Yêu Một Kẻ Giả Tạo
-
Chương 7
Cô đang không thương tiếc bản thân mình. Cô đang làm cho bản thân mình thêm đau, nhưng tại sao? Tình yêu là thứ dễ làm người ta ngu ngốc nhất.
Thời gian hai năm lặng lẽ trôi qua, từng ngày từng ngày như hàng thế kỉ. Anh vẫn không quan tâm cô nhiều như ngày nào, cô vẫn không khá hơn tí nào. Vẫn ngày ngày chờ đợi, ngày ngày nuôi hi vọng mỏng manh sẽ được anh nhắn tin, sẽ được anh gọi điện và anh sẽ quay về. Yêu thương tuy vỡ vụn nhưng tình yêu trong cô không thay đổi.
Hôm nay bầu trời chói chang, oi bức nhưng cô vẫn nheo mắt nhìn lên. Thói quen vẫn không thay đổi, hễ bước ra đường dù trời mưa to hay nắng gắt Uyển Băng vẫn không thể không nhìn. Cô hôm nay là ngày nghỉ, không muốn nhốt mình trong phòng mãi, ra khỏi nhà và tận hưởng nắng trời.
Hai năm, một khoảng thời gian đủ để làm mọi thứ thay đổi. Tiểu Mỹ và Phong Hạo đã kết hôn với nhau từ đầu năm, cô bạn cũng không còn làm trong tiệm bánh ngày nào, đã theo Phong Hạo làm việc trong một công ty bất động sản vừa thành lập. Và cuối cùng thế giới này cũng quay lưng lại với cô, cha mẹ không còn, bạn bè thân thích không có, chỉ còn trông ngóng người ở nơi xa.
Uyển Băng ngồi xuống thềm hoa đối diện với quán cà phê trông có vẻ yên tĩnh nhưng đông người ra vào. Những người đi đường cứ việc an nhiên lướt qua mặt cô, Uyển Băng vẫn cứ an nhiên đưa mắt nhìn người đi đường. Một vài chàng trai khẽ khựng lại nhìn cô, nhưng chỉ sau cái nhìn lạnh lẽo và có ý mỉa mai của cô liền nhanh chóng bước đi. Gương mặt trắng trẻo hơi ửng lên vì ánh mặt trời không biểu lộ một xúc cảm nào, đôi môi mím lại thành một đường thẳng hồng hồng, đôi mắt đảo hết phía này sang phía khác nhìn xung quanh.
Ở phía xa một cặp tình nhân hết sức ân ái, cô gái mang đôi giày cao gót đỏ như màu son môi, hàng mi dày được đánh mascara đen đậm, mái tóc dài bồng bềnh uốn lượn xõa ngang eo. Cô gái đầy yêu kiều đang ôm cánh tay của một chàng trai tuấn tú, mặc một bộ âu phục càng tôn lên vẻ thanh lịch, đôi giày da bóng loáng cho thấy anh không phải không khá giả. Nhưng cặp đôi ấy thu hút ánh nhìn từ cô rất nhiều vì một lý do: Chàng trai ấy là Phúc Thần.
Gương mặt thất thần, đôi đồng tử mở to, dáng ngồi hơi nghiêng, dường như cô không còn vững tinh thần nữa mà ngồi ngay thẳng. Bàn tay nắm thật chặt vào gấu quần, cô im lặng vài giây rồi quyết định đi về phía anh.
"Anh về rồi sao?"- Cô hỏi anh, cố nở nụ cười tươi.
"Thần! Cô ta là ai vậy?"- Cô gái bên cạnh chu môi, nũng nịu, ánh mắt khó chịu nhìn cô.
"Anh không biết."- Anh đáp một cách lạnh lẽo, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô.
Và thế là Phúc Thần và cô gái kia lướt qua cô. Uyển Băng đứng như trời trồng, mắt vẫn nhìn về phía hai người.
"Anh không quen tôi sao? Anh không nhận ra tôi sao? Anh khiến tôi như một con ngốc trước mặt cô ta sao? Anh làm như tôi là loại người "thấy sang bắt quàng làm họ" sao?"- Cô mím môi, nước mắt như chực trào. -"Phúc Thần, hãy quay lại nói với em là không phải đi. Em nhất định sẽ tin anh mà."
Nhưng ông trời đã không cho cô niềm tin đó. Phúc Thần không quay lại, vẫn tiếp tục đi bên cạnh cô gái kia.
Cả ngày hôm đó, cô không bước ra khỏi nhà lần nào nữa, cô cũng không nghe máy hay nhắn tin với ai cả. Uyển Băng chỉ biết nhốt mình trong phòng, thẫn thờ mặc cho hàng nước mắt chảy dài.
Tối hôm đó, tầm 11 giờ, trời mưa tầm tã cùng với màn đêm bao phủ càng khiến cô thêm não lòng. Bỗng dưng chuông cửa reo lên, cô vẫn ngồi im lặng, nó lại không chịu khuất phục tiếp tục reo, cô vẫn cứ ngồi đó. Nhưng lòng kiên nhẫn của người nhấn chuông cửa thật ghê gớm. Cô đành phải ngồi dậy, nhẹ nhàng xuống nhà. Là Phúc Thần! Người anh ướt đầy nước mưa, những lọn tóc ướt che phủ đôi mắt nâu đen sâu thẳm. Dù là trời mưa, ông trời vẫn ban cho anh nét đẹp ngày nào.
"Anh đến đây làm gì?"- Cô nói lạnh nhạt nhưng lòng thì đau như cắt.
"Anh đến thăm em."
"Đến thăm tôi? Chẳng phải lúc trưa anh đã nói là không quen tôi sao?"
"Anh... Anh xin lỗi. Đó là thư ký của đối tác nên..."
"Em hiểu rồi."- Cô lặng lẽ trút ra tiếng thở dài.
"Anh xin lỗi."- Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô.
"Không sao nhưng ít ra cũng phải nói với em một tiếng."
"Thôi, em cho anh vào nhà đi."
"Ừ. Vào nhà đi không thì bệnh."- Cô chợt nhớ, nhanh chóng kéo anh vào.
Lòng cô cũng hối hả rạo rực giống như tiếng mưa rơi ngoài kia, vẫn một phần lo lắng không phai mờ.
"Về rồi à?"- Tiểu Mỹ lau bàn kính, mắt nhìn bàn tay đang di chuyển, giọng nói hướng về phía Uyển Băng.
"Ừ. Mới hôm qua."- Uyển Băng ngồi xuống sofa, đưa mắt nhìn quanh nhà. -"Phong Hạo đâu?"
"Anh ấy đi gặp đối tác rồi."- Tiểu Mỹ cũng ngồi xuống chiếc sofa đơn đối diện.
"Cậu không đi làm sao?"
"Tớ ít khi đi lắm. Vì Phong Hạo không cho đi cùng. Trừ khi có cuộc họp quan trọng hay một cuộc gặp gỡ đối tác ở nhà hàng, bữa tiệc nào đấy."
"Công ty dạo này sao rồi?"- Cô vẫn nhìn Tiểu Mỹ trân trân như lâu ngày không gặp.
"Vừa mới thành lập nhưng đã nhận được một hợp đồng cũng không đến nỗi tệ."- Tiểu Mỹ vui không giấu giếm.
"Bao nhiêu?"
"Hai nghìn."- Tiểu Mỹ càng cười tươi.
"Mới thành lập mà như vậy là tốt rồi."
"Ừ. Tối nay rảnh không?"
"Tớ ăn tối cùng Phúc Thần."
"Ồ."- Một câu cảm thán nhưng có vẻ không mang ý nghĩa gì là cảm thán.
"Anh về rồi đây."- Một giọng nói vừa vui vừa mệt mỏi.
Cô vừa liếc mắt ra cửa thì nhanh chóng đứng dậy:
"Tớ về đây."
"Không ở lại chơi à?"- Tiểu Mỹ cũng đứng dậy theo.
"Tớ có việc rồi."- Nói chưa dứt câu, cô liếc mắt về phía Phong Hạo rồi lặng lẽ cúi đầu.
Cô bước vào nhà hàng ngày xưa, nó vẫn không có gì thay đổi, chỉ là cô không còn cảm giác ấm áp của ngày xưa.
Cô nhìn thấy anh ngồi ở vị trí cũ, không gấp gáp mà tiến lại phía anh. Vừa thấy cô, anh cười:
"Em muốn ăn gì?"
"Thế nào cũng được."- Cô kéo ghế ngồi xuống đối diện anh.
"Em không định ăn hải sản sao?"
Cô nghe xong bỗng dưng muốn cười mà cũng muốn khóc.
Thấy cô im lặng anh cũng không nói gì, chỉ quay sang nhìn người phục vụ và nói:
"Cho tôi hai phần bò bít tết."
Người phục vụ cúi đầu rồi quay đi.
Suốt bữa ăn cô không nói gì, anh cũng không nói gì. Anh hỏi cô, cô trả lời, không nói thêm lời thứ hai. Nếu anh im lặng cô cũng im lặng theo.
Nhà hàng mang vẻ lãng mạn, ấm áp. Bao quanh cô và anh là một bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.
Điện thoại của anh reo lên, anh nhanh chóng bắt máy, chỉ "Ừ ừ" vài tiếng rồi quay sang nhìn cô:
"Anh có việc bận, em có muốn anh chở về không?"
"Không cần đâu. Em ở đây ăn hết đã."
"Vậy... Lát nữa..."- Anh để tiền lên bàn ăn. "Em lấy tiền anh trả."
"Anh đi đi."
"Ừ."- Anh chỉ gật nhẹ đầu rồi quay đi.
****
Cherry Leo~~
Thời gian hai năm lặng lẽ trôi qua, từng ngày từng ngày như hàng thế kỉ. Anh vẫn không quan tâm cô nhiều như ngày nào, cô vẫn không khá hơn tí nào. Vẫn ngày ngày chờ đợi, ngày ngày nuôi hi vọng mỏng manh sẽ được anh nhắn tin, sẽ được anh gọi điện và anh sẽ quay về. Yêu thương tuy vỡ vụn nhưng tình yêu trong cô không thay đổi.
Hôm nay bầu trời chói chang, oi bức nhưng cô vẫn nheo mắt nhìn lên. Thói quen vẫn không thay đổi, hễ bước ra đường dù trời mưa to hay nắng gắt Uyển Băng vẫn không thể không nhìn. Cô hôm nay là ngày nghỉ, không muốn nhốt mình trong phòng mãi, ra khỏi nhà và tận hưởng nắng trời.
Hai năm, một khoảng thời gian đủ để làm mọi thứ thay đổi. Tiểu Mỹ và Phong Hạo đã kết hôn với nhau từ đầu năm, cô bạn cũng không còn làm trong tiệm bánh ngày nào, đã theo Phong Hạo làm việc trong một công ty bất động sản vừa thành lập. Và cuối cùng thế giới này cũng quay lưng lại với cô, cha mẹ không còn, bạn bè thân thích không có, chỉ còn trông ngóng người ở nơi xa.
Uyển Băng ngồi xuống thềm hoa đối diện với quán cà phê trông có vẻ yên tĩnh nhưng đông người ra vào. Những người đi đường cứ việc an nhiên lướt qua mặt cô, Uyển Băng vẫn cứ an nhiên đưa mắt nhìn người đi đường. Một vài chàng trai khẽ khựng lại nhìn cô, nhưng chỉ sau cái nhìn lạnh lẽo và có ý mỉa mai của cô liền nhanh chóng bước đi. Gương mặt trắng trẻo hơi ửng lên vì ánh mặt trời không biểu lộ một xúc cảm nào, đôi môi mím lại thành một đường thẳng hồng hồng, đôi mắt đảo hết phía này sang phía khác nhìn xung quanh.
Ở phía xa một cặp tình nhân hết sức ân ái, cô gái mang đôi giày cao gót đỏ như màu son môi, hàng mi dày được đánh mascara đen đậm, mái tóc dài bồng bềnh uốn lượn xõa ngang eo. Cô gái đầy yêu kiều đang ôm cánh tay của một chàng trai tuấn tú, mặc một bộ âu phục càng tôn lên vẻ thanh lịch, đôi giày da bóng loáng cho thấy anh không phải không khá giả. Nhưng cặp đôi ấy thu hút ánh nhìn từ cô rất nhiều vì một lý do: Chàng trai ấy là Phúc Thần.
Gương mặt thất thần, đôi đồng tử mở to, dáng ngồi hơi nghiêng, dường như cô không còn vững tinh thần nữa mà ngồi ngay thẳng. Bàn tay nắm thật chặt vào gấu quần, cô im lặng vài giây rồi quyết định đi về phía anh.
"Anh về rồi sao?"- Cô hỏi anh, cố nở nụ cười tươi.
"Thần! Cô ta là ai vậy?"- Cô gái bên cạnh chu môi, nũng nịu, ánh mắt khó chịu nhìn cô.
"Anh không biết."- Anh đáp một cách lạnh lẽo, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô.
Và thế là Phúc Thần và cô gái kia lướt qua cô. Uyển Băng đứng như trời trồng, mắt vẫn nhìn về phía hai người.
"Anh không quen tôi sao? Anh không nhận ra tôi sao? Anh khiến tôi như một con ngốc trước mặt cô ta sao? Anh làm như tôi là loại người "thấy sang bắt quàng làm họ" sao?"- Cô mím môi, nước mắt như chực trào. -"Phúc Thần, hãy quay lại nói với em là không phải đi. Em nhất định sẽ tin anh mà."
Nhưng ông trời đã không cho cô niềm tin đó. Phúc Thần không quay lại, vẫn tiếp tục đi bên cạnh cô gái kia.
Cả ngày hôm đó, cô không bước ra khỏi nhà lần nào nữa, cô cũng không nghe máy hay nhắn tin với ai cả. Uyển Băng chỉ biết nhốt mình trong phòng, thẫn thờ mặc cho hàng nước mắt chảy dài.
Tối hôm đó, tầm 11 giờ, trời mưa tầm tã cùng với màn đêm bao phủ càng khiến cô thêm não lòng. Bỗng dưng chuông cửa reo lên, cô vẫn ngồi im lặng, nó lại không chịu khuất phục tiếp tục reo, cô vẫn cứ ngồi đó. Nhưng lòng kiên nhẫn của người nhấn chuông cửa thật ghê gớm. Cô đành phải ngồi dậy, nhẹ nhàng xuống nhà. Là Phúc Thần! Người anh ướt đầy nước mưa, những lọn tóc ướt che phủ đôi mắt nâu đen sâu thẳm. Dù là trời mưa, ông trời vẫn ban cho anh nét đẹp ngày nào.
"Anh đến đây làm gì?"- Cô nói lạnh nhạt nhưng lòng thì đau như cắt.
"Anh đến thăm em."
"Đến thăm tôi? Chẳng phải lúc trưa anh đã nói là không quen tôi sao?"
"Anh... Anh xin lỗi. Đó là thư ký của đối tác nên..."
"Em hiểu rồi."- Cô lặng lẽ trút ra tiếng thở dài.
"Anh xin lỗi."- Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô.
"Không sao nhưng ít ra cũng phải nói với em một tiếng."
"Thôi, em cho anh vào nhà đi."
"Ừ. Vào nhà đi không thì bệnh."- Cô chợt nhớ, nhanh chóng kéo anh vào.
Lòng cô cũng hối hả rạo rực giống như tiếng mưa rơi ngoài kia, vẫn một phần lo lắng không phai mờ.
"Về rồi à?"- Tiểu Mỹ lau bàn kính, mắt nhìn bàn tay đang di chuyển, giọng nói hướng về phía Uyển Băng.
"Ừ. Mới hôm qua."- Uyển Băng ngồi xuống sofa, đưa mắt nhìn quanh nhà. -"Phong Hạo đâu?"
"Anh ấy đi gặp đối tác rồi."- Tiểu Mỹ cũng ngồi xuống chiếc sofa đơn đối diện.
"Cậu không đi làm sao?"
"Tớ ít khi đi lắm. Vì Phong Hạo không cho đi cùng. Trừ khi có cuộc họp quan trọng hay một cuộc gặp gỡ đối tác ở nhà hàng, bữa tiệc nào đấy."
"Công ty dạo này sao rồi?"- Cô vẫn nhìn Tiểu Mỹ trân trân như lâu ngày không gặp.
"Vừa mới thành lập nhưng đã nhận được một hợp đồng cũng không đến nỗi tệ."- Tiểu Mỹ vui không giấu giếm.
"Bao nhiêu?"
"Hai nghìn."- Tiểu Mỹ càng cười tươi.
"Mới thành lập mà như vậy là tốt rồi."
"Ừ. Tối nay rảnh không?"
"Tớ ăn tối cùng Phúc Thần."
"Ồ."- Một câu cảm thán nhưng có vẻ không mang ý nghĩa gì là cảm thán.
"Anh về rồi đây."- Một giọng nói vừa vui vừa mệt mỏi.
Cô vừa liếc mắt ra cửa thì nhanh chóng đứng dậy:
"Tớ về đây."
"Không ở lại chơi à?"- Tiểu Mỹ cũng đứng dậy theo.
"Tớ có việc rồi."- Nói chưa dứt câu, cô liếc mắt về phía Phong Hạo rồi lặng lẽ cúi đầu.
Cô bước vào nhà hàng ngày xưa, nó vẫn không có gì thay đổi, chỉ là cô không còn cảm giác ấm áp của ngày xưa.
Cô nhìn thấy anh ngồi ở vị trí cũ, không gấp gáp mà tiến lại phía anh. Vừa thấy cô, anh cười:
"Em muốn ăn gì?"
"Thế nào cũng được."- Cô kéo ghế ngồi xuống đối diện anh.
"Em không định ăn hải sản sao?"
Cô nghe xong bỗng dưng muốn cười mà cũng muốn khóc.
Thấy cô im lặng anh cũng không nói gì, chỉ quay sang nhìn người phục vụ và nói:
"Cho tôi hai phần bò bít tết."
Người phục vụ cúi đầu rồi quay đi.
Suốt bữa ăn cô không nói gì, anh cũng không nói gì. Anh hỏi cô, cô trả lời, không nói thêm lời thứ hai. Nếu anh im lặng cô cũng im lặng theo.
Nhà hàng mang vẻ lãng mạn, ấm áp. Bao quanh cô và anh là một bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.
Điện thoại của anh reo lên, anh nhanh chóng bắt máy, chỉ "Ừ ừ" vài tiếng rồi quay sang nhìn cô:
"Anh có việc bận, em có muốn anh chở về không?"
"Không cần đâu. Em ở đây ăn hết đã."
"Vậy... Lát nữa..."- Anh để tiền lên bàn ăn. "Em lấy tiền anh trả."
"Anh đi đi."
"Ừ."- Anh chỉ gật nhẹ đầu rồi quay đi.
****
Cherry Leo~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook