Yêu Một Kẻ Giả Tạo
-
Chương 4
"Tiểu Mỹ..."- Một giọng nói trầm nhưng yếu ớt vang lên.
"Anh..."- Tiểu Mỹ ngước mắt về phía cửa tiệm, đôi đồng tử mở to, đôi chân nhanh chóng chạy về phía cửa. -"Phong Hạo?"
Phong Hạo im lặng, chỉ khẽ cười.
"Anh đến đây làm gì? Đã hết sốt chưa?..."- Tiểu Mỹ lo lắng nhìn anh, giọng nói có phần trách cứ.
"Anh khá hơn rồi."- Anh đi về phía bàn tròn lúc nãy, vẫn giữ nguyên nụ cười. -"Anh chỉ muốn nhìn thấy em."
"Anh bị gì vậy? Nhìn thấy em mà khi nào không được."- Cô trách móc, ngồi xuống cạnh anh. -"Chiều nay em còn định đến nhà anh."
"Vậy sao? Vậy xem ra anh đến đây là không đúng rồi." Phong Hạo nhún vai, khẽ thở dài.
"Tiểu Mỹ... đây là..."- Diêu Mộc Ngãi đưa mắt nhìn Phong Hạo vẻ ái ngại.
"À, đây là Phong Hạo..."
"Tôi là bạn trai của cô ấy."- Anh lập tức cướp lời cô.
Tiểu Mỹ sửng sốt, giương đôi mắt to tròn nhìn anh.
"Vậy thì... Tôi xin phép."- Mộc Ngãi nhanh chóng đứng dậy, đẩy nhẹ ghế. -"Tớ về trước, có dịp nào rảnh rỗi tớ sẽ đến gặp cậu."
"Ơ... Nhưng mà. Chẳng phải cậu đến đây là có việc sao?"- Tiểu Mỹ ngạc nhiên, vội vã mở lời trước khi cô bạn rời khỏi quán.
"Tớ đi ngang qua đây, định ghé vào nghỉ trưa. Nhưng giờ tớ có việc rồi."- Diêu Mộc Ngãi cẩn thận giải thích.
"Vậy... hẹn gặp lại cậu."
Mộc Ngãi gật nhẹ đầu rồi thong thả bước ra khỏi tiệm, nhưng cũng có vẻ rất gấp gáp.
"Cô ấy cũng có ý tứ quá nhỉ?"- Phong Hạo nở nụ cười hiền.
"Giờ này nắng nóng, anh lại bị sốt mà lại ra đường vào giờ này. Anh thật không biết nghĩ."- Tiểu Mỹ nhìn anh, hàng mày nhíu lại.
"Trong đây cũng có máy lạnh mà."
"Đó không phải là vấn đề..."- Tiểu Mỹ cau có.
Trong khi Tiểu Mỹ trốn tránh trách nhiệm làm việc để trách móc Phong Hạo thì Uyển Băng đang mệt mỏi vừa ăn cơm vừa đưa mắt nhìn hai người trông có vẻ thân mật ở đằng kia, lâu lâu buông một câu thở dài. -"Làm việc không lo làm, ăn cơm không lo ăn, còn ở đó nói chuyện được..."
Trong lòng cô bây giờ có chút gì đó ghen tức với Tiểu Mỹ, hậm hực nhìn hai người. Bỗng trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Phúc Thần, tâm trạng cô khá hơn được phần nào. Cô mường tượng lúc cô và Phúc Thần cùng ăn tối, nó sẽ như thế nào? Lãng mạn? Hay vui vẻ, ấm áp? Cô hiện giờ chỉ một mực suy nghĩ đến đêm ăn tối giữa cô và Phúc Thần, không quan tâm mình đã ăn hết phần cơm trưa từ khi nào. Bất giác buông ra vài từ mà cô không nghĩ rằng mình sẽ nói:
"Tớ cũng hạnh phúc như cậu thôi..."
Vừa nói vừa cười, mãi vài giây sau cô mới nhận ra mình có phần hồ đồ, tiếp tục hướng mắt về phía "cặp đôi tình tứ" ở đằng kia, khẽ thở dài. Sau đó khóe miệng cô kéo lên, tạo thành nụ cười đầy ẩn ý, kèm theo một suy nghĩ.
"Nếu mình nói cho anh chàng thư sinh kia biết là Tiểu Mỹ cũng có vẻ thích Phúc Thần thì sao nhỉ?"
Nghĩ nghĩ một hồi cô thấy mình có lẽ ác quá, tự dưng lại đi phá hạnh phúc người khác chỉ vì mình chưa chạm tới được thứ gọi là hạnh phúc. Vắt óc nghĩ xong cô quyết định. Thôi thì sống như bao người được rồi, đừng biến mình thành kẻ tội đồ.
Cô hôm nay làm việc như để đầu óc treo ngược lên trời, chẳng mảy may suy nghĩ đến viễn cảnh trước mắt, mãi mông lung đến những phút giây sắp tới. Tiểu Mỹ cũng phải miễn cưỡng hết gọi tên cô lại khều khều cô để cô thu hồi ảo tưởng.
Đến khi tan làm, cô lật đật chạy ra khỏi cửa tiệm, đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh. Tiểu Mỹ thấy vậy đành buộc miệng:
"Tớ phải sang nhà Phong Hạo nên về trước nhé."
"Được được, cậu cứ việc."- Cô hướng ánh mắt về phía Tiểu Mỹ, nhưng trong âm giọng lại không hề mang vẻ quan tâm đến câu nói của cô bạn.
Tiểu Mỹ bất lực thở dài, sau đó nở nụ cười không hề mang rõ ý nghĩa gì, nhanh chóng quay người đi.
Cô chậm rãi bước từng bước trên lề đường, đôi mắt đen vẫn không ngừng hoạt động. Ẩn sâu bên trong đôi mắt đó thấp thoáng lên vài tia hi vọng pha lẫn một chút hạnh phúc. Dò tìm mãi, cuối cùng đôi chân cô khựng lại, đôi mắt mở to, dưới đáy mắt ánh lên niềm sung sướng khó tả. Cô bước chân, nửa đi nửa chạy về phía anh. Càng gần càng thấy rõ gương mặt anh, thấy rõ nụ cười tươi tắn trên môi anh. Thấy cô, anh cười hiền hòa, buông ra câu nói ấm áp mà cô chờ đợi:
"Xin lỗi đã để cô phải tìm."- Anh cười ái ngại.
"Không sao. Có lẽ hôm nay tôi tan làm sớm."
"Cô muốn ăn ở đâu?"- Anh cười hiền, nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Cô im lặng ngẫm nghĩ, vài giây sau buông ra một câu trả lời:
"Tôi muốn... ăn hải sản."- Vừa dứt lời cô lập tức quay sang nhìn anh.
Thoáng thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt anh, sau đó là vẻ bối rối nơi đáy mắt. Thấy mình có vẻ yêu cầu hơi quá liền lên tiếng, nhưng xem ra chẳng cứu chữa được gì:
"Tôi nghĩ có vài nhà hàng sẽ có."- Lại nhìn anh, thấy anh không trả lời liền bối rối. -"Chắc là tôi đòi hỏi hơi quá..."
"À... Không sao... Tôi biết một nhà hàng lớn gần đấy. Có thể sẽ có."
Thấy anh chiều chuộng mình, không có ý làm trái lời, cô ngay lập tức gật đầu, theo bước anh.
Bước vào không khí lãng mạn của nhà hàng, cô ngay lập tức ấn tượng. Ánh sáng dìu dịu lại còn điểm thêm vài ngọn nến ở góc bàn. Bên cạnh những khung cửa kính bóng loáng là những cánh hoa hồng rải dài. Khung cảnh thật sự làm cho người ta cảm thấy ấm áp nhưng lại nồng nhiệt, nhẹ nhàng nhưng lại say đắm, nhu tình.
Ngồi xuống đối diện anh, một người phục vụ vội vã bước ra bên cạnh bàn, lịch sự hỏi:
"Tiểu thư và thiếu gia đây muốn dùng gì?"
Nghe xong cô như muốn bật cười, ăn mặc như anh thì gọi là thiếu gia cũng đáng, nhưng ăn mặc như cô thì đến từ "quý cô" còn không xứng lại nói chi đến từ danh giá như "tiểu thư". Nhưng cô lại nhanh chóng gạt phắt cái ý nghĩ đó, nhẹ nhàng quay sang người phục vụ:
"Tôi muốn hải sản."
Câu nói lẫn âm giọng vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại khiến người phục vụ biến sắc, ánh nhìn vẻ chần chừ kèm theo giọng nói ái ngại:
"Thưa tiểu thư. Cô có nghĩ nên tìm một món ăn khác không ạ?"
Cô khẽ mím môi rồi thở dài:
"Hiện giờ thì tôi chỉ muốn hải sản."
"Vậy... để tôi vào hỏi quản lý."- Người phục vụ ậm ừ rồi cầm cuốn menu lên quay đi.
"Ừm... Tôi nghĩ ở đây khá đắt tiền."- Cô nói, giọng ái ngại đưa mắt nhìn xung quanh.
"Không sao. Cô cứ yên tâm đi."
Cô thấy mình như một con đần, đòi ăn hải sản rồi cùng anh bước vào cái nhà hàng đắt giá này, gặp người phục vụ, gọi món hải sản... Vậy mà bây giờ cô lại muốn bước chân ra khỏi cái nhà hàng này. Chỉ vì cô nghĩ mình đã làm phiền anh và đòi hỏi quá nhiều. Liệu suy nghĩ đó của cô đã nảy lên trong đầu cô không đúng lúc.
"Cô đợi một lát, tôi sẽ mang món ăn ra ngay."- Anh phục vụ khi nãy bước đến bàn ăn, môi nở nụ cười rạng rỡ, gương mặt cũng theo đó mà vui vẻ hơn.
Cô mỉm cười, khẽ gật đầu. Anh phục vụ ngay lập tức cúi người rồi nhanh chóng quay đi.
"Tại sao cô lại muốn ăn hải sản thay vì gọi những món ăn như mọi người xung quanh?"- Anh liếc mắt nhìn hết phía này sang phía khác, sau cùng vẫn là dừng lại trước mặt cô.
"Tôi sinh ra ở một ngôi làng chài ven biển..."- Cô chậm rãi giải thích, anh lặng lẽ nghe theo. -"Cha mẹ tôi là một ngư dân, họ cho tôi ăn học cho đến khi tôi thi vào đại học. Một biến cố đã xảy ra... Cha mẹ tôi đã chết trong khi đánh bắt cá ở ngoài khơi... Tôi vì buồn bã khi mất cả cha lẫn mẹ nên chẳng còn tâm trạng để thi cử. Vậy là tôi đã không đậu đại học. Tôi quyết định lên thành phố làm việc. May mắn thay lại được gặp cô bạn tốt như Tiểu Mỹ giúp đỡ..."
Cô chăm chú kể những chuyện về mình đến mức không hề hay biết rằng hai gò má của mình đã thấm đẫm nước mắt. Anh thấy vậy có chút chạnh lòng, nhè nhẹ lấy chiếc khăn mùi xoa trong áo khoác đưa cho cô. Cô vươn tay lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt. Cô nắm chặt lấy chiếc khăn trong tay, ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh:
"Xin lỗi vì đã để anh phải chứng kiến cảnh này."
"Không sao. Cô muốn khóc thì cứ việc khóc. Có lẽ tôi không thể hiểu được cảm giác của một người mất đi cha mẹ. Nhưng tôi không ngu ngốc tới nỗi không biết rằng cô đã phải chịu sự cô độc đó bao năm nay."
Cô sững sờ nhìn anh, có chút động lòng khi nghe anh nói những lời này. Cô bây giờ càng muốn khóc thật nhiều để được nghe những lời anh nói. Nhưng cô không có cơ hội đó. Người phục vụ mang cả một đĩa tôm đặt lên bàn khiến nước mắt như chực trào của cô nhanh chóng thu ngược lại.
"Chúc quý khách ngon miệng."- Anh phục vụ nở nụ cười rồi nhanh chóng quay đi.
Cô đã quan sát chăm chút con tôm từ khi người phục vụ đặt nó xuống bàn. Cô nhanh chóng cầm nó lên, lật qua lật lại để soi xem làm sao lột được cái vỏ cứng ngắt của nó ra thì bàn tay anh đã chạm vào tay cô, tay còn lại giựt lấy con tôm:
"Để tôi. Cô sẽ không dễ dàng gì mà xử lí được nó đâu."
***
Hôm nay bị siêng, viết hơi bị dài.:))) Nhưng mà viết toàn mình đọc chứ ai mà đọc.:v
"Anh..."- Tiểu Mỹ ngước mắt về phía cửa tiệm, đôi đồng tử mở to, đôi chân nhanh chóng chạy về phía cửa. -"Phong Hạo?"
Phong Hạo im lặng, chỉ khẽ cười.
"Anh đến đây làm gì? Đã hết sốt chưa?..."- Tiểu Mỹ lo lắng nhìn anh, giọng nói có phần trách cứ.
"Anh khá hơn rồi."- Anh đi về phía bàn tròn lúc nãy, vẫn giữ nguyên nụ cười. -"Anh chỉ muốn nhìn thấy em."
"Anh bị gì vậy? Nhìn thấy em mà khi nào không được."- Cô trách móc, ngồi xuống cạnh anh. -"Chiều nay em còn định đến nhà anh."
"Vậy sao? Vậy xem ra anh đến đây là không đúng rồi." Phong Hạo nhún vai, khẽ thở dài.
"Tiểu Mỹ... đây là..."- Diêu Mộc Ngãi đưa mắt nhìn Phong Hạo vẻ ái ngại.
"À, đây là Phong Hạo..."
"Tôi là bạn trai của cô ấy."- Anh lập tức cướp lời cô.
Tiểu Mỹ sửng sốt, giương đôi mắt to tròn nhìn anh.
"Vậy thì... Tôi xin phép."- Mộc Ngãi nhanh chóng đứng dậy, đẩy nhẹ ghế. -"Tớ về trước, có dịp nào rảnh rỗi tớ sẽ đến gặp cậu."
"Ơ... Nhưng mà. Chẳng phải cậu đến đây là có việc sao?"- Tiểu Mỹ ngạc nhiên, vội vã mở lời trước khi cô bạn rời khỏi quán.
"Tớ đi ngang qua đây, định ghé vào nghỉ trưa. Nhưng giờ tớ có việc rồi."- Diêu Mộc Ngãi cẩn thận giải thích.
"Vậy... hẹn gặp lại cậu."
Mộc Ngãi gật nhẹ đầu rồi thong thả bước ra khỏi tiệm, nhưng cũng có vẻ rất gấp gáp.
"Cô ấy cũng có ý tứ quá nhỉ?"- Phong Hạo nở nụ cười hiền.
"Giờ này nắng nóng, anh lại bị sốt mà lại ra đường vào giờ này. Anh thật không biết nghĩ."- Tiểu Mỹ nhìn anh, hàng mày nhíu lại.
"Trong đây cũng có máy lạnh mà."
"Đó không phải là vấn đề..."- Tiểu Mỹ cau có.
Trong khi Tiểu Mỹ trốn tránh trách nhiệm làm việc để trách móc Phong Hạo thì Uyển Băng đang mệt mỏi vừa ăn cơm vừa đưa mắt nhìn hai người trông có vẻ thân mật ở đằng kia, lâu lâu buông một câu thở dài. -"Làm việc không lo làm, ăn cơm không lo ăn, còn ở đó nói chuyện được..."
Trong lòng cô bây giờ có chút gì đó ghen tức với Tiểu Mỹ, hậm hực nhìn hai người. Bỗng trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Phúc Thần, tâm trạng cô khá hơn được phần nào. Cô mường tượng lúc cô và Phúc Thần cùng ăn tối, nó sẽ như thế nào? Lãng mạn? Hay vui vẻ, ấm áp? Cô hiện giờ chỉ một mực suy nghĩ đến đêm ăn tối giữa cô và Phúc Thần, không quan tâm mình đã ăn hết phần cơm trưa từ khi nào. Bất giác buông ra vài từ mà cô không nghĩ rằng mình sẽ nói:
"Tớ cũng hạnh phúc như cậu thôi..."
Vừa nói vừa cười, mãi vài giây sau cô mới nhận ra mình có phần hồ đồ, tiếp tục hướng mắt về phía "cặp đôi tình tứ" ở đằng kia, khẽ thở dài. Sau đó khóe miệng cô kéo lên, tạo thành nụ cười đầy ẩn ý, kèm theo một suy nghĩ.
"Nếu mình nói cho anh chàng thư sinh kia biết là Tiểu Mỹ cũng có vẻ thích Phúc Thần thì sao nhỉ?"
Nghĩ nghĩ một hồi cô thấy mình có lẽ ác quá, tự dưng lại đi phá hạnh phúc người khác chỉ vì mình chưa chạm tới được thứ gọi là hạnh phúc. Vắt óc nghĩ xong cô quyết định. Thôi thì sống như bao người được rồi, đừng biến mình thành kẻ tội đồ.
Cô hôm nay làm việc như để đầu óc treo ngược lên trời, chẳng mảy may suy nghĩ đến viễn cảnh trước mắt, mãi mông lung đến những phút giây sắp tới. Tiểu Mỹ cũng phải miễn cưỡng hết gọi tên cô lại khều khều cô để cô thu hồi ảo tưởng.
Đến khi tan làm, cô lật đật chạy ra khỏi cửa tiệm, đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh. Tiểu Mỹ thấy vậy đành buộc miệng:
"Tớ phải sang nhà Phong Hạo nên về trước nhé."
"Được được, cậu cứ việc."- Cô hướng ánh mắt về phía Tiểu Mỹ, nhưng trong âm giọng lại không hề mang vẻ quan tâm đến câu nói của cô bạn.
Tiểu Mỹ bất lực thở dài, sau đó nở nụ cười không hề mang rõ ý nghĩa gì, nhanh chóng quay người đi.
Cô chậm rãi bước từng bước trên lề đường, đôi mắt đen vẫn không ngừng hoạt động. Ẩn sâu bên trong đôi mắt đó thấp thoáng lên vài tia hi vọng pha lẫn một chút hạnh phúc. Dò tìm mãi, cuối cùng đôi chân cô khựng lại, đôi mắt mở to, dưới đáy mắt ánh lên niềm sung sướng khó tả. Cô bước chân, nửa đi nửa chạy về phía anh. Càng gần càng thấy rõ gương mặt anh, thấy rõ nụ cười tươi tắn trên môi anh. Thấy cô, anh cười hiền hòa, buông ra câu nói ấm áp mà cô chờ đợi:
"Xin lỗi đã để cô phải tìm."- Anh cười ái ngại.
"Không sao. Có lẽ hôm nay tôi tan làm sớm."
"Cô muốn ăn ở đâu?"- Anh cười hiền, nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Cô im lặng ngẫm nghĩ, vài giây sau buông ra một câu trả lời:
"Tôi muốn... ăn hải sản."- Vừa dứt lời cô lập tức quay sang nhìn anh.
Thoáng thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt anh, sau đó là vẻ bối rối nơi đáy mắt. Thấy mình có vẻ yêu cầu hơi quá liền lên tiếng, nhưng xem ra chẳng cứu chữa được gì:
"Tôi nghĩ có vài nhà hàng sẽ có."- Lại nhìn anh, thấy anh không trả lời liền bối rối. -"Chắc là tôi đòi hỏi hơi quá..."
"À... Không sao... Tôi biết một nhà hàng lớn gần đấy. Có thể sẽ có."
Thấy anh chiều chuộng mình, không có ý làm trái lời, cô ngay lập tức gật đầu, theo bước anh.
Bước vào không khí lãng mạn của nhà hàng, cô ngay lập tức ấn tượng. Ánh sáng dìu dịu lại còn điểm thêm vài ngọn nến ở góc bàn. Bên cạnh những khung cửa kính bóng loáng là những cánh hoa hồng rải dài. Khung cảnh thật sự làm cho người ta cảm thấy ấm áp nhưng lại nồng nhiệt, nhẹ nhàng nhưng lại say đắm, nhu tình.
Ngồi xuống đối diện anh, một người phục vụ vội vã bước ra bên cạnh bàn, lịch sự hỏi:
"Tiểu thư và thiếu gia đây muốn dùng gì?"
Nghe xong cô như muốn bật cười, ăn mặc như anh thì gọi là thiếu gia cũng đáng, nhưng ăn mặc như cô thì đến từ "quý cô" còn không xứng lại nói chi đến từ danh giá như "tiểu thư". Nhưng cô lại nhanh chóng gạt phắt cái ý nghĩ đó, nhẹ nhàng quay sang người phục vụ:
"Tôi muốn hải sản."
Câu nói lẫn âm giọng vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại khiến người phục vụ biến sắc, ánh nhìn vẻ chần chừ kèm theo giọng nói ái ngại:
"Thưa tiểu thư. Cô có nghĩ nên tìm một món ăn khác không ạ?"
Cô khẽ mím môi rồi thở dài:
"Hiện giờ thì tôi chỉ muốn hải sản."
"Vậy... để tôi vào hỏi quản lý."- Người phục vụ ậm ừ rồi cầm cuốn menu lên quay đi.
"Ừm... Tôi nghĩ ở đây khá đắt tiền."- Cô nói, giọng ái ngại đưa mắt nhìn xung quanh.
"Không sao. Cô cứ yên tâm đi."
Cô thấy mình như một con đần, đòi ăn hải sản rồi cùng anh bước vào cái nhà hàng đắt giá này, gặp người phục vụ, gọi món hải sản... Vậy mà bây giờ cô lại muốn bước chân ra khỏi cái nhà hàng này. Chỉ vì cô nghĩ mình đã làm phiền anh và đòi hỏi quá nhiều. Liệu suy nghĩ đó của cô đã nảy lên trong đầu cô không đúng lúc.
"Cô đợi một lát, tôi sẽ mang món ăn ra ngay."- Anh phục vụ khi nãy bước đến bàn ăn, môi nở nụ cười rạng rỡ, gương mặt cũng theo đó mà vui vẻ hơn.
Cô mỉm cười, khẽ gật đầu. Anh phục vụ ngay lập tức cúi người rồi nhanh chóng quay đi.
"Tại sao cô lại muốn ăn hải sản thay vì gọi những món ăn như mọi người xung quanh?"- Anh liếc mắt nhìn hết phía này sang phía khác, sau cùng vẫn là dừng lại trước mặt cô.
"Tôi sinh ra ở một ngôi làng chài ven biển..."- Cô chậm rãi giải thích, anh lặng lẽ nghe theo. -"Cha mẹ tôi là một ngư dân, họ cho tôi ăn học cho đến khi tôi thi vào đại học. Một biến cố đã xảy ra... Cha mẹ tôi đã chết trong khi đánh bắt cá ở ngoài khơi... Tôi vì buồn bã khi mất cả cha lẫn mẹ nên chẳng còn tâm trạng để thi cử. Vậy là tôi đã không đậu đại học. Tôi quyết định lên thành phố làm việc. May mắn thay lại được gặp cô bạn tốt như Tiểu Mỹ giúp đỡ..."
Cô chăm chú kể những chuyện về mình đến mức không hề hay biết rằng hai gò má của mình đã thấm đẫm nước mắt. Anh thấy vậy có chút chạnh lòng, nhè nhẹ lấy chiếc khăn mùi xoa trong áo khoác đưa cho cô. Cô vươn tay lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt. Cô nắm chặt lấy chiếc khăn trong tay, ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh:
"Xin lỗi vì đã để anh phải chứng kiến cảnh này."
"Không sao. Cô muốn khóc thì cứ việc khóc. Có lẽ tôi không thể hiểu được cảm giác của một người mất đi cha mẹ. Nhưng tôi không ngu ngốc tới nỗi không biết rằng cô đã phải chịu sự cô độc đó bao năm nay."
Cô sững sờ nhìn anh, có chút động lòng khi nghe anh nói những lời này. Cô bây giờ càng muốn khóc thật nhiều để được nghe những lời anh nói. Nhưng cô không có cơ hội đó. Người phục vụ mang cả một đĩa tôm đặt lên bàn khiến nước mắt như chực trào của cô nhanh chóng thu ngược lại.
"Chúc quý khách ngon miệng."- Anh phục vụ nở nụ cười rồi nhanh chóng quay đi.
Cô đã quan sát chăm chút con tôm từ khi người phục vụ đặt nó xuống bàn. Cô nhanh chóng cầm nó lên, lật qua lật lại để soi xem làm sao lột được cái vỏ cứng ngắt của nó ra thì bàn tay anh đã chạm vào tay cô, tay còn lại giựt lấy con tôm:
"Để tôi. Cô sẽ không dễ dàng gì mà xử lí được nó đâu."
***
Hôm nay bị siêng, viết hơi bị dài.:))) Nhưng mà viết toàn mình đọc chứ ai mà đọc.:v
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook