Đinh Nghi trở về công ty, vừa ấn huyệt thái dương vừa đem cái hợp đồng buôn bán tra tấn y suốt hai đêm kia xem lại, cô thư ký quan tâm nên vì y pha một ấm trà Phổ Nhĩ đưa tới, rồi cẩn thận đóng cửa ra ngoài.

Ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, Đinh Nghi cố gắng ngồi trước máy tính bốn giờ, sửa chữa hợp đồng xong sau đó cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, rốt cục tựa lưng vào ghế ngồi, thở thật dài. Tiếp theo cần phải giao cho thư ký thay y đặt vé máy bay ngày mai, y muốn mang hợp đồng đi công tác, vượt qua khó khăn trên bàn đàm phán, vì lợi nhuận của công ty cuối năm thêm một chút.

Đinh Nghi dụi dụi mắt, gọi điện thoại báo cáo tình hình công tác với Triển Minh Hào. Sau đó điện thoại bị chị gái y tiếp máy, Đinh Hoằng đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Nghe nói em tối hôm qua ở bên ngoài uống say, không về nhà. Sao lại như thế này?”

Đinh Nghi sửng sốt, nghĩ rằng như thế nào ngay cả Đinh Hoằng đều nói y? Bản thân y đã lớn như vậy, thỉnh thoảng ở bên ngoài qua đêm cũng không phải chuyện to tát gì, đột nhiên một người lại một người khởi binh vấn tội y, thật sự có chút buồn cười.

“Đúng vậy, gặp một người bạn cũ, buổi tối trò chuyện tận hứng nên ngủ ở nơi đó của cậu ấy.” Đinh Nghi nhẹ nhàng bâng quơ, sau đó nửa đùa giỡn nói, “Chị, chị như thế nào tin tức linh hoạt nhanh nhẹn như vậy?”

“Nửa đêm hôm qua Nhan Mộ Thương gọi điện thoại tới nhà của chị, hỏi em có ở đây hay không.” Đinh Hoằng thanh âm có chút lạnh, “Chị hỏi cậu ta tìm em có chuyện gì, cậu ta lại không nói. Chị liền gọi điện thoại cho Lăng Tiếu, thằng bé kia nói em đi gặp một người bạn cũ, uống say cũng chưa về — em là đi gặp ai?”

“Chị, chuyện này em cũng không cần báo cáo cho chị đi?” Đinh Nghi buồn bực trả lời.

“Nhan Mộ Thương phải gọi điện thoại tới chỗ của chị, nếu không phải khẩn cấp cậu ta đâu cần như vậy?” Thanh âm Đinh Hoằng đột ngột cao lên tám độ, “Em đi gặp người nào lại có thể khiến cậu ta trở thành như vậy? Lăng Tiếu nói hắn cả đêm gọi tới bảy cuộc điện thoại hỏi em về nhà hay chưa!”

Đinh Nghi trầm mặc sau một lúc lâu, thấp giọng nói: “Em đi gặp Đường Hoan.”

“A?” Đinh Hoằng phát ra một tiếng thét kinh hãi, “Cậu, cậu ta đã trở lại?”

Đinh Nghi không có lên tiếng.

“Khó trách, khó trách……” Trong thanh âm Đinh Hoằng lộ ra một tia chua xót, “Cậu ấy hiện tại như thế nào rồi?”

“Cậu ấy tốt lắm.” Đinh Nghi khàn giọng mở miệng hỏi, “Chị, kỳ thật cái gì chị cũng biết đúng không?”

Đinh Hoằng nở một nụ cười, một lát sau đáp lại: “Đứa ngốc, chị là chị em, chị sao lại không biết.”

Mi mắt Đinh Nghi buông xuống. Đúng vậy, Đinh Hoằng như thế nào lại không biết. Một năm kia huyên náo cả trường học, một năm kia y thiếu chút nữa bị bắt buộc thôi học, một năm kia y bị nguyền rủa chết cũng không yên thân, một năm kia người đó một câu cũng không lưu lại liền bay sang Mĩ.

Chuyển tới chuyển lui, gặp lại cư nhiên vẫn có thể làm bạn, hóa ra toàn bộ, toàn bộ chuyện tình đã xảy ra có thể dùng hai chữ “hiểu lầm” để che giấu.

Cảm giác thế nào? Không có cảm giác.

Một đao kiến huyết, sau đó trải qua năm tháng vết thương cũng chậm rãi khép lại. Làm một kẻ quỷ quyệt hé ra gương mặt thong dong đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt y, mỉm cười với y giống như không có chuyện gì xảy ra, y có phải hay không nên trả lại cậu ta một đao?

Đinh Nghi cười khổ, là nên trả lại một đao kia, đáng tiếc là không có lý do gì. Nhan Mộ Thương từng nói, trước kia người hắn thích chỉ có Đường Hoan. Bảy năm sau hắn trở lại thành phố này, hắn tìm được Đinh Nghi, thành khẩn giải thích với y. Hắn dùng tiếng nói khàn khàn nhẹ nhàng nói với y: “Khi đó tôi và cậu đều uống nhiều, Đinh Nghi, tôi biết cậu cho tới bây giờ cũng không thích đàn ông. Chúng ta quên đi những hiểu lầm không thoải mái trước kia, chúng ta vẫn là bạn, được không?”

Đinh Nghi trong nháy mắt mạch máu gần như nổ tung, nhưng trong lúc đó đàn ông cùng đàn ông mặc kệ xảy ra chuyện gì chỉ cần dùng hai chữ “hiểu lầm” để giải thích, nếu lại dây dưa không rõ liền thành vở kịch lừa gạt thật nực cười. Y cùng Nhan Mộ Thương cũng không còn là trẻ con, trên mặt hai người đều lộ vẻ khéo léo tươi cười ngồi trong nhà hàng cao cấp. Y sẽ không lại một quyền đánh vào đầu Nhan Mộ Thương, Nhan Mộ Thương cũng sẽ không tiếp tục túm lấy y đẩy vào lan can.

Nói khó nghe một chút, bọn họ về sau có lẽ còn có cơ hội hợp tác buôn bán.

Vì thế y liền giơ lên chén rượu cùng Nhan Mộ Thương cười xua tan ân oán.

…….

“Đinh Nghi.” Tiếng thở dài hỗn loạn theo di động truyền tới, “Em…… tìm một cô gái tốt kết hôn sớm một chút đi.”

Đinh Nghi nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Em biết. Chị, chị đừng lo lắng quá.”

Y cùng Nhan Mộ Thương trong lúc đó, tinh tế nghĩ đến thật sự không có xảy ra chuyện gì. Đường Hoan nói không sai, Nhan Mộ Thương rất ghét sự kiêu ngạo của y, lúc ban đầu bọn họ quen biết, Nhan Mộ Thương đã nói qua, hắn chán ghét loại người giống y rõ ràng cái gì cũng không có, lại còn mù quáng kiêu ngạo, cá tính tự cao tự đại.

Đúng vậy, khi đó y vừa nghèo lại không có thành tích nào tốt. Trừ bỏ đánh nhau lợi hại, thật là không có bất luận cái gì đáng giá để y kiêu ngạo.

Nhưng mà, Nhan Mộ Thương cho tới bây giờ cũng không biết, y tuy rằng cũng không chút nào che giấu biểu hiện ra chán ghét đối với hắn, mắng chửi hắn hung tợn còn đánh hắn, kỳ thật y vẫn thực sự rất hâm mộ hắn.

Hâm mộ thân phận cha mẹ hắn, gia đình hòa thuận, thành tích tốt, nhân duyên tốt đẹp, giống như đi đến nơi nào cũng có thể tỏa sáng, làm cho y không dám nhìn thẳng vào người con trai đó.

……..

Buổi tối tan tầm, Đinh Nghi nghĩ rằng Lăng Tiếu nhất định ở nhà vùi đầu đánh bản thảo, vì thế tiện đường đi siêu thị mua đồ ăn, xách ở trong tay đi về nhà. Lại nghĩ mình sắp đi công tác gần một tháng, gọi điện thoại cho Lăng Vi nhắn nhủ con bé đừng quá càn quấy, ít nhất trước khi học kỳ này chấm dứt tốt xấu gì cũng phải tận lực làm tròn bổn phận của học sinh.

Một đường nghĩ đến những việc vụn vặt linh tinh này, Đinh Nghi đi đến cửa nhà, lấy chìa khóa mở cửa, định gọi một tiếng theo thói quen: “Lăng Tiếu.”

Không có tiếng bước chân “lạch cạch lạch cạch” chạy đến chào đón y. Đinh Nghi có chút nghi hoặc đóng cửa lại, hướng phòng Lăng Tiếu đi đến.

“Đừng tìm, em ấy đi ra ngoài gặp Đường Hoan.”

Đột nhiên trong phòng khách truyền ra một thanh âm, Đinh Nghi sợ tới mức thiếu chút nữa đồ ăn trong tay đều rơi xuống mặt đất.

Đây là nhà của y cùng Lăng Tiếu, Lăng Vi, khi nào thì thừa ra một người vậy?!

“Ba–” một tiếng bật đèn phòng khách, Đinh Nghi nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha, Nhan Mộ Thương.

“Cậu sao lại ở chỗ này?” Trong giọng nói Đinh Nghi có một chút tức giận. Nhan Mộ Thương cùng Lăng Tiếu hẹn hò, y cũng không phản đối. Nhưng Lăng Tiếu không có ở đây, người này cư nhiên còn ở lại nhà của y, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục ở lại sao?

“Tôi chờ cậu trở về. Sao, cậu cùng Đường Hoan gặp mặt một buổi tối cũng không sao, nhìn thấy tôi liền tức giận đến vậy sao?”

Con ngươi Đinh Nghi chớp động một chút, hít vào một hơi thật sâu, biết thái độ chính mình xác thực có chút quá phận. Y cùng Nhan Mộ Thương đã rất nhiều năm không cãi nhau qua, hôm nay bọn họ đều có chút thất thố.

Bắt đầu từ buổi sáng, Nhan Mộ Thương chẳng biết vì sao phát hỏa với y, mà y cũng treo điện thoại không chút khách khí.

“Cậu chờ tôi trở lại là có chuyện gì?” Cởi áo khoác tùy tay để trên sô pha, Đinh Nghi ngồi xuống đối diện với Nhan Mộ Thương, mở miệng ôn hòa nhã nhặn hỏi.

“Tôi muốn nghe cậu giải thích một chút.” Nhan Mộ Thương nhìn thẳng y, “ Tối hôm qua cậu vì sao ở trước mặt Đường Hoan uống say?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương