Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu
-
Chương 51: Chương 51:
Tô Diệp Tinh chơi hết bài này đến bài khác.
Những phím đàn piano xen lẫn đen trắng dường như trở thành cả thế giới của cô, ở thế giới này, tinh thần của cô vô cùng tự do tự tại, dịu dàng.
Trong ống kính máy quay, khuôn mặt như tuyết, ánh mắt như nhuốm màu mật ong, như lạc vào cả bầu trời đầy sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi cô trở nên phấn khích, những đầu ngón tay đang khảy đàn của cô dường như cũng được nhuộm bởi ánh sao, âm nhạc của cô cứ tuôn trào, chiếu trong phòng phát sóng trực tiếp.
Những bình luận bình thường luôn nhảy liên tục nhưng bây giờ đột nhiên trở nên yên tĩnh.
[Cuối cùng cũng hiểu được fan của cô ấy một chút. ]
[Như ánh sao rơi xuống trần gian. ]
[Tôi vốn chỉ là người hâm mộ nhan sắc của cô ấy thôi, nhưng bây giờ, tôi đã trở thành một người hâm mộ chân chính luôn rồi. ]
[Em gái Tinh Tinh đang đàn cái gì vậy ? ]
[Ánh trăng của Achille-Claude Debussy. ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh trăng chiếu vào phòng phát sóng trực tiếp chương trình “Chúng ta ở bên nhau.”
Sau đó, nó trở thành những bài hát hoang tưởng được phun ra của Franz Schubert.
Cô chơi từ Johannes Brahms đến Franz Wagner, rồi từ Franz Wagner đến Liszt, Bach, Arrau. . . . . .
Những nốt nhạc như bay nhảy, rồi vượt ra khỏi những đầu ngón tay cô như một yêu tinh, xoay tròn trên những phím đen trắng. . . . ..
Ánh sao rơi xuống, chiếu lên cơ thể cô.
Giờ phút này, cô đẹp đến nghẹt thở.
Ôn Gia nhìn chằm chằm như bị thôi miên, như thể anh lại một lần nữa được nhìn thấy cô gái mặc váy trắng đó tự do tự tại hát trong bữa tiệc sinh nhật.
Trong lòng anh xuất hiện cảm giác mừng rỡ, nhưng cũng có chút buồn bực.
Ôn Gia nhịn không được, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh cột đèn, đôi mắt anh như lấp lánh ánh sao, anh dường như tràn đầy tự hào, mà anh cũng như đang đắm chìm trong thế giới của cô.
—
Đàm Việt lại không có nhiều ý tưởng văn học như vậy, anh vẫn đang cầm điều khiển từ xa, và dưới sự chỉ dẫn của ông nội, anh đã tăng âm lượng TV trong phòng khách, liên tục hỏi ông già tinh thần khỏe khắn, đang đeo một gọng kính dày ngồi bên cạnh: “Ông nội, như thế nào rồi ? Đã đủ lớn chưa ạ ?”
"Đủ rồi, đủ rồi, con đừng ồn ào, đừng có làm vướng bận ông nghe bé con đàn piano.”
Ông già với khuôn mặt hai bên thái dương đã nhăn nheo lại, vội vàng xua xua tay.
Đàm Việt bĩu môi.
Nhưng cuối cùng lại không nói gì và lặng lẽ xem chương trình phát sóng trực tiếp của “Chúng ta ở bên nhau” đang được chiếu trên TV.
Trong ống kính máy quay, chị gái của anh có vẻ như đã thay đổi diện mạo, không phải là bộ dáng hôi hám khi còn bé khăng khăng coi anh là đứa em trai nhỏ bé của cô, mà là bây giờ cô thế vậy mà lại có chút. . .xinh đẹp ?
Được rồi.
Cũng hơi xinh đẹp đấy.
Đàm Việt chua chát nghĩ, chị gái anh chơi piano thực sự rất giỏ, giỏi đến mức có thể mê hoặc cả người em trai cô đây.
Đèn trong phòng khách đã tắt.
Tất cả những gì còn lại là màn hình TV, còn có âm nhạc.
Ông lão im lặng, khẽ gõ theo nhịp trong tay, một lúc sau, đột nhiên nói: "Bé con vẫn giỏi như thế."
"Đúng."
Đàm Việt cũng lẳng lặng phụ họa theo một tiếng.
“Không phải là con biết cái đó. . . ừ thì, là ghi âm đó ? Ghi âm lại cho ông đi mau lên.” Ông lão ra lệnh, "Ghi âm xong, ông lại đưa cho dì của con một bản, bảo dì của con tự đến đây nghe con gái mình đàn như thế nào."
"Dì con .. . .”
Đàm Việt có vẻ bối rối.
"Làm sao, cái này mà cũng có thể làm khó con à ?" Ông lão vuốt râu trừng mắt.
"Con đã đã. . . chặn dì luôn rồi.”
Đàm Việt nhắm mắt lại và dũng cảm nói.
"Cái gì ?" Ông lão nói, "Đen cái gì * ? Anh làm con bé đen à ? Lần cuối cùng ông gặp con bé, con bé vẫn khá trắng trẻo mà nhỉ.”
". . . . ."
Đàm Việt khẽ ho khan một tiếng, giải thích nói: "Là chặn đấy ạ, là kiểu con đã kéo số điện thoại của dì vào danh sách chặn rồi, dì ấy không thể gọi điện cho con được, cũng không thể nào gửi tin nhắn cho con được.”
"Cái gì ? Cái tên cháu trời thần đất lỡ này ! Thế vậy mà dám đối xử với dì mình như thế đấy à ?”
Ông già cầm cây gậy lên và định đánh Đàm Việt.
Đàm Việt liền luống cuống nhảy từ trên ghế sa lên: "Ông nội ! Ông nội ! Dừng lại, dừng lại ! Cái cây gậy chống của ông cứng lắm, ô ô. . . . . "
Sau khi bị đánh vào mông, Đàm thiếu gia tác qua tác quái, sờ mông nói: "Được, được, bây giờ con liền ngay lập tức kéo dì ấy ra lại, tiếp tục làm tiểu điệp viên, làm cái loa chạy bằng cơm cho dì ấy, được không ạ ?"
Lúc đó ông lão mới thở hổn hển rút nạng cất về chỗ cũ, ngồi lại lên ghế sô pha.
Ông lão thở dài: “Tính tình của người dì này của con rất ngang ngạnh, giống y hệt như bé con vậy, nói không quan tâm là sẽ không quan tâm. . .”
Đàm Việt lại không nhịn được nói: "Ông nội, ông nói ngược rồi ạ, đáng lẽ ra phải là chị họ của con giống y hệt dì của con mới đúng chứ ạ, làm sao có thể nói là dì giống chị được ạ.”
"Lại trả treo nữa rồi đấy !"
Đàm Việt lại ăn một một cú nữa.
Đàm Việt: . . . .
"Đã hiểu chưa hả ?"
Đàm Việt không dám giở tính giở nết nữa.
"Con hiểu rồi."
anh thở dài.
Lấy điện thoại di động ra, bấm bấm một vài cái, kết bạn rồi gửi một vài đoạn video Tô Diệp Tinh chơi piano cho dì của mình.
Ông lão nhấc kính lên xuống để điều chỉnh, híp mắt lo lắng: "Dì của con trả lời con chưa vậy ?"
"Dạ chưa."
Đàm Việt cho ông lão xem màn hình điện thoại.
Ông lão lại thở dài một tiếng nữa: “Người dì này của con tính tình trái tính trái nết, cũng không biết con bé giống ai, tức giận kiểu gì với con gái mình mà đã năm năm rồi. . .” Lúc nói ông có chút rơm rớm nước mắ: “Bé con của ông một mình lăn lộn ở bên ngoài chịu không biết bao nhiêu khổ cực nữa”.
"Cứ nhìn cháu gái của Hứa gia đi, được cưng chiều đến mập mạp trắng trẻo, thoạt nhìn đã biết là được ăn ngon ngủ tốt, không giống bé con của nhà mình, gầy đến mức chỉ còn một bộ xương sườn. Con bé đến ăn cũng không dám ăn bậy ăn bừa, ăn mà như chim mổ mồi, tất cả đều là do lỗi của dì con đấy, cương gì với con gái mình chứ, lần trước ông nội của con khăng khăng nhét thẻ ngân hàng cho bé con, thế mà bé con cũng không cần. . . .”
"Còn có cái cậu con trai kia, đẹp trai như thế nào, tên gọi là gì đấy nhỉ, con cho người đi nghe ngóng thử một chút xem thân phận thế nào, vì dù sao ánh mắt của ông cũng rất đúng, hơn nữa cậu ta nhìn thì cũng có chút xứng với bé con của ông đấy. . . .”
Đàm Việt ngồi bên cạnh nghe đến mức lỗ tai cứ cảm thấy lùng ba lùng bùng.
Có một câu nói như thế nào ấy nhỉ.
Càng già càng giống con nít.
Đối với người chị họ này của anh, lớp filter mà ông nội tô vẽ lên đã lớn đến 18000 dặm luôn rồi.
Ngoại hình này của anh Lục, thế vậy mà chỉ gọi là có hơi xứng thôi á . . . .
Đàm Việt đảo mắt nhìn đồng hồ phía trên, đã hơn tám giờ, đột nhiên nói: "Ông nội, con gọi cho chị một cuộc điện thoại nhé ông ? Không phải là ông nhớ chị ấy sao ?”
"Không phải là đang ghi hình là không thể gọi điện thoại sao ?”
"Chị ấy có một tiếng lận.”
Đàm Việt trong lòng thầm nói "Em xin lỗi nhé, chị gái" trong lòng, sau đó lấy điện thoạ, nhấn nút bấm số rồi gọi đi.
Tắt rồi.
". . ."
Anh nghiến răng nghiến lợi.
Đã gửi WeChat.
Đàm Việt là một người vô cùng đẹp trai: [Ông nội muốn nói chuyện điện thoại với chị. ]
Quay số một lần nữa, lần này cô nghe máy.
"Chị."
Tô Diệp Tinh nói "ừm" ở đầu bên kia điện thoại, sau đó Đàm Việt lại nói "hả": "Nếu mà là điện thoại của em thì chị cúp à ?”
Tô Diệp Tinh ngồi ở đầu giường.
Cô vừa mới đàn piano xong một cách trôi chảy, lúc này Đàm Việt liền hỏi cô câu này, cô lại từ tốn, chậm rãi nói: "Đàm Tiểu Việt, chúng ta là anh em họ plastic, cũng không phải ngày đầu tiên mà em biết."
Đàm Việt lại “hừ” một tiếng.
Liếc mắt đưa điện thoại cho ông ngoại, lại cầm thêm một cây gậy: "Nói chuyện với chị gái của con như thế đấy à.”
". . . . ."
Đàm Việt như muốn nhảy dựng lên: "Ông nội, chị ấy mới là người cúp máy của con trước !"
Anh cảm thấy thật không thể tin được.
Ông lão nói: "Bé con của ông bây giờ là minh tinh, rất bận rộn, nếu con không có việc gì cũng đừng quấy rầy tới bé con."
". . . . . "
Đàm Việt cảm thấy hoàn toàn chán nản: "Coi như là con hiểu rồi. Trong gia đình chúng ta, đàn ông đều vô dụng, chỉ có chị họ con mới là bảo vật bảo bối đồ thôi.”
"Không ra thể thống gì cả, con thân là một người đàn ông, sao có thể đi so đo với bé con là con gái chứ, " Ông lão nói với anh một câu, lúc tiếp điện thoại, trên mặt lộ ra nụ cười, "Bé con à, gần đây có khỏe không? Đừng có mà nhịn ăn, không ăn đầy đủ đấy nhé, ông thấy con trên truyền hình rồi, con ăn ít quá đó.”
Đàm Việt chua xót nhìn rồi lên tiếng: "Ông nội, ông cũng cười đến mức quá nịnh nọt rồi đấy ạ, vết chân chim ở đuôi mắt của ông có thể giết chết con muỗi luôn rồi.”
Ông lão phớt lờ anh.
Tô Diệp Tinh bên đó cũng đang nghe, không biết vì sao, đôi mắt cô có chút nhức nhối.
Nhắc mới nhớ, đã lâu cô không đến thăm ông ngoại.
Dường như khi lớn lên và bận rộn hơn, thời gian dành cho gia đình ngày càng ít đi.
Và cả do cô sợ Thẩm Nghiên nữa. . . .
Nghĩ như vậy, nàng thật sự đã lâu không có tới.
Giọng nói của Tô Diệp Tinh có hơi nghẹn đi: "Ông nội, con ăn rất ngon, ông yên tâm nhé."
"Nói nhảm ! Con cứ nhìn cái con bé cháu gái nhà Hứa gia kia, mặt mày tròn trịa trông đáng yêu.”
Vừa rồi Tô Diệp Tinh còn có chút buồn bực, nhưng nghe được lời này, lại không khỏi cười ha hả: "Ông ngoại, cái đó gọi là em bé mũm mĩm.”
"Ồ."
Ông ngoại luyên thuyên hỏi Tô Diệp Tinh rất nhiều chuyện lặt vặt trong cuộc sống, Tô Diệp Tinh trả lời từng câu một mà không hề tỏ ra phiền phức chút nào, sau đó ông lại chuyển chủ đề hỏi đến Lục Dã.
Bây giờ, Tô Diệp Tinh có chút xấu hổ.
Làm sao cô có thể nói với ông ngoại rằng cháu gái của ông có mối quan hệ như vậy với người đàn ông đó.
Nếu không, ngày mai ông nội có thể sẽ chống cây gậy đến trước cửa phòng Lục Dã để. . . . đánh chết anh mất.
Cô ấp úng mãi một lúc mới có câu ứng phó, Đàm Việt bên kia đang ngồi lướt máy tính bảng rồi lại đột nhiên bật cười ha hả, ông lão quay đầu trừng mắt nhìn anh, nhưng cũng không thèm để ý, qua loa gọi lớn: “Chị, Hiện tại trên mạng mọi người đều nói là chị chơi đàn piano rất giỏi, so với cái cô Tần đạp đạp kia tốt hơn nhiều, còn có video so sánh nữa này !”
"Ồ! Khoan đã, ông ngoại, không đúng, ông nội, sao ông lại đánh con vậy !"
"Tôi đang nói chuyện với chị gái của cậu đấy, sao cậu lại cắt ngang !"
"Do con bị phấn khích mà.”
Tô Diệp Tinh sợ ông nội tiếp tục hỏi chuyện Lục Dã nên cô nhân cơ hội này vội vàng nói tạm biệt với ông, rồi cô hứa đợi một vài hôm nữa sẽ đến thăm ông, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, cô liền mở Weibo ra.
Cô mới phát hiện ra đoạn video mình vừa mới chơi đàn piano thế vậy mà đã chiễm chệ ngôi lên thanh tìm kiếm top 1.
# Tô Diệp Tinh Chơi đàn piano#
Cô có chút vui mừng.
Không phải, là rất hạnh phúc.
Vì suy cho cùng đây là lần đầu tiên lên hot search không có gắn mác với Lục Dã, là tự dựa vào bản thân.
Trong mắt Tô Diệp Tinh lộ ra một tia ý cười, bấm vào mục nhập tìm kiếm từ.
Nó bắt đầu với một video được người hâm mộ ghi lại và phát sóng lúc cô chơi piano.
Tô Diệp Tinh nhấp vào và xem nó một lúc, tâm trạng vô cùng hài lòng mà tận hưởng nó.
Đạo diễn Tồi quả nhiên là người có bản lĩnh..
Anh trai camera man đương nhiên cũng nên được khen thưởng.
Quay cô một cách vô cùng xuất sắc.
Đàn piano cũng rất giỏi.
Âm thanh rõ ràng và chất lượng hình ảnh mượt mà.
Phía dưới cư dân mạng thực sự hết lời khen ngợi.
Khen cô xinh đẹp.
Khen cô xinh đẹp, khen cô có tài năng.
Rắm cầu vồng thực sự là một kho báu lớn trên thế giới.
Tô Diệp Tinh cảm thấy thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần.
Thậm chí có người đã chỉnh sửa một video so sánh trình độ đàn piano của Tô Diệp Tinh và Tần Lộ Lệ trong chương trình trước đó.
Có những nhà chuyên môn đứng lên bình luận.
[Nếu nói Tần là thí sinh đã vượt qua kỳ thi piano cấp mười, thì Tô Diệp Tinh lại chính là một tài năng thiên phú. Ban đầu tôi nghĩ rằng cô ấy chỉ là một ca sĩ thu âm bước ra từ phòng thu âm, nhưng có vẻ như xem ra tài năng chơi piano của cô ấy thậm chí có thể phục vụ cho cô ấy tổ chức một buổi biểu diễn piano ở Vienna. ]
[Người chơi đàn piano chính của Dàn nhạc giao hưởng Berlin thậm chí có thể không vượt qua được khả năng chơi đàn của Tô Diệp Tinh. Tô Diệp Tinh chơi piano, không gò bó và không câu nệ, tự do tự tại và tôi nghe nhạc của cô ấy, như thể đang nghe một bài thơ ca tự do và nồng nàn, hát về tình yêu. ]
...
Tô Diệp Tinh hài lòng rời khỏi mục nhập tìm kiếm
Trong khoảng thời gian đó, Trình Mạt liên tục gửi tin nhắn oanh tạc cô, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, cô gửi một tin: [Chờ tớ trở về sẽ nói cho cậu biết, ngoan nhé. ]
Tô Diệp Tinh cũng gửi một biểu tượng cảm xúc để xoa dịu.
Trình Mạt lại gửi qua một icon [khô] với một cái răng và móng vuốt.
Thật là một đóa hoa nhài xinh đẹp: 【 tối hôm qua tớ khiêu vũ, hai người các cậu đều liền biến mất, ha ha. Đôi cẩu nam nữ này. ]
Tô Diệp Tinh nhướng mày.
Đây là thẹn quá hóa giận à ?
Tô Tô: [ Nam thần của cậu cũng biến thành chó sao ? ]
Thật là một đóa hoa nhài xinh đẹp: [Tớ chính là nói một đôi cẩu, nam, nữ]
Cô gửi một bức ảnh của Tô Diệp Tinh, Lục Dã và Tô công chúa đứng ở ngoài cửa.
Khung hình cực kỳ xinh đẹp.
Tô Diệp Tinh ôm Tô công chúa trong ngực, một góc áo khoác đen lộ ra từ cái đầu lông trắng nõn của Tô công chúa, nàng hơi cúi đầu, một lọn tóc rơi xuống một bên mặt, làm cho cô trông có chút ôn nhu.
Mà bên cạnh cô, Lục Dã đang yên lặng nhìn một màn này, ánh sáng rơi vào trong mắt hắn, cực kì. . .ôn nhu.
Như thể tất cả những tia nắng mặt trời đang lặn đều bị cắt thành từng mảnh trong mắt anh.
Tô Diệp Tinh che tim lại, lại cảm thấy nhịp tim của mình đang âm thầm xáo động.
Ở một nơi cô không nhìn thấy, anh đang nhìn cô bằng ánh mắt như vậy. . . Anh đang nhìn cô sao ?
Thật là một đóa hoa nhài xinh đẹp: [ Có phải là một đôi cẩu nam nữ không ? he he. ]
[Anh Lục đã phủ nhận điều đó trong buổi phát sóng trực tiếp, nhưng he he, Tinh Tinh, ngay cả khi lưng của cậu có hóa thành tro bụi, bà đây cũng có thể nhận ra. ]
Tô Diệp Tinh: . . .
Thật là một đóa hoa nhài xinh đẹp: [Chỉ một câu hỏi, nếu cậu trả lời đàng hoàng, lão nương đây sẽ tha thứ cho cậu. ]
[Anh Lục, ừm, bao nhiêu lần ? ]
Tô Diệp Tinh: . . . . .
Tô Tô: [Anh ấy tự nói bảy lần. ]
Thật là một đóa hoa nhài xinh đẹp: [Sao tự nhiên lại là anh ấy nói ? ]
Tô Tô: [Cậu nói thử xem. ]
Trình Mạt quả nhiên là một con quái vật não chứa thứ xằng bậy, không đến một lúc cô đã gửi một loạt [! ! ! ] đến.
[Cậu thế vậy mà cũng bị. . . . ngất xỉu ? ! Mẹ ơi, quả nhiên là anh Lục của tôi ! ]
Tô Diệp Tinh: . . .
Cô nghĩ đến những thăng trầm của ngày hôm đó, chỉ cảm thấy rằng rượu dường như lại ùa về trái tim cô.
Đặc biệt là khi anh dựa vào người cô, xương của anh thấp xuống với cô ta, hình xăm của anh được che giấu, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, để lộ cái yết hầu hơi nhô ra, đan xen với hơi ẩm và mồ hôi, vẻ ngoài đó thực sự vô cùng gợi cảm. Và anh có vẻ như cũng phấn khích, cụp hàng mi dài với vẻ sung sướng tột độ, nhìn hình xăm của anh và cả của cô đang chạm vào nhau thân mật . . ..
Không được, không được nghĩ nữa.
Tô Diệp Tinh nhắm mắt lại.
Nhưng đầu óc lại cứ nhớ đến hình ảnh mơ mơ màng màng tỉnh giấc lại lúc giữa đêm.
Anh vẫn ở đó.
Cô chìm vào trong chăn bông mềm mại, ngơ ngác hỏi: "Mấy giờ rồi ?"
Người đàn ông dường như đã nghe nhầm.
Trong bóng tối truyền đến một giọng cười, ngữ khí buông lỏng: "Ồ ? Em hỏi anh là mấy lần rồi à ?"
Sau đó, người đàn ông đó bình tĩnh, chậm rãi phun ra hai chữ: "Bảy lần."
Đầu óc choáng váng, Tô Diệp Tinh sửng sốt hồi lâu mới hiểu được anh đang nói cái gì.
Bảy lần.
Ồ.
Anh nói anh bảy lần.
Thật.
Sự.
Là.
Quá không biết xấu hổ rồi.
Làm sao mà anh có thể như vậy chứ ?
Rõ ràng là chỉ, một, hai, ba, bốn. . . bốn lần mà phải không ?
Muốn cãi lại anh, lại bị anh bắt lại, Tô Diệp Tinh đỏ mặt, lại vùi mặt vào trong gối. : , , .
*Trong tiếng trung chữ chặn ai đó trên weichat là “kéo đen” mà ông nội nghe chỉ hiểu mỗi chữ đen, chứ không biết đó là chặn bạn bè trên wechat
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook