“Mạnh Dao? Bắt cóc tôi để trả thù mối hận của cô ấy thì có thể giải thích được, nhưng vì sao cô ấy còn tự mình vào trong đó?” Cao Ca không nhịn được mà hỏi.

“Lúc cô té xỉu, tình hình của A Nghiêu có chút nguy cấp. Mạnh Dao cảm thấy tự trách mình nên đã nói thẳng ra mọi chuyện. Đương nhiên mẹ con Khâu An Khiết chó cùng rứt giậu nhưng nếu không có sự hợp tác trợ giúp của Mạnh Dao thì chuyện này bọn họ cũng sẽ không thể tiến hành thuận lợi như vậy được. Mạnh Dao, cô ấy, vẫn rất thích A Nghiêu. Tôi nghĩ điều này chắc cô cũng rõ. Nhưng người A Nghiêu vẫn luôn là cô. Cô ấy không cam lòng, không muốn thừa nhận nên đã đặt cược một lần cuối cùng vào việc này. Cô ấy muốn biết trước sự sống và cái chết A Nghiêu sẽ chọn ai, cho nên mới phối hợp với mẹ con Khưu An Khiết.”

Cao Ca nhớ lại đoạn đường cô bị trói, quả thực so sánh giữa cô với cô ấy thì Mạnh Dao được đối xử tốt hơn nhiều. Cao Lạc Thi chẳng bao giờ xuống tay quá mạnh với Mạnh Dao, biểu hiện bên ngoài của Mạnh Dao cũng vẫn bình tĩnh. Hóa ra là cô ấy căn bản không cần phải sợ hãi, bởi vì cô ấy cũng là chủ mưu phía sau màn bắt cóc này. Mà trách không được Khưu An Khiết lại muốn bắt cóc hai người hóa ra là vì để Tả Thừa Nghiêu phải chọn ra một người. Đây đều là vở kịch mà mấy người bọn họ đã chuẩn bị sẵn, cũng chỉ vì để xem tâm tư thực sự của một người đàn ông.

“Cô ấy đánh cuộc thắng, không phải sao?”

Cao Ca ảm đạm nói, cô nhớ tình cảnh lúc ấy, Tả Thừa Nghiêu rốt cuộc nói ra hai chữ “Mạnh Dao”. Anh chọn Mạnh Dao, có thể chuyện ban đầu giống như Tạ Tề nói, đều do Cố Tư Nguyên và Khưu An Khiết làm, Tả Thừa Nghiêu cũng không phải là người độc ác như vậy. Có thể cùng nhau đi tới giờ có lẽ Tả Thừa Nghiêu đối với cô vẫn có vài phần tình cảm. Thương hại cũng tốt, thích cũng được, nhưng mà chung quy lại đây vẫn là đoạn tình duyên ngắn ngủi, chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt, sau đó nhanh chóng chôn vùi vào trong đêm tối. Cảm tình của anh với Mạnh Dao mới là lâu dài, cứ chảy nhỏ giọt không ngừng lại. Vì vậy mà ở thời khắc mấu chốt, Tả Thừa Nghiêu quyết định bỏ cô và lựa chọn Mạnh Dao.

“Không, cô ấy thua cuộc.”

“Tôi không hiểu, Tả Thừa Nghiêu lựa chọn cứu cô ấy.”

“Cô đã xem qua “Tuyệt đại song kiêu” chưa? Tiểu Ngư Nhi và Hoa Vô Khuyết, tiểu thuyết võ hiệp của Cổ Long.” Tạ Tề không trực tiếp giải đáp nghi vấn của Cao Ca mà lại hỏi một vấn đề kỳ quái.

Cao Ca nghi ngờ nói: “”Tuyệt đại song kiêu”? Khi còn bé có xem qua trên ti vi, còn tiểu thuyết thì không đọc. Cái đó và chuyện giữa chúng tôi thì có quan hệ gì?”

“Mạnh Dao vào A Nghiêu khi còn bé rất nghèo, giải trí duy nhất của họ là thuê những cuốn tiểu thuyết về xem. “Tuyệt đại song kiêu” là một trong số những cuốn mà bọn họ xem qua. Bên trong có một tình tiết, nói là đêm trước khi Hoa Vô Khuyết và Tiểu Ngư nhi quyết đấu sinh tử, Thiết Tâm Lan có đi tìm Hoa Vô Khuyết bảo hắn phải thua dưới tay Tiểu Ngư Nhi. Nếu như cô là Hoa Vô Khuyết thì lúc này cô nhất định sẽ rất khó chịu, yêu một cô gái nhưng cô ấy rốt cuộc vẫn không bỏ xuống được tình nhân cũ, quyết lựa chọn mình chết cũng muốn bảo vệ mạng sống của Tiểu Ngư Nhi. Nhưng mà, lúc đó trong lòng Thiết Tâm Lan đã hạ quyết tâm, những gì nợ Tiểu Ngư Nhi cứ trả lại cho anh ta, Hoa Vô Khuyết chết thì nàng sẽ cùng chết. Nàng thực ra rất yêu Hoa Vô Khuyết.

Sự lựa chọn của A Nghiêu cũng giống như vậy.

Cả chặng đường này, Mạnh Dao đối với cậu ấy đã nỗ lực rất nhiều, chịu đựng bi kịch mà không người phụ nữ nào có thể chịu đựng được. A Nghiêu không muốn lại nợ cô ấy, không thể để cho cô ấy lại xảy ra chuyện. Còn cô, nếu như có chuyện gì thì tôi nghĩ cậu ấy cũng sẽ lấy mạng mình để bù đắp. Đương nhiên, lúc đi giao tiền chuộc cậu ấy cũng đã sắp xếp xong xuôi tất cả, thực ra thì mẹ con Khưu An Khiết có cầm tiền cũng không chạy thoát đâu cho được. Cho dù có tiếp tục giữ con tin lại thì cũng không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra.”

“Anh Tạ, tất cả những chuyện này cũng chỉ là suy đoán của anh, là cái nhìn của anh mà thôi.”

“Không, đối với lần này trong lòng Mạnh Dao cũng biết rõ. Ba người chúng tôi cũng đã từng có lúc uống rượu nói chuyện phiếm vui đùa với nhau, lúc đó sự lựa chọn của A Nghiêu cũng không khác với Thiết Tâm Lan là mấy. Chính vì vậy, Mạnh Dao mới muốn đánh cược một lần, để xem sống chết ở trước mặt Tả Thừa Nghiêu như vậy có thể phát hiện ra cậu ấy yêu Mạnh Dao hay không. Cũng vì vậy mà ngày hôm nay Mạnh Dao mới kích động đến mức mất lý trí mà động thủ với cô, cô ấy không muốn thừa nhận mình thất bại.

Cao Ca, tôi là anh em tốt của A Nghiêu. Trong chuyện tình yêu, tôi vẫn là người đi trước cậu ấy, bởi vì tôi biết cảm giác yêu một người là như thế nào, sẽ có biểu hiện gì. A Nghiêu, có thể cậu ấy cho tới bây giờ không muốn thích cô, nhưng loại chuyện tình cảm này đã xảy ra thì cho dù cô là con gái của kẻ thù thì thế nào.”

“Nhưng tôi là con gái kẻ thù của anh ấy, cuối cùng anh ấy vẫn khiến nhà họ Cao sụp đổ, khiến ba tôi phải chết.”

“Người khi còn sống có rất nhiều lựa chọn bất đắc dĩ. Trong chuyện này tôi không thể phán xét đúng sai. Cao Chí Viễn là hạng người gì tôi nghĩ hẳn là cô cũng biết. Nắm đó ông ta làm ra chuyện xấu có nên bị trừng phạt hay không thì tôi nghĩ trong lòng cô cũng sẽ có đáp án của chính mình. Tôi là người đứng ở ngoài quan sát chuyện của cô và A Nghiêu lúc đó, thực ra cậu ấy yêu rất khổ cực. Cậu ấy phải không ngừng chiến đấu, yêu một người không nên yêu, yêu mà không bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình yêu như vậy, cô nghĩ xem cậu ấy làm sao mà xử lý được? Tôi biết, sau bảy năm cô trở về, cậu ấy đã làm rất nhiều chuyện tổn thương cô, nhưng xin cô thử đứng ở góc độ của cậu ấy mà nghĩ lại xem, cậu ấy phải vật lộn trong nỗi thống khổ của chính cậu ấy.

Cô không muốn thấy cậu ấy làm những chuyện như vậy với Cao Chí Viễn, thực ra cậu ấy cũng làm rất nhiều chuyện vì cô. Sở dĩ cậu ấy giữ chặt cô ở bên cạnh cũng không phải giống như trong miệng cậu ấy nói là vì làm nhục cô, mà là cậu ấy đang bảo vệ cô. Không muốn để cho Mạnh Dao đang điên cuồng thương tổn cô. Không thì cô cho rằng vì sao từ lúc cô về nước tới nay, trừ ba cô cố ý đưa cô đến hội sở lần đó thì Mạnh Dao chẳng bào giờ xuất hiện bên cạnh cô. Cô nghĩ Mạnh Dao sao có thể lương thiện như vậy được, lại có thể nhịn xuống không trả thù cô?

Còn có mẹ con Khưu An Khiết, cái chết của mẹ cô không thoát khỏi liên quan với Khưu An Khiết. Sở dĩ cậu ấy giúp cô bố trí sẵn bẫy khiến Khưu An Khiết phá sản, không phải cô cho rằng mẹ con Khưu An Khiết thiếu nợ quá lớn nên đành phải chạy trốn chứ? Về phần Cố Tư Nguyên, trước đó cậu ấy còn cố kỵ quan hệ giữa các cô nên vẫn không hề động thủ, thực ra cậu ấy cũng đã sớm sắp xếp xong xuôi, muốn chờ lúc cô rời khỏi nơi này liền khiến cho họ Cố trả giá thật lớn.

Huống chi, cuối cùng cậu ấy vẫn đỡ cho cô một phát súng. Một người đàn ông làm được những chuyện này cũng không đủ để biểu hiện rằng người đó yêu cô sao?”

Cao Ca yên lặng nghe, Tạ Tề nói nhiều như vậy có đúng không? Người Tả Thừa Nghiêu yêu nhất là cô, vẫn luôn là cô?

Trong đầu cô xuất hiện rất nhiều khuôn mặt đan xen nhau. Ba, được bao phủ trong một tấm vải trắng che lấp cả gương mắt; mẹ cô, ở trong lòng cô, lạnh như băng, dần dần những khuôn mặt ấy biến mất; Mạnh Dao, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, biểu cảm méo mó mà nguyền rủa cô; Khưu An Khiết, nụ cười âm hiểm, Cao Ca cô khiến mẹ cô tức chết rồi; Cao Lạc Thi, thân thể vô ý thức co giật trong vũng máu, khuôn mặt chết dần; cùng với khuôn mặt của Cố Tư Nguyên. Hắn có rất nhiều bộ mặt; một bộ mặt thì như anh cả căn dặn cô, có chuyện gì cũng có anh ở bên cạnh; một khuôn bộ mặt hắn trầm thấp nói với cô nghèo khó chính là một con rắn độc; một bộ mặt lại là rống giận nổ súng…..

Còn gương mặt của Tả Thừa Nghiêu thì sao? Không rõ, không rõ, lúc gần lúc xa, cô đã không còn sức lực để nhìn anh nữa, cô cảm thấy mình mệt mỏi muốn chết.

“Cao Ca, tôi nói nhiều như vậy chỉ là muốn làm trọn nghĩa vụ của một người bạn, tôi không hy vọng một đôi yêu nhau chỉ vì một vài nguyên nhân mà bỏ qua nhau, xa nhau. Hai người đã trải qua rất nhiều chuyện, vì sao không cho mình và đối phương một cơ hội? Cho tình cảm của hai người một cơ hội chứ?”

Cao Ca mệt mỏi nói: “Cảm ơn anh đã nói nhiều như vậy với tôi. Nhưng mà cũng chính vì trả qua rất nhiều như vậy nên tôi rốt cuộc không thể phân biệt rõ ai là người tốt ai là người xấu, ai nợ ai, ai thích ai.”

“Cô không tin lời tôi nói sao? Tôi lấy danh nghĩa Tạ thị để cam đoan, những điều tôi nói đều là thật.”

“Không, tôi tin rằng anh không có bất kỳ lý do gì để nói dối một người hai bàn tay trắng như tôi cả.”

“Cô đây là đang nhằm vào Tả Thừa Nghiêu để báo thù cho Cao thị?”

Cao Ca lắc đầu, “Anh ấy làm cho Cao thị sụp đổ, tôi cũng đâm anh ấy một dao, huống chi anh ấy còn chắn cho tôi một phát súng, nợ nần đã thanh toán xong hết rồi. Tôi không hận anh ấy.”

“Vậy cô đồng ý cho hai người một cơ hội đến với nhau?”

“Không, anh Tạ, bây giờ tôi chỉ muốn rời xa nơi này, tôi chỉ muốn sống yên tĩnh một mình. Tôi rất mệt mỏi, tôi không hận anh ất, nhưng mà, tôi cũng không còn sức để lại yêu anh ấy nữa.”

Tạ Tề còn muốn nói gì đó, Cao Ca lại nói: “Anh Tạ, tôi biết là anh có lòng tốt. Anh là một người tốt, trước đây tôi đối với anh có chỗ hiểu lầm, xin lỗi. Tha thứ cho tôi không phải là một người thông minh, từ đầu đến cuối không nhìn thấy rõ con người và sự việc bên cạnh mình. Thành thật mà nói thì cho tới giờ khắc này, tôi cũng không có cách nào để nói là tôi đối với Tả Thừa Nghiêu một chút cảm giác cũng không có, tôi vẫn không thể khống chế được trái tim mình nghĩ về anh ấy, lo lắng bây giờ anh ấy ở trên giường bệnh thế nào, vết thương có đau hay không. Nhưng tôi thật sự mệt mỏi, một lần lại một lần, tôi như thiêu thân lao đầu vào lửa, nỗ lực hướng tất cả tình cảm của mình về phía Tả Thừa Nghiêu. Có lẽ, giống như bọn họ nói thật là rẻ mạt.

Nhưng mà cho dù là như vậy tôi cũng có lúc mệt mỏi.

Cao thị sụp đổ, ba tôi chết, Khưu An Khiết, Cao Lạc Thi, anh tư cũng đã chết. Tôi cho rằng năm đó đều là lỗi của tôi, nhưng mà kết quả Mạnh Dao không phải do tôi làm hại. Tôi cho rằng Tả Thừa Nghiêu là kẻ thù của tôi, nhưng mà hóa ra mẹ tôi lại không phải do anh ấy hại chết. Anh tư trước đến nay vẫn là bạn tốt của tôi, nhưng đột nhiên anh ấy lại biến thành đầu sỏ gây nên chuyện, rất nhiều chuyện.

Anh Tạ, tôi không có cách nào làm như không có chuyện gì xảy ra mà bắt đầu lại từ đầu với Tả Thừa Nghiêu. Anh ấy yêu tôi cũng được, mà không yêu cũng được. Tôi vẫn muốn rời đi. Trước đây tôi nghe người ta nói, cuộc đời một con người thì tất cả mọi chuyện đều đã định trước, anh sẽ sinh mấy đứa con, anh có bao nhiêu vận may cũng đều là số đã định. Tôi nghĩ, tôi liều lĩnh điên cuồng yêu Tả Thừa Nghiêu cũng là đã định sẵn trước rồi. Có lẽ tôi sẽ phải mất một khoảng thời gian rất dài để quên anh ấy, nhưng tôi không có dũng khí như trước ở cũng một chỗ với anh ấy nữa.”

Giọng của Cao Ca cứ yên bình như vậy nhưng lại vừa nản lòng.

Tạ Tề biết bây giờ có nói gì nữa cũng vô ích.

Cuối cùng anh ta chỉ đánh nói: “Tôi mong cô sẽ suy nghĩ kỹ lại một lần nữa. A Nghiêu, cậu ấy nằm ở tầng 7, phòng 103, nếu như cô đồng ý thì dù là chỉ làm một người bạn thì cô cũng có thể tới thăm cậu ấy một chút. Dù sao, cậu ấy cũng là vì cô mới bị thương.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương