Trì Uyên vẫn không đi qua, anh nhìn với vẻ mặt không chút biểu cảm.

Lúc đối phương xin số điện thoại của mình, Cố Tư mới hiểu người đàn ông này đến làm gì.

Cô hơi ngượng ngùng, không biết nên từ chối thế nào cho tốt.
Thực ra cô không muốn kiểu trai đẹp này, nhất là trong trường hợp thế này.

Tử Thư ở bên cạnh nhe răng trợn mắt với mình một lúc lâu rồi.

Cô quanh co một hồi, cuối cùng ngẩng đầu thì thấy Trí Uyên đứng ở phía trước cách vài bước chân.

Trí Uyên như đang xem kịch hay, chắc anh đã đứng đó một lúc rồi.

Cũng có lẽ là thấy tình hình của mình bên này từ nãy.

Cố Tư không nhìn ra một chút ghen tuông nào trên mặt Trì Uyên.
Người đàn ông này thật sự không quan tâm một chút nào khi thấy người đàn ông khác thả thính mình.

Bỗng chốc Cố Tư cười với người đàn ông đó, cô lập tức nói ra số điện thoại của mình.

Dù sao thì về sau cô cũng không định dùng số điện thoại này nữa, cho anh ta cũng không sao.

Người đàn ông nhập số vào điện thoại, còn gọi sang cho Cố Tư, “Đây là số điện thoại của tôi, tôi họ Trần”
Cố Tư gật đầu, nụ cười đúng mực vẫn luôn nở trên môi, “Được, tôi ghi lại rồi”
Người đàn ông thành công có được số điện thoại của Cố Tư rồi nên không bám lấy nữa.

Anh ta nói với Cố Tư hai câu rồi quay lại chỗ của mình.


Anh ta ngồi ở hàng sau, cũng không xa lắm.

Lúc này Trì Uyên mới chầm chậm đi qua.

Cố Tư chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, không nhìn Trì Uyên.

Trì Uyên cũng không hỏi, anh quay lại tiếp tục đọc tài liệu trong laptop.

Người đàn ông đó quay lại chỗ thì bắt đầu gửi tin nhắn cho Cố Tư.

Anh ta nói mục đích lần này anh ta ra ngoài, nói mình ở lại Tam A bao lâu.

Còn nói tiếp theo mình sẽ đi đầu gặp ai.

Thực ra Cố Tư không có hứng thú với những chuyện này, nhưng vẫn phải giả vờ như mình rất kiên nhẫn đọc tin nhắn.

Người đàn ông còn hỏi hành trình của Cố Tư.

Cố Tư nghĩ ngợi rồi nói mình đi du lịch, chưa xác định hành trình cụ thể, nếu ổn thì ở lại Tam Á lâu hơn, còn không thì có thể rời đi ngay.

Người đàn ông đó nói Tam Á là một nơi tốt để du lịch, khuyến Cố Tư ở lại thêm vài ngày.

Cố Tư không trả lời.

Một lúc sau, người đàn ông lại gửi tin nhắn sang hỏi khách sạn Cố Tư ở tên là gì.

Cố Tư thật sự không để ý đến chuyện này, cô xem lại tin nhắn Tử Thư gửi cho mình.

Nghe nói khách sạn Tử Thư đặt cho cổ đúng lúc nằm ở ven biển, mở cửa sổ là có thể thấy bờ biển cách đó không xa.

Cô không muốn nói chuyện mình ở khách sạn nào với người đàn ông này lắm.

Để tránh người đàn ông này lại làm phiền, cô nói mình có bạn ở Tam Á, lát nữa bạn cô sẽ đến đón cô.

Sau khi trả lời tin nhắn xong, Cố Tư cất điện thoại.

Khóe mắt cô vô thức liếc nhìn Trì Uyên.

Trì Uyên vẫn không có phản ứng gì, như thể không hề quan tâm đến động tĩnh của cố bên này.

Đột nhiên Cố Tư cảm thấy hơi nhàm chán.

Nhớ đến trước đây lúc hai người vẫn còn là vợ chồng, mình ra ngoài bị người khác thả thính, Trì Uyên biết cũng chẳng có phản ứng gì.

Bây giờ thế này cũng là bình thường thôi.


Bởi vì không yêu cho nên không bị ảnh hưởng.

Nhận thức được điều này thật sự khiến Cố Tư rất khó chịu.

Trước đó, trong thời gian gần một năm, không phải cô chưa từng cố gắng.

Chỉ là Trì Uyên thật sự là một cục xương khó gặm.

Cô không tìm được kẽ hở.

Nhưng chỉ cần cô nhìn thấy một chút hi vọng ở Trì Uyên thì lúc đó anh sẽ đề nghị ly
hôn.

Khi đó cô sẽ kéo dài một thời gian.

.

Ngôn Tình Sủng
Cố Tư quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô thở ra một hơi rồi lại nhắm mắt.

Cho đến khi máy bay hạ cánh, Cố Tư và Trì Uyên cũng không nói thêm một câu nào.

Sau khi máy bay dừng hẳn, các hành khách lần lượt đi xuống.

Cố Tư không nhúc nhích, cô không vội, cũng không muốn chen chúc với những người này.

Chỉ là, người đàn ông họ Trần thả thính kia lại đi qua.

Anh ta chỉ xách một chiếc cặp máy tính, cũng không quan tâm bên cạnh Cố Tư có ai.

Giọng anh ta hơi lớn, “Đời tôi có thời gian rảnh thì sẽ gọi cho cô nhé, nếu ở gần nhau thì tôi có thể mời cô ăn cơm”
Cố Tư miễn cưỡng nở nụ cười, “Được.”
Trì Uyên ở bên cạnh cũng bình thản mỉm cười.


Anh đứng lên gọi Tử Thư, “Đi thôi.”
Tử Thư nhìn Cố Tư với ánh mắt chỉ hận rèn sắt không thành thép, sau đó xách đồ đi mở đường cho Trì Uyên.

Cố Tư đợi Trì Uyên và Tử Thư đi rồi mới xách vali xuống máy bay.

Ra khỏi cổng ra, nhân viên đón khách của khách sạn đã đứng đợi cô.

Sau khi lên xe thì Cố Tư bắt đầu đau đầu.

Cô dựa vào ghế, nhắm mắt lại.

Ngay cả một lời tạm biệt đàng hoàng mà cô và Trì Uyên cũng không thể nói với nhau.

Vậy mà hai người lại có thể gặp phải tình huống như vậy.

Giữa họ không có một khởi đầu tốt đẹp, quá trình cũng chẳng viên mãn.

Kết cục lại càng không đẹp.

Vốn dĩ cô còn nghĩ tất cả đều không tốt, nhưng ít nhất cách chia tay phải làm cho đẹp đẽ một chút.

Để sau này khi nhớ về anh, ít nhất mình cũng không tiếc nuối quá nhiều.

Nhưng xem ra bây giờ, chuyện này không thể làm được rồi.

- ---------------------------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương