Yêu Mà
Chương 25


Bước xuống được tầm trăm bậc thì có biến.

Ngọc My bất ngờ ôm ngực loạng chạng rồi ngã về phía trước, may có thằng Trí đứng ngay đó đỡ em nó kịp, không thì tàn một đời bông.

Bông thì không tàn nhưng đời bạn Trí của mình thì...toang vì nó cũng ngã ngửa ra sau luôn.

May tập hai là đang ở khu chuyển tiếp nên nó chỉ trượt có vài bậc thang chứ đang ở khúc giữa có khi đã đủ hai xác.- Ui da.

- thằng Trí rên rỉ.- Có sao không? -mình chạy tới.- Hơi ê mông.

- nó trả lời- Còn My?Cả đám lúc này đứng quanh hai đứa nó, Ngọc My đang thở dốc, tay ôm ngực có vẻ như...- Mọi người đứng lùi ra chút.

- mình nói rồi đỡ Ngọc My ngồi dậyCả đám vẫn còn ngơ ngác nhưng cũng đứng lùi ra một tí.- My có mang thuốc không? - mình hỏi- C....có...ở...!trong...túi...!- khó nhọc từng chữ một, cú này căng.Lần đầu lục túi xách con gái, kiểu như cái túi thần kì của Doraemon ấy các cụ à, cái méo gì cũng có.

Lục mãi mới thấy hàng...- Ráng thở hết ra một hơi đi My.

- vừa nói vừa đỡ vai em nó.

- rồi giờ thì hít vào.Cho Ngọc My hít thở vào bình xịt 2-3 lần thì em nó tỉnh lại và ra hiệu không cần thêm thuốc nữa.- My bị gì vậy Duy? - Kim Sa hỏi.- Suyễn, chắc nãy giờ leo núi vận động quá sức đây mà, tỉnh chưa My? - mình quay sang hỏi bé My.- Đỡ nhiều rồi, cám ơn Duy.Thật ra thì phải cám ơn chị Kha, bả cũng bị suyễn, lâu lâu cũng phải làm quả sơ cứu tương tự nên mình mới biết.


Hôm ấy thì cũng hên vì bé My chỉ bị nhẹ giống chị Kha thôi, kiểu suyễn do vận động quá sức, chứ mà suyển kiểu như dị ứng phấn hoa thì cũng chả biết đường nào mà lần.- Đưa My qua ghế đá ngồi tí đi.

- mình bảo tụi lâu la.Ngồi nghỉ chút xíu thì Ngọc My tỉnh dần ra, hồng hảo hẳn, mới nãy xanh như lá chuối.

Lo cho gái xong mới ngó qua thằng bạn hiền, thấy vẫn đang nhăn nhó.- Dập mông chút xíu mà đau dữ vậy ha mậy? - thằng Cảnh hỏi nó.- Không...chân...đau lắm.

- nó vửa nói vừa xoa xoa cổ chân.Mình chạy qua kiểm tra thằng đệ.- Như này chắc bong gân rồi.

- thằng Sơn nói- Nhìn cũng giống vậy, nãy trượt chân hay gì?Thằng trí chỉ gật đầu, chắc đau qua nói không nổi rồi.

Vậy là có hai đứa thương tật, kèo xuống núi này có vẻ không thơm.

Mình chạy ngược lên đỉnh núi xin ít đá lạnh rồi vòng lại chườm cho nó, buốt buốt tí nhưng đỡ đau.- Đỡ chút nào chưa con tó? - mình hỏi.- Đỡ đỡ rồi.- Kiểu nhắn cô Thu tới hốt tụi mình được không?- Được.- Cảnh qua đây tao với mày đỡ thằng thương binh này, còn sơn cõng Ngọc My được không?- My...tự đi được mà...!- nghe cái giọng thều thào đó thì được bằng mắt.- Lên cơn hai lần liên tiếp là nhập viện luôn đó.

- mình phán bằng giọng đe dọa nhất có thể.Vậy là tạm ổn, thằng cốt đột Sơn ít nhất thì cũng thuộc dạng trâu nước, cõng con bé chắc không sao.

Mà đúng là không sao thật, thanh niên chuẩn thể dục thể thao có khác.

Dại miệng lỡ không có thằng Sơn ở đó, đưa cho thanh niên Tuấn Anh chắc đêm đó năm sau có cái dỗ đôi.Thế rồi cả bầy đoạn bắt đầu xuống núi.

Mới chuyến đi đầu tiên của năm đã đầy sóng gió chông gai, vui thì có vui mà vầy thì hơi ghê.


Đi được chục bước thì thanh niên Trí bắt đầu thể hiện độ...tạ.

Cũng tội cho nó, oanh liệt hi sinh vì gái, cà nhắc cà nhắc mà lết cũng khó khăn.- Bên đó có sao không? - bé Kiều hỏi với lên vì tụi mình đang tụt lại.- Không sao, đi trước đi.

- mình nói rồi quay sang thằng Trí - thôi để bố cõng mày luôn, lết lết vầy xuống được tới nơi thì cũng què quặt cả năm đó con.- Gì ghê vậy ba?- Tao xạo mày làm gì!Rồi nó cũng sợ.

Hic, biết có hôm nay thì mình đã để thằng cốt đột kia cõng thằng này.

Thực ra thì nó cũng không nặng lắm, thằng bạn mình nó còm nhom ốm đói à, cơ mà cõng gái vẫn thích hơn, hê hê.- Bà mày xương không mà nặng vậy.- Được vinh dự cõng trẫm chỉ có mình mày thôi con trai ạ, ê Cảnh, nước! - giờ thì mày làm tướng luôn rồi chứ thương binh cái nồi.- Móa, xuống chân núi chết cha nghe con.- Xuống đó rồi tính.Đi một hồi thì đến đoạn nghỉ có quầy bán hàng.

Hội kia đã đến từ lúc nào rồi đang ngồi chơi xơi nước.- Trí không đi được hả? - bé Kiều chạy ra chỗ mình- Ừ, thằng chết trôi trên cạn.- Kiểu thấy không, nó cõng Trí có tí xíu mà suốt từ bấy đến giờ cứ đay nghiến như vậy đó.- Tao chưa quăng mày xuống vách núi là may rồi nghe con.- Thôi qua kia nghỉ ngơi tí rồi đi tiếp nè.

Phía bên kia không có ai đó Duy, mình ra đó thả Trí xuống không ai biết đâu.

- bé Kiều vừa nói vừa chỉ ra chỗ vách núi.- Ê ê không đối xử tệ bạc với người tàn tật nghe.- Cỡ mày phải vậy mới đáng - giờ đến thằng Cảnh vào hùaNói rồi vào bàn ngồi, bé Kiều mua sẵn cho mình lon nước cam, uống đến đâu tỉnh đến đó, nước gái cho có khác.

Mình lúc này thì đầm đìa nước nôi rồi, một phần vì mệt nhưng phần lớn chỉ vì dễ ra mồ hôi thôi.

Từ đây xuống chân núi chỉ còn nửa đường, cả đám động viên nhau, bé Kiều nói cô Thu đang thu xếp bên tụi lâu la khoảng 15 hay 20 phút nữa sẽ tới.- Duy, lát mày cõng Ngọc My đi, để tao cõng thằng Trí cho.- Sao vạ....!- mình đang tính hỏi thì thấy nó nháy mắt hướng về Khả Hân.À, chắc đang theo đuổi Khả Hân mà cõng Ngọc My thì không tiện cho lắm.- Ừ vậy cũng được, cõng thằng nhôi kia nặng bỏ bu.


- tự nhiên thấy lạnh sống lưng.Rồi cả đám lên đường, trước khi cõng Ngọc My thì mình lấy áo khoác ra mặc vào.

Xin lỗi em ngàn lần xin lỗi em, vì gái mà anh phải hi sinh thân em.

Nhưng em yên tâm, về nhà anh hứa sẽ giặt em sạch sẽ và xả em với nước xả Downy thơm mùi nắng.Cảm giác có gái sau lưng nó khác hẳn, nhẹ nhàng mềm mại mà thơm phức, chả bù thằng ôn kia, chẳng có cảm giác gì, kiểu trơ như đá.- Không nóng hả Duy? - Ngọc My hỏi.- Nóng chứ, vã mồ hôi luôn nè.- Vậy sao còn mặc áo khoác?- Thích, đang giảm cân, chảy bớt mỡ cho đẹp trai.- Có không đó?.- Vậy là được rồi, càm ràm nữa là thả vách nha,- Ngon thả đi, My biết bay đó, hihi.Chắc là mình dám thả, đệch.

Mặc áo khoác để mồ hôi không thấm vào Ngọc My, không xuống chân núi em nó lại hôi rình như mình thì khổ.

Nam nhi chi chí, chịu nóng tí cũng không chết được, đứng bếp nguyên mua hè mà có chảy miếng mỡ nào đâu.

Chỉ lạ là cả người nóng ran mà xương sống vẫn thấy lành lạnh, chả hiểu ma quỷ phương nào ám mình.Đi được một đoạn thì cả đám có ba tốp, tốp dẫn đầu gồm những đứa lành lặn, tốp thứ hai có thằng Sơn cõng bạn Trí đi cùng Khả Hân, tốp cuối là mình.

Về nhà kèo này phải đăng kí tập gym chứ cứ vầy là không ổn.- Duy vẫn quan tậm mội người như trước, chẳng thay đổi gì.

- bé My nói.- Như trước?- Chắc quên My rồi ha.- Dạo này nghe câu này hơi bị nhiều nghe, ko lẽ tui sắp bị mất trí nhớ.- Thử là biết, khoảng hơn 3 năm trước, My, hột mít.hmm, tầm hơn ba năm trước, My, hột mít.

À đậu...- My hột mít, học chung lớp 6 với tui hả?- Nhớ ra rồi đó, hihi.Con nhỏ My hột mít thì mình nhớ.

Năm đó lớp có học sinh mới từ học kỳ 2.

Vì học chung có một kỳ rồi nó lại chuyển trường nên mình không có nhiều ấn tượng lắm.

Chỉ nhớ nhỏ đó lùn tịt và tròn vo à, nên tụi trong lớp hay chọc nó là My hột mít.


Có ai mà ngờ mấy năm không gặp My hột mít giờ thành My hột xoàn rồi.- Nhỏ đó thì tui nhớ nhưng có thấy giống bà chút nào đâu?- Khác nhiều lắm hả?- Thì nhỏ con rồi tròn vo hà, đâu có như bà bây giờ đâu, nhìn qua ai biết cùng một người.- Giờ hết giống hột mít rồi ha.- Ừ, giờ không còn là My hột mít nữa, giờ là My thành phố.- Thành phố?- Điện nước đầy đủ!- A, kì quá đi.

- vừa nói em nó vừa đập thùm thụp vào lưng mình.- Đập nữa là banh xác hai đứa đó.- Ơ, xin...lỗi, tại..Duy chứ bộ.- Ừ thì tại tui hớt, nghe! - mình làm giọng giận hờn vu vơ.- Thôi mà, đừng giận My mà, tội nghiệp, về Sài Gòn đãi duy ăn kem nghen.- Vậy còn được, he he.- Mà...- Mà sao, đổi ý rồi hả???- Không, định hỏi là Duy thích Diễm Kiều hả?- Nữa hả?- Không phải, thì hai người chưa quen nhau chứ lỡ...thích nhau rồi thì sao?- Ờ, cũng có lý.- Vậy...là có hả?Tự nhiên bị hỏi dồn dập cũng khó mà trả lời, thích thì tất nhiên là có rồi.

Nhưng cữ gì mình đâu, thằng nào trong lớp chả thích bé Kiều (trừ một thằng không thích đàn bà và một thằng vừa mới có gấu), xinh đẹp, dễ thương, vui tính, hòa đồng, đủ mọi thứ tốt đẹp.

Cơ mà mắc gì phải nói cho nhỏ này biết, nhỡ nó mách lại với bé Kiều, có khi toang hoác hết.

Rồi thì còn đâu những ngày tháng cùng nhau đi học cùng nhau ăn sáng các thứ các thứ.

Chưa kể mình thì có cái gì mà đòi thích người ta? Bé Kiều kiểu tiểu thư đài các, tư chất lại thông minh hơn mình nhiều, nhìn cứ kiểu bơ bơ ăn chơi mà học hành tới nơi tới chốn, mới có 2 tuần mà là trò cưng của nhiều giáo viên rồi.

Còn mình thì kiểu vô danh sách đen, thanh niên vô dụng.

Khi đó dù nhìn có vẻ bé Kiều thân với mình, trong mắt mình thì hai đứa vẫn chỉ là bạn đơn thuần (friendzone) mà thôi, bé Kiều hay đi với mình chắc vì có quen biết trước.

Ngoài những lúc đó ra thì em nó vẫn đi chơi với hội bạn gái là nhiều chứ mình có sơ múi gì được đâu.- Không biết, chắc là có, kiểu giống mấy thằng khác, thấy gái đẹp là sáng mắt lên thôi mà.

- cú này chắc hết hỏi luôn.- Vậy hả, đẹp là Duy thích hả? - hỏi hoài dzậy- Ừ, con trai mà, đẹp mới thích, gặp mấy người đẹp như My tui mới hi sinh cõng từ đỉnh núi tới chân núi nè, chứ xấu xấu là cho tự bò xuống hết.- Vậy hồi lớp 6 đó, My có đẹp không?- Hột mít mà đòi đẹp gì.

- thẳng và phũ.- Vậy mà vẫn có người cõng My vô phòng y tế đó.- Đúng chuẩn thanh niên người tốt việc tốt, đó, mấy người đó mà quen mới tốt đó.- Vậy quen Duy là tốt hả?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương