Yêu, Không Giải Thích
-
Chương 2
Hôm sau, anh tới lớp rất sớm.
Anh nhìn quanh một lần, đã có một số sinh viên đến, nhưng không hề thấy bóng dáng của cô. Chờ cả buổi cũng không thấy cô đâu cả. Anh hơi chột dạ, chẳng nhẽ vì chuyện tối qua mà cô bị phạt không được tới lớp. Đến hôm sau anh cũng lại chờ cô, lần này muốn nói một câu xin lỗi. Nhưng cô vẫn không xuất hiện.
Liên tiếp mấy ngày sau vẫn vậy.
Anh thất vọng, một người bạn tốt như cô, chẳng nhẽ anh lại không bao giờ có thể gặp được nữa. Anh và cô thực sự nói chuyện rất hợp, còn có nhiều chuyện anh muốn chia sẻ cùng cô. Thực ra, anh không có bạn bè, mọi người luôn nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ, chỉ vì lí do ngớ ngẩn, anh là con nhà giàu. Chỉ có cô, lần đầu tiên gặp mặt đã vô cùng cởi mở, để anh trút bầu tâm sự, làm anh thấy thật thoải mái, vui vẻ.
Mỗi lúc chán nản, anh thường có thói quen chạy đến bờ hồ vẽ tranh. Những bức tranh ngẫu hứng, chất chứa mọi tâm sự của anh. Anh đeo chiếc balo lệch một bên vai, lê từng bước chân đến hàng ghế đá. Nhưng khi còn cách hàng ghế một đoạn, anh chợt thấy cô.
Cô ngồi đó, vẽ.
Ánh mắt cô liên tục nhìn vào khung cảnh, rồi lại cúi xuống vẽ. Ánh mắt ấy, sâu thẳm, lại có nét buồn bã, xa xăm.
Hôm nay trời thật đẹp. Nắng nhẹ len lỏi qua lá cây, một vài tia nắng chiếu vào cô, tỏa sáng. Tay phải cô đưa cây bút chì thật uyển chuyển, nhẹ nhàng, tay trái giữ giấy, thỉnh thoảng lại đưa lên vén tóc. Đôi môi cô như cười như không, mang đến cho người ta cảm giác bình yên, tĩnh lặng.
Thật lạ, thật đẹp.
Anh và cô chỉ mới quen nhau, anh chưa có dịp ngắm kĩ cô như thế này. Khoảng cách này đủ để anh quan sát, cảm nhận. Cô không rực rỡ như nhiều cô gái vẫn đeo bám anh vì tiền. Ở cô có một thứ ấm áp, bình yên toát ra, một thứ xinh đẹp hài hòa, vừa đủ. Nhưng trong đó, ẩn chứa một sự mạnh mẽ, không ủy mị, nhu nhược. Nhất là cảnh vật như thế này, lại càng tôn lên vẻ đẹp của cô. Anh đứng ngây ra nhìn, tim loạn nhịp.
Một vài giây sau, anh vội đi tìm một chỗ ngồi tốt, có thể quan sát cô rõ ràng mà không bị cô nhìn thấy, lôi giấy bút trong balo ra, vẽ cô.
Anh vẽ nhanh nhất có thể, cố gắng lưu lại thần thái của cô trong bức tranh của mình.
Một lát sau, bức vẽ hoàn thành trước khi cô thấy anh.
Anh cười mãn nguyện ngắm lại bức vẽ của mình. Anh thu đồ, bỏ vào balo, đứng lên ra về.
Chuyến đi hôm nay, thực chất là đi giải tỏa, không ngờ lại mỹ mãn đến thế. Tuy anh không thể nói với cô câu nào, nhưng có được bức vẽ đẹp như vậy, anh thực sự rất vui.
Còn cô, cô cũng có được một bức tranh như ý, nhưng không ngờ, cô lại trở thành nhân vật chính trong bức vẽ của anh.
Về nhà, anh lại lôi bức vẽ ra xem. Anh chỉnh sửa lại những chỗ chưa ưng ý do vẽ vội, ngắm nghía lại một lúc lâu, trong lòng như được sưởi ấm. Anh cẩn thận cất nó vào chiếc hộp đựng những bức tranh anh yêu nhất, chứa đầy tâm sự của anh, khóa chặt lại. Anh muốn giữ tất cả cho riêng mình, bất cứ ai cũng không được động đến chúng.
Trong anh nảy sinh một thứ tình cảm khác lạ, thứ tình cảm cả đời anh chưa bao giờ được biết đến.
Cuộc sống, có những người dù đã quen từ lâu, nhưng không hề cảm thấy thân thiết, không cảm thấy vui vẻ khi bên cạnh nhau. Lại có những người vừa gặp đã quen, luôn mang đến cho đối phương cảm giác ấm áp, an toàn, luôn muốn được ở bên cạnh để chia sẻ tất cả nỗi buồn và niềm vui họ gặp phải.
Anh nhìn quanh một lần, đã có một số sinh viên đến, nhưng không hề thấy bóng dáng của cô. Chờ cả buổi cũng không thấy cô đâu cả. Anh hơi chột dạ, chẳng nhẽ vì chuyện tối qua mà cô bị phạt không được tới lớp. Đến hôm sau anh cũng lại chờ cô, lần này muốn nói một câu xin lỗi. Nhưng cô vẫn không xuất hiện.
Liên tiếp mấy ngày sau vẫn vậy.
Anh thất vọng, một người bạn tốt như cô, chẳng nhẽ anh lại không bao giờ có thể gặp được nữa. Anh và cô thực sự nói chuyện rất hợp, còn có nhiều chuyện anh muốn chia sẻ cùng cô. Thực ra, anh không có bạn bè, mọi người luôn nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ, chỉ vì lí do ngớ ngẩn, anh là con nhà giàu. Chỉ có cô, lần đầu tiên gặp mặt đã vô cùng cởi mở, để anh trút bầu tâm sự, làm anh thấy thật thoải mái, vui vẻ.
Mỗi lúc chán nản, anh thường có thói quen chạy đến bờ hồ vẽ tranh. Những bức tranh ngẫu hứng, chất chứa mọi tâm sự của anh. Anh đeo chiếc balo lệch một bên vai, lê từng bước chân đến hàng ghế đá. Nhưng khi còn cách hàng ghế một đoạn, anh chợt thấy cô.
Cô ngồi đó, vẽ.
Ánh mắt cô liên tục nhìn vào khung cảnh, rồi lại cúi xuống vẽ. Ánh mắt ấy, sâu thẳm, lại có nét buồn bã, xa xăm.
Hôm nay trời thật đẹp. Nắng nhẹ len lỏi qua lá cây, một vài tia nắng chiếu vào cô, tỏa sáng. Tay phải cô đưa cây bút chì thật uyển chuyển, nhẹ nhàng, tay trái giữ giấy, thỉnh thoảng lại đưa lên vén tóc. Đôi môi cô như cười như không, mang đến cho người ta cảm giác bình yên, tĩnh lặng.
Thật lạ, thật đẹp.
Anh và cô chỉ mới quen nhau, anh chưa có dịp ngắm kĩ cô như thế này. Khoảng cách này đủ để anh quan sát, cảm nhận. Cô không rực rỡ như nhiều cô gái vẫn đeo bám anh vì tiền. Ở cô có một thứ ấm áp, bình yên toát ra, một thứ xinh đẹp hài hòa, vừa đủ. Nhưng trong đó, ẩn chứa một sự mạnh mẽ, không ủy mị, nhu nhược. Nhất là cảnh vật như thế này, lại càng tôn lên vẻ đẹp của cô. Anh đứng ngây ra nhìn, tim loạn nhịp.
Một vài giây sau, anh vội đi tìm một chỗ ngồi tốt, có thể quan sát cô rõ ràng mà không bị cô nhìn thấy, lôi giấy bút trong balo ra, vẽ cô.
Anh vẽ nhanh nhất có thể, cố gắng lưu lại thần thái của cô trong bức tranh của mình.
Một lát sau, bức vẽ hoàn thành trước khi cô thấy anh.
Anh cười mãn nguyện ngắm lại bức vẽ của mình. Anh thu đồ, bỏ vào balo, đứng lên ra về.
Chuyến đi hôm nay, thực chất là đi giải tỏa, không ngờ lại mỹ mãn đến thế. Tuy anh không thể nói với cô câu nào, nhưng có được bức vẽ đẹp như vậy, anh thực sự rất vui.
Còn cô, cô cũng có được một bức tranh như ý, nhưng không ngờ, cô lại trở thành nhân vật chính trong bức vẽ của anh.
Về nhà, anh lại lôi bức vẽ ra xem. Anh chỉnh sửa lại những chỗ chưa ưng ý do vẽ vội, ngắm nghía lại một lúc lâu, trong lòng như được sưởi ấm. Anh cẩn thận cất nó vào chiếc hộp đựng những bức tranh anh yêu nhất, chứa đầy tâm sự của anh, khóa chặt lại. Anh muốn giữ tất cả cho riêng mình, bất cứ ai cũng không được động đến chúng.
Trong anh nảy sinh một thứ tình cảm khác lạ, thứ tình cảm cả đời anh chưa bao giờ được biết đến.
Cuộc sống, có những người dù đã quen từ lâu, nhưng không hề cảm thấy thân thiết, không cảm thấy vui vẻ khi bên cạnh nhau. Lại có những người vừa gặp đã quen, luôn mang đến cho đối phương cảm giác ấm áp, an toàn, luôn muốn được ở bên cạnh để chia sẻ tất cả nỗi buồn và niềm vui họ gặp phải.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook