Yêu Nghiệt Hoành Sinh
-
Chương 32
Tiếng cười của Đường Hoan đột nhiên ngừng lại, Đinh Nghi nghĩ mình có phải nhìn lầm rồi hay không? Y cư nhiên nhìn thấy ở trên mặt Đường Hoan vẻ giống như xấu hổ, phẫn nộ hoặc là nói…… vẻ mặt lung túng?
Người đàn ông này không phải hiện tại điên khùng đến ai cũng không để vào mắt sao?
“Một kẻ điên!” Đường Hoan hung tợn nói, “Không hiểu vì sao bị bệnh thần kinh!”
Đinh Nghi nhìn anh ta một cái, đúng là đủ chật vật, một bộ dạng như vừa mới bị người nào cướp. Lăng Tiếu vừa ngất xỉu, Đường Hoan liền chạy tới ấn chuông cửa, vẻ mặt ủ rũ.
Đinh Nghi nghĩ, cậu ta là đến lánh nạn đi?
Có thể đem Đường Hoan làm cho thành cái bộ dáng này, Đinh Nghi nghĩ đối phương không biết là thần thánh phương nào a.
“Đừng chuyển hướng đề tài của tôi.” Đường Hoan hiển nhiên không muốn nói nhiều về chuyện chính mình, anh ta liếc Đinh Nghi một cái, lại liếc Nhan Mộ Thương một cái, không có ý tốt cười, “Những lời tôi vừa nói rất chắc chắn. Đinh Nghi, cậu mở mắt thật to hảo hảo nhìn rõ ràng người đàn ông này, cậu ta toàn thân có chỗ nào lấy ra được một điểm tốt?”
Thanh âm Nhan Mộ Thương lạnh lùng nói: “Trên người cậu có thể lấy ra điểm tốt sao?”
Đường Hoan hừ một tiếng: “Ít nhất tôi sẽ không câu một người, còn nhìn đến một người khác. Người giống như cậu, sống bao nhiêu năm đều là uổng phí. Năm đó hại tôi chưa đủ, hiện tại lại thêm một Lăng Tiếu. Cậu còn muốn ép buộc gì nữa?”
“Chuyện của tôi cùng Lăng Tiếu chính tôi sẽ tự xử lý, chuyện của tôi cùng Đinh Nghi không cần cậu quan tâm!”
Đinh Nghi rốt cục phát cáu: “Các cậu đều câm miệng cho tôi!”
Hai người ngậm miệng, âm u nhìn đối phương.
Đinh Nghi ấn huyệt thái dương, vẻ mặt mỏi mệt. Y trước nhìn phía Đường Hoan: “Cậu đừng gây thêm phiền phức nữa, cậu muốn tôi chọn cậu? Tôi chọn cậu làm gì? Cậu muốn nói cho tôi biết cậu yêu tôi sao?”
Đường Hoan cư nhiên gật gật đầu với y: “Cậu cảm thấy không thể nào sao? Tôi năm đó thưởng thức quá kém mới chọn cái người đàn ông kia. Hiện tại xem ra, kỳ thật chúng ta mới là hợp nhau nhất. Người ta nói trước tiên hiểu biết sau đó yêu nhau có vẻ bảo đảm hơn, chúng ta đã có sẵn điều kiện đầu tiên, chỉ còn điều chỉnh tâm tình một chút nói đến chuyện yêu đương. Cậu xem, tôi ít nhất sẽ không gặp một người yêu một người.”
“Cậu lấy tôi làm trò tiêu khiển?”
“Saon lại vậy?” Đường Hoan ủy khuất nhìn y, “Tôi thực sự rất nghiêm túc a. Đinh Nghi, tôi phát giác nhiều năm như vậy trôi đi, cậu cư nhiên biến thành loại hình tôi vừa ý nhất. Vừa lý trí vừa ổn trọng, sinh hoạt cá nhân cũng tương đối chừng mực. Loại hình người đàn ông gia đình tôi thích nhất, tôi cam đoan cậu chọn tôi, tôi nhất định cũng sẽ đối với cậu toàn tâm toàn ý.”
Đinh Nghi không thể tưởng tượng nhìn anh ta: “Cậu……cậu thực sự không phải nói giỡn?”
Đường Hoan thế nhưng lại còn thật sự tỏ vẻ muốn theo đuổi y? Không tính toán trong quá khứ y đối với cậu ta thương tổn sao? Người đàn ông khiến y áy náy nhiều năm như vậy hiện tại ngồi ở trước mặt y, nói vừa ý y, cùng với y nói chuyện yêu đương?
Hôm nay toàn bộ mọi người đều bị động kinh sao?
Nhan Mộ Thương ở một bên cười lạnh một tiếng: “Cậu là đạo diễn nên đem chính mình đóng phim sao, Đường Hoan? Cậu hận tôi cũng hận Đinh Nghi, không muốn thấy chúng tôi ở cùng một chỗ nên đến quấy rối có phải hay không? Cậu yêu cậu ấy? Nực cười, bắt đầu từ khi nào? Lần này trở về bỗng nhiên liền nhất kiến chung tình sao?”
Đường Hoan chậm rì rì trả lời: “Đúng thì thế nào? Loại cảm giác này đến thì cũng đã đến rồi. Tôi chính là phát giác Đinh Nghi đúng là hợp với yêu thích của tôi, muốn theo đuổi cậu ấy, cậu có cái gì không hài lòng sao?”
Nhan Mộ Thương lạnh lùng nói: “Đáng tiếc cậu ấy chỉ sợ cũng chẳng thích cậu, cậu chính là vết sẹo trong lòng cậu ấy. Vết sẹo cậu biết không? Chính là thứ cậu ấy không muốn đối mặt nhất. Nếu không lần này cậu trở về mà không muốn gặp cậu ấy thì cậu ấy ngay cả gặp cũng không muốn gặp cậu. Cậu còn muốn cậu ấy yêu cậu sao? Cậu cũng đủ ác độc.”
“Nga, như vậy a.” Đường Hoan cười vui lên, trả lời không tử tế, “Tôi là vết sẹo trong lòng cậu ấy, chẳng lẽ cậu chính là một nốt ruồi đỏ trên ngực cậu ấy? Cậu ấy không muốn đối mặt với tôi, chẳng lẽ liền nguyện ý đối mặt với cậu? Cậu ấy không muốn gặp cậu vậy mà cậu lại bắt buộc cậu ấy đối mặt với cậu nhiều năm như vậy, cậu so với tôi càng ác độc đi?”
“Tôi nói hai người các cậu là tới để thảo luận ai so với ai ác độc hơn sao?” Đinh Nghi lạnh lùng cắt ngang lời nói bọn họ, “Ba người chúng ta hiện tại ngồi ở chỗ này nói những lời này có phải rất buồn cười hay không?”
Ba người bọn họ lúc đó, nguyên bản chính là một mớ hỗn độn rối tinh rối mù.
Đường Hoan đã không còn là người bị hại trong quá khứ. Anh ta hoàn toàn lấy dáng vẻ mới xuất hiện, quẳng đi quá khứ, thành một Đường Hoan thay da đổi thịt. Có lẽ trải qua mười mấy năm nay, anh ta quả thật là từ trong những thương tổn kia thoát ra. Anh ta hiện tại đem Đinh Nghi cũng trở thành một Đinh Nghi hoàn toàn mới, một lần nữa quen biết, một lần nữa tiến hành theo đuổi.
Thế nhưng Đinh Nghi vẫn chưa từng thoát ra khỏi quá khứ.
Y cùng Nhan Mộ Thương đều là một bên muốn tận lực quên đi, một bên lại sống chết không để ai nắm giữ quá khứ. Đường Hoan là cấm kỵ của bọn họ lúc đó nhưng cũng là ràng buộc của bọn họ, nếu sự tồn tại này bỗng nhiên biến mất…… những thống khổ, áy náy, những hồi ức khắc cốt ghi tâm đều trong nháy mắt có thể hóa thành tro bụi…… Vậy bọn họ còn lại cái gì chứ?
Đinh Nghi bỗng nhiên phát giác, nếu y cùng Nhan Mộ Thương đều có thể giống Đường Hoan một lần nữa bắt đầu cuộc sống, đem những thương tổn cho nhau trước kia đều quên mất, như vậy khi đó bọn họ ngay cả cái loại ràng buộc lẫn nhau này, cái loại tình cảm có lẽ có thể gọi là “yêu” này cũng sẽ không tồn tại.
Bởi vì căn bản là không có cái loại tình cảm thuần túy này tồn tại giữa bọn họ.
Yêu và hận là làm bạn cùng sinh, y và Nhan Mộ Thương thật muốn đi cùng nhau nhưng không biết lại cho đối phương những tra tấn dằn vặt như thế này. Tình yêu giữa bọn họ, vĩnh viễn là gia tăng thương tổn trên người khác. Loại tình cảm này giống như nung nóng dao nhỏ cắt đứt tình cảm người khác, y có thể làm sao?
Y có thể không thèm để ý lương tâm bất an mà xuống tay sao?
“Chúng ta đều cần bình tĩnh lại.” Đinh Nghi chậm rãi nói, “Hôm nay quá nhiều chuyện đã xảy ra. Đường Hoan, tôi nghĩ cậu cũng có thể hiểu được, giữa tôi và cậu chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy mà sinh ra tình cảm. Cậu có thể đã quên đi quá khứ, nhưng mà tôi không thể. Cậu có thể tha thứ cho tôi, tôi đã thực thỏa mãn rồi. Nhưng cậu yêu tôi…… tôi thật chịu không nổi.”
Đường Hoan lơ đễnh cười cười: “Không sao, tôi rất kiên nhẫn.”
Đinh Nghi quay đầu, nhìn Nhan Mộ Thương: “Về phần tôi và cậu……”, y dừng một chút, cười khổ nói: “Tôi thế nhưng không biết phải nói như thế nào. Tôi và cậu…… ở bên nhau…… không phải càng giống Thiên Phương dạ đàm () sao?”
() Thiên Phương dạ đàm: thường được hiểu theo nghĩa chuyện hoang đường, vớ vẩn, khó tin (còn được biết đến với tên gọi khác là truyện Nghìn lẻ một đêm
Người đàn ông này không phải hiện tại điên khùng đến ai cũng không để vào mắt sao?
“Một kẻ điên!” Đường Hoan hung tợn nói, “Không hiểu vì sao bị bệnh thần kinh!”
Đinh Nghi nhìn anh ta một cái, đúng là đủ chật vật, một bộ dạng như vừa mới bị người nào cướp. Lăng Tiếu vừa ngất xỉu, Đường Hoan liền chạy tới ấn chuông cửa, vẻ mặt ủ rũ.
Đinh Nghi nghĩ, cậu ta là đến lánh nạn đi?
Có thể đem Đường Hoan làm cho thành cái bộ dáng này, Đinh Nghi nghĩ đối phương không biết là thần thánh phương nào a.
“Đừng chuyển hướng đề tài của tôi.” Đường Hoan hiển nhiên không muốn nói nhiều về chuyện chính mình, anh ta liếc Đinh Nghi một cái, lại liếc Nhan Mộ Thương một cái, không có ý tốt cười, “Những lời tôi vừa nói rất chắc chắn. Đinh Nghi, cậu mở mắt thật to hảo hảo nhìn rõ ràng người đàn ông này, cậu ta toàn thân có chỗ nào lấy ra được một điểm tốt?”
Thanh âm Nhan Mộ Thương lạnh lùng nói: “Trên người cậu có thể lấy ra điểm tốt sao?”
Đường Hoan hừ một tiếng: “Ít nhất tôi sẽ không câu một người, còn nhìn đến một người khác. Người giống như cậu, sống bao nhiêu năm đều là uổng phí. Năm đó hại tôi chưa đủ, hiện tại lại thêm một Lăng Tiếu. Cậu còn muốn ép buộc gì nữa?”
“Chuyện của tôi cùng Lăng Tiếu chính tôi sẽ tự xử lý, chuyện của tôi cùng Đinh Nghi không cần cậu quan tâm!”
Đinh Nghi rốt cục phát cáu: “Các cậu đều câm miệng cho tôi!”
Hai người ngậm miệng, âm u nhìn đối phương.
Đinh Nghi ấn huyệt thái dương, vẻ mặt mỏi mệt. Y trước nhìn phía Đường Hoan: “Cậu đừng gây thêm phiền phức nữa, cậu muốn tôi chọn cậu? Tôi chọn cậu làm gì? Cậu muốn nói cho tôi biết cậu yêu tôi sao?”
Đường Hoan cư nhiên gật gật đầu với y: “Cậu cảm thấy không thể nào sao? Tôi năm đó thưởng thức quá kém mới chọn cái người đàn ông kia. Hiện tại xem ra, kỳ thật chúng ta mới là hợp nhau nhất. Người ta nói trước tiên hiểu biết sau đó yêu nhau có vẻ bảo đảm hơn, chúng ta đã có sẵn điều kiện đầu tiên, chỉ còn điều chỉnh tâm tình một chút nói đến chuyện yêu đương. Cậu xem, tôi ít nhất sẽ không gặp một người yêu một người.”
“Cậu lấy tôi làm trò tiêu khiển?”
“Saon lại vậy?” Đường Hoan ủy khuất nhìn y, “Tôi thực sự rất nghiêm túc a. Đinh Nghi, tôi phát giác nhiều năm như vậy trôi đi, cậu cư nhiên biến thành loại hình tôi vừa ý nhất. Vừa lý trí vừa ổn trọng, sinh hoạt cá nhân cũng tương đối chừng mực. Loại hình người đàn ông gia đình tôi thích nhất, tôi cam đoan cậu chọn tôi, tôi nhất định cũng sẽ đối với cậu toàn tâm toàn ý.”
Đinh Nghi không thể tưởng tượng nhìn anh ta: “Cậu……cậu thực sự không phải nói giỡn?”
Đường Hoan thế nhưng lại còn thật sự tỏ vẻ muốn theo đuổi y? Không tính toán trong quá khứ y đối với cậu ta thương tổn sao? Người đàn ông khiến y áy náy nhiều năm như vậy hiện tại ngồi ở trước mặt y, nói vừa ý y, cùng với y nói chuyện yêu đương?
Hôm nay toàn bộ mọi người đều bị động kinh sao?
Nhan Mộ Thương ở một bên cười lạnh một tiếng: “Cậu là đạo diễn nên đem chính mình đóng phim sao, Đường Hoan? Cậu hận tôi cũng hận Đinh Nghi, không muốn thấy chúng tôi ở cùng một chỗ nên đến quấy rối có phải hay không? Cậu yêu cậu ấy? Nực cười, bắt đầu từ khi nào? Lần này trở về bỗng nhiên liền nhất kiến chung tình sao?”
Đường Hoan chậm rì rì trả lời: “Đúng thì thế nào? Loại cảm giác này đến thì cũng đã đến rồi. Tôi chính là phát giác Đinh Nghi đúng là hợp với yêu thích của tôi, muốn theo đuổi cậu ấy, cậu có cái gì không hài lòng sao?”
Nhan Mộ Thương lạnh lùng nói: “Đáng tiếc cậu ấy chỉ sợ cũng chẳng thích cậu, cậu chính là vết sẹo trong lòng cậu ấy. Vết sẹo cậu biết không? Chính là thứ cậu ấy không muốn đối mặt nhất. Nếu không lần này cậu trở về mà không muốn gặp cậu ấy thì cậu ấy ngay cả gặp cũng không muốn gặp cậu. Cậu còn muốn cậu ấy yêu cậu sao? Cậu cũng đủ ác độc.”
“Nga, như vậy a.” Đường Hoan cười vui lên, trả lời không tử tế, “Tôi là vết sẹo trong lòng cậu ấy, chẳng lẽ cậu chính là một nốt ruồi đỏ trên ngực cậu ấy? Cậu ấy không muốn đối mặt với tôi, chẳng lẽ liền nguyện ý đối mặt với cậu? Cậu ấy không muốn gặp cậu vậy mà cậu lại bắt buộc cậu ấy đối mặt với cậu nhiều năm như vậy, cậu so với tôi càng ác độc đi?”
“Tôi nói hai người các cậu là tới để thảo luận ai so với ai ác độc hơn sao?” Đinh Nghi lạnh lùng cắt ngang lời nói bọn họ, “Ba người chúng ta hiện tại ngồi ở chỗ này nói những lời này có phải rất buồn cười hay không?”
Ba người bọn họ lúc đó, nguyên bản chính là một mớ hỗn độn rối tinh rối mù.
Đường Hoan đã không còn là người bị hại trong quá khứ. Anh ta hoàn toàn lấy dáng vẻ mới xuất hiện, quẳng đi quá khứ, thành một Đường Hoan thay da đổi thịt. Có lẽ trải qua mười mấy năm nay, anh ta quả thật là từ trong những thương tổn kia thoát ra. Anh ta hiện tại đem Đinh Nghi cũng trở thành một Đinh Nghi hoàn toàn mới, một lần nữa quen biết, một lần nữa tiến hành theo đuổi.
Thế nhưng Đinh Nghi vẫn chưa từng thoát ra khỏi quá khứ.
Y cùng Nhan Mộ Thương đều là một bên muốn tận lực quên đi, một bên lại sống chết không để ai nắm giữ quá khứ. Đường Hoan là cấm kỵ của bọn họ lúc đó nhưng cũng là ràng buộc của bọn họ, nếu sự tồn tại này bỗng nhiên biến mất…… những thống khổ, áy náy, những hồi ức khắc cốt ghi tâm đều trong nháy mắt có thể hóa thành tro bụi…… Vậy bọn họ còn lại cái gì chứ?
Đinh Nghi bỗng nhiên phát giác, nếu y cùng Nhan Mộ Thương đều có thể giống Đường Hoan một lần nữa bắt đầu cuộc sống, đem những thương tổn cho nhau trước kia đều quên mất, như vậy khi đó bọn họ ngay cả cái loại ràng buộc lẫn nhau này, cái loại tình cảm có lẽ có thể gọi là “yêu” này cũng sẽ không tồn tại.
Bởi vì căn bản là không có cái loại tình cảm thuần túy này tồn tại giữa bọn họ.
Yêu và hận là làm bạn cùng sinh, y và Nhan Mộ Thương thật muốn đi cùng nhau nhưng không biết lại cho đối phương những tra tấn dằn vặt như thế này. Tình yêu giữa bọn họ, vĩnh viễn là gia tăng thương tổn trên người khác. Loại tình cảm này giống như nung nóng dao nhỏ cắt đứt tình cảm người khác, y có thể làm sao?
Y có thể không thèm để ý lương tâm bất an mà xuống tay sao?
“Chúng ta đều cần bình tĩnh lại.” Đinh Nghi chậm rãi nói, “Hôm nay quá nhiều chuyện đã xảy ra. Đường Hoan, tôi nghĩ cậu cũng có thể hiểu được, giữa tôi và cậu chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy mà sinh ra tình cảm. Cậu có thể đã quên đi quá khứ, nhưng mà tôi không thể. Cậu có thể tha thứ cho tôi, tôi đã thực thỏa mãn rồi. Nhưng cậu yêu tôi…… tôi thật chịu không nổi.”
Đường Hoan lơ đễnh cười cười: “Không sao, tôi rất kiên nhẫn.”
Đinh Nghi quay đầu, nhìn Nhan Mộ Thương: “Về phần tôi và cậu……”, y dừng một chút, cười khổ nói: “Tôi thế nhưng không biết phải nói như thế nào. Tôi và cậu…… ở bên nhau…… không phải càng giống Thiên Phương dạ đàm () sao?”
() Thiên Phương dạ đàm: thường được hiểu theo nghĩa chuyện hoang đường, vớ vẩn, khó tin (còn được biết đến với tên gọi khác là truyện Nghìn lẻ một đêm
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook