Yêu Nghiệt, Buông Tha Ta
-
Chương 15
Ngày tiếp theo ta được Hồ ma ma truyền thêm các ngón nghề khác như cầm, kỳ, thi, họa này nọ đủ loại. Ở hiện đại, ta thật sự không có khả năng tiếp thu nghệ thuật. Nhưng đáng nói là, trở về cổ đại, đầu óc ta dường như được khai thông, ta không những tiếp thu mà còn tiếp thu rất nhanh! Nhanh đến cỡ nào sao? Hắc hắc, phải nói là trong một ngày mà ta đã sử dụng linh hoạt đủ mọi ngón nghề!
Đàn hát đều phải nói là khiến các cô nương xung quanh há hốc mồm. Về thơ ca thì ta cực kì hứng thú với thể loại kích tình chốn thanh lâu. Nói đến cờ thì là tốc chiến tốc thắng, phá hết các nước đi của đối phương và chặn mọi quân cờ, đương lúc hấp hối thì có thể “vô tình” làm hỏng ván cờ. Còn về vẽ vời thì rất chuẩn, ta có thể vẽ xuân cung đồ để kiếm sống a!
Hiện tại thì ta đang chơi cờ với Hồ ma ma, các cô nương khác cũng đã rời đi tiếp khách, trong phòng chỉ còn lại bốn người, ta, Hồ ma ma, và hai cô gái nọ.
Hồ ma ma chơi cờ thật sự rất giỏi. Mà cũng đúng, chẳng phải nàng ta có thể đọc được suy nghĩ của ta hay sao? Thua nàng ấy thì không đến nỗi xấu hổ, nhưng cứ mỗi lần bắt gặp ánh mắt nàng ấy nhìn ta, ta lại đỏ bừng cả mặt. Ngày hôm qua a, ta còn nhớ kỹ…
“Không biết xấu hổ!” Cô gái nóng nảy khẽ rủa thầm, âm lượng đủ lớn để ta có thể nghe thấy.
Hừ! Là, làm kỹ nữ mà còn để ý này nọ xấu hổ, ngươi nghĩ xem có nực cười không a?! Ta là không chấp cô ta, tiếp tục để tâm vào ván cờ. Bất quá, càng chơi nhiều, ta càng trở nên “hậu đậu”, thật sự không thể tập trung được a…
Đương lúc chán nản thì có một bé gái trạc chừng 8 tuổi chạy vào phòng, vẻ mặt hốt hoảng. Chậc, chẳng lẽ có kẻ hoa tâm nào giở trò chọc ghẹo nữ hài tử, thật là biến thái nha, nhân cách thật sự tệ hại đâu… Ta lắc lắc đầu, trề môi ra cảm khái, sau đó bắt gặp ánh nhìn ẩn ẩn ý cười của Hồ ma ma, ta liền “vèo” một cái, quay trở lại hình tượng thục nữ.
“Sư… phụ, hộc… hộc…, tên đạo sĩ thúi lại đến chỗ của chúng ta!” Bé gái thổ hồng hộc lấy hơi rồi tuôn liền một mạch.
Nha, thì ra là tên đạo sĩ dâm oa. Tiểu bằng hữu, ngươi cũng thật đáng thương đâu. Ta ánh mắt hề hề nhìn cô bé.
Bất quá, vấn đề không có đơn giản như ta nghĨ. Sau khi cô bé nói xong thì bầu không khí bắt đầu chùng xuống. Không nói đến hai cô gái tính tình kỳ lạ, thậm chí Hồ ma ma cũng thay đổi sắc mặt.
“Hoa nhi, Diệp nhi, các ngươi ở đây với Cần nhi. Ta ra ngoài một chút.” Nói rồi liền ly khai, cùng cô bé lúc nãy tiến về khu vực tiếp khách.
Hồ ma ma quả nhiên rất quan tâm đến người của mình. Một cô bé bị khi dễ thôi cũng khiến cho nàng ta trở nên thâm trầm như vậy. Thật là một người tốt nha.
…
…
Không khí có phần cổ quái. Hai cô gái, mà giờ này ta nên gọi là Hoa nhi, Diệp nhi, đang mang một khuôn mặt ngộ nghĩnh, lúc xanh lúc tím, mồ hôi nhễ nhại.
“Hoa nhi, Diệp nhi, hai vị tỷ tỷ có muốn chơi với ta một ván cờ không?” Không biết đâu là hoa, đâu là lá, ta gọi tên của cả hai người.
“Ngươi vẫn còn tâm trạng để chơi sao?! Chuyện này liên quan đến sinh vong của cả Tầm Hoan Các. Tên đạo sĩ ấy…” Cô gái nóng nảy lên tiếng. Mở miệng ra chính là muốn mắng người.
“Hoa nhi, ngươi nên học cách nói ít hơn đi!” Diệp nhi quát, cắt đứt lời của Hoa nhi.
“Ta… ta, ta chỉ muốn cho nàng ta biết…” Hoa nhi ấp úng. Sau bị Diệp nhi liếc mắt cảnh cáo một cái liền im lặng.
“Ta sẽ chơi cùng ngươi.” Diệp nhi bước đến chỗ ngồi đối diện ta.
Khi Diệp nhi chuẩn bị ngồi xuống thì Hồ ma ma tiến vào.
“Cần nhi, những gì ngày hôm qua ta dạy, ngươi hãy còn nhớ rõ chứ?” Hồ ma ma hỏi.
“Ách… ân!” Không nhắc đến, ta cũng đã cảm thấy khó xử. Hễ nhắc đến là cả người lại nóng bừng.
“Tốt! Vậy hôm nay ngươi hãy ra tiếp đãi Hạ đạo sĩ đi!” Nàng ta thâm tình vỗ vai ta “bộp bộp”.
Đất trời sụp đổ. Không phải do ta không muốn cùng một đạo sĩ trải qua đêm đầu tiên, mà là do lực đạo của Hồ ma ma khá mạnh. Xương cốt của ta nha~
Và, sau đó, như thường lệ thì Hoa nhi, Diệp nhi thô bạo lôi ta đi…
Đàn hát đều phải nói là khiến các cô nương xung quanh há hốc mồm. Về thơ ca thì ta cực kì hứng thú với thể loại kích tình chốn thanh lâu. Nói đến cờ thì là tốc chiến tốc thắng, phá hết các nước đi của đối phương và chặn mọi quân cờ, đương lúc hấp hối thì có thể “vô tình” làm hỏng ván cờ. Còn về vẽ vời thì rất chuẩn, ta có thể vẽ xuân cung đồ để kiếm sống a!
Hiện tại thì ta đang chơi cờ với Hồ ma ma, các cô nương khác cũng đã rời đi tiếp khách, trong phòng chỉ còn lại bốn người, ta, Hồ ma ma, và hai cô gái nọ.
Hồ ma ma chơi cờ thật sự rất giỏi. Mà cũng đúng, chẳng phải nàng ta có thể đọc được suy nghĩ của ta hay sao? Thua nàng ấy thì không đến nỗi xấu hổ, nhưng cứ mỗi lần bắt gặp ánh mắt nàng ấy nhìn ta, ta lại đỏ bừng cả mặt. Ngày hôm qua a, ta còn nhớ kỹ…
“Không biết xấu hổ!” Cô gái nóng nảy khẽ rủa thầm, âm lượng đủ lớn để ta có thể nghe thấy.
Hừ! Là, làm kỹ nữ mà còn để ý này nọ xấu hổ, ngươi nghĩ xem có nực cười không a?! Ta là không chấp cô ta, tiếp tục để tâm vào ván cờ. Bất quá, càng chơi nhiều, ta càng trở nên “hậu đậu”, thật sự không thể tập trung được a…
Đương lúc chán nản thì có một bé gái trạc chừng 8 tuổi chạy vào phòng, vẻ mặt hốt hoảng. Chậc, chẳng lẽ có kẻ hoa tâm nào giở trò chọc ghẹo nữ hài tử, thật là biến thái nha, nhân cách thật sự tệ hại đâu… Ta lắc lắc đầu, trề môi ra cảm khái, sau đó bắt gặp ánh nhìn ẩn ẩn ý cười của Hồ ma ma, ta liền “vèo” một cái, quay trở lại hình tượng thục nữ.
“Sư… phụ, hộc… hộc…, tên đạo sĩ thúi lại đến chỗ của chúng ta!” Bé gái thổ hồng hộc lấy hơi rồi tuôn liền một mạch.
Nha, thì ra là tên đạo sĩ dâm oa. Tiểu bằng hữu, ngươi cũng thật đáng thương đâu. Ta ánh mắt hề hề nhìn cô bé.
Bất quá, vấn đề không có đơn giản như ta nghĨ. Sau khi cô bé nói xong thì bầu không khí bắt đầu chùng xuống. Không nói đến hai cô gái tính tình kỳ lạ, thậm chí Hồ ma ma cũng thay đổi sắc mặt.
“Hoa nhi, Diệp nhi, các ngươi ở đây với Cần nhi. Ta ra ngoài một chút.” Nói rồi liền ly khai, cùng cô bé lúc nãy tiến về khu vực tiếp khách.
Hồ ma ma quả nhiên rất quan tâm đến người của mình. Một cô bé bị khi dễ thôi cũng khiến cho nàng ta trở nên thâm trầm như vậy. Thật là một người tốt nha.
…
…
Không khí có phần cổ quái. Hai cô gái, mà giờ này ta nên gọi là Hoa nhi, Diệp nhi, đang mang một khuôn mặt ngộ nghĩnh, lúc xanh lúc tím, mồ hôi nhễ nhại.
“Hoa nhi, Diệp nhi, hai vị tỷ tỷ có muốn chơi với ta một ván cờ không?” Không biết đâu là hoa, đâu là lá, ta gọi tên của cả hai người.
“Ngươi vẫn còn tâm trạng để chơi sao?! Chuyện này liên quan đến sinh vong của cả Tầm Hoan Các. Tên đạo sĩ ấy…” Cô gái nóng nảy lên tiếng. Mở miệng ra chính là muốn mắng người.
“Hoa nhi, ngươi nên học cách nói ít hơn đi!” Diệp nhi quát, cắt đứt lời của Hoa nhi.
“Ta… ta, ta chỉ muốn cho nàng ta biết…” Hoa nhi ấp úng. Sau bị Diệp nhi liếc mắt cảnh cáo một cái liền im lặng.
“Ta sẽ chơi cùng ngươi.” Diệp nhi bước đến chỗ ngồi đối diện ta.
Khi Diệp nhi chuẩn bị ngồi xuống thì Hồ ma ma tiến vào.
“Cần nhi, những gì ngày hôm qua ta dạy, ngươi hãy còn nhớ rõ chứ?” Hồ ma ma hỏi.
“Ách… ân!” Không nhắc đến, ta cũng đã cảm thấy khó xử. Hễ nhắc đến là cả người lại nóng bừng.
“Tốt! Vậy hôm nay ngươi hãy ra tiếp đãi Hạ đạo sĩ đi!” Nàng ta thâm tình vỗ vai ta “bộp bộp”.
Đất trời sụp đổ. Không phải do ta không muốn cùng một đạo sĩ trải qua đêm đầu tiên, mà là do lực đạo của Hồ ma ma khá mạnh. Xương cốt của ta nha~
Và, sau đó, như thường lệ thì Hoa nhi, Diệp nhi thô bạo lôi ta đi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook