn chằm chằm nữ nhân đang giả ngủ trong ngực Tư Thiên Hoán, hắn cảm thấy những người này đều có vấn đề, nhìn thế nào cũng thấy Bạch Lê và hắn mới là nam nhân.

"Là Bạch Vũ." Tô Tiểu Vũ buồn buồn nói, mí mắt giật giật, lại không mở ra, Tô Tiểu Vũ là nữ, Bạch Vũ là nam.

"Đúng, đúng là Bạch Vũ, ai, người Bạch gia chúng ta có sức quyến rũ thật lớn." Bạch Thuật không nhịn được trêu chọc, thấy Tư Thiên Hoán mắt lạnh nhìn hắn, mới ngượng ngùng ngậm miệng, tiểu tử thúi không cần thiết như vậy che chở nương tử ngươi như vậy.

"Ta họ Tô." Tô Tiểu Vũ mở mắt, lành lạnh nhìn hắn, dáng dấp Bạch Thuật hình người tâm vật, lúc nào mở miệng cũng nói lời không hay, Tư Thiên Chanh thích hắn thật là thua thiệt.

"Tô Thanh Viễn họ Tô, ngươi tất nhiên là họ Tô, mà cũng không biết." Đè nén một ngày, rốt cuộc có người nguyện ý đấu võ mồm với hắn, Bạch Thuật dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, chỉ là vừa nói ra lời này, lại cảm thấy mình nói sai.

Tô Tiểu Vũ híp mắt nhìn phía xa, một hồi lâu không nói gì, trong mắt thâm trầm và bi thương, Tư Thiên Hoán thấy mà đau lòng, Bạch Thuật kinh hãi.

Bạch Thuật muốn mở miệng nói xin lỗi, sống lưng đau xót, đau đến hắn lỗi toàn thân hắn toát ra mồ hôi lạnh, cũng không dám phát ra một chút âm thanh, nghiêng đầu nhìn qua một bên như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng thầm mắng không dứt.

"Vũ nhi, chờ sau này chúng ta trở về, sẽ đi tìm nương." Tư Thiên Hoán đau lòng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, giọng nói êm dịu.

Tô Tiểu Vũ gật đầu một cái, một lúc lâu, thở dài một hơi nhẹ nhõm, khắc nghiệt trên người từ từ thu vào, khẽ hé nửa mắt, cảm xúc có chút mờ ảo không rõ, thì thầm nói, "Mẫu thân nói qua, ta họ Tô." Nàng không phải nữ nhi Tô Thanh Viễn, nhưng nàng xác thực họ Tô, qua nhiều năm như vậy, nàng điều tra tất cả họ người Tô, nhưng cũng không có được tung tích của mẫu thân, chỉ hy vọng, người bắt mẫu thân đi, không phải người của những gia tộc lánh đời kia.

"Tô?" Ánh mắt Tư Thiên Hoán chợt lóe, trong đầu nhanh chóng xẹt qua chút gì, lại bắt không được, nhìn Bạch Thuật một cái, thấy hắn cũng nghi ngờ nhìn mình, không khỏi nhíu mày.

"Làm sao vậy?" Nhạy bén phát giác Tư Thiên Hoán khác thường, Tô Tiểu Vũ ngẩng đầu, trong mắt có mong đợi, nếu quả như thật là môn phái gia tộc lánh đời, Hoán và Bạch Thuật sẽ phải biết, cho dù không hy vọng mẫu thân và những người đó có quan hệ, nhưng chỉ cần có thể tìm tới mẫu thân, như thế nào cũng không sao.

Tư Thiên Hoán không đành lòng để nàng thất vọng, nhưng hắn xác thực không nghĩ ra, nhíu mày, lắc đầu.

"Chúng ta mau tìm tuyết triết thảo thôi." Tô Tiểu Vũ có chút mất mát, nhưng vẫn nhàn nhạt cười, cho dù có Tư Thiên Hoán làm bạn, nhưng trong lòng nàng mẫu thân vẫn quan trọng như cũ, mỗi đêm cầm ngọc bội do mẫu thân để lại cho nàng, cảm giác trong lồng ngực chua xót, nếu không phải độc Khúc Ngâm không chờ được nữa, nàng thật sự rất muốn phóng tới Phong Tịch thành. 

"Ngày mai liền đi." Tư Thiên Hoán ôm Tô Tiểu Vũ vào phòng, đặt nàng trên giường, dịu dàng nói, đối với chuyện mẫu thân của vật nhỏ, hắn có chút hiếu kỳ, ban đầu hắn cũng để cho Bạch Thuật giúp hắn điều tra, lại không có một chút kết quả nào, ngay cả lão nhân bắt mẫu thân nàng đi, bọn họ cũng không tra được, nếu không phải vật nhỏ nhớ tướng mạo của hắn, người của Vũ các chỉ sợ cũng sẽ rất khó tra.

"Ừ." Tô Tiểu Vũ mím môi cười, nghĩ đến vẻ mặt lúc mẫu thân nàng rời đi, trong lòng đau xót, ngày đại hội đoạt bảo Phong Tịch thành không xa, tốc độ của nàng phải nhanh.

"Đừng lo lắng, ngoan ngoãn đi ngủ, ta ở cùng ngươi." Tư Thiên Hoán nhẹ nhàng hôn một cái trên trán nàng, nói.

Cho tới bây giờ nàng không biết, chỉ cần nghe được giọng nói của một người, sẽ an lòng, nhưng giờ phút này Tô Tiểu Vũ cảm nhận được, giọng Tư Thiên Hoán giống như một đôi bàn tay dịu dàng, đủ để vuốt xuống tất cả lo lắng trong lòng nàng.

Dịu dàng cười, Tô Tiểu Vũ từ từ nhắm mắt lại, ngửi hơi thở trên người của hắn, trong lòng ấm áp, cơn buồn ngủ cũng từ từ đến, trước lúc ngủ, vẫn không quên quan tâm Tư Thiên Hoán, "Không cần ở đây với ta, ngươi cũng đi nghỉ ngơi."

Liền nghe hắn vui vẻ "Ừ" một tiếng, sau đó trên giường lớn lại chui vào một người, Tô Tiểu Vũ mở to mắt, mặt không thay đổi hỏi, "Ngươi làm gì đấy?"

"Vũ nhi là nhất định phải bồi, ta cũng muốn ngủ, ta nằm đây, không phải vẹn toàn đôi bên rồi sao?" Cánh tay duỗi một cái, ôm chặt Tô Tiểu Vũ, nhỏ giọng oán trách, "Giường hơi nhỏ, ôm chặt chút phải chấp nhận thôi."

" Tư Thiên Hoán!" khóe miệng Tô Tiểu Vũ rựt rựt, cắn răng nghiến lợi quát, cái gì đau lòng ưu sầu cũng hóa thành xấu hổ.

"Cực khổ một ngày, thật mệt mỏi." Tư Thiên Hoán nhắm hai mắt, hô hấp nhanh chóng trở nên đều đều, giống như là ngủ thiếp đi.

Tô Tiểu Vũ nghe lời này, thiếu chút nữa tức giận thành bệnh, đi tản bộ Mặc phủ tìm cấm địa chính là nàng, ăn mị dược của Mặc Vân Vũ chính là nàng, báo thù Sở Thiên Hữu đã động thủ với hắn vẫn là nàng, hắn mệt mỏi? Hắn mệt mỏi cái rắm!

Muốn đạp hắn xuống, rồi lại không đành lòng, thở hổn hển nhìn chằm chằm hắn ngủ, tâm cũng chầm chậm bình tĩnh lại, người nam nhân này thật sự rất đẹp mắt, nhắm hai mắt lại, không có tà khí và bá đạo thường ngày, giống như là Tuyết Liên trên đỉnh Tuyết Sơn, thánh khiết, yên tĩnh.

Nhìn một chút, mí mắt từ từ nặng rần, không lâu lắm, hô hấp cũng đều đặn.

Cùng lúc đó, Tư Thiên Hoán mở hai mắt ra, khẽ cười dịu dàng, cúi đầu hôn một cái trên trán của nàng, ôm nàng chặt một chút, từ từ ngủ.

Bạch Thuật một mình ngồi ở bên ngoài, nhìn trăng sáng nghĩ tới tâm sự của mình, một lúc lâu, thở dài sâu kín, cợt nhả thường ngày đã sớm thu vào, trong mắt có chút mê mang.

Ban đầu Hắn và Bạch Lê thiên tân vạn khổ thoát khỏi chỗ đó, muốn có được cuộc sống bình thường, nhưng hắn có biết không, vì Tô Tiểu Vũ, hắn lại từng bước một trở về.

Ai, hắn Bạch Thuật chính là một đứa bé đáng thương, đi theo sau lưng Bạch Lê bôn ba khổ cực, ai có thể nói cho hắn biết số mệnh ở đâu, số mệnh...... Thật không phải vật gì tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương