Yêu - Loan
Quyển 2 - Chương 89

Đứng trước cửa phòng tắm, Mộ Mai thở hắt. Làm nhiều việc như vậy, cô cũng khẩn trương rồi, chú nai trong lồng ngực như sắp nhảy ra ngoài. Mộ Mai xoa bóp mặt mình để có vẻ tự nhiên hơn rồi mở cửa ra.

Cửa vừa mở đã thấy Vưu Liên Thành đứng khoanh tay tựa vào vách tường bên trái. Không biết tại sao, Mộ Mai lại cảm thấy hết sức bất an, dáng vẻ anh lúc này cực kỳ quái gở, bả vai suy sụp như thể chịu tải cả ngọn núi Thái Sơn.

"Liên Thành." Mộ Mai khẽ gọi.

Anh nhìn cô đăm đắm, nhấc người thẳng dậy rời khỏi tường, hé môi nhưng hồi lâu vẫn không thốt lời nào.

Ánh mắt anh nóng bỏng lướt từ ngón chân cho đến mặt cô, quyến luyến trên đùi rồi dần dời lên từng chút một, sau đó dừng lại ở ngực, yết hầu không ngừng lên xuống.

Bất chợt, Mộ Mai muốn né tránh, muốn quay về phòng tắm tìm lại áo lót của mình, thay bộ đồ ngủ kín đáo. Theo bản năng, cô kéo lại cổ áo sơ mi, thế nhưng hành động ấy lại khiến cổ áo càng hở rộng hơn.

Anh không hề dời mắt, dưới ánh nhìn nóng hừng hực cuồng nhiệt ấy, hơi thở Mộ Mai bắt đầu khó khăn. Cô run run muốn cài lại viên nút áo ngay ngực, nhưng khi vừa chạm vào viên nút kia thì tay đã bị giữ lại, kéo xuống buông rủ bên người. Tay anh bắt đầu lướt theo đường cong trên thân thể cô, từ eo cho đến mạng sườn, cuối cùng đặt lên nơi căng tròn, nhẹ nhàng mơn trớn qua lớp áo.

Mãi cho đến khi tiếng ngâm nga bật ra từ môi cô, thân thể cô sắp hòa tan thành nước, Liên Thành mới ôm lấy cô, bế lên.

Anh không ôm cô đến giường mà là đặt lên chiếc ghế quý phi cạnh cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ chỉ kéo lớp voan mỏng có viền tua rua sợi xanh sợi bạc

Vưu Liên Thành thật hư hỏng. Lúc cô tắm anh đã quay ngang ghế quý phi lại, hiện giờ nơi này đang nhìn thẳng ra cảnh đêm mênh mông bên ngoài.

Đặt cô nằm yên trên ghế, anh cầm lấy điều khiển từ xa, toàn bộ đèn trong phòng tắt ngóm, chỉ để lại hai ngọn đèn tường cổ kính. Ánh sáng chiếu xuyên qua từng lỗ nhỏ trên chụp đèn, nhuộm đẫm cảnh tượng xung quanh họ như trở về thuở đất trời sơ khai. 

Không khí này dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến thời nguyên thủy, lúc mà nam nữ trần trụi chẳng biết che đậy. 

Vưu thiếu gia đúng là nhọc công thật, chậc chậc!

Lúc này Mộ Mai còn có tâm tư nghĩ xấu Vưu Liên Thành, nhưng chốc lát sau, đầu óc cô đã hoàn toàn trống rỗng. Áo sơ mi bị cởi ra, thân thể lõa lồ uốn lượn trên tấm thảm lông mềm mại, cả người bị chiếc lưỡi linh hoạt bên trên thiêu đốt, quanh thân như ngâm trong dầu sôi lửa bỏng.

Lưỡi anh bắt đầu ngao du từ đầu ngón chân cô, lướt dần lên bắp chân, bắp đùi, eo rồi đến chiếc bụng phẳng lì, và rê dần xuống dưới.

Mộ Mai hoảng hốt, vội vàng đưa tay muốn kéo tay anh lại. Thế nhưng không chạm được tay anh mà lại chạm phải mái tóc anh, rồi trở nên vô thức đan cài với từng sợi tóc mềm mượt ấy.

Tất cả giác quan trên thân thể đều bị hành động táo bạo của anh điều khiển. Cô hoảng sợ kẹp chặt chân nhưng đầu lưỡi vẫn khuấy đảo không thôi.

Vưu Liên Thành, tên hư hỏng! Tên hư hỏng này sao lại...

Cô rất muốn ngăn anh nhưng toàn thân lại bủn rủn, chân run lẩy bẩy, tay chỉ biết bám víu lấy tóc anh. Mộ Mai nghẹn ngào nói không tròn câu: "Liên Thành, Liên... Thành, đừng... đừng..."

Anh nhỏm người dậy, sóng mắt lăn tăn sáng quắc, giọng nói lại khản đặc: "Suỵt, Mộ Mai, bảo bối! Ngoan, đừng lên tiếng, im lặng nào! Anh muốn làm như vậy, anh muốn cho em vui sướng, nỗi vui sướng cả đời đều không quên được."

Giờ khắc này anh tựa vị phù thủy đầy mê hoặc, Mộ Mai đành nhắm mắt, cảm nhận đôi chân mình khẽ giang ra, không biết là do anh tách hay tự bản thân cô.

Lưỡi anh lại rê xuống, cô cảm giác người mình giống như được sức mạnh vô hình nào đó đưa lên tận đám mây ngũ sắc, hơi thở bị bóp nghẹt. Như một người bị mắc chứng sợ độ cao, càng cách xa mặt đất thì càng luống cuống, song trong sự luống cuống ấy lại ẩn chứa hưng phấn khát khao.

Theo tiếng thét không tài nào kiềm chế bật thoát, thân thể cô được đẩy lên đỉnh cao nhất, gió thổi ào ạt bên tai, cô đứng trên đỉnh núi ấy giang rộng đôi tay thét lên vui sướng.

Lát sau thế giới trở về yên tĩnh, tiếng thét cũng hóa thành tiếng nức nở từng hồi. Bàn tay luồn vào tóc anh níu chặt, môi cô bật thốt vụn vỡ: "Liên Thành, Liên... Thành... xin anh... xin anh... nhanh... nhanh..." Nhanh vào đi thôi! 

Giọng nói nũng nịu thỉnh cầu kia nghe chẳng giống cô chút nào. Không phải, nhất định không phải! Tên hư hỏng Vưu Liên Thành này đang giày vò cô đây mà.

Nghe thấy lời mời gọi đầy bất lực ấy, Vưu thiếu gia cực kỳ hài lòng, kéo tay cô đặt lên nên nóng rực của mình, ép từng ngón tay cô co lại, thì thầm bảo: "Mộ Mai, em làm đi, giống như lần đầu tiên của chúng ta đấy!"

Giống như lần đầu tiên của chúng ta ư! Tay Mộ Mai run run, cố nhớ lại ngày xưa. Rốt cuộc nơi cứng rắn nhất đã chạm đến nơi mềm mại nhất, thế nhưng khi cô khẽ kéo thì người phía trên vẫn sừng sững bất động.

Ánh mắt anh sáng ngời nhìn xuống cô, Mộ Mai xấu hổ quay mặt đi: "Liên... Thành, nhanh lên đi!"

"Không!" Vưu thiếu gia trả lời cực kỳ dứt khoát. Dù rằng mồ hôi nóng hổi đang nhỏ từng giọt từ trán anh xuống người cô.

"Vưu Liên Thành, em bảo anh nhanh lên!" Mộ Mai tức giận.

"Anh không đấy!" Vưu thiếu gia vẫn khăng khăng.

Mộ Mai càng giận hơn, nào có người nào kỳ cục như vậy chứ? Cô nhấc người, tay vòng qua eo anh, há miệng kề đến vai anh, răng cắn phập vào da thịt anh, đồng thời thân thể cũng lấn đến để anh tiến sâu vào người cô.

Thời gian ngừng lại, vạn vật lặng phắt. Anh đang ở nơi sâu nhất cơ thể cô, hàm răng cô vẫn còn lún sâu trên da thịt anh. Cô nghe thấy giọng anh rù rì: "Mộ Mai, em đang cắn anh đấy hả? Nhưng làm sao đây, anh không đau chút nào cả."

Đồ vô sỉ, hôm nay anh sao thế? Bình thường không phải anh không chịu nổi trêu chọc gọi mời sao? Sao hôm nay người không chịu được trêu chọc lại là cô thế này?

Mộ Mai phẫn nộ cắn mạnh hơn, giống như chết cũng không buông ra. Mãi cho đến khi giọng nói thỏa mãn kia cất lên: "Mộ Mai, nhả ra đi!"

Bả vai anh đã in hằn dấu răng, trên ba dưới ba, trên vết thương còn rỉ máu, có thể thấy được cô đã cắn mạnh đến mức nào. Nhìn chốc lát, không biết tại sao Mộ Mai lại rơi nước mắt, vô cùng ấm ức.

"Không có gì, không có gì. Mộ Mai, bảo bối! Anh thích, cực kỳ thích, thích muốn phát điên ấy!" Anh ôm lấy cô, rủ rỉ bên tai.

Mặt cô được hai tay anh ôm chặt không thể di chuyển, cô giận dỗi giãy giụa cơ thể, đôi môi cắn chặt không chịu khuất phục, để mặc nước mắt tuôn rơi giàn giụa. Môi anh rơi xuống mút lấy từng giọt lệ trên gò má cô, người nhẹ nhàng cửa động, thì thầm từng câu mơ hồ: "Mộ Mai, bảo bối! Mộ Mai, bảo bối!"

Câu "Mộ Mai, bảo bối!" liên tục thốt ra từ anh như liều thuốc kích tình mãnh liệt, môi cô dần hé cất tiếng ngân nga. 

Eo cô được đặt trên tấm đệm, hai tay bị kéo lên trên đỉnh đầu, thân thể như đóa hoa nở rộ đợi anh đến hái. Vưu Liên Thành hít một hơi thật sâu, nhấc eo mạnh mẽ tiến công. Chiếc nệm bên dưới lún xuống từng hồi như sắp đưa anh vào vực sâu vạn trượng.

Cảnh đêm bên ngoài cửa sổ thông qua lớp rèm tua rua hóa thành mộng ảo, như thơ như ca.

***

Cùng là cảnh đêm thủ đô phồn hoa, trong căn phòng làm việc nào đó vẫn sáng đèn. Ngô Phương Phỉ ngồi trước bàn, cô cũng không biết mình đã ngồi đây bao lâu rồi. Đưa tay lên xoa mặt, hòng muốn làm dịu đi nỗi lòng bồn chồn khó tả, lát sau cô đi đến trước tủ sắt, run run ấn mật mã, lấy ra xấp tài liệu kia ra. 

Trong tài liệu này có ảnh chụp người mà cô ghét nhất, còn có... câu chuyện vô cùng kỳ dị, cho nên cô muốn phá hủy nó.

Bước đầu tiên phá hủy nó chính là đưa xấp giấy vào máy cắt, nhìn chúng bị cắt thành từng sợi nhỏ, rồi bị vò rối. Tuy vậy vẫn chưa đủ, chúng nó vẫn cực kỳ chói mắt.

Thế là Ngô Phương Phỉ tìm đến một chậu sắt, bỏ đống giấy vụn đó vào châm lửa đốt. Ngọn lửa nhanh chóng nuốt chửng mọi thứ trong chậu.

Qua thế lửa rừng rực, gương mặt Ngô Phương Phỉ hiện nét cười hả hê, nụ cười kia có chút vặn vẹo. 

Lát sau lửa tắt, trong bồn sắt chỉ còn lại tro tàn, Ngô Phương Phỉ cúi đầu, để nước mắt rơi xuống.

Tốt lắm, từ nay về sau không ai nợ ai nữa. Mùa đông này đi qua, cô sẽ quên hết mọi chuyện, quên sạch sẽ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương