Yêu Muộn
-
Chương 37: Cầu hôn
Diệp Giai Ngưng vừa nhớ đến Nam Hạo liền ngồi dậy, vội vàng lục túi tìm điện thoại của mình, mở trang bạn bè trên Weibo.
Nam Hạo không những gửi cho cô ngôi sao và mặt trăng, mà còn chúc cô ngủ ngon. Còn ở trên tường Weibo đăng lại bức ảnh nguyệt quang bảo hạp giống , bên dưới bức ảnh còn viết chi chít một dòng chữ.
Sau dòng chữ đó, anh còn cố ý viết thêm một câu: Dòng chữ trên là do người nào đó đã ngồi nghiêm túc gõ từng chữ một, hy vọng người xem có thể hiểu rõ ý nghĩa của nó!
Phù~~
Câu nói sau cùng muốn chọt mù mắt cô. Anh lấy mấy thứ này ở đâu vậy trời?
Cô nắm chặt lấy điện thoại, xem dòng chữa đó, trong chớt mắt liền thấy dở khóc dở cười.
Cô nhớ lại buổi chiều ở “Câu lạc bộ trà đạo” ngày đó, nhớ về những lời tỏ tình của anh, cô cắn môi, chìm thật sâu vào trong tâm trạng rối rắm.
Nếu như, nếu như thời gian có thể quay ngược lại, quay về đêm giáng sinh năm đó, nghe anh nói lời tỏ tình nồng nàn chân thành này, cô sẽ cảm động đến rơi nước mắt và cô sẽ không hề do dự mà đáp lại anh.
Nhưng mà, thời thế đã thay đổi, bây giờ giữa cô và Nam Hạo, còn có một Tống Diễm.
Cô không có cách nào có thể rộng lượng không tính toán khoảng thời gian yêu đương mà Nam Hạo và Tống Diễm từng có. Những điều khác không nói, nếu Tống Diễm và Nam Hạo đã chia tay cũng được thôi, nhưng bây giờ thần kinh của cô ấy lại có vấn đề, chắc chắn trong đó còn có lý do nào đó! Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện những tình tiết lâm li bi đát hay chiếu trên phim, vội vàng lắc đầu liên tục.
“Đừng vì một người không xứng đáng nào đó, mà sắp sửa cắn nát môi của mình chứ.” Giọng nói hài hước của Mạnh Phi Phàm cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Cô sửng sờ trong phút chốc, vội vàng thả lỏng hàm răng đang cắn chặt môi mình, còn có mùi máu tanh hoà giữa răng và môi. Cô ngại ngùng mỉm cười với anh, lại không ngờ anh bất thình lình giật lấy điện thoại di động trong tay cô, cô vội vàng đứng dậy, muốn giật lại di động từ tay anh.
Mạnh Phi Phàm nhanh chóng đưa tay lên cao, nhìn lướt qua di động của cô. Khi nhìn thấy bức ảnh và dòng chữ trên bức ảnh kia, khoé môi của anh tự động co giật chốc lát, ngước mắt nhìn gương mặt vẫn chưa kịp che giấu vẻ lo lắng trên mặt cô.
Cô thực sự để ý chiếc điện thoại này, để ý người đàn ông kia vậy sao?
Nghĩ đến đây, lông mày anh hơi cau lại vì giận, nỗi bực dọc lo lắng lại dấy lên trong lòng anh lần nữa.
Anh trả lại điện thoại cho cô, hừ nhẹ hai tiếng trong miệng, cười khẩy: “Đúng là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, còn xài cách này để tán gái sao? Nếu chỉ dựa vào những lời đường mật, ong bướm liền có thể xứng đôi vừa lứa, vậy thì trên đời này sẽ không có nhiều nam nữ si tình như vậy rồi. Theo anh thì, nếu thích một người con gái, thì cứ…”
“Nếu thích một người con gái, vậy thì cứ làm gì? Anh cho rằng đàn ông trên đời này đều ngang ngược giống như anh sao?” Mặt cô đỏ lên vì nhịn, căm giận trừng mắt nhìn anh, “anh còn chẳng tôn trọng ý muốn của người khác, thì còn có cô gái nào thích anh hả?”
Anh cười ngượng hai tiếng, ngồi xuống bên giường cô, quay khuôn mặt nhỏ của cô lại, vẻ mặt đột nhiên trở nên rất nghiêm túc rất nghiêm túc, nói từng chữ từng lời với cô: “Biết làm sao đây, bác sĩ Diệp, bây giờ bạn Mạnh nào đó không thể rời xa em được. Bằng không, em thương xót anh đi, gả cho anh, được không?”
Diệp Giai Ngưng hoàn toàn không ngờ anh sẽ nói những lời như vậy trong tình cảnh như thế này! Anh đang cầu hôn với cô sao? Thời gian không đúng, địa điểm không đúng, tâm trạng càng không đúng!
Cô cúi đầu một lúc, lúc ngước mắt lên nhìn lần nữa, thay đổi bằng giọng điệu trêu đùa: “Anh Mạnh à, tôi đây nếu gả cho anh, chẳng phải so với việc cả đời này sống trong bệnh viện tâm thần đâu có khác gì nhau đâu nhỉ? Cho nên, chuyện này chắn chắn không cần phải bàn cải gì thêm.” Giọng đầy kiên quyết, không được phép phản bác.
“Bây giờ không bàn, nhưng không có nghĩa sau này không bàn. Anh sẽ khiến em cam tâm tình nguyện gả cho anh. Ừm hử!” Anh bá đạo ôm lấy cô, để chòm râu măng cọ xát lên khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi của cô, tiện thể còn hôn lên cánh môi đỏ của cô một cái.
“Này, anh, tôi……. Ưm ưm……” Lời phản bác còn chưa nói khỏi miệng, thì cánh môi hồng bị anh chặn tới một cơn gió cũng không lọt vào được, đã vậy còn dây dưa nhau một trận phong ba bão táp!
Tống Hồng ngồi trong vườn hoa nhỏ của viện điều dưỡng, ánh mắt buồn thiu. Bàn tay đang cầm tách trà siết chặt lại, đến nỗi bàn tay trắng bệnh.
Quả giống như những gì cô ta đoán, từ sau khi cô của Mạnh Phi Phàm quay trở về, Mạnh Phi Phàm không còn liên lạc với cô ta. Cô ta chủ động gọi điện thoại cho anh mấy lần, đều do thư ký Vicky nhận cuộc gọi. Cô ấy nói lời xin lỗi cô ta, tổng giám đốc Mạnh đang họp.
Họp sao? Một cái cớ thật thiếu thuyết phục mà! Sau khi cô ta kết thúc kỳ nghỉ bệnh, trở về công ty Amy báo cáo, định tìm Phương Trạm Hoành để tìm hiểu tình hình. Nhưng mà, Phương Trạm Hoành lại né tránh cô ta. Cô ta bèn cho Tôn Vân chút lợi ích, Tôn Vân mới giúp cô ta nghe ngóng một phen, nói với cô ta gần đây Mạnh Phi Phàm vừa tan ca liền trở về nhà!
Mạnh Phi Phàm là một cơ hội quan trọng mà cô ta quyết phải bắt lấy! Không những có tiền chữa trị căn bệnh đắt đỏ cho Tống Diễm, mà còn chi phí nuôi dưỡng Tiểu Cáp, còn có tiền tài danh vọng của cô ta nữa! Cô ta ngẩng đầu nheo mắt lại nhìn ánh nắng mặt trời đang chiếu vào hai mẹ con đang vui đùa, trong lòng cảm thấy càng phải cố gắng đấu tranh để đạt được mục đích!
Cách đó không xa, trong bóng mát cuối mùa hạ, một cậu bé ba tuổi đang chạy vòng quanh vườn hoa, Tống Diễm đang đuổi theo phía sau, chân của cậu bé không cẩn thận vấp vào cành cây, tè xuống đất, liền oa oa cất tiếng khóc. Tống Diễm vội vàng chạy đến, kéo cậu bé dậy, dùng sức vỗ vào đầu gối cậu bé.
“Mẹ ơi, Tiểu Cáp đau, Tiểu Cáp đau.” Tiểu Cáp vừa khóc thút thít vừa kêu đau. Tống Diễm nghe tiếng non nớt của trẻ con, giống như âm thanh của tự nhiên. Đồng thời, cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Tiểu Cáp, sao con lại chạy nhanh như vậy chứ? Chúng ta không phải đã hứa với nhau là sẽ chạy chậm sao?”
Chỉ có những lúc như thế này, Tống Diễm mới có biểu hiện bình thường nhất thôi. Em ấy sẽ vui đùa với Tiểu Cáp, sẽ chọc Tiểu Cáp cười ha ha, ánh sáng của tình mẹ thổi bay đi những phiền muộn trong lòng của em ấy. Tống Hồng nghĩ như thế.
Lúc đầu, cô ta từ bỏ cơ hội học đại học để sớm bước chân ra lăn lóc ngoài xã hội, chỉ muốn cho em gái mình tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, để cuộc sống được tốt hơn. Ai mà ngờ, người tính không bằng trời tính, một đứa em gái thông minh thanh khiết lại vì tình làm cho khổ sở, còn mắc chứng bệnh trầm cảm nặng. Tên đàn ông đáng chết!
Tiểu Cáp đừng dậy, lớn tiếng nói to một câu: “Mẹ ơi, con nhìn thấy bên kia có một chú, giống y như chú ở trên tấm ảnh đó.”
Cậu bé đang nói câu đó, nói chuyện không rõ ràng, nhưng Tống Diễm quen thuộc với giọng nói cậu bé nên hiểu cậu bé đang nói gì.
“Chú nào chứ? Ở đâu thế?” Ấn đường của Tống Diễm nhíu lại, ngẩng đầu tìm kiếm.
“Ở bên kia kìa.” Tiểu Cáp đưa đầu ngón tay gầy gầy ra, chỉ người đàn ông đang đeo kính râm đứng ở bên cây to cách đó không xa.
Nhưng mà, lúc Tống Diễm ngẩng đầu lên tìm kiếm, lại hoàn toàn không nhìn thấy người nào.
Ánh mắt sắc bén của Tống Hồng lại nhìn thấy người đàn ông đeo kính râm đó. Thì ra là Nam Hạo! Cậu ta đến đây để làm gì?
Tống Hồng đứng “vèo” dậy, đi đến trước mặt Tống Diễm và Tiểu Cáp, cất tiếng nói nhỏ nhẹ: “Tiểu Cáp à, cháu té đau lắm nhỉ. Để mẹ cháu dắt cháu về nghỉ ngơi một lát, được không nào?”
Tiểu Cáp vâng lời gật đầu.
Tống Hồng vuốt đầu Tiểu Cáp một lát, sau khi do dự vài giây, quay về phía Tống Diễm, nói: “Diễm à, chị phải ra nước ngoài một thời gian, một mình em chăm sóc Tiểu Cáp được không?”
Trong ánh mắt Tống Diễm hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng gật đầu: “Chị à, một mình em chăm sóc cho Tiểu Cáp không vấn đề gì đâu.”
Từ khi cô đến thành phố G chữa trị, luôn phải ở trong bệnh viện cao cấp. Vì không muốn ảnh hưởng đến việc điều trị, Tống Hồng luôn dẫn Tiểu Cáp đi. Tống Hồng đã mời vú em cho Tiểu Cáp. Nhưng mà, cô làm sao yên tâm giao con cho vú em. Sau này, bệnh tâm thần của cô có chuyển biến tốt, mới đề nghị Tống Hồng cho cô chăm sóc Tiểu Cáp, nhưng Tống Hồng luôn từ chối.
Tống Hồng nhìn vào ánh mắt vui mừng của Tống Diễm, trong lòng đầy buồn bã. Cô ta thúc dục Tống Diễm đưa Tiểu Cáp đi, rồi mới đi đến cái cây to, quả nhiên Nam Hạo còn đứng ở đó.
“Cậu biết chỗ này từ lúc nào?” Giọng nói của Tống Hồng có chút lạnh nhạt, vẫn luôn vì chuyện của gái mà tỏ ra khó chịu.
“Tôi bám theo xe của cô. Xem ra, gần đây Mạnh Phi Phàm gây sức ép cho cô không ít, lơ là mất cảnh giác rồi.” Nam Hạo nhếch môi giễu cợt.
“Không phải cậu cũng vậy sao? Nghe nói Diệp Giai Ngưng không đáp lại cậu, mà còn sà vào vòng tay của Mạnh Phi Phàm nữa.” Tống Hồng không cam lòng đả kích lại anh.
“Tiểu Cáp là con trai của tôi sao?” Nam Hạo đột nhiên cất tiếng hỏi. Lúc nãy anh nhìn thấy Tiểu Cáp từ đằng xa, gần như khiếp sợ. Nhìn hình dáng bên ngoài của thằng bé ba tuổi, từ khuôn mặt, đến ánh mắt, còn sống mũi, giống y như lúc anh còn bé!
“Cậu muốn làm gì hả?” Tống Hồng cảnh giác lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm anh. Cô ta nhất quyết không để anh cướp đi Tiểu Cáp, bằng không, bệnh của Tống Diễm không thể nào chữa khỏi được.
“Tôi chẳng muốn làm gì cả. Chỉ tò mò hỏi vậy thôi. Nhưng mà, bây giờ tôi đã biết được câu trả lời rồi. Đây chính là nguyên nhân tại sao cô không cho tôi gặp Tống Diễm đúng không?” Ánh mắt của anh thay đổi, lông mày nhếch lên.
“Đúng vậy! Sau khi Tống Diễm sinh Tiểu Cáp, thì mắc chứng trầm cảm sau khi sanh. Sau đó, bệnh của nó lúc tốt lúc xấu. Mỗi lần anh gặp nó, thì bệnh của nó lại càng nặng thêm.”
“Thì ra là vậy. Được rồi, tôi hứa với cô tôi sẽ không làm ảnh hưởng cuộc sống của hai mẹ con họ. Nhưng mà, hy vọng chuyện hợp tác giữa hai chúng ta vẫn tiếp tục.” Anh cúi đầu, nhìn ánh mắt hiếm khi tái mét của Tống Hồng. Dáng vẻ của hai chị em nhà này tương tự nhau. Nhưng mà, bình thường Tống Hồng thích trang điểm thật đậm, còn Tống Diễm chỉ trang thích trang điểm nhạt thôi. Tuy nhiên, hai chị em nhà này mưu mẹo không hề thua kém nhau.
“Ha! Xem ra cậu Nam yêu cô ta thật rồi nhỉ.” Giọng điệu của Tống Hồng đầy mỉa mai, “chỉ sợ cô ta chưa chắc đã còn tình cảm với cậu.”
“Chưa chắc. Nhưng mà, Mạnh Phi Phàm quan tâm Diệp Giai Ngưng nhiều hơn những gì cô nghĩ đó.”
“Cậu có ý gì?”
Nam Hạo kể lại mọi chuyện xảy ra vào buổi chiều cái ngày Mạnh Phi Phàm đến câu lạc bộ trà đạo, cũng lượt bớt những lời anh nói với Diệp Giai Ngưng. Mặc dù anh không có cách nào thuật lại giọng điệu giống y như đúc, nhưng cũng làm cho Tống Hồng kinh ngạc một phen.
Cô ta ở nhà họ Mạnh một thời gian ngắn, lúc đó cô ta cũng âm thầm quan sát kỹ hai người Mạnh, Diệp, lo lắng giữa hai người xảy ra chuyện gì đó. Nhưng biểu hiện giữa hai người, một người thì lạnh nhạt, một người thì mê công việc. Hơn nữa, Diệp Giai Ngưng còn khuyên Mạnh Phi Phàm để mình phối hợp chữa trị với anh ấy mà. Nếu, giữa hai người thực sự xảy ra chuyện gì đó, thì làm gì có người phụ nữ nào lại đẩy người mình thích cho kẻ khác chứ.
Ngược lại, Mạnh Phi Phàm còn rất nhiệt tình với mình mà, đôi lúc còn khoát tay lên vui mình, thỉnh thoảng còn hôn mình một cái. Không đúng, những lúc anh làm những hành động này, đều ở trước mặt Diệp Giai Ngưng.
Chẳng lẽ, hai người bọn họ đã có tình cảm từ trước rồi sao? Chỉ là lúc đó cả hai đều chưa nhận ra! Cô ta nghĩ đến đây, sự tự tin chắc chắn trong lòng khi nãy chợt trùng xuống. Nếu như cách này không được, vậy thì, có phải mình nên hợp tác với kẻ khác không nhỉ?
“Nếu đã như vậy, chúng ta phải hợp tác với nhau rồi. Một khi đã là con gái, thì chẳng có ai có thể từ chối được việc một người đàn ông có điều kiện tốt như cậu theo đuổi. Em gái tôi không thể gả cho cậu, là do nó bạc phước.” Cô ta thở dài, nói tiếp: “Đúng rồi, nếu như tình thế không được thuận lợi, có thể sẽ có thêm một người tham gia vào việc hợp tác giữa hai chúng ta.”
“Ai?” Nam Hạo cau mày hỏi.
Tống Hồng ghé vào tai Nam Hạo nói nhỏ, hai mắt Nam Hạo mở to nhìn cô ta. Người đàn bà trước mặt này đúng là không đơn giản!
Nam Hạo không những gửi cho cô ngôi sao và mặt trăng, mà còn chúc cô ngủ ngon. Còn ở trên tường Weibo đăng lại bức ảnh nguyệt quang bảo hạp giống , bên dưới bức ảnh còn viết chi chít một dòng chữ.
Sau dòng chữ đó, anh còn cố ý viết thêm một câu: Dòng chữ trên là do người nào đó đã ngồi nghiêm túc gõ từng chữ một, hy vọng người xem có thể hiểu rõ ý nghĩa của nó!
Phù~~
Câu nói sau cùng muốn chọt mù mắt cô. Anh lấy mấy thứ này ở đâu vậy trời?
Cô nắm chặt lấy điện thoại, xem dòng chữa đó, trong chớt mắt liền thấy dở khóc dở cười.
Cô nhớ lại buổi chiều ở “Câu lạc bộ trà đạo” ngày đó, nhớ về những lời tỏ tình của anh, cô cắn môi, chìm thật sâu vào trong tâm trạng rối rắm.
Nếu như, nếu như thời gian có thể quay ngược lại, quay về đêm giáng sinh năm đó, nghe anh nói lời tỏ tình nồng nàn chân thành này, cô sẽ cảm động đến rơi nước mắt và cô sẽ không hề do dự mà đáp lại anh.
Nhưng mà, thời thế đã thay đổi, bây giờ giữa cô và Nam Hạo, còn có một Tống Diễm.
Cô không có cách nào có thể rộng lượng không tính toán khoảng thời gian yêu đương mà Nam Hạo và Tống Diễm từng có. Những điều khác không nói, nếu Tống Diễm và Nam Hạo đã chia tay cũng được thôi, nhưng bây giờ thần kinh của cô ấy lại có vấn đề, chắc chắn trong đó còn có lý do nào đó! Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện những tình tiết lâm li bi đát hay chiếu trên phim, vội vàng lắc đầu liên tục.
“Đừng vì một người không xứng đáng nào đó, mà sắp sửa cắn nát môi của mình chứ.” Giọng nói hài hước của Mạnh Phi Phàm cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Cô sửng sờ trong phút chốc, vội vàng thả lỏng hàm răng đang cắn chặt môi mình, còn có mùi máu tanh hoà giữa răng và môi. Cô ngại ngùng mỉm cười với anh, lại không ngờ anh bất thình lình giật lấy điện thoại di động trong tay cô, cô vội vàng đứng dậy, muốn giật lại di động từ tay anh.
Mạnh Phi Phàm nhanh chóng đưa tay lên cao, nhìn lướt qua di động của cô. Khi nhìn thấy bức ảnh và dòng chữ trên bức ảnh kia, khoé môi của anh tự động co giật chốc lát, ngước mắt nhìn gương mặt vẫn chưa kịp che giấu vẻ lo lắng trên mặt cô.
Cô thực sự để ý chiếc điện thoại này, để ý người đàn ông kia vậy sao?
Nghĩ đến đây, lông mày anh hơi cau lại vì giận, nỗi bực dọc lo lắng lại dấy lên trong lòng anh lần nữa.
Anh trả lại điện thoại cho cô, hừ nhẹ hai tiếng trong miệng, cười khẩy: “Đúng là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, còn xài cách này để tán gái sao? Nếu chỉ dựa vào những lời đường mật, ong bướm liền có thể xứng đôi vừa lứa, vậy thì trên đời này sẽ không có nhiều nam nữ si tình như vậy rồi. Theo anh thì, nếu thích một người con gái, thì cứ…”
“Nếu thích một người con gái, vậy thì cứ làm gì? Anh cho rằng đàn ông trên đời này đều ngang ngược giống như anh sao?” Mặt cô đỏ lên vì nhịn, căm giận trừng mắt nhìn anh, “anh còn chẳng tôn trọng ý muốn của người khác, thì còn có cô gái nào thích anh hả?”
Anh cười ngượng hai tiếng, ngồi xuống bên giường cô, quay khuôn mặt nhỏ của cô lại, vẻ mặt đột nhiên trở nên rất nghiêm túc rất nghiêm túc, nói từng chữ từng lời với cô: “Biết làm sao đây, bác sĩ Diệp, bây giờ bạn Mạnh nào đó không thể rời xa em được. Bằng không, em thương xót anh đi, gả cho anh, được không?”
Diệp Giai Ngưng hoàn toàn không ngờ anh sẽ nói những lời như vậy trong tình cảnh như thế này! Anh đang cầu hôn với cô sao? Thời gian không đúng, địa điểm không đúng, tâm trạng càng không đúng!
Cô cúi đầu một lúc, lúc ngước mắt lên nhìn lần nữa, thay đổi bằng giọng điệu trêu đùa: “Anh Mạnh à, tôi đây nếu gả cho anh, chẳng phải so với việc cả đời này sống trong bệnh viện tâm thần đâu có khác gì nhau đâu nhỉ? Cho nên, chuyện này chắn chắn không cần phải bàn cải gì thêm.” Giọng đầy kiên quyết, không được phép phản bác.
“Bây giờ không bàn, nhưng không có nghĩa sau này không bàn. Anh sẽ khiến em cam tâm tình nguyện gả cho anh. Ừm hử!” Anh bá đạo ôm lấy cô, để chòm râu măng cọ xát lên khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi của cô, tiện thể còn hôn lên cánh môi đỏ của cô một cái.
“Này, anh, tôi……. Ưm ưm……” Lời phản bác còn chưa nói khỏi miệng, thì cánh môi hồng bị anh chặn tới một cơn gió cũng không lọt vào được, đã vậy còn dây dưa nhau một trận phong ba bão táp!
Tống Hồng ngồi trong vườn hoa nhỏ của viện điều dưỡng, ánh mắt buồn thiu. Bàn tay đang cầm tách trà siết chặt lại, đến nỗi bàn tay trắng bệnh.
Quả giống như những gì cô ta đoán, từ sau khi cô của Mạnh Phi Phàm quay trở về, Mạnh Phi Phàm không còn liên lạc với cô ta. Cô ta chủ động gọi điện thoại cho anh mấy lần, đều do thư ký Vicky nhận cuộc gọi. Cô ấy nói lời xin lỗi cô ta, tổng giám đốc Mạnh đang họp.
Họp sao? Một cái cớ thật thiếu thuyết phục mà! Sau khi cô ta kết thúc kỳ nghỉ bệnh, trở về công ty Amy báo cáo, định tìm Phương Trạm Hoành để tìm hiểu tình hình. Nhưng mà, Phương Trạm Hoành lại né tránh cô ta. Cô ta bèn cho Tôn Vân chút lợi ích, Tôn Vân mới giúp cô ta nghe ngóng một phen, nói với cô ta gần đây Mạnh Phi Phàm vừa tan ca liền trở về nhà!
Mạnh Phi Phàm là một cơ hội quan trọng mà cô ta quyết phải bắt lấy! Không những có tiền chữa trị căn bệnh đắt đỏ cho Tống Diễm, mà còn chi phí nuôi dưỡng Tiểu Cáp, còn có tiền tài danh vọng của cô ta nữa! Cô ta ngẩng đầu nheo mắt lại nhìn ánh nắng mặt trời đang chiếu vào hai mẹ con đang vui đùa, trong lòng cảm thấy càng phải cố gắng đấu tranh để đạt được mục đích!
Cách đó không xa, trong bóng mát cuối mùa hạ, một cậu bé ba tuổi đang chạy vòng quanh vườn hoa, Tống Diễm đang đuổi theo phía sau, chân của cậu bé không cẩn thận vấp vào cành cây, tè xuống đất, liền oa oa cất tiếng khóc. Tống Diễm vội vàng chạy đến, kéo cậu bé dậy, dùng sức vỗ vào đầu gối cậu bé.
“Mẹ ơi, Tiểu Cáp đau, Tiểu Cáp đau.” Tiểu Cáp vừa khóc thút thít vừa kêu đau. Tống Diễm nghe tiếng non nớt của trẻ con, giống như âm thanh của tự nhiên. Đồng thời, cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Tiểu Cáp, sao con lại chạy nhanh như vậy chứ? Chúng ta không phải đã hứa với nhau là sẽ chạy chậm sao?”
Chỉ có những lúc như thế này, Tống Diễm mới có biểu hiện bình thường nhất thôi. Em ấy sẽ vui đùa với Tiểu Cáp, sẽ chọc Tiểu Cáp cười ha ha, ánh sáng của tình mẹ thổi bay đi những phiền muộn trong lòng của em ấy. Tống Hồng nghĩ như thế.
Lúc đầu, cô ta từ bỏ cơ hội học đại học để sớm bước chân ra lăn lóc ngoài xã hội, chỉ muốn cho em gái mình tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, để cuộc sống được tốt hơn. Ai mà ngờ, người tính không bằng trời tính, một đứa em gái thông minh thanh khiết lại vì tình làm cho khổ sở, còn mắc chứng bệnh trầm cảm nặng. Tên đàn ông đáng chết!
Tiểu Cáp đừng dậy, lớn tiếng nói to một câu: “Mẹ ơi, con nhìn thấy bên kia có một chú, giống y như chú ở trên tấm ảnh đó.”
Cậu bé đang nói câu đó, nói chuyện không rõ ràng, nhưng Tống Diễm quen thuộc với giọng nói cậu bé nên hiểu cậu bé đang nói gì.
“Chú nào chứ? Ở đâu thế?” Ấn đường của Tống Diễm nhíu lại, ngẩng đầu tìm kiếm.
“Ở bên kia kìa.” Tiểu Cáp đưa đầu ngón tay gầy gầy ra, chỉ người đàn ông đang đeo kính râm đứng ở bên cây to cách đó không xa.
Nhưng mà, lúc Tống Diễm ngẩng đầu lên tìm kiếm, lại hoàn toàn không nhìn thấy người nào.
Ánh mắt sắc bén của Tống Hồng lại nhìn thấy người đàn ông đeo kính râm đó. Thì ra là Nam Hạo! Cậu ta đến đây để làm gì?
Tống Hồng đứng “vèo” dậy, đi đến trước mặt Tống Diễm và Tiểu Cáp, cất tiếng nói nhỏ nhẹ: “Tiểu Cáp à, cháu té đau lắm nhỉ. Để mẹ cháu dắt cháu về nghỉ ngơi một lát, được không nào?”
Tiểu Cáp vâng lời gật đầu.
Tống Hồng vuốt đầu Tiểu Cáp một lát, sau khi do dự vài giây, quay về phía Tống Diễm, nói: “Diễm à, chị phải ra nước ngoài một thời gian, một mình em chăm sóc Tiểu Cáp được không?”
Trong ánh mắt Tống Diễm hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng gật đầu: “Chị à, một mình em chăm sóc cho Tiểu Cáp không vấn đề gì đâu.”
Từ khi cô đến thành phố G chữa trị, luôn phải ở trong bệnh viện cao cấp. Vì không muốn ảnh hưởng đến việc điều trị, Tống Hồng luôn dẫn Tiểu Cáp đi. Tống Hồng đã mời vú em cho Tiểu Cáp. Nhưng mà, cô làm sao yên tâm giao con cho vú em. Sau này, bệnh tâm thần của cô có chuyển biến tốt, mới đề nghị Tống Hồng cho cô chăm sóc Tiểu Cáp, nhưng Tống Hồng luôn từ chối.
Tống Hồng nhìn vào ánh mắt vui mừng của Tống Diễm, trong lòng đầy buồn bã. Cô ta thúc dục Tống Diễm đưa Tiểu Cáp đi, rồi mới đi đến cái cây to, quả nhiên Nam Hạo còn đứng ở đó.
“Cậu biết chỗ này từ lúc nào?” Giọng nói của Tống Hồng có chút lạnh nhạt, vẫn luôn vì chuyện của gái mà tỏ ra khó chịu.
“Tôi bám theo xe của cô. Xem ra, gần đây Mạnh Phi Phàm gây sức ép cho cô không ít, lơ là mất cảnh giác rồi.” Nam Hạo nhếch môi giễu cợt.
“Không phải cậu cũng vậy sao? Nghe nói Diệp Giai Ngưng không đáp lại cậu, mà còn sà vào vòng tay của Mạnh Phi Phàm nữa.” Tống Hồng không cam lòng đả kích lại anh.
“Tiểu Cáp là con trai của tôi sao?” Nam Hạo đột nhiên cất tiếng hỏi. Lúc nãy anh nhìn thấy Tiểu Cáp từ đằng xa, gần như khiếp sợ. Nhìn hình dáng bên ngoài của thằng bé ba tuổi, từ khuôn mặt, đến ánh mắt, còn sống mũi, giống y như lúc anh còn bé!
“Cậu muốn làm gì hả?” Tống Hồng cảnh giác lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm anh. Cô ta nhất quyết không để anh cướp đi Tiểu Cáp, bằng không, bệnh của Tống Diễm không thể nào chữa khỏi được.
“Tôi chẳng muốn làm gì cả. Chỉ tò mò hỏi vậy thôi. Nhưng mà, bây giờ tôi đã biết được câu trả lời rồi. Đây chính là nguyên nhân tại sao cô không cho tôi gặp Tống Diễm đúng không?” Ánh mắt của anh thay đổi, lông mày nhếch lên.
“Đúng vậy! Sau khi Tống Diễm sinh Tiểu Cáp, thì mắc chứng trầm cảm sau khi sanh. Sau đó, bệnh của nó lúc tốt lúc xấu. Mỗi lần anh gặp nó, thì bệnh của nó lại càng nặng thêm.”
“Thì ra là vậy. Được rồi, tôi hứa với cô tôi sẽ không làm ảnh hưởng cuộc sống của hai mẹ con họ. Nhưng mà, hy vọng chuyện hợp tác giữa hai chúng ta vẫn tiếp tục.” Anh cúi đầu, nhìn ánh mắt hiếm khi tái mét của Tống Hồng. Dáng vẻ của hai chị em nhà này tương tự nhau. Nhưng mà, bình thường Tống Hồng thích trang điểm thật đậm, còn Tống Diễm chỉ trang thích trang điểm nhạt thôi. Tuy nhiên, hai chị em nhà này mưu mẹo không hề thua kém nhau.
“Ha! Xem ra cậu Nam yêu cô ta thật rồi nhỉ.” Giọng điệu của Tống Hồng đầy mỉa mai, “chỉ sợ cô ta chưa chắc đã còn tình cảm với cậu.”
“Chưa chắc. Nhưng mà, Mạnh Phi Phàm quan tâm Diệp Giai Ngưng nhiều hơn những gì cô nghĩ đó.”
“Cậu có ý gì?”
Nam Hạo kể lại mọi chuyện xảy ra vào buổi chiều cái ngày Mạnh Phi Phàm đến câu lạc bộ trà đạo, cũng lượt bớt những lời anh nói với Diệp Giai Ngưng. Mặc dù anh không có cách nào thuật lại giọng điệu giống y như đúc, nhưng cũng làm cho Tống Hồng kinh ngạc một phen.
Cô ta ở nhà họ Mạnh một thời gian ngắn, lúc đó cô ta cũng âm thầm quan sát kỹ hai người Mạnh, Diệp, lo lắng giữa hai người xảy ra chuyện gì đó. Nhưng biểu hiện giữa hai người, một người thì lạnh nhạt, một người thì mê công việc. Hơn nữa, Diệp Giai Ngưng còn khuyên Mạnh Phi Phàm để mình phối hợp chữa trị với anh ấy mà. Nếu, giữa hai người thực sự xảy ra chuyện gì đó, thì làm gì có người phụ nữ nào lại đẩy người mình thích cho kẻ khác chứ.
Ngược lại, Mạnh Phi Phàm còn rất nhiệt tình với mình mà, đôi lúc còn khoát tay lên vui mình, thỉnh thoảng còn hôn mình một cái. Không đúng, những lúc anh làm những hành động này, đều ở trước mặt Diệp Giai Ngưng.
Chẳng lẽ, hai người bọn họ đã có tình cảm từ trước rồi sao? Chỉ là lúc đó cả hai đều chưa nhận ra! Cô ta nghĩ đến đây, sự tự tin chắc chắn trong lòng khi nãy chợt trùng xuống. Nếu như cách này không được, vậy thì, có phải mình nên hợp tác với kẻ khác không nhỉ?
“Nếu đã như vậy, chúng ta phải hợp tác với nhau rồi. Một khi đã là con gái, thì chẳng có ai có thể từ chối được việc một người đàn ông có điều kiện tốt như cậu theo đuổi. Em gái tôi không thể gả cho cậu, là do nó bạc phước.” Cô ta thở dài, nói tiếp: “Đúng rồi, nếu như tình thế không được thuận lợi, có thể sẽ có thêm một người tham gia vào việc hợp tác giữa hai chúng ta.”
“Ai?” Nam Hạo cau mày hỏi.
Tống Hồng ghé vào tai Nam Hạo nói nhỏ, hai mắt Nam Hạo mở to nhìn cô ta. Người đàn bà trước mặt này đúng là không đơn giản!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook