Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi
-
Chương 118: Mật thám Như Yên
Edit: susublue
Vân tần dẫn tỳ nữ Vân nhi đi về phía Tường Vân cung, trong lòng nhớ lại bộ dáng xấu hổ mấy ngày trước Phong Như Yên đến Kiền Thanh cung thì liền nhếch môi cười lạnh, đột nhiên phát hiện không thấy Vân nhi đâu nữa thì hơi nhíu mi, quay đầu lại thấy nàng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Vân nhi?" Vân tần quay lại, thấy nàng từ từ nhắm hai mắt đứng tại chỗ thì nhíu mi, vươn tay phất phất trước mặt nàng, nhưng nàng vẫn bất động, mày mặt nhăn nhó.
"Vân tần, nàng bị bản cung điểm huyệt nói, không động đậy được." Phong Như Yên đi ra khỏi chỗ rẽ, lạnh lùng nhìn Vân tần.
Sắc mặt Vân tần thay đổi, nhìn xung quanh thấy không ai phát hiện thì ánh mắt nhìn Phong Như Yên lại càng thêm hoảng sợ, "Ngươi, ngươi muốn làm gì, bây giờ chúng ta đều là phi tử của Hoàng Thượng, ngươi không thể làm xằng làm bậy."
"Ngươi sai rồi, tuy rằng bản cung đến Phong quốc, nhưng ngươi vẫn không xứng đấu với bản cung." Phong Như Yên cười lạnh, đi đến trước người nàng, nắm cằm của nàng.
Cằm truyền đến cảm giác đau đớn, làm cho đôi mắt đẹp của Vân tần đầy nước mắt, "Ngươi không nên tự đại như vậy, nếu ta xảy ra chuyện gì thì Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua cho ngươi, cho dù Hoàng Thượng sủng hạnh ngươi, tình nguyện mở một mắt nhắm một mắt thì sứ thần cũng sẽ nói chuyện ngươi phá hư đại sự cho phụ hoàng ngươi biết!"
Trong mắt Phong Như Yên xẹt qua chút lo lắng, giọng nói âm lãnh, "Hiện tại ở đây chỉ có ngươi và bản cung, cho dù bản cung giết ngươi thì ai biết, hơn nữa ta cũng không tính giết ngươi, chắc ngươi vẫn chưa quên lần dạy dỗ kia chứ."
Vân tần biến sắc, trong mắt đầy sợ hãi, muốn lắc đầu nhưng cằm bị nắm chặt nên vốn không thể động đậy, muốn nói thì đột nhiên phát hiện mình không thể phát ra tiếng.
"Lúc trước nhi tử Lễ bộ thượng thư thích bản cung, ngươi cũng thích hắn, cho nên nói với hắn bản cung lẳng lơ, vừa đúng lúc bản cung biết... Lần đó, ở bề ngoài của ngươi không có chút thương tích." Tay Phong Như Yên dò xuống thắt lưng của nàng, giọng điệu lạnh lẽo.
Vân tần hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, nàng không ngờ Phong Như Yên đến hoàng cung Phong quốc rồi mà còn dám kiêu ngạo như thế, nếu không thì sao nàng dám quang minh chính đại đấu khẩu.
"Muốn gọi người cứu mạng sao? Nhưng bây giờ ngươi không thể nói được." Phong Như Yên cười lạnh, nói với Liên Nhi ở phía sau, "Liên Nhi, coi chừng đừng để ai đến đây."
Liên Nhi gật đầu, cảnh giác nhìn bốn phía.
Phong Như Yên nở nụ cười quyến rũ, nhẹ nhàng ôm lấy Vân tần đang cứng ngắc cả người, dưới ánh mắt hoảng sợ của nàng, vươn hai tay đè xuống lưng của nàng.
Tô Tiểu Vũ đứng tại chỗ rẽ, vuốt cằm, suy tư nhìn thủ pháp của Phong Như Yên, nhíu mày, dienxdaffnllequysdoon quay đầu nhìn Tư Thiên Hoàng đang không tình nguyện đi tới, nâng tay lên, một phiến lá cây bay từ tay nàng về phía Vân tần, nhẹ nhàng đánh vào sau lưng của nàng.
"Cứu mạng!" Vân tần bị điểm huyệt câm vẫn không ngừng hò hét, đột nhiên có thể phát ra tiếng, giọng la bén nhọn khiến những người đứng xa cũng nghe thấy, phát hiện mình có thể cử động thì lại dùng sức giãy dụa.
Sắc mặt Phong Như Yên thay đổi, đang muốn che miệng của nàng thì đột nhiên bị một nguồn lực kéo qua một bên, nàng sợ tới mức phát cuồng, sức lực kéo Vân tần cũng rất mạnh, thiếu chút nữa xé nát quần áo của nàng.
Dưới cơn nóng vội, Phong Như Yên cũng không cố che miệng của nàng nữa mà nâng tay lên đánh bay nàng vào tường.
"Phụt!"
Vân tần phun ra một ngụm máu, suy yếu té trên mặt đất, kinh hoảng nhìn Phong Như Yên.
Phong Như Yên nhíu mày, nghĩ muốn đánh nàng ngất xỉu, nhưng còn chưa ra tay thì chợt nghe thấy một tiếng quát lạnh khiến nàng sợ tới mức thu tay lại.
"Thục phi ngươi đang làm gì!" Tư Thiên Hoàng tới đúng lúc, đứng ở trước mặt nàng, lạnh lùng nhìn nàng, nhưng cũng không vươn tay ngăn cản động tác của nàng, giống với Tư Thiên Hoán, hắn không thích chạm vào nữ nhân khác.
"Hoàng Thượng, ta, ta... Là Vân tần tự té ngã, ta muốn nâng nàng dậy, kết quả sẩy tay..." Phong Như Yên quỳ rạp xuống đất, bối rối nói, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo cũng không dấu được vẻ trắng bệch, làm sao có thể, không phải Hoàng Thượng bị trọng thương phải tu dưỡng sao, làm sao có thể xuất hiện ở đây được?
Lúc Liên Nhi nhìn thấy Tư Thiên Hoàng thì liền ngã xuống đất.
Vân tần nhìn thấy hoàng thượng tới, vui mừng nở nụ cười rồi thoải mái hôn mê bất tỉnh, đây chính là một đả kích dành cho Phong Như Yên, đánh một người đén hôn mê, ngươi sẩy tay thật giỏi.
Lý công công ho nhẹ một tiếng, nhìn hoàng đế tinh thần sảng khoái.
Tư Thiên Hoàng hiểu ý, giả bộ suy yếu che miệng ho nhẹ một cái, tức giận nói, "Vất vả lắm trẫm mới có thể ra ngoài đi dạo vậy mà lại nhìn thấy Thục phi ngươi quát tháo ở đây, ngươi muốn chọc trẫm tức chết phải không?"
Vốn dĩ hắn đã có khí chất không giận tự uy, có biểu hiện của thiên tử, không phải ai cũng có thể chịu nổi, bao gồm cả Phong Như Yên.
"Hoàng Thượng, oan uổng quá, nô tì chỉ có ý tốt..." Phong Như Yên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lên, uất ức nói nhưng lại bị Tư Thiên Hoàng ngắt ngang.
"Trẫm chỉ tin vào hai mắt mình." Tư Thiên Hoàng lạnh giọng nói, nhìn bộ dáng nàng mảnh mai, trong mắt không có một chút thương tiếc, thấy nàng muốn đi lên thì thẳng chân đá văng nàng đi chỗ khác.
Phong Như Yên vô lực té trên mặt đất, hai mắt trợn ngược, tim cũng lạnh hẳn đi vì sự vô tình của hắn, sớm đã biết đế vương vô tình, một phút trước còn dịu dàng triền miên nhưng ngay sau đó lại sắc bén như lưỡi dao, nhưng bây giờ nhân vật chính đã trở thành mình nên cảm thấy bi ai, còn có hận ý muốn hủy diệt hắn, nắm chặt đấm tay.
"Ở trong Yên Hà cung suy ngẫm một tháng đi, tốt nhất nên cảnh tỉnh lại." Tư Thiên Hoàng chán ghét nhìn hai nữ nhân trên đất, đè huyệt thái dương, lạnh lùng nói, sau đó không quan tâm nàng đang cầu xin tha thứ, liền phất tay áo rời đi.
Thiếu chút nữa Lý công công đã trợn trắng mắt, Hoàng Thượng của ta ơi, có phải người đã quên mất Vân tần rồi không!
Lý công công đi qua đỡ Vân tần dậy, không biết từ khi nào Vân nhi đã được cởi bỏ huyệt đạo nên cũng tiến lên nâng Vân tần dậy, đỡ nàng về cung.
"Nương nương, ngài không sao chứ, đừng đau lòng, Hoàng Thượng chỉ nhất thời tức giận thôi, hơn nữa thân thể hắn lại không thoải mái..." Liên Nhi muốn nâng Phong Như Yên dậy nhưng lại bị nàng đẩy ra.
"Không được gọi ta là nương nương!" Phong Như Yên đỏ mắt gầm nhẹ, châm chọc cười nói, nương nương sao? Ha ha ha, nương nương sao? Tư Thiên Hoàng còn coi nàng là nương nương sao? Nàng chỉ là một công cụ để phát tiết mới đúng!
"Chậc chậc, đương nhiên là nương nương, ngươi đã được bọn họ lựa chọn đến Phong quốc, Phong Như Yên, ngươi không còn là công chúa cao cao tại thượng nữa." Tô Tiểu Vũ đi ra từ chỗ rẽ, cười như không cười đánh giá bộ dáng chật vật của nàng, qua một trận biến cố, nữ nhân vừa rồi còn tao nhã tài hoa, bây giờ đã biến thành như vậy, thật đúng là một đả kích không chịu nổi.
Phong Như Yên lạnh lùng nhìn Tô Tiểu Vũ, lông nhím trên người đều xù lên, gầm nhẹ, "Tô Tiểu Vũ, ngươi vẫn còn ở đây sao, ngươi đến để chê cười ta đúng không?"
Liên Nhi bình tĩnh hơn Phong Như Yên, nghĩ lại lời nói của Tô Tiểu Vũ, đột nhiên mở to mắt, cảnh giác nhìn Tô Tiểu Vũ, há mồm muốn nói với Phong Như Yên thì lại đột nhiên ngất xỉu, té trên mặt đất.
"Liên Nhi!" Phong Như Yên nhìn Liên Nhi ngã xuống rồi hô to, sau đó hung tợn nhìn Tô Tiểu Vũ, "Ngươi làm gì nàng!"
"Ngươi làm gì với tỳ nữ của Vân tần thì ta làm như vậy với nàng." Tô Tiểu Vũ nhìn ngón tay trắng trẻo của mình, nhíu mày, "Không phải chỉ có ngươi mới biết điểm huyệt ở khoảng cách xa."
Phong Như Yên khiếp sợ, không dám tin nhìn nàng, "Làm sao ngươi biết!?"
"Chậc chậc, đừng kinh ngạc như vậy, Phong Như Yên, đến đây, ta cho ngươi xem thử." Tô Tiểu Vũ thưởng thức biểu cảm khiếp sợ của nàng, thản nhiên cười rồi vỗ tay.
Phong Như Yên nhìn ra phía sau nàng, thấy một thiếu nữ mặc y phục xanh đỡ một thiếu niên mặc bạch y chậm rãi đi tới, mà sau khi thiếu niên đó ngẩng đầu lên thì nàng liền trợn mắt lên.
"Là ngươi!" Giọng Phong Như Yên trở nên bén nhọn, hung hăng trừng mắt nhìn Thừa Phong, sao hắn còn chưa chết, không đúng, sao hắn lại ở chỗ này.
"Thừa Phong, ta thấy ngươi lớn lên cũng rất tuấn tú, sao lại dọa Thục phi nương nương người ta thành như vậy chứ?" Tô Tiểu Vũ lạnh lùng mở miệng, mắt đầy vẻ châm chọc.
"Hừ, Tiểu Vũ chủ tử, ta thấy là do nàng ta có tật giật mình." Tây Vân tức giận nhìn Phong Như Yên, lớn lên đẹp như vậy sao lại xuống tay ác độc như vậy, làm hại vết thương của Thừa Phong đến giờ vẫn chưa khỏi.
Thừa Phong thấy Tây Vân bất bình vì mình bị thương, trong mắt hiện lên ý cười, suy yếu tựa vào vai của nàng, rồi nở nụ cười xấu xa.
Tô Tiểu Vũ từ chối cho ý kiến, liếc mắt nhìn Tây Vân, ý bảo nàng dẫn Thừa Phong đi.
Tây Vân còn muốn nhìn cái nữ nhân ác độc này bị phạt, nhưng Tiểu Vũ chủ tử lại kêu nàng đi nên nàng không thể cãi lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn Phong Như Yên rồi đỡ Thừa Phong rời đi.
---susublue ~ diendanlequydon ---
Trong quá trình này Phong Như Yên vẫn ngây dại ra, đầu không suy nghĩ kịp.
"Ngươi đoán đúng rồi, người lúc trước phái người đi giết các ngươi chính là ta, à không đúng, không phải giết các ngươi mà chỉ muốn dẹp đường về nhà cho hai người các ngươi thôi, rất ngạc nhiên vì sao công chúa Lăng quốc không đến Phong quốc đúng không? Đó là bởi vì Lăng quốc không có thủ vệ thân thủ giỏi như công chúa Như Yên." Tô Tiểu Vũ đến trước mặt nàng, cười tủm tỉm nói.
Ánh mắt Phong Như Yên đột nhiên trở nên bén nhọn, cảnh giác nhìn Tô Tiểu Vũ, "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Chậc chậc, đương nhiên ta là Tô Tiểu Vũ, ngay cả cái này trưởng công chúa cũng muốn hoài nghi sao?" Tô Tiểu Vũ buồn rầu vuốt chóp mũi mình, thở dài.
"Vì sao ngươi lại phái người đến chặn đường chúng ta, ta và ngươi xưa nay không ân oán, rốt cuộc ngươi có mục đích gì." Phong Như Yên tỉnh táo lại, nói.
"Hai quốc gia các ngươi có mục đích gì, ta cũng đoán được tám chín phầ, các ngươi để Trưởng Tôn Úc Phong làm nội ứng, muốn châm ngòi chiến tranh, phá hủy Phong quốc của ta, mà tám nữ tử các ngươi chính là ngòi nổ đúng không?" Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói, thấy sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi thì biết mình đã đoán đúng.
"Vốn dĩ tám người các ngươi muốn vào hoàng cung và các đại vương phủ, nhưng không ngờ lại tổn thất quá nhiều nên chỉ có thể cùng vào Hoàng cung, ngươi muốn gả cho Minh vương, nhưng hắn không cần ngươi, ngươi cũng chỉ có thể tiến cung có đúng không?" Tô Tiểu Vũ tiếp tục nói, thấy sắc mặt nàng đã lạnh như băng thì vừa lòng cười.
Phong Như Yên phức tạp nhìn Tô Tiểu Vũ, lại phát hiện mình không nhìn thấu nàng, không khỏi rét run, "Ngươi còn đoán được cái gì?"
"Các ngươi muốn làm nội bộ hoàng thất mâu thuẫn, sau đó ép chính thất động tay động chân với các ngươi, thậm chí vì không có bản lĩnh nên còn có thể bị giết, đến lúc đó các ngươi có thể nói Phong quốc ta cố ý nhục nhã hai quốc gia các ngươi, nên hai nước có thể phái binh đến đây để thảo phạt, đúng không." Tô Tiểu Vũ nhếch môi, trong mắt đầy ý lạnh, nếu Tiểu Khúc Nhi và Tư Thiên Hoàng không kị thời phát hiện Ngự Mễ thì chỉ sợ Phong quốc đã bị diệt vong, ác độc, giỏi cho thủ đoạn ác độc.
Phong Như Yên cực kỳ kinh sợ, ngược lại cố gắng bình tĩnh lại rồi cười nhẹ, nhìn Tô Tiểu Vũ, "Ngươi thật sự không đơn giản, xem ra Hoàng Hậu để chúng ta tiến cung đều là mưu kế của ngươi."
"Chậc chậc, ngươi đừng khinh thường Tiểu Khúc Nhi của ta, cho các ngươi tiến cung là chủ ý của nàng." Tô Tiểu Vũ phe phẩy ngón tay, không đồng ý nói.
"A, vậy ân sủng của Hoàng đế cũng là giả!" Phong Như Yên đột nhiên cảm thấy mình thật bi ai, Yên quốc hứa cho nàng vinh quang không ai bằng, nàng biết mình có năng lực tự bảo vệ mình cho nên mới đồng ý tới đây, nói khó nghe thì nàng chính là một quân cờ, đến Phong quốc lại bị đám người này lật qua lật lại đùa giỡn, nói đến thì nàng đúng là một quân cờ, nàng thật sự quá đáng buồn.
"Đó là đương nhiên, Tư Thiên Hoàng luôn trung thành với Tiểu Khúc Nhi." Tô Tiểu Vũ nói như chuyện đương nhiên, thấy Phong Như Yên châm chọc nhìn mình thì không khỏi nhíu mày.
"Thật đúng là trung thành, nhưng chẳng phải thân thể cũng phản bội Hoàng Hậu để đến Yên Hà cung của ta triền miên hàng đêm sao?" Phong Như Yên cười lạnh, trong lòng vẫn cảm thấy có chút thành tựu, dù chỉ là quân cờ nhưng cũng không phải nàng hoàn toàn không có lực ảnh hưởng, không phải sao?
Tô Tiểu Vũ đột nhiên ôm bụng cúi đầu cười, thật lâu sau nàng mới khó hiểu lau khóe mắt nói, "Phong Như Yên ơi Phong Như Yên, ngươi có biết người triền miên hàng đêm với ngươi chỉ là một ám vệ, chính chủ vẫn luôn ở trong Phượng Nghi cung không."
Phong Như Yên trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy đầu rất đau, làm sao có thể, nàng ta đang nói dối mình, nhất định là như vậy!
Tô Tiểu Vũ chậm rãi đứng lên, nhìn xuống nàng từ trên cao, hừ lạnh, "Muốn tiêu diệt người Phong quốc của ta, dù Tư Thiên Hoàng có đói bụng ăn bậy, nhưng nếu chạm vào ngươi một chút cũng sẽ cảm thấy ghê tởm, Phong Như Yên, đây là cái giá mà ngươi phải trả vì dám làm người của ta bị thương."
"Tô Tiểu Vũ, ngươi là tiện nhân, tiện nhân!" Phong Như Yên đột nhiên phát điên, đánh về phía Tô Tiểu Vũ, còn dùng mười phần nội lực, muốn dùng một chưởng đánh chết nàng.
Tô Tiểu Vũ thoải mái nói, mắt nhìn nàng như một đứa trẻ không được dạy dỗ, điểm huyệt đạo của nàng, "Phong Như Yên, hình như ta đã quên nói với ngươi, huyệt đạo của Vân tần là do ta giải."
Phong Như Yên kinh hãi trừng lớn mắt, trong mắt đầy màu máu, "Không thể nào, làm sao võ công của ngươi có thể mạnh hơn ta được!" Nàng chỉ là một người bình thường, người thường thôi!
" Thục phi tốt của ta, ngươi thật ngây thơ đáng yêu, trên đời này làm gì có chuyện gì mà không thể xảy ra?" Tô Tiểu Vũ vuốt cằm, lạnh lùng nói, ánh mắt đột nhiên lạnh hẳn đi, làm đông lạnh cả linh hồn Phong Như Yên, giọng nói cũng lạnh lẽo uy nghiêm, "Cho ngươi một cơ hội, trở thành người của ta, sau khi mọi chuyện kết thúc ta sẽ đưa ngươi đến một nơi không ai biết, cho ngươi sống hết quãng đời còn lại."
"Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà ta phải giúp ngươi, là ngươi hại ta thành như vậy!" Phong Như Yên điên cuồng quát lớn.
Tô Tiểu Vũ bịt lỗ tai, bất mãn nhìn nàng đang lớn tiếng la lối, "Người hại ngươi chính là ngươi, nếu ngươi không tìm Vân tần gây phiền phức thì sao ta có cơ hội đối phó ngươi?"
Phong Như Yên hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Tiểu Vũ, tức giận đến mức nói không nên lời, nữ nhân này thật sự quá đáng sợ, phải cẩn thận, mọi đường đi nước bước nàng ta đều nắm chắc trong tay, muốn đấu với Tô Tiểu Vũ thì một chút phần thắng nàng cũng không có.
"Cơ hội đã cho ngươi, muốn hay không là chuyện của ngươi." Tô Tiểu Vũ lại nhắc nhở, cũng không phải là nàng nhất thiết muốn nàng ta trở thành người của mình, chỉ là muốn bớt chút phiền phức thôi.
"Cho dù ta không cần cơ hội này thì bây giờ ngươi cũng sẽ không giết ta, chờ mọi chuyện xong xuôi thì ta cũng đã có năng lực tự bảo vệ mình, vì sao ta phải chịu để ngươi uy hiếp." Phong Như Yên cười lạnh, có thể sống sót trong cái hoàng cung ngươi lừa ta gạt thì nàng cũng không phải người hiền lành, hơn nữa dù sao nàng cũng họ Phong, làm sao có thể phản bội Hoàng thất được.
Tô Tiểu Vũ nhăn mi, cảm thấy nàng ta không còn thuốc chữa, "Phụ hoàng và Hoàng huynh ngươi biết rõ đây là con đường chết mà còn đẩy ngươi đến đây, bọn họ vô tình như vậy, ngươi cũng nên tỉnh lại đi, sao phải trông đợi bọn họ cho ngươi chỗ dựa tốt chứ?"
"Tô Tiểu Vũ, ngươi thật sự rất hiểu lòng người, nhưng ngươi sai rồi, ta không cần chỗ dựa gì cả, cũng không muốn làm bất cứ ai thất vọng, ta biết dù thế nào thì ta đều có thể sống tốt cho nên ta khinh thường cơ hội này của ngươi, sao ngươi không tự mình đối phó đi, không phải ngươi rất có bản lĩnh sao?" Phong Như Yên cười nhạo, đột nhiên cảm thấy rất hả giận.
Tô Tiểu Vũ nhìn nàng như nhìn quái vật, bây giờ bản thân mình bị lâm nguy mà còn tự tin như vậy...
"Phong Như Yên, ngươi cho là đi theo Thiên Tâm học võ một năm thì thật sự có thể muốn làm gì thì làm sao?" Tô Tiểu Vũ nở nụ cười tươi quyến rũ như một đóa hoa nở rộ, ánh mắt cũng trở nên không đứng đắn, nữ nhân không có mắt sẽ bị nàng mê hoặc.
Phong Như Yên kinh hãi nhìn nàng, nếu không phải đang bị điểm huyệt thì có thể nàng đều mềm nhũn cả người rồi, "Ngươi, làm sao ngươi biết..."
"Ta không biết, ta không biết ngươi làm tỳ nữ cho Thiên Tâm một năm, ta cũng không biết ngươi giả chết chạy trốn khỏi Thiên Chiết cung, càng không biết ngươi ỷ vào việc mình từng ở trong Thiên Chiết cung, học được chút da chút lông mà đã không coi ai ra gì..." Tô Tiểu Vũ cười càng lúc càng bất cần, bởi vì nàng phát hiện sắc mặt Phong Như Yên thật sự rất thú vị.
"Ta, ta... Van xin ngươi đừng nói Thiên Tâm biết ta còn sống, ta, chuyện gì ta cũng đều nghe lời ngươi, đều nghe..." Phong Như Yên hận không thể quỳ xuống, kinh hoảng nói, nàng biết thủ đoạn của Thiên Chiết cung, nếu Thiên Tâm biết nàng giả chết thì nhất định sẽ rút gân lột da nàng, dien;dafn*llequysdo0n khiến cho nàng sống không bằng chết, không, so với như vậy thì nàng tình nguyện quỳ rạp xuống trước mặt Tô Tiểu Vũ.
"Sớm nghe lời như vậy không phải là tốt hơn sao." Tô Tiểu Vũ lười biếng ngáp một cái, vươn tay giải huyệt đạo cho nàng, thấy nàng lập tức xụi lơ thì nụ cười có chút mỉa mai.
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, câu này dùng để hình dung Phong Như Yên thật đúng.
"Liên Nhi ở đó phải nói thế nào thì ngươi tự nghĩ đi." Tô Tiểu Vũ cười vô hại, làm gì còn khí thế bức người như lúc nãy nữa.
Phong Như Yên gật đầu đáp, "Ngài yên tâm, ta sẽ xử lý tốt, sẽ không để ngài thất vọng."
"Đừng sợ ta như vậy, bị lộ bí mật như vậy thì ngươi nên tha thứ cho mình đi." Tô Tiểu Vũ có lòng tốt nói.
Phong Như Yên khúm núm gật đầu, thấy Tô Tiểu Vũ muốn đi thì đột nhiên cố lấy dũng khí hỏi, "Ngươi biết chuyện của Thiên Chiết cung và Thiên Tâm, rốt cuộc ngươi là ai?"
"Thiên Tâm thích ngươi như vậy, cái gì cũng đều nói với ngươi, nhưng ngươi lại cố tình ngu ngốc như vậy..." Tô Tiểu Vũ dừng bước chân, bất đắc dĩ cảm thán, lúc nàng ta giả chết thì nàng và Tiểu Khúc Nhi vẫn còn ở Y Cốc trốn tránh mấy lão bất tử kia đuổi giết.
Phong Như Yên nghi hoặc nhìn nàng, trong lòng vẫn thấy khó hiểu.
“Ngu xuẩn." Tô Tiểu Vũ lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, xoay người bước đi.
Phong Như Yên không cam lòng, cố gắng nghĩ rồi đột nhiên kinh hãi mở to hai mắt, không dám tin nhìn phương hướng Tô Tiểu Vũ biến mất...
Hoàng Hậu là Khúc Ngâm... Minh vương phi là Tô Tiểu Vũ...
"Thánh cô... Vũ, Vũ thiếu..."
Vân tần dẫn tỳ nữ Vân nhi đi về phía Tường Vân cung, trong lòng nhớ lại bộ dáng xấu hổ mấy ngày trước Phong Như Yên đến Kiền Thanh cung thì liền nhếch môi cười lạnh, đột nhiên phát hiện không thấy Vân nhi đâu nữa thì hơi nhíu mi, quay đầu lại thấy nàng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Vân nhi?" Vân tần quay lại, thấy nàng từ từ nhắm hai mắt đứng tại chỗ thì nhíu mi, vươn tay phất phất trước mặt nàng, nhưng nàng vẫn bất động, mày mặt nhăn nhó.
"Vân tần, nàng bị bản cung điểm huyệt nói, không động đậy được." Phong Như Yên đi ra khỏi chỗ rẽ, lạnh lùng nhìn Vân tần.
Sắc mặt Vân tần thay đổi, nhìn xung quanh thấy không ai phát hiện thì ánh mắt nhìn Phong Như Yên lại càng thêm hoảng sợ, "Ngươi, ngươi muốn làm gì, bây giờ chúng ta đều là phi tử của Hoàng Thượng, ngươi không thể làm xằng làm bậy."
"Ngươi sai rồi, tuy rằng bản cung đến Phong quốc, nhưng ngươi vẫn không xứng đấu với bản cung." Phong Như Yên cười lạnh, đi đến trước người nàng, nắm cằm của nàng.
Cằm truyền đến cảm giác đau đớn, làm cho đôi mắt đẹp của Vân tần đầy nước mắt, "Ngươi không nên tự đại như vậy, nếu ta xảy ra chuyện gì thì Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua cho ngươi, cho dù Hoàng Thượng sủng hạnh ngươi, tình nguyện mở một mắt nhắm một mắt thì sứ thần cũng sẽ nói chuyện ngươi phá hư đại sự cho phụ hoàng ngươi biết!"
Trong mắt Phong Như Yên xẹt qua chút lo lắng, giọng nói âm lãnh, "Hiện tại ở đây chỉ có ngươi và bản cung, cho dù bản cung giết ngươi thì ai biết, hơn nữa ta cũng không tính giết ngươi, chắc ngươi vẫn chưa quên lần dạy dỗ kia chứ."
Vân tần biến sắc, trong mắt đầy sợ hãi, muốn lắc đầu nhưng cằm bị nắm chặt nên vốn không thể động đậy, muốn nói thì đột nhiên phát hiện mình không thể phát ra tiếng.
"Lúc trước nhi tử Lễ bộ thượng thư thích bản cung, ngươi cũng thích hắn, cho nên nói với hắn bản cung lẳng lơ, vừa đúng lúc bản cung biết... Lần đó, ở bề ngoài của ngươi không có chút thương tích." Tay Phong Như Yên dò xuống thắt lưng của nàng, giọng điệu lạnh lẽo.
Vân tần hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, nàng không ngờ Phong Như Yên đến hoàng cung Phong quốc rồi mà còn dám kiêu ngạo như thế, nếu không thì sao nàng dám quang minh chính đại đấu khẩu.
"Muốn gọi người cứu mạng sao? Nhưng bây giờ ngươi không thể nói được." Phong Như Yên cười lạnh, nói với Liên Nhi ở phía sau, "Liên Nhi, coi chừng đừng để ai đến đây."
Liên Nhi gật đầu, cảnh giác nhìn bốn phía.
Phong Như Yên nở nụ cười quyến rũ, nhẹ nhàng ôm lấy Vân tần đang cứng ngắc cả người, dưới ánh mắt hoảng sợ của nàng, vươn hai tay đè xuống lưng của nàng.
Tô Tiểu Vũ đứng tại chỗ rẽ, vuốt cằm, suy tư nhìn thủ pháp của Phong Như Yên, nhíu mày, dienxdaffnllequysdoon quay đầu nhìn Tư Thiên Hoàng đang không tình nguyện đi tới, nâng tay lên, một phiến lá cây bay từ tay nàng về phía Vân tần, nhẹ nhàng đánh vào sau lưng của nàng.
"Cứu mạng!" Vân tần bị điểm huyệt câm vẫn không ngừng hò hét, đột nhiên có thể phát ra tiếng, giọng la bén nhọn khiến những người đứng xa cũng nghe thấy, phát hiện mình có thể cử động thì lại dùng sức giãy dụa.
Sắc mặt Phong Như Yên thay đổi, đang muốn che miệng của nàng thì đột nhiên bị một nguồn lực kéo qua một bên, nàng sợ tới mức phát cuồng, sức lực kéo Vân tần cũng rất mạnh, thiếu chút nữa xé nát quần áo của nàng.
Dưới cơn nóng vội, Phong Như Yên cũng không cố che miệng của nàng nữa mà nâng tay lên đánh bay nàng vào tường.
"Phụt!"
Vân tần phun ra một ngụm máu, suy yếu té trên mặt đất, kinh hoảng nhìn Phong Như Yên.
Phong Như Yên nhíu mày, nghĩ muốn đánh nàng ngất xỉu, nhưng còn chưa ra tay thì chợt nghe thấy một tiếng quát lạnh khiến nàng sợ tới mức thu tay lại.
"Thục phi ngươi đang làm gì!" Tư Thiên Hoàng tới đúng lúc, đứng ở trước mặt nàng, lạnh lùng nhìn nàng, nhưng cũng không vươn tay ngăn cản động tác của nàng, giống với Tư Thiên Hoán, hắn không thích chạm vào nữ nhân khác.
"Hoàng Thượng, ta, ta... Là Vân tần tự té ngã, ta muốn nâng nàng dậy, kết quả sẩy tay..." Phong Như Yên quỳ rạp xuống đất, bối rối nói, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo cũng không dấu được vẻ trắng bệch, làm sao có thể, không phải Hoàng Thượng bị trọng thương phải tu dưỡng sao, làm sao có thể xuất hiện ở đây được?
Lúc Liên Nhi nhìn thấy Tư Thiên Hoàng thì liền ngã xuống đất.
Vân tần nhìn thấy hoàng thượng tới, vui mừng nở nụ cười rồi thoải mái hôn mê bất tỉnh, đây chính là một đả kích dành cho Phong Như Yên, đánh một người đén hôn mê, ngươi sẩy tay thật giỏi.
Lý công công ho nhẹ một tiếng, nhìn hoàng đế tinh thần sảng khoái.
Tư Thiên Hoàng hiểu ý, giả bộ suy yếu che miệng ho nhẹ một cái, tức giận nói, "Vất vả lắm trẫm mới có thể ra ngoài đi dạo vậy mà lại nhìn thấy Thục phi ngươi quát tháo ở đây, ngươi muốn chọc trẫm tức chết phải không?"
Vốn dĩ hắn đã có khí chất không giận tự uy, có biểu hiện của thiên tử, không phải ai cũng có thể chịu nổi, bao gồm cả Phong Như Yên.
"Hoàng Thượng, oan uổng quá, nô tì chỉ có ý tốt..." Phong Như Yên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lên, uất ức nói nhưng lại bị Tư Thiên Hoàng ngắt ngang.
"Trẫm chỉ tin vào hai mắt mình." Tư Thiên Hoàng lạnh giọng nói, nhìn bộ dáng nàng mảnh mai, trong mắt không có một chút thương tiếc, thấy nàng muốn đi lên thì thẳng chân đá văng nàng đi chỗ khác.
Phong Như Yên vô lực té trên mặt đất, hai mắt trợn ngược, tim cũng lạnh hẳn đi vì sự vô tình của hắn, sớm đã biết đế vương vô tình, một phút trước còn dịu dàng triền miên nhưng ngay sau đó lại sắc bén như lưỡi dao, nhưng bây giờ nhân vật chính đã trở thành mình nên cảm thấy bi ai, còn có hận ý muốn hủy diệt hắn, nắm chặt đấm tay.
"Ở trong Yên Hà cung suy ngẫm một tháng đi, tốt nhất nên cảnh tỉnh lại." Tư Thiên Hoàng chán ghét nhìn hai nữ nhân trên đất, đè huyệt thái dương, lạnh lùng nói, sau đó không quan tâm nàng đang cầu xin tha thứ, liền phất tay áo rời đi.
Thiếu chút nữa Lý công công đã trợn trắng mắt, Hoàng Thượng của ta ơi, có phải người đã quên mất Vân tần rồi không!
Lý công công đi qua đỡ Vân tần dậy, không biết từ khi nào Vân nhi đã được cởi bỏ huyệt đạo nên cũng tiến lên nâng Vân tần dậy, đỡ nàng về cung.
"Nương nương, ngài không sao chứ, đừng đau lòng, Hoàng Thượng chỉ nhất thời tức giận thôi, hơn nữa thân thể hắn lại không thoải mái..." Liên Nhi muốn nâng Phong Như Yên dậy nhưng lại bị nàng đẩy ra.
"Không được gọi ta là nương nương!" Phong Như Yên đỏ mắt gầm nhẹ, châm chọc cười nói, nương nương sao? Ha ha ha, nương nương sao? Tư Thiên Hoàng còn coi nàng là nương nương sao? Nàng chỉ là một công cụ để phát tiết mới đúng!
"Chậc chậc, đương nhiên là nương nương, ngươi đã được bọn họ lựa chọn đến Phong quốc, Phong Như Yên, ngươi không còn là công chúa cao cao tại thượng nữa." Tô Tiểu Vũ đi ra từ chỗ rẽ, cười như không cười đánh giá bộ dáng chật vật của nàng, qua một trận biến cố, nữ nhân vừa rồi còn tao nhã tài hoa, bây giờ đã biến thành như vậy, thật đúng là một đả kích không chịu nổi.
Phong Như Yên lạnh lùng nhìn Tô Tiểu Vũ, lông nhím trên người đều xù lên, gầm nhẹ, "Tô Tiểu Vũ, ngươi vẫn còn ở đây sao, ngươi đến để chê cười ta đúng không?"
Liên Nhi bình tĩnh hơn Phong Như Yên, nghĩ lại lời nói của Tô Tiểu Vũ, đột nhiên mở to mắt, cảnh giác nhìn Tô Tiểu Vũ, há mồm muốn nói với Phong Như Yên thì lại đột nhiên ngất xỉu, té trên mặt đất.
"Liên Nhi!" Phong Như Yên nhìn Liên Nhi ngã xuống rồi hô to, sau đó hung tợn nhìn Tô Tiểu Vũ, "Ngươi làm gì nàng!"
"Ngươi làm gì với tỳ nữ của Vân tần thì ta làm như vậy với nàng." Tô Tiểu Vũ nhìn ngón tay trắng trẻo của mình, nhíu mày, "Không phải chỉ có ngươi mới biết điểm huyệt ở khoảng cách xa."
Phong Như Yên khiếp sợ, không dám tin nhìn nàng, "Làm sao ngươi biết!?"
"Chậc chậc, đừng kinh ngạc như vậy, Phong Như Yên, đến đây, ta cho ngươi xem thử." Tô Tiểu Vũ thưởng thức biểu cảm khiếp sợ của nàng, thản nhiên cười rồi vỗ tay.
Phong Như Yên nhìn ra phía sau nàng, thấy một thiếu nữ mặc y phục xanh đỡ một thiếu niên mặc bạch y chậm rãi đi tới, mà sau khi thiếu niên đó ngẩng đầu lên thì nàng liền trợn mắt lên.
"Là ngươi!" Giọng Phong Như Yên trở nên bén nhọn, hung hăng trừng mắt nhìn Thừa Phong, sao hắn còn chưa chết, không đúng, sao hắn lại ở chỗ này.
"Thừa Phong, ta thấy ngươi lớn lên cũng rất tuấn tú, sao lại dọa Thục phi nương nương người ta thành như vậy chứ?" Tô Tiểu Vũ lạnh lùng mở miệng, mắt đầy vẻ châm chọc.
"Hừ, Tiểu Vũ chủ tử, ta thấy là do nàng ta có tật giật mình." Tây Vân tức giận nhìn Phong Như Yên, lớn lên đẹp như vậy sao lại xuống tay ác độc như vậy, làm hại vết thương của Thừa Phong đến giờ vẫn chưa khỏi.
Thừa Phong thấy Tây Vân bất bình vì mình bị thương, trong mắt hiện lên ý cười, suy yếu tựa vào vai của nàng, rồi nở nụ cười xấu xa.
Tô Tiểu Vũ từ chối cho ý kiến, liếc mắt nhìn Tây Vân, ý bảo nàng dẫn Thừa Phong đi.
Tây Vân còn muốn nhìn cái nữ nhân ác độc này bị phạt, nhưng Tiểu Vũ chủ tử lại kêu nàng đi nên nàng không thể cãi lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn Phong Như Yên rồi đỡ Thừa Phong rời đi.
---susublue ~ diendanlequydon ---
Trong quá trình này Phong Như Yên vẫn ngây dại ra, đầu không suy nghĩ kịp.
"Ngươi đoán đúng rồi, người lúc trước phái người đi giết các ngươi chính là ta, à không đúng, không phải giết các ngươi mà chỉ muốn dẹp đường về nhà cho hai người các ngươi thôi, rất ngạc nhiên vì sao công chúa Lăng quốc không đến Phong quốc đúng không? Đó là bởi vì Lăng quốc không có thủ vệ thân thủ giỏi như công chúa Như Yên." Tô Tiểu Vũ đến trước mặt nàng, cười tủm tỉm nói.
Ánh mắt Phong Như Yên đột nhiên trở nên bén nhọn, cảnh giác nhìn Tô Tiểu Vũ, "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Chậc chậc, đương nhiên ta là Tô Tiểu Vũ, ngay cả cái này trưởng công chúa cũng muốn hoài nghi sao?" Tô Tiểu Vũ buồn rầu vuốt chóp mũi mình, thở dài.
"Vì sao ngươi lại phái người đến chặn đường chúng ta, ta và ngươi xưa nay không ân oán, rốt cuộc ngươi có mục đích gì." Phong Như Yên tỉnh táo lại, nói.
"Hai quốc gia các ngươi có mục đích gì, ta cũng đoán được tám chín phầ, các ngươi để Trưởng Tôn Úc Phong làm nội ứng, muốn châm ngòi chiến tranh, phá hủy Phong quốc của ta, mà tám nữ tử các ngươi chính là ngòi nổ đúng không?" Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói, thấy sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi thì biết mình đã đoán đúng.
"Vốn dĩ tám người các ngươi muốn vào hoàng cung và các đại vương phủ, nhưng không ngờ lại tổn thất quá nhiều nên chỉ có thể cùng vào Hoàng cung, ngươi muốn gả cho Minh vương, nhưng hắn không cần ngươi, ngươi cũng chỉ có thể tiến cung có đúng không?" Tô Tiểu Vũ tiếp tục nói, thấy sắc mặt nàng đã lạnh như băng thì vừa lòng cười.
Phong Như Yên phức tạp nhìn Tô Tiểu Vũ, lại phát hiện mình không nhìn thấu nàng, không khỏi rét run, "Ngươi còn đoán được cái gì?"
"Các ngươi muốn làm nội bộ hoàng thất mâu thuẫn, sau đó ép chính thất động tay động chân với các ngươi, thậm chí vì không có bản lĩnh nên còn có thể bị giết, đến lúc đó các ngươi có thể nói Phong quốc ta cố ý nhục nhã hai quốc gia các ngươi, nên hai nước có thể phái binh đến đây để thảo phạt, đúng không." Tô Tiểu Vũ nhếch môi, trong mắt đầy ý lạnh, nếu Tiểu Khúc Nhi và Tư Thiên Hoàng không kị thời phát hiện Ngự Mễ thì chỉ sợ Phong quốc đã bị diệt vong, ác độc, giỏi cho thủ đoạn ác độc.
Phong Như Yên cực kỳ kinh sợ, ngược lại cố gắng bình tĩnh lại rồi cười nhẹ, nhìn Tô Tiểu Vũ, "Ngươi thật sự không đơn giản, xem ra Hoàng Hậu để chúng ta tiến cung đều là mưu kế của ngươi."
"Chậc chậc, ngươi đừng khinh thường Tiểu Khúc Nhi của ta, cho các ngươi tiến cung là chủ ý của nàng." Tô Tiểu Vũ phe phẩy ngón tay, không đồng ý nói.
"A, vậy ân sủng của Hoàng đế cũng là giả!" Phong Như Yên đột nhiên cảm thấy mình thật bi ai, Yên quốc hứa cho nàng vinh quang không ai bằng, nàng biết mình có năng lực tự bảo vệ mình cho nên mới đồng ý tới đây, nói khó nghe thì nàng chính là một quân cờ, đến Phong quốc lại bị đám người này lật qua lật lại đùa giỡn, nói đến thì nàng đúng là một quân cờ, nàng thật sự quá đáng buồn.
"Đó là đương nhiên, Tư Thiên Hoàng luôn trung thành với Tiểu Khúc Nhi." Tô Tiểu Vũ nói như chuyện đương nhiên, thấy Phong Như Yên châm chọc nhìn mình thì không khỏi nhíu mày.
"Thật đúng là trung thành, nhưng chẳng phải thân thể cũng phản bội Hoàng Hậu để đến Yên Hà cung của ta triền miên hàng đêm sao?" Phong Như Yên cười lạnh, trong lòng vẫn cảm thấy có chút thành tựu, dù chỉ là quân cờ nhưng cũng không phải nàng hoàn toàn không có lực ảnh hưởng, không phải sao?
Tô Tiểu Vũ đột nhiên ôm bụng cúi đầu cười, thật lâu sau nàng mới khó hiểu lau khóe mắt nói, "Phong Như Yên ơi Phong Như Yên, ngươi có biết người triền miên hàng đêm với ngươi chỉ là một ám vệ, chính chủ vẫn luôn ở trong Phượng Nghi cung không."
Phong Như Yên trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy đầu rất đau, làm sao có thể, nàng ta đang nói dối mình, nhất định là như vậy!
Tô Tiểu Vũ chậm rãi đứng lên, nhìn xuống nàng từ trên cao, hừ lạnh, "Muốn tiêu diệt người Phong quốc của ta, dù Tư Thiên Hoàng có đói bụng ăn bậy, nhưng nếu chạm vào ngươi một chút cũng sẽ cảm thấy ghê tởm, Phong Như Yên, đây là cái giá mà ngươi phải trả vì dám làm người của ta bị thương."
"Tô Tiểu Vũ, ngươi là tiện nhân, tiện nhân!" Phong Như Yên đột nhiên phát điên, đánh về phía Tô Tiểu Vũ, còn dùng mười phần nội lực, muốn dùng một chưởng đánh chết nàng.
Tô Tiểu Vũ thoải mái nói, mắt nhìn nàng như một đứa trẻ không được dạy dỗ, điểm huyệt đạo của nàng, "Phong Như Yên, hình như ta đã quên nói với ngươi, huyệt đạo của Vân tần là do ta giải."
Phong Như Yên kinh hãi trừng lớn mắt, trong mắt đầy màu máu, "Không thể nào, làm sao võ công của ngươi có thể mạnh hơn ta được!" Nàng chỉ là một người bình thường, người thường thôi!
" Thục phi tốt của ta, ngươi thật ngây thơ đáng yêu, trên đời này làm gì có chuyện gì mà không thể xảy ra?" Tô Tiểu Vũ vuốt cằm, lạnh lùng nói, ánh mắt đột nhiên lạnh hẳn đi, làm đông lạnh cả linh hồn Phong Như Yên, giọng nói cũng lạnh lẽo uy nghiêm, "Cho ngươi một cơ hội, trở thành người của ta, sau khi mọi chuyện kết thúc ta sẽ đưa ngươi đến một nơi không ai biết, cho ngươi sống hết quãng đời còn lại."
"Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà ta phải giúp ngươi, là ngươi hại ta thành như vậy!" Phong Như Yên điên cuồng quát lớn.
Tô Tiểu Vũ bịt lỗ tai, bất mãn nhìn nàng đang lớn tiếng la lối, "Người hại ngươi chính là ngươi, nếu ngươi không tìm Vân tần gây phiền phức thì sao ta có cơ hội đối phó ngươi?"
Phong Như Yên hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Tiểu Vũ, tức giận đến mức nói không nên lời, nữ nhân này thật sự quá đáng sợ, phải cẩn thận, mọi đường đi nước bước nàng ta đều nắm chắc trong tay, muốn đấu với Tô Tiểu Vũ thì một chút phần thắng nàng cũng không có.
"Cơ hội đã cho ngươi, muốn hay không là chuyện của ngươi." Tô Tiểu Vũ lại nhắc nhở, cũng không phải là nàng nhất thiết muốn nàng ta trở thành người của mình, chỉ là muốn bớt chút phiền phức thôi.
"Cho dù ta không cần cơ hội này thì bây giờ ngươi cũng sẽ không giết ta, chờ mọi chuyện xong xuôi thì ta cũng đã có năng lực tự bảo vệ mình, vì sao ta phải chịu để ngươi uy hiếp." Phong Như Yên cười lạnh, có thể sống sót trong cái hoàng cung ngươi lừa ta gạt thì nàng cũng không phải người hiền lành, hơn nữa dù sao nàng cũng họ Phong, làm sao có thể phản bội Hoàng thất được.
Tô Tiểu Vũ nhăn mi, cảm thấy nàng ta không còn thuốc chữa, "Phụ hoàng và Hoàng huynh ngươi biết rõ đây là con đường chết mà còn đẩy ngươi đến đây, bọn họ vô tình như vậy, ngươi cũng nên tỉnh lại đi, sao phải trông đợi bọn họ cho ngươi chỗ dựa tốt chứ?"
"Tô Tiểu Vũ, ngươi thật sự rất hiểu lòng người, nhưng ngươi sai rồi, ta không cần chỗ dựa gì cả, cũng không muốn làm bất cứ ai thất vọng, ta biết dù thế nào thì ta đều có thể sống tốt cho nên ta khinh thường cơ hội này của ngươi, sao ngươi không tự mình đối phó đi, không phải ngươi rất có bản lĩnh sao?" Phong Như Yên cười nhạo, đột nhiên cảm thấy rất hả giận.
Tô Tiểu Vũ nhìn nàng như nhìn quái vật, bây giờ bản thân mình bị lâm nguy mà còn tự tin như vậy...
"Phong Như Yên, ngươi cho là đi theo Thiên Tâm học võ một năm thì thật sự có thể muốn làm gì thì làm sao?" Tô Tiểu Vũ nở nụ cười tươi quyến rũ như một đóa hoa nở rộ, ánh mắt cũng trở nên không đứng đắn, nữ nhân không có mắt sẽ bị nàng mê hoặc.
Phong Như Yên kinh hãi nhìn nàng, nếu không phải đang bị điểm huyệt thì có thể nàng đều mềm nhũn cả người rồi, "Ngươi, làm sao ngươi biết..."
"Ta không biết, ta không biết ngươi làm tỳ nữ cho Thiên Tâm một năm, ta cũng không biết ngươi giả chết chạy trốn khỏi Thiên Chiết cung, càng không biết ngươi ỷ vào việc mình từng ở trong Thiên Chiết cung, học được chút da chút lông mà đã không coi ai ra gì..." Tô Tiểu Vũ cười càng lúc càng bất cần, bởi vì nàng phát hiện sắc mặt Phong Như Yên thật sự rất thú vị.
"Ta, ta... Van xin ngươi đừng nói Thiên Tâm biết ta còn sống, ta, chuyện gì ta cũng đều nghe lời ngươi, đều nghe..." Phong Như Yên hận không thể quỳ xuống, kinh hoảng nói, nàng biết thủ đoạn của Thiên Chiết cung, nếu Thiên Tâm biết nàng giả chết thì nhất định sẽ rút gân lột da nàng, dien;dafn*llequysdo0n khiến cho nàng sống không bằng chết, không, so với như vậy thì nàng tình nguyện quỳ rạp xuống trước mặt Tô Tiểu Vũ.
"Sớm nghe lời như vậy không phải là tốt hơn sao." Tô Tiểu Vũ lười biếng ngáp một cái, vươn tay giải huyệt đạo cho nàng, thấy nàng lập tức xụi lơ thì nụ cười có chút mỉa mai.
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, câu này dùng để hình dung Phong Như Yên thật đúng.
"Liên Nhi ở đó phải nói thế nào thì ngươi tự nghĩ đi." Tô Tiểu Vũ cười vô hại, làm gì còn khí thế bức người như lúc nãy nữa.
Phong Như Yên gật đầu đáp, "Ngài yên tâm, ta sẽ xử lý tốt, sẽ không để ngài thất vọng."
"Đừng sợ ta như vậy, bị lộ bí mật như vậy thì ngươi nên tha thứ cho mình đi." Tô Tiểu Vũ có lòng tốt nói.
Phong Như Yên khúm núm gật đầu, thấy Tô Tiểu Vũ muốn đi thì đột nhiên cố lấy dũng khí hỏi, "Ngươi biết chuyện của Thiên Chiết cung và Thiên Tâm, rốt cuộc ngươi là ai?"
"Thiên Tâm thích ngươi như vậy, cái gì cũng đều nói với ngươi, nhưng ngươi lại cố tình ngu ngốc như vậy..." Tô Tiểu Vũ dừng bước chân, bất đắc dĩ cảm thán, lúc nàng ta giả chết thì nàng và Tiểu Khúc Nhi vẫn còn ở Y Cốc trốn tránh mấy lão bất tử kia đuổi giết.
Phong Như Yên nghi hoặc nhìn nàng, trong lòng vẫn thấy khó hiểu.
“Ngu xuẩn." Tô Tiểu Vũ lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, xoay người bước đi.
Phong Như Yên không cam lòng, cố gắng nghĩ rồi đột nhiên kinh hãi mở to hai mắt, không dám tin nhìn phương hướng Tô Tiểu Vũ biến mất...
Hoàng Hậu là Khúc Ngâm... Minh vương phi là Tô Tiểu Vũ...
"Thánh cô... Vũ, Vũ thiếu..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook