Yêu Kiều Đùa Lang Quân
-
Chương 5
*****
Ngự thư phòng
“Hoàng thượng, Ngũ hoàng tử cầu kiến.” Lão thái giám vui mừng tiến lên bẩm báo. Mấy ngày nay, hoàng thượng vẫn nhớ Ngũ hoàng tử lưu lại bên ngoài, hôm nay Ngũ hoàng tử tự đi hồi cung, đây không phải là tin tức tốt thì là cái gì?
Hoàng thượng nghe vậy mừng rỡ, “Mau truyền!”
“Tuân chỉ. Truyền —— Ngũ hoàng tử yết kiến.”
Ngay sau đó Lý Duy Hiếu tiến vào bên trong quỳ xuống hành lễ.”Nhi thần tham kiến phụ hoàng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Bình thân. Ngũ hoàng nhi, ngươi thật đúng là mệt mỏi mới chịu trở về nha! Mẹ ngươi suốt ngày nhắc đi nhắc lại ở bên tai trẫm, nói ngươi không biết vì vị cô nương nào chậm chạp không chịu hồi cung.” Thấy ái tử rời kinh mấy tháng, hoàng thượng cười đến tít mắt, nhưng vẫn không nhịn được nhạo báng hắn.
Nhiều năm đã qua, ban đầu từ một thiếu niên yêu thích phong lưu đã sớm lột xác thành lãng tử. Không có một người nào, không có một cô gái nào giữ được hắn.
Ai! Không biết khi nào hắn mới quyết tâm đi cưới Tô gia nha đầu kia?
Ban đầu thay hắn dàn xếp hôn sự thì có chỗ không đúng, mấy năm qua, bốn huynh trưởng không có đặt hôn sự thì cũng có ba người đã lấy vợ.
Hôn sự của thái tử cùng thiên kim tướng quốc đúng là oanh động cả trong cung, thiếu chút nữa Thái Tử Phi sẽ phải chết để lừa gạt thái tử, thật may là cuối cùng vẫn là viên mãn, một đôi oan gia thuận lợi kết làm vợ chồng.
Nhị hoàng tử bị nữ trại chủ Tiết lạc trói lên núi làm áp trại lang quân, cũng vì vậy chiêu an Lạc Lĩnh trại, trở thành giai thoại truyền khắp giang hồ.
Tam hoàng tử cuồng dại tìm thấy được người trong mộng nhiều năm, trải qua ba lượt gả, năm đạo thánh chỉ , sau phong ba cuối cùng mưa cũng tạnh, như ý nguyện ôm mỹ nhân về.
Hiện tại chỉ còn sót Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử vẫn còn để cho hắn và hoàng hậu quan tâm. Tứ hoàng tử tìm không được vị cô nương thích hợp, còn Ngũ hoàng tử lại có hồng nhan khắp thiên hạ, quên mất vị hôn thê của mình.
Lý Duy Hiếu quỳ không chịu đứng dậy, mở miệng cầu xin: “Nhi thần cả gan, muốn hướng phụ hoàng xin một món đồ.”
Hoàng thượng nghe vậy thầm cảm thấy kỳ quái. tử thuở nhỏ đến nay Ngũ hoàng tử chưa bao giờ chủ động yêu cầu bất kỳ thứ gì, chuyện này nhất định là có nguyên do.”Hoàng nhi muốn cái gì đồ?”
” Nhân sâm ngàn năm.”
“Để làm gì?”
“Cứu người.”
“Cứu người nào?”
“Nhi thần ở Giang Nam làm quen . . . . . . Thanh quan Phù Vân.” Lý Duy Hiếu hơi do dự, nhưng vẫn nói thật.
Hoàng thượng nhất thời đập bàn giận dữ mắng mỏ: “Hồ nháo!” Ngũ hoàng tử lưu luyến buội hoa nhiều năm, hắn vẫn chỉ nghĩ Ngũ hoàng tử tuổi còn trẻ, khó đoán, cho nên không có trách tội. Hôm nay hắn lại vì một kỹ nữ vào cung đòi ngàn năm nhân sâm, điều này thật sự là quá hoang đường!
“Phụ hoàng!”
” Nhân sâm ngàn năm trân quý bực nào, có thể để cho ngươi cầm đi hồ nháo? Đi xuống đi!” Hoàng thượng lãnh lùngkhông muốn nhắc lại chuyện này, bởi vì hành động hoang đường của nhi tử mà tâm tình không vui. Cất giấu nhân sâm ngàn năm là vì điều dưỡng thân thể Hoàng thái hậu, không phải là để cho cái cái tên nhóc này mang đi láy lòng người đẹp .
“Cầu xin phụ hoàng đồng ý.” Lý Duy Hiếu vì cứu người yêu, dập đầu liên tục.
Hoàng thượng thấy thế lửa giận càng tăng lên, đường đường làNgũ hoàng tử lại vì một cô gái thanh lâu làm ra chuyện này, chẳng phải bôi nhọ hoàng tộc hay sao?”Ngươi đứng lên cho trẫm!”
Lý Duy Hiếu ngẩng đầu lên, nhìn hoàng thượng khẩn cầu.”Phụ hoàng, xin cứu nàng một mạng.”
Hoàng thượng nhìn tình hình, đã hiểu được rằng tầm quan trọng của cô gái ở thanh lâu này trong lòng Ngũ hoàng tử. Xem ra hắn phải tìm kế dự phòng, để tránh cái nhi tử ngu ngốc này làm ra hành động hoang đường hơn nữa, ví dụ như. . . . . . Cưới nàng vào cửa.
“Cứu nàng có thể, nhưng ngươi phải cùng vị hôn thê của ngươi thành hôn vào cuối năm.”
Vị hôn thê?
Ba chữ này giống như một đạo sét đánh vào trong đầu hắn. Đúng nha! Hắn còn có một vị hôn thê, chẳng qua là. . . . . . Lúc này trong lòng hắn đã có Phù Vân, làm sao có thể khác cưới người khác?
“Phụ hoàng, ta ——”
“Có đáp ứng hay không là ở ngươi.” Hoàng thượng nhàn nhạt cắt đứt lời của hắn.
“Nhi thần tuân chỉ.”
Chỉ cần có thể cứu Phù Vân, cưới người nào làm vợ cũng không quan trọng.
Quan trọng là … Nàng sẽ sống .
Cái này đủ rồi.
Ngự thư phòng
“Hoàng thượng, Ngũ hoàng tử cầu kiến.” Lão thái giám vui mừng tiến lên bẩm báo. Mấy ngày nay, hoàng thượng vẫn nhớ Ngũ hoàng tử lưu lại bên ngoài, hôm nay Ngũ hoàng tử tự đi hồi cung, đây không phải là tin tức tốt thì là cái gì?
Hoàng thượng nghe vậy mừng rỡ, “Mau truyền!”
“Tuân chỉ. Truyền —— Ngũ hoàng tử yết kiến.”
Ngay sau đó Lý Duy Hiếu tiến vào bên trong quỳ xuống hành lễ.”Nhi thần tham kiến phụ hoàng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Bình thân. Ngũ hoàng nhi, ngươi thật đúng là mệt mỏi mới chịu trở về nha! Mẹ ngươi suốt ngày nhắc đi nhắc lại ở bên tai trẫm, nói ngươi không biết vì vị cô nương nào chậm chạp không chịu hồi cung.” Thấy ái tử rời kinh mấy tháng, hoàng thượng cười đến tít mắt, nhưng vẫn không nhịn được nhạo báng hắn.
Nhiều năm đã qua, ban đầu từ một thiếu niên yêu thích phong lưu đã sớm lột xác thành lãng tử. Không có một người nào, không có một cô gái nào giữ được hắn.
Ai! Không biết khi nào hắn mới quyết tâm đi cưới Tô gia nha đầu kia?
Ban đầu thay hắn dàn xếp hôn sự thì có chỗ không đúng, mấy năm qua, bốn huynh trưởng không có đặt hôn sự thì cũng có ba người đã lấy vợ.
Hôn sự của thái tử cùng thiên kim tướng quốc đúng là oanh động cả trong cung, thiếu chút nữa Thái Tử Phi sẽ phải chết để lừa gạt thái tử, thật may là cuối cùng vẫn là viên mãn, một đôi oan gia thuận lợi kết làm vợ chồng.
Nhị hoàng tử bị nữ trại chủ Tiết lạc trói lên núi làm áp trại lang quân, cũng vì vậy chiêu an Lạc Lĩnh trại, trở thành giai thoại truyền khắp giang hồ.
Tam hoàng tử cuồng dại tìm thấy được người trong mộng nhiều năm, trải qua ba lượt gả, năm đạo thánh chỉ , sau phong ba cuối cùng mưa cũng tạnh, như ý nguyện ôm mỹ nhân về.
Hiện tại chỉ còn sót Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử vẫn còn để cho hắn và hoàng hậu quan tâm. Tứ hoàng tử tìm không được vị cô nương thích hợp, còn Ngũ hoàng tử lại có hồng nhan khắp thiên hạ, quên mất vị hôn thê của mình.
Lý Duy Hiếu quỳ không chịu đứng dậy, mở miệng cầu xin: “Nhi thần cả gan, muốn hướng phụ hoàng xin một món đồ.”
Hoàng thượng nghe vậy thầm cảm thấy kỳ quái. tử thuở nhỏ đến nay Ngũ hoàng tử chưa bao giờ chủ động yêu cầu bất kỳ thứ gì, chuyện này nhất định là có nguyên do.”Hoàng nhi muốn cái gì đồ?”
” Nhân sâm ngàn năm.”
“Để làm gì?”
“Cứu người.”
“Cứu người nào?”
“Nhi thần ở Giang Nam làm quen . . . . . . Thanh quan Phù Vân.” Lý Duy Hiếu hơi do dự, nhưng vẫn nói thật.
Hoàng thượng nhất thời đập bàn giận dữ mắng mỏ: “Hồ nháo!” Ngũ hoàng tử lưu luyến buội hoa nhiều năm, hắn vẫn chỉ nghĩ Ngũ hoàng tử tuổi còn trẻ, khó đoán, cho nên không có trách tội. Hôm nay hắn lại vì một kỹ nữ vào cung đòi ngàn năm nhân sâm, điều này thật sự là quá hoang đường!
“Phụ hoàng!”
” Nhân sâm ngàn năm trân quý bực nào, có thể để cho ngươi cầm đi hồ nháo? Đi xuống đi!” Hoàng thượng lãnh lùngkhông muốn nhắc lại chuyện này, bởi vì hành động hoang đường của nhi tử mà tâm tình không vui. Cất giấu nhân sâm ngàn năm là vì điều dưỡng thân thể Hoàng thái hậu, không phải là để cho cái cái tên nhóc này mang đi láy lòng người đẹp .
“Cầu xin phụ hoàng đồng ý.” Lý Duy Hiếu vì cứu người yêu, dập đầu liên tục.
Hoàng thượng thấy thế lửa giận càng tăng lên, đường đường làNgũ hoàng tử lại vì một cô gái thanh lâu làm ra chuyện này, chẳng phải bôi nhọ hoàng tộc hay sao?”Ngươi đứng lên cho trẫm!”
Lý Duy Hiếu ngẩng đầu lên, nhìn hoàng thượng khẩn cầu.”Phụ hoàng, xin cứu nàng một mạng.”
Hoàng thượng nhìn tình hình, đã hiểu được rằng tầm quan trọng của cô gái ở thanh lâu này trong lòng Ngũ hoàng tử. Xem ra hắn phải tìm kế dự phòng, để tránh cái nhi tử ngu ngốc này làm ra hành động hoang đường hơn nữa, ví dụ như. . . . . . Cưới nàng vào cửa.
“Cứu nàng có thể, nhưng ngươi phải cùng vị hôn thê của ngươi thành hôn vào cuối năm.”
Vị hôn thê?
Ba chữ này giống như một đạo sét đánh vào trong đầu hắn. Đúng nha! Hắn còn có một vị hôn thê, chẳng qua là. . . . . . Lúc này trong lòng hắn đã có Phù Vân, làm sao có thể khác cưới người khác?
“Phụ hoàng, ta ——”
“Có đáp ứng hay không là ở ngươi.” Hoàng thượng nhàn nhạt cắt đứt lời của hắn.
“Nhi thần tuân chỉ.”
Chỉ cần có thể cứu Phù Vân, cưới người nào làm vợ cũng không quan trọng.
Quan trọng là … Nàng sẽ sống .
Cái này đủ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook