Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi
-
Chương 123: Cặp phu thê ngây thơ
Edit: susublue
"Tiểu Bạch?!"
Giọng hô kinh ngạc của Bách Lý Ngôn vang lên.
Bạch Thuật kinh ngạc "A" một tiếng, ngẩng đầu lên thì đã không thấy Tư Thiên Hoán đâu nữa, đè mi tâm của mình rồi đi theo ra ngoài.
"A Trạch đã đuổi theo rồi, không biết là đuổi kịp không nữa." Bách Lý Ngôn nhìn bóng dáng Tô Trạch và Thiên Ưng Ca biến mất không thấy đâu, chờ đợi nói, nếu đuổi theo kịp thì có thể nhìn thấy nữ nhi rồi.
Sắc mặt Tư Thiên Hoán lạnh như băng, trong mắt đầy khói đen, môi mỏng nhếch lên, thật lâu sau mới mở miệng nói, "Đuổi không kịp." Tốc độ của Tiểu Bạch ngay cả hắn cũng không theo kịp, vật nhỏ kêu nó đến chính là vì không muốn bị hắn tìm thấy, vật nhỏ nhẫn tâm.
Bách Lý Ngôn thất vọng cúi đầu, đột nhiên nhìn thấy một hộp ngọc tinh xảo trên đất, mắt sáng rực lên, "Tiểu Hoán, Vũ Nhi đưa một cái hộp ngọc tới."
Tư Thiên Hoán cúi đầu, nhanh chóng hút hộp ngọc vào trong tay, yên lặng nhìn nó thật lâu rồi mới mở ra, khi nhìn kỹ thì tay còn có chút run rẩy.
"Nam hài gọi là Tư Ngọc Thần, nữ nhi gọi Tư Ngọc Thần, nhũ danh là tiểu Lê, tâm trạng khá tốt nên đưa đến cho chàng xem." Bạch Thuật nhìn qua rồi nhẹ giọng đọc chữ trên giấy, sau đó khóe miệng không ngừng run rẩy, xong rồi, lần này ngay cả đứa bé Tiểu Vũ cũng không cho Bạch Lê nhìn thấy.
Trong mắt Tư Thiên Hoán đầy cuồng phong sấm chớp, sắc mặt lạnh như băng, lạnh lùng nhìn ngọn núi xa xa, diễn dafnlê quysdôn chiếc lều phía sau đổ rầm, rồi sau đó, hắn bỏ hộp ngọc xuống, nắm lấy tờ giấy xoay người lên ngựa, chạy về phía Vân thành.
"Bá mẫu, lần này Tiểu Vũ xong đời rồi." Bạch Thuật thấy Bách Lý Ngôn cẩn thận nhặt hộp ngọc lên thì có lòng tốt nhắc nhở.
"Nàng xứng đáng." Bách Lý Ngôn hừ nhẹ, nước mắt chảy ra không dừng được, ba tháng không gặp, cũng không biết nha đầu kia sống thế nào.
Tô Trạch cũng đã trở lại, thấy Bách Lý Ngôn khóc thì nhíu mi, khẩn trương hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
"Khuê nữ của chúng ta đặt tên cho đứa bé rồi để Tiểu Bạch đưa tới cho Tiểu Hoán, nói là ngay cả đứa bé cũng không cho Tiểu Hoán nhìn thấy." Bách Lý Ngôn tức giận đến mức nước mắt lại chảy ra.
Đầu Tô Trạch như lớn thêm ra, bất đắc dĩ thở dài, sau đó cười nhìn về phía Bạch Thuật, "Tiểu Thuật, chúc mừng, rốt cục cũng làm cha rồi, Phi Vân quan ta còn ứng phó được, ngươi có muốn trở về xem thử không?"
"Không cần, Bạch Lê ở đây, ta sẽ không đi." Bạch Thuật lắc đầu, hắn có viết thư nói vẽ lại chân dung của đứa bé cho hắn, như vậy hắn đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Tô Trạch gật đầu, cũng không nhiều lời, nhỏ giọng dỗ Bách Lý Ngôn.
Thiên Ưng Ca cũng đã về, khinh công của Thiên Chiết cung là cao nhất, ngoại trừ Bạch Tùng Lĩnh và Tư Thiên Hoán ra thì chỉ sợ những người khác đều tự thẹn không bằng, nhưng hắn cũng lắc đầu, chỉ có thể nói con người không thể đuổi kịp tốc độ của Tiểu Bạch, dù sao nó cũng là Thần thú.
"Khuê nữ của ngươi thật có bản lĩnh, dùng Thần thú để truyền tin, lãng phí." Thiên Ưng Ca nói sự thật, nhưng lại không đúng lúc nên cả ba người đều hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
Đêm đó, toàn bộ quân doanh đều tràn ngập vui sướng, bởi vì phó soái mừng thiên kim nên tự mình bỏ tiền ra đãi tiệc cho các tướng sĩ, ngay cả tù binh bị bắt cũng đổi sắc mặt, nhưng không được trọn vẹn là vì chủ soái không ở đây.
Mà Tư Thiên Hoán cũng cố thay một bộ thường phục bằng vải thô, ra roi thúc ngựa, lúc chạy đến Vân thành thì đã xế chiều, rất nhiều tiểu thương đều đã thu dọn đồ đạc về nhà ăn cơm, chưa tới giờ họp chợ đêm cho nên người trên đường cũng không nhiều lắm, Tư Thiên Hoán mờ mịt nhìn cảnh vật xung quanh, nắm cương ngựa, chậm rãi đi trên ngã tư đường, lúc đứng ở trước cửa Thải Vân các thì dừng chân lại, tim không tự chủ mà đập nhanh hơn, ánh mắt nhìn vào bên trong cũng bắt đầu nóng rực.
Nhanh chóng chạy vào Thải Vân các, dựa theo cảm ứng tâm linh tương thông của hắn với vật nhỏ, chậm rãi đi lên lầu hai, khi đứng trước cửa nhã gian thì hốc mắt hơi ướt át, chắc chắn vật nhỏ đang ở bên trong, hắn nâng tay lên muốn đẩy cửa ra thì lại bị một giọng nói ngăn cản.
"Vương gia, đã lâu không thấy..." Tây Vân cười gượng, nhìn ánh mắt Vương gia càng lúc càng âm lãnh, lưng lạnh rung lên, nâng tay, lắc lắc mảnh vải đen trên tay, nhanh chóng nói, "Tiểu Vũ chủ tử nói, nếu người không bịt kín cái này lại thì nàng sẽ nhảy ra khỏi cửa sổ."
Mặt Tư Thiên Hoán tối sầm lại, cắn răng cột miếng vải lên, đá cửa đi vào.
"Thật là thiếu kiên nhẫn, Tiểu Bạch vừa trở về chàng đã tới." Tô Tiểu Vũ cười tủm tỉm nhìn nam nhân đã mấy tháng không gặp, không thể nào bình tĩnh được nữa, mắt lập tức ươn ướt, xiết chặt tay mình, ép giọng mình phải vững vàng, không để lộ giọng điệu yếu đuối!
Tư Thiên Hoán cúi đầu không nói, môi mỏng nhếch lên, mặt đã trắng bệch, vì phải làm việc nên tay áo được xắn lên, không được nắm đấm.
Tô Tiểu Vũ cảm nhận được nỗi lòng hắn phập phồng cỡ nào, hốc mắt càng nóng, nương theo ánh nắng chiều, tinh tế đánh giá hắn, đen, gầy, cũng có mùi vị nam nhân, chưa từng thấy hắn mặc xiêm y bằng vải thô bao giờ, nhưng mà trông cũng rất sạch sẽ, hắn mặc vào rất đẹp, Bạch Thuật nói hắn có bệnh sạch sẽ, ừm, lần trước vụng trộm đến nhìn hắn, thấy hắn cùng binh lính đào bùn, chắc là rất khó chịu đi, hắn đối xử với binh lính thật sự rất tốt, nhìn chung thì là một nguyên soái tốt, nhưng lại là một tướng công khốn kiếp!
"Vũ Nhi, cởi ra được không?"
Giọng nói trầm thấp, tự cho là rất bình tĩnh, nhưng lại cực kỳ run rẩy, hơn ba tháng không gặp, loại cảm giác nhớ nhung, cảm giác hoảng hốt không tìm được này... Chỉ là một miếng vải đen thôi, hắn vẫn cảm nhận được sự tồn tại của nàng, ngửi thất mùi trên người nàng, cái tên vô lại vẫn luôn trốn tránh mình rốt cục cũng chịu đi ra rồi sao?
"Không được, ta và cục cưng đã nói với nhau, tuyệt đối không cho chàng nhìn thấy ta." Tô Tiểu Vũ nói dỗi, trong giọng nói đã có chút nức nở, đúng, nàng có ý xấu, cố ý kêu Tiểu Bạch đi đưa tờ giấy đó, dienxdafnllequysdoon bởi vì nàng biết Tư Thiên Hoán nhất định sẽ liều lĩnh chạy tới tìm nàng, nói trắng ra thì chính nàng cũng nhớ hắn muốn chết, mỗi ngày đều tự lừa mình dối người thôi.
"Vậy... Cho ta sờ nàng." Tư Thiên Hoán không tức giận, biết trong lòng nàng uất ức nên có chút đau lòng, dừng một chút rồi dịu dàng nói.
Tô Tiểu Vũ cắn môi dưới, lau nước mắt, tiến lên vài bước, ngây ngốc đi đến bên hắn, bàn tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to thô ráp đi rất nhiều của hắn, chậm rãi đặt lên chiếc bụng nhô cao của mình, hừ nhẹ, "Ta nói rồi, không cho chàng gặp ta, cho nên chỉ cho chàng sờ cục cưng."
Thiếu chút nữa Tư Thiên Hoán đã cười thành tiếng, bất đắc dĩ nhếch khóe môi, xoa bụng của nàng, nghĩ đến ba tháng nay nàng đều chăm sóc đứa nhỏ trong bụng thì tâm lại bắt đầu đau.
"Cục cưng, đây là phụ thân vô lương tâm của con, mau chào đi." Tô Tiểu Vũ chọc chọc bụng mình, cười nói.
Lần này Tư Thiên Hoán thật sự nở nụ cười, đứa bé hơn sáu tháng tuy là lớn, nhưng vẫn còn nuôi dưỡng trong bụng mẫu thân, sao có thể làm theo lời vật nhỏ nói, nhưng khi lòng bàn tay hắn bị đạp hai cái thì nụ cười của hắn liền cứng lại trên mặt, trở nên ngu ngốc, tiếp theo đó là mừng như điên, quỳ một gối xuống, áp lỗ tai lên bụng của Tô Tiểu Vũ, đứng dậy kêu, "Cục cưng?"
Hình như tiểu tử kia không muốn quan tâm, sau khi thành hình thì không muốn nói chuyện với phụ thân, nhưng Tô Tiểu Vũ lại chọc bụng vài cái, nó mới không cam lòng nâng chân nhỏ lên, sờ soạng tại trên mặt hắn đạp một cước.
"Vũ Nhi, con của chúng ta, nghe hiểu được chúng ta nói chuyện, hắn, hắn động..." Tư Thiên Hoán vui vẻ không kìm hãm được, ôm chặt lấy Tô Tiểu Vũ, kích động nói, hơi thở cũng có chút hỗn loạn.
" Một tháng sau khi chàng bỏ ta thì cục cưng đã động rồi." Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt nói, thấy hắn vui vẻ, nhịn không được cũng nhếch khóe môi lên.
Tư Thiên Hoán sửng sốt, trong mắt có chút áy náy, cười khổ, "Vũ Nhi, ta không nên không từ mà biệt, không nên thiết kế trận pháp nhốt nàng, nhưng nàng cũng không nên cưỡng ép hủy trận, nếu Huyết Uyên không phát huy sức mạnh thì nàng sẽ bị thương."
Huyết Uyên laạp công lớn nên phát sáng, bị Tiểu Bạch tức giận đè nó lại, nó mới là chủ mưu, à không, là công thần lớn nhất.
Tô Tiểu Vũ mím môi không nói, biết hắn nói đúng, nhưng vẫn đẩy hắn ra, quay lưng lại, lau nước mắt, lạnh lùng nói, "Được rồi, đứa bé cũng cho chàng xem rồi, bây giờ nên đi đi."
"Vũ Nhi, ta đến đây không phải để xem đứa bé." Tư Thiên Hoán cắn răng, thiếu chút nữa tức giận đến mức bắt nàng lại đánh đòn, không lương tâm, chỉ như vậy để kêu hắn đi sao?
"A, thì ra ngay cả cục cưng chàng cũng không muốn gặp, vậy thì nhanh cút đi." Tô Tiểu Vũ cố ý xuyên tạc ý của hắn, lạnh giọng nói, phát hiện cục cưng đá mình một cước thì vô tội mím môi.
Tiểu Bạch nghe Tô Tiểu Vũ nói xong thì trực tiếp che mắt lại, nó không muốn nhìn thấy Bạch Lê tức giận, không phải sợ máu tươi làm bẩn lông mao của nó mà là sợ cảnh tượng cấm trẻ em sẽ làm bẩn mắt nó.
"Tô Tiểu Vũ, quay lại đây." Tư Thiên Hoán kéo miếng vải đen ra, ánh mắt nhìn bóng dáng nàng đẫy đà hơn một ít, như hắn nghĩ, nàng tự chăm sóc mình rất tốt, trong mắt lại có chút tức giận, nhưng sự nhớ nhung và quyến luyến lại nhiều hơn, giọng nói khàn khàn dịu dàng.
"Ta nói được làm được, nói không gặp thì sẽ không gặp." Tô Tiểu Vũ cắn môi, nhẹ giọng nói, diễn dafnlê quysdôn cảm giác được ánh mắt nóng rực sau lưng, chu miệng lên bất mãn oán giận, "Chàng phạm quy, cho nên mau đi nhanh đi, nếu không đừng trách ta trở mặt."
"Vũ Nhi, nàng đã trốn tránh ba tháng." Tư Thiên Hoán hừ lạnh, chạy ra phía sau nàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng từ phía sau, cúi đầu, thấy nàng cúi đầu xuống, tóc dài che khuất gương mặt, nụ cười có chút bất đắc dĩ.
Tô Tiểu Vũ không nói lời nào, cũng không giãy dụa, chỉ nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, thật lâu sau mới nghiêm túc nói, "Có cục cưng ở cùng ta, ta tuyệt đối không nhớ chàng."
Tư Thiên Hoán âm thầm cười, "Ừ" một tiếng, yêu chiều nói, "Là ta nhớ ngươi, rất nhớ rất nhớ, hài lòng chưa?"
"Không hài lòng." Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, đẩy bàn tay to của hắn ra, rồi bước từng bước về phía trước, thản nhiên nhìn ngoài cửa sổ.
"Ta phải làm sao thì nàng mới vừa lòng đây?" Tư Thiên Hoán hỏi, cũng không tiến lên, sợ sẽ thật sự khiến nàng xù lông, như vậy thì mất nhiều hơn được.
Tô Tiểu Vũ rưng rưng, cũng nở nụ cười, "Chàng quay ra phía sau rồi sau đó quẹo phải đi xuống lầu ra ngoài ta liền tha thứ cho chàng."
Tư Thiên Hoán cười khổ, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, tinh tế cân nhắc lời của nàng, đột nhiên mắt sáng rực lên, khóe miệng nhếch cao, nói thanh "Được", xoay người đi ra ngoài, một lần nữa đứng ở trước cửa lớn của Thải Vân các, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy khuôn mặt tươi cười nhỏ nhắn, chỉ là trong mắt hơi ươn ướt, nhẹ nhàng giang hai tay ra, dịu dàng nở nụ cười.
Nếu lao xuống dưới thì nàng liền tha thứ cho hắn, nếu hắn không đeo miếng vải đen thì nàng liền nhảy ra khỏi cửa sổ, vật nhỏ mềm lòng còn miệng thì luôn cứng rắn.
Tây Vân nhìn chủ tử nhà mình nhảy ra khỏi cửa sổ thì liền đi ra ngoài, gân xanh cũng nổi đầy giữa trán, cái gì chứ, có phải Tiểu Vũ chủ tử và tiểu chủ tử trao đổi quá lâu nên mới trở nên ngây thơ như vậy không, cái gì mà đeo vải đen vào, cái gì mà cút đi chứ, đó đều là cái cớ để đến quân doanh, hừ, làm hại nàng mạo hiểm biến thành miếng thịt hứng chịu nguy hiểm, đưa cho Vương gia miếng vải đen đó.
Nhàm chán! Ngây thơ!
"Tiểu Bạch?!"
Giọng hô kinh ngạc của Bách Lý Ngôn vang lên.
Bạch Thuật kinh ngạc "A" một tiếng, ngẩng đầu lên thì đã không thấy Tư Thiên Hoán đâu nữa, đè mi tâm của mình rồi đi theo ra ngoài.
"A Trạch đã đuổi theo rồi, không biết là đuổi kịp không nữa." Bách Lý Ngôn nhìn bóng dáng Tô Trạch và Thiên Ưng Ca biến mất không thấy đâu, chờ đợi nói, nếu đuổi theo kịp thì có thể nhìn thấy nữ nhi rồi.
Sắc mặt Tư Thiên Hoán lạnh như băng, trong mắt đầy khói đen, môi mỏng nhếch lên, thật lâu sau mới mở miệng nói, "Đuổi không kịp." Tốc độ của Tiểu Bạch ngay cả hắn cũng không theo kịp, vật nhỏ kêu nó đến chính là vì không muốn bị hắn tìm thấy, vật nhỏ nhẫn tâm.
Bách Lý Ngôn thất vọng cúi đầu, đột nhiên nhìn thấy một hộp ngọc tinh xảo trên đất, mắt sáng rực lên, "Tiểu Hoán, Vũ Nhi đưa một cái hộp ngọc tới."
Tư Thiên Hoán cúi đầu, nhanh chóng hút hộp ngọc vào trong tay, yên lặng nhìn nó thật lâu rồi mới mở ra, khi nhìn kỹ thì tay còn có chút run rẩy.
"Nam hài gọi là Tư Ngọc Thần, nữ nhi gọi Tư Ngọc Thần, nhũ danh là tiểu Lê, tâm trạng khá tốt nên đưa đến cho chàng xem." Bạch Thuật nhìn qua rồi nhẹ giọng đọc chữ trên giấy, sau đó khóe miệng không ngừng run rẩy, xong rồi, lần này ngay cả đứa bé Tiểu Vũ cũng không cho Bạch Lê nhìn thấy.
Trong mắt Tư Thiên Hoán đầy cuồng phong sấm chớp, sắc mặt lạnh như băng, lạnh lùng nhìn ngọn núi xa xa, diễn dafnlê quysdôn chiếc lều phía sau đổ rầm, rồi sau đó, hắn bỏ hộp ngọc xuống, nắm lấy tờ giấy xoay người lên ngựa, chạy về phía Vân thành.
"Bá mẫu, lần này Tiểu Vũ xong đời rồi." Bạch Thuật thấy Bách Lý Ngôn cẩn thận nhặt hộp ngọc lên thì có lòng tốt nhắc nhở.
"Nàng xứng đáng." Bách Lý Ngôn hừ nhẹ, nước mắt chảy ra không dừng được, ba tháng không gặp, cũng không biết nha đầu kia sống thế nào.
Tô Trạch cũng đã trở lại, thấy Bách Lý Ngôn khóc thì nhíu mi, khẩn trương hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
"Khuê nữ của chúng ta đặt tên cho đứa bé rồi để Tiểu Bạch đưa tới cho Tiểu Hoán, nói là ngay cả đứa bé cũng không cho Tiểu Hoán nhìn thấy." Bách Lý Ngôn tức giận đến mức nước mắt lại chảy ra.
Đầu Tô Trạch như lớn thêm ra, bất đắc dĩ thở dài, sau đó cười nhìn về phía Bạch Thuật, "Tiểu Thuật, chúc mừng, rốt cục cũng làm cha rồi, Phi Vân quan ta còn ứng phó được, ngươi có muốn trở về xem thử không?"
"Không cần, Bạch Lê ở đây, ta sẽ không đi." Bạch Thuật lắc đầu, hắn có viết thư nói vẽ lại chân dung của đứa bé cho hắn, như vậy hắn đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Tô Trạch gật đầu, cũng không nhiều lời, nhỏ giọng dỗ Bách Lý Ngôn.
Thiên Ưng Ca cũng đã về, khinh công của Thiên Chiết cung là cao nhất, ngoại trừ Bạch Tùng Lĩnh và Tư Thiên Hoán ra thì chỉ sợ những người khác đều tự thẹn không bằng, nhưng hắn cũng lắc đầu, chỉ có thể nói con người không thể đuổi kịp tốc độ của Tiểu Bạch, dù sao nó cũng là Thần thú.
"Khuê nữ của ngươi thật có bản lĩnh, dùng Thần thú để truyền tin, lãng phí." Thiên Ưng Ca nói sự thật, nhưng lại không đúng lúc nên cả ba người đều hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
Đêm đó, toàn bộ quân doanh đều tràn ngập vui sướng, bởi vì phó soái mừng thiên kim nên tự mình bỏ tiền ra đãi tiệc cho các tướng sĩ, ngay cả tù binh bị bắt cũng đổi sắc mặt, nhưng không được trọn vẹn là vì chủ soái không ở đây.
Mà Tư Thiên Hoán cũng cố thay một bộ thường phục bằng vải thô, ra roi thúc ngựa, lúc chạy đến Vân thành thì đã xế chiều, rất nhiều tiểu thương đều đã thu dọn đồ đạc về nhà ăn cơm, chưa tới giờ họp chợ đêm cho nên người trên đường cũng không nhiều lắm, Tư Thiên Hoán mờ mịt nhìn cảnh vật xung quanh, nắm cương ngựa, chậm rãi đi trên ngã tư đường, lúc đứng ở trước cửa Thải Vân các thì dừng chân lại, tim không tự chủ mà đập nhanh hơn, ánh mắt nhìn vào bên trong cũng bắt đầu nóng rực.
Nhanh chóng chạy vào Thải Vân các, dựa theo cảm ứng tâm linh tương thông của hắn với vật nhỏ, chậm rãi đi lên lầu hai, khi đứng trước cửa nhã gian thì hốc mắt hơi ướt át, chắc chắn vật nhỏ đang ở bên trong, hắn nâng tay lên muốn đẩy cửa ra thì lại bị một giọng nói ngăn cản.
"Vương gia, đã lâu không thấy..." Tây Vân cười gượng, nhìn ánh mắt Vương gia càng lúc càng âm lãnh, lưng lạnh rung lên, nâng tay, lắc lắc mảnh vải đen trên tay, nhanh chóng nói, "Tiểu Vũ chủ tử nói, nếu người không bịt kín cái này lại thì nàng sẽ nhảy ra khỏi cửa sổ."
Mặt Tư Thiên Hoán tối sầm lại, cắn răng cột miếng vải lên, đá cửa đi vào.
"Thật là thiếu kiên nhẫn, Tiểu Bạch vừa trở về chàng đã tới." Tô Tiểu Vũ cười tủm tỉm nhìn nam nhân đã mấy tháng không gặp, không thể nào bình tĩnh được nữa, mắt lập tức ươn ướt, xiết chặt tay mình, ép giọng mình phải vững vàng, không để lộ giọng điệu yếu đuối!
Tư Thiên Hoán cúi đầu không nói, môi mỏng nhếch lên, mặt đã trắng bệch, vì phải làm việc nên tay áo được xắn lên, không được nắm đấm.
Tô Tiểu Vũ cảm nhận được nỗi lòng hắn phập phồng cỡ nào, hốc mắt càng nóng, nương theo ánh nắng chiều, tinh tế đánh giá hắn, đen, gầy, cũng có mùi vị nam nhân, chưa từng thấy hắn mặc xiêm y bằng vải thô bao giờ, nhưng mà trông cũng rất sạch sẽ, hắn mặc vào rất đẹp, Bạch Thuật nói hắn có bệnh sạch sẽ, ừm, lần trước vụng trộm đến nhìn hắn, thấy hắn cùng binh lính đào bùn, chắc là rất khó chịu đi, hắn đối xử với binh lính thật sự rất tốt, nhìn chung thì là một nguyên soái tốt, nhưng lại là một tướng công khốn kiếp!
"Vũ Nhi, cởi ra được không?"
Giọng nói trầm thấp, tự cho là rất bình tĩnh, nhưng lại cực kỳ run rẩy, hơn ba tháng không gặp, loại cảm giác nhớ nhung, cảm giác hoảng hốt không tìm được này... Chỉ là một miếng vải đen thôi, hắn vẫn cảm nhận được sự tồn tại của nàng, ngửi thất mùi trên người nàng, cái tên vô lại vẫn luôn trốn tránh mình rốt cục cũng chịu đi ra rồi sao?
"Không được, ta và cục cưng đã nói với nhau, tuyệt đối không cho chàng nhìn thấy ta." Tô Tiểu Vũ nói dỗi, trong giọng nói đã có chút nức nở, đúng, nàng có ý xấu, cố ý kêu Tiểu Bạch đi đưa tờ giấy đó, dienxdafnllequysdoon bởi vì nàng biết Tư Thiên Hoán nhất định sẽ liều lĩnh chạy tới tìm nàng, nói trắng ra thì chính nàng cũng nhớ hắn muốn chết, mỗi ngày đều tự lừa mình dối người thôi.
"Vậy... Cho ta sờ nàng." Tư Thiên Hoán không tức giận, biết trong lòng nàng uất ức nên có chút đau lòng, dừng một chút rồi dịu dàng nói.
Tô Tiểu Vũ cắn môi dưới, lau nước mắt, tiến lên vài bước, ngây ngốc đi đến bên hắn, bàn tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to thô ráp đi rất nhiều của hắn, chậm rãi đặt lên chiếc bụng nhô cao của mình, hừ nhẹ, "Ta nói rồi, không cho chàng gặp ta, cho nên chỉ cho chàng sờ cục cưng."
Thiếu chút nữa Tư Thiên Hoán đã cười thành tiếng, bất đắc dĩ nhếch khóe môi, xoa bụng của nàng, nghĩ đến ba tháng nay nàng đều chăm sóc đứa nhỏ trong bụng thì tâm lại bắt đầu đau.
"Cục cưng, đây là phụ thân vô lương tâm của con, mau chào đi." Tô Tiểu Vũ chọc chọc bụng mình, cười nói.
Lần này Tư Thiên Hoán thật sự nở nụ cười, đứa bé hơn sáu tháng tuy là lớn, nhưng vẫn còn nuôi dưỡng trong bụng mẫu thân, sao có thể làm theo lời vật nhỏ nói, nhưng khi lòng bàn tay hắn bị đạp hai cái thì nụ cười của hắn liền cứng lại trên mặt, trở nên ngu ngốc, tiếp theo đó là mừng như điên, quỳ một gối xuống, áp lỗ tai lên bụng của Tô Tiểu Vũ, đứng dậy kêu, "Cục cưng?"
Hình như tiểu tử kia không muốn quan tâm, sau khi thành hình thì không muốn nói chuyện với phụ thân, nhưng Tô Tiểu Vũ lại chọc bụng vài cái, nó mới không cam lòng nâng chân nhỏ lên, sờ soạng tại trên mặt hắn đạp một cước.
"Vũ Nhi, con của chúng ta, nghe hiểu được chúng ta nói chuyện, hắn, hắn động..." Tư Thiên Hoán vui vẻ không kìm hãm được, ôm chặt lấy Tô Tiểu Vũ, kích động nói, hơi thở cũng có chút hỗn loạn.
" Một tháng sau khi chàng bỏ ta thì cục cưng đã động rồi." Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt nói, thấy hắn vui vẻ, nhịn không được cũng nhếch khóe môi lên.
Tư Thiên Hoán sửng sốt, trong mắt có chút áy náy, cười khổ, "Vũ Nhi, ta không nên không từ mà biệt, không nên thiết kế trận pháp nhốt nàng, nhưng nàng cũng không nên cưỡng ép hủy trận, nếu Huyết Uyên không phát huy sức mạnh thì nàng sẽ bị thương."
Huyết Uyên laạp công lớn nên phát sáng, bị Tiểu Bạch tức giận đè nó lại, nó mới là chủ mưu, à không, là công thần lớn nhất.
Tô Tiểu Vũ mím môi không nói, biết hắn nói đúng, nhưng vẫn đẩy hắn ra, quay lưng lại, lau nước mắt, lạnh lùng nói, "Được rồi, đứa bé cũng cho chàng xem rồi, bây giờ nên đi đi."
"Vũ Nhi, ta đến đây không phải để xem đứa bé." Tư Thiên Hoán cắn răng, thiếu chút nữa tức giận đến mức bắt nàng lại đánh đòn, không lương tâm, chỉ như vậy để kêu hắn đi sao?
"A, thì ra ngay cả cục cưng chàng cũng không muốn gặp, vậy thì nhanh cút đi." Tô Tiểu Vũ cố ý xuyên tạc ý của hắn, lạnh giọng nói, phát hiện cục cưng đá mình một cước thì vô tội mím môi.
Tiểu Bạch nghe Tô Tiểu Vũ nói xong thì trực tiếp che mắt lại, nó không muốn nhìn thấy Bạch Lê tức giận, không phải sợ máu tươi làm bẩn lông mao của nó mà là sợ cảnh tượng cấm trẻ em sẽ làm bẩn mắt nó.
"Tô Tiểu Vũ, quay lại đây." Tư Thiên Hoán kéo miếng vải đen ra, ánh mắt nhìn bóng dáng nàng đẫy đà hơn một ít, như hắn nghĩ, nàng tự chăm sóc mình rất tốt, trong mắt lại có chút tức giận, nhưng sự nhớ nhung và quyến luyến lại nhiều hơn, giọng nói khàn khàn dịu dàng.
"Ta nói được làm được, nói không gặp thì sẽ không gặp." Tô Tiểu Vũ cắn môi, nhẹ giọng nói, diễn dafnlê quysdôn cảm giác được ánh mắt nóng rực sau lưng, chu miệng lên bất mãn oán giận, "Chàng phạm quy, cho nên mau đi nhanh đi, nếu không đừng trách ta trở mặt."
"Vũ Nhi, nàng đã trốn tránh ba tháng." Tư Thiên Hoán hừ lạnh, chạy ra phía sau nàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng từ phía sau, cúi đầu, thấy nàng cúi đầu xuống, tóc dài che khuất gương mặt, nụ cười có chút bất đắc dĩ.
Tô Tiểu Vũ không nói lời nào, cũng không giãy dụa, chỉ nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, thật lâu sau mới nghiêm túc nói, "Có cục cưng ở cùng ta, ta tuyệt đối không nhớ chàng."
Tư Thiên Hoán âm thầm cười, "Ừ" một tiếng, yêu chiều nói, "Là ta nhớ ngươi, rất nhớ rất nhớ, hài lòng chưa?"
"Không hài lòng." Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, đẩy bàn tay to của hắn ra, rồi bước từng bước về phía trước, thản nhiên nhìn ngoài cửa sổ.
"Ta phải làm sao thì nàng mới vừa lòng đây?" Tư Thiên Hoán hỏi, cũng không tiến lên, sợ sẽ thật sự khiến nàng xù lông, như vậy thì mất nhiều hơn được.
Tô Tiểu Vũ rưng rưng, cũng nở nụ cười, "Chàng quay ra phía sau rồi sau đó quẹo phải đi xuống lầu ra ngoài ta liền tha thứ cho chàng."
Tư Thiên Hoán cười khổ, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, tinh tế cân nhắc lời của nàng, đột nhiên mắt sáng rực lên, khóe miệng nhếch cao, nói thanh "Được", xoay người đi ra ngoài, một lần nữa đứng ở trước cửa lớn của Thải Vân các, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy khuôn mặt tươi cười nhỏ nhắn, chỉ là trong mắt hơi ươn ướt, nhẹ nhàng giang hai tay ra, dịu dàng nở nụ cười.
Nếu lao xuống dưới thì nàng liền tha thứ cho hắn, nếu hắn không đeo miếng vải đen thì nàng liền nhảy ra khỏi cửa sổ, vật nhỏ mềm lòng còn miệng thì luôn cứng rắn.
Tây Vân nhìn chủ tử nhà mình nhảy ra khỏi cửa sổ thì liền đi ra ngoài, gân xanh cũng nổi đầy giữa trán, cái gì chứ, có phải Tiểu Vũ chủ tử và tiểu chủ tử trao đổi quá lâu nên mới trở nên ngây thơ như vậy không, cái gì mà đeo vải đen vào, cái gì mà cút đi chứ, đó đều là cái cớ để đến quân doanh, hừ, làm hại nàng mạo hiểm biến thành miếng thịt hứng chịu nguy hiểm, đưa cho Vương gia miếng vải đen đó.
Nhàm chán! Ngây thơ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook