Edit: Lãnh Thiên Nhii.

Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, tối nay đã là ngày tham gia thịnh yến hoàng thất rồi, mấy ngày nay, phần lớn thời gian Tô Tiểu Vũ sống trong Khanh Ngọc các, thỉnh thoảng đi đến phòng ngọc bồi dưỡng một chút tình cảm với Tư Thiên Hoán, trừ việc Ấn nhi toàn thân cứng đờ trở về Đức vương phủ còn lại đều là việc vui, trong thời gian còn lại gần như bình thản đến trình độ nhàm chán.

Đi hoàng cung không thể mang tỳ nữ, điều này làm cho Tây Vân rất phiền muộn, đến lúc giúp Tô Tiểu Vũ chải tóc, chân mày vẫn nhíu lại.

"Thật sự muốn đi?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày, thật không thể giải thích vì sao lại có người ưa thích chỗ náo nhiệt như vậy, sẽ không cảm thấy đau đầu sao?

"Dĩ nhiên là muốn đi á..., chủ tử Tiểu Vũ có biện pháp?" Tay Tây Vân dừng lại, cười híp mắt hỏi.

Tô Tiểu Vũ bật cười, "Muốn đi thì quá dễ dàng, không phải ngươi có lệnh bài sao, cầm ra ai dám ngăn cản ngươi?" Nếu đồ đã cho nàng, vậy thì chỉ cần dùng thôi.

"Chủ tử Tiểu Vũ!" Tây Vân cảm thấy Tô Tiểu Vũ đang đùa bỡn nàng, nhìn nàng dáng vẻ vô tội, lại không sinh được tức, lệnh bài Minh vương này có thể tùy tiện sử dụng sao? Đây chính là bảo bối hiệu lệnh tam quân, sao có thể dùng để vào cửa chính! Vật này lấy ra sẽ tạo sóng to gió lớn đấy!

"Chờ một chút ngươi đi Bạch phủ tìm Bạch Thuật, hắn có thể dẫn ngươi đi vào." Tô Tiểu Vũ đi bên cạnh Tư Thiên Hoán mấy ngày, cái khác không học được, nhưng "Có chuyện tìm Bạch Thuật" điểm này coi như là học được tinh túy từ hắn.

"Tốt!" Con mắt Tây Vân to sáng, động tác tay cũng trôi chảy, hai ba lần liền làm ra búi tóc đơn giản lịch sự tao nhã như mây, hai trâm cài không kiêu căng, nhưng theo bước chân chậm rãi đung đưa, phát ra ánh sáng, toàn thân áo đen quả thật như lời chưởng quỹ nói, cao quý thần bí, hợp với nhan sắc tuyệt thế của Tô Tiểu Vũ, cả người khiêm tốn lại cao quý.

Ở trong mắt Tây Vân, cao quý là một loại phong cách, bẩm sinh, chủ tử Tiểu Vũ của nàng nếu không có khí chất này, thì cho dù dán một thân kim ngân vẫn là tục khí.

Hài lòng gật đầu một cái, Tây Vân nâng lên nụ cười, "Trước hết Tây Vân đi Bạch phủ, chủ tử Tiểu Vũ tự mình cẩn thận." Dứt lời, ba hai bước trốn mất tăm.

Khóe miệng Tô Tiểu Vũ rựt rựt, thì ra là nàng không sánh bằng xem náo nhiệt.

Trên xe ngựa, Tô Tiểu Vũ và Tô Nghệ Tuyền ngồi đối mặt nhau ở hai bên, Tô Thanh Viễn ngồi ở trung gian, nhìn hai nữ nhi như hoa như ngọc, trong mắt thoáng qua hài lòng, nữ nhi của hắn hôm nay nhất định là chủ nhân của buổi tiệc, đặc biệt là Tô Tiểu Vũ, mặc dù một thân màu đen, thế nhưng khí chất toàn thân người khác không sánh được.

Tô Nghệ Tuyền hôm nay một thân màu cam, xinh đẹp không mất cao quý, đồ trang sức trang nhã phác hoạ, trâm ngọc trâm bạc, dù sao cũng là một trong mỹ nhân lăng thành, nếu không có Tô Tiểu Vũ ở đây, nàng cũng cũng coi như là xinh đẹp nhất nhì, đáng tiếc, Tô Tiểu Vũ ở đây.

Trong lòng Tô Nghệ Tuyền kích động, nhưng trên mặt lại duy trì hiền thục, nghĩ đến bóng dáng tuấn dật kia, trái tim của nàng như nai vàng ngơ ngác, thường ngày đối mặt với Tô Tiểu Vũ đều chê cười thì bây giờ quên hết, rủ thấp mặt, lỗ tai hồng hồng.

Tô Thanh Viễn thấy vậy, cười nhạt, tự nhiên biết người đại nữ nhi thích là đương kim thánh thượng, hi vọng chính nàng có thể tranh khí, được Hoàng thượng coi trọng.

Tô Tiểu Vũ mắt xem mũi, mũi xem tâm ngoài, liếc Tô Nghệ Tuyền một cái, khóe mặt giật giật, bộ dáng bây giờ mặt xuân tâm động, xem ra trên bữa tiệc có người trong lòng của nàng.

Phủ tướng quân cách hoàng cung không xa, ba người rất nhanh đã đến, mới vừa xuống xe ngựa, trưởng tôn Thanh Thanh uyển chuyển đi tới.

"Ơ, đây không phải là hai vị tiểu thư Tô gia sao." Trưởng tôn Thanh Thanh mang theo Ấn nhi tiến lên, nàng cũng coi như là người hoàng gia, vẫn có thể mang một tỳ nữ.

Một thân y phục đỏ tươi, một đầu trang sức đắt tiền, trang điểm tinh xảo, luôn tỏ rõ thân phận cao quý của mình.

Tô Thanh Viễn đã ôn chuyện cùng các đại thần, để lại hai người nàng và Tô Nghệ Tuyền đứng trong sân, cũng bởi vì như thế, trưởng tôn Thanh Thanh mới dám không chút kiêng kỵ.

"Mấy ngày không thấy, Quận chúa đẹp hơn, Tuyền Nhi mặc cảm." Tô Nghệ Tuyền cũng là khôn khéo người, trước khi xuất môn, mẫu thân nàng đã dặn, chớ kết thù với người khác, vì vậy mặc dù không muốn gặp trưởng tôn Thanh Thanh, nhưng vẫn cười nịnh nọt.

"Tô đại tiểu thư cũng xinh đẹp động lòng người không kém." Được người ta khen, tâm tình sẽ luôn rất tốt, trên mặt trưởng tôn Thanh Thanh treo nụ cười, ánh mắt quét qua Tô Tiểu Vũ yên lặng đứng một bên, trong mắt thoáng qua một tia ghen tỵ, "Chẳng lẽ hôm nay tâm tình Nhị tiểu thư không tốt?"

"Vì sao Quận chúa nói như thế?" Tô Tiểu Vũ khẽ cười một tiếng, nói.

"Ngươi toàn thân áo đen, nếu không biết, còn tưởng rằng ngươi vội về chịu tang đấy." Trưởng tôn Thanh Thanh cảm thán một phen, rồi sau đó che miệng nhỏ giọng nở nụ cười.

Tô Nghệ Tuyền vừa nghe, cũng nhẹ nhàng cười, tất cả trong mắt là châm chọc, xem ra trưởng tôn Thanh Thanh coi Tô Tiểu Vũ là kẻ địch số một rồi.

Tô Tiểu Vũ vô tội bĩu môi, nhìn y phục đen của mình một cái, "Đây không phải là thịnh yến hoàng thất sao, sao có thể là vội về chịu tang?"

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt hai người tươi cười lập tức cứng lại, mặt trưởng tôn Thanh Thanh biến sắc, lúc nàng vừa nói lời kia cũng không chú ý, nhân tiện còn lôi hoàng thất vào, nếu bị truyền đi, sợ rằng nàng sẽ bị định tội.

"Ha ha, xem muội muội nói kìa, Bản quận chúa chỉ nói đùa, sao có thể là thật." Trưởng tôn Thanh Thanh nặn ra nụ cười, nói.

"A, thì ra là như vậy." Thu hết nét mặt, Tô Tiểu Vũ cười nhạt không thay đổi.

Trưởng tôn Thanh Thanh thấy nàng không có ý định truy cứu, âm thầm thở dài một hơi, Quận chúa kiêu ngạo đã khôi phục lại, cùng Tô Tiểu Vũ và Tô Nghệ Tuyền từ từ đi vào yến tiệc.

"Tuyền muội muội tuy đẹp, nhưng hôm nay nữ tử muốn tranh đoạt thánh sủng rất nhiều, ngươi nên cẩn thận nha." Trưởng tôn Thanh Thanh an phận một lát, lại không nhịn được nói móc Tô Nghệ Tuyền.

Sắc mặt Tô Nghệ Tuyền cứng đờ, ngay sau đó dịu dàng cười nói, "Tuyền Nhi sẽ cố gắng, Quận chúa cũng phải nỗ lực, Minh vương ít khi xuất hiện trên bữa tiệc, hi vọng hôm nay vận khí tốt." Lời đồn đãi Minh vương tính tình cô độc, không thích náo nhiệt, chỉ có số ít nhân tài hoàng tộc từng thấy, trông như thế nào nàng cũng không biết, nhưng trưởng tôn Thanh Thanh làm Quận chúa, tự nhiên đã gặp, chuyện nàng cảm mến Minh vương, trong quý tộc đã không phải là tin tức lạ.

Sắc mặt trưởng tôn Thanh Thanh đột nhiên trở nên khó coi, hung tợn trợn mắt nhìn Tô Nghệ Tuyền một cái, nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng, tâm liền cuồng loạn không dứt, nàng chưa từng thấy qua nam nhân đẹp như thế, chỉ liếc mắt một cái, nàng liền quyết định không phải là hắn không lấy, nàng năn nỉ phụ vương, nhưng phụ vương lại nói, Vương gia khác đều được, nhưng Minh vương hắn cũng không có cách, đến Hoàng thượng cũng không quản được, vì thế nàng kiên định quyết tâm hơn phải gả cho hắn.

Tô Tiểu Vũ vốn không chú ý các nàng nói chuyện, đột nhiên nghe được hai chữ Minh vương, mới chậm rãi hồi hồn, Tư Thiên Hoán ít khi đi ra ngoài gặp mọi người vậy mà lại có thể chọc phải một đóa hoa đào, thật đúng là có bản lãnh, nếu hắn không có việc gì cả ngày ra đường đi dạo, sợ rằng thiếu nữ lăng thành này đều muốn quỳ rách quần dưới chân hắn.

Nàng nghĩ chuyện đương nhiên, lại không phát hiện bên trong có vị chua nhàn nhạt.

Ấn nhi đi theo phía sau trưởng tôn Thanh Thanh, mắt thấy Tô Tiểu Vũ, trong lòng vẫn còn sợ hãi, ngày đó nàng nhìn Tây Vân quỳ tròn mười hai canh giờ, lúc rời đi, toàn thân đau nhức, khẽ nhúc nhích liền đau đến tê tâm liệt phế, đã qua nhiều ngày như vậy, tuy có tốt hơn, mặc dù không hiểu tại sao, nhưng trực giác nàng cho biết có liên quan  đến Tô Tiểu Vũ.

Vì vậy, lần này Ấn nhi thấy nàng, không còn khinh miệt như trước kia, chỉ là không dám nói ra sợ hãi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương