Yêu Là Vì Nhau
-
Chương 15: Đau lòng
*****
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Tống Như để túi xách xuống, lưu luyến nhìn bóng người mà cô yêu thương sâu sắc.
-"Thiên! chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?"
Ánh mắt đọng lại sự đau lòng...e dè lên tiếng...
-"Chuyện gì?"
Tiếng nói lạnh nhạt vẻ mặt chán ghét biểu thị rõ trên khuôn mặt sắc nét của người đàn ông...
Tống Như cắn môi..lấy hết can đảm bước từng bước gần Hàn Thiên...
-" Chúng ta chuẩn bị đính hôn..Hôm nay anh đi thử đồ với em được không?"
-" Tôi không có thời gian"
Cả đầu cũng không ngẩng lên...tay không ngừng phê duyệt vào các tập giấy tờ...
Sự lạnh lùng của Hàn Thiên khiến Tống Như cảm thấy bị tổn thương...khuôn mặt trang điểm kỹ càng cũng không che dấu nét mặt trắng bệch đến đau lòng của cô...Càng nhìn khoảng cách gần...Tống Như mới hiểu mình lưu luyến người đàn ông này biết bao..Dù anh đối xử với cô tàn nhẫn ra sao cũng không khiến cô muốn buông bỏ anh được mà chỉ một lòng muốn có được anh...
Nghĩ thế Tống Như lấy hết can đảm...nắm lấy bàn tay đang để trên bàn của anh..Hàn Thiên không ngờ cô ta làm thế..anh không giựt ra chỉ cau mày ngẩng đầu xem cô ta muốn gì..
-" Thiên anh đừng lạnh nhạt với em như thế...Dù sao chúng ta cũng sắp đính hôn...Anh không thích gì ở em..anh cứ nói em...em sẽ sửa đổi được không anh "
Đôi mắt tô vẽ rất đẹp giờ đây ánh lệ...trực trào...
-" Buông ra "
Tiếng nói rất nhẹ...nhưng Tống Như nghe được anh đang tức giận...ghe tởm khi cô chạm vào anh...Cô không cam lòng khi mình bị đối xử như vậy...đây là người đàn ông tương lai sẽ là chồng cô...nhưng tại sao lại đối xử tàn nhẫn với cô như thế...Tống Như nuốt nước mắt...nghẹn ngào..
-" Thiên..do anh không tiếp xúc với em nhiều nên anh chưa có cảm giác với em...Em...em..."
Bỗng trong lòng Tống Như lóe lên...cô muốn thử...Cô tin chỉ cần mình kiên trì thì Hàn Thiên cũng sẽ xiêu lòng...
Khi Hàn Thiên đang ý định rút tay ra...
Tống Như đã khom lưng ôm lấy anh môi đỏ hạ xuống...Hàn Thiên nhanh mắt nghiêng mặt né tránh nụ hôn của cô...nụ hôn rơi vào gáy tai anh....
Mắt Hàn Thiên nhất thời lạnh đi, đang tính đẩy cô ra....thì lúc này….Cửa phòng làm việc bỗng bị đẩy ra. Một bóng người đứng chết trân tại cửa, đờ đẫn nhìn hình ảnh nóng bóng trước mắt,caphe nóng trong tay âm thầm rơi trên mặt đất.Nước sôi nóng hổi bắn văng tung tóe làm bỏng luôn cả cổ tay trắng noãn. Tống Linh cũng chẳng còn cảm giác đau là gì, chỉ biết sững sờ đứng nhìn hai người.Trái tim cảm thấy đau đớn khó chịu khiến cô không thể nào thở được nữa.
-" Cút"
-" Á"
Hàn Thiên tức giận đẩy mạnh Tống Như ra...cô ta không giữ thăng bằng té chổng vó trên thảm....Ánh mắt Hàn Thiên như dao sắc có thể đâm xuyên thủng cô ta...cả người Tống Như sợ hãi co rúm...
-" Kêu bảo vệ, đưa Tống Như cút khỏi công ty cho tôi "
Tiếng ra lệnh như rít qua kẽ răng được truyền qua điện thoại...nhìn bàn tay đỏ ửng của người con gái phía trước.. Hàn Thiên đứng dậy rảo bước tiến nhanh về phía Tống Linh...Tuy lúc đầu cô có ngạc nhiên và đau lòng nhưng khi nhìn Tống Như thê thảm trên mặt đất...Tống Linh lấy lại tin thần cô không thể để mình làm hỏng mọi việc của anh....
Mắt to tròn nhìn anh...đầu lắc nhẹ...
-" Hàn tổng tôi xin lỗi...tôi sẽ kêu người dọn ngay...tôi sẽ pha cafe khác cho hai người "
Tầm năm bước nữa sẽ nắm được tay cô...
nhưng khi thấy thân ảnh nhỏ, cuối đầu mở cửa đi ra...Hàn Thiên như được xối gáo nước lạnh, đầu óc trấn tỉnh...cô vì lo lắng anh không giữ được bình tĩnh sẽ bại lộ mọi chuyện....
Hàn Thiên cắn chặt răng...quay người về bàn làm việc..
-" Nếu không muốn tiệc đính hôn bị hủy đừng thử sức nhẫn nại của tôi "
Tống Như lảo đảo đứng dậy...yếu ớt đến đáng thương...
-" Em xin lỗi...anh đừng giận..em quá nóng lòng....em...em đi ngay "
Tống Như nhìn anh sâu sắc, cầm lấy túi xách rời khỏi phòng... Cắn chặt môi...Vừa rồi nhìn vẻ mặt đau lòng của Hàn Thiên cô biết anh còn rất lưu luyến Tống Linh...Dù không có được tình yêu của anh cô cũng không cam lòng để hai người họ đến bên nhau....
Vậy thà làm ngọc nát đi...Có đau đớn thì cũng không phải một mình cô gánh chịu...
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Tống Như để túi xách xuống, lưu luyến nhìn bóng người mà cô yêu thương sâu sắc.
-"Thiên! chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?"
Ánh mắt đọng lại sự đau lòng...e dè lên tiếng...
-"Chuyện gì?"
Tiếng nói lạnh nhạt vẻ mặt chán ghét biểu thị rõ trên khuôn mặt sắc nét của người đàn ông...
Tống Như cắn môi..lấy hết can đảm bước từng bước gần Hàn Thiên...
-" Chúng ta chuẩn bị đính hôn..Hôm nay anh đi thử đồ với em được không?"
-" Tôi không có thời gian"
Cả đầu cũng không ngẩng lên...tay không ngừng phê duyệt vào các tập giấy tờ...
Sự lạnh lùng của Hàn Thiên khiến Tống Như cảm thấy bị tổn thương...khuôn mặt trang điểm kỹ càng cũng không che dấu nét mặt trắng bệch đến đau lòng của cô...Càng nhìn khoảng cách gần...Tống Như mới hiểu mình lưu luyến người đàn ông này biết bao..Dù anh đối xử với cô tàn nhẫn ra sao cũng không khiến cô muốn buông bỏ anh được mà chỉ một lòng muốn có được anh...
Nghĩ thế Tống Như lấy hết can đảm...nắm lấy bàn tay đang để trên bàn của anh..Hàn Thiên không ngờ cô ta làm thế..anh không giựt ra chỉ cau mày ngẩng đầu xem cô ta muốn gì..
-" Thiên anh đừng lạnh nhạt với em như thế...Dù sao chúng ta cũng sắp đính hôn...Anh không thích gì ở em..anh cứ nói em...em sẽ sửa đổi được không anh "
Đôi mắt tô vẽ rất đẹp giờ đây ánh lệ...trực trào...
-" Buông ra "
Tiếng nói rất nhẹ...nhưng Tống Như nghe được anh đang tức giận...ghe tởm khi cô chạm vào anh...Cô không cam lòng khi mình bị đối xử như vậy...đây là người đàn ông tương lai sẽ là chồng cô...nhưng tại sao lại đối xử tàn nhẫn với cô như thế...Tống Như nuốt nước mắt...nghẹn ngào..
-" Thiên..do anh không tiếp xúc với em nhiều nên anh chưa có cảm giác với em...Em...em..."
Bỗng trong lòng Tống Như lóe lên...cô muốn thử...Cô tin chỉ cần mình kiên trì thì Hàn Thiên cũng sẽ xiêu lòng...
Khi Hàn Thiên đang ý định rút tay ra...
Tống Như đã khom lưng ôm lấy anh môi đỏ hạ xuống...Hàn Thiên nhanh mắt nghiêng mặt né tránh nụ hôn của cô...nụ hôn rơi vào gáy tai anh....
Mắt Hàn Thiên nhất thời lạnh đi, đang tính đẩy cô ra....thì lúc này….Cửa phòng làm việc bỗng bị đẩy ra. Một bóng người đứng chết trân tại cửa, đờ đẫn nhìn hình ảnh nóng bóng trước mắt,caphe nóng trong tay âm thầm rơi trên mặt đất.Nước sôi nóng hổi bắn văng tung tóe làm bỏng luôn cả cổ tay trắng noãn. Tống Linh cũng chẳng còn cảm giác đau là gì, chỉ biết sững sờ đứng nhìn hai người.Trái tim cảm thấy đau đớn khó chịu khiến cô không thể nào thở được nữa.
-" Cút"
-" Á"
Hàn Thiên tức giận đẩy mạnh Tống Như ra...cô ta không giữ thăng bằng té chổng vó trên thảm....Ánh mắt Hàn Thiên như dao sắc có thể đâm xuyên thủng cô ta...cả người Tống Như sợ hãi co rúm...
-" Kêu bảo vệ, đưa Tống Như cút khỏi công ty cho tôi "
Tiếng ra lệnh như rít qua kẽ răng được truyền qua điện thoại...nhìn bàn tay đỏ ửng của người con gái phía trước.. Hàn Thiên đứng dậy rảo bước tiến nhanh về phía Tống Linh...Tuy lúc đầu cô có ngạc nhiên và đau lòng nhưng khi nhìn Tống Như thê thảm trên mặt đất...Tống Linh lấy lại tin thần cô không thể để mình làm hỏng mọi việc của anh....
Mắt to tròn nhìn anh...đầu lắc nhẹ...
-" Hàn tổng tôi xin lỗi...tôi sẽ kêu người dọn ngay...tôi sẽ pha cafe khác cho hai người "
Tầm năm bước nữa sẽ nắm được tay cô...
nhưng khi thấy thân ảnh nhỏ, cuối đầu mở cửa đi ra...Hàn Thiên như được xối gáo nước lạnh, đầu óc trấn tỉnh...cô vì lo lắng anh không giữ được bình tĩnh sẽ bại lộ mọi chuyện....
Hàn Thiên cắn chặt răng...quay người về bàn làm việc..
-" Nếu không muốn tiệc đính hôn bị hủy đừng thử sức nhẫn nại của tôi "
Tống Như lảo đảo đứng dậy...yếu ớt đến đáng thương...
-" Em xin lỗi...anh đừng giận..em quá nóng lòng....em...em đi ngay "
Tống Như nhìn anh sâu sắc, cầm lấy túi xách rời khỏi phòng... Cắn chặt môi...Vừa rồi nhìn vẻ mặt đau lòng của Hàn Thiên cô biết anh còn rất lưu luyến Tống Linh...Dù không có được tình yêu của anh cô cũng không cam lòng để hai người họ đến bên nhau....
Vậy thà làm ngọc nát đi...Có đau đớn thì cũng không phải một mình cô gánh chịu...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook