Yêu Nghiệt Hoành Sinh
-
Chương 26
Trong một khắc Nhan Mộ Thương đi lên máy bay kia, liền quyết tâm muốn đem hết thảy toàn bộ quá khứ chặt đứt.
Hắn đã tự tay làm rõ mọi chuyện. Người hắn duy nhất thấy có lỗi là Đường Hoan. Hắn không biết khi đồng thời mất đi hắn và Đinh Nghi, bên người Đường Hoan có thể còn lại ai. Nói hắn một chút cũng không hối hận, một chút cũng không áy náy, đó là không có khả năng.
Nếu không phải chuyện đã xảy ra như vậy, nếu cái buổi tối kia hắn không đi tìm Đinh Nghi — nếu trong lòng hắn hoặc là Đường Hoan có một người quan tâm đến sinh nhật Đinh Nghi, có lẽ ba người bọn họ sẽ không biến thành cục diện như vậy. Có lẽ hắn sẽ vì Đường Hoan, miễn cưỡng theo cậu ấy cùng nhau vì Đinh Nghi chúc mừng sinh nhật. Khi đó hắn sẽ thẳng thắn thành khẩn nói với bọn họ chuyện mình phải xuất ngoại, hắn còn có thể nhờ Đinh Nghi, khi hắn đi rồi thay hắn chiếu cố thật tốt cho Đường Hoan……
Việc kia làm sao có thể chứ?
Đáy lòng Nhan Mộ Thương hơi cười lạnh, hắn sao có thể đem Đường Hoan từ bên người Đinh Nghi đoạt lấy lại trả về?
Hắn biết bản thân mình làm rất tuyệt tình, nhưng Đinh Nghi đó là gieo gió gặt bão, không thể trách hắn!
Thế nhưng còn Đường Hoan…… Người con trai toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, yêu hắn say đắm…… Tim Nhan Mộ Thương đau đớn một chút, nếu có thể chọn, hắn sẽ không thương tổn cậu ấy như vậy.
Lòng người đều rất ích kỷ, đê tiện, hắn biết Đường Hoan đối với mình tình cảm sâu đậm. Hắn biết chính mình chỉ cần đưa ra lời chia tay, mặc kệ lấy cớ có bao nhiêu quang minh chính đại, Đường Hoan đều sẽ bị thương tổn, thậm chí có thể hận hắn…… Sau đó khi hắn đi rồi, liền một lần nữa trở lại bên người Đinh Nghi sao?
Không có khả năng!
Nếu muốn hận, cho dù Đường Hoan hận hắn đồng thời cũng phải hận cả Đinh Nghi đi.
Hắn thật lâu về sau mới biết được tin Đường Hoan tự sát.
Trong nháy mắt, Nhan Mộ Thương khiếp sợ đến tột đỉnh. Khi đó hắn đã đi Mĩ ba năm, hắn theo cha mẹ về nước thăm người thân, lặng lẽ liên hệ vài người bạn tốt ở trường trung học trước kia, làm bộ như không chút nào để ý hỏi tình hình lớp học khi hắn đi rồi. Bọn họ uống rượu, nhốn nháo nói cho hắn biết, Đinh Nghi bị chỉnh thật sự thảm, thầy cô cũng không thích y, bạn cùng học đều bài xích y, suýt nữa bị buộc thôi học. Sau khi y xuất viện còn thiếu khá nhiều tiền phí chữa bệnh, nghe nói mỗi ngày sau khi tan học đều ở công trường gần đó làm việc kiếm tiền, cho nên trong trường học cho tới bây giờ đều là một sắc mặt trắng bệch, bộ dạng thiếu ngủ nghiêm trọng.
“Cậu không biết, từ khi cậu đi rồi, Đinh Nghi liền hoàn toàn thay đổi bản thân!”
“Ân?” Nhan Mộ Thương rất thản nhiên ngước mắt lên.
“Cậu ta cũng không cùng người khác đánh nhau, chúng tôi biết cậu ta bắt nạt cậu, muốn thay cậu trút giận, tìm vài người bên ngoài đi đánh cậu ta, cậu ta như thế nào cũng không đánh trả, chỉ ôm ngực không rên một tiếng ngồi xổm xuống, đại khái là sợ bị đá đến vết thương cũ, không có tiền đi bệnh viện đi?” Người nọ thở dài,
“Nói thật, trước kia từng là một người hung ác như vậy, đột nhiên biến thành như thế…… Đại khái cũng là biết bản thân nếu phạm sai lầm lần nữa chỉ có thể bị đuổi học đi?”
Nhan Mộ thương không nói gì. Cách một lúc lâu sau, mới hỏi một câu: “Vậy…… Đường Hoan thế nào?”
Vài người trên bàn liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó có người trả lời: “Đường Hoan a, sau khi cậu xuất ngoại không bao lâu cậu ấy liền chuyển trường, ai cũng không biết cậu ấy đi chỗ nào.”
Nhan Mộ Thương một trận trầm mặc. Một lát sau, hắn đứng dậy đi toilet, sau khi xoay người đi ra trở lại, phát hiện một người anh em trong đó ôm hai tay tựa vào bồn rửa tay nhìn hắn, bộ dạng tựa hồ có chuyện muốn nói với hắn.
“Làm sao vậy?”
“Nghe nói Đường Hoan…… sau khi cậu đi rồi tự sát.”
Tay Nhan Mộ Thương run lên, bỗng nhiên một phen trở lại túm áo người nọ: “Cậu nói cái gì?!”
“Không chết, không chết!” Người nọ vội vàng giãy giụa, từ trong tay hắn đem áo mình gỡ ra, “Chuyện này không có nhiều người biết, trong trường học cũng chỉ có vài thầy cô biết. Tôi nghe anh tôi nói, anh ấy đã dạy học ở trường chúng ta mà……”
Nhan Mộ Thương chỉ cảm thấy cả người hư thoát, mềm nhũn tựa vào trên bồn rửa tay.
Hắn không nghĩ tới Đường Hoan thế nhưng lại tự sát, hắn không nghĩ tới mình vậy mà lại thương tổn cậu ấy đến tình trạng này. Hắn nghĩ đến Đường Hoan nhiều lắm cũng chỉ khóc hai trận, trong lòng hận hắn một năm hai năm, liền trôi qua…… Hắn không nghĩ tới, hắn thật sự không nghĩ tới!
Nhan Mộ Thương lần đầu tiên phát giác bản thân, thực không phải cái loại tốt đẹp gì.
Đáy lòng Nhan Mộ Thương bị cắm hai cây kim, một cây tên Đường Hoan, một cây khác tên Đinh Nghi.
Đối với Đường Hoan, hắn vô cùng vô tận áy náy cùng hối hận. Hắn hối hận mình vì trả thù Đinh Nghi, nhẫn tâm đem Đường Hoan đẩy đến bờ vực sụp đổ…… Nhưng là hắn cũng phát hiện hắn không giống trong tưởng tượng bình thường của mình yêu Đường Hoan đến vậy.
Thương cậu ấy sẽ quý trọng cậu ấy, lại đau tiếc cậu ta chịu một chút thương tổn. Sẽ vì cậu ấy từ bỏ chuyện xuất ngoại, sẽ nghe lời cậu ấy nói, đem Đinh Nghi quên đi, coi như không biết người này, hảo hảo cùng Đường Hoan bên nhau.
Nhưng hắn cũng không có làm vậy.
Mà Đinh Nghi, cái tên này tựa như cắm vào tận trong xương cốt hắn, muốn nhổ không xong, lúc nào cũng khắc sâu đau đớn.
Hắn là hận y, hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận đến không có lúc nào là không nghĩ đem đau đớn trên người hắn trả lại Đinh Nghi gấp mười gấp trăm lần.
Nhưng mỗi khi nghĩ lại cái buổi tối khuất nhục kia, lại cùng với nghĩ đến lúc ấy khi Đinh Nghi áp ở trên người hắn, trên lưng mình bị nhỏ đến chất lỏng lành lạnh.
Hắn nghĩ, hắn kỳ thật là nghe được âm thanh Đinh Nghi cố đè ép ở dưới yết hầu, và nghĩ hắn không hề nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ kia.
Thật sự là buồn cười…… Hắn bị cường bạo không khóc, người kia ngược lại cường bạo hắn lại như là nhịn không được nhiều đau khổ, bóp cổ hắn, vô thanh vô tức rơi nước mắt.
Hắn muốn cười lạnh nhưng hắn lại cười không nổi.
Có đôi khi, có chút gì đó, có thể theo năm tháng lắng đọng lại rồi chậm rãi nổi lên trong lòng.
Đáy lòng hắn có tồn tại những hồi ức rất không muốn người khác biết đến, đó là khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Nghi lộ ra tươi cười, trong lòng kia đã rung động.
Đó là khi buổi chiều hắn ngồi ở trong phòng học, lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn nhìn thấy Đinh Nghi cùng Đường Hoan tựa vào lan can hành lang nói chuyện, Đường Hoan không biết đã nói một câu gì đó, Đinh Nghi lập tức nở nụ cười.
Cặp mắt kia bỗng nhiên liền cười đến uốn cong lên tựa như ánh trăng lưỡi liềm, trong con ngươi chớp động tất cả đều không che giấu được vui vẻ cùng ôn nhu. Cái thời điểm kia Đinh Nghi thật là đẹp, khuôn mặt không như ngày thường không hề lộ ra chút thay đổi, cũng không phải đuôi lông mày hung dữ khuôn mặt tràn ngập vẻ thô bạo muốn cùng người khác đánh nhau.
Trong nháy mắt hắn bỗng hoảng hốt, hắn liền lấy tay chống đầu cứ như vậy xuyên thấu qua cửa sổ im lặng nhìn khuôn mặt đang tươi cười kia.
Hắn nghĩ ngoại trừ Đường Hoan, Đinh Nghi chưa từng đối người khác cười như vậy đi?
Từ đó về sau, hắn trong lòng luôn có một cỗ lửa nóng, không thể nhìn Đinh Nghi và Đường Hoan ở cùng nhau. Hắn bắt đầu vờ như vô tình tiếp cận Đường Hoan, hắn bất động thanh sắc đi từng bước một đem Đường Hoan từ bên người Đinh Nghi mang đi. Hắn nhìn Đường Hoan bởi vì hắn mà dần dần bất hòa với Đinh Nghi, hắn nhìn con mắt Đinh Nghi nhìn mình càng ngày càng nhiều âm trầm, hắn vui sướng khi có người gặp họa, hắn đắc ý dào dạt, cái loại cảm giác thành tựu này quả thực so với hắn đạt được bậc nhất lớp còn tốt hơn.
Thẳng đến khi hắn bị Đinh Nghi cường bạo.
Chưa từng hận một người như vậy. Nhưng mà theo thời gian trôi qua, phần hận này chậm rãi trầm xuống, kết vảy, che giấu trong cái vỏ bề ngoài dần dần trưởng thành ổn trọng. Bảy năm sau Nhan Mộ Thương lại về nước. Bảy năm trôi qua hắn nghĩ chính mình rốt cục đã đem chuyện cũ này đều chôn sâu trong trí nhớ, chỉ cần không lòi ra, cũng sẽ không phải đau.
Nhưng hắn lại gặp được Đinh Nghi.
Hắn ở ngã tư đường chờ đèn xanh đèn đỏ, trong lúc vô tình quay đầu, nhìn thấy bên trong chiếc xe taxi, một người đàn ông đang ngồi mặc một bộ tây trang màu xám. Vẻ ngoài của Đinh Nghi thay đổi không nhiều, giữa khuôn mặt lại không còn phần ngang tàn hung hãn thời thiếu niên. Y ngồi im lặng, bên người y còn có một cô gái, bọn họ để tay cùng một chỗ. Gương mặt Đinh Nghi hơi cười, cùng gương mặt năm đó y mỉm cười với Đường Hoan đan vào với nhau.
Nhan Mộ Thương cảm thấy đầu mình lập tức nổ tung.
Loại cảm giác này hắn nghĩ chính mình đã quên, vậy mà hận ý từ trong xương cốt lại cuồn cuộn dâng lên. Đinh Nghi dựa vào cái gì có thể hạnh phúc như vậy? Dựa vào cái gì còn có thể sống thoải mái như vậy?
Đèn xanh sáng lên, hai chiếc xe đi qua nhau. Nhan Mộ Thương nắm chặt vô lăng, tay đều phát run.
Hắn rốt cục tìm được một cơ hội, tìm Đinh Nghi hẹn y ra gặp mặt. Hắn ngồi trong quán cà phê, cà phê nhỏ xuống từng giọt thật chậm, nhìn người đàn ông kia lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mình. Hắn nhìn thấy y cố gắng làm bộ như vẻ ngoài bình tĩnh nhưng khó nén được sự khiếp sợ cùng lo lắng nghi hoặc, dưới đáy lòng hắn nở nụ cười lạnh lùng.
Hắn đã thắng rồi.
Lại nhìn thấy Nhan Mộ Thương, Đinh Nghi hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý. Y đối với người đàn ông này tình cảm rất phức tạp, phức tạp đến căn bản không nghĩ sẽ gặp lại hắn. Đối với người này, y có yêu, có mắc nợ, nhưng mà vô luận là yêu hay là mắc nợ, đều chịu đựng không nổi kiểu trả thù ngoan độc tới cực điểm năm đó, đều đã muốn tàn lụi.
Ngay cả từng dằn vặt hắn như vậy, thầm mến hắn vô vọng như vậy, hối hận áy náy sau khi sai lầm như vậy, hết thảy đều bị cái phương thức trả thù tàn nhẫn này của đối phương hóa thành tro bụi.
Y tình nguyện để năm đó Nhan Mộ Thương hoàn trả lại một nhát đao nhát kiếm ở trên người mình, đi học tố cáo y cũng tốt, tìm người ra sức đánh y cũng tốt…… Thậm chí Nhan Mộ Thương muốn đem mình đòi lại gấp mười gấp trăm lần những khuất nhục hắn phải chịu trên người cũng tốt…… Y đều sẽ nhận sẽ không hề oán hận một câu, chỉ cần không phải cái loại trả thù giết người không thấy máu này.
Chính là hắn vì sao ngay cả Đường Hoan……đều không chịu buông tha. Không nên mượn đao giết người, không nên tiếp tục bức điên Đường Hoan.
Từ thời khắc Đường Hoan ở trước mặt y sụp đổ, vài phần áy náy kia của y đối với Nhan Mộ Thương rốt cục cũng chuyển thành hận.
Y thật sự hiểu được, người đàn ông này oán hận mình, mà chính mình cũng vẫn oán hận hắn. Cho nên y không biết Nhan Mộ Thương vì sao còn có thể tìm đến y, là cảm thấy còn chưa đủ sao? Trả thù còn chưa đủ sao?
Nhưng Nhan Mộ Thương lại ôn hòa mỉm cười. Hắn tao nhã uống cà phê, nói xong Đinh Nghi nghe còn tưởng là ngôn ngữ ngoài hành tinh. Thái độ hắn thành khẩn, hắn thậm chí còn giải thích với y, hắn thần thái thoải mái nói chúng ta hãy quên đi, cậu xem đều qua nhiều năm như vậy chúng ta còn có thể làm bạn nhỉ?
Y không thể tin được Nhan Mộ Thương thật sự có thể đem những chuyện cũ nghĩ lại mà vẫn sợ này quên hết…… Nhưng y đối diện với khuôn mặt người đàn ông này nhìn không ra một chút sơ hở.
Nhan Mộ Thương mỉm cười, ám chỉ một cách tàn nhẫn với Đinh Nghi, với Đường Hoan, hai người bọn họ đều là kẻ phản bội, đều là tay tử thần, gông xiềng này phải do bọn họ cùng nhau đeo trên lưng.
Ai cũng đừng nghĩ bỏ lại ai, một mình sống cuộc sống mới.
Cho dù oán hận lẫn nhau, oán hận này cũng là một loại ràng buộc. Thủ đoạn trả thù kịch liệt qua đi, kế tiếp nên chậm rãi tra tấn. Cậu càng thống khổ, tôi càng phải cùng cậu làm bạn tri kỷ, trong mắt mọi người là bạn tốt nhất.
Nhan Mộ Thương lái xe trở lại nơi ở, đẩy cửa phòng ra, đối mặt với một phòng sạch sẽ nhưng tĩnh lặng.
Nhiều năm như vậy, hắn và Đinh Nghi tra tấn nhau. Bọn họ ngoài cười nhưng trong không cười mà làm bạn, bọn họ mỗi người cầm lấy một con dao gỉ, từng dao từng dao đoạt đi người trong lòng của đối phương.
Hắn vẫn có thói quen cướp đi người thân nhất bên cạnh Đinh Nghi. Lúc trước cô gái ngồi trên taxi nắm hai tay Đinh Nghi sau lại bị hắn chen vào làm bọn họ không cưới nữa. Đinh Nghi thật cẩn thận che chở không muốn cho hắn đụng chạm đến Lăng Tiếu, nhưng cũng như vậy ngoan ngoãn rơi vào tay hắn. Mà Đinh Nghi thì phải làm thế nào đây? Y chẳng qua chỉ là nhìn, không nói một câu. Y tránh lui nhường nhịn, trong hôn lễ của hắn hào phóng chúc mừng, vậy mà ngay cả Lăng Tiếu rốt cục cũng bị Nhan Mộ Thương nắm trong tay, y chẳng qua là chấp nhận sự thật, nhíu nhíu mày mà thôi.
Nhan Mộ Thương rốt cục cảm thấy bản thân có chút chán ngán.
Kỳ thật nhiều năm trôi qua như vậy, chưa bao giờ hắn cảm thấy vui vẻ.
Hắn đã tự tay làm rõ mọi chuyện. Người hắn duy nhất thấy có lỗi là Đường Hoan. Hắn không biết khi đồng thời mất đi hắn và Đinh Nghi, bên người Đường Hoan có thể còn lại ai. Nói hắn một chút cũng không hối hận, một chút cũng không áy náy, đó là không có khả năng.
Nếu không phải chuyện đã xảy ra như vậy, nếu cái buổi tối kia hắn không đi tìm Đinh Nghi — nếu trong lòng hắn hoặc là Đường Hoan có một người quan tâm đến sinh nhật Đinh Nghi, có lẽ ba người bọn họ sẽ không biến thành cục diện như vậy. Có lẽ hắn sẽ vì Đường Hoan, miễn cưỡng theo cậu ấy cùng nhau vì Đinh Nghi chúc mừng sinh nhật. Khi đó hắn sẽ thẳng thắn thành khẩn nói với bọn họ chuyện mình phải xuất ngoại, hắn còn có thể nhờ Đinh Nghi, khi hắn đi rồi thay hắn chiếu cố thật tốt cho Đường Hoan……
Việc kia làm sao có thể chứ?
Đáy lòng Nhan Mộ Thương hơi cười lạnh, hắn sao có thể đem Đường Hoan từ bên người Đinh Nghi đoạt lấy lại trả về?
Hắn biết bản thân mình làm rất tuyệt tình, nhưng Đinh Nghi đó là gieo gió gặt bão, không thể trách hắn!
Thế nhưng còn Đường Hoan…… Người con trai toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, yêu hắn say đắm…… Tim Nhan Mộ Thương đau đớn một chút, nếu có thể chọn, hắn sẽ không thương tổn cậu ấy như vậy.
Lòng người đều rất ích kỷ, đê tiện, hắn biết Đường Hoan đối với mình tình cảm sâu đậm. Hắn biết chính mình chỉ cần đưa ra lời chia tay, mặc kệ lấy cớ có bao nhiêu quang minh chính đại, Đường Hoan đều sẽ bị thương tổn, thậm chí có thể hận hắn…… Sau đó khi hắn đi rồi, liền một lần nữa trở lại bên người Đinh Nghi sao?
Không có khả năng!
Nếu muốn hận, cho dù Đường Hoan hận hắn đồng thời cũng phải hận cả Đinh Nghi đi.
Hắn thật lâu về sau mới biết được tin Đường Hoan tự sát.
Trong nháy mắt, Nhan Mộ Thương khiếp sợ đến tột đỉnh. Khi đó hắn đã đi Mĩ ba năm, hắn theo cha mẹ về nước thăm người thân, lặng lẽ liên hệ vài người bạn tốt ở trường trung học trước kia, làm bộ như không chút nào để ý hỏi tình hình lớp học khi hắn đi rồi. Bọn họ uống rượu, nhốn nháo nói cho hắn biết, Đinh Nghi bị chỉnh thật sự thảm, thầy cô cũng không thích y, bạn cùng học đều bài xích y, suýt nữa bị buộc thôi học. Sau khi y xuất viện còn thiếu khá nhiều tiền phí chữa bệnh, nghe nói mỗi ngày sau khi tan học đều ở công trường gần đó làm việc kiếm tiền, cho nên trong trường học cho tới bây giờ đều là một sắc mặt trắng bệch, bộ dạng thiếu ngủ nghiêm trọng.
“Cậu không biết, từ khi cậu đi rồi, Đinh Nghi liền hoàn toàn thay đổi bản thân!”
“Ân?” Nhan Mộ Thương rất thản nhiên ngước mắt lên.
“Cậu ta cũng không cùng người khác đánh nhau, chúng tôi biết cậu ta bắt nạt cậu, muốn thay cậu trút giận, tìm vài người bên ngoài đi đánh cậu ta, cậu ta như thế nào cũng không đánh trả, chỉ ôm ngực không rên một tiếng ngồi xổm xuống, đại khái là sợ bị đá đến vết thương cũ, không có tiền đi bệnh viện đi?” Người nọ thở dài,
“Nói thật, trước kia từng là một người hung ác như vậy, đột nhiên biến thành như thế…… Đại khái cũng là biết bản thân nếu phạm sai lầm lần nữa chỉ có thể bị đuổi học đi?”
Nhan Mộ thương không nói gì. Cách một lúc lâu sau, mới hỏi một câu: “Vậy…… Đường Hoan thế nào?”
Vài người trên bàn liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó có người trả lời: “Đường Hoan a, sau khi cậu xuất ngoại không bao lâu cậu ấy liền chuyển trường, ai cũng không biết cậu ấy đi chỗ nào.”
Nhan Mộ Thương một trận trầm mặc. Một lát sau, hắn đứng dậy đi toilet, sau khi xoay người đi ra trở lại, phát hiện một người anh em trong đó ôm hai tay tựa vào bồn rửa tay nhìn hắn, bộ dạng tựa hồ có chuyện muốn nói với hắn.
“Làm sao vậy?”
“Nghe nói Đường Hoan…… sau khi cậu đi rồi tự sát.”
Tay Nhan Mộ Thương run lên, bỗng nhiên một phen trở lại túm áo người nọ: “Cậu nói cái gì?!”
“Không chết, không chết!” Người nọ vội vàng giãy giụa, từ trong tay hắn đem áo mình gỡ ra, “Chuyện này không có nhiều người biết, trong trường học cũng chỉ có vài thầy cô biết. Tôi nghe anh tôi nói, anh ấy đã dạy học ở trường chúng ta mà……”
Nhan Mộ Thương chỉ cảm thấy cả người hư thoát, mềm nhũn tựa vào trên bồn rửa tay.
Hắn không nghĩ tới Đường Hoan thế nhưng lại tự sát, hắn không nghĩ tới mình vậy mà lại thương tổn cậu ấy đến tình trạng này. Hắn nghĩ đến Đường Hoan nhiều lắm cũng chỉ khóc hai trận, trong lòng hận hắn một năm hai năm, liền trôi qua…… Hắn không nghĩ tới, hắn thật sự không nghĩ tới!
Nhan Mộ Thương lần đầu tiên phát giác bản thân, thực không phải cái loại tốt đẹp gì.
Đáy lòng Nhan Mộ Thương bị cắm hai cây kim, một cây tên Đường Hoan, một cây khác tên Đinh Nghi.
Đối với Đường Hoan, hắn vô cùng vô tận áy náy cùng hối hận. Hắn hối hận mình vì trả thù Đinh Nghi, nhẫn tâm đem Đường Hoan đẩy đến bờ vực sụp đổ…… Nhưng là hắn cũng phát hiện hắn không giống trong tưởng tượng bình thường của mình yêu Đường Hoan đến vậy.
Thương cậu ấy sẽ quý trọng cậu ấy, lại đau tiếc cậu ta chịu một chút thương tổn. Sẽ vì cậu ấy từ bỏ chuyện xuất ngoại, sẽ nghe lời cậu ấy nói, đem Đinh Nghi quên đi, coi như không biết người này, hảo hảo cùng Đường Hoan bên nhau.
Nhưng hắn cũng không có làm vậy.
Mà Đinh Nghi, cái tên này tựa như cắm vào tận trong xương cốt hắn, muốn nhổ không xong, lúc nào cũng khắc sâu đau đớn.
Hắn là hận y, hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận đến không có lúc nào là không nghĩ đem đau đớn trên người hắn trả lại Đinh Nghi gấp mười gấp trăm lần.
Nhưng mỗi khi nghĩ lại cái buổi tối khuất nhục kia, lại cùng với nghĩ đến lúc ấy khi Đinh Nghi áp ở trên người hắn, trên lưng mình bị nhỏ đến chất lỏng lành lạnh.
Hắn nghĩ, hắn kỳ thật là nghe được âm thanh Đinh Nghi cố đè ép ở dưới yết hầu, và nghĩ hắn không hề nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ kia.
Thật sự là buồn cười…… Hắn bị cường bạo không khóc, người kia ngược lại cường bạo hắn lại như là nhịn không được nhiều đau khổ, bóp cổ hắn, vô thanh vô tức rơi nước mắt.
Hắn muốn cười lạnh nhưng hắn lại cười không nổi.
Có đôi khi, có chút gì đó, có thể theo năm tháng lắng đọng lại rồi chậm rãi nổi lên trong lòng.
Đáy lòng hắn có tồn tại những hồi ức rất không muốn người khác biết đến, đó là khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Nghi lộ ra tươi cười, trong lòng kia đã rung động.
Đó là khi buổi chiều hắn ngồi ở trong phòng học, lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn nhìn thấy Đinh Nghi cùng Đường Hoan tựa vào lan can hành lang nói chuyện, Đường Hoan không biết đã nói một câu gì đó, Đinh Nghi lập tức nở nụ cười.
Cặp mắt kia bỗng nhiên liền cười đến uốn cong lên tựa như ánh trăng lưỡi liềm, trong con ngươi chớp động tất cả đều không che giấu được vui vẻ cùng ôn nhu. Cái thời điểm kia Đinh Nghi thật là đẹp, khuôn mặt không như ngày thường không hề lộ ra chút thay đổi, cũng không phải đuôi lông mày hung dữ khuôn mặt tràn ngập vẻ thô bạo muốn cùng người khác đánh nhau.
Trong nháy mắt hắn bỗng hoảng hốt, hắn liền lấy tay chống đầu cứ như vậy xuyên thấu qua cửa sổ im lặng nhìn khuôn mặt đang tươi cười kia.
Hắn nghĩ ngoại trừ Đường Hoan, Đinh Nghi chưa từng đối người khác cười như vậy đi?
Từ đó về sau, hắn trong lòng luôn có một cỗ lửa nóng, không thể nhìn Đinh Nghi và Đường Hoan ở cùng nhau. Hắn bắt đầu vờ như vô tình tiếp cận Đường Hoan, hắn bất động thanh sắc đi từng bước một đem Đường Hoan từ bên người Đinh Nghi mang đi. Hắn nhìn Đường Hoan bởi vì hắn mà dần dần bất hòa với Đinh Nghi, hắn nhìn con mắt Đinh Nghi nhìn mình càng ngày càng nhiều âm trầm, hắn vui sướng khi có người gặp họa, hắn đắc ý dào dạt, cái loại cảm giác thành tựu này quả thực so với hắn đạt được bậc nhất lớp còn tốt hơn.
Thẳng đến khi hắn bị Đinh Nghi cường bạo.
Chưa từng hận một người như vậy. Nhưng mà theo thời gian trôi qua, phần hận này chậm rãi trầm xuống, kết vảy, che giấu trong cái vỏ bề ngoài dần dần trưởng thành ổn trọng. Bảy năm sau Nhan Mộ Thương lại về nước. Bảy năm trôi qua hắn nghĩ chính mình rốt cục đã đem chuyện cũ này đều chôn sâu trong trí nhớ, chỉ cần không lòi ra, cũng sẽ không phải đau.
Nhưng hắn lại gặp được Đinh Nghi.
Hắn ở ngã tư đường chờ đèn xanh đèn đỏ, trong lúc vô tình quay đầu, nhìn thấy bên trong chiếc xe taxi, một người đàn ông đang ngồi mặc một bộ tây trang màu xám. Vẻ ngoài của Đinh Nghi thay đổi không nhiều, giữa khuôn mặt lại không còn phần ngang tàn hung hãn thời thiếu niên. Y ngồi im lặng, bên người y còn có một cô gái, bọn họ để tay cùng một chỗ. Gương mặt Đinh Nghi hơi cười, cùng gương mặt năm đó y mỉm cười với Đường Hoan đan vào với nhau.
Nhan Mộ Thương cảm thấy đầu mình lập tức nổ tung.
Loại cảm giác này hắn nghĩ chính mình đã quên, vậy mà hận ý từ trong xương cốt lại cuồn cuộn dâng lên. Đinh Nghi dựa vào cái gì có thể hạnh phúc như vậy? Dựa vào cái gì còn có thể sống thoải mái như vậy?
Đèn xanh sáng lên, hai chiếc xe đi qua nhau. Nhan Mộ Thương nắm chặt vô lăng, tay đều phát run.
Hắn rốt cục tìm được một cơ hội, tìm Đinh Nghi hẹn y ra gặp mặt. Hắn ngồi trong quán cà phê, cà phê nhỏ xuống từng giọt thật chậm, nhìn người đàn ông kia lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mình. Hắn nhìn thấy y cố gắng làm bộ như vẻ ngoài bình tĩnh nhưng khó nén được sự khiếp sợ cùng lo lắng nghi hoặc, dưới đáy lòng hắn nở nụ cười lạnh lùng.
Hắn đã thắng rồi.
Lại nhìn thấy Nhan Mộ Thương, Đinh Nghi hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý. Y đối với người đàn ông này tình cảm rất phức tạp, phức tạp đến căn bản không nghĩ sẽ gặp lại hắn. Đối với người này, y có yêu, có mắc nợ, nhưng mà vô luận là yêu hay là mắc nợ, đều chịu đựng không nổi kiểu trả thù ngoan độc tới cực điểm năm đó, đều đã muốn tàn lụi.
Ngay cả từng dằn vặt hắn như vậy, thầm mến hắn vô vọng như vậy, hối hận áy náy sau khi sai lầm như vậy, hết thảy đều bị cái phương thức trả thù tàn nhẫn này của đối phương hóa thành tro bụi.
Y tình nguyện để năm đó Nhan Mộ Thương hoàn trả lại một nhát đao nhát kiếm ở trên người mình, đi học tố cáo y cũng tốt, tìm người ra sức đánh y cũng tốt…… Thậm chí Nhan Mộ Thương muốn đem mình đòi lại gấp mười gấp trăm lần những khuất nhục hắn phải chịu trên người cũng tốt…… Y đều sẽ nhận sẽ không hề oán hận một câu, chỉ cần không phải cái loại trả thù giết người không thấy máu này.
Chính là hắn vì sao ngay cả Đường Hoan……đều không chịu buông tha. Không nên mượn đao giết người, không nên tiếp tục bức điên Đường Hoan.
Từ thời khắc Đường Hoan ở trước mặt y sụp đổ, vài phần áy náy kia của y đối với Nhan Mộ Thương rốt cục cũng chuyển thành hận.
Y thật sự hiểu được, người đàn ông này oán hận mình, mà chính mình cũng vẫn oán hận hắn. Cho nên y không biết Nhan Mộ Thương vì sao còn có thể tìm đến y, là cảm thấy còn chưa đủ sao? Trả thù còn chưa đủ sao?
Nhưng Nhan Mộ Thương lại ôn hòa mỉm cười. Hắn tao nhã uống cà phê, nói xong Đinh Nghi nghe còn tưởng là ngôn ngữ ngoài hành tinh. Thái độ hắn thành khẩn, hắn thậm chí còn giải thích với y, hắn thần thái thoải mái nói chúng ta hãy quên đi, cậu xem đều qua nhiều năm như vậy chúng ta còn có thể làm bạn nhỉ?
Y không thể tin được Nhan Mộ Thương thật sự có thể đem những chuyện cũ nghĩ lại mà vẫn sợ này quên hết…… Nhưng y đối diện với khuôn mặt người đàn ông này nhìn không ra một chút sơ hở.
Nhan Mộ Thương mỉm cười, ám chỉ một cách tàn nhẫn với Đinh Nghi, với Đường Hoan, hai người bọn họ đều là kẻ phản bội, đều là tay tử thần, gông xiềng này phải do bọn họ cùng nhau đeo trên lưng.
Ai cũng đừng nghĩ bỏ lại ai, một mình sống cuộc sống mới.
Cho dù oán hận lẫn nhau, oán hận này cũng là một loại ràng buộc. Thủ đoạn trả thù kịch liệt qua đi, kế tiếp nên chậm rãi tra tấn. Cậu càng thống khổ, tôi càng phải cùng cậu làm bạn tri kỷ, trong mắt mọi người là bạn tốt nhất.
Nhan Mộ Thương lái xe trở lại nơi ở, đẩy cửa phòng ra, đối mặt với một phòng sạch sẽ nhưng tĩnh lặng.
Nhiều năm như vậy, hắn và Đinh Nghi tra tấn nhau. Bọn họ ngoài cười nhưng trong không cười mà làm bạn, bọn họ mỗi người cầm lấy một con dao gỉ, từng dao từng dao đoạt đi người trong lòng của đối phương.
Hắn vẫn có thói quen cướp đi người thân nhất bên cạnh Đinh Nghi. Lúc trước cô gái ngồi trên taxi nắm hai tay Đinh Nghi sau lại bị hắn chen vào làm bọn họ không cưới nữa. Đinh Nghi thật cẩn thận che chở không muốn cho hắn đụng chạm đến Lăng Tiếu, nhưng cũng như vậy ngoan ngoãn rơi vào tay hắn. Mà Đinh Nghi thì phải làm thế nào đây? Y chẳng qua chỉ là nhìn, không nói một câu. Y tránh lui nhường nhịn, trong hôn lễ của hắn hào phóng chúc mừng, vậy mà ngay cả Lăng Tiếu rốt cục cũng bị Nhan Mộ Thương nắm trong tay, y chẳng qua là chấp nhận sự thật, nhíu nhíu mày mà thôi.
Nhan Mộ Thương rốt cục cảm thấy bản thân có chút chán ngán.
Kỳ thật nhiều năm trôi qua như vậy, chưa bao giờ hắn cảm thấy vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook