Edit: susublue

Trắng, một khoảng trắng vô tận nhưng không phải tuyết, càng trắng hơn cả tuyết, đình đài lầu các tinh xảo, mặt nước xanh chảy chậm rãi, con đường đá nhỏ gấp khúc, không có chỗ nào là không có cánh hoa lê, tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Tuyết trắng trên cây, khe suối trong veo.

Đúng là một Lê Nguyệt Hoa hoa nở hàng năm không tàn.

Nhìn từ trên cao xuống thì lầu các của Lê Nguyệt Hoa gần như tạo thành một cái vòng tròn, mà trong rừng lê có hai nam tử mặc bạch y trắng như tuyết, một trong số đó tựa người vào tấm da mềm lót sau bàn đu dây, người còn lại cao lớn vững chãi, đến gần một chút mới nhận ra được bọn họ là Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật hơn nửa tháng trước mới tới đây.

Tư Thiên Hoán thưởng thức đóa hoa trong tay, trên khuôn mặt đầy ý lạnh tái nhợt như bị bệnh tật, khóe môi căng cứng, đột nhiên, ho mạnh một tiếng, "Phụt", phun một ngụm máu ra.

"Không phải ngươi đã ăn viên thuốc kia rồi sao, sao lại còn hộc máu?" Bạch Thuật đỡ lấy hắn, nhíu mày hỏi.

"Khụ, Bạch Tùng Lĩnh muốn hoàn toàn phế bỏ võ công của ta... Sau đó thần dược là dùng để giảm đau." Tư Thiên Hoán cười lạnh, lau vết máu quyến rũ ở khóe miệng, nghĩ đến tình hình nửa tháng trước, trong mắt lại đầy vẻ châm chọc.

Hắn và Bạch Thuật một mình rời khỏi Lê Nguyệt Hoa, dựa theo quy định đã sớm nên bị xử tử, nhưng vì ngại lời tiên đoán của tổ tiên nên Bạch Tùng Lĩnh không dám thật sự giết bọn họ, nhưng vẫn phải xử phạt, vì thế nên tính huỷ bỏ một nửa võ công của bọn họ, Bạch Tùng Lĩnh cũng không biết vật nhỏ ra tay trên người hắn cho nên hắn mới giúp Bạch Thuật chịu tội, để cho Bạch Tùng Lĩnh phế toàn bộ võ công của mình.

Tám đại huyệt trên người Tư Thiên Hoán chỉ bị phế đi một cái, võ công chỉ yếu bớt đi một thành công lực, nhưng Bạch Tùng Lĩnh hận hắn làm cho nữ nhi của mình Bạch Thủy Đình đau khổ nhiều năm như vậy nên mới xuống tay âm ngoan, thật sự đánh hắn trọng thương, cũng may...

"Cẩn thận ngẫm lại thì Bạch Thủy Đình cũng rất đáng thương, không chiếm được tình yêu của ngươi, bây giờ lại còn bị ngươi lợi dụng." Bạch Thuật vận công chữa thương cho Tư Thiên Hoán, trêu đùa.

Tiểu tử này không biết tính kế, hay là ông trời đang giúp hắn vậy, hắn và Tô Tiểu Vũ sống chết cùng nhau, trước khi xảy ra chuyện này đã cố tình sử dụng một ngày ngắt đứt liên kết giữa hai người mà trước kia hắn đã lấy được, sau đó hắn cố ý giả bộ đau đến sắp chết, Bạch Thủy Đình không đành lòng còn giúp hắn trộm thần dược... Chuyện này, tuy rằng Bạch Lê bị thương nhưng không hề cảm thấy đau đớn, nếu không thì Tô Tiểu Vũ biết hắn chịu khổ sợ là đã sớm chạy đến nơi này rồi, như vậy kế hoạch của bọn họ cũng không thực hiện được.

"Nàng ta dám xúi Bạch Tùng Lĩnh động đến Vũ Nhi thì vì sao ta không thể lợi dụng nàng ta?" Tư Thiên Hoán nhíu mày, cười lạnh nói, đột nhiên nghĩ lại nữ nhân nào đó đã nửa tháng rồi không gặp, dienxdafnleequysdoon trong lòng đầy sự nhớ nhung, hy vọng vật nhỏ có thể tin tưởng hắn, an tâm ở nhà chờ hắn, chờ kế hoạch của hắn thành công thì sẽ không còn ai có thể gây trở ngại cho hạnh phúc của bọn họ.

"Bạch Lê, nói thật, ta không biết là Tiểu Vũ sẽ ngoan ngoãn nghe lời." Bạch Thuật thu tay lại, điều tức một lát, hoài nghi nói, nữ nhân như nàng sao có thể để cho Bạch Lê đến đây một mình, nếu nàng ta nghĩ đến sẽ về Vân Thủy Gian tìm cha mẹ mình thì cũng có thể.

Mày đẹp của Tư Thiên Hoán nhăn lại, thật lâu sau mới bất đắc dĩ nhếch môi, nhìn về phía Bạch Thuật, nói, "Thật ra ta cũng không chắc chắn, nếu Vũ Nhi thật sự đến đây vậy thì tìm cơ hội nói rõ ràng mọi chuyện với nàng đi, để cho nàng dẫn hoàng tỷ về trước."

Dù sao Hoàng tỷ cũng là người Hoàng thất, cho dù người Lê Nguyệt Hoa khinh thường thế tục nhưng cũng không tính kết thù với một kẻ địch lớn như vậy cho nên bọn họ chỉ giam lỏng Hoàng tỷ lại mà không tính làm nàng bị thương, còn bọn họ nói không cho phép Hoàng tỷ và Bạch Thuật gặp mặt... võ công của Bạch Thuật cũng đủ để ứng phó.

"Đưa Chanh nhi trở về?" Bạch Thuật cười nhạo, tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Nếu nàng biết đại hôn của ngươi và Bạch Thủy Đình sắp diễn ra thì nàng không lật đổ cái Lê Nguyệt Hoa này mới là lạ, lại còn muốn nàng ngoan ngoãn đưa Chanh nhi trở về sao?"

"Ngươi nên biết lúc đại hôn cũng chính là lúc Bạch Tùng Lĩnh truyền chức vị chủ nhân lại cho ta, chỉ có khi đó chúng ta mới có thể tiến vào thánh đường, như vậy mới có thể từng bước hoàn thành được kế hoạch của chúng ta, nếu không phải Thánh đường là chỗ chỉ có người nhiều lần đảm nhiệm chức chủ nhân mới biết thì ta cũng không cần phải làm như thế." Tư Thiên Hoán cúi đầu, che lại thần sắc nơi đáy mắt, giọng điệu bình thường, trên mặt vẫn là lạnh nhạt.

Cả đời này hắn chỉ biết tổ chức hôn lễ cho một nữ nhân, còn Bạch Thủy Đình thì nàng ta không còn mạng để sống đến giây phút đó.

"Đúng đúng đúng, kế hoạch của chúng ta không có chút sơ sẩy nào, chỉ hy vọng bảo bối của ngươi đừng tới phá rối." Bạch Thuật đặt hai tay sau đầu, tựa vào sợi dây của bàn đu, nhàn nhàn nói.

Tư Thiên Hoán lạnh lùng liếc hắn một cái, tai động đậy một chút đã nhận ra được người tới là ai, sắc mặt lạnh lẽo cuối cùng hóa thành vẻ lạnh nhạt, chậm rãi nhắm mắt lại, nói một câu "Tự xem mà làm đi" rồi cũng không lên tiếng nữa.

Tất nhiên Bạch Thuật cũng biết ai đến đây, liếc mắt xem thường, đứng dậy sửa sang lại áo dài, thu lại biểu cảm lúc nãy.

Diện mạo như tiên tử, giống nhau liễu yếu, bước chân nhẹ nhàng, lụa trắng bay bổng, mỹ mạo tương xứng với Tô Tiểu Vũ, mặc dù không có khí thế bức người như Tô Tiểu Vũ nhưng cũng có vị lạnh lẽo xuất trần, đáng tiếc là sâu trong cặp mắt của cô ta lại ẩn chứa sự kiêu căng, chỉ là người ngoài khó phát hiện mà thôi.

Bạch Thủy Đình liếc mắt một cái liền tìm được bóng người giữa đám hoa lê bay tán loạn, nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng đi tới.

"Bạch Lê, thương thế của ngươi tốt hơn chưa?" Bạch Thủy Đình thân thiết nhìn mỹ nam đang tựa vào bàn đu dây, trong mắt đầy tình yêu thương, cho dù lúc trước Bạch Lê bỏ nàng rời đi, nhưng bây giờ hắn đã trở lại, nàng sẽ không trách hắn, bởi vì nàng thật sự yêu thương hắn, phụ thân làm hắn bị thương, nàng không đành lòng nhưng nàng không thể chống đối quyết định của phụ thân cho nên nàng chỉ có thể nhân lúc này mà cố gắng bù đắp cho hắn.

"Hắn đang ngủ." Bạch Thuật liếc nhìn nữ nhân nhu tình như nước rồi nhìn ra xa xa, thản nhiên nói.

Bạch Thủy Đình sửng sốt, lúc này mới nhớ tới Bạch Thuật còn ở bên cạnh, nghe vậy thì trong lòng có chút tức giận, nhưng thấy hơi thở của Tư Thiên Hoán đều đều thì cũng không dám quấy rầy, chỉ chậm rãi đứng lên, thu lại vẻ dịu dàng vừa rồi, khôi phục lại sự đoan trang ngày thường.

Trong rừng cây lập tức im lặng, chỉ còn lại hơi thở mơ hồ của ba người, gió lạnh thổi qua, tăng thêm sự lạnh lùng, thật lâu sau Bạch Thủy Đình mới hơi híp mắt, mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.

"Bạch Thuật, Bạch Lê rất yêu nữ nhân kia sao."

Lông mi Bạch Thuật run lên, tùy ý nói, "Bình thường." Là hắn để mình tự xử lý, tốt nhất đừng nhảy dựng lên.

Bạch Thủy Đình nhìn Bạch Lê đang"Ngủ say", thấp giọng nói, "Không cần gạt ta, ta cảm nhận được Bạch Lê rất yêu nữ nhân kia."

Bạch Lê và nữ nhân kia thành thân sinh con, nàng cũng nghe được lời đồn...

"Hắn đồng ý thành thân với ngươi." Bạch Thuật thản nhiên nói, tùy ý nhìn thoáng qua, vừa vặn liếc thấy sắc mặt âm trầm của nàng, nhịn không được nhíu mày.

"Nếu không yêu nàng thì vì sao Bạch Lê lại không muốn mặc hỉ phục màu đỏ!?" Bạch Thủy Đình nắm chặt tay, hơi không áp chế được vẻ kích động, trên khuôn mặt xinh đẹp đã có chút tức giận.

"Khụ, Lê Nguyệt Hoa chưa bao giờ xuất hiện màu đỏ, màu đỏ của hỉ phục không phải sẽ rất đột ngột sao? Hay là nói, ngươi muốn tự so sánh chính mình với người phàm tục ngoài kia?" Bạch Thuật thầm cảm thán lòng dạ đàn bà quá phức tạp, nhưng thứ nên phó vẫn phải ứng phó.

Bạch Thủy Đình ngẩn người, sắc mặt có chút thả lỏng, dù sao lớn lên ở Lê Nguyệt Hoa tính khí kiêu ngạo bẩm sinh đã làm cho nàng nhận thức được lời nói của Bạch Thuật, nhưng mà...

"Ngươi không cần phải lấy cớ, ngươi có biết mặc kệ Bạch Lê yêu nữ nhân kia hay không thì nàng ta đều phải chết. Cho dù không phải ta ra tay thì phụ thân cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ dám can đảm nhúng chàm thiếu chủ Lê Nguyệt Hoa." Bạch Thủy Đình cười lạnh nói, nhìn Bạch Lê ngủ bình yên, biết hắn chưa tỉnh, có hơi lo lắng một chút.

Dù sao cũng là thê nhi của hắn, nếu như để cho hắn nghe thấy lời này, vạn nhất ảnh hưởng đến hôn lễ của nàng thì đúng là có chút không đáng giá.

"Bạch Lê yêu màu trắng nhất, là ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Bạch Thuật nhíu mày, không kiên nhẫn nói, diễn dafnlê quysdôn thấy lông mi Bạch Lê hơi run lên thì cảm thấy buồn cười, người ta đều đã ức hiếp đến mức này rồi, thật khó cho hắn còn có thể giả bộ được.

Bạch Thủy Đình lại sửng sốt, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười, dù Bạch Thuật nói thật hay giả thì nàng đều thấy vui vẻ, rốt cục cũng nhìn Bạch Thuật, tinh tế đánh giá một phen, cười khó hiểu nói, "Bạch Thuật, ta cảm thấy lần này trở về ngươi đã thay đổi rất nhiều."

"Không có áp lực của Lê Nguyệt Hoa, ta có thể thoải mái sống vài năm." Bạch Thuật khinh thường nhếch môi, nhàn nhạt nói.

Bạch Thủy Đình trầm mặt xuống, cảm thấy không vui vì hắn không thích Lê Nguyệt Hoa, trừng mắt nhìn hắn một cái, thấy có một cánh hoa rơi trên mặt Bạch Lê thì mím môi cười, vươn tay muốn lấy xuống cho hắn nhưng mà...

"Lúc ngủ Bạch Lê không thích bị người khác chạm vào, cánh hoa rơi trên mặt hắn cũng không tệ, hay là nói ngay cả một cánh hoa mà Bạch đại tiểu thư cũng ăn dấm chua." Bạch Thuật tiếp tục nhàn nhạt mở miệng, hai tay khoanh ở trước ngực, dựa vào trên cây, tỏ vẻ rất thích ý.

Bạch Thủy Đình khựng tay lại, tức giận trừng mắt nhìn Bạch Thuật, liếc thấy thị nữ đang vẫy mình thì mày đẹp chau lại, trừng mắt cảnh cáo Bạch Thuật, lúc này mới nhanh chân rời đi.

Chờ Bạch Thủy Đình rời đi, Bạch Thuật nhìn Bạch Lê rồi ách xì một cái, chậm rãi đi vào sâu bên trong, để lại một mình Bạch Lê nghỉ ngơi ở đó.

Cách bàn đu dây có một khoảng sân sau, Bạch Thuật đột nhiên cảm giác được hơi thở quen thuộc, sửng sốt xoay người lại thì đỡ được một thân thể mềm mại đang nhào về phía mình, kinh ngạc mở to mắt, nhìn chung quanh không có ai thì mới nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt căng thẳng cũng thả lỏng một chút.

"Chanh nhi, sao nàng lại ra ngoài được?"

"Hừ, chỉ mình chàng có khinh công lợi hại thôi sao? Ta cũng không tệ." Tư Thiên Chanh ôm cổ Bạch Thuật, yếu ớt nói.

"Nhưng mà..." Bạch Thuật cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, muốn nói nhưng lại bị Tư Thiên Chanh ngắt ngang.

"Ta bị nhốt ở cái nơi quỷ quái kia, nghẹn khuất muốn chết, ba ngày nay chàng lại không tới gặp ta, ta rất nhớ chàng, chàng thấy ta lại còn không vui, còn hỏi đông hỏi tây, chàng không biết là thiếu chút nữa ta đã bị thủ vệ phát hiện..." Tư Thiên Chanh uất ức mím môi, khổ sở cúi đầu.

"Không sao, sao ta có thể không vui được!" Bạch Thuật lập tức đau lòng, trong lòng có chút quái ôm đầu, dịu dàng nói.

Tư Thiên Chanh nhíu mày, hoài nghi nhìn hắn.

"Nữ nhân ngốc, nhưng mà Chanh nhi, ở Lê Nguyệt Hoa thì nàng vẫn không nên chạy loạn, nơi này không thể đùa giỡn, chỉ cần có cơ hội thì ta nhất định đi tìm nàng, được chứ?" Bạch Thuật xoa bóp gương mặt của nàng, bất đắc dĩ nói.

Tư Thiên Chanh nhu thuận gật đầu, sau đó vô cùng thân thiết chui vào trong lòng hắn, bàn tay nhỏ bé đặt lên lưng hắn, vô tình cọ xát.

Nam nhân     hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc nên không phát hiện ra nụ cười điềm tĩnh của nữ nhân trong lòng có chút quỷ dị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương