Yêu Nghiệt Hoành Sinh
-
Chương 10
Lăng Tiếu nghe xong lời nói của Đinh Nghi, chờ ba ngày sau hẹn Đường Hoan ra gặp. Trong thời gian này Hứa San gọi vài cuộc điện thoại tìm cậu, hỏi cậu vì sao không chịu đáp ứng Đường Hoan, giọng nói trong lúc đó có chút oán giận, giống như cậu phụ lòng tốt của người khác. Lăng Tiếu từ trước đến nay đối với phụ nữ có tồn tại chút sợ hãi, vài lần đều thiếu chút nữa thốt ra rằng cậu đồng ý nói chuyện cùng Đường Hoan. Nhưng nhớ kỹ lời dạy của Đinh Nghi, vẫn là hàm hồ nói mình còn cân nhắc suy nghĩ. Hứa San lần đầu điện thoại tới, khí thế cứng rắn, dần dần ngày càng mềm mỏng hơn, cuối cùng lại có vài phần thỏa hiệp, có ý tốt khuyên Lăng Tiếu suy nghĩ cẩn thận, còn nói lần này tiểu thuyết của cậu nếu như được Đường Hoan cải biên thành điện ảnh, nhà xuất bản liền cùng cậu ký hợp đồng lâu dài, tiền nhuận bút cũng sẽ cao lên vài phần.
Lăng Tiếu vừa lo sợ, vừa vui mừng lại kích động, buổi tối chờ Đinh Nghi về nhà liền vội vàng đem lời nói của Hứa San nói hết cho y. Đinh Nghi cười cười, nói: “Cô ta đương nhiên hy vọng cậu có thể đáp ứng – cậu đỏ rồi, chính là vai chính của bọn họ rồi, đến lúc đó cô ta chỉ sợ cậu bị lấy mất sừng () đi. Cậu không cần phải xen vào những lời cô ta nói làm gì, nghe theo lời tôi đi làm là tốt rồi.”
() “lấy mất sừng”: lấy mất thứ quý giá à chỉ việc Lăng Tiếu hiện rất quan trọng, Hứa San không muốn bị người khác đoạt mất cơ hội hợp tác với cậu
Lăng Tiếu gật đầu liên tục, đợi cho đến khi Hứa San gọi điện đến lần thứ ba, mới nói rằng đồng ý nói chuyện cùng Đường Hoan. Hứa San vô cùng vui mừng, lập tức bố trí thời gian cùng địa điểm thích hợp. Lăng Tiếu mô phỏng ở trong đầu một lần cảnh tượng nói chuyện cùng Đường Hoan, cảm thấy tình trạng của mình không tồi, quả thực là ý chí chiến đấu sục sôi, vì thế hơi chỉnh đốn lại một chút, xác định di động đã đầy pin, liền mở cửa xuất phát.
Địa điểm hẹn gặp cùng Đường Hoan là phòng khách sạn của anh ta. Lăng Tiếu hít sâu một cái, nâng tay gõ cửa.
“Vào đi, cửa không có khóa.”
Lăng Tiếu đẩy cửa đi vào, thấy Đường Hoan ngồi trên ghế sô pha ở trong phòng, trên bàn trà đã có hai chén trà, trên mặt mỉm cười lộ ra vẻ ôn hòa khiến cho nhìn anh ta có cảm giác nhu hòa hơn.
Lăng Tiếu nhất thời cảm thấy tin tưởng bản thân lại vài phần, đồng thời hai mắt lại nhịn không được nhìn người này nhiều lần, không khỏi thầm than đều là con người do cha mẹ nuôi dưỡng, sao lại có người lớn lên nhìn xuất sắc như vậy. Cho dù khuôn mặt kiêu ngạo nhưng biểu tình vẫn nhu hòa, đều là khí chất hơn người như vậy.
Đường Hoan nâng chén trà lên, hướng về phía cậu mỉm cười: “Suy nghĩ như thế nào, Triển tiên sinh?”
Lăng Tiếu được người khác gọi là “Triển tiên sinh”, cảm thấy cả người không được tự nhiên, vội vàng nói: “Gọi, gọi tôi Lăng Tiếu là tốt rồi.” Căn bản không ý thức được những lời này cậu vừa nói ra, khí thế liền giảm đi vài ba phần.
Đường Hoan khóe miệng cong lên một cái, cười khẽ suy nghĩ, sau đó liền lập tức biến mất, biểu tình tùy ý nói: “Vậy được rồi, Lăng Tiếu, cậu định hợp tác cùng tôi như thế nào?”
“Tôi, tôi, tôi muốn trước hết nghe lời đề nghị của anh.”
“Đề nghị của tôi, không phải ngày đó đã nói thật sự rõ ràng sao?” Trên mặt Đường Hoan tươi cười như gió xuân ấm áp, “Tôi muốn đem tiểu thuyết của cậu cải biên thành kịch bản, mời cậu giao lại quyền làm chủ cho tôi, có thể chứ?”
“Anh, anh muốn sửa như thế nào?”
“Chúng ta là đến nói chuyện hợp tác, cậu trước hết đáp ứng giao quyền cho tôi, sau đó sửa như thế nào chúng ta lại thương lượng, được không?”
Lăng Tiếu vừa nghe, mơ hồ hơn, làm thế nào bỗng nhiên trong lúc đó lại biến thành bọn họ đang nói chuyện hợp tác rồi? Vì thế vội vàng nói: “Tôi còn chưa có đáp ứng anh đâu……”
Sắc mặt Đường Hoan hơi đổi: “Không suy nghĩ việc đáp ứng tôi vậy cậu tìm tôi làm gì? Hứa San rõ ràng thảo luận trong điện thoại rằng cậu đã đáp ứng rồi, chính là đến đây trao đổi chi tiết việc hợp tác mà.”
Lăng Tiếu luống cuống lên, bất giác sờ bao đựng di động. Mượn cớ muốn đi toilet, đóng cửa lại, lập tức bấm gọi điện thoại cho Đinh Nghi.
Đinh Nghi đang họp, nhận được điện thoại của Lăng Tiếu, đành phải đi ra ngoài, đứng ở ngoài hành lang tiếp máy. Nghe Lăng Tiếu báo cáo với y đầu đuôi gốc ngọn tình hình thương lượng, Đinh Nghi nhíu mày nói: “Sao lại biến thành bị động như vậy?”
“Anh ta, ý tứ của anh ta dường như là nếu tôi không chuyển quyền làm chủ, căn bản là không cần thiết phải cùng tôi bàn chi tiết về vấn đề cải biên nữa.”
Đinh Nghi lập tức hiểu được, Đường Hoan kia chỉ sợ áp chế triệt để rồi liền không muốn cùng Lăng Tiếu bàn luận cụ thể vấn đề cải biên. Cậu ta thích câu chuyện dưới ngòi bút của Lăng Tiếu, muốn dựa theo ý của mình để chuyển thành điện ảnh, cũng không nguyện chịu trói buộc của tác giả. Kỳ thật cái này cũng không thể trách móc, nhưng mấu chốt là lỡ như đến lúc đó phim điện ảnh mà cậu ta làm ra cùng tiểu thuyết của Lăng Tiếu lại gần như là hai phiên bản khác nhau, đối với Lăng Tiếu mà nói còn có ý nghĩa gì đâu?
Đinh Nghi trầm giọng nói: “Cậu nói với cậu ta, hợp tác không thành vấn đề, nhưng là xin mời cậu ta nói cho cậu ý tưởng của cậu ta, cậu dựa theo yêu cầu đó sửa chữa xuất bản tiểu thuyết một lần nữa, sau đó giao quyền cho cậu ta.”
“A? Anh, anh ta có thể không đáp ứng hay không? Phải đợi một lần xuất bản nữa…… Vậy muốn tới khi nào thì……”
“Cậu trước tiên đưa bản thảo tiểu thuyết cho cậu ta, cậu ta cầm đổi thành kịch bản là có thể quay phim, không cần đợi tiểu thuyết của cậu ra lò.”
“Có thể, nhưng mà……” Lăng Tiếu chung quy vẫn cảm thấy Đường Hoan không phải là người dễ thương lượng như vậy, “Ngộ nhỡ anh ta không chịu đáp ứng?”
Đinh Nghi cuối cùng thở dài một hơi: “Nói cho tôi số điện thoại của cậu ta, tôi đến bàn luận cùng cậu ấy.”
Lăng Tiếu vừa nghe, thở dài một hơi, nghĩ rằng Đinh Nghi vốn cùng Đường Hoan là bạn học cũ, khẳng định so với cậu dễ nói hơn, vì thế vội vàng đem dãy số của Đường Hoan gửi cho Đinh Nghi, lại ở trong toilet chậm rãi một hồi lâu mới đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Đường Hoan đang tiếp điện thoại.
Lăng Tiếu đi ra chỉ nghe thấy Đường Hoan nói hai câu “Được” liền treo điện thoại, không khỏi có chút khẩn trương nhìn anh ta.
Đường Hoan cầm lấy di động, quay đầu nhìn Lăng Tiếu: “Hóa ra cậu lại là cháu trai bên ngoại của Đinh Nghi ().”
() cháu trai bên ngoại: Lăng Tiếu là con của anh rể Đinh Nghi, theo vai vế là cháu của Đinh Nghi
Lăng Tiếu mặt đỏ lên: “Phải. Tôi, tôi nghe nói anh cùng anh ấy là bạn học thời cao trung.”
Đường Hoan gật gật đầu, dường như tâm tình rất tốt: “Tôi trước kia hẹn cậu ấy ra ngoài, cậu ấy đều không rảnh. Chuyện hợp tác bàn bạc tốt, cậu thông qua cậu ấy đến cùng tôi bàn, cũng được.”
Lăng Tiếu không hiểu rõ được câu “Cũng được” này của anh ta là có ý tứ gì, nhưng có Đinh Nghi thay cậu ra tay, cậu vô cùng yên tâm, vì thế liền cười gật đầu. Hai người nói vài câu khách sáo, sau đó cậu liền cáo từ.
Phần dưới này là do tác giả viết thêm:
Dưới đây là KUSO (?) tiểu kịch trường, ta đây thật sự là nhịn không được muốn viết…vị nào khó chịu không cần xem là được…
Quay phim kết thúc, các vị đại bài () cùng mỗ đạo diễn () đặc biệt trao đổi về tình tiết trong vở kịch.
() đại bài: nhân vật quan trọng, nhân vật chính
() mỗ: chỉ một người hay một vật có tên nhưng không nói ra à ở đây hiểu là một người đặc biệt nào đó — aka tác giả =))
Nhan Mộ Thương (nổi gân xanh): Không phải nói tập này tôi sẽ xuất hiện sao? Ở đâu?
Mỗ đặc biệt (buông tay): Cậu nhân khí quá thấp, không có cách nào, đành phải lại “ướp lạnh” mấy tập.
Nhan Mộ Thương: …
Triển Lăng Tiếu (rụt rè giơ tay): có thể đem phần diễn của tôi san một ít sang cho Nhan đại ca.. (bị mỗ nào đó đặc biệt trừng hung tợn, ủy khuất cúi đầu)….
Đường Hoan (cười yêu nghiệt): Tôi không ngại khổ cực a, chỉ cần để tôi và đối thủ của Đinh Nghi diễn nhiều hơn một chút là có thể.
Mỗ đặc biệt (chờ mong nhìn Đinh Nghi): Cậu thì sao? Có yêu cầu gì không?
Đinh Nghi (hút thuốc, đọc báo giấy): Tôi biết cô muốn để tôi làm vật hy sinh, phối hợp diễn để thỏa mãn niềm thú vị xấu xa của cô, đến tập tôi ra sàn kêu một tiếng là được rồi.
Mỗ đặc biệt (lệ rơi): Tôi rõ ràng không có nghĩ như vậy a!!!!!!!!
Lăng Tiếu vừa lo sợ, vừa vui mừng lại kích động, buổi tối chờ Đinh Nghi về nhà liền vội vàng đem lời nói của Hứa San nói hết cho y. Đinh Nghi cười cười, nói: “Cô ta đương nhiên hy vọng cậu có thể đáp ứng – cậu đỏ rồi, chính là vai chính của bọn họ rồi, đến lúc đó cô ta chỉ sợ cậu bị lấy mất sừng () đi. Cậu không cần phải xen vào những lời cô ta nói làm gì, nghe theo lời tôi đi làm là tốt rồi.”
() “lấy mất sừng”: lấy mất thứ quý giá à chỉ việc Lăng Tiếu hiện rất quan trọng, Hứa San không muốn bị người khác đoạt mất cơ hội hợp tác với cậu
Lăng Tiếu gật đầu liên tục, đợi cho đến khi Hứa San gọi điện đến lần thứ ba, mới nói rằng đồng ý nói chuyện cùng Đường Hoan. Hứa San vô cùng vui mừng, lập tức bố trí thời gian cùng địa điểm thích hợp. Lăng Tiếu mô phỏng ở trong đầu một lần cảnh tượng nói chuyện cùng Đường Hoan, cảm thấy tình trạng của mình không tồi, quả thực là ý chí chiến đấu sục sôi, vì thế hơi chỉnh đốn lại một chút, xác định di động đã đầy pin, liền mở cửa xuất phát.
Địa điểm hẹn gặp cùng Đường Hoan là phòng khách sạn của anh ta. Lăng Tiếu hít sâu một cái, nâng tay gõ cửa.
“Vào đi, cửa không có khóa.”
Lăng Tiếu đẩy cửa đi vào, thấy Đường Hoan ngồi trên ghế sô pha ở trong phòng, trên bàn trà đã có hai chén trà, trên mặt mỉm cười lộ ra vẻ ôn hòa khiến cho nhìn anh ta có cảm giác nhu hòa hơn.
Lăng Tiếu nhất thời cảm thấy tin tưởng bản thân lại vài phần, đồng thời hai mắt lại nhịn không được nhìn người này nhiều lần, không khỏi thầm than đều là con người do cha mẹ nuôi dưỡng, sao lại có người lớn lên nhìn xuất sắc như vậy. Cho dù khuôn mặt kiêu ngạo nhưng biểu tình vẫn nhu hòa, đều là khí chất hơn người như vậy.
Đường Hoan nâng chén trà lên, hướng về phía cậu mỉm cười: “Suy nghĩ như thế nào, Triển tiên sinh?”
Lăng Tiếu được người khác gọi là “Triển tiên sinh”, cảm thấy cả người không được tự nhiên, vội vàng nói: “Gọi, gọi tôi Lăng Tiếu là tốt rồi.” Căn bản không ý thức được những lời này cậu vừa nói ra, khí thế liền giảm đi vài ba phần.
Đường Hoan khóe miệng cong lên một cái, cười khẽ suy nghĩ, sau đó liền lập tức biến mất, biểu tình tùy ý nói: “Vậy được rồi, Lăng Tiếu, cậu định hợp tác cùng tôi như thế nào?”
“Tôi, tôi, tôi muốn trước hết nghe lời đề nghị của anh.”
“Đề nghị của tôi, không phải ngày đó đã nói thật sự rõ ràng sao?” Trên mặt Đường Hoan tươi cười như gió xuân ấm áp, “Tôi muốn đem tiểu thuyết của cậu cải biên thành kịch bản, mời cậu giao lại quyền làm chủ cho tôi, có thể chứ?”
“Anh, anh muốn sửa như thế nào?”
“Chúng ta là đến nói chuyện hợp tác, cậu trước hết đáp ứng giao quyền cho tôi, sau đó sửa như thế nào chúng ta lại thương lượng, được không?”
Lăng Tiếu vừa nghe, mơ hồ hơn, làm thế nào bỗng nhiên trong lúc đó lại biến thành bọn họ đang nói chuyện hợp tác rồi? Vì thế vội vàng nói: “Tôi còn chưa có đáp ứng anh đâu……”
Sắc mặt Đường Hoan hơi đổi: “Không suy nghĩ việc đáp ứng tôi vậy cậu tìm tôi làm gì? Hứa San rõ ràng thảo luận trong điện thoại rằng cậu đã đáp ứng rồi, chính là đến đây trao đổi chi tiết việc hợp tác mà.”
Lăng Tiếu luống cuống lên, bất giác sờ bao đựng di động. Mượn cớ muốn đi toilet, đóng cửa lại, lập tức bấm gọi điện thoại cho Đinh Nghi.
Đinh Nghi đang họp, nhận được điện thoại của Lăng Tiếu, đành phải đi ra ngoài, đứng ở ngoài hành lang tiếp máy. Nghe Lăng Tiếu báo cáo với y đầu đuôi gốc ngọn tình hình thương lượng, Đinh Nghi nhíu mày nói: “Sao lại biến thành bị động như vậy?”
“Anh ta, ý tứ của anh ta dường như là nếu tôi không chuyển quyền làm chủ, căn bản là không cần thiết phải cùng tôi bàn chi tiết về vấn đề cải biên nữa.”
Đinh Nghi lập tức hiểu được, Đường Hoan kia chỉ sợ áp chế triệt để rồi liền không muốn cùng Lăng Tiếu bàn luận cụ thể vấn đề cải biên. Cậu ta thích câu chuyện dưới ngòi bút của Lăng Tiếu, muốn dựa theo ý của mình để chuyển thành điện ảnh, cũng không nguyện chịu trói buộc của tác giả. Kỳ thật cái này cũng không thể trách móc, nhưng mấu chốt là lỡ như đến lúc đó phim điện ảnh mà cậu ta làm ra cùng tiểu thuyết của Lăng Tiếu lại gần như là hai phiên bản khác nhau, đối với Lăng Tiếu mà nói còn có ý nghĩa gì đâu?
Đinh Nghi trầm giọng nói: “Cậu nói với cậu ta, hợp tác không thành vấn đề, nhưng là xin mời cậu ta nói cho cậu ý tưởng của cậu ta, cậu dựa theo yêu cầu đó sửa chữa xuất bản tiểu thuyết một lần nữa, sau đó giao quyền cho cậu ta.”
“A? Anh, anh ta có thể không đáp ứng hay không? Phải đợi một lần xuất bản nữa…… Vậy muốn tới khi nào thì……”
“Cậu trước tiên đưa bản thảo tiểu thuyết cho cậu ta, cậu ta cầm đổi thành kịch bản là có thể quay phim, không cần đợi tiểu thuyết của cậu ra lò.”
“Có thể, nhưng mà……” Lăng Tiếu chung quy vẫn cảm thấy Đường Hoan không phải là người dễ thương lượng như vậy, “Ngộ nhỡ anh ta không chịu đáp ứng?”
Đinh Nghi cuối cùng thở dài một hơi: “Nói cho tôi số điện thoại của cậu ta, tôi đến bàn luận cùng cậu ấy.”
Lăng Tiếu vừa nghe, thở dài một hơi, nghĩ rằng Đinh Nghi vốn cùng Đường Hoan là bạn học cũ, khẳng định so với cậu dễ nói hơn, vì thế vội vàng đem dãy số của Đường Hoan gửi cho Đinh Nghi, lại ở trong toilet chậm rãi một hồi lâu mới đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Đường Hoan đang tiếp điện thoại.
Lăng Tiếu đi ra chỉ nghe thấy Đường Hoan nói hai câu “Được” liền treo điện thoại, không khỏi có chút khẩn trương nhìn anh ta.
Đường Hoan cầm lấy di động, quay đầu nhìn Lăng Tiếu: “Hóa ra cậu lại là cháu trai bên ngoại của Đinh Nghi ().”
() cháu trai bên ngoại: Lăng Tiếu là con của anh rể Đinh Nghi, theo vai vế là cháu của Đinh Nghi
Lăng Tiếu mặt đỏ lên: “Phải. Tôi, tôi nghe nói anh cùng anh ấy là bạn học thời cao trung.”
Đường Hoan gật gật đầu, dường như tâm tình rất tốt: “Tôi trước kia hẹn cậu ấy ra ngoài, cậu ấy đều không rảnh. Chuyện hợp tác bàn bạc tốt, cậu thông qua cậu ấy đến cùng tôi bàn, cũng được.”
Lăng Tiếu không hiểu rõ được câu “Cũng được” này của anh ta là có ý tứ gì, nhưng có Đinh Nghi thay cậu ra tay, cậu vô cùng yên tâm, vì thế liền cười gật đầu. Hai người nói vài câu khách sáo, sau đó cậu liền cáo từ.
Phần dưới này là do tác giả viết thêm:
Dưới đây là KUSO (?) tiểu kịch trường, ta đây thật sự là nhịn không được muốn viết…vị nào khó chịu không cần xem là được…
Quay phim kết thúc, các vị đại bài () cùng mỗ đạo diễn () đặc biệt trao đổi về tình tiết trong vở kịch.
() đại bài: nhân vật quan trọng, nhân vật chính
() mỗ: chỉ một người hay một vật có tên nhưng không nói ra à ở đây hiểu là một người đặc biệt nào đó — aka tác giả =))
Nhan Mộ Thương (nổi gân xanh): Không phải nói tập này tôi sẽ xuất hiện sao? Ở đâu?
Mỗ đặc biệt (buông tay): Cậu nhân khí quá thấp, không có cách nào, đành phải lại “ướp lạnh” mấy tập.
Nhan Mộ Thương: …
Triển Lăng Tiếu (rụt rè giơ tay): có thể đem phần diễn của tôi san một ít sang cho Nhan đại ca.. (bị mỗ nào đó đặc biệt trừng hung tợn, ủy khuất cúi đầu)….
Đường Hoan (cười yêu nghiệt): Tôi không ngại khổ cực a, chỉ cần để tôi và đối thủ của Đinh Nghi diễn nhiều hơn một chút là có thể.
Mỗ đặc biệt (chờ mong nhìn Đinh Nghi): Cậu thì sao? Có yêu cầu gì không?
Đinh Nghi (hút thuốc, đọc báo giấy): Tôi biết cô muốn để tôi làm vật hy sinh, phối hợp diễn để thỏa mãn niềm thú vị xấu xa của cô, đến tập tôi ra sàn kêu một tiếng là được rồi.
Mỗ đặc biệt (lệ rơi): Tôi rõ ràng không có nghĩ như vậy a!!!!!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook