Loạng choạng chạy ra khỏi bệnh viện, Lăng Yên chầm chậm đi trên phố không hề có mục đích.

Ngoài trời nắng có chút gắt, cô càng thêm mệt mỏi, có chút không mở được mắt.

Vô số người qua đường đi ngang qua cô, người cười người chửi, kẻ mắng người thương, đều không liên quan đến cô.

Đâu đường ngã tư, đèn đỏ vừa bật, cô ngơ ngác dừng chân lại.

Ánh mắt bị một cửa tiệm thu hút, không chút do dự, cô đi vào trong tiệm.

Những bộ quần áo màu hồng màu xanh, chiếc nôi với tấm rèm bằng ren, còn có rất nhiều đồ chơi nhỏ xinh đáng yêu.

"Quý khách, cô không sao chứ"
Nhân viên trong cửa tiệm do dự mở lời hỏi thăm cô.

Lăng Yên vẫn còn đang mặc quần áo của bệnh viện, đôi dép dưới chân to hơi chân cô mấy lần, tinh thân thì sa sút xuất hiện ở nơi này, quả thực không thể không khiến người khác cảm thấy kì lạ.


Lăng Yên chỉ lắc đầu.

Bức tranh lớn treo trên tường, cô ngẩn người nhìn đứa bé trai trong tranh.

Nếu như con cô chào đời, cũng nhất định sẽ đáng yêu như vậy.

Trước đây, cô từng kéo Kiều Vân Mặc đi xem rất nhiều tiệm đồ mẹ và bé như thế này, đồ dùng của trẻ em trong nhà cũng chất một đống.

Nhưng, cuối cùng cũng chả có tác dụng gì.

Dựa vào tường, cô ngồi xổm xuống đấy, không kiềm chế được ôm mặt khóc nức nở.

Cô gái trẻ hoang mang đến không biết phải làm sao, quay người định tìm người giúp đỡ.

Trước mặt liên xuất hiện một người đàn ông cao ráo.

"Để tôi"
Tỉnh Khiết Chi đi vào Thì ra, Lăng Yên đột nhiên chạy khỏi phòng bệnh, sau đó anh cũng ra ngoài tìm cô, cả đường âm thầm theo sau cô.

Tiếng khóc dần dần ngừng lại, Lăng Yên ngẩng đầu lên mới phát hiện sự tồn tại của Tỉnh Khiết Chi.

"Bác sĩ Tỉnh?"
Cô từ từ đứng dậy trong sự nghi hoặc.

Dáng vẻ của Tỉnh Khiết Chi rất bình thản, chỉ cười và nói: "Tôi dù gì cũng là một bác sĩ, không thế bỏ mặc bệnh nhân không lo được.

"
Lăng Yên gật đầu, không nói gì.

Cô biết Tỉnh Khiết Chi cũng là có ý tốt, nhưng cô không muốn liên lụy đến anh, mọi chuyện xảy ra trong bệnh viện vẫn như đang hiện ra trước mắt cô rõ mồn một, cô không thể làm như không có chuyện gì xảy ra được.


Điện thoại đột nhiên đổ chuông, phá vỡ bầu không khí có chút yên Tĩnh của hai người.

Tỉnh Khiết Chi nghe điện thoại, nói vài câu rồi đưa điện thoại cho cô.

Lăng Yên không hiểu chuyện gì nhận lấy điện thoại, vừa nhìn thấy dòng chữ hiển thị tên người gọi, sắc mặt cô lập tức thay đổi.

"Alo", đưa điện thoại lên tai, giọng nói của cô có chút khàn khàn.

"Cô đang làm gì đấy?"
Đầu dây bên kia, ngữ khí của Kiều Vân Mặc không được tốt.

Lăng Yên không nói gì cả, âm thanh trong điện thoại trong chốc lát cao lên một tông: "Cô câm à!"
Bên tai bị tiếng hét làm cho có chút đau, Lăng Yên theo phản xạ cầm điện thoại cách xa ra một chút.

Cô nhìn về trước, ánh mắt vô hồn, mặt không có chút biểu cảm gì.

"Chúng ta hiện giờ, không phải là đã không còn bất cứ quan hệ gì rồi sao?"
Là anh chính miệng đồng ý, cô cứu Ôn Như Nam, anh sẽ bỏ qua cho cô và cha cô.

"Thận tôi đã ghép rồi, vậy anh Anh Kiều à, anh không phải cũng nên thực hiện lời hứa của mình đi chứ"

"Lăng Yên"
Cô nghe thấy anh từng chữ từng chữ gọi tên mình.

"Tôi nói là với điều kiện Như Nam khỏe lại, vừa làm xong phẫu thuật, ai biết được sẽ có biến cố gì, cô mau chóng về đây cho tôi"
Ngữ khí mang đầy sự ra lệnh không cho người khác làm trái ý mình.

"Anh vô liêm sỉ!"
Lăng Yên không kìm nén được quát lên, "Anh đã đồng ý rồi, tôi tuyệt đối sẽ không quay về đâu"
"Đừng quên, Lăng Thành Châu vẫn đang trong tay tôi.

"
Điện thoại bị ngắt kết nối, âm báo máy bận truyền đến từ bên tai, Lăng Yên mệt mỏi gục xuống cánh tay.

Ở chỗ không xa, Kiều Vân Mặc ngồi trong xe, nhìn về phía hai người ở trong cửa hàng, nét mặt khó đoán.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương