Yêu, Không Giải Thích
-
Chương 13
Chớp mắt, lại qua thêm một tháng.
Hai người sống tại thế giới riêng, bình an, ấm áp. Họ dần thích nghi, học cách quên đi quá khứ, sống tích cực vì tương lai.
Trong một tháng này, họ cố gắng sắp xếp mọi việc ổn thoả, dự định sẽ rời khỏi đây, đến nơi khác sinh sống, không bị ai quấy rầy, phiền nhiễu nữa.
Hàng ngày, anh đi làm, cô vì đang bệnh nên ở nhà, chỉ làm loanh quanh vài việc, sau đó chờ anh về, mọi thứ dần đi vào quỹ đạo Cuối tuần anh và cô đi chơi, đi dạo, có khi lại chỉ ở nhà đọc sách.
Nhưng có lẽ trong anh, nỗi hoang mang vẫn còn chưa bị xoá hết, nên nhiều đêm, anh vẫn mê man gọi tên cô trong cơn mơ. Những lúc ấy, cô lại nằm trong vòm ngực rộng lớn của anh, ôm anh thật chặt, có khi lại chủ động hôn anh, để cho anh biết, cô luôn ở đây, không hề rời xa. Những cơn mơ thưa dần, nhưng chưa thể hoàn toàn chấm dứt.
Không ngờ vào đúng ngày trước hôm họ dọn đi, tất cả bị đảo lộn.
- Anh ra ngoài mua vài thứ nữa, em cứ dọn đồ dần đi!
Cô gật đầu, mỉm cười đáp lại.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa. Cô chạy ra, chắc không phải anh, không thể nhanh vậy. Có lẽ là khách.
Cánh cửa vừa mở, cô chết đứng. Bố mẹ anh đã tìm đến.
Vẫn cái vẻ lạnh lùng thường thấy, bà nói:
- Cô không mời chúng tôi vào được một câu sao?
Cô còn có thể mở miệng được sao.
Cô đưa tay vào phía trong nhà, ý mời hai người đi vào.
Ngồi xuống sô pha, ông bà liền nhìn ngó xung quanh, sau đó thở dài.
Cô đặt hai cốc nước trước mặt ông bà, ra hiệu mời họ uống.
Ông vẫn lặng thinh không nói gì, chỉ chăm chú quan sát cô. Bà tằng hắng một cái, bắt đầu vào chuyện.
- Cô không giữ lời.
Cô cụp mắt xuống, không muốn nhìn thẳng. Đối mặt với họ như vậy, cô vừa hận, vừa đau, lại vừa thấy nực cười.
- Tôi đã tin cô, nhưng tại sao cô lại làm thế? Tôi cần một lý do, cô nói đi.
Cô muốn nói, dù bà có đợi mười năm nữa, tôi cũng chẳng thể đáp lại bà được.
- Tại sao cô không nói gì? Cô khinh chúng tôi thế sao?
Khinh thì sao, không khinh thì sao, điều đó có còn quan trọng không?
Ông bỗng chậm rãi hỏi:
- Cô không nói được à? Bị làm sao thế?
Đúng, tôi cấm khẩu, cũng nhờ hai người một phần.
- Thì ra là thế. Thảo nào hôm nọ, tôi không thấy cô nói gì. - Bà tiếp lời.
Cuộc đối thoại này, tuy có hai phía, nhưng dường như chỉ có hai ông bà đang độc thoại, tự nói, tự nghe, hỏi không ai đáp. Vô vị, vô nghĩa.
Ông lại trầm xuống, bà lại tiếp tục:
- Nếu cô đã bị như vậy, tôi sẽ không dài dòng nữa.
Tùy bà, bà muốn sao cũng được, tôi không quan tâm. Dù sao tôi đã quyết định cùng anh ấy rời khỏi, bà có nói gì cũng chỉ là vô nghĩa.
- Cô có thể hận chúng tôi, chúng tôi đáng bị thế. Năm đó chúng tôi tráo đổi cô và Vũ, là chúng tôi sai. Sai thì cũng sai rồi, cô có muốn trả thù thì tìm chúng tôi, đừng để thằng Vũ liên lụy, nó vô tội. Tôi chỉ xin cô hãy rời xa nó, đừng đến gần nó nữa, cô muốn chúng tôi làm gì, chúng tôi nhất định sẽ làm.
Bà cũng biết bà sai sao? Bà dựa vào đâu mà nói tôi muốn trả thù? Anh ấy vô tội, còn tôi thì có tội? Ông bà có tư cách nói ra những lời này sao?
Mắt cô đục ngầu, uất hận. Cô ước mình có thể hét lên ngay lúc này, hét những suy nghĩ trong lòng ra. Cô chán ghét hai con người trước mặt, chán ghét tận cùng. Mà thôi, bà ta nói gì kệ bà ta, cô không nên bận tâm.
Nhìn thái độ vừa rồi của cô, bà hiểu ngay. Nếu cứng với cô không được, thì phải mềm.
Bà nói giọng cầu khẩn, đối với cô là giả tạo:
- Tôi xin cô, không, mẹ... mẹ xin con! Con hận cũng được, chán ghét bố mẹ cũng được, chỉ cần con đi, chôn vùi bí mật này mãi mãi. Con muốn gì, mẹ cũng có thể làm cho con!
Từ mẹ con này, bà nói dễ nghe nhỉ? Bà không xứng với từ mẹ, tôi càng không phải con bà. Thứ tôi cần, đã vĩnh viễn mất đi hai mươi ba năm trước rồi. Tôi vẫn không hiểu, bà rốt cuộc đến đây làm gì nữa!
- Lâm, bố xin con...
Hai người đều cùng một giuộc, chắc ở nhà đã tập thành thạo lắm. Giả tạo, dối trá, hai tiếng bố mẹ thiêng liêng đang bị hai người chà đạp! Bố mẹ tôi, đã mất lâu rồi...
Bất giác, một giọt nước mắt lăn xuống má cô.
Cô từng tự nói với bản thân, nước mắt đã rơi quá đủ, không được phép khóc nữa. Nhưng tại sao giờ phút này cô lại rơi lệ một cách dễ dàng và ngu xuẩn như vậy? Là do cô quá ghét, quá hận, hay... do hai tiếng bố mẹ này?
Cánh cửa, chợt bật mở lần nữa.
Khuôn mặt anh lạnh băng, không chút cảm xúc, mà lại là vô vàn những cảm xúc phức tạp.
Cuộc nói chuyện kia, lẽ ra không nên nghe, đã lọt vào tai anh tất cả mất rồi.
Cả ba người đều sững sờ, không biết phải xử trí tình huống này ra sao, chỉ thừ ra nhìn anh.
- Chuyện này là thế nào?
Bốn phía câm lặng, chỉ còn duy nhất giọng nói từ anh.
- Sao đây, các người định giấu tôi cái gì?
- Con bình tĩnh đi, không phải như con nghĩ... - Bà mất bình tĩnh đáp lại.
- Không phải như tôi nghĩ? - Anh nhếch mép - Mà xin lỗi, có lẽ bà không cần tiếp tục gọi tôi là con đâu!
Lời nói của anh mỉa mai chua chát chưa từng thấy, khiến mọi người đều lạnh gáy. Cô vẫn chết trân, không biết phải làm sao cho đúng.
- Em đang giấu anh chuyện này phải không?
Anh thừa biết, cô sẽ không đáp lại, chỉ là anh tự khẳng định với lòng mình mà thôi. Đành nhờ hai người ngồi kia giải thích vậy.
- Hai người nói xem, rốt cuộc là thế nào. Tôi là con ai, Lâm là con ai, tại sao tất cả lại đảo lộn lên thế? - Giọng anh vẫn băng lãnh như vậy, không thay đổi.
Chẳng thà anh cứ hét lên, cứ khùng lên, anh thế này còn đáng sợ hơn ngàn lần. Ẩn giấu sau vẻ bình tĩnh kia, rốt cuộc là ngọn lửa cháy lớn đến nhường nào? Lửa rồi sẽ làm tan băng, lúc đó, chuyện gì sẽ xảy ra, không ai biết trước được, cũng không ai muốn biết.
- Con... Con nghe được những gì? - Bà hoang mang, lần đầu tiên cô thấy bà sợ hãi như vậy.
- Tất cả.
- Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi...
- Tôi không cần, chỉ cần sự thật.
- Con không cần biết sự thật.
- Tôi phải biết.
Ông ngồi đó, sau một hồi lặng lẽ quan sát, bỗng lên tiếng:
- Tại sao con muốn biết sự thật?
- Nó là quyền của tôi.
- Chỉ vậy thôi à?
- Vì người tôi yêu, cô ấy bởi chuyện này đả kích đến mức cấm khẩu, vì hạnh phúc cả đời của tôi, và vì cả ông bà!
- Con chắc không? Có đáng không? Con không hối hận chứ?
- Từ khi tôi đứng ngoài kia nghe thấy tất cả, tôi đã không còn sự lụa chọn.
Hai người đàn ông đối diện nhau, nói ngắn gọn súc tích, mà lại mang vô vàn ý nghĩa. Từng lời thốt ra, không thừa không thiếu, chắc nịch.
- Nếu con đã quyết, vậy thì... - Ông quay sang bà ở bên cạnh, lạnh lùng buông từng chữ - Em cho nó biết!
- Anh...
- Anh nghĩ rồi, năm đó mình sai, cũng đều là vì người mình yêu, vì hạnh phúc của mình, cũng là vì cả bố mẹ nữa. Chuyện đã đến nước này, giấu chỉ tốn công. Anh sẵn sàng trả giá rồi!
Cô cười một cái. Có lẽ, mọi chuyện nên kết thúc ở đây.
Cô đứng lên, không để ý đến mọi người xung quanh, đi thẳng vào phòng, xách chiếc vali đã gọn gàng đồ đạc ra, nhưng trong tay lại cầm một tờ giấy với một bức ảnh.
Thấy cô lẳng lặng đi vào rồi lại quay ra, cả ba có chút khó hiểu.
Cô kéo vali tiến lại gần, đứng ngay trước mặt anh, thong thả để xuống, đưa cho anh bức ảnh và tờ giấy kia, rồi đột nhiên quay lại chỗ hai người đang ngồi trên ghế, cười một cách khó hiểu. Nụ cười ấy, là vui, là buồn, là đau đớn hay chán ghét, cô cũng không biết nữa.
Anh nhận lấy, vẫn không nói gì, từ từ xem từng thứ một.
Bức ảnh bố mẹ cô anh từng thấy nhiều lần, nhưng lần này trong anh bỗng cảm giác khó tả. Xem kĩ hơn, anh nhận ra, hai người đó có nét giống mình, chính xác hơn, là mình giống hai người đó. Bất giác, anh lật mặt sau, đọc dòng chữ ghi trên bức ảnh. Cũng giống như cô, hai cái tên cũng không khỏi làm anh bất ngờ.
Cô vẫn kiên nhẫn đứng chờ từng hành động của anh.
Anh xem đến tờ giấy, chính là bức thư bố mẹ ruột anh để lại.
Từng câu, từng chữ trong bức thư như nhát dao cứa mạnh vào lòng anh, sự thật này, đúng là khó mà tiếp nhận.
Anh cười nhạt, tay buông thõng xuống. Trong tiếng cười ấy, hòa lẫn một giọt nước mắt.
Không khí như đóng băng, chỉ còn tiếng cười của anh, vừa âm u vừa đáng sợ.
Cô đã đúng, sự thật này đối với anh, thực khó để chấp nhận.
- Tôi đúng là một thằng ngu! - Anh nói - Bị tất cả người thân lừa gạt mà không biết gì! Các người thật giỏi, giỏi nhất tôi từng biết!
Hai ông bà không dám nhìn vào anh, đều ngoảnh mặt ngìn chỗ khác. Cô vẫn đứng đối diện anh, chờ đợi đến lượt anh phán xét.
- Thì ra đây là tất cả mọi chuyện em phải chịu sao?
Cô cúi mặt, không đáp, lại như khẳng định điều anh vừa nói là đúng.
- Em nói, em yêu tôi, tin tưởng tôi, nhưng em lẳng lặng chịu hết mọi chuyện, để thành ra như vậy, em nói xem, tôi là gì trong mắt em chứ?
Anh là tất cả của em, trên đời, em đã chẳng còn gì nữa, mà có khi, em lại sắp mất cả anh.
- Tôi quên mất, em đâu thể nói! Chưa nói đến chuyện thân thế của tôi và em em đã giấu. Rốt cuộc tôi vẫn chỉ là kẻ thất bại, đơn giản chỉ muốn yêu người mình yêu, muốn bảo vệ, chia sẻ với cô ấy, nhưng em lại nhẫn tâm cướp hết tất cả quyền đó của tôi!
Em xin lỗi. Em xin lỗi.
Tất cả, đều không thể kìm chế cảm xúc của mình, trên mặt đều vương những giọt nước mắt, nhưng nước mắt mỗi người không hề giống nhau.
Cô chợt ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nói chuyện với anh.
Anh còn cần em không?
Bắt gặp ánh mắt của cô, trái tim anh khẽ nhói. Nuốt xuống một hơi, anh buông từng chữ:
- Chúng ta chấm dứt ở đây đi!
Một câu nói, cắt đứt tất cả mọi liên hệ, tình cảm họ dày công vun đắp chỉ vì nó mà sụp đổ. Trái tim cô cũng sụp đổ theo tất cả rồi.
Anh đã quyết, níu kéo mất công.
Cô bước lại gần anh, nhón chân lên, đem môi mình đặt lên đôi môi đang run rẩy vì xúc động của anh.
Nụ hôn từ biệt, nụ hôn kết thúc.
Thời gian ngưng đọng.
Khoảnh khắc ấy, từng mảng kí ức chợt ùa về như một thước phim quay chậm.
Vị mặn len lỏi giữa vị ngọt, kết hợp với vị đắng, vị chua, cay, hòa quyện cả năm vị.
Sau này anh mới nhận ra, anh sai rồi, sai hoàn toàn.
Cô rời khỏi môi anh, dứt khoát xách vali lên, ra đi. Giây phút cô lướt qua, cánh tay anh bất giác hơi đưa ra, nhưng lại thu về.
Cánh cửa sau lưng khép lại, tiếng chốt cửa "tách" một cái, anh bừng tỉnh, tay nắm chặt. Anh đã bỏ lỡ cô thật rồi.
Anh đã quyết định hôm nay như thế nào, về sau, nhất định anh sẽ tự mình đương đầu với tất cả.
Sự tồn tại của hai bậc phụ huynh trong phòng đã trở thành thừa thãi. Chấm dứt rồi.
- Hai người về đi.
Bà muốn nói gì, môi mấp máy, nhưng lại thôi. Cả hai lẳng lặng đứng dậy, ra về, không quên nhìn anh một lần. Lòng họ, cũng đâu thoải mái hơn anh và cô.
Cả thế giới như chỉ còn lại mình anh, lạnh lẽo, cô độc.
Khó nhọc lê từng bước đến sô pha, anh thả mình ngồi phịch xuống. Bức thư vì lực bóp của tay anh mà đã nhàu một góc.
Thẫn thờ ngồi đó quên thời gian, anh vẫn không thể tin, những điều vừa rồi là thật.
Trong nháy mắt, anh mất tất cả, mà anh từng cho rằng anh có tất cả. Chung quy, vẫn chỉ là một kẻ tay trắng.
Hận không thành hận, thù không thành thù.
Anh khóc không thành tiếng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Hai mươi ba năm, một sự thật, một gia đình, một tình yêu.
Hết rồi. Chấm dứt rồi.
Ở đây không còn gì, không còn gì để anh lưu luyến nữa.
Anh cũng xách vali lên và ra đi.
Căn phòng trống trải lạnh lẽo, tối om, một chút hơi ấm còn sót lại cũng đã tắt.
Quá khứ, mù mịt và tăm tối. Những chuyện đã xảy ra, người trong cuộc nghĩ cũng không muốn nghĩ đến nữa.
Thời gian quay ngược trong tâm trí, trở lại những ngày tháng đã xa...
Hai người sống tại thế giới riêng, bình an, ấm áp. Họ dần thích nghi, học cách quên đi quá khứ, sống tích cực vì tương lai.
Trong một tháng này, họ cố gắng sắp xếp mọi việc ổn thoả, dự định sẽ rời khỏi đây, đến nơi khác sinh sống, không bị ai quấy rầy, phiền nhiễu nữa.
Hàng ngày, anh đi làm, cô vì đang bệnh nên ở nhà, chỉ làm loanh quanh vài việc, sau đó chờ anh về, mọi thứ dần đi vào quỹ đạo Cuối tuần anh và cô đi chơi, đi dạo, có khi lại chỉ ở nhà đọc sách.
Nhưng có lẽ trong anh, nỗi hoang mang vẫn còn chưa bị xoá hết, nên nhiều đêm, anh vẫn mê man gọi tên cô trong cơn mơ. Những lúc ấy, cô lại nằm trong vòm ngực rộng lớn của anh, ôm anh thật chặt, có khi lại chủ động hôn anh, để cho anh biết, cô luôn ở đây, không hề rời xa. Những cơn mơ thưa dần, nhưng chưa thể hoàn toàn chấm dứt.
Không ngờ vào đúng ngày trước hôm họ dọn đi, tất cả bị đảo lộn.
- Anh ra ngoài mua vài thứ nữa, em cứ dọn đồ dần đi!
Cô gật đầu, mỉm cười đáp lại.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa. Cô chạy ra, chắc không phải anh, không thể nhanh vậy. Có lẽ là khách.
Cánh cửa vừa mở, cô chết đứng. Bố mẹ anh đã tìm đến.
Vẫn cái vẻ lạnh lùng thường thấy, bà nói:
- Cô không mời chúng tôi vào được một câu sao?
Cô còn có thể mở miệng được sao.
Cô đưa tay vào phía trong nhà, ý mời hai người đi vào.
Ngồi xuống sô pha, ông bà liền nhìn ngó xung quanh, sau đó thở dài.
Cô đặt hai cốc nước trước mặt ông bà, ra hiệu mời họ uống.
Ông vẫn lặng thinh không nói gì, chỉ chăm chú quan sát cô. Bà tằng hắng một cái, bắt đầu vào chuyện.
- Cô không giữ lời.
Cô cụp mắt xuống, không muốn nhìn thẳng. Đối mặt với họ như vậy, cô vừa hận, vừa đau, lại vừa thấy nực cười.
- Tôi đã tin cô, nhưng tại sao cô lại làm thế? Tôi cần một lý do, cô nói đi.
Cô muốn nói, dù bà có đợi mười năm nữa, tôi cũng chẳng thể đáp lại bà được.
- Tại sao cô không nói gì? Cô khinh chúng tôi thế sao?
Khinh thì sao, không khinh thì sao, điều đó có còn quan trọng không?
Ông bỗng chậm rãi hỏi:
- Cô không nói được à? Bị làm sao thế?
Đúng, tôi cấm khẩu, cũng nhờ hai người một phần.
- Thì ra là thế. Thảo nào hôm nọ, tôi không thấy cô nói gì. - Bà tiếp lời.
Cuộc đối thoại này, tuy có hai phía, nhưng dường như chỉ có hai ông bà đang độc thoại, tự nói, tự nghe, hỏi không ai đáp. Vô vị, vô nghĩa.
Ông lại trầm xuống, bà lại tiếp tục:
- Nếu cô đã bị như vậy, tôi sẽ không dài dòng nữa.
Tùy bà, bà muốn sao cũng được, tôi không quan tâm. Dù sao tôi đã quyết định cùng anh ấy rời khỏi, bà có nói gì cũng chỉ là vô nghĩa.
- Cô có thể hận chúng tôi, chúng tôi đáng bị thế. Năm đó chúng tôi tráo đổi cô và Vũ, là chúng tôi sai. Sai thì cũng sai rồi, cô có muốn trả thù thì tìm chúng tôi, đừng để thằng Vũ liên lụy, nó vô tội. Tôi chỉ xin cô hãy rời xa nó, đừng đến gần nó nữa, cô muốn chúng tôi làm gì, chúng tôi nhất định sẽ làm.
Bà cũng biết bà sai sao? Bà dựa vào đâu mà nói tôi muốn trả thù? Anh ấy vô tội, còn tôi thì có tội? Ông bà có tư cách nói ra những lời này sao?
Mắt cô đục ngầu, uất hận. Cô ước mình có thể hét lên ngay lúc này, hét những suy nghĩ trong lòng ra. Cô chán ghét hai con người trước mặt, chán ghét tận cùng. Mà thôi, bà ta nói gì kệ bà ta, cô không nên bận tâm.
Nhìn thái độ vừa rồi của cô, bà hiểu ngay. Nếu cứng với cô không được, thì phải mềm.
Bà nói giọng cầu khẩn, đối với cô là giả tạo:
- Tôi xin cô, không, mẹ... mẹ xin con! Con hận cũng được, chán ghét bố mẹ cũng được, chỉ cần con đi, chôn vùi bí mật này mãi mãi. Con muốn gì, mẹ cũng có thể làm cho con!
Từ mẹ con này, bà nói dễ nghe nhỉ? Bà không xứng với từ mẹ, tôi càng không phải con bà. Thứ tôi cần, đã vĩnh viễn mất đi hai mươi ba năm trước rồi. Tôi vẫn không hiểu, bà rốt cuộc đến đây làm gì nữa!
- Lâm, bố xin con...
Hai người đều cùng một giuộc, chắc ở nhà đã tập thành thạo lắm. Giả tạo, dối trá, hai tiếng bố mẹ thiêng liêng đang bị hai người chà đạp! Bố mẹ tôi, đã mất lâu rồi...
Bất giác, một giọt nước mắt lăn xuống má cô.
Cô từng tự nói với bản thân, nước mắt đã rơi quá đủ, không được phép khóc nữa. Nhưng tại sao giờ phút này cô lại rơi lệ một cách dễ dàng và ngu xuẩn như vậy? Là do cô quá ghét, quá hận, hay... do hai tiếng bố mẹ này?
Cánh cửa, chợt bật mở lần nữa.
Khuôn mặt anh lạnh băng, không chút cảm xúc, mà lại là vô vàn những cảm xúc phức tạp.
Cuộc nói chuyện kia, lẽ ra không nên nghe, đã lọt vào tai anh tất cả mất rồi.
Cả ba người đều sững sờ, không biết phải xử trí tình huống này ra sao, chỉ thừ ra nhìn anh.
- Chuyện này là thế nào?
Bốn phía câm lặng, chỉ còn duy nhất giọng nói từ anh.
- Sao đây, các người định giấu tôi cái gì?
- Con bình tĩnh đi, không phải như con nghĩ... - Bà mất bình tĩnh đáp lại.
- Không phải như tôi nghĩ? - Anh nhếch mép - Mà xin lỗi, có lẽ bà không cần tiếp tục gọi tôi là con đâu!
Lời nói của anh mỉa mai chua chát chưa từng thấy, khiến mọi người đều lạnh gáy. Cô vẫn chết trân, không biết phải làm sao cho đúng.
- Em đang giấu anh chuyện này phải không?
Anh thừa biết, cô sẽ không đáp lại, chỉ là anh tự khẳng định với lòng mình mà thôi. Đành nhờ hai người ngồi kia giải thích vậy.
- Hai người nói xem, rốt cuộc là thế nào. Tôi là con ai, Lâm là con ai, tại sao tất cả lại đảo lộn lên thế? - Giọng anh vẫn băng lãnh như vậy, không thay đổi.
Chẳng thà anh cứ hét lên, cứ khùng lên, anh thế này còn đáng sợ hơn ngàn lần. Ẩn giấu sau vẻ bình tĩnh kia, rốt cuộc là ngọn lửa cháy lớn đến nhường nào? Lửa rồi sẽ làm tan băng, lúc đó, chuyện gì sẽ xảy ra, không ai biết trước được, cũng không ai muốn biết.
- Con... Con nghe được những gì? - Bà hoang mang, lần đầu tiên cô thấy bà sợ hãi như vậy.
- Tất cả.
- Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi...
- Tôi không cần, chỉ cần sự thật.
- Con không cần biết sự thật.
- Tôi phải biết.
Ông ngồi đó, sau một hồi lặng lẽ quan sát, bỗng lên tiếng:
- Tại sao con muốn biết sự thật?
- Nó là quyền của tôi.
- Chỉ vậy thôi à?
- Vì người tôi yêu, cô ấy bởi chuyện này đả kích đến mức cấm khẩu, vì hạnh phúc cả đời của tôi, và vì cả ông bà!
- Con chắc không? Có đáng không? Con không hối hận chứ?
- Từ khi tôi đứng ngoài kia nghe thấy tất cả, tôi đã không còn sự lụa chọn.
Hai người đàn ông đối diện nhau, nói ngắn gọn súc tích, mà lại mang vô vàn ý nghĩa. Từng lời thốt ra, không thừa không thiếu, chắc nịch.
- Nếu con đã quyết, vậy thì... - Ông quay sang bà ở bên cạnh, lạnh lùng buông từng chữ - Em cho nó biết!
- Anh...
- Anh nghĩ rồi, năm đó mình sai, cũng đều là vì người mình yêu, vì hạnh phúc của mình, cũng là vì cả bố mẹ nữa. Chuyện đã đến nước này, giấu chỉ tốn công. Anh sẵn sàng trả giá rồi!
Cô cười một cái. Có lẽ, mọi chuyện nên kết thúc ở đây.
Cô đứng lên, không để ý đến mọi người xung quanh, đi thẳng vào phòng, xách chiếc vali đã gọn gàng đồ đạc ra, nhưng trong tay lại cầm một tờ giấy với một bức ảnh.
Thấy cô lẳng lặng đi vào rồi lại quay ra, cả ba có chút khó hiểu.
Cô kéo vali tiến lại gần, đứng ngay trước mặt anh, thong thả để xuống, đưa cho anh bức ảnh và tờ giấy kia, rồi đột nhiên quay lại chỗ hai người đang ngồi trên ghế, cười một cách khó hiểu. Nụ cười ấy, là vui, là buồn, là đau đớn hay chán ghét, cô cũng không biết nữa.
Anh nhận lấy, vẫn không nói gì, từ từ xem từng thứ một.
Bức ảnh bố mẹ cô anh từng thấy nhiều lần, nhưng lần này trong anh bỗng cảm giác khó tả. Xem kĩ hơn, anh nhận ra, hai người đó có nét giống mình, chính xác hơn, là mình giống hai người đó. Bất giác, anh lật mặt sau, đọc dòng chữ ghi trên bức ảnh. Cũng giống như cô, hai cái tên cũng không khỏi làm anh bất ngờ.
Cô vẫn kiên nhẫn đứng chờ từng hành động của anh.
Anh xem đến tờ giấy, chính là bức thư bố mẹ ruột anh để lại.
Từng câu, từng chữ trong bức thư như nhát dao cứa mạnh vào lòng anh, sự thật này, đúng là khó mà tiếp nhận.
Anh cười nhạt, tay buông thõng xuống. Trong tiếng cười ấy, hòa lẫn một giọt nước mắt.
Không khí như đóng băng, chỉ còn tiếng cười của anh, vừa âm u vừa đáng sợ.
Cô đã đúng, sự thật này đối với anh, thực khó để chấp nhận.
- Tôi đúng là một thằng ngu! - Anh nói - Bị tất cả người thân lừa gạt mà không biết gì! Các người thật giỏi, giỏi nhất tôi từng biết!
Hai ông bà không dám nhìn vào anh, đều ngoảnh mặt ngìn chỗ khác. Cô vẫn đứng đối diện anh, chờ đợi đến lượt anh phán xét.
- Thì ra đây là tất cả mọi chuyện em phải chịu sao?
Cô cúi mặt, không đáp, lại như khẳng định điều anh vừa nói là đúng.
- Em nói, em yêu tôi, tin tưởng tôi, nhưng em lẳng lặng chịu hết mọi chuyện, để thành ra như vậy, em nói xem, tôi là gì trong mắt em chứ?
Anh là tất cả của em, trên đời, em đã chẳng còn gì nữa, mà có khi, em lại sắp mất cả anh.
- Tôi quên mất, em đâu thể nói! Chưa nói đến chuyện thân thế của tôi và em em đã giấu. Rốt cuộc tôi vẫn chỉ là kẻ thất bại, đơn giản chỉ muốn yêu người mình yêu, muốn bảo vệ, chia sẻ với cô ấy, nhưng em lại nhẫn tâm cướp hết tất cả quyền đó của tôi!
Em xin lỗi. Em xin lỗi.
Tất cả, đều không thể kìm chế cảm xúc của mình, trên mặt đều vương những giọt nước mắt, nhưng nước mắt mỗi người không hề giống nhau.
Cô chợt ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nói chuyện với anh.
Anh còn cần em không?
Bắt gặp ánh mắt của cô, trái tim anh khẽ nhói. Nuốt xuống một hơi, anh buông từng chữ:
- Chúng ta chấm dứt ở đây đi!
Một câu nói, cắt đứt tất cả mọi liên hệ, tình cảm họ dày công vun đắp chỉ vì nó mà sụp đổ. Trái tim cô cũng sụp đổ theo tất cả rồi.
Anh đã quyết, níu kéo mất công.
Cô bước lại gần anh, nhón chân lên, đem môi mình đặt lên đôi môi đang run rẩy vì xúc động của anh.
Nụ hôn từ biệt, nụ hôn kết thúc.
Thời gian ngưng đọng.
Khoảnh khắc ấy, từng mảng kí ức chợt ùa về như một thước phim quay chậm.
Vị mặn len lỏi giữa vị ngọt, kết hợp với vị đắng, vị chua, cay, hòa quyện cả năm vị.
Sau này anh mới nhận ra, anh sai rồi, sai hoàn toàn.
Cô rời khỏi môi anh, dứt khoát xách vali lên, ra đi. Giây phút cô lướt qua, cánh tay anh bất giác hơi đưa ra, nhưng lại thu về.
Cánh cửa sau lưng khép lại, tiếng chốt cửa "tách" một cái, anh bừng tỉnh, tay nắm chặt. Anh đã bỏ lỡ cô thật rồi.
Anh đã quyết định hôm nay như thế nào, về sau, nhất định anh sẽ tự mình đương đầu với tất cả.
Sự tồn tại của hai bậc phụ huynh trong phòng đã trở thành thừa thãi. Chấm dứt rồi.
- Hai người về đi.
Bà muốn nói gì, môi mấp máy, nhưng lại thôi. Cả hai lẳng lặng đứng dậy, ra về, không quên nhìn anh một lần. Lòng họ, cũng đâu thoải mái hơn anh và cô.
Cả thế giới như chỉ còn lại mình anh, lạnh lẽo, cô độc.
Khó nhọc lê từng bước đến sô pha, anh thả mình ngồi phịch xuống. Bức thư vì lực bóp của tay anh mà đã nhàu một góc.
Thẫn thờ ngồi đó quên thời gian, anh vẫn không thể tin, những điều vừa rồi là thật.
Trong nháy mắt, anh mất tất cả, mà anh từng cho rằng anh có tất cả. Chung quy, vẫn chỉ là một kẻ tay trắng.
Hận không thành hận, thù không thành thù.
Anh khóc không thành tiếng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Hai mươi ba năm, một sự thật, một gia đình, một tình yêu.
Hết rồi. Chấm dứt rồi.
Ở đây không còn gì, không còn gì để anh lưu luyến nữa.
Anh cũng xách vali lên và ra đi.
Căn phòng trống trải lạnh lẽo, tối om, một chút hơi ấm còn sót lại cũng đã tắt.
Quá khứ, mù mịt và tăm tối. Những chuyện đã xảy ra, người trong cuộc nghĩ cũng không muốn nghĩ đến nữa.
Thời gian quay ngược trong tâm trí, trở lại những ngày tháng đã xa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook