Yêu Nghiệt Hoành Sinh
-
Chương 40
Sau khi Đinh Nghi từ bệnh viện về nhà, nghỉ ngơi hai ngày, cảm thấy lời bác sĩ nói muốn y ở nhà tĩnh dưỡng một tháng sau mới lại đi làm tất cả đều là nói điêu. Cánh tay không gãy chân không đứt, cũng không phải thương binh tàn tật — sau đó y đối với gương ở trong toilet cười khổ, sai rồi, y đã là một người tàn tật rồi, y không có một con mắt.
Mắt phải mù mịt, mí mắt bị thương, hơi hơi rủ xuống, con ngươi màu đen như là một viên ngọc thủy tinh đã bị phá hủy vỡ nát, không còn sáng bóng không còn sinh khí, ngay cả chuyển động đậy đều cảm thấy cứng ngắc đến khó coi. Bất quá càng khó coi hơn là vết sẹo thật dài trên mặt kia, ngay cả cười rộ lên tựa hồ đều mang theo vài phần dữ tợn.
Hiện tại y với bộ mặt này, nếu nửa đêm xuất hiện ở đầu đường nào đó, không cần thử đem dao dưa hấu (), liền có thể gặp một người dọa chạy một người.
() dao dưa hấu: tên một loại dao dùng để cắt dưa hấu, hiện nay nó còn trở thành một công cụ phổ biến để gây thương tích.
Thật là kỳ quái vì sao Nhan Mộ Thương còn muốn kiên trì yêu y.
Vì sao khi đó liền dễ dàng đáp ứng Nhan Mộ Thương như vậy? Mười bảy năm lạnh nhạt giằng co nhau, cho nhau tra tấn, liền trong nháy mắt hoàn toàn hóa giải như vậy sao?
Có lẽ là trước mặt ba mẹ Nhan Mộ Thương, trước mặt Đinh Hoằng, Lăng Tiếu, Lăng Vi không muốn tỏ ra tình thế yếu đuối như vậy, làm cho người ta nghĩ đến y bị hủy dung mắt bị mù sẽ không có gan nhận tình yêu của người kia. Cũng có lẽ là dây dưa đến mệt mỏi, lung lay yếu đuối, cho nên thuận thế mà thỏa hiệp.
Nhưng không thể không thừa nhận, khi y nghĩ nam nhân kia đã đi rồi thì hắn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt y, trước mặt mọi người mặt bày tỏ muốn ở bên y, y bỗng nhiên sợ hãi. Y hiểu được lần này nếu lại cự tuyệt, người đàn ông kiêu ngạo ích kỷ tới cực điểm kia chỉ sợ sẽ không xuất hiện ở trước mặt y nữa.
Vì thế cười khổ, một nam nhân đã sắp ba mươi bốn tuổi, không phải không cô đơn. Y cùng Nhan Mộ Thương trong lúc đó trải qua đủ loại không chịu nổi, không thể quên được, ít nhất có thể kiên quyết nhắm mắt lại, đẩy xuống đáy lòng. Tình yêu dù có hèn hạ khó coi thế nào, cũng là tình yêu duy nhất đời này của y. Bỏ qua một lần, hai lần, vô số lần, lần này là lần cuối cùng. Nếu tiếp tục buông tay, cái gì cũng đều không có.
Trước khi Nhan Mộ Thương trở lại Mĩ, không có gọi cho Đinh Nghi cuộc điện thoại nào. Đinh Nghi không biết hắn đến rốt cuộc đi ngày nào, cũng không biết khi nào hắn sẽ trở về. Không thể đi làm buồn bực ở nhà, chỉ cần nhìn điện thoại sẽ không tự chủ được lâm vào trạng thái mong chờ. Hóa ra buồn chán chỉ mang đến sự trống rỗng, cùng với trống trải cô đơn ngấm vào tận xương tủy.
Vì thế y quyết định quay lại công ty làm việc. Xuất hiện ở văn phòng còn không đến một giờ, Đinh Hoằng liền hổn hển đẩy cửa phòng y ra, hướng về phía y mắng to: “Thương cân động cốt một trăm ngày, em ngay cả mạng đều thiếu chút nữa mất, còn không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, sợ công ty này không có em sẽ đi đời sao?!”
Anh rể y kiêm ông chủ cũng không đồng ý đề nghị trở lại công ty làm việc của y, đồng thời ra chỉ thị tối cao: Xét thấy y đã nhiều năm không có nghỉ ngơi, lần này cho phép y một tháng nghỉ dài hạn.
Đinh Nghi vẻ mặt đau khổ, bị Đinh Hoằng mạnh mẽ áp tải về nhà.
“Tiểu tử kia có gọi điện thoại cho em không? Khi nào thì trở về?” Đinh Hoằng trước khi rời đi liền hỏi một câu.
Đinh Nghi hờ hững nhìn điện thoại liếc mắt một cái, lắc đầu.
“Kháo! Đinh Nghi, là đàn ông cũng đừng mềm lòng, cậu ta dù trở lại cũng đừng đi tìm cậu ta!”
Nhan Mộ Thương này vừa đi, hai tuần không có một tin tức. Dần dần, Đinh Nghi một tia chờ mong duy nhất cũng bị cháy thành lửa giận hừng hực. Cho nên vào một buổi chập tối nào đó khi tiếng chuông di động của y vang lên, y liếc liếc mắt một cái nhìn thấy cái dãy số kia, ngón tay cũng chưa nâng một chút.
Tiếng chuông vang một lần, hai lần, ba lần, cuối cùng rốt cục trở về yên lặng.
Đinh Nghi cười lạnh một tiếng, ở trên sô pha điều chỉnh tư thế thoải mái, thay đổi kênh, tiếp tục xem TV.
Hai mươi phút sau, tiếng chuông cửa lớn nhà y vang lên. Đinh Nghi như cũ vẫn không nhúc nhích nằm ở trên sô pha. Sau khi âm thanh ồn ào duy trì được năm phút, rốt cục cũng hết hy vọng yên lặng trở lại.
Đinh Nghi tắt TV, sau khi rửa mặt xong xuôi yên tâm thoải mái trở về phòng tắt đèn đi ngủ.
May mắn Lăng Tiếu đêm nay tham gia buổi tiệc rượu cùng Đường Hoan, không có về nhà, bằng không không chừng liền ra mở cửa đi.
Ngủ không lâu, mơ mơ màng màng nghe được tiếng cửa chính bị chìa khóa mở ra, tưởng Lăng Tiếu đã trở lại, liền trở mình tiếp tục ngủ. Ai ngờ tiếng bước chân tinh tế lại trực tiếp đi tới cửa phòng y, “Chi nha—” một tiếng, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra sau đó lại nhanh chóng được khép lại, Đinh Nghi cả kinh, lập tức mở mắt.
Lăng Tiếu tuyệt đối sẽ không sau khi y ngủ chạy tới phòng y.
Trong bóng đêm thấy không rõ người đứng ở cửa là ai. Theo cái bóng người lặng lẽ chuyển qua trước giường y, đang muốn xốc chăn của y lên, Đinh Nghi đột nhiên ngồi dậy, cầm chắc bàn tay vô sỉ kia, lạnh giọng cười nói: “Nhan Mộ Thương, cậu thật bản lĩnh a!”
Cậu ta khi nào thì lấy được chìa khóa nhà y?!
Mắt phải mù mịt, mí mắt bị thương, hơi hơi rủ xuống, con ngươi màu đen như là một viên ngọc thủy tinh đã bị phá hủy vỡ nát, không còn sáng bóng không còn sinh khí, ngay cả chuyển động đậy đều cảm thấy cứng ngắc đến khó coi. Bất quá càng khó coi hơn là vết sẹo thật dài trên mặt kia, ngay cả cười rộ lên tựa hồ đều mang theo vài phần dữ tợn.
Hiện tại y với bộ mặt này, nếu nửa đêm xuất hiện ở đầu đường nào đó, không cần thử đem dao dưa hấu (), liền có thể gặp một người dọa chạy một người.
() dao dưa hấu: tên một loại dao dùng để cắt dưa hấu, hiện nay nó còn trở thành một công cụ phổ biến để gây thương tích.
Thật là kỳ quái vì sao Nhan Mộ Thương còn muốn kiên trì yêu y.
Vì sao khi đó liền dễ dàng đáp ứng Nhan Mộ Thương như vậy? Mười bảy năm lạnh nhạt giằng co nhau, cho nhau tra tấn, liền trong nháy mắt hoàn toàn hóa giải như vậy sao?
Có lẽ là trước mặt ba mẹ Nhan Mộ Thương, trước mặt Đinh Hoằng, Lăng Tiếu, Lăng Vi không muốn tỏ ra tình thế yếu đuối như vậy, làm cho người ta nghĩ đến y bị hủy dung mắt bị mù sẽ không có gan nhận tình yêu của người kia. Cũng có lẽ là dây dưa đến mệt mỏi, lung lay yếu đuối, cho nên thuận thế mà thỏa hiệp.
Nhưng không thể không thừa nhận, khi y nghĩ nam nhân kia đã đi rồi thì hắn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt y, trước mặt mọi người mặt bày tỏ muốn ở bên y, y bỗng nhiên sợ hãi. Y hiểu được lần này nếu lại cự tuyệt, người đàn ông kiêu ngạo ích kỷ tới cực điểm kia chỉ sợ sẽ không xuất hiện ở trước mặt y nữa.
Vì thế cười khổ, một nam nhân đã sắp ba mươi bốn tuổi, không phải không cô đơn. Y cùng Nhan Mộ Thương trong lúc đó trải qua đủ loại không chịu nổi, không thể quên được, ít nhất có thể kiên quyết nhắm mắt lại, đẩy xuống đáy lòng. Tình yêu dù có hèn hạ khó coi thế nào, cũng là tình yêu duy nhất đời này của y. Bỏ qua một lần, hai lần, vô số lần, lần này là lần cuối cùng. Nếu tiếp tục buông tay, cái gì cũng đều không có.
Trước khi Nhan Mộ Thương trở lại Mĩ, không có gọi cho Đinh Nghi cuộc điện thoại nào. Đinh Nghi không biết hắn đến rốt cuộc đi ngày nào, cũng không biết khi nào hắn sẽ trở về. Không thể đi làm buồn bực ở nhà, chỉ cần nhìn điện thoại sẽ không tự chủ được lâm vào trạng thái mong chờ. Hóa ra buồn chán chỉ mang đến sự trống rỗng, cùng với trống trải cô đơn ngấm vào tận xương tủy.
Vì thế y quyết định quay lại công ty làm việc. Xuất hiện ở văn phòng còn không đến một giờ, Đinh Hoằng liền hổn hển đẩy cửa phòng y ra, hướng về phía y mắng to: “Thương cân động cốt một trăm ngày, em ngay cả mạng đều thiếu chút nữa mất, còn không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, sợ công ty này không có em sẽ đi đời sao?!”
Anh rể y kiêm ông chủ cũng không đồng ý đề nghị trở lại công ty làm việc của y, đồng thời ra chỉ thị tối cao: Xét thấy y đã nhiều năm không có nghỉ ngơi, lần này cho phép y một tháng nghỉ dài hạn.
Đinh Nghi vẻ mặt đau khổ, bị Đinh Hoằng mạnh mẽ áp tải về nhà.
“Tiểu tử kia có gọi điện thoại cho em không? Khi nào thì trở về?” Đinh Hoằng trước khi rời đi liền hỏi một câu.
Đinh Nghi hờ hững nhìn điện thoại liếc mắt một cái, lắc đầu.
“Kháo! Đinh Nghi, là đàn ông cũng đừng mềm lòng, cậu ta dù trở lại cũng đừng đi tìm cậu ta!”
Nhan Mộ Thương này vừa đi, hai tuần không có một tin tức. Dần dần, Đinh Nghi một tia chờ mong duy nhất cũng bị cháy thành lửa giận hừng hực. Cho nên vào một buổi chập tối nào đó khi tiếng chuông di động của y vang lên, y liếc liếc mắt một cái nhìn thấy cái dãy số kia, ngón tay cũng chưa nâng một chút.
Tiếng chuông vang một lần, hai lần, ba lần, cuối cùng rốt cục trở về yên lặng.
Đinh Nghi cười lạnh một tiếng, ở trên sô pha điều chỉnh tư thế thoải mái, thay đổi kênh, tiếp tục xem TV.
Hai mươi phút sau, tiếng chuông cửa lớn nhà y vang lên. Đinh Nghi như cũ vẫn không nhúc nhích nằm ở trên sô pha. Sau khi âm thanh ồn ào duy trì được năm phút, rốt cục cũng hết hy vọng yên lặng trở lại.
Đinh Nghi tắt TV, sau khi rửa mặt xong xuôi yên tâm thoải mái trở về phòng tắt đèn đi ngủ.
May mắn Lăng Tiếu đêm nay tham gia buổi tiệc rượu cùng Đường Hoan, không có về nhà, bằng không không chừng liền ra mở cửa đi.
Ngủ không lâu, mơ mơ màng màng nghe được tiếng cửa chính bị chìa khóa mở ra, tưởng Lăng Tiếu đã trở lại, liền trở mình tiếp tục ngủ. Ai ngờ tiếng bước chân tinh tế lại trực tiếp đi tới cửa phòng y, “Chi nha—” một tiếng, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra sau đó lại nhanh chóng được khép lại, Đinh Nghi cả kinh, lập tức mở mắt.
Lăng Tiếu tuyệt đối sẽ không sau khi y ngủ chạy tới phòng y.
Trong bóng đêm thấy không rõ người đứng ở cửa là ai. Theo cái bóng người lặng lẽ chuyển qua trước giường y, đang muốn xốc chăn của y lên, Đinh Nghi đột nhiên ngồi dậy, cầm chắc bàn tay vô sỉ kia, lạnh giọng cười nói: “Nhan Mộ Thương, cậu thật bản lĩnh a!”
Cậu ta khi nào thì lấy được chìa khóa nhà y?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook