Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi
-
Chương 112: Náo loạn hậu cung
Edit: susublue
Hậu cung lập tức có thêm Thục phi, Llăng phi, Kính tần và Vân tần, hậu cung lạnh tanh đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Trưởng công chúa và Minh vương phi lấy lý do dưỡng thai nên vào ở trong Hoán Vân cung, Bắc Vương phi và Khiêm Vương phi lấy danh nghĩa tiếp khách cũng vào ở trong Bắc Vân cung và Dương cung, nơi ở của Bắc vương và Khiêm vương lúc còn làm hoàng tử, vì vậy nên hậu cung càng lúc càng náo nhiệt.
Hoán Vân cung.
Tiệc tối xong xuôi, Tô Tiểu Vũ khôi phục lại trạng thái nôn ói khi ăn, mà Tiểu Bạch lại hoàn toàn không có cách nào, khiến Tư Thiên Hoán tức giận đến mức thiếu chút nữa quăng nó vào chảo dầu, nhưng cũng may là không sao, ít nhất bây giờ Tô Tiểu Vũ ăn được nhiều hơn cho nên không phải chịu tội như trước kia nữa.
Lúc này nàng đang uống nước ô mai ướp lạnh mà Tư Thiên Hoán tự tay nấu, lười biếng nằm ở trên ghế trúc trong lương đình cạnh bờ sông, thích ý hừ hừ.
"Có ngon không?" Tư Thiên Hoán mặc bạch y không nhiễm bụi trần, giống như thần tiên, nhưng việc hắn làm lại không giống thần thánh, cầm lấy bát không Tô Tiểu Vũ đưa qua, sau đó lấy khăn mặt ướt lau mặt cho nàng, cuối cùng còn mát xa giùm nàng, tất cả động tác đều lưu loát cho không chút lúng túng, trên mặt lại luôn mỉm cười hạnh phúc, thấy vật nhỏ có thể ăn luôn là chuyện vui vẻ nhất.
"Thê nô." Tư Thiên Bắc cầm lấy quả táo Phù Liễu đưa, cái một miếng nhỏ, thấy bộ dáng tiểu đệ mình không có tiền đồ thì cười nhạo.
"Vậy huynh trả quả táo lại cho nhị hoàng tẩu đi." Tư Thiên Hoán lạnh lùng nói.
Tư Thiên Bắc run tay, nhìn Phù Liễu đang hầu hạ mình rồi lấy lòng, chỉ hai ba miếng đã cắn hơn phân nửa quả táo.
"Sau này không hầu hạ chàng nữa, miễn cho chàng cảm thấy ta giống người hầu." Phù Liễu hừ nhẹ, bỏ dao xuống.
"Liễu Nhi, ta sai rồi, ta chỉ đùa giỡn Tiểu Hoán thôi." Tư Thiên Bắc cười nịnh nọt, sau đó cầm lấy dao nhỏ, "Ta gọt vỏ, ta mới là thê nô!"
Đổng Trường Dạ dựa vào vai Tư Thiên Hiểu, thật không biết nói gì, cuối cùng lại nói một câu, "Không biết xấu hổ."
" Nữ nhân gả cho nam nhân Tư gia thật hạnh phúc." Tư Thiên Chanh nhàn nhạt nói, sau đó cười tủm tỉm nhìn bụng to của mình.
"Nàng gả cho ta cũng rất hạnh phúc." Bạch Thuật cảm thấy mình không đáng bị vắng vẻ nên chủ động tranh thủ thu hút sự chú ý của giai nhân.
"Ta có lấy chàng hay không thì cũng đều hạnh phúc." Tư Thiên Chanh cười nhạo, thấy hắn bị thương thì cười khanh khách, kéo tay hắn sờ lên bụng mình, "Nhi tử của chàng."
"Ừ, ta hy vọng là nhi tử." Bạch Thuật nhỏ giọng nói.
Tư Thiên Chanh nhíu đôi mắt to lại, không cam lòng nói, "Vì sao không hy vọng là nữ nhi."
"Bởi vì nữ nhi giống ngươi, không quản giáo được." Tô Tiểu Vũ lười biếng nói, ách xì một cái, tiếp tục nói, "Giống Bạch Thuật rất tốt, luôn nghe lời Hoán nói."
Bạch Thuật nhếch khóe miệng, tuyệt không hề thấy vinh quang, vì để ý nàng đang có thai, dien;dafn*lle#quysdo0n lại còn nói trúng hơn phân nửa tiếng lòng hắn nên hừ nhẹ một tiếng.
Tư Thiên Chanh uất ức nhìn Tô Tiểu Vũ, nhưng người ta vốn không quan tâm đến mình, chỉ có thể quay đầu tiếp tục tra tấn Bạch Thuật.
"Tư Thiên Hoàng đâu?" Tô Tiểu Vũ liếc mắt nhìn chung quanh một cái, phát hiện Khúc Ngâm rầu rĩ không vui đang ngắt cánh hoa sen, lạnh giọng nói.
"Hôm nay sứ thần về nước, hắn cùng ái phi đi đưa rồi." Khúc Ngâm không mặn không nhạt nói, có chút không vui.
Trong mắt Tô Tiểu Vũ có chút hứng thú, "Thế nào, không vui sao? Nhưng là do ngươi tự cho đám người đó tiến cung mà."
Khúc Ngâm liếc nàng một cái, hừ nhẹ, "Ngươi có ý kiến sao?"Mấy ngày nay xú nam nhân đó luôn giận dỗi nàng, nàng cũng không quan tâm mà chiến tranh lạnh với hắn.
"Nghe nói gần đây các ngươi giận dỗi nhau, tối nào hắn cũng đến Thục phi cung." Tư Thiên Bắc xấu xa nói móc nàng.
Sắc mặt Khúc Ngâm cứng đờ, tóc dài che lấp lỗ tai hơi phiếm hồng, lạnh lùng nói, "Muốn đi thì đi."
Phù Liễu và Đổng Trường Dạ cũng không rõ nhìn nàng, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào, Hoàng Thượng thật sự không có lương tâm, lên giường cùng nữ nhân khác sao? Hoàng Hậu thật sự rộng lượng mà cho hắn đến cung nữ nhân khác sao? Ngẫm lại thì thật không có khả năng.
"Tây Vân, thế nào rồi?" Tô Tiểu Vũ nhìn Tây Vân bay về phía lương đình, hỏi.
"Sau khi cải trang tiễn sứ thần hai nước ra khỏi Lăng thành xong thì đã vào khách điếm của Bạch gia, trong phòng khách là Trưởng Tôn Úc Phong đi ra." Tây Vân nói, nhịn không được oán thầm, muốn lén lút mà lại chọn chỗ ở tốt như vậy, Trưởng Tôn Úc Phong, ngươi đang giúp chính mình hay là hại chính mình đây.
Tô Tiểu Vũ cười như không cười nhìn một lá sen, thật lâu sau mới lười biếng duỗi thắt lưng lười, "Tiểu Khúc Nhi, chúng ta nhàn nhã lâu như vậy rồi, rốt cục cũng có chút chuyện để làm rồi."
"A." Khúc Ngâm vẫn không mặn không nhạt, sờ lỗ tai của mình, hình như có chút nóng.
"Sắc trời đã tối muộn rồi, về thôi." Tư Thiên Hoán nhìn ánh nắng chiều, thản nhiên nói, nếu hắn không hạ lệnh đuổi khách thì đám người mặt dày này vẫn còn muốn ở lại, hắn cũng không rảnh rỗi đi hầu hạ đám người ăn chực này.
Đến cuối cùng, ở đại sảnh chỉ còn Tô Tiểu Vũ, Tư Thiên Chanh và Khúc Ngâm.
"Tiểu Khúc Nhi, ngươi còn không quay về sao, cẩn thận Tư Thiên Hoàng tức giận nha." Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt nói, trong mắt có ý cười.
Tư Thiên Chanh cũng cười bỡn cợt, dù sao đó cũng là ca ca ruột của nàng, hắn làm chuyện gì sao nàng lại không biết, sợ là chỉ nói miệng, hắn vẫn rất để ý, tối nào cũng âm thầm lẻn vào Phượng Nghi cung.
Sắc mặt Khúc Ngâm đỏ lên, không để ý tới hai người, ngồi xuống bàn bên cạnh, nghĩ đến nam nhân kia thì lại khó chịu, tức giận ghê gớm.
Gần đây Bạch Thuật đi theo Tư Thiên Hoán học nấu cơm, học vài ngày cũng có thể bắt đầu nấu, bữa ăn hàng ngày trong Hoán Vân cung đều do hai nam nhân này phụ trách, thay đổi đủ các món khác nhau để hầu hạ hai vị tiểu chủ, tẩm bổ bảo bối trong bụng các nàng, Phù Liễu và Đổng Trường Dạ hâm mộ âm thầm cắn răng, muốn cố gắng có cục cưng, nhưng thành thân mới mười ngày, không phải ai cũng đều có bản lĩnh như Tư Thiên Chanh.
"Cha, nương." Tô Tiểu Vũ thấy hai người đi từ bên ngoài vào thì chào hỏi.
"Chuyện Phong Như Yên ta đã biết rõ ràng." Hai tay Tô Trạch cầm hai bịch mứt hoa quả đưa cho hai nữ nhân có thai, thấy Khúc Ngâm ở đó thì vội vàng đưa bịch điểm tâm khác cho nàng.
Khúc Ngâm cầm lấy điểm tâm, ngượng ngùng nói, "Làm phiền bá bá." Chưa thấy gia chủ nào như vậy, ngày nào cũng hầu hạ khuê nữ và bằng hữu của nàng, còn không hề cảm thấy khó chịu, khiến cho đám vãn bối bọn họ đều xấu hổ.
"Làm phiền cái gì, chỉ tiện tay mà thôi." Tô Trạch cởi mở cười nói.
Bách Lý Ngôn đi đến bên cạnh Tô Tiểu Vũ, nhìn thấy sắc mặt nàng tốt lên thì cũng vừa lòng cười nói, "Có một lần Thiên Ưng ca cõng Thiên Tâm đi chơi, cứu Phong Như Yên, đưa nàng về làm tỳ nữ của mình, dạy nàng võ công, nhưng một năm sau, nàng giả chết, Thiên Tâm vẫn có cảm tình với nàng, đưa nàng về Yên quốc an táng, cuối cùng nàng lại sống lại, quay về được hoàng cung khôi phục thân phận trưởng công chúa."
Nữ nhân đã được hưởng hết mọi vinh hoa phú quý, nếu muốn nàng phải làm một tỳ nữ nho nhỏ, chỉ sợ còn khiến nàng khổ sở hơn cả chết.
"Cho nên nàng mới có được tiên pháp của Thiên Chiết cung, nói đúng hơn là nàng có được tiên pháp của Thiên Tâm." Tô Tiểu Vũ hiểu rõ, có chút dở khóc dở cười, cái này gọi là ai có chí nấy, lúc trước Triệu Xương thà đến Y Cốc làm tạp vụ, cũng không muốn làm thành chủ, nhưng bây giờ ngược lại, dienxxdafnllequydoon Phong Như Yên không muốn ở Thiên Chiết cung, mà lại muốn trở về cuộc sống phàm trần thế tục, chậc chậc...
"Thật không sợ trở mặt với người của Thiên Chiết cung." Khúc Ngâm cũng nhẹ nhàng thở ra, dù sao Thiên Chiết cung khó đối phó hơn Y Cốc, có thể không đụng mặt thì sẽ tốt hơn.
Bách Lý Ngôn bật cười, "Nếu các ngươi muốn giết Thiên Tâm thì Thiên Ưng ca cũng sẽ không nhăn mặt dù chỉ một chút."
Nhìn ra mọi người nghi hoặc, Tô Trạch thản nhiên giải thích, " tính tình Thiên Ưng ca quái gở, ngoại trừ ta ra thì không có bằng hữu nào, hắn lại rất nặng tình nghĩa, cho nên chỉ cần việc ta muốn làm thì hắn đều giúp ta, quan trọng nhất là tính tử Thiên Tâm không tốt nên cũng không được hắn thích."
"A, đúng rồi, Thiên Ưng ca nghe nói chúng ta tìm được nữ nhi nên một khoảng thời gian nữa sẽ đến thăm con, Vũ Nhi." Bách Lý Ngôn nhếch môi cười nói, không biết cái lão ngoan đồng kia gặp được nữ nhi sẽ gây ra chuyện gì tự hại mình nữa.
"Hắn sẽ không thích Vũ Nhi chứ." Tư Thiên Hoán bưng đồ ăn vào, cảnh giác hỏi.
"Tiểu Hoán, Thiên Ưng ca rất thương phu nhân đã mất của hắn." Tô Trạch nhịn cười, nghiêm túc nói.
Lúc này Tư Thiên Hoán mới hừ nhẹ một tiếng, đặt bát xuống.
"Niệm Niệm lại đến Túy Xuân Phong nữa sao?" Tô Tiểu Vũ không nhìn thấy bóng người nhỏ bé kia thì lại có chút bất đắc dĩ.
"Hắn đến Túy Xuân Phong luyện công, tốc độ thật mau, cũng không muốn trở lại, thật lo lắng không biết lúc trưởng thành sẽ trở thành bộ dáng gì nữa." Bách Lý Ngôn nghĩ đến nhi tử yêu dạo thanh lâu thì đau đầu không thôi, mà nữ nhi và trượng phu thì lại đều ủng hộ hắn, nàng có thể làm gì bây giờ?
Tô Tiểu Vũ bĩu môi, "Hắn thích ở thì ở."
Bách Lý Ngôn nhếch khóe miệng, quả nhiên!
Bữa tối xong thì Bạch Thuật dẫn Tư Thiên Chanh đi tản bộ, Bách Lý Ngôn vẫn lo lắng cho nhi tử nên đi đến Túy Xuân Phong xem thử, Tô Trạch tất nhiên cũng đi theo Bách Lý Ngôn, Tô Tiểu Vũ mệt nhọc nên kéo Tư Thiên Hoán đến lương đình nghỉ ngơi một chút, đại sảnh to như vậy mà lại chỉ còn lại có một mình Khúc Ngâm.
Khúc Ngâm biết Tô Tiểu Vũ đang nhắc nhở mình nên trở về Phượng Nghi cung, ngồi một mình thật lâu rồi mới không tình nguyện chậm rãi trở về Phượng Nghi cung, thản nhiên nhìn qua tỳ nữ và thị vệ, vừa mới vào phòng thì liền lọt vào một vòng ôm nóng bỏng.
"Ngâm nhi, nàng đi đâu?" Tư Thiên Hoàng đè nàng lên tường, đôi mắt nén giận.
Khúc Ngâm đẩy không được hắn thì lạnh lùng nói, "Hoán Vân cung, chàng buông ra, đi tìm phi tần của chàng đi."
"Không phải nàng không thèm để ý sao, sao bây giờ lại nói mấy lời này." Tư Thiên Hoàng buồn cười không thôi, nâng cằm của nàng lên, thưởng thức khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của nàng, cố ý trở về trễ như vậy là muốn làm hắn tức chết sao?
"Ta nói chàng thì sao, chàng không đến Yên Hà cung đi, sao lại chạy tới Phượng Nghi cung của ta." Khúc Ngâm né tránh tay hắn, tức giận nói.
Tư Thiên Hoàng híp mắt, giọng điệu nguy hiểm, "Nàng thật sự muốn ta đi?" Đêm nào hắn cũng đều ở trong Phượng Nghi cung, còn người ở Yên Hà cung thì không phải là hắn, Ngâm nhi cũng biết nhưng sao hôm nay lại ghen tuông như vậy.
"Đúng vậy, đi đi." Khúc Ngâm cười tủm tỉm nói, dùng sức đẩy hắn ra, xoay người hung hăng trừng mắt, Tư Thiên Hoàng, nếu chàng dám đi ta sẽ giết chàng!
Tư Thiên Hoàng nhếch môi, vươn tay kéo nàng vào trong lòng ôm thật chặt, thấp giọng nói bên tai nàng, "Nàng kêu ta đi ta cũng không đi."
"Vậy mời chàng ở lại." Khúc Ngâm không giãy được nên nói theo bản năng, nói xong thì khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng ửng hồng, chết tiệt, Tư Thiên Hoàng cũng dám tính kế nàng.
Quả nhiên...
"Được, Ngâm nhi bảo ta ở lại, ta làm sao dám đi." Trong mắt Tư Thiên Hoàng hiện lên ý cười, ép nàng vào tường, vươn tay bắt đầu cởi xiêm y của nàng.
"Tư Thiên Hoàng, chàng khốn kiếp!" Khúc Ngâm đỏ ửng mặt, xấu hổ cáu gắt trừng mắt nhìn hắn, hai tay bị hắn kiềm chế nên chỉ có thể để mặc hắn cởi quần áo của mình.
Tư Thiên Hoàng nhíu mày, từ chối cho ý kiến, môi mỏng chạm vào đôi môi đỏ mọng của nàng, tinh tế mút, bàn tay to rảnh rỗi cũng bắt đầu tác loạn trên người nàng.
"Ưm, đừng ở chỗ này." Khúc Ngâm có chút hoảng, trước kia bọn họ đều ở trên giường mới... Lúc này Tư Thiên Hoàng lại không ôm nàng lên giường.
"Nữ nhân đều nghĩ một đằng nói một nẻo, nàng nói không muốn ở đây thì nghĩa là muốn làm ở đây." Tư Thiên Hoàng không đứng đắn nói, cắn xương quai xanh trắng như tuyết của nàng, khiến Khúc Ngâm run rẩy.
Lần này Khúc Ngâm thật sự hoảng hốt, mặt đỏ như tôm luộc chín, run giọng cầu xin, "Hoàng, lên giường được không?"
"Không được, ai kêu nàng cố ý về trễ." Tư Thiên Hoàng hừ nhẹ, môi mỏng tiếp tục đi xuống.
"Ta sai rồi..." Khúc Ngâm từ từ nhắm hai mắt, khẩn trương nhìn phía sau cửa sổ, sợ có người đi qua cửa sổ, cắn môi áp chế tiếng rên rỉ.
"Đã biết sai rồi..." Tư Thiên Hoàng đứng dậy, nở nụ cười không đứng đắn, thấp giọng mờ ám nói bên tai nàng, "Ngâm nhi, ôm ta, nếu không, ta liền mở cửa sổ."
Đôi mắt to của Khúc Ngâm đầy nước, trừng mắt nhìn hắn, ngay khi hắn vươn tay mở cửa sổ thì vươn tay ôm cổ của hắn, e lệ nhắm mắt lại, quay đầu đi.
Khóe miệng Tư Thiên Hoàng đầy ý cười, lại tiếp tục hôn lên đôi môi sưng đỏ, Ngâm nhi, muốn đấu với ta nàng vẫn còn non lắm.
Ngoài cửa sổ.
Tô Tiểu Vũ nghe tiếng rên rỉ đè nén ở bên trong thì nhíu mày lại, lấy đầu ngón tay bịt lỗ tai, dienxxdafnllequydoon thi triển khinh công chậm rãi bay khỏi chỗ này.
Tiểu Khúc Nhi ơi Tiểu Khúc Nhi, đời này ngươi đã bị Tư Thiên Hoàng ăn sạch sẽ.
"Vũ Nhi, chạy lung tung làm gì?" Tư Thiên Hoán bưng món điểm tâm ngọt trở về không nhìn thấy Tô Tiểu Vũ thì lập tức chạy ra ngoài tìm, vừa vặn thấy Tô Tiểu Vũ chậm rãi về tới nơi, không hờn giận nói.
"A, ta đến Phượng Nghi cung xem thử." Tô Tiểu Vũ vô tình nói, thấy sắc mặt hắn rất khó xem thì lập tức bổ nhào vào trong lòng hắn, dùng sức cọ xát.
"Giống con mèo nhỏ." Lửa giận của Tư Thiên Hoán cũng bị dập tắt, bất đắc dĩ gõ trán nàng, ôm nàng vào đại sảnh.
"Chè hạt sen nấm tuyết..." Tô Tiểu Vũ thấy món điểm tâm ngọt bốc khói trên bàn thì nhỏ giọng nói.
Tư Thiên Hoán khẩn trương hỏi, "Cái này cũng muốn ói sao?"
Tô Tiểu Vũ lập tức uống một ngụm lớn, tỏ vẻ mình không sao, sau đó bĩu môi nói, "Đừng khẩn trương như vậy đi." Nhìn mặt hắn gầy gò, đau lòng không chịu được.
Tư Thiên Hoán không để ý cười, lau mồ hôi trên trán cho nàng, hiện tại thời tiết trở nên nóng bức, tùy tiện cử động một chút liền đổ mồ hôi.
"Ta chỉ cảm thấy hiện tại thời tiết nóng như vậy, nếu ăn gì đó nóng sẽ rất khó chịu..." Tô Tiểu Vũ nhăn mũi, thổi nguội canh mới đưa đến miệng, tay dừng lại một chút rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt to đầy vẻ tính kế.
"Mau ăn đi, lại suy nghĩ ra cái quỷ kế gì nữa đó." Tư Thiên Hoán nhịn không được gõ đầu nàng, gần đây vật nhỏ càng lúc càng ngây thơ, cả ngày luôn muốn tính kế người khác.
"Nào có, ta chỉ nghĩ hôm nay nóng như vậy, Ngâm nhi thân là Hoàng Hậu cũng nên mời muội muội này ăn một bữa cơm." Tô Tiểu Vũ vô tội cười nói.
Trời nóng nha...
Hậu cung lập tức có thêm Thục phi, Llăng phi, Kính tần và Vân tần, hậu cung lạnh tanh đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Trưởng công chúa và Minh vương phi lấy lý do dưỡng thai nên vào ở trong Hoán Vân cung, Bắc Vương phi và Khiêm Vương phi lấy danh nghĩa tiếp khách cũng vào ở trong Bắc Vân cung và Dương cung, nơi ở của Bắc vương và Khiêm vương lúc còn làm hoàng tử, vì vậy nên hậu cung càng lúc càng náo nhiệt.
Hoán Vân cung.
Tiệc tối xong xuôi, Tô Tiểu Vũ khôi phục lại trạng thái nôn ói khi ăn, mà Tiểu Bạch lại hoàn toàn không có cách nào, khiến Tư Thiên Hoán tức giận đến mức thiếu chút nữa quăng nó vào chảo dầu, nhưng cũng may là không sao, ít nhất bây giờ Tô Tiểu Vũ ăn được nhiều hơn cho nên không phải chịu tội như trước kia nữa.
Lúc này nàng đang uống nước ô mai ướp lạnh mà Tư Thiên Hoán tự tay nấu, lười biếng nằm ở trên ghế trúc trong lương đình cạnh bờ sông, thích ý hừ hừ.
"Có ngon không?" Tư Thiên Hoán mặc bạch y không nhiễm bụi trần, giống như thần tiên, nhưng việc hắn làm lại không giống thần thánh, cầm lấy bát không Tô Tiểu Vũ đưa qua, sau đó lấy khăn mặt ướt lau mặt cho nàng, cuối cùng còn mát xa giùm nàng, tất cả động tác đều lưu loát cho không chút lúng túng, trên mặt lại luôn mỉm cười hạnh phúc, thấy vật nhỏ có thể ăn luôn là chuyện vui vẻ nhất.
"Thê nô." Tư Thiên Bắc cầm lấy quả táo Phù Liễu đưa, cái một miếng nhỏ, thấy bộ dáng tiểu đệ mình không có tiền đồ thì cười nhạo.
"Vậy huynh trả quả táo lại cho nhị hoàng tẩu đi." Tư Thiên Hoán lạnh lùng nói.
Tư Thiên Bắc run tay, nhìn Phù Liễu đang hầu hạ mình rồi lấy lòng, chỉ hai ba miếng đã cắn hơn phân nửa quả táo.
"Sau này không hầu hạ chàng nữa, miễn cho chàng cảm thấy ta giống người hầu." Phù Liễu hừ nhẹ, bỏ dao xuống.
"Liễu Nhi, ta sai rồi, ta chỉ đùa giỡn Tiểu Hoán thôi." Tư Thiên Bắc cười nịnh nọt, sau đó cầm lấy dao nhỏ, "Ta gọt vỏ, ta mới là thê nô!"
Đổng Trường Dạ dựa vào vai Tư Thiên Hiểu, thật không biết nói gì, cuối cùng lại nói một câu, "Không biết xấu hổ."
" Nữ nhân gả cho nam nhân Tư gia thật hạnh phúc." Tư Thiên Chanh nhàn nhạt nói, sau đó cười tủm tỉm nhìn bụng to của mình.
"Nàng gả cho ta cũng rất hạnh phúc." Bạch Thuật cảm thấy mình không đáng bị vắng vẻ nên chủ động tranh thủ thu hút sự chú ý của giai nhân.
"Ta có lấy chàng hay không thì cũng đều hạnh phúc." Tư Thiên Chanh cười nhạo, thấy hắn bị thương thì cười khanh khách, kéo tay hắn sờ lên bụng mình, "Nhi tử của chàng."
"Ừ, ta hy vọng là nhi tử." Bạch Thuật nhỏ giọng nói.
Tư Thiên Chanh nhíu đôi mắt to lại, không cam lòng nói, "Vì sao không hy vọng là nữ nhi."
"Bởi vì nữ nhi giống ngươi, không quản giáo được." Tô Tiểu Vũ lười biếng nói, ách xì một cái, tiếp tục nói, "Giống Bạch Thuật rất tốt, luôn nghe lời Hoán nói."
Bạch Thuật nhếch khóe miệng, tuyệt không hề thấy vinh quang, vì để ý nàng đang có thai, dien;dafn*lle#quysdo0n lại còn nói trúng hơn phân nửa tiếng lòng hắn nên hừ nhẹ một tiếng.
Tư Thiên Chanh uất ức nhìn Tô Tiểu Vũ, nhưng người ta vốn không quan tâm đến mình, chỉ có thể quay đầu tiếp tục tra tấn Bạch Thuật.
"Tư Thiên Hoàng đâu?" Tô Tiểu Vũ liếc mắt nhìn chung quanh một cái, phát hiện Khúc Ngâm rầu rĩ không vui đang ngắt cánh hoa sen, lạnh giọng nói.
"Hôm nay sứ thần về nước, hắn cùng ái phi đi đưa rồi." Khúc Ngâm không mặn không nhạt nói, có chút không vui.
Trong mắt Tô Tiểu Vũ có chút hứng thú, "Thế nào, không vui sao? Nhưng là do ngươi tự cho đám người đó tiến cung mà."
Khúc Ngâm liếc nàng một cái, hừ nhẹ, "Ngươi có ý kiến sao?"Mấy ngày nay xú nam nhân đó luôn giận dỗi nàng, nàng cũng không quan tâm mà chiến tranh lạnh với hắn.
"Nghe nói gần đây các ngươi giận dỗi nhau, tối nào hắn cũng đến Thục phi cung." Tư Thiên Bắc xấu xa nói móc nàng.
Sắc mặt Khúc Ngâm cứng đờ, tóc dài che lấp lỗ tai hơi phiếm hồng, lạnh lùng nói, "Muốn đi thì đi."
Phù Liễu và Đổng Trường Dạ cũng không rõ nhìn nàng, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào, Hoàng Thượng thật sự không có lương tâm, lên giường cùng nữ nhân khác sao? Hoàng Hậu thật sự rộng lượng mà cho hắn đến cung nữ nhân khác sao? Ngẫm lại thì thật không có khả năng.
"Tây Vân, thế nào rồi?" Tô Tiểu Vũ nhìn Tây Vân bay về phía lương đình, hỏi.
"Sau khi cải trang tiễn sứ thần hai nước ra khỏi Lăng thành xong thì đã vào khách điếm của Bạch gia, trong phòng khách là Trưởng Tôn Úc Phong đi ra." Tây Vân nói, nhịn không được oán thầm, muốn lén lút mà lại chọn chỗ ở tốt như vậy, Trưởng Tôn Úc Phong, ngươi đang giúp chính mình hay là hại chính mình đây.
Tô Tiểu Vũ cười như không cười nhìn một lá sen, thật lâu sau mới lười biếng duỗi thắt lưng lười, "Tiểu Khúc Nhi, chúng ta nhàn nhã lâu như vậy rồi, rốt cục cũng có chút chuyện để làm rồi."
"A." Khúc Ngâm vẫn không mặn không nhạt, sờ lỗ tai của mình, hình như có chút nóng.
"Sắc trời đã tối muộn rồi, về thôi." Tư Thiên Hoán nhìn ánh nắng chiều, thản nhiên nói, nếu hắn không hạ lệnh đuổi khách thì đám người mặt dày này vẫn còn muốn ở lại, hắn cũng không rảnh rỗi đi hầu hạ đám người ăn chực này.
Đến cuối cùng, ở đại sảnh chỉ còn Tô Tiểu Vũ, Tư Thiên Chanh và Khúc Ngâm.
"Tiểu Khúc Nhi, ngươi còn không quay về sao, cẩn thận Tư Thiên Hoàng tức giận nha." Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt nói, trong mắt có ý cười.
Tư Thiên Chanh cũng cười bỡn cợt, dù sao đó cũng là ca ca ruột của nàng, hắn làm chuyện gì sao nàng lại không biết, sợ là chỉ nói miệng, hắn vẫn rất để ý, tối nào cũng âm thầm lẻn vào Phượng Nghi cung.
Sắc mặt Khúc Ngâm đỏ lên, không để ý tới hai người, ngồi xuống bàn bên cạnh, nghĩ đến nam nhân kia thì lại khó chịu, tức giận ghê gớm.
Gần đây Bạch Thuật đi theo Tư Thiên Hoán học nấu cơm, học vài ngày cũng có thể bắt đầu nấu, bữa ăn hàng ngày trong Hoán Vân cung đều do hai nam nhân này phụ trách, thay đổi đủ các món khác nhau để hầu hạ hai vị tiểu chủ, tẩm bổ bảo bối trong bụng các nàng, Phù Liễu và Đổng Trường Dạ hâm mộ âm thầm cắn răng, muốn cố gắng có cục cưng, nhưng thành thân mới mười ngày, không phải ai cũng đều có bản lĩnh như Tư Thiên Chanh.
"Cha, nương." Tô Tiểu Vũ thấy hai người đi từ bên ngoài vào thì chào hỏi.
"Chuyện Phong Như Yên ta đã biết rõ ràng." Hai tay Tô Trạch cầm hai bịch mứt hoa quả đưa cho hai nữ nhân có thai, thấy Khúc Ngâm ở đó thì vội vàng đưa bịch điểm tâm khác cho nàng.
Khúc Ngâm cầm lấy điểm tâm, ngượng ngùng nói, "Làm phiền bá bá." Chưa thấy gia chủ nào như vậy, ngày nào cũng hầu hạ khuê nữ và bằng hữu của nàng, còn không hề cảm thấy khó chịu, khiến cho đám vãn bối bọn họ đều xấu hổ.
"Làm phiền cái gì, chỉ tiện tay mà thôi." Tô Trạch cởi mở cười nói.
Bách Lý Ngôn đi đến bên cạnh Tô Tiểu Vũ, nhìn thấy sắc mặt nàng tốt lên thì cũng vừa lòng cười nói, "Có một lần Thiên Ưng ca cõng Thiên Tâm đi chơi, cứu Phong Như Yên, đưa nàng về làm tỳ nữ của mình, dạy nàng võ công, nhưng một năm sau, nàng giả chết, Thiên Tâm vẫn có cảm tình với nàng, đưa nàng về Yên quốc an táng, cuối cùng nàng lại sống lại, quay về được hoàng cung khôi phục thân phận trưởng công chúa."
Nữ nhân đã được hưởng hết mọi vinh hoa phú quý, nếu muốn nàng phải làm một tỳ nữ nho nhỏ, chỉ sợ còn khiến nàng khổ sở hơn cả chết.
"Cho nên nàng mới có được tiên pháp của Thiên Chiết cung, nói đúng hơn là nàng có được tiên pháp của Thiên Tâm." Tô Tiểu Vũ hiểu rõ, có chút dở khóc dở cười, cái này gọi là ai có chí nấy, lúc trước Triệu Xương thà đến Y Cốc làm tạp vụ, cũng không muốn làm thành chủ, nhưng bây giờ ngược lại, dienxxdafnllequydoon Phong Như Yên không muốn ở Thiên Chiết cung, mà lại muốn trở về cuộc sống phàm trần thế tục, chậc chậc...
"Thật không sợ trở mặt với người của Thiên Chiết cung." Khúc Ngâm cũng nhẹ nhàng thở ra, dù sao Thiên Chiết cung khó đối phó hơn Y Cốc, có thể không đụng mặt thì sẽ tốt hơn.
Bách Lý Ngôn bật cười, "Nếu các ngươi muốn giết Thiên Tâm thì Thiên Ưng ca cũng sẽ không nhăn mặt dù chỉ một chút."
Nhìn ra mọi người nghi hoặc, Tô Trạch thản nhiên giải thích, " tính tình Thiên Ưng ca quái gở, ngoại trừ ta ra thì không có bằng hữu nào, hắn lại rất nặng tình nghĩa, cho nên chỉ cần việc ta muốn làm thì hắn đều giúp ta, quan trọng nhất là tính tử Thiên Tâm không tốt nên cũng không được hắn thích."
"A, đúng rồi, Thiên Ưng ca nghe nói chúng ta tìm được nữ nhi nên một khoảng thời gian nữa sẽ đến thăm con, Vũ Nhi." Bách Lý Ngôn nhếch môi cười nói, không biết cái lão ngoan đồng kia gặp được nữ nhi sẽ gây ra chuyện gì tự hại mình nữa.
"Hắn sẽ không thích Vũ Nhi chứ." Tư Thiên Hoán bưng đồ ăn vào, cảnh giác hỏi.
"Tiểu Hoán, Thiên Ưng ca rất thương phu nhân đã mất của hắn." Tô Trạch nhịn cười, nghiêm túc nói.
Lúc này Tư Thiên Hoán mới hừ nhẹ một tiếng, đặt bát xuống.
"Niệm Niệm lại đến Túy Xuân Phong nữa sao?" Tô Tiểu Vũ không nhìn thấy bóng người nhỏ bé kia thì lại có chút bất đắc dĩ.
"Hắn đến Túy Xuân Phong luyện công, tốc độ thật mau, cũng không muốn trở lại, thật lo lắng không biết lúc trưởng thành sẽ trở thành bộ dáng gì nữa." Bách Lý Ngôn nghĩ đến nhi tử yêu dạo thanh lâu thì đau đầu không thôi, mà nữ nhi và trượng phu thì lại đều ủng hộ hắn, nàng có thể làm gì bây giờ?
Tô Tiểu Vũ bĩu môi, "Hắn thích ở thì ở."
Bách Lý Ngôn nhếch khóe miệng, quả nhiên!
Bữa tối xong thì Bạch Thuật dẫn Tư Thiên Chanh đi tản bộ, Bách Lý Ngôn vẫn lo lắng cho nhi tử nên đi đến Túy Xuân Phong xem thử, Tô Trạch tất nhiên cũng đi theo Bách Lý Ngôn, Tô Tiểu Vũ mệt nhọc nên kéo Tư Thiên Hoán đến lương đình nghỉ ngơi một chút, đại sảnh to như vậy mà lại chỉ còn lại có một mình Khúc Ngâm.
Khúc Ngâm biết Tô Tiểu Vũ đang nhắc nhở mình nên trở về Phượng Nghi cung, ngồi một mình thật lâu rồi mới không tình nguyện chậm rãi trở về Phượng Nghi cung, thản nhiên nhìn qua tỳ nữ và thị vệ, vừa mới vào phòng thì liền lọt vào một vòng ôm nóng bỏng.
"Ngâm nhi, nàng đi đâu?" Tư Thiên Hoàng đè nàng lên tường, đôi mắt nén giận.
Khúc Ngâm đẩy không được hắn thì lạnh lùng nói, "Hoán Vân cung, chàng buông ra, đi tìm phi tần của chàng đi."
"Không phải nàng không thèm để ý sao, sao bây giờ lại nói mấy lời này." Tư Thiên Hoàng buồn cười không thôi, nâng cằm của nàng lên, thưởng thức khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của nàng, cố ý trở về trễ như vậy là muốn làm hắn tức chết sao?
"Ta nói chàng thì sao, chàng không đến Yên Hà cung đi, sao lại chạy tới Phượng Nghi cung của ta." Khúc Ngâm né tránh tay hắn, tức giận nói.
Tư Thiên Hoàng híp mắt, giọng điệu nguy hiểm, "Nàng thật sự muốn ta đi?" Đêm nào hắn cũng đều ở trong Phượng Nghi cung, còn người ở Yên Hà cung thì không phải là hắn, Ngâm nhi cũng biết nhưng sao hôm nay lại ghen tuông như vậy.
"Đúng vậy, đi đi." Khúc Ngâm cười tủm tỉm nói, dùng sức đẩy hắn ra, xoay người hung hăng trừng mắt, Tư Thiên Hoàng, nếu chàng dám đi ta sẽ giết chàng!
Tư Thiên Hoàng nhếch môi, vươn tay kéo nàng vào trong lòng ôm thật chặt, thấp giọng nói bên tai nàng, "Nàng kêu ta đi ta cũng không đi."
"Vậy mời chàng ở lại." Khúc Ngâm không giãy được nên nói theo bản năng, nói xong thì khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng ửng hồng, chết tiệt, Tư Thiên Hoàng cũng dám tính kế nàng.
Quả nhiên...
"Được, Ngâm nhi bảo ta ở lại, ta làm sao dám đi." Trong mắt Tư Thiên Hoàng hiện lên ý cười, ép nàng vào tường, vươn tay bắt đầu cởi xiêm y của nàng.
"Tư Thiên Hoàng, chàng khốn kiếp!" Khúc Ngâm đỏ ửng mặt, xấu hổ cáu gắt trừng mắt nhìn hắn, hai tay bị hắn kiềm chế nên chỉ có thể để mặc hắn cởi quần áo của mình.
Tư Thiên Hoàng nhíu mày, từ chối cho ý kiến, môi mỏng chạm vào đôi môi đỏ mọng của nàng, tinh tế mút, bàn tay to rảnh rỗi cũng bắt đầu tác loạn trên người nàng.
"Ưm, đừng ở chỗ này." Khúc Ngâm có chút hoảng, trước kia bọn họ đều ở trên giường mới... Lúc này Tư Thiên Hoàng lại không ôm nàng lên giường.
"Nữ nhân đều nghĩ một đằng nói một nẻo, nàng nói không muốn ở đây thì nghĩa là muốn làm ở đây." Tư Thiên Hoàng không đứng đắn nói, cắn xương quai xanh trắng như tuyết của nàng, khiến Khúc Ngâm run rẩy.
Lần này Khúc Ngâm thật sự hoảng hốt, mặt đỏ như tôm luộc chín, run giọng cầu xin, "Hoàng, lên giường được không?"
"Không được, ai kêu nàng cố ý về trễ." Tư Thiên Hoàng hừ nhẹ, môi mỏng tiếp tục đi xuống.
"Ta sai rồi..." Khúc Ngâm từ từ nhắm hai mắt, khẩn trương nhìn phía sau cửa sổ, sợ có người đi qua cửa sổ, cắn môi áp chế tiếng rên rỉ.
"Đã biết sai rồi..." Tư Thiên Hoàng đứng dậy, nở nụ cười không đứng đắn, thấp giọng mờ ám nói bên tai nàng, "Ngâm nhi, ôm ta, nếu không, ta liền mở cửa sổ."
Đôi mắt to của Khúc Ngâm đầy nước, trừng mắt nhìn hắn, ngay khi hắn vươn tay mở cửa sổ thì vươn tay ôm cổ của hắn, e lệ nhắm mắt lại, quay đầu đi.
Khóe miệng Tư Thiên Hoàng đầy ý cười, lại tiếp tục hôn lên đôi môi sưng đỏ, Ngâm nhi, muốn đấu với ta nàng vẫn còn non lắm.
Ngoài cửa sổ.
Tô Tiểu Vũ nghe tiếng rên rỉ đè nén ở bên trong thì nhíu mày lại, lấy đầu ngón tay bịt lỗ tai, dienxxdafnllequydoon thi triển khinh công chậm rãi bay khỏi chỗ này.
Tiểu Khúc Nhi ơi Tiểu Khúc Nhi, đời này ngươi đã bị Tư Thiên Hoàng ăn sạch sẽ.
"Vũ Nhi, chạy lung tung làm gì?" Tư Thiên Hoán bưng món điểm tâm ngọt trở về không nhìn thấy Tô Tiểu Vũ thì lập tức chạy ra ngoài tìm, vừa vặn thấy Tô Tiểu Vũ chậm rãi về tới nơi, không hờn giận nói.
"A, ta đến Phượng Nghi cung xem thử." Tô Tiểu Vũ vô tình nói, thấy sắc mặt hắn rất khó xem thì lập tức bổ nhào vào trong lòng hắn, dùng sức cọ xát.
"Giống con mèo nhỏ." Lửa giận của Tư Thiên Hoán cũng bị dập tắt, bất đắc dĩ gõ trán nàng, ôm nàng vào đại sảnh.
"Chè hạt sen nấm tuyết..." Tô Tiểu Vũ thấy món điểm tâm ngọt bốc khói trên bàn thì nhỏ giọng nói.
Tư Thiên Hoán khẩn trương hỏi, "Cái này cũng muốn ói sao?"
Tô Tiểu Vũ lập tức uống một ngụm lớn, tỏ vẻ mình không sao, sau đó bĩu môi nói, "Đừng khẩn trương như vậy đi." Nhìn mặt hắn gầy gò, đau lòng không chịu được.
Tư Thiên Hoán không để ý cười, lau mồ hôi trên trán cho nàng, hiện tại thời tiết trở nên nóng bức, tùy tiện cử động một chút liền đổ mồ hôi.
"Ta chỉ cảm thấy hiện tại thời tiết nóng như vậy, nếu ăn gì đó nóng sẽ rất khó chịu..." Tô Tiểu Vũ nhăn mũi, thổi nguội canh mới đưa đến miệng, tay dừng lại một chút rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt to đầy vẻ tính kế.
"Mau ăn đi, lại suy nghĩ ra cái quỷ kế gì nữa đó." Tư Thiên Hoán nhịn không được gõ đầu nàng, gần đây vật nhỏ càng lúc càng ngây thơ, cả ngày luôn muốn tính kế người khác.
"Nào có, ta chỉ nghĩ hôm nay nóng như vậy, Ngâm nhi thân là Hoàng Hậu cũng nên mời muội muội này ăn một bữa cơm." Tô Tiểu Vũ vô tội cười nói.
Trời nóng nha...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook