Hôm sau, ta thức dậy thật sớm, đến trước phòng của Cổ lão nhân.

Người mà ta nhìn thấy đầu tiên là Hạ Minh. Y thấy ta, khẽ gật đầu cười.

“Ngươi đến tìm ta?”

“Không. Ta có chuyện cần gặp Cổ lão nhân.”

“Sư phụ hãy còn ngủ. Nếu không có chuyện gì, ta xin phép đi trước.” Y thông tri cho ta biết, sau đó rất nhanh mà bỏ đi.

Hừ! Chẳng thể hiện cái gì quan tâm! Không thể cùng ta đứng đợi một lúc sao? Hay là y có “chuyện gấp” cần phải giải quyết?

Mà thôi. Một mình ta đứng đợi cũng tốt.

Như vậy yên lặng mà nhìn trời, trong xanh, ấm áp. Không khí trong lành đến lạ. Thật yên bình. Rồi thì…

“Rầm!” “Aaaa…aaa…!”, phá vỡ bầu không khí.

“Hù chết người! Mới sáng sớm ngươi lại đứng trước phòng ta mà làm chi?” Cổ lão nhân sau khi hét lên một tràng dài, liền hướng ta cằn nhằn.

Ta xoa xoa mũi. Lẽ ra ta mới phải hét lên a! Người bị ăn nguyên cái cửa là ta chứ đâu phải lão! Bất quá, vẫn phải nhịn.

“Xin người nhận ta làm đồ đệ!” Ta học theo phim ảnh, phủi phủi đầu gối, quỳ xuống, chắp tay, kính cẩn nói.

Và rồi… Cổ lão nhân gật đầu cái “rụp”. Thật dễ dàng nga~ Không ngờ ở cổ đại này ta lại được ưu đãi như vậy a…

“Ta cũng không nghĩ cho ngươi ăn không ngồi rồi mãi.” Cổ lão nhân vuốt vuốt râu, sau đó rất “thâm tình” mà đỡ ta đứng dậy.

“Sau này, còn phải trông cậy vào ngươi.” “Sư phụ” của ta cười thật là “hiền lành”.

“Vâng, sư phụ.” Mặc dù không biết là ta có hay không có khả năng làm cái thứ mà lão có thể “tin cậy”, ta vẫn dứt khoát trả lời.

“Đồ nhi ngoan, chúng ta đi ăn sáng!” Lão quàng tay qua vai ta.

Hai thầy trò tiến ra tiền sảnh (hình như là chỗ ăn uống tại khách điếm), bắt gặp Hạ Minh và Mộc Linh đã ngồi đó.

Bốn người bắt đầu ăn. Mọi khi, giờ này ta hãy còn ngủ nên không thường ăn chung với bọn họ, đây có lẽ là lần thứ hai kể từ khi ta bắt đầu đi theo bọn họ. Cũng thật nhanh, mới đó đã gần một tháng, ta đóng vai kẻ ăn bám đã gần một tháng a…

Trong vòng một tháng này, không hề nghe ngóng được bất cứ tin tức nào của Bạch Hồ, ta thật lo cho hắn. Cho nên hôm nay, ta quyết chí trở thành đào sĩ, cốt để có thể tìm được hắn. Nếu ta nỗ lực, có thể tìm được hắn trước ba tay đạo sĩ kia thì thật tốt…

“Hạ Minh, Mộc Linh, hôm nay hai đứa đi với nhau đi, ta ở lại dạy dỗ đồ đệ mới.” Sau khi ăn xong, Cỗ lão nhân dùng tay xỉa răng mà nói.

Thật sự đối với việc trừ tà, ta nghĩ chỉ bằng một trong ba người họ cũng có thể giải quyết êm xuôi, hà tất gì phải kéo bè kéo lũ như thế…

“Ngươi…” Hạ Minh sau khi nghe sư phụ nói xong thì nhìn ta ngạc nhiên.

“Sao?” Ta nhướng mắt nhìn y. Không được sao? Có cần phải ngạc nhiên như vậy?

“Ưm. Vậy sư phụ và sư muội ở lại. Ta và sư huynh sẽ nhanh chóng trở về.” Mộc Linh thì khác với Hạ Minh, ả ta có vẻ rất vui.

“Sư huynh, chúng ta đi!” Ả kéo lấy tay của Hạ Minh, ý đồ lôi y đi, nhưng y lại bất di bất dịch.

Y đứng đó, yên lặng nhìn ta, lông mày hai bên càng lúc càng nhích lại gần nhau. Di? Bị táo bón sao?

“Khụ. Hai đứa đi nhanh về nhanh. Tiểu Cần, ngươi đi theo ta.” Sư phụ ho khan một tiếng, sau đó lôi ta đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương