Yêu, Không Giải Thích
-
Chương 15
Sáu năm sau.
Đã là sáu năm, thời gian trôi đi một cách vô tình, không ngoảnh đầu lại nhìn ai. Một quãng thời gian đủ dài khiến một em bé lớn lên, biết đọc biết viết; khiến một cậu thiếu niên trở thành một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết của tuổi thanh xuân; và khiến những con người đó dần trở nên trưởng thành, chín chắn. Chẳng đợi ai cả, trong cuộc sống xô bồ, bon chen này, khi con người ta chìm đắm trong lý tưởng, trong công việc, trong tình cảm, giật mình tỉnh lại, hóa ra là đã lâu như vậy.
Cô và anh cũng không ngoại lệ, đều bị cuốn vào dòng chảy của thời gian.
Từ sau khi ra đi, cuộc sống của cô dần đi vào ổn định ở một thành phố khác. Cô xin vào một trung tâm dành cho trẻ khiếm thính, dạy vẽ cho bọn trẻ. Trẻ em vây quanh, khiến cô tạm quên đi phần nào những gì đã qua. Chỉ là tạm, vì bằng chứng rõ ràng nhất, trong vòng sáu năm nay, dù cô tích cực chữa trị, đi gặp bác sĩ tâm lý định kỳ, nhưng cô vẫn chưa hề thốt nên một lời.
Có những việc có thể quên, nhưng một số việc đã ăn sâu vào tiềm thức, quên, e là nói dễ hơn làm.
Thêm vào đó, hơn hai năm trước, cô bị điều về cơ sở ở cái thành phố nơi xảy ra những chuyện năm xưa. Đúng là không thể trốn tránh, đi một vòng, cô lại quay lại cái nơi này. Dễ hiểu, hồi ức thỉnh thoảng lại ùa về, cô không muốn nghĩ nhưng nó luôn quanh quẩn đâu đây trong tâm trí cô.
Vì thế, cô vẫn không thể dứt bỏ quá khứ, chìn trong thế giới của riêng mình, đóng chặt cửa.
Một ngày thu, bầu trời trong vắt. Thời tiết mát mẻ, dịu dàng, làm con người ta thư thái, dễ chịu.
Triển lãm tranh của họa sĩ mới nổi Vũ Hoài Lâm diễn ra, thu hút nhiều sự chú ý của dư luận, đặc biệt trong giới họa sĩ. Nghe nói anh ta còn khá trẻ, tay trắng lập nghiệp ở thành phố khác, nay đã có chút thành tựu.
Cô đang ở trong nhà, vẽ tranh. Cả tuần nếu tính cả thứ bảy, chủ nhật, thì cô được nghỉ tổng cộng ba ngày. Lúc đó cô thường vẽ tranh, khi thì do cảm hứng, khi thì để kiếm thêm chút thu nhập. Cô tuy không quá khó khăn gì, nhưng cũng không phải là dư giả. Đang tập trung, thì có tin nhắn gửi đến.
Người gửi là Minh Thư, người bạn thân nhất của cô, đồng thời cũng là bác sĩ tâm lý đang điều trị cho cô. Hai người từ chỗ bác sĩ - bệnh nhân, do tính cách khá hợp, lại hay chia sẻ, nên trở thành bạn thân của nhau. Cô rất trân trọng Minh Thư, vì từ khi Linh mất, cô chẳng có một người bạn nào để chia sẻ cả. Minh Thư không những không chê cô, ngược lại còn tận tình giúp đỡ, làm cho cô được vui vẻ, thư thái, đối với cô rất chân thành. Hôm nay là ngày nghỉ, chắc Minh Thư lại rủ cô ra ngoài chơi đây.
Đúng như cô đoán, Minh Thư rủ cô ra ngoài, lần này rất đặc biệt, đến một triển lãm tranh. Cô trả lời: " Dạo này bác sĩ tâm lý có tâm hồn nghệ thuật thế, rủ tớ đi triển lãm tranh! Của ai vậy?"
Lát sau có tin nhắn đáp lại: "Tâm lý học cũng là một môn nghệ thuật mà, cậu quên rồi sao :) đùa đấy, họa sĩ trước đây tớ quen trong một chiến dịch từ thiện của bệnh viện, anh ta là nhà tài trợ. Lần này anh ta chuyển về thành phố này sống luôn, mời tớ đến ủng hộ, rủ cậu đi cho vui. Mười lắm phút nữa tớ qua đón cậu, nhanh nhá!"
Cô mỉm cười. Minh Thư là vậy, cô còn chưa đồng ý, nhưng kiểu gì cũng kéo cô đi bằng được. Cô gái này thật luôn mang đến cho người khác cảm giác vui vẻ. Cô lập tức đứng dậy, đi sửa soạn.
Mười lăm phút sau, Minh Thư đến đón cô theo đúng hẹn. Cô tươi cười ra với Minh Thư, dùng thủ ngữ hỏi:
- "Đợi lâu không?"
- Không, vừa mới đến! Lên xe! - Minh Thư đáp đầy hào hứng.
Cô leo lên chiếc xe máy của Minh Thư, đi thẳng.
Cô hôm nay mặc chiếc váy màu xanh nhạt, tóc xõa xuống qua vai, trang điểm nhẹ nhàng, trông khá hoạt bát nhưng vẫn dịu dàng, xinh đẹp. Ở tuổi hai mươi chín, cô vừa mang dáng dấp của một cô gái trẻ đầy năng động, lại vừa có chút gì đó chững chạc, chín chắn của người phụ nữ sắp bước vào tuổi ba mươi. Nhìn cô không ai có thể nghĩ rằng cô đang mắc bệnh tâm lý, ngoài Minh Thư ra. Còn Minh Thư, cô diện một chiếc váy trắng nhẹ nhàng, tóc buộc cao, toát lên một sự thông minh, nhạy bén.
Khoảng hai mươi phút sau, hai người đến nơi.
Bên trong khá đông người, nhưng không quá ồn ào và huyên náo.
Vừa vào đến cửa, Minh Thư có điện thoại. Có cuộc họp đột xuất, cô ấy phải về ngay lập tức.
- Mất hứng quá! Đành lỡ hẹn với cậu vậy!
- "Cậu cứ về đi, tớ ở đây được rồi, lát nữa tớ bắt xe bus về!" - Cô ra hiệu
- Ừ, xin lỗi cậu nhá! Về cẩn thận, tớ đi đây!
Cô gật đầu, nhìn theo bóng Minh Thư dần khuất mới quay người, bước vào trong.
Cô lạc vào một không gian tĩnh lặng, không gian chỉ có cô và những bức tranh.
Nụ cười trên môi cô nhạt dần, đáy mắt thoáng hiện lên tia u buồn hằng giấu kín. Và nụ cười càng nhạt, sau đó tắt hẳn, khi cô dừng lại ở mỗi bức tranh.
Nét vẽ ấy, màu sắc ấy, cảm xúc ấy, thân thuộc đến xa lạ.
Cô những tưởng chỉ là kí ức vu vơ vụn vặt hiện về, cho đến khi cô thật sự nhìn vào tên của tác giả.
Vũ Hoài Lâm.
Cái tên như đâm vào vết thương chưa lành miệng trong tim cô một nhát, khiến nó lại rỉ máu.
Cô lắc đầu. "Mày nghĩ lung tung gì thế, chỉ là trùng hợp thôi!". Chỉnh đốn lại tinh thần, cô hít sâu một hơi, bước tiếp.
Nhưng càng bước tiếp, cô lại càng nhận thấy, sự trùng hợp này lớn đến bất thường.
"Là trùng hợp", câu nói đó cứ quanh quẩn trong đầu cô. Đôi mắt cô tập trung tuyệt đối vào những bước tranh, đôi chân cô di chuyển trong vô thức. Đến trước một bức tranh, cô hoàn toàn sững sờ.
Không biết từ lúc nào, cô lạc vào một hành lang, không có người đứng xem. Xung quanh vắng lặng như tờ, chỉ có cô và sự ngạc nhiên sửng sốt.
Bức tranh ấy...
Rừng Mưa.
Là Rừng Mưa.
Một mảng kí ức vừa hỗn độn lại vừa rõ ràng chạy qua bộ não của cô, khiến cô không kịp xử lí, lập tức bị cuốn theo mảng kí ức đó.
Sáu năm về trước, trong căn nhà chung cư, anh và cô, bức tranh này.
Trái tim cô dừng lại một nhịp, hơi thở vì mất bình tĩnh mà trở nên gấp gáp, khóe mắt chợt cay xè.
Tiếng mở cửa, tiếng bước chân cách đó không xa vọng lại.
Theo phản xạ, cô ngẩng lên.
Tiếng bước chân cũng sững lại.
Không khí càng trở nên ngột ngạt, mất tự nhiên.
Trước mặt cô, là hai con người. Một cô gái hoàn toàn xa lạ, khoác tay một người đàn ông vừa xa lạ vừa thân quen.
Anh vẫn vậy, không thay đổi, nhưng ở anh toát ra một thứ kiên định, vững chắc, một người đàn ông thành đạt.
Là anh.
Cô đứng chết trân, không thốt nên lời, mà cô cũng đâu có nói được. Cứ đóng băng cùng thời gian nhìn anh như vậy. Giường như cô gái kia trong ánh mắt của cô hoàn toàn biến mất. Cô chỉ chăm chú nhìn người đàn ông của thanh xuân của cô.
Anh cũng vậy, chết lặng nhìn người con gái của cuộc đời anh.
Là cô sao? Là thực, hay anh hoa mắt rồi?
Thời gian dài như sáu năm, cô gái khoác tay anh nãy giờ ngạc nhiên tột độ trước phản ứng của hai người, chợt lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
- Anh... Anh và cô ấy là người quen à?
Anh rất muốn trả lời rằng: anh không những quen cô ấy, mà cô ấy còn là người quan trọng nhất của anh mà anh đã đánh mất. Nhưng làm sao để anh có thể nói ra?
Vài giây sau, anh mới hít sâu một hơi, cố nặn ra một nụ cười,gỡ tay cô gái kia ra khỏi người mình, tiến lại gần phía cô.
Anh bước rất ổn định, mỗi bước anh cất lên, là một lần quá khứ ùa về. Càng gần cô, quá khứ ấy lại càng rõ ràng, như bóp nghẹt tim anh vậy.
Khi anh đến gần cô rồi, vẫn giữ nụ cười ấy, anh đưa tay ra, khách sáo chào hỏi:
- Xin chào, cảm ơn cô đã đến ủng hộ! Tôi là Vũ Hoài Lâm, có vẻ cô rất có hứng thú với bức tranh này của tôi?
Anh vờ như không quen biết cô, hay sáu năm qua, anh đã thực sự quên cô rồi?
Câu nói đó của anh như con dao cứa vào trái tim đang chảy máu kia, khiến nó chảy máu dữ dội hơn. Đau đến không thở nổi.
Cô nhìn nụ cười trên môi anh, rồi lại nhìn xuống bàn tay anh đưa ra.
Cô cũng cố cười, đưa tay ra bắt tay anh.
Giây phút hai bàn tay chạm nhau, cảm giác chua xót đã ngập trong cơ thể của hai người. Họ vô tình siết chặt lại.
Bàn tay anh mạnh mẽ hơn, rắn rỏi hơn, bàn tay cô gầy đi, yếu ớt hơn trước.
Đã từng cầm tay nhau rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ xa cách như vậy.
Cô buông bàn tay anh ra trước, trong một nhịp, cô bỗng nhận ra tay anh hơi run lên. Anh cũng buông tay, tiếp tục cười nói:
- Bức tranh này tôi vẽ sáu năm trước, cho một người rất đặc biệt với tôi. - Anh ngừng một chút - Bây giờ người ấy không cần nữa, nếu cô không chê, tôi tặng nó cho cô, có được không?
Đã là sáu năm, thời gian trôi đi một cách vô tình, không ngoảnh đầu lại nhìn ai. Một quãng thời gian đủ dài khiến một em bé lớn lên, biết đọc biết viết; khiến một cậu thiếu niên trở thành một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết của tuổi thanh xuân; và khiến những con người đó dần trở nên trưởng thành, chín chắn. Chẳng đợi ai cả, trong cuộc sống xô bồ, bon chen này, khi con người ta chìm đắm trong lý tưởng, trong công việc, trong tình cảm, giật mình tỉnh lại, hóa ra là đã lâu như vậy.
Cô và anh cũng không ngoại lệ, đều bị cuốn vào dòng chảy của thời gian.
Từ sau khi ra đi, cuộc sống của cô dần đi vào ổn định ở một thành phố khác. Cô xin vào một trung tâm dành cho trẻ khiếm thính, dạy vẽ cho bọn trẻ. Trẻ em vây quanh, khiến cô tạm quên đi phần nào những gì đã qua. Chỉ là tạm, vì bằng chứng rõ ràng nhất, trong vòng sáu năm nay, dù cô tích cực chữa trị, đi gặp bác sĩ tâm lý định kỳ, nhưng cô vẫn chưa hề thốt nên một lời.
Có những việc có thể quên, nhưng một số việc đã ăn sâu vào tiềm thức, quên, e là nói dễ hơn làm.
Thêm vào đó, hơn hai năm trước, cô bị điều về cơ sở ở cái thành phố nơi xảy ra những chuyện năm xưa. Đúng là không thể trốn tránh, đi một vòng, cô lại quay lại cái nơi này. Dễ hiểu, hồi ức thỉnh thoảng lại ùa về, cô không muốn nghĩ nhưng nó luôn quanh quẩn đâu đây trong tâm trí cô.
Vì thế, cô vẫn không thể dứt bỏ quá khứ, chìn trong thế giới của riêng mình, đóng chặt cửa.
Một ngày thu, bầu trời trong vắt. Thời tiết mát mẻ, dịu dàng, làm con người ta thư thái, dễ chịu.
Triển lãm tranh của họa sĩ mới nổi Vũ Hoài Lâm diễn ra, thu hút nhiều sự chú ý của dư luận, đặc biệt trong giới họa sĩ. Nghe nói anh ta còn khá trẻ, tay trắng lập nghiệp ở thành phố khác, nay đã có chút thành tựu.
Cô đang ở trong nhà, vẽ tranh. Cả tuần nếu tính cả thứ bảy, chủ nhật, thì cô được nghỉ tổng cộng ba ngày. Lúc đó cô thường vẽ tranh, khi thì do cảm hứng, khi thì để kiếm thêm chút thu nhập. Cô tuy không quá khó khăn gì, nhưng cũng không phải là dư giả. Đang tập trung, thì có tin nhắn gửi đến.
Người gửi là Minh Thư, người bạn thân nhất của cô, đồng thời cũng là bác sĩ tâm lý đang điều trị cho cô. Hai người từ chỗ bác sĩ - bệnh nhân, do tính cách khá hợp, lại hay chia sẻ, nên trở thành bạn thân của nhau. Cô rất trân trọng Minh Thư, vì từ khi Linh mất, cô chẳng có một người bạn nào để chia sẻ cả. Minh Thư không những không chê cô, ngược lại còn tận tình giúp đỡ, làm cho cô được vui vẻ, thư thái, đối với cô rất chân thành. Hôm nay là ngày nghỉ, chắc Minh Thư lại rủ cô ra ngoài chơi đây.
Đúng như cô đoán, Minh Thư rủ cô ra ngoài, lần này rất đặc biệt, đến một triển lãm tranh. Cô trả lời: " Dạo này bác sĩ tâm lý có tâm hồn nghệ thuật thế, rủ tớ đi triển lãm tranh! Của ai vậy?"
Lát sau có tin nhắn đáp lại: "Tâm lý học cũng là một môn nghệ thuật mà, cậu quên rồi sao :) đùa đấy, họa sĩ trước đây tớ quen trong một chiến dịch từ thiện của bệnh viện, anh ta là nhà tài trợ. Lần này anh ta chuyển về thành phố này sống luôn, mời tớ đến ủng hộ, rủ cậu đi cho vui. Mười lắm phút nữa tớ qua đón cậu, nhanh nhá!"
Cô mỉm cười. Minh Thư là vậy, cô còn chưa đồng ý, nhưng kiểu gì cũng kéo cô đi bằng được. Cô gái này thật luôn mang đến cho người khác cảm giác vui vẻ. Cô lập tức đứng dậy, đi sửa soạn.
Mười lăm phút sau, Minh Thư đến đón cô theo đúng hẹn. Cô tươi cười ra với Minh Thư, dùng thủ ngữ hỏi:
- "Đợi lâu không?"
- Không, vừa mới đến! Lên xe! - Minh Thư đáp đầy hào hứng.
Cô leo lên chiếc xe máy của Minh Thư, đi thẳng.
Cô hôm nay mặc chiếc váy màu xanh nhạt, tóc xõa xuống qua vai, trang điểm nhẹ nhàng, trông khá hoạt bát nhưng vẫn dịu dàng, xinh đẹp. Ở tuổi hai mươi chín, cô vừa mang dáng dấp của một cô gái trẻ đầy năng động, lại vừa có chút gì đó chững chạc, chín chắn của người phụ nữ sắp bước vào tuổi ba mươi. Nhìn cô không ai có thể nghĩ rằng cô đang mắc bệnh tâm lý, ngoài Minh Thư ra. Còn Minh Thư, cô diện một chiếc váy trắng nhẹ nhàng, tóc buộc cao, toát lên một sự thông minh, nhạy bén.
Khoảng hai mươi phút sau, hai người đến nơi.
Bên trong khá đông người, nhưng không quá ồn ào và huyên náo.
Vừa vào đến cửa, Minh Thư có điện thoại. Có cuộc họp đột xuất, cô ấy phải về ngay lập tức.
- Mất hứng quá! Đành lỡ hẹn với cậu vậy!
- "Cậu cứ về đi, tớ ở đây được rồi, lát nữa tớ bắt xe bus về!" - Cô ra hiệu
- Ừ, xin lỗi cậu nhá! Về cẩn thận, tớ đi đây!
Cô gật đầu, nhìn theo bóng Minh Thư dần khuất mới quay người, bước vào trong.
Cô lạc vào một không gian tĩnh lặng, không gian chỉ có cô và những bức tranh.
Nụ cười trên môi cô nhạt dần, đáy mắt thoáng hiện lên tia u buồn hằng giấu kín. Và nụ cười càng nhạt, sau đó tắt hẳn, khi cô dừng lại ở mỗi bức tranh.
Nét vẽ ấy, màu sắc ấy, cảm xúc ấy, thân thuộc đến xa lạ.
Cô những tưởng chỉ là kí ức vu vơ vụn vặt hiện về, cho đến khi cô thật sự nhìn vào tên của tác giả.
Vũ Hoài Lâm.
Cái tên như đâm vào vết thương chưa lành miệng trong tim cô một nhát, khiến nó lại rỉ máu.
Cô lắc đầu. "Mày nghĩ lung tung gì thế, chỉ là trùng hợp thôi!". Chỉnh đốn lại tinh thần, cô hít sâu một hơi, bước tiếp.
Nhưng càng bước tiếp, cô lại càng nhận thấy, sự trùng hợp này lớn đến bất thường.
"Là trùng hợp", câu nói đó cứ quanh quẩn trong đầu cô. Đôi mắt cô tập trung tuyệt đối vào những bước tranh, đôi chân cô di chuyển trong vô thức. Đến trước một bức tranh, cô hoàn toàn sững sờ.
Không biết từ lúc nào, cô lạc vào một hành lang, không có người đứng xem. Xung quanh vắng lặng như tờ, chỉ có cô và sự ngạc nhiên sửng sốt.
Bức tranh ấy...
Rừng Mưa.
Là Rừng Mưa.
Một mảng kí ức vừa hỗn độn lại vừa rõ ràng chạy qua bộ não của cô, khiến cô không kịp xử lí, lập tức bị cuốn theo mảng kí ức đó.
Sáu năm về trước, trong căn nhà chung cư, anh và cô, bức tranh này.
Trái tim cô dừng lại một nhịp, hơi thở vì mất bình tĩnh mà trở nên gấp gáp, khóe mắt chợt cay xè.
Tiếng mở cửa, tiếng bước chân cách đó không xa vọng lại.
Theo phản xạ, cô ngẩng lên.
Tiếng bước chân cũng sững lại.
Không khí càng trở nên ngột ngạt, mất tự nhiên.
Trước mặt cô, là hai con người. Một cô gái hoàn toàn xa lạ, khoác tay một người đàn ông vừa xa lạ vừa thân quen.
Anh vẫn vậy, không thay đổi, nhưng ở anh toát ra một thứ kiên định, vững chắc, một người đàn ông thành đạt.
Là anh.
Cô đứng chết trân, không thốt nên lời, mà cô cũng đâu có nói được. Cứ đóng băng cùng thời gian nhìn anh như vậy. Giường như cô gái kia trong ánh mắt của cô hoàn toàn biến mất. Cô chỉ chăm chú nhìn người đàn ông của thanh xuân của cô.
Anh cũng vậy, chết lặng nhìn người con gái của cuộc đời anh.
Là cô sao? Là thực, hay anh hoa mắt rồi?
Thời gian dài như sáu năm, cô gái khoác tay anh nãy giờ ngạc nhiên tột độ trước phản ứng của hai người, chợt lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
- Anh... Anh và cô ấy là người quen à?
Anh rất muốn trả lời rằng: anh không những quen cô ấy, mà cô ấy còn là người quan trọng nhất của anh mà anh đã đánh mất. Nhưng làm sao để anh có thể nói ra?
Vài giây sau, anh mới hít sâu một hơi, cố nặn ra một nụ cười,gỡ tay cô gái kia ra khỏi người mình, tiến lại gần phía cô.
Anh bước rất ổn định, mỗi bước anh cất lên, là một lần quá khứ ùa về. Càng gần cô, quá khứ ấy lại càng rõ ràng, như bóp nghẹt tim anh vậy.
Khi anh đến gần cô rồi, vẫn giữ nụ cười ấy, anh đưa tay ra, khách sáo chào hỏi:
- Xin chào, cảm ơn cô đã đến ủng hộ! Tôi là Vũ Hoài Lâm, có vẻ cô rất có hứng thú với bức tranh này của tôi?
Anh vờ như không quen biết cô, hay sáu năm qua, anh đã thực sự quên cô rồi?
Câu nói đó của anh như con dao cứa vào trái tim đang chảy máu kia, khiến nó chảy máu dữ dội hơn. Đau đến không thở nổi.
Cô nhìn nụ cười trên môi anh, rồi lại nhìn xuống bàn tay anh đưa ra.
Cô cũng cố cười, đưa tay ra bắt tay anh.
Giây phút hai bàn tay chạm nhau, cảm giác chua xót đã ngập trong cơ thể của hai người. Họ vô tình siết chặt lại.
Bàn tay anh mạnh mẽ hơn, rắn rỏi hơn, bàn tay cô gầy đi, yếu ớt hơn trước.
Đã từng cầm tay nhau rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ xa cách như vậy.
Cô buông bàn tay anh ra trước, trong một nhịp, cô bỗng nhận ra tay anh hơi run lên. Anh cũng buông tay, tiếp tục cười nói:
- Bức tranh này tôi vẽ sáu năm trước, cho một người rất đặc biệt với tôi. - Anh ngừng một chút - Bây giờ người ấy không cần nữa, nếu cô không chê, tôi tặng nó cho cô, có được không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook