Yêu Muộn
-
Chương 5
Dịch: Thanh Dạ
Phần bụng dưới của Diệp Giai Ngưng càng ngày càng quặn đau, làm cho ý thức dần trở nên mơ màng.
Đầu óc choáng váng, mi mắt nặng nề, Diệp Giai Ngưng cố gắng mở to hai mắt, mơ màng đối mặt với đôi mắt bàng hoàng xen lẫn đồi bại ở ngay trước mắt.
Bên dưới ánh đèn màu vàng nhạt, đôi mắt của cô dần thấy rõ ràng hơn. Những tia sáng mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt của người đàn ông đang ở trước mặt cô, làm cho cả người anh càng tỏ sáng hơn.
Sống mũi của anh cao và thẳng, đôi lông mày thanh thú, nếu không có bộ râu quai nón, thì anh chắc chắn sẽ là một người đàn ông rất điển trai.
Cô cảm giác mình đang nằm mơ vậy, vì thế cô nâng tay lên, sờ bộ râu quai nón của anh, lòng bàn tay bị đâm, có hơi đau. Nằm mơ cũng có cảm thấy đau sao? Cô nhếch môi tự chê cười mình. Gần đây, cô thường xuyên tự chê cười mình như vậy.
Phần bụng dưới càng ngày càng đau, cơn đau quặn đó làm cho ý thức của Diệp Giai Ngưng dần tỉnh táo hơn.
Đây là đâu? Người đàn ông kia là ai? Cô chần chừ một lát, đầu óc ngây dại vài giây, sau đó cô nhanh chóng đứng dậy.
Cô chợt nhớ đến điều gì đó, mở to hai mắt ra, dùng sức đẩy người đàn ông ra.
Cô cúi đầu nhìn người mình, từ dưới mông trở xuống lại có một vũng máu đỏ tươi! Cả người cô tỉnh hẳn!
Cô dời ánh mắt đang hoảng sợ của mình từ chiếc giường trắng xóa sang chỗ khác.
Không lẽ, không lẽ, mình và người đàn ông đang đứng trước mặt kia xảy ra chuyện gì rồi sao?
Diệp Giai Ngưng suy sụp nhắm hai mắt lại. Trời ạ! Chúa ơi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây? Người mình hẹn là Robert mà. Vậy, người đàn ông kia là ai?
“Cô yên tâm đi, chúng ta chẳng làm gì hết. Chẳng qua cô đến ngày ‘đèn đỏ’ thôi.” Mạnh Phi Phàm nhảy nhanh khỏi giường, từ một cầm thú suy nghĩ bằng nửa người dưới đã quay trở lại thành một người đàn ông lạnh lùng. Anh nói câu đó với cô xong liền quay đầu đi vào nhà tắm.
Vẻ kinh hoàng như ngày tận thế trên nét mặt của Diệp Giai Ngung anh đều nhìn thấy hết, anh nhếch môi lên, nở một nụ cười vô cùng khinh thường.
Giọng nói khàn khàn vang đến tai Diệp Giai Ngưng, cô từ từ ngước mắt lên. Cô bò dậy, kéo tấm chăn đến, bao kín người mình lại.
Cảm giác đau quặn ở phần bụng dưới làm cho cô vừa buốt nhói vừa mệt mỏi, càng lúc càng đau muốn chết.
Ngày ‘đèn đỏ’ đến thật rồi! Nếu không đã bị người ta cưỡng chiếm mất rồi! “Đèn đỏ’ đến thật đúng lúc!
Cô vừa chú ý đến ‘đèn đỏ’ thì mồ hôi bắt đầu tuôn trào ra.
Hai ngày trước ngày ‘đèn đỏ’ đến bụng cô luôn đau đến chết đi sống lại. Cô vừa nghĩ đến cơn đau quặn như có kim đâm lúc nãy làm cho đầu óc cô tỉnh táo lại hẳn là do ngày ‘đèn đỏ’ đến.
Cô cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm nay. Những hình ảnh đó, hiện ra vừa mờ ảo vừa rõ rệt trong đầu cô.
Đầu óc cô dần bình thường lại, nhớ đến cảnh bị Robert cho một bạt tay trong quán bar KING STONE, nhớ đến lúc cô nhảy vào lòng người đàn ông tóc đen, rồi lại nhớ đến chuyện suýt bị mấy kẻ da đen lang thang ức hiếp ở cửa quán bar.
Người đàn ông cô nhìn thấy lúc nãy, chính là người đàn ông tóc đen đã cứu cô hai lần.
Mạnh Phi Phàm đi vào nhà tắm, tắm gội cả người từ trên xuống dưới, toàn bộ những xui xẻo gần đây, những xúi quẩy tối nay cũng như những buồn bực trong lòng đều được rửa trôi hết.
Sau khi anh ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài. Hai má Diệp Giai Ngưng đỏ lên, ngập ngừng cất tiếng nói: “Cám…….cám…….cám ơn anh đã cứu tôi.”
Cô vén mái tóc bừa bộn ra sau gáy, quay mặt qua nơi khác, không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đang đứng trước mặt.
Lúc nãy hai người suýt tí nữa đã xảy ra chuyện không nên xảy ra. Cô nhớ lại, trong lúc không tỉnh táo, cô đã nhìn nhầm anh thành Nam Hao.
Mạnh Phi Phàm cúi đầu nhặt áo khoác từ dưới đất lên, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh bị hấp dẫn bởi chiếc bông tai trên lổ tai cô.
Hoa văn của chiếc bông tai cô đeo trên tai chính là hình kỷ niệm một trăm năm thành lập trường Đại học S.
Mà kiểu bông tai này là thiết kế độc nhất mừng kỷ niệm một trăm năm thành lập trường Đại học S vào năm ngoái! Anh cũng tốt nghiệp trường đại học này, nên cũng nhận được quà lưu niệm của Đại học S.
“Cô là sinh viên trường Đại học S sao?” Mạnh Phi Phàm khó hiểu cau mày lại.
Diệp Giai Ngưng bất chợt nghe thấy anh hỏi câu đó, nên cô quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt không thể hiểu nổi của anh, hỏi ngược lại: “Sao anh biết?”
Ánh mắt anh trở nên âm u, thái độ tỏ ra ngờ vực, nói với cô: “Cô là sinh viên trường Đại học S, tại sao lại tệ đến vậy chứ? Cô….” Anh không biết mình nên nói gì đây. Trường Đại học S là trường Đại học đứng top ba trên thế giới, vậy mà lại có một cô sinh viên Đại học S tệ lậu đến vậy.
Diệp Giai Ngưng nhận ra những lời chế giễu, châm chọc, khinh thường từ trong lời nói của anh. Cô nhếch môi lên, hít mũi một cái, im lặng vài giây, tự giễu mình rồi nói: “Ha, đây gọi là ‘Rồng bơi vũng cạn bị tôm cợt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh’. Một khi đã đến bước đường này rồi, tôi biết phải làm sao đây?” Cô cắn thật mạnh môi của mình, cố nén nỗi đau khổ trong lòng, không muốn nói thêm điều gì nữa.
“Cô, làm như vậy, là có nỗi khổ sao?” Giọng nói của Mạnh Phi Phàm chậm lại, thế nhưng anh vẫn nén không được mà nói ra câu đó. Giọng nói của anh ôn hòa, trầm thấp, rất dễ nghe.
Diệp Giai Ngưng định tiếp tục giữ im lặng, đứng trước một người xa lạ như anh, cô cảm thấy mình không cần nói bất cứ điều gì.
Người ngoài nhìn vô tưởng cô là một người rất mạnh mẽ, nhưng không ai biết cô có một trái tim vô cùng yếu đuối. Khi cô nghe anh nhẹ nhàng hỏi câu đó, nó giống như một bàn tay lớn dịu dàng vỗ về cô, tất cả mọi đau khổ, uất ức, đau thương, tuyệt vọng đè nén lên trái tim của cô trong những ngày qua, trong chớp mắt biến thành những giọt nước mắt, chảy xuống từ khóe mắt.
Ban đầu cô còn cúi đầu khóc nghẹn ngào, nhưng dần không đè nén được nữa, vỡ òa thành tiếng khóc nức nở.
Cô khóc như vậy làm cho Mạnh Phi Phàm hoảng sợ, đứng ở đó không biết phải làm sao.
Tiếng khóc của Diệp Giai Ngưng nhỏ dần, hít một hơi thật sâu, từ từ cất tiếng nói đặc giọng mũi.
“Đúng vậy, tôi là sinh viên trường Đại học S. Anh xem thường tôi cũng được, khinh bỉ tôi cũng được, đây là cách duy nhất tôi có thể kiếm được tiền cho mẹ tôi!”
“Ưm?” Mạnh Phi Phàm cất tiếng ra dấu bảo cô nói tiếp. Quả đúng là nỗi khổ riêng sao?
Diệp Giai Ngưng khóc đến cái mũi đỏ ửng, cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói.
“Mấy ngày trước mẹ tôi bị người ta đụng thành người bán thực vật. Ba của tôi không chịu bỏ tiền điều trị cho mẹ. Mẹ tôi, mẹ tôi bị ba tôi và tình nhân của ông ta bày mưu hãm hại. Tôi không thể mở trơ mắt ra nhìn mẹ tôi chết được. Tôi là sinh viên chưa tốt nghiệp, cũng chẳng quen biết rộng rãi! Tôi có thể kiếm tiền bằng cách nào đây?”
Diệp Giai Ngưng không ngờ mình có thể nói chuyện với một người lạ mặt nhiều đến vậy. Có lẽ do anh là người xa lạ, cho nên cô mới không có chút e dè gì mà trút hết mọi đau khổ trong lòng. Nếu đổi ngược là Nam Hạo, cô có thể không?
Sau khi Mạnh Phi Phàm nghe xong, vẻ mặt anh thay đổi, nói nhỏ nhẹ: “Tôi lấy làm tiếc về những gì cô phải trải qua.”
Sau đó, anh im lặng. Anh không biết phải nói gì với cô. Anh cũng không thương xót cô tới mức khờ dại mà rãnh rỗi đi lo chuyện người khác. Trong cái xã hội này thật giả lẫn lộn với nhau. Đâu là thật đâu là giả, ai biết được? Mà ai quan tâm chứ?
“Cô nghỉ ngơi ở đây một đêm đi. Tiền phòng tôi trả rồi. Sống ở đời không phải chuyện gì cũng như ý muốn của mình. Sau cơn mưa trời lại sáng thôi.”
Mạnh Phi Phàm mặc áo khoác xong, không nhìn Diệp Giai Ngưng, cất bước rời khỏi.
Trong căn phòng trống vắng, chỉ còn lại Diệp Giai Ngưng đang ngẩn ngơ. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho cô có cảm giác đây là một giấc mơ vậy.
Không biết bao nhiêu lâu, cửa phòng bị một người tông mạnh vào.
Diệp Giai Ngưng giống như một con thỏ bị hoảng sợ, quay đầu lại, nhìn về phía cửa phòng. Không lẽ người đó quay trở lại sao? Hay có người khác xông vào phòng? Lòng của cô thấp thỏm, trái tim không ngừng đập bùm bùm.
Ngay cửa ra vào, đập vào mắt của cô lại là một ánh mắt hết sức quen thuộc!
Vẻ mặt tức tối, đôi mắt căm phẫn của anh, vội vàng xông về phía cô.
Diệp Giai Ngưng không ngờ Nam Hạo sẽ có mặt ở chỗ này, cô mở to mắt, nhìn Nam Hạo xông về phía mình.
Nam Hạo tức giận đi nhanh đến trước mặt cô, cố gắng nén cơn giận dữ quằn quại trong trái tim, lạnh lùng nhìn Diệp Giai Ngưng đang quấn chăn trên người, ánh mắt men theo cái chen đi xuống, dừng lại vết máu đỏ tươi chói mắt ở dưới góc chăn.
Diệp Giai Ngưng nhìn thấy anh như vậy, trong lòng hoảng sợ, cố gắng lấy chăn bao chặt người mình, muốn che đậy vết máu ở dưới góc chăn đang lộ ra ngoài.
Chính hành động mờ ám giấu đầu lòi đuôi đó của cô, càng làm cho Nam Hạo tức giận bật cười.
Rõ ràng anh đang rất tức giận, nhưng vẫn cố gắng đè nén, giọng nói run rẩy: “Diệp Giai Ngưng! Em, em, em nói đi, tại sao em làm vậy hả?”
Anh không cách nào nhìn thẳng vào cô, một cô gái vốn trong sáng lại trở thành như vậy, anh không cách nào chấp nhận được sự thay đổi như từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục này!
Diệp Giai Ngưng ngẩng đầu lên nhìn anh, trong ánh mắt đều là sự áy náy. Lúc này cô mới nhận ra phía sau anh còn có một người, đó chính là vẻ mặt lo lắng của Tống Diễm!
Ngoài mặt thì Tống Diễm giả bộ áy náy, lấy làm xin lỗi Diệp Giai Ngưng, nói: “Giai Ngưng, xin lỗi em. Tối hôm nay Nam Hạo gọi điện thoại cho chị nói muốn tìm em. Chị không cản được anh ấy. cho nên anh ấy mới xông đến đây. Xin lỗi em.”
Ngoài miệng Tống Diễm nói vậy thôi, chứ trong lòng cô ta đang lạnh lùng hừ một tiếng. Màn kịch tối hôm nay, cô ta đã tốn không ít công sức.
Từ khi Diệp Giai Ngưng đến, cuộc sống của cô ta thay đổi hoàn toàn!
Cô ta với Nam Hạo vốn là một đôi du học sinh Hoa kiều được mọi người hâm mộ ở Đại học S. Con người Nam Hạo vừa dịu dàng lại còn khiêm tốn. Mà Tống Diễm là một cô gái vừa giỏi giang lại còn xinh đẹp. Hai người mặc dù không công khai, song mọi người vẫn ngầm hiểu.
Nhưng, sau khi Nam Hạo gặp Diệp Giai Ngưng trong buổi đón tiếp tân sinh viên, thì anh ta liền xa lánh cô ta.
Tống Diễm không cam lòng khi Nam Hạo bỏ rơi mình như vậy, cho nên cô ta lấy danh nghĩa là đàn chị quan tâm chăm sóc Diệp Giai Ngưng từng li từng tí. Chu đáo đến tận chuyện hẹn hào giữa Nam Hạo và Diệp Giai Ngưng, cô ta luôn theo sát hai người. Lúc thì giúp hai người dành chỗ ở thư viện, lúc thì giúp hai người mua đồ ăn ở căn tin.
Diệp Giai Ngưng vừa đến Hoa Kỳ, chưa hiểu chuyện đời, còn ngây thơ trong sáng, gặp phải người nhiệt tình như Tống Diễm, cho nên cô cứ vô tâm mà nhận sự chăm sóc chu đáo tử cô ta, đã vậy trong lòng luôn hết lòng biết ơn cô ta.
Mỗi ngày ngoài việc lên lớp, thì cô sẽ cùng Tống Diễm ăn cơm, cùng nhau thức đêm ôn bài. Sau đó, những lúc hẹn hò với Nam Hạo, cô cũng kéo Tống Diễm theo. Tống Diễm được như ý, một mũi tên bắn hai con nhạn, cô ta liền có cớ đi theo Diệp Giai Ngưng và Nam Hạo.
Vào kỳ nghỉ lễ tạ ơn, Nam Hạo cùng Diệp Giai Ngưng và cô bạn người Mỹ Alice tham gia buổi dã ngoại. Mấy ngày đó cô ta bị ‘đèn đỏ’ không thể tham gia chuyến dã ngoại, cô ta ở lại trường giúp Nam Hạo ký nhận một gói bưu phẩm. Trong lúc vô tình cô ta nhìn thấy địa chỉ trên gói bưu phẩm đó.
Trong chớp mắt, cô ta ngẩn ngơ cả người!
Đầu óc choáng váng, mi mắt nặng nề, Diệp Giai Ngưng cố gắng mở to hai mắt, mơ màng đối mặt với đôi mắt bàng hoàng xen lẫn đồi bại ở ngay trước mắt.
Bên dưới ánh đèn màu vàng nhạt, đôi mắt của cô dần thấy rõ ràng hơn. Những tia sáng mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt của người đàn ông đang ở trước mặt cô, làm cho cả người anh càng tỏ sáng hơn.
Sống mũi của anh cao và thẳng, đôi lông mày thanh thú, nếu không có bộ râu quai nón, thì anh chắc chắn sẽ là một người đàn ông rất điển trai.
Cô cảm giác mình đang nằm mơ vậy, vì thế cô nâng tay lên, sờ bộ râu quai nón của anh, lòng bàn tay bị đâm, có hơi đau. Nằm mơ cũng có cảm thấy đau sao? Cô nhếch môi tự chê cười mình. Gần đây, cô thường xuyên tự chê cười mình như vậy.
Phần bụng dưới càng ngày càng đau, cơn đau quặn đó làm cho ý thức của Diệp Giai Ngưng dần tỉnh táo hơn.
Đây là đâu? Người đàn ông kia là ai? Cô chần chừ một lát, đầu óc ngây dại vài giây, sau đó cô nhanh chóng đứng dậy.
Cô chợt nhớ đến điều gì đó, mở to hai mắt ra, dùng sức đẩy người đàn ông ra.
Cô cúi đầu nhìn người mình, từ dưới mông trở xuống lại có một vũng máu đỏ tươi! Cả người cô tỉnh hẳn!
Cô dời ánh mắt đang hoảng sợ của mình từ chiếc giường trắng xóa sang chỗ khác.
Không lẽ, không lẽ, mình và người đàn ông đang đứng trước mặt kia xảy ra chuyện gì rồi sao?
Diệp Giai Ngưng suy sụp nhắm hai mắt lại. Trời ạ! Chúa ơi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây? Người mình hẹn là Robert mà. Vậy, người đàn ông kia là ai?
“Cô yên tâm đi, chúng ta chẳng làm gì hết. Chẳng qua cô đến ngày ‘đèn đỏ’ thôi.” Mạnh Phi Phàm nhảy nhanh khỏi giường, từ một cầm thú suy nghĩ bằng nửa người dưới đã quay trở lại thành một người đàn ông lạnh lùng. Anh nói câu đó với cô xong liền quay đầu đi vào nhà tắm.
Vẻ kinh hoàng như ngày tận thế trên nét mặt của Diệp Giai Ngung anh đều nhìn thấy hết, anh nhếch môi lên, nở một nụ cười vô cùng khinh thường.
Giọng nói khàn khàn vang đến tai Diệp Giai Ngưng, cô từ từ ngước mắt lên. Cô bò dậy, kéo tấm chăn đến, bao kín người mình lại.
Cảm giác đau quặn ở phần bụng dưới làm cho cô vừa buốt nhói vừa mệt mỏi, càng lúc càng đau muốn chết.
Ngày ‘đèn đỏ’ đến thật rồi! Nếu không đã bị người ta cưỡng chiếm mất rồi! “Đèn đỏ’ đến thật đúng lúc!
Cô vừa chú ý đến ‘đèn đỏ’ thì mồ hôi bắt đầu tuôn trào ra.
Hai ngày trước ngày ‘đèn đỏ’ đến bụng cô luôn đau đến chết đi sống lại. Cô vừa nghĩ đến cơn đau quặn như có kim đâm lúc nãy làm cho đầu óc cô tỉnh táo lại hẳn là do ngày ‘đèn đỏ’ đến.
Cô cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm nay. Những hình ảnh đó, hiện ra vừa mờ ảo vừa rõ rệt trong đầu cô.
Đầu óc cô dần bình thường lại, nhớ đến cảnh bị Robert cho một bạt tay trong quán bar KING STONE, nhớ đến lúc cô nhảy vào lòng người đàn ông tóc đen, rồi lại nhớ đến chuyện suýt bị mấy kẻ da đen lang thang ức hiếp ở cửa quán bar.
Người đàn ông cô nhìn thấy lúc nãy, chính là người đàn ông tóc đen đã cứu cô hai lần.
Mạnh Phi Phàm đi vào nhà tắm, tắm gội cả người từ trên xuống dưới, toàn bộ những xui xẻo gần đây, những xúi quẩy tối nay cũng như những buồn bực trong lòng đều được rửa trôi hết.
Sau khi anh ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài. Hai má Diệp Giai Ngưng đỏ lên, ngập ngừng cất tiếng nói: “Cám…….cám…….cám ơn anh đã cứu tôi.”
Cô vén mái tóc bừa bộn ra sau gáy, quay mặt qua nơi khác, không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đang đứng trước mặt.
Lúc nãy hai người suýt tí nữa đã xảy ra chuyện không nên xảy ra. Cô nhớ lại, trong lúc không tỉnh táo, cô đã nhìn nhầm anh thành Nam Hao.
Mạnh Phi Phàm cúi đầu nhặt áo khoác từ dưới đất lên, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh bị hấp dẫn bởi chiếc bông tai trên lổ tai cô.
Hoa văn của chiếc bông tai cô đeo trên tai chính là hình kỷ niệm một trăm năm thành lập trường Đại học S.
Mà kiểu bông tai này là thiết kế độc nhất mừng kỷ niệm một trăm năm thành lập trường Đại học S vào năm ngoái! Anh cũng tốt nghiệp trường đại học này, nên cũng nhận được quà lưu niệm của Đại học S.
“Cô là sinh viên trường Đại học S sao?” Mạnh Phi Phàm khó hiểu cau mày lại.
Diệp Giai Ngưng bất chợt nghe thấy anh hỏi câu đó, nên cô quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt không thể hiểu nổi của anh, hỏi ngược lại: “Sao anh biết?”
Ánh mắt anh trở nên âm u, thái độ tỏ ra ngờ vực, nói với cô: “Cô là sinh viên trường Đại học S, tại sao lại tệ đến vậy chứ? Cô….” Anh không biết mình nên nói gì đây. Trường Đại học S là trường Đại học đứng top ba trên thế giới, vậy mà lại có một cô sinh viên Đại học S tệ lậu đến vậy.
Diệp Giai Ngưng nhận ra những lời chế giễu, châm chọc, khinh thường từ trong lời nói của anh. Cô nhếch môi lên, hít mũi một cái, im lặng vài giây, tự giễu mình rồi nói: “Ha, đây gọi là ‘Rồng bơi vũng cạn bị tôm cợt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh’. Một khi đã đến bước đường này rồi, tôi biết phải làm sao đây?” Cô cắn thật mạnh môi của mình, cố nén nỗi đau khổ trong lòng, không muốn nói thêm điều gì nữa.
“Cô, làm như vậy, là có nỗi khổ sao?” Giọng nói của Mạnh Phi Phàm chậm lại, thế nhưng anh vẫn nén không được mà nói ra câu đó. Giọng nói của anh ôn hòa, trầm thấp, rất dễ nghe.
Diệp Giai Ngưng định tiếp tục giữ im lặng, đứng trước một người xa lạ như anh, cô cảm thấy mình không cần nói bất cứ điều gì.
Người ngoài nhìn vô tưởng cô là một người rất mạnh mẽ, nhưng không ai biết cô có một trái tim vô cùng yếu đuối. Khi cô nghe anh nhẹ nhàng hỏi câu đó, nó giống như một bàn tay lớn dịu dàng vỗ về cô, tất cả mọi đau khổ, uất ức, đau thương, tuyệt vọng đè nén lên trái tim của cô trong những ngày qua, trong chớp mắt biến thành những giọt nước mắt, chảy xuống từ khóe mắt.
Ban đầu cô còn cúi đầu khóc nghẹn ngào, nhưng dần không đè nén được nữa, vỡ òa thành tiếng khóc nức nở.
Cô khóc như vậy làm cho Mạnh Phi Phàm hoảng sợ, đứng ở đó không biết phải làm sao.
Tiếng khóc của Diệp Giai Ngưng nhỏ dần, hít một hơi thật sâu, từ từ cất tiếng nói đặc giọng mũi.
“Đúng vậy, tôi là sinh viên trường Đại học S. Anh xem thường tôi cũng được, khinh bỉ tôi cũng được, đây là cách duy nhất tôi có thể kiếm được tiền cho mẹ tôi!”
“Ưm?” Mạnh Phi Phàm cất tiếng ra dấu bảo cô nói tiếp. Quả đúng là nỗi khổ riêng sao?
Diệp Giai Ngưng khóc đến cái mũi đỏ ửng, cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói.
“Mấy ngày trước mẹ tôi bị người ta đụng thành người bán thực vật. Ba của tôi không chịu bỏ tiền điều trị cho mẹ. Mẹ tôi, mẹ tôi bị ba tôi và tình nhân của ông ta bày mưu hãm hại. Tôi không thể mở trơ mắt ra nhìn mẹ tôi chết được. Tôi là sinh viên chưa tốt nghiệp, cũng chẳng quen biết rộng rãi! Tôi có thể kiếm tiền bằng cách nào đây?”
Diệp Giai Ngưng không ngờ mình có thể nói chuyện với một người lạ mặt nhiều đến vậy. Có lẽ do anh là người xa lạ, cho nên cô mới không có chút e dè gì mà trút hết mọi đau khổ trong lòng. Nếu đổi ngược là Nam Hạo, cô có thể không?
Sau khi Mạnh Phi Phàm nghe xong, vẻ mặt anh thay đổi, nói nhỏ nhẹ: “Tôi lấy làm tiếc về những gì cô phải trải qua.”
Sau đó, anh im lặng. Anh không biết phải nói gì với cô. Anh cũng không thương xót cô tới mức khờ dại mà rãnh rỗi đi lo chuyện người khác. Trong cái xã hội này thật giả lẫn lộn với nhau. Đâu là thật đâu là giả, ai biết được? Mà ai quan tâm chứ?
“Cô nghỉ ngơi ở đây một đêm đi. Tiền phòng tôi trả rồi. Sống ở đời không phải chuyện gì cũng như ý muốn của mình. Sau cơn mưa trời lại sáng thôi.”
Mạnh Phi Phàm mặc áo khoác xong, không nhìn Diệp Giai Ngưng, cất bước rời khỏi.
Trong căn phòng trống vắng, chỉ còn lại Diệp Giai Ngưng đang ngẩn ngơ. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho cô có cảm giác đây là một giấc mơ vậy.
Không biết bao nhiêu lâu, cửa phòng bị một người tông mạnh vào.
Diệp Giai Ngưng giống như một con thỏ bị hoảng sợ, quay đầu lại, nhìn về phía cửa phòng. Không lẽ người đó quay trở lại sao? Hay có người khác xông vào phòng? Lòng của cô thấp thỏm, trái tim không ngừng đập bùm bùm.
Ngay cửa ra vào, đập vào mắt của cô lại là một ánh mắt hết sức quen thuộc!
Vẻ mặt tức tối, đôi mắt căm phẫn của anh, vội vàng xông về phía cô.
Diệp Giai Ngưng không ngờ Nam Hạo sẽ có mặt ở chỗ này, cô mở to mắt, nhìn Nam Hạo xông về phía mình.
Nam Hạo tức giận đi nhanh đến trước mặt cô, cố gắng nén cơn giận dữ quằn quại trong trái tim, lạnh lùng nhìn Diệp Giai Ngưng đang quấn chăn trên người, ánh mắt men theo cái chen đi xuống, dừng lại vết máu đỏ tươi chói mắt ở dưới góc chăn.
Diệp Giai Ngưng nhìn thấy anh như vậy, trong lòng hoảng sợ, cố gắng lấy chăn bao chặt người mình, muốn che đậy vết máu ở dưới góc chăn đang lộ ra ngoài.
Chính hành động mờ ám giấu đầu lòi đuôi đó của cô, càng làm cho Nam Hạo tức giận bật cười.
Rõ ràng anh đang rất tức giận, nhưng vẫn cố gắng đè nén, giọng nói run rẩy: “Diệp Giai Ngưng! Em, em, em nói đi, tại sao em làm vậy hả?”
Anh không cách nào nhìn thẳng vào cô, một cô gái vốn trong sáng lại trở thành như vậy, anh không cách nào chấp nhận được sự thay đổi như từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục này!
Diệp Giai Ngưng ngẩng đầu lên nhìn anh, trong ánh mắt đều là sự áy náy. Lúc này cô mới nhận ra phía sau anh còn có một người, đó chính là vẻ mặt lo lắng của Tống Diễm!
Ngoài mặt thì Tống Diễm giả bộ áy náy, lấy làm xin lỗi Diệp Giai Ngưng, nói: “Giai Ngưng, xin lỗi em. Tối hôm nay Nam Hạo gọi điện thoại cho chị nói muốn tìm em. Chị không cản được anh ấy. cho nên anh ấy mới xông đến đây. Xin lỗi em.”
Ngoài miệng Tống Diễm nói vậy thôi, chứ trong lòng cô ta đang lạnh lùng hừ một tiếng. Màn kịch tối hôm nay, cô ta đã tốn không ít công sức.
Từ khi Diệp Giai Ngưng đến, cuộc sống của cô ta thay đổi hoàn toàn!
Cô ta với Nam Hạo vốn là một đôi du học sinh Hoa kiều được mọi người hâm mộ ở Đại học S. Con người Nam Hạo vừa dịu dàng lại còn khiêm tốn. Mà Tống Diễm là một cô gái vừa giỏi giang lại còn xinh đẹp. Hai người mặc dù không công khai, song mọi người vẫn ngầm hiểu.
Nhưng, sau khi Nam Hạo gặp Diệp Giai Ngưng trong buổi đón tiếp tân sinh viên, thì anh ta liền xa lánh cô ta.
Tống Diễm không cam lòng khi Nam Hạo bỏ rơi mình như vậy, cho nên cô ta lấy danh nghĩa là đàn chị quan tâm chăm sóc Diệp Giai Ngưng từng li từng tí. Chu đáo đến tận chuyện hẹn hào giữa Nam Hạo và Diệp Giai Ngưng, cô ta luôn theo sát hai người. Lúc thì giúp hai người dành chỗ ở thư viện, lúc thì giúp hai người mua đồ ăn ở căn tin.
Diệp Giai Ngưng vừa đến Hoa Kỳ, chưa hiểu chuyện đời, còn ngây thơ trong sáng, gặp phải người nhiệt tình như Tống Diễm, cho nên cô cứ vô tâm mà nhận sự chăm sóc chu đáo tử cô ta, đã vậy trong lòng luôn hết lòng biết ơn cô ta.
Mỗi ngày ngoài việc lên lớp, thì cô sẽ cùng Tống Diễm ăn cơm, cùng nhau thức đêm ôn bài. Sau đó, những lúc hẹn hò với Nam Hạo, cô cũng kéo Tống Diễm theo. Tống Diễm được như ý, một mũi tên bắn hai con nhạn, cô ta liền có cớ đi theo Diệp Giai Ngưng và Nam Hạo.
Vào kỳ nghỉ lễ tạ ơn, Nam Hạo cùng Diệp Giai Ngưng và cô bạn người Mỹ Alice tham gia buổi dã ngoại. Mấy ngày đó cô ta bị ‘đèn đỏ’ không thể tham gia chuyến dã ngoại, cô ta ở lại trường giúp Nam Hạo ký nhận một gói bưu phẩm. Trong lúc vô tình cô ta nhìn thấy địa chỉ trên gói bưu phẩm đó.
Trong chớp mắt, cô ta ngẩn ngơ cả người!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook