*****

Sau khi Đường Vân Bằng nhận lệnh của thái tử, nhanh chóng dò xét tất cả, sau khi tổng hợp nhiều đầu mối, biết được thân phận của Phù Vân chính là Tô Ngữ Nhu.

Hắn vào cung báo cáo thì vừa đúng lúc Hoàng Thượng đang thương lượng chuyện quốc gia cùng bốn hoàng tử, hắn hành lễ xong lập tức bẩm tấu: “Phụng khẩu dụ thái tử tuần tra tung tích Phù Vân, hôm nay đã có tin tức ——”

Hoàng thượng nghe vậy mặt rồng giận dử, quát lên: “Ai cho phép ngươi tuần tra tung tích của nàng?”

“Là nhi thần.” Thái tử không hiểu khom người trả lời.

“Không phải truy xét tung tích của nàng nữa!”

Tam hoàng tử nghe vậy liền vội vàng tiến lên bẩm báo: “Phụ hoàng, Ngũ hoàng đệ vì Phù Vân ——”

“Hoang đường! Phù Vân đã làm hại Hiếu nhi như thế, những người làm huynh trưởng như các ngươi không biết khuyên giải, chẳng lẽ còn giúp vùi lấp hắn nữa hay sao? Tất cả lui ra cho trẫm!” Hoàng thượng chỉ bốn vị hoàng tử mắng.

Đợi các hoàng tử lui ra, Hoàng thượng nhìn Đường Vân Bằng thở dài nói: “Đã tuần tra, nói vậy ngươi đã biết nàng là nha đầu Tô gia .”

Đường Vân Bằng sửng sốt một chút, không hiểu vì sao Hoàng thượng biết rõ nội tình cũng không báo cho Ngũ hoàng tử.

“Trẫm thẹn với nha đầu Tô gia, mà nàng đối với Ngũ hoàng tử lại nản lòng thoái chí. . . . . . Yêu cầu duy nhất của nàng là không quấy nhiễu cuộc sống thanh tịnh của nàng, ngươi nên hiểu khổ tâm của trẫm.”

“Thuộc hạ hiểu.” Đường Vân Bằng cáo lui ngay sau đó, rời đi Hoàng Thành cũng bằng tốc độ nhanh nhất, tránh né các hoàng tử.

Hành tung của Phù Vân trở thành một bí mật lần nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương