Cao Chí Viễn choáng váng, cả người như bị đánh trúng, sắc mặt của ông ta trong nháy mắt xám như tro tàn. Tả Thừa Nghiêu nói một câu vô cùng đơn giản đã rút cạn phần lớn sự tức giận của ông ta, sống lưng thẳng tắp bỗng co quắp mềm nhũn cả ra.

Bờ môi của ông ta có phần không thể khống chế, không ngừng run rẩy. “Cậu là gì của Nguyên đại ca. Không, là gì của Nguyên Chấn Trung?”

“Tôi là con ông ấy.”

” sao Nguyên Chấn Trung có thể có con trai được? Tả Thừa Nghiêu, rốt cuộc cậu là do ai phái tới? Muốn làm gì? Cậu muốn bao nhiêu cổ phần dự án “Thành Phố Hàng Không”? Cậu muốn bao nhiêu cổ phần của Cao Thị? Chỉ cần cậu nói chúng ta đều có thể thương lượng.”

“Tôi đã nói rồi, tôi muốn ông phải chết. Cao Chí Viễn, không ai phái tôi tới. Là tự tôi vẫn tính toán mọi cách, bày ra cạm bẫy này để chờ ông ngã xuống. Nếu như nhấn mạnh có người nào chỉ thị cho tôi, vậy chính là ba của tôi – Nguyên đại ca đã bị ông phản bội và người mẹ Trần Thanh Hồng đã chết oan ở trong tay của ông.

“Không, không thể nào, cậu muốn lừa gạt tôi đúng không? Cậu muốn tôi thừa nhận tội danh có đúng hay không. Không, đừng có vọng tưởng, Nguyên đại ca hoàn toàn không thể có con trai! Ông ta chưa bao giờ nhắc qua có bất cứ đứa con nào.”

“Không sai, ba tôi rất đáng thương, mãi đến trước khi bị xử tử ông ấy mới biết được trong bụng mẹ tôi đã mang thai tôi. Vận mệnh đời này của ông ấy thực sự không tốt, liều mạng đi làm loại chuyện cướp ngân hàng, chỉ vì muốn để cho mẹ tôi có được một cuộc sống tốt, nhưng đáng tiếc, cuối cùng mạng của mình cũng không giữ được, toàn bộ số tiền lại bị chính người anh em tốt độc chiếm. Kết quả là, không đợi đến khi tôi – đứa con trai nhất của ông ấy trào đời – thì đã bị bắn chết rồi.

Trái lại ông, chủ tịch Cao Chí Viễn, lại dựa vào việc ba tôi dẫn dụ cảnh sát đi, lén cầm khoản tiền chạy trốn ra nước ngoài, vài năm sau khi bão táp qua đi, thay hình đổi dạng ở Đông Nam Á, mua một thân phận Hoa Kiều rồi trở về, lắc mình một cái là được đường đường chính chính trở thành một doanh nhân yêu nước. Từ nay về sau thuận buồm xuôi gió, thê thiếp đầy đủ, trai gái song toàn, cứ như vậy mà sống ung dung tự tại qua 30 năm. Ông thử nói xem, ba me tôi nằm dưới đất có ganh tỵ với ông không cơ chứ?”

“Cái gì mà cướp ngân hàng, Tả Thừa Nghiêu cậu đừng có ngậm máu phun người, cậu có chứng cớ hay sao? Cẩn thận tôi thưa cậu tội vu khống!”

Tả Thừa Nghiêu chìa bàn tay ra: “Không có, tôi không có bất kỳ chứng cớ nào, ngay cả mẹ tôi – người duy nhất gián tiếp chứng minh được – cũng bị ông giết chết. Đúng rồi, ngay cả chứng cớ ông giết chết mẹ tôi tôi cũng không có, ông mời người rất chuyên nghiệp, bọn họ đem một trận mưu sát hoàn mỹ biến thành một chuyện ngoài ý muốn. Không ai hoài nghi, cũng không có ai có hứng thú đi hoài nghi, bà chỉ là một người không nơi nương tựa, bị người trong nhà đuổi ra ngoài thành một người phụ nữ đơn độc. Cho nên Chủ tịch Cao, tôi chỉ có cách dùng thời gian gần 20 năm, nỗ lực kiếm tiền, trèo lên trên, từng bước một bày ra cái cạm bẫy này, đem ghìm ông chết ở bên trong, suốt đời không thoát thân được. Để tỏ lòng tôn kính với linh hồn trên trời của ba mẹ tôi.”

“Không, không, không thể nào, tuyệt đối không thể, nếu như Trần Thanh Hồng là mẹ cậu, lúc trước vì sao cậu không ra nhặt xác giúp bà ta, bà ta chưa từng nhắc qua cậu, những nhân viên tạp vụ đều nói bà ta là người tới nơi này làm công, không, Tả Thừa Nghiêu, cậu muốn gì tôi đều cho cậu, Cao Thị cũng sẽ rút khỏi dự án Thành Phố Hàng không, cổ phần của Cao Thị cậu muốn bao nhiêu cũng được.”

“Tôi nên cảm ơn mẹ tôi đã đem tôi đến ở nơi khác, để bạn tốt của bà giúp đỡ chăm sóc, không ở trước mặt ông tiết lộ một chút nào về sự tồn tại của tôi, bằng không chúng tôi một nhà ba người đã sớm đoàn tụ dưới địa phủ rồi. Ông cũng có thể vĩnh viễn vô tư. Đáng tiếc ông trời có mắt, tôi thành cá lọt lưới, tôi chịu đựng, không dám xuất hiện trước mặt ông, ngay cả việc giúp mẹ nhặt xác tôi cũng không dám. Tôi trốn đi, lẩn tránh 20 năm, cuối cùng cũng có thể ở trước mặt ông nói ra toàn bộ, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ông cầu xin, nhìn thấy ông giãy giụa sắp chết.”

Cao chí Viễn cảm thấy Tả Thừa Nghiêu trước mặt đang dần dần biến thành ác quỷ lấy mạng, ông ta biết dù không muốn tin thì cũng đều vô dụng, người trước mặt này chính là đứa con của Nguyên Chấn Trung và Trần Thanh Hồng, hắn ta đến báo thù. Thì ra, thất cả mọi chuyện đều là do hắn làm, báo cáo hối lộ từ đội EIA, đến ngân hàng hay thị trường chứng khoán, đều là hắn ta làm. Hắn ta muốn dồn Cao Thị đến bước đường cùng. Hắn ta quá kinh khủng, năm đó, lúc Trần Thanh Hồng chết đi, cùng lắm hắn mới có 10 tuổi. Tuổi còn nhỏ có thể chịu đựng mất đi người mẹ mà không đau buồn ra mặt, mặc cho mẹ mình bị tùy tiện hỏa táng qua loa.

Một người như vậy, dùng thời gian 20 năm để tích lũy tài sản, bày ra cạm bẫy, Cao Thị và Cao Chí Viễn thì có cách gì có thể chạy thoát được?

Cao Chí Viễn nhớ tới Cao Ca, ông ta giống như chộp được phao cứu mạng, có chút luống cuống nói không rõ ràng: “Tả Thừa Nghiêu, cậu không suy nghĩ cho Tiểu Ca sao? Tôi là ba ruột của Tiểu Ca, cậu đánh đổ Cao Thị, tiểu Ca phải làm sao bây giờ? Không phải cậu yêu nó như vậy sao? Cậu phải vì nó mà suy nghĩ chứ, Tả Thừa Nghiêu. Tha cho tôi, xem như nể mặt Tiểu Ca tha cho tôi một mạng, tôi có thể lập tức đem chức chủ tịch Cao Thị, đem tất cả quyền sở hữu cổ phần chuyển nhượng cho Tiểu Ca, tôi có thể đi sám hối trước mộ phần của ba mẹ cậu, cậu muốn tôi làm gì cũng được…”

Vừa nhắc tới Cao Ca, Tả thừa Nghiêu liền cảm giác như khúc xương sườn thứ ba bên trái của mình âm ỉ đau đớn, nhưng dạng đau đớn này chỉ có thể ở chỗ không có người tự mình từ từ hồi phục. Anh mang theo bộ mặt giả dối rất nhiều năm rồi, anh sẽ không để cho Cao Chí Viễn nhìn ra chút nào.

Anh khinh miệt nói: “Cao Chí Viễn, ông vẫn xảo quyệt thật đấy? Làm sao tôi có thể thích Tiểu Ca cơ chứ? Cô ta là con con gái của kẻ thù của tôi, tôi làm sao có thể thích cô ta được cơ chứ? Từ lúc bắt đầu tôi khiến ông tự cho là thông minh nhận thấy tôi thích cô ta, để cho một mình ông có lý do đem toàn bộ tài sản đổ vào dự án “Thành Phố hàng không”. Cao Ca lại kiêu căng tùy hứng, có cái gì đáng để tôi thích, vẫn nhớ mãi không quên bảy năm? Cao Chí Viễn, chẳng qua tôi chỉ bắt cô ta làm một thứ đồ chơi đưa tới cửa, báo thù đồng thời thuận lợi vui đùa một chút mà thôi.”

“Mày, mày quả thực không phải là người!”

“Quá khen, so với ngài vẫn còn kém xa. Là ai vì lợi ích mà có thể đem con gái cởi hết dâng lên giường của tôi? Ông biết không? Hôm đó, cô ta thiếu chút nữa bị cưỡng dâm! Đương nhiên, một đứa con gái mà không thể mang lại lợi ích cho ông, ông cũng sẽ không đau lòng, không để ý. Đương nhiên, tôi cũng sẽ không.

Cao Chí Viễn, ông không cần phải giãy giụa nữa, nói thật cho ông biết, cái vị giáo sư Tô của đội EIA mà ông hối lộ kia là người của tôi, ông cho là ông chỉ muốn một bước thắng cờ, nhưng trước đó tôi cũng đã bắt đầu sắp đặt, dùng dự án Thành Phố Hàng Không để bắt ông, buộc ông không thể thua, buộc ông truy sát giáo sư Tô, sau đó sẽ liên kết với ngân hàng thắt chặt vòng quay chu chuyển tiền tệ, mua khống một số lượng lớn chứng khoán của Cao Thị. Cao Chí Viễn, tất cả những đường sống của ông đều bị tôi phá hủy rồi, không chỉ có Cao Thị chờ thanh lý, toàn bộ chứng cứ ông có ý đồ mưu sát đều được đưa đến trên bàn cục trưởng cục cảnh sát. Ông yên tâm, tôi sẽ vận dụng toàn bộ quan hệ của tôi để khiến ông bị xử tội nặng nhất.”

Nói xong Tả Thừa Nghiêu nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Xem thời gian, cảnh sát chắc là cũng lập tức tới rồi. Hoặc là bây giờ ông có thể xoay người nhìn thử xuống dưới lầu một chút, nói không chừng xe cảnh sát đã dừng bên dưới rồi.”

Cao Chí Viễn hùng hổ nhào về phía Tả Thừa Nghiêu, như sự phản kháng cuối cùng khi con thú bị vây siết. Nhưng Tả Thừa Nghiêu lại giống như đã sớm có chuẩn bị nhẹ nhàng thoáng một cái liền tránh ra.

“Tả Thừa Nghiêu, dự án Thành Phố Hàng Không mày cũng có phần? Mày cũng sẽ tổn thất nặng nề!”

“Thả con săn sắt bắt con cá rô, đầu tư của Cửa Châu vốn dĩ là thu mua mặt bằng với giá thấp, Cao Thị vì muốn một mình hưởng lợi, phần lớn đầu tư mặt bằng đều là tiền của họ Cao, số tiền này hoàn toàn không có nghĩa lý gì cả. Huống hồ ông quên là tôi gây dựng cơ đồ như thế nào rồi sao? Mua khống cổ phiếu của Cao Thị cũng là tôi, lợi nhuận ở đây đủ để phục thù tổn thất của Cửu Châu rồi.”

Lúc này điện thoại nội bộ lại vang lên, Cao Chí Viễn thở hổn hển nhìn chòng chọc vào Tả thừa Nghiêu, không hề nghe máy.

Tả Thừa Nghiêu lại nhàn nhã cười nói: “Chủ tịch Cao, sao lại không nghe điện thoại thế? Là không dám sao? Ngài thử nói xem điện thoại của cấp dưới gọi đến xin chỉ thị thì rốt cuộc nên làm sao bây giờ, hay là các loại chủ nợ tới cửa ồn ào? Hoặc là của cục cảnh sát?”

Cao Chí Viễn nắm lấy điện thoại rơi trên mặt đất, ông ta căm hận nói: “Tả Thừa Nghiêu, tao không có bại, mày đừng tưởng lần này mày may mắn thuận lợi thì là thắng, tao giết được mẹ mày rồi thì cũng có thể giết được mày.

Mày đợi đấy, bất cứ khi nào tao còn một hơi thở thì nhất định sẽ trở lại, lúc ông đây giết người, phóng hỏa cướp ngân hàng thì không biết mày con đang ở nơi nào bú sữa mẹ đấy! Ông đây sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu!”

Tả thừa Nghiêu ung dung nói: “Cao Chí Viễn, ông tiêu rồi, ông sẽ không có cơ hội đâu, cả đời này của ông đều kết thúc rồi, bây giờ ông muốn chạy trốn cũng không có cách nào đâu. Ông thử đi ra ngoài xem có người nào có can đảm dám nhận tiền của ông. Thực tế tôi đã quên không nói cho ông biết, tên sát thủ mà ông sử dụng cũng sẽ đứng ra làm chứng chỉ tội ông. Lúc này, ông chạy không thoát đây. Sẽ không có thêm một Nguyên đại ca đứng ra chặn cảnh sát giúp ông nữa đâu.”

Tâm tư muốn chạy trốn của Cao Chí Viễn cũng bị nhìn thấu, ông ta tuyệt vọng rống to: “Vốn khoản tiền đó chính là tao nên được hưởng, là ba mày số mệnh không tốt nên bị tóm lấy!”

“Phải, ông ấy cướp bóc bị trừng phạt là đúng tội, nhưng ông không nên vì khoản tiền đó mà giết mẹ tôi! Cao Chí Viễn, cho tới hôm nay đều là chính ông gieo gió gặt bão.”

Cao Chí Viễn hổn hển, chó cùng rứt giậu, muốn vòng qua bàn làm việc đánh Tả Thừa Nghiêu, lại bị một trận gõ cửa dồn dập cắt đứt. Ông ta giận dữ rống lên: “Cút! Không phải tôi đã nói ai cũng không gặp hay sao?”

Cánh cửa không nghe lời bị đẩy ra, thư kí run sợ nói: “Chủ… chủ tịch Cao, dưới lầu có một đám cảnh sát đến. Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

“Cút!” Cao Chí Viễn tiện tay cầm đống giấy tờ trên bàn ném về phía thư kí, thư kí vội vàng đóng cửa chạy mất.

Cao Chí Viễn đến bước đường cùng, cả người đã sớm mất sự bình tĩnh ung dung, đầu óc ông ta hỗn loạn, ánh mắt như dã thú tuyệt vọng.

Tả Thừa Nghiêu thương hại nhìn ông ta như thể ở trong mắt anh, ông ta đã là một kẻ chết rồi: “Xem ra hiệu suất làm việc của cảnh sát nhân dân rất cao, Cao Chí Viễn, hứa với tôi, đừng dễ dàng chết như vậy, bởi vì tôi sẽ khiến cho ông ở trong tù càng ngày càng tuyệt vọng về cuộc sống tươi đẹp này hơn…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương