Yêu Muộn
-
Chương 35: Anh rất tức giận
Dịch: Thanh Dạ
Cuối thu, thời tiết vào buổi chiều có hơi se lạnh, tại “Câu lạc bộ trà đạo” ngoại ô thành phố G.
Một làn gió tươi mát thổi ngang qua rừng trúc xanh biếc, tạo nên những tiếng xào xạc. Làn gió nhẹ lại chui vào trong cửa sổ hình vuông bằng gỗ, mang theo mùi thơm phảng phất của cỏ cây, xuyên qua căn phòng tràn ngập mùi thơm mát của trà.
Diệp Giai Ngưng hít một hơi thật sâu mùi thơm vào mũi, những căng thẳng trong lòng mới ngui ngoai được đôi chút.
Cô không định đến buổi hẹn này. Nhưng, Nam Hạo gọi điện thoại cho cô, nói nếu cô không đến, anh sẽ đến nhà họ Mạnh đón cô. Cô vội vàng từ chối. Cô biết Mạnh Phi Phàm và Nam Hạo đang cạnh tranh khốc liệt trên thương trường, nếu cô đi với anh trước bao nhiêu con mắt của những người trong nhà họ Mạnh, e rằng người ta sẽ có chuyện để bàn tán xôn xao.
Cho nên, cô đồng ý để anh đợi cô ở công viên bên bờ hồ.
Ăn xong bữa trưa, cô nói với dì Lưu, trong nhà xảy ra chút chuyện, cô phải chạy về nhà một chuyến. Dì Lưu lập tức gọi tài xế chở cô về nhà. Cô xuống xe ở trước cổng chung cư, đi vòng ra cổng sau, chạy thẳng đến công viên.
Nam Hạo đã đứng đợi cô từ lâu, nhìn thấy cô đến, liền dẫn cô đến thẳng “Câu lạc bộ trà đạo” này.
Cô ngồi xếp bằng bên cái bàn thấp chân làm bằng gỗ hồ đào, âm thầm nhìn chăm chú Nam Hạo ngồi trước mặt.
Bên dưới ánh đèn dịu dàng bên trong phòng, bàn tay thon dài của anh sử dụng thành thạo các dụng cụ pha trà. Trên gương mặt anh tuấn, vẻ mặt tỏ ra rất cẩn thận và nghiêm túc, dường như sử dụng những vật dụng quý giá vậy.
Sau vài giây, lá trà Bích Loa Xuân màu trắng bạc ẩn xanh, cuộn thành hình xoắn ốc từ từ cũng nở ra, nổi trên màu nước xanh biếc.
“Giai Ngưng à, đây là trà Bích Loa Xuân vừa được sản xuất ở Động Đình Hồ, em nếm thử xem mùi vị như thế nào?” Anh cẩn thận cầm chun trà sứ trắng nho nhỏ bằng ngón tay cái và ngón trỏ, nhẹ nhàng đặt trước mặt cô, căn dặn bằng giọng dịu dàng: “Cẩn thận kẻo bỏng nhé.”
Tiếng nói dịu dàng của anh, gợi lại hồi ức đã chôn sâu trong lòng cô.
Ngày sinh nhật năm hai mươi tuổi đó, anh dẫn cô đi đến một quán trà được trang trí theo kiểu Trung Quốc ở phố người Hoa. Anh giống như nhà ảo thuật vậy, pha cho cô một cốc trà Bích Loa Xuân tươi mát dịu ngọt, lúc cẩn thận đưa trà cho cô, cũng căn dặn cô dịu dàng như vậy, “Cẩn thận kéo bỏng nhé.”
Lúc đó, cô giả vờ giận dữ, một chung trà Bích Loa Xuân, đố bạn mất hết bao nhiêu đô? Lúc đó cô cho rằng anh đã tốn hết một tháng tiền sinh hoạt phí mà anh đã chắt chiu để dành, để xài xa xỉ một bữa với cô.
Anh lại lắc đầu, chỉ nói: Muốn có được một nụ cười của người đẹp, dù có quý cho bao nhiêu anh cũng bằng lòng trả.
Cô khi đó, tâm hồn ngây thơ trong sáng, ngửi thấy mùi trà tràn ngập căn phòng, còn có sự yêu thương của anh, cho rằng mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian.
Thời gian trôi qua, mọi chuyện cũng đã thay đổi, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy đó là một khoảng thời gian lãng mạn mà chua xót.
“Em sao thế? Không thích sao?” Giọng nói chất chứa vẻ căng thẳng của anh đã kéo cô ra khỏi hồi ức xa xôi đó.
Cô lắc đầu mỉm cười, bưng chung trà lên, để ở trước mũi, hít sâu một hơi, mùi trà ngào ngạt! Uống một ngụm nhỏ, tươi mát dịu ngọt, mùi thơm ngát chạy thẳng vào lòng, không nén được cất một tiếng khen ngợi: “Tài pha trà của anh vẫn tuyệt như vậy.”
“Bao nhiêu năm đã trôi qua, em vẫn còn nhớ rõ tài pha trà của anh sao?” Anh ngẩng đầu, vẻ mừng thầm đang nhảy nhót trong đôi mắt trĩu nặng của anh.
Cô “ừm” nhẹ một tiếng, ánh mắt dừng lại ở nước trà màu xanh biếc bên trong chung trà sứ trắng, hàng mi dài rung nhẹ. Nhớ rõ thì sao chứ? Chuyện xưa đã theo gió thổi đi từ lâu rồi, không phải sao?
“Giai Ngưng, anh biết, em thích trà Bích Loa Xuân nhất. Cho nên, anh mới gọi điện thoại trước, mời quán trà này từ thành phố D sang đây. Đây chính là chi nhánh mới mở của Bích Loa Xuân Động Đình.”
Tiếng nói của anh khẽ run, trong giọng nói vô thức mang theo sự yêu thương, điều này làm cô hoảng hốt một phen. Tim của cô đập “thình thịch thình thịch”, giống như chú nai con đang lo lắng sợ hãi, hai má và lổ tai bắt đầu nóng lên.
Phản ứng này làm cho cô hoảng sợ, trong lúc ngượng ngùng, cầm chung trà lên, uống một ngụm nhỏ, cố che giấu rồi nói: “Em đã không uống trà Bích Loa Xuân rất nhiều năm rồi.”
Mi mắt cô rủ xuống, đột nhiên nhìn vào bên trong túi xách thấy di động đang rung mạnh. Đây là điện thoại dì Lưu cho cô. Không biết dì Lưu hay anh ấy gọi đến nữa.
Khi cô vừa nghĩ đến anh ấy, tim liền đập mạnh, cô vội đặt chung trà xuống, nói khẽ: “Trà em cũng uống rồi, lời bình cũng cho rồi. Bây giờ em đang có việc gấp, em phải đi trước đây.”
Bàn tay đang pha trà cho cô của Nam Hạo hơi dừng lại, niềm vui trong đôi mắt nhanh chóng biến thành vẻ cứng đờ. Cô, ngay cả một giây cũng không bằng lòng ở bên anh sao?
Cô thấy anh không trả lời, điện thoại trong túi xách vẫn tiếp tục rung. Cô biết, cuộc điện thoại này, chắc chắn không phải của dì Lưu. Phong cách cứ bám đuôi quấy nhiễu này, chắc chắn là Mạnh biến thái!
Khi cô định đứng dậy, bàn tay đang để trên chiếc bàn gỗ hồ đạo bị Nam Hạo nắm lại, Trong ánh mắt của anh hiện lên vẻ căng thẳng và bối rối. “Cho dù có việc gấp gì đi nữa, em cũng không nên nóng vội như thế. Khó khăn lắm mới đến được đây, uống xong chung trà đi cũng chưa muộn mà.”
Cô sức yếu, muốn giãy tay ra khỏi bàn tay to lớn của anh, nhưng anh vẫn nắm chặt không buông. Mặt cô đỏ bừng, cam chịu nhìn anh một cái rồi ngồi xuống, né tránh ánh mắt nặng trĩu của anh đang nhìn cô chăm chú, cúi đầu không nói gì.
Hai mắt Nam Hạo nheo lại, chăm chút nhìn người con gái ngồi bên dưới ánh đèn dịu dàng. Cô cúi đầu, hai má trắng noãn, ở trên lổ tai, trên cổ có một màu hồng phấn vô cùng quyến rũ. Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn dễ đỏ mặt đến vậy!
“Em, em có khoẻ không.” Anh vẫn nắm chặt lấy tay cô không chịu buông, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Cô chỉ cúi thấp đầu, không trả lời anh.
Trong lòng anh vùng vẫy tranh đấu một phen, nghĩ đến những lời Tống Hồng đề cập đến lúc sáng, bèn thẳng thắn bộc lộ với cô: “Giai Ngưng à, ai đi vào cuộc đời mình, là do vận mệnh quyết định. Nhưng, ai dừng lại trong cuộc đời mình, lại do chính mình quyết định. Cho nên, anh muốn cầu xin em hãy dừng lại trong cuộc đời anh, có được không em?”
Cô ngỡ ngàng khi nghe anh nói lời bộc bạch đó, ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ sửng sốt.
“Giai Ngưng, năm đó anh đã đánh mất em, anh ân hận đến tận bây giờ. Cho nên, anh muốn cầu xin em, tha thứ cho anh năm đó không làm rõ trắng đen đã oán trách em. Giai Ngưng à, anh xin lỗi em.” Bên trong mắt anh đầy vẻ chân thành, thành khẩn.
Khoé mắt của cô chợt cảm thấy cay xè, cô gắng đè nén để nước mắt không chảy xuống. Thừa dịp cô rút tay đang bị anh nắm chặt, bưng chung trà ở trước mặt uống hết, uống một hơi, lại bị sặc, ho liên tục vài tiếng.
“Em uống từ từ thôi.” Ở bên đầu bên kia của chiếc bàn gỗ hồ đào, anh vội vàng đứng dậy, tiện thể ngồi ở bên cạnh cô, một tay cầm lấy chung trà trong tay cô, tay còn lại vỗ nhẹ vào lưng cô, nói: “Bây giờ em cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Cuối cùng cô cũng dừng ho, cũng vì cơn ho mà nước mắt cô chảy xuống.
Biết bao nhiêu năm đã trôi qua, cuối cùng cô cũng nghe được lời xin lỗi từ anh, cứ như đã trôi qua mấy kiếp vậy! Anh năm đó, nếu có thể nghe cô giải thích dù chỉ một giây thôi, có lẽ có rất nhiều chuyện của ngày hôm nay đã không như vậy rồi, không phải sao?
Cô ngước đôi mắt rưng rưng nước mắt, nhìn vào gường mặt đầy vẻ lo lắng của anh, khoé miệng nhếch lên, nở một nụ cười tự giễu: “Thực ra, em cũng có lỗi. Năm đó, nếu như em tìm anh thương lượng, có lẽ sẽ không xảy ra hiểu lầm như vậy. Em xin lỗi!”
Một nụ cười lúm đống tiền tựa như đoá hoa lê, trong chớp mắt đã mở ra tình cảm dịu dàng trong lòng Nam Hạo. Anh nắm lấy tay cô, nói với vẻ xúc động: “Giai Ngưng à, anh biết, em vẫn còn yêu anh, đúng không? Chúng ta bắt đầu lại, có được không em?”
Trong lúc cô không biết phải trả lời như thế nào, trong đầu đột nhiên hiện lên ánh mắt ai oán của Tống Diễm. Cô dùng sức giãy tay ra khỏi tay anh, liên tục lắc đầu nói: “Không được, không được, Tống Diễm, Tống Diễm phải làm sao?”
“Ngốc à, anh và Tống Diễm không còn bên nhau nữa. Bọn anh đã chia tay từ lâu rồi.”
“Nhưng, lần trước em nghe được, cuộc đối thoại giữa anh và Tống Hồng, Xin lỗi, không phải em muốn nghe lén, em chỉ tình cờ nghe được thôi. Tống Hồng nói, thần kinh của Tống Diễm bây giờ không được bình thường.”
Trong ánh mắt của Nam Hạo có một vẻ lạnh lùng nghiêm nghị lướt qua không dễ gì phát hiện được, nhưng trên gương mặt vẫn tỏ ra dịu dàng: “Em ngốc thật, em biết tại sao thần kinh của Tống Diễm lại có vấn đề như vậy không? Bởi vì cô ta biết cô ta đã hãm hại em, cô ta chịu không được sự giày vò của lương tâm.”
“Anh nói thật chứ?” Cô ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, trong anh mắt của anh đều là vẻ bình thản.
“Em biết tại sao lúc đó anh lại có mặt tại khách sạn KING’S ROSE không? Lúc đó anh gọi điện thoại cho em nhưng em không nhận. Anh lại gọi điện thoại cho Tống Diễm, cô ta nói chuyện cứ ấp ấp mở mở, mới làm cho anh nghi ngờ. Sau đó, anh theo cô ta đến khách sạn, mới thấy cảnh đó. Khi đó, em bảo cô ta nói sự thật, cô ta lại không nói. Trong lúc anh tức giận, mới đẩy cửa bỏ đi.”
Lời giải thích của anh giống như những gì cô đã nghĩ, cô gật đầu, trong lòng có một cảm giác thanh thản như được giải oan.
Nam Hạo thừa dịp đưa tay ra, kéo vai cô, ôm vào trong lòng.
Anh ôm cô vào lòng, cô nhắm mắt lại, trong lòng hoảng loạn. Nhưng cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trong lòng hiện lên vẻ mặt dữ tợn của Mạnh biết thái, cô hoảng hốt mở hai mắt ra, đẩy Nam Hạo ra.
Nam Hạo không hiểu tại sao mặt cô đột nhiên trở nên trắng bệch, liền hỏi cô bằng vẻ quan tâm: “Giai Ngưng, em sao vậy?”
“Xin lỗi, Nam Hạo, em không thể ở bên anh được. Em, em….”
“Giai Ngưng, tại sao vậy?” Anh nhìn cô không chớp mắt.
“Em, em…” Cô nhất thời nói không nền lời.
“Có phải vì Mạnh Phi Phàm không?” Mặt mày anh đen thui, cuối cùng hỏi câu đó.
“Cũng không hoàn toàn là phải.” Cô cúi đầu, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Cô làm sao có thể nói cho anh biết, cô đang giúp Mạnh biến thái chữa trị chứng bệnh kia chứ. Mặc dù không liên quan việc xảy ra quan hệ, nhưng trong quá trình chữa trị, chuyện thân mật giữa hai người có thể hơn cả người yêu.
“Không hoàn toàn là phải, vậy có phải em còn có nguyên nhân khác, đúng không?” Anh cố nén giận rồi gầm lên một câu.
“Không liên quan đến anh ấy, mà nguyên nhân ở em. Dù sao chúng ta cũng đã chia tay nhiều năm rồi, sau khi chia tay, cuộc sống của mỗi chúng ta đều thay đổi. Bây giờ anh là CEO của tập đoàn lớn, còn em không là gì cả. Gia đình anh vinh quang hiển hách, mà em chỉ sống trong một gia đình bình thường. Giữa hai chúng ta chênh lệch nhau quá xa rồi.” Trong lúc hoảng loạn, cô cuối cùng cũng tìm ra được lý do thích hợp để từ chối.
“Giai Ngưng, điều này không phải lý do. Nếu như em cảm thấy đây là lý do, thì gia đình ông già Mạnh Phi Phàm kia sẽ chấp nhận em sao? Hơn nữa, Mạnh Phi Phàm một tên cầm thú trăng hoa. Khoảng thời gian trước không phải ngày nào cũng có chuyện tai tiếng của anh ta với mấy cô người mẫu sao? Em là một cô gái bình thường, em có thể chấp nhận một tên trăng hoa như vậy sao?”
“Em và Mạnh Phi Phàm không giống như những gì anh nghĩ đâu.” Cô hít mũi một hơi, trong lòng đầy rối rắm. Cô luôn nhắc nhở mình, bây giờ cô lấy danh nghĩ là bác sĩ tâm lý để tiếp xúc với Mạnh Phi Phàm. Nếu khả năng nào đó của anh ta chữa trị được rồi, anh ta sẽ không cần cô nữa.
“Bé ngốc à, anh là đàn ông, anh làm không hiểu được cách nghĩ của những người đàn ông khác. Anh đã để mất em một lần, bao năm qua, không lúc nào anh không nhớ đến em. Anh từng thề với trời, nếu trời cao cho anh thêm một cơ hội nữa, anh nhất định sẽ không để mất em lần nữa.”
Trước lời nói chân thành chứa đầy tình cảm của Nam Hạo, trước lời bộc bạch đầy chung tình của anh, Diệp Giai Ngưng nhớ đến những ngày tháng mình mỗi ngày đều chờ Weibo của anh, ngồi đoán xem trong lòng anh đang nghĩ gì. Nhưng giờ phút này khi anh đã bộc bạch hết nỗi lòng mình, chẳng phải đó là những gì cô ngày ngày mơ tưởng đến sao?
Nếu mình vẫn luôn chờ mong được ở bên anh, tại sao phải quay lưng với trái tim của mình, từ chối lời đề nghị của anh? Trái tim cô trôi dạt quá lâu rồi, quá mệt mỏi. Nếu anh hồi tâm chuyển ý, tại sao không thể cho anh, cũng như cho chính mình thêm một cơ hội?
Cô nghĩ kỹ điều này, tính gật đầu, thì nghe thấy có tiếng người xông mạnh vào cửa của phòng trà, một tiếng gào thét tên mình ở cửa vang lên: “Giai Giai, quả nhiên em ở đây.”
Trong lúc hoảng hốt cô lại nghe thấy có ai đó gọi nhủ danh của cô, tiếng nói này sao quen thuộc vậy nhỉ?
Cô nhìn về cánh cửa theo bản năng, chỉ nhìn một cái, cô sửng sờ cả người.
Mạnh Phi Phàm đang đứng ở cửa, lông mày nhíu lại, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm Nam Hạo, trong ánh mắt đầy tức giận, giọng điệu vô cùng bá đạo: “Tôi không ngờ rằng, cậu dám dòm ngó người phụ nữ của tôi. Gan cậu cũng không nhỏ đâu nhỉ, chàng trai trẻ.”
Còn chưa dứt câu, anh đã bước vào, tự tiện đi đến bên người Diệp Giai Ngưng, nở nụ cười quyến rũ chết người: “Cục cưng à, anh đến đón em về nhà.”
Cuối thu, thời tiết vào buổi chiều có hơi se lạnh, tại “Câu lạc bộ trà đạo” ngoại ô thành phố G.
Một làn gió tươi mát thổi ngang qua rừng trúc xanh biếc, tạo nên những tiếng xào xạc. Làn gió nhẹ lại chui vào trong cửa sổ hình vuông bằng gỗ, mang theo mùi thơm phảng phất của cỏ cây, xuyên qua căn phòng tràn ngập mùi thơm mát của trà.
Diệp Giai Ngưng hít một hơi thật sâu mùi thơm vào mũi, những căng thẳng trong lòng mới ngui ngoai được đôi chút.
Cô không định đến buổi hẹn này. Nhưng, Nam Hạo gọi điện thoại cho cô, nói nếu cô không đến, anh sẽ đến nhà họ Mạnh đón cô. Cô vội vàng từ chối. Cô biết Mạnh Phi Phàm và Nam Hạo đang cạnh tranh khốc liệt trên thương trường, nếu cô đi với anh trước bao nhiêu con mắt của những người trong nhà họ Mạnh, e rằng người ta sẽ có chuyện để bàn tán xôn xao.
Cho nên, cô đồng ý để anh đợi cô ở công viên bên bờ hồ.
Ăn xong bữa trưa, cô nói với dì Lưu, trong nhà xảy ra chút chuyện, cô phải chạy về nhà một chuyến. Dì Lưu lập tức gọi tài xế chở cô về nhà. Cô xuống xe ở trước cổng chung cư, đi vòng ra cổng sau, chạy thẳng đến công viên.
Nam Hạo đã đứng đợi cô từ lâu, nhìn thấy cô đến, liền dẫn cô đến thẳng “Câu lạc bộ trà đạo” này.
Cô ngồi xếp bằng bên cái bàn thấp chân làm bằng gỗ hồ đào, âm thầm nhìn chăm chú Nam Hạo ngồi trước mặt.
Bên dưới ánh đèn dịu dàng bên trong phòng, bàn tay thon dài của anh sử dụng thành thạo các dụng cụ pha trà. Trên gương mặt anh tuấn, vẻ mặt tỏ ra rất cẩn thận và nghiêm túc, dường như sử dụng những vật dụng quý giá vậy.
Sau vài giây, lá trà Bích Loa Xuân màu trắng bạc ẩn xanh, cuộn thành hình xoắn ốc từ từ cũng nở ra, nổi trên màu nước xanh biếc.
“Giai Ngưng à, đây là trà Bích Loa Xuân vừa được sản xuất ở Động Đình Hồ, em nếm thử xem mùi vị như thế nào?” Anh cẩn thận cầm chun trà sứ trắng nho nhỏ bằng ngón tay cái và ngón trỏ, nhẹ nhàng đặt trước mặt cô, căn dặn bằng giọng dịu dàng: “Cẩn thận kẻo bỏng nhé.”
Tiếng nói dịu dàng của anh, gợi lại hồi ức đã chôn sâu trong lòng cô.
Ngày sinh nhật năm hai mươi tuổi đó, anh dẫn cô đi đến một quán trà được trang trí theo kiểu Trung Quốc ở phố người Hoa. Anh giống như nhà ảo thuật vậy, pha cho cô một cốc trà Bích Loa Xuân tươi mát dịu ngọt, lúc cẩn thận đưa trà cho cô, cũng căn dặn cô dịu dàng như vậy, “Cẩn thận kéo bỏng nhé.”
Lúc đó, cô giả vờ giận dữ, một chung trà Bích Loa Xuân, đố bạn mất hết bao nhiêu đô? Lúc đó cô cho rằng anh đã tốn hết một tháng tiền sinh hoạt phí mà anh đã chắt chiu để dành, để xài xa xỉ một bữa với cô.
Anh lại lắc đầu, chỉ nói: Muốn có được một nụ cười của người đẹp, dù có quý cho bao nhiêu anh cũng bằng lòng trả.
Cô khi đó, tâm hồn ngây thơ trong sáng, ngửi thấy mùi trà tràn ngập căn phòng, còn có sự yêu thương của anh, cho rằng mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian.
Thời gian trôi qua, mọi chuyện cũng đã thay đổi, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy đó là một khoảng thời gian lãng mạn mà chua xót.
“Em sao thế? Không thích sao?” Giọng nói chất chứa vẻ căng thẳng của anh đã kéo cô ra khỏi hồi ức xa xôi đó.
Cô lắc đầu mỉm cười, bưng chung trà lên, để ở trước mũi, hít sâu một hơi, mùi trà ngào ngạt! Uống một ngụm nhỏ, tươi mát dịu ngọt, mùi thơm ngát chạy thẳng vào lòng, không nén được cất một tiếng khen ngợi: “Tài pha trà của anh vẫn tuyệt như vậy.”
“Bao nhiêu năm đã trôi qua, em vẫn còn nhớ rõ tài pha trà của anh sao?” Anh ngẩng đầu, vẻ mừng thầm đang nhảy nhót trong đôi mắt trĩu nặng của anh.
Cô “ừm” nhẹ một tiếng, ánh mắt dừng lại ở nước trà màu xanh biếc bên trong chung trà sứ trắng, hàng mi dài rung nhẹ. Nhớ rõ thì sao chứ? Chuyện xưa đã theo gió thổi đi từ lâu rồi, không phải sao?
“Giai Ngưng, anh biết, em thích trà Bích Loa Xuân nhất. Cho nên, anh mới gọi điện thoại trước, mời quán trà này từ thành phố D sang đây. Đây chính là chi nhánh mới mở của Bích Loa Xuân Động Đình.”
Tiếng nói của anh khẽ run, trong giọng nói vô thức mang theo sự yêu thương, điều này làm cô hoảng hốt một phen. Tim của cô đập “thình thịch thình thịch”, giống như chú nai con đang lo lắng sợ hãi, hai má và lổ tai bắt đầu nóng lên.
Phản ứng này làm cho cô hoảng sợ, trong lúc ngượng ngùng, cầm chung trà lên, uống một ngụm nhỏ, cố che giấu rồi nói: “Em đã không uống trà Bích Loa Xuân rất nhiều năm rồi.”
Mi mắt cô rủ xuống, đột nhiên nhìn vào bên trong túi xách thấy di động đang rung mạnh. Đây là điện thoại dì Lưu cho cô. Không biết dì Lưu hay anh ấy gọi đến nữa.
Khi cô vừa nghĩ đến anh ấy, tim liền đập mạnh, cô vội đặt chung trà xuống, nói khẽ: “Trà em cũng uống rồi, lời bình cũng cho rồi. Bây giờ em đang có việc gấp, em phải đi trước đây.”
Bàn tay đang pha trà cho cô của Nam Hạo hơi dừng lại, niềm vui trong đôi mắt nhanh chóng biến thành vẻ cứng đờ. Cô, ngay cả một giây cũng không bằng lòng ở bên anh sao?
Cô thấy anh không trả lời, điện thoại trong túi xách vẫn tiếp tục rung. Cô biết, cuộc điện thoại này, chắc chắn không phải của dì Lưu. Phong cách cứ bám đuôi quấy nhiễu này, chắc chắn là Mạnh biến thái!
Khi cô định đứng dậy, bàn tay đang để trên chiếc bàn gỗ hồ đạo bị Nam Hạo nắm lại, Trong ánh mắt của anh hiện lên vẻ căng thẳng và bối rối. “Cho dù có việc gấp gì đi nữa, em cũng không nên nóng vội như thế. Khó khăn lắm mới đến được đây, uống xong chung trà đi cũng chưa muộn mà.”
Cô sức yếu, muốn giãy tay ra khỏi bàn tay to lớn của anh, nhưng anh vẫn nắm chặt không buông. Mặt cô đỏ bừng, cam chịu nhìn anh một cái rồi ngồi xuống, né tránh ánh mắt nặng trĩu của anh đang nhìn cô chăm chú, cúi đầu không nói gì.
Hai mắt Nam Hạo nheo lại, chăm chút nhìn người con gái ngồi bên dưới ánh đèn dịu dàng. Cô cúi đầu, hai má trắng noãn, ở trên lổ tai, trên cổ có một màu hồng phấn vô cùng quyến rũ. Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn dễ đỏ mặt đến vậy!
“Em, em có khoẻ không.” Anh vẫn nắm chặt lấy tay cô không chịu buông, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Cô chỉ cúi thấp đầu, không trả lời anh.
Trong lòng anh vùng vẫy tranh đấu một phen, nghĩ đến những lời Tống Hồng đề cập đến lúc sáng, bèn thẳng thắn bộc lộ với cô: “Giai Ngưng à, ai đi vào cuộc đời mình, là do vận mệnh quyết định. Nhưng, ai dừng lại trong cuộc đời mình, lại do chính mình quyết định. Cho nên, anh muốn cầu xin em hãy dừng lại trong cuộc đời anh, có được không em?”
Cô ngỡ ngàng khi nghe anh nói lời bộc bạch đó, ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ sửng sốt.
“Giai Ngưng, năm đó anh đã đánh mất em, anh ân hận đến tận bây giờ. Cho nên, anh muốn cầu xin em, tha thứ cho anh năm đó không làm rõ trắng đen đã oán trách em. Giai Ngưng à, anh xin lỗi em.” Bên trong mắt anh đầy vẻ chân thành, thành khẩn.
Khoé mắt của cô chợt cảm thấy cay xè, cô gắng đè nén để nước mắt không chảy xuống. Thừa dịp cô rút tay đang bị anh nắm chặt, bưng chung trà ở trước mặt uống hết, uống một hơi, lại bị sặc, ho liên tục vài tiếng.
“Em uống từ từ thôi.” Ở bên đầu bên kia của chiếc bàn gỗ hồ đào, anh vội vàng đứng dậy, tiện thể ngồi ở bên cạnh cô, một tay cầm lấy chung trà trong tay cô, tay còn lại vỗ nhẹ vào lưng cô, nói: “Bây giờ em cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Cuối cùng cô cũng dừng ho, cũng vì cơn ho mà nước mắt cô chảy xuống.
Biết bao nhiêu năm đã trôi qua, cuối cùng cô cũng nghe được lời xin lỗi từ anh, cứ như đã trôi qua mấy kiếp vậy! Anh năm đó, nếu có thể nghe cô giải thích dù chỉ một giây thôi, có lẽ có rất nhiều chuyện của ngày hôm nay đã không như vậy rồi, không phải sao?
Cô ngước đôi mắt rưng rưng nước mắt, nhìn vào gường mặt đầy vẻ lo lắng của anh, khoé miệng nhếch lên, nở một nụ cười tự giễu: “Thực ra, em cũng có lỗi. Năm đó, nếu như em tìm anh thương lượng, có lẽ sẽ không xảy ra hiểu lầm như vậy. Em xin lỗi!”
Một nụ cười lúm đống tiền tựa như đoá hoa lê, trong chớp mắt đã mở ra tình cảm dịu dàng trong lòng Nam Hạo. Anh nắm lấy tay cô, nói với vẻ xúc động: “Giai Ngưng à, anh biết, em vẫn còn yêu anh, đúng không? Chúng ta bắt đầu lại, có được không em?”
Trong lúc cô không biết phải trả lời như thế nào, trong đầu đột nhiên hiện lên ánh mắt ai oán của Tống Diễm. Cô dùng sức giãy tay ra khỏi tay anh, liên tục lắc đầu nói: “Không được, không được, Tống Diễm, Tống Diễm phải làm sao?”
“Ngốc à, anh và Tống Diễm không còn bên nhau nữa. Bọn anh đã chia tay từ lâu rồi.”
“Nhưng, lần trước em nghe được, cuộc đối thoại giữa anh và Tống Hồng, Xin lỗi, không phải em muốn nghe lén, em chỉ tình cờ nghe được thôi. Tống Hồng nói, thần kinh của Tống Diễm bây giờ không được bình thường.”
Trong ánh mắt của Nam Hạo có một vẻ lạnh lùng nghiêm nghị lướt qua không dễ gì phát hiện được, nhưng trên gương mặt vẫn tỏ ra dịu dàng: “Em ngốc thật, em biết tại sao thần kinh của Tống Diễm lại có vấn đề như vậy không? Bởi vì cô ta biết cô ta đã hãm hại em, cô ta chịu không được sự giày vò của lương tâm.”
“Anh nói thật chứ?” Cô ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, trong anh mắt của anh đều là vẻ bình thản.
“Em biết tại sao lúc đó anh lại có mặt tại khách sạn KING’S ROSE không? Lúc đó anh gọi điện thoại cho em nhưng em không nhận. Anh lại gọi điện thoại cho Tống Diễm, cô ta nói chuyện cứ ấp ấp mở mở, mới làm cho anh nghi ngờ. Sau đó, anh theo cô ta đến khách sạn, mới thấy cảnh đó. Khi đó, em bảo cô ta nói sự thật, cô ta lại không nói. Trong lúc anh tức giận, mới đẩy cửa bỏ đi.”
Lời giải thích của anh giống như những gì cô đã nghĩ, cô gật đầu, trong lòng có một cảm giác thanh thản như được giải oan.
Nam Hạo thừa dịp đưa tay ra, kéo vai cô, ôm vào trong lòng.
Anh ôm cô vào lòng, cô nhắm mắt lại, trong lòng hoảng loạn. Nhưng cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trong lòng hiện lên vẻ mặt dữ tợn của Mạnh biết thái, cô hoảng hốt mở hai mắt ra, đẩy Nam Hạo ra.
Nam Hạo không hiểu tại sao mặt cô đột nhiên trở nên trắng bệch, liền hỏi cô bằng vẻ quan tâm: “Giai Ngưng, em sao vậy?”
“Xin lỗi, Nam Hạo, em không thể ở bên anh được. Em, em….”
“Giai Ngưng, tại sao vậy?” Anh nhìn cô không chớp mắt.
“Em, em…” Cô nhất thời nói không nền lời.
“Có phải vì Mạnh Phi Phàm không?” Mặt mày anh đen thui, cuối cùng hỏi câu đó.
“Cũng không hoàn toàn là phải.” Cô cúi đầu, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Cô làm sao có thể nói cho anh biết, cô đang giúp Mạnh biến thái chữa trị chứng bệnh kia chứ. Mặc dù không liên quan việc xảy ra quan hệ, nhưng trong quá trình chữa trị, chuyện thân mật giữa hai người có thể hơn cả người yêu.
“Không hoàn toàn là phải, vậy có phải em còn có nguyên nhân khác, đúng không?” Anh cố nén giận rồi gầm lên một câu.
“Không liên quan đến anh ấy, mà nguyên nhân ở em. Dù sao chúng ta cũng đã chia tay nhiều năm rồi, sau khi chia tay, cuộc sống của mỗi chúng ta đều thay đổi. Bây giờ anh là CEO của tập đoàn lớn, còn em không là gì cả. Gia đình anh vinh quang hiển hách, mà em chỉ sống trong một gia đình bình thường. Giữa hai chúng ta chênh lệch nhau quá xa rồi.” Trong lúc hoảng loạn, cô cuối cùng cũng tìm ra được lý do thích hợp để từ chối.
“Giai Ngưng, điều này không phải lý do. Nếu như em cảm thấy đây là lý do, thì gia đình ông già Mạnh Phi Phàm kia sẽ chấp nhận em sao? Hơn nữa, Mạnh Phi Phàm một tên cầm thú trăng hoa. Khoảng thời gian trước không phải ngày nào cũng có chuyện tai tiếng của anh ta với mấy cô người mẫu sao? Em là một cô gái bình thường, em có thể chấp nhận một tên trăng hoa như vậy sao?”
“Em và Mạnh Phi Phàm không giống như những gì anh nghĩ đâu.” Cô hít mũi một hơi, trong lòng đầy rối rắm. Cô luôn nhắc nhở mình, bây giờ cô lấy danh nghĩ là bác sĩ tâm lý để tiếp xúc với Mạnh Phi Phàm. Nếu khả năng nào đó của anh ta chữa trị được rồi, anh ta sẽ không cần cô nữa.
“Bé ngốc à, anh là đàn ông, anh làm không hiểu được cách nghĩ của những người đàn ông khác. Anh đã để mất em một lần, bao năm qua, không lúc nào anh không nhớ đến em. Anh từng thề với trời, nếu trời cao cho anh thêm một cơ hội nữa, anh nhất định sẽ không để mất em lần nữa.”
Trước lời nói chân thành chứa đầy tình cảm của Nam Hạo, trước lời bộc bạch đầy chung tình của anh, Diệp Giai Ngưng nhớ đến những ngày tháng mình mỗi ngày đều chờ Weibo của anh, ngồi đoán xem trong lòng anh đang nghĩ gì. Nhưng giờ phút này khi anh đã bộc bạch hết nỗi lòng mình, chẳng phải đó là những gì cô ngày ngày mơ tưởng đến sao?
Nếu mình vẫn luôn chờ mong được ở bên anh, tại sao phải quay lưng với trái tim của mình, từ chối lời đề nghị của anh? Trái tim cô trôi dạt quá lâu rồi, quá mệt mỏi. Nếu anh hồi tâm chuyển ý, tại sao không thể cho anh, cũng như cho chính mình thêm một cơ hội?
Cô nghĩ kỹ điều này, tính gật đầu, thì nghe thấy có tiếng người xông mạnh vào cửa của phòng trà, một tiếng gào thét tên mình ở cửa vang lên: “Giai Giai, quả nhiên em ở đây.”
Trong lúc hoảng hốt cô lại nghe thấy có ai đó gọi nhủ danh của cô, tiếng nói này sao quen thuộc vậy nhỉ?
Cô nhìn về cánh cửa theo bản năng, chỉ nhìn một cái, cô sửng sờ cả người.
Mạnh Phi Phàm đang đứng ở cửa, lông mày nhíu lại, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm Nam Hạo, trong ánh mắt đầy tức giận, giọng điệu vô cùng bá đạo: “Tôi không ngờ rằng, cậu dám dòm ngó người phụ nữ của tôi. Gan cậu cũng không nhỏ đâu nhỉ, chàng trai trẻ.”
Còn chưa dứt câu, anh đã bước vào, tự tiện đi đến bên người Diệp Giai Ngưng, nở nụ cười quyến rũ chết người: “Cục cưng à, anh đến đón em về nhà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook