Sau khi Tạ Tề đi, cũng không có một người nào khác đến thăm Cao Ca.

Ngày thứ hai, cô xuất viện, vốn cơ thể cũng không còn có gì đáng ngại.

Lúc rời khỏi phòng bệnh, Cao Ca đứng bất động trước cửa thang máy.

Bệnh viện lúc nào cũng bận rộn như vậy. Bệnh nhân, người nhà, bác sĩ, y tá,… người đến kẻ đi.

Thang máy từ trên xuống dưới, phía trong đông đúc người tới người đi. Cửa vừa mở ra, người xếp hàng ngoài thang máy chen chúc mà đi vào, thang máy nhanh chóng đông nghịt người.

Cao Ca đứng ở nơi đó có chút thất thần, không biết nên đi lên hay đi xuống.

Có người ở bên cạnh đẩy cô, hùng hổ nói kháy: “Này, rốt cuộc cô có đi hay không, không đi thì đừng có cản đường!”

Cao Ca nhẹ nhàng đứng xích qua một bên, rốt cục vẫn phải lắc đầu với mình. Cô không cần lo lắng cho Tả Thừa Nghiêu, anh ở đó hiển nhiên sẽ có nhân viên y tế chăm sóc tốt. Đến giờ phút này cần gì phải dây dưa không dứt nữa.

Cô xoay người hướng về phía thang bộ, từng bước từng bước đi xuống. Cũng chỉ có mấy tầng nên rất nhanh đã đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, sau đó ra khỏi cửa quẹo trái, đi qua các khối phòng làm việc của tòa nhà, một trung tâm mua sắm, phòng khám mới ra khỏi bệnh viện.

Rời xa phòng 103 lầu 7 của Tả Thừa Nghiêu, càng ngày càng xa.

Ngày tháng trước kia bọn họ từng có cơ hội ở bên nhau sao? Thời điểm gần nhất có đúng là cách nhau chỉ hai tầng lầu hay không?

Nhưng mà Cao Ca vẫn là không đi thang máy lên tầng 7.

***

Sau khi xuất viện, cảnh sát có đến tìm Cao Ca vài lần để lấy khẩu cung, dù sao vụ bắt cóc cũng liên quan đến vài mạng người.

Trong lòng Cao Ca giờ đây đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều, cô cố gắng để kể lại như kể chuyện của người khác, cứ như thế đem tình cảnh lúc ấy kể hết ra.

Mạnh Dao không tới tìm Cao Ca gây phiền phức, có lẽ rốt cục cô ấy cũng đã nghĩ thông suốt, cũng có lẽ Tả Thừa Nghiêu hoặc Tạ Tề đủ khống chế được cô ấy.

Hậu sự của Khưu An Khiết, Cao Lạc Thi không biết có người xử lý hay không, Cao Ca cũng không hỏi thăm. Có đôi khi nhớ tới bọn họ cô sẽ cảm thấy như vậy có tính là cuối cùng thiện ác đều có kết quả của nó.

Về phần Cao Lạc Văn, có nhân viên xã hội đi tìm Cao Ca, dù sao thì hiện tại cô cũng là người thân duy nhất trên đời này của Cao Lạc Văn. Cao Ca dứt khoát bày tỏ không nhận trách nhiệm giám hộ Cao Lạc Văn. Trong khoảng thời gian ngắn nó mất đi cả cha lần mẹ quả thực rất đáng thương, nhưng Cao Ca không phải là thánh mẫu, cô đối với mẹ con Khưu An Khiết không có chút tình cảm nào. Cuối cùng Cao Lạc Văn được đưa vào Cô nhi viện.

Mắt thấy ngôi nhà được xây lên, mắt thấy yến tiệc mừng tân gia, mắt thấy ngôi nhà sụp đổ.

Một hồi sóng gió, cuối cùng mỗi người đều có chốn trở về của mình.

***

Sau khi xử lý xong tất cả các việc vặt vãnh, Cao Ca theo sự sắp xếp trước đó bay đi I-ta-li-a.

Việc trao đổi hạng mục học tập phía bên đó bắt đầu cũng chưa bao lâu, đối với nền cổ họa đã tồn tại mất trăm năm mà nói thì một, hai tháng cũng chỉ là một cái chớp mắt.

Thời điểm Cao Ca một lần nữa dùng cọ chấm lên màu vẽ, Zack ở bên cạnh lảm nhảm về cậu bạn mới quen có bao nhiêu lãng mạn. “Em biết không, lần đầu tiên cậu ấy gặp anh đã nói, toàn bộ trong mắt của cậu ấy như nhìn thấy giải ngân hà, lóe lên vô số ánh sáng khiến cho cậu ấy say mê.”

Cao Ca cười nói. “Thật là trùng hợp, sáng nay em cũng gặp hai người nói đôi mắt em chứa đầy ánh sáng, còn có, hai người bọn họ còn nói với tôi là bọn họ đã gặp một bông hòa hồng đẹp nhất.”

Zack không chấp nhận mà kêu oa oa, anh bắt Cao Ca phải thừa nhận rằng lời bạn trai mới của anh nói là độc nhất vô nhị.

Cứ như vậy lại một lần nữa bắt đầu cười đùa.

Cao Ca nghĩ, thật tốt, mọi chuyện trong nước đã qua rồi, còn ở chỗ này thời gian như mãi mãi ngừng lại, chốn yên vui này lại có thể an ủi tâm hồn của cô. Zack vẫn là Zack, giáo sư vẫn là giáo sư, tranh cổ vẫn cứ ở dưới bàn tay cô khôi phục lại như lúc ban đầu.

Nếu so với nhiều số phận khác thì Cao Ca như vậy là tốt lắm rồi.

Chỉ là có đôi lúc chỉ trong thoáng chốc cô cũng sẽ lơ đãng nhớ đến Tả Thừa Nghiêu, ánh mắt của anh, lông mi của anh, lúc anh mím chặt môi, lúc nửa đêm anh tới gần hít thở kề vành tai cô…

Nhưng mà chuyện này cũng chỉ là trong thoáng chốc mà thôi.

Chỉ có một lần, trên phố người đến người đi, cô ngẫu nhiên quay đầu lại thì thấy bóng lưng một người đàn ông tóc đen, trong thoáng chốc cô cảm thấy bóng dáng kia quả rất giống.

Cô từ từ nhắm chặt hai mắt, lắc đầu, chờ đến lúc mở mắt ra thì người kia đã biến mất.

Có lẽ là ảo giác của cô, có lẽ chỉ là sự trùng hợp, chỗ này đâu có người Trung Quốc chứ?

Nhưng bất kể là cái gì cũng không quan trọng, đối với Cao Ca mà nói thì không quan trọng.

I-ta-li-a là vùng đất chế phục tranh cổ, Cao Ca vội vàng tiếp thu kiến thức mới, lúc rãnh rỗi lại đi dạo khắp bảo tàng kiến trúc cổ. Cô sống rất phong phú mà tự tại.

Lời nói đùa của cô với Zack cũng không tính là nói dóc, cũng có nhiều cậu con trai nhiệt tình thổ lộ với cô, giống như là thi sĩ. “Xin hỏi, ánh trăng chiếu vào trên da thịt của em sao? Nếu không, tại sao em lại có thể trong sáng tinh tế đến vậy, thật khiến người ta khó có thể quên.”

Đáng tiếc là như lời cô nói với Tạ Tề, tình yêu trong cuộc đời này của cô đã hết rồi, không chỉ là đối với Tả Thừa Nghiêu, mà đối với tất cả mọi người đều vậy.

Nhưng mà như vậy cũng không có gì to tát cả, cuộc sống ngoại trừ chuyện tình yêu thì vẫn còn có nhiều chuyện khác để làm.

Những ngày cuối cùng cũng dần quên, những vết thương kia cuối cùng cũng khép lại.

Ít nhất thì lúc này đây, cô thiếu nợ ai và ai thiếu nợ cô cũng đều thanh toán rõ ràng rồi. Cô không phải như bảy năm trước hoảng loạn bỏ trốn, mà là chân chính sống lại.

Cao Ca đã được chôn cất ở trong nước rồi, từ này về sau chỉ có cô.

***

Nửa năm sau, hạng mục ở I-ta-li-a kết thúc, Cao Ca lại trở về thị trấn nhỏ St Andrews.

Bà chủ nhà ôm con chó Apple nhiệt tình hoan nghênh cô trở về.

Chờ sau khi hàn huyên xong, bà nói, “Trong khoảng thời gian cháu rời đi có mấy thùng đồ lớn của cháu được gửi tới, ta đi ở trong nhà để xe.”

Cao Ca có chút kì quái, sẽ có người nào gửi đồ đạc cho cô chứ?

Cô đi theo bà chủ nhà đi ra gia ra, quả nhiên có ba rương gỗ lớn nằm trong đó đợi cô.

Apple ngoe nguẩy cái đuôi đi tới cạnh mấy cái rương ngửi ngửi, Cao Ca tìm bà chủ nhà mượn dụng cụ, muốn mở rương gỗ ra.

Rương gỗ được đóng rất kĩ, hai người thật vất vả mới mở ra được một cái.

Rương gỗ vẫn còn được giữ gìn khô ráo, không tổn hịa gì. Cao Ca nói thầm, nắp đóng chặt quá, không biết có cái gì cổ quái không.

Đem nắp rương mở ra, hóa ra là một bức tranh, hơn nữa bức tranh vẫn đang còn được quấn trong một lớp giấy, và kích thước của nó không hề nhỏ.

Dưới sự trợ giúp của bà chủ nhà, Cao Ca cùng với bà ấy mang bức tranh ra khỏi cái rương, để xuống ngay tại chỗ

Cô xé mấy lớp giấy bao bọc ở phía ngoài, nội dung bức tranh bên trong rốt cuộc cũng lộ ra.

Trong giây phút bức tranh lộ ra, Cao Ca bất ngờ không kịp đề phòng mà ngây ngẩn cả người, cô thực sự không nghĩ tới, đây hóa ra là bức “Ôn nhu giết ta” của Lưu Dã mà Tả Thừa Nghiêu đã trả giá cao mới giành được trong buổi đấu giá.

Bà chủ nhà ở bên cạnh nói rằng: “Một bức tranh thật lớn, nhưng mà nhìn qua thế nào cũng thấy cổ quái, bé gái và con heo. Có điều không cần để ý đến ta, cháu cũng biết đến một tế bào nghệ thuật cũng không có mà, là tác phẩm của cháu sao?”

Cao Ca có chút kinh ngạc nói. “Không, là tác phẩm của một họa sĩ người Trung Quốc, ông ấy, ông ấy là một họa sĩ mà cháu rất thích.”

“Ta thấy là được gửi từ bên đó qua, là thời gian cháu về nước mua được sao?”

Cao Ca dừng một chút, có điểm do dự nói: “Cháu nghĩ là một người bạn gửi qua.”

“Bạn của cháu xem ra rất có lòng, biết tặng cháu tác phẩm của họa sĩ mà cháu thích.”

Bạn sao? Có lòng sao?

Cao Ca thực sự không biết nên làm sao hình dung tâm tình trong lòng cô lúc này. Cô chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó như muốn trào ra.

Bà chủ nhà nói tiếp: “Đến đây đi, chúng ta mở mấy cái rương còn lại ra luôn.”

Cao Ca vội vàng đứng dậy nói lời cảm ơn, cùng hợp sức với bà mở nắp rương gỗ còn lại ra.

Quả nhiên, hai cái rương còn lại cũng đều là tranh vẽ của Lưu Dã, tất cả đều là những thứ Tả Thừa Nghiêu giành được trong buổi đấu giá ngày đó.

Con chó Apple ở bên cạnh cắn mấy cái giấy bọc thành vụn nhỏ, một con chó cắn tới cắn lui chơi thật vui vẻ. Vô tình nó lại đụng trúng vào bức tranh cạnh Cao Ca lúc cô đang ngẩn ra khiến cô có chút không đứng vững nên lảo đảo một cái, chống lễ cái rương rỗng tránh bị ngã xuống.

Nhưng mà chính động tác này vừa lúc để Cao Ca nhìn thấy thứ ở trên rương.

Cao Ca phải nhìn hồi lâu mới phản ứng lại được, ngày, mấy chữ số đơn giản ghi lại ngày đóng gói và gửi đi chẳng phải là vào ngày Tả Thừa Nghiêu giành được những bức vẽ này hay sao?

Khi đó anh vẫn chưa xuống tay với nhà họ Cao, khi đó hai người vẫn chưa ngả bài.

Hóa ra vào lúc đó Tả Thừa Nghiêu đã gửi mấy bức tranh này, lẽ nào, anh không tiếc giá cao lấy bằng được chúng về là bởi vì biết cô thích sao? Chỉ là để đưa cho cô sao?

Anh quả nhiên là giống như Tạ Tề nói, suốt cả một chặng đường đó đều một mực yên lặng yêu cô?

Lúc này bà chủ nhà giống như vừa phát hiện ra điều gì: “Cháu xem này, phía sau bức tranh còn có chữ.”

Bà chủ nhà đem bức tranh nhỏ nhất lật lại, đưa về phía Cao Ca. Cao Ca nhìn sang, mặt trên chỉ là một cụm từ tiếng Anh đơn giản…

Cao ca nhất thời cảm giác như mình bị đánh trúng, vô số ký ức ngắn ngủi xông vào tận tim.

Ở trên núi tuyết, thời gian bọn họ hòa hợp nhất, cô tùy tiện thả một đống phim truyền hình cho anh xem, trong đó có tập cuối của “Sex and the City”, Carrie một mực chờ người kia nói cho cô biết cô ấy là người đó, cô ấy là duy nhất. Vào đoạn cuối của tập phim, Mr Big rốt cuộc tìm được cô ấy và nói cho cô ấy biết.

Cô lúc đó kéo Tả Thừa Nghiêu, mê mẩn nói: “Anh xem Mr Big thật đẹp trai, không ai có thể chịu nổi.”

Thật đúng là không ai có thể chịu nổi sao?

Khi người bạn yêu – Dù cho bạn đã đem người đó phong ấn vào đáy hồ, vĩnh viễn không xuất hiện – nói với bạn câu đó, bạn có thể chịu nổi sao?

Cao Ca không biết, cô bật khóc.

Khi đó, Tả Thừa Nghiêu chẳng bao giờ nói lời dỗ ngon dỗ ngọt cô, thậm chí, ngay cả từ yêu anh cũng không nói ra.

Cô nhớ tới cái lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ của anh, anh vẫn là một thanh niên trươi trẻ, đứng ở trên bục giảng, lại dễ nhìn như vậy.

Anh giơ tay lên tố cáo với thầy chủ nhiệm, trong ánh mắt lóe ra vài phần nghịch ngợm.

Anh đối với cô lộ ra vẻ chán ghét và khinh thường, anh giả vờ hung ác đẩy cô, lên án kịch liệt cô căn bản cái gì cũng không hiểu, tình yêu của cô chẳng qua chỉ là đồ nhựa rẻ tiền.

Vào cái hôm trời mưa to ấy, anh cũng giống như anh hùng cái thế mà xuất hiện, che chở cô chạy đến nơi an toàn.

Đó cũng là nụ hôn đầu tiên của anh sao? Bọn họ cũng từng trải qua khoảng thời gian nồng nhiệt như vậy, phảng phát có thể thiêu đốt hết tất cả mọi thứ.

Anh cõng cô say rượu, cô nói, Tả Thừa Nghiêu, anh cứ như vậy mà cõng em đi. Anh nói, vậy em phải giảm cân.

Khi đó, anh yêu cô chứ.

Nhưng sau đó, anh lại ôm Mạnh Dao, đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn cô mà rời đi, sau đó nữa, anh biết cô là con gái của Cao Chí Viễn.

Anh nói anh sẽ trả thù cô, anh ép buộc cô ở lại, anh lạnh lùng tiến vào thân thể khô khốc của cô.

Vào lúc không người, anh đứng cô độc trên ban công hút thuốc, nhỏ giọng nói xin lỗi với cô.

Trong vô số đêm, anh ôm lấy cô từ phía sau, sưởi ấm cho cô.

Trên núi tuyết, bọn họ lần đầu tiên đi nghỉ phép như một đôi tình nhân chân chính, giả vờ đặt quá khứ sang một bên, hòa vào trong tuyết và trong bầu trời tinh khiết.

Bọn họ nhảy một điệu nhảy cuối cùng, cô biết, khoảng thời gian nhảy điệu nhảy đó, trong mắt anh chỉ có cô.

Khi đó, anh cũng yêu cô chứ.

Nhưng mà cuối cùng thì anh vẫn xuống tay với Cao Thị, anh nắm tay cô, cấm lấy con dao của cô, quay mũi dao hướng về trái tim anh, đâm xuống.

Anh chọn Mạnh Dao, anh vì cô mà cản một phát súng.

Lúc anh còn hơi thở yếu ớt lại bắt Mạnh Dao phải đồng ý không được thương tổn đến cô…

Đó là ấn tượng cuối cùng của cô về Tả Thừa Nghiêu, cố nhớ kỹ hình ảnh trong phút chốc anh ngã xuống vũng máu.

Nhiều như vậy, rất nhiều thứ của anh và cô.

Kéo dài nhiều năm như vậy, từ lần đầu tiên đến một lần cuối cùng. Vào giờ khắc này, toàn bộ như thủy triều cuồn cuộn, ở trong lòng Cao Ca hội tụ thành một bức tranh ẩn đằng một câu nói kia …

Vào giờ phút này, Cao Ca đã không nhớ nổi những người đã nói dối mình nữa, những ân oán cừu hận kia cô chỉ muốn anh mang đi hết, hóa ra cho tới bây giờ cũng chỉ có Tả Thừa Nghiêu, cũng chỉ có Cao Ca.

Nước mắt cô rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng.

Bà chủ nhà bị hù dọa, quan tâm hỏi: “Cháu làm sao vậy?”

Cao Ca chỉ lắc đầu, mặc cho nước mắt tùy ý chảy xuống, không trả lời…

***

Một ngày nọ, trên một chuyến bay từ Trung Quốc tới Canada, một bác gái nhiệt tình lôi kéo một người đàn ông Trung Quốc hơn ba mươi tuổi nói chuyện phiếm, từ con trai, con gái, cháu trai, cháu gái của bà ấy, kể cả con mèo của bà cũng được bà đem ra kể.

Mặc dù là người thường xuyên đi khắp nơi, tung hoành khắp thương trường, khi gặp phải một bác gái thời mãn kinh người Trung Quốc cũng khó mà toàn thân lui về. Người đàn ông này có chút bất đắc dĩ định bụng lát nữa tìm tiếp viên hàng không nhờ đổi chỗ, cho dù đổi đến chỗ ngồi khoang phổ thông cũng được.

Rốt cuộc ở dưới ánh sáng u ám của khoang máy bay, lúc người đàn ông kia chuẩn bị nghỉ ngơi thì bác gái kia rốt cuộc cũng nói xong, quan tâm đến người đàn ông này , bà hỏi: “Cậu đi Canada làm cái gì?”

Câu hỏi này là một câu hỏi thông thường nhưng dường như lại rất có ma pháp, người đàn ông đang rất không kiên nhẫn trong lòng liền nũn ra, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không cẩn thận để lạc mất một bảo bối rất quý của tôi, tôi muốn đi tìm cô ấy về.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương