Yêu Hoặc
Quyển 2 - Chương 2: Khúc mắc

Ngày thứ tư

Cảnh vật núi Âm Dương vẫn vậy không một chút thay đổi.

Tử Chiêu buồn khổ ngồi trên một tảng đá lớn ngây ngốc nhìn trời.

Làm sao vậy?

Mị Sinh quỳ trước mặt y ngẩng đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ của đối phương.

Nếu ta vẫn không ra được… Chỉ e học viện quá giờ sẽ không thu thêm nho sinh nữa.

Tử Chiêu bất đắc dĩ nói.

Tử Chiêu, ngươi thực sự là một tên thư sinh ngốc.

Mị Sinh chui vào lòng đối phương cười giận.

Mị Sinh, ngươi khiến ta hảo ngứa.

Tử Chiêu khẽ đẩy Mị Sinh ra, cố gắng chống lại nhãn thần ướt át của đối phương.

Cảm giác ngứa ngáy vừa rồi chính là một nụ hôn thật sâu.

Thật sâu nhưng cũng thật đơn thuần.

Sâu là cảm giác thấu tận xương tủy.

Đơn thuần là do bản thân không mang theo một chút dục vọng nào.

Ta không phải đoạn tụ a.

Tử Chiêu cố gắng điều chỉnh hô hấp, gian nan nói ra một câu.

Thế nhưng ta lại thích ngươi~

Mị Sinh nhỏ giọng thì thầm.

Ta chỉ muốn bảo hộ ngươi, cố gắng đối với ngươi thật tốt…Ta… ta không biết đó có phải là thích hay không nữa…

Lời nói còn chưa dứt đã bị một thân thể mềm mại ôm chặt lấy.

Không còn khí lực để suy nghĩ thêm, chỉ có thể dùng hai tay vòng qua thân thể mỏng manh trước ngực.

Sau đó, nhắm mắt lại, cảm thụ nhiệt độ cơ thể nay đã không còn đơn độc.

Tử Chiêu~ tim ngươi đập thật nhanh a~

Mị Sinh dùng bàn tay nhỏ bé khe khẽ vuốt ngực Tử Chiêu.

Đêm hôm đó chỉ đơn giản là ôm nhau thật chặt.

Mặc kệ Mị Sinh tìm mọi cách dãy dụa thân thể dụ dỗ.

Nhưng như trước thất bại vẫn hoàn thất bại.

Thư sinh ngốc, ngươi chẳng lẽ ngay cả làm tình cũng không biết sao?

Mị Sinh hai mắt tinh lượng nhìn chằm chằm dung nhan say ngủ tựa trẻ con, khẽ nở nụ cười.

Đã là đêm thứ năm, hai người rốt cuộc vẫn phải trở lại ngôi miếu đổ nát.

Ngươi họa cái gì vậy a?

Tay bê chén cháo, Mị Sinh thong thả bước đến bên cạnh Tử Chiêu khẽ hỏi.

Trên nền giấy Tuyên Thành* tinh khôi, rõ ràng là dung nhan của chính mình.

Như vậy khuôn mặt ngây thơ động lòng, như vậy thần tình mờ mịt hư vô.

Đây là Mị Sinh trong mắt ta, ngươi thật giống tiên tử hạ phàm trong trắng mà mỹ lệ.

Tử Chiêu giơ bức họa lên trước mặt Mị Sinh khẽ nói.

Kẻ tầm thường lại là nam nhân như ta làm sao dám so sánh với tiên tử a.

Mị Sinh cười nhạo, trên mặt nổi lên hồng quang.

Ngực thế nhưng lại mơ hồ đau buốt.

Đã bao lâu rồi có ai đó vì hắn mà vẽ một bức tranh?

Những bức họa khi còn sống chẳng qua chỉ dùng để thực hiện những giao dịch bẩn thỉu mà thôi.

Có một lần duy nhất khi còn nhỏ cùng với phụ mẫu, mới được chân chính họa tranh.

Mà chính tại đây – dưới ngòi bút của một thư sinh lại được miêu tả mỹ hảo đến nhường này.

Chưa phát giác bản thân lệ đang không ngừng tuôn chảy, hắn run rẩy lùi ra xa.

Làm sao vậy?

Tử Chiêu cuống quít buông bức họa trong tay xuống, đỡ lấy vai Mị Sinh.

Tử Chiêu ngươi có muốn nghe một cố sự hay không?

Mị Sinh lau sạch nước mắt còn vương trên má, chui vào trong lòng Tử Chiêu gần càng thêm gần.

Ân hảo.

Ôm chặt thân thể còn đang run rẩy, Tử Chiêu đáy lòng không khỏi nổi lên một trận ôn nhu.

Thật lâu thật lâu trước đây có một tiểu nam hài vô cùng khả ái,

Thế nhưng mới 10 tuổi đã bất hạnh mồ côi, cha mẹ mất đi chỉ còn lại một mình hắn bơ vơ trên đời.

Thúc thúc của hắn nói muốn phụ mẫu được an táng thì phải bán mình làm nô lệ,

Còn nhỏ tuổi nên hắn không hiểu được thế gian này có bao nhiêu hiểm ác cùng đáng sợ, một lòng muốn báo hiếu mẹ cha.

Vì vậy hắn liền án hạ vân tay từ nay về sau bán mình làm kẻ dưới.

Thúc thúc đã bán hắn từ đó về sau không còn xuất hiện nữa.

Nếu như chỉ đơn giản sống kiếp nô tài thì có lẽ hắn đã không đau khổ như vậy…

Thế nhưng ác mộng lại không buông tha hắn.

15 tuổi bị chuyển bán qua một nhà khác, đó cũng chính là lúc, địa ngục bắt đầu.

Trước chẳng qua là châm trà rót nước, có khi bị khách hàng động tay động chân khoảng một năm trời.

16 tuổi bị giam vào một gian phòng tăm tối.

Dưới thân lại bị nhét vật kỳ quái tròn một tuần.

Không cho ăn, chỉ có thể uống chút nước, lúc đó cơ hồ muốn chết đi.

Sau khi tỉnh lại liền thấy bản thân đang xích lõa nằm trên giường.

Bị một lại một lần chà đạp tàn phá.

Cho dù khóc đến hai mắt bị mù, bản thân cũng không thể rời khỏi cái giường kia.

Ác mộng đã qua đi một năm.

Ăn chẳng là bao cùng bị người chà đạp quá độ.

Rốt cục thân thể không bao giờ nữa … có thể tiếp khách.

Điếm chủ nhìn nam hài chỉ còn lại một hơi thở mỏng manh, nhẫn tâm nói: Ném nó lên núi hoang cho chó ăn.

Thế nhưng tại núi hoang lại một lần nữa bị đám hạ nhân không ngừng xâm phạm.

Những kẻ cầm thú kia đổ thừa rằng tại ngươi lớn lên đẹp quá làm chúng ta thèm nhỏ dãi.

Thân thể cũng đã chịu không nổi nữa những trận đánh đập tàn bạo.

Cứ như vậy chết do bị xâm hại, cứ như vậy chết ở một nơi hoang vu không bóng người.

Ngay cả xương cốt cũng không ai chôn cất mặc gió táp mưa sa, hồn phách không có chỗ để trú.

Cố sự được kể lại bằng một chất giọng thật êm tai.

Mị Sinh như trước cười xán lạn tựa mặt trời sau cơn mưa.

Nếu như ta có thể cứu hắn thì tốt rồi, hắn sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.

Tử Chiêu buộc chặt song chưởng khiến cho Mị Sinh cảm thấy có chút đau đớn.

Ngốc tử, đó là chuyện đã xảy ra thật lâu thật lâu trước kia, ngươi lúc đó còn chưa ra đời a.

Mị Sinh đem đầu vùi vào trong ngực Tử Chiêu, đồng thời hắn lại cảm thấy một giọt nước mắt rơi xuống đầu mình.

Tử Chiêu ngươi thế nào lại rơi lệ?

Đây là chuyện của ngươi đúng không?

Tử Chiêu hỏi.

Cái gì?

Mị Sinh chấn kinh nhưng ngay lập tức khôi phục lại bình tĩnh, lạnh lùng hỏi.

Ta nói cố sự vừa rồi cùng ngươi có liên quan phải không? Ngươi là vì nam hài kia mà đau lòng a?

Tử Chiêu thật nhanh che giấu, tránh cho Mị Sinh cảm thấy hoài nghi.

Đau lòng? Ta quả thực rất đau lòng…

Mị Sinh trầm tư nói.

Ta cũng rất yêu thương đặc biệt yêu thương, thế nhưng dù yêu thương đến mấy vẫn vô lực giúp hắn tránh khỏi kết cục bi thảm kia.

Tử Chiêu lặng lẽ lắng nghe từng lời đối phương bày tỏ.

Chưa từng có người vì hắn mà đau lòng, ngươi là người đầu tiên…

Vì hắn mà rơi lệ, chân ái hắn, muốn cứu hắn, cũng không phải chỉ cần thân thể của hắn.

Tử Chiêu ngươi thật là một gã thư sinh khờ, khờ đến mức làm cho người ta không khỏi yêu thương.

Từng lời của Mị Sinh nói ra, ngấm thật sâu vào đáy lòng Tử Chiêu, tại nơi đó khơi dậy tầng tầng lớp sóng.

Nhưng lập tức bị cứng rắn áp lại, Tử Chiêu trong ngực phiền muộn, đau đớn bấm chặt móng tay lên da thịt mình.

Trong khi đó, Mị Sinh lại chủ động tìm kiếm ôn nhu nơi Tử Chiêu.

Đầu lưỡi xẹt qua vành tai mẫn cảm, nhãn thần ướt át bồng bềnh.

Hơi thở dồn dập trong nháy mắt bị đẩy đến điểm cao nhất.

Mị Sinh, ngươi tốt nhất là nên hảo hảo nghỉ ngơi a, cả tối kể lại cố sự ngươi hẳn là mệt mỏi lắm rồi.

Tử Chiêu kéo người kia ra, đặt hắn trở lại đệm cỏ, phủ lên mình đối phương một tấm ngoại y.

Ta không mệt a~

Mị Sinh giãy dụa muốn đứng lên.

Nhưng lòng ta sẽ đau a, Mị Sinh ngoan, mau ngủ đi thôi.

Lời nói của Tử Chiêu tựa như một bài hát ru, đưa linh hồn Mị Sinh chìm sâu vào mộng đẹp.

Trong mộng nhìn thấy mẹ cha mỉm cười dịu dàng gọi mình về ăn cơm.

Cha ~~ nương ~~ đừng ly khai ta~

Hai tay buông xuống liền được một người ôn hòa nắm chặt.

Trở mình, thỏa mãn mà hạnh phúc ngủ thiếp đi.

Nhìn chăm chú Mị Sinh trong cơn mơ khe khẽ lẩm bẩm.

Trong mắt Linh Tử Chiêu đầy ắp cảm xúc quấn quýt phức tạp, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp.

Chú thích:

*giấy Tuyên Thành: Được sản xuất ở Tuyên Châu – tỉnh An Huy. Giấy Tuyên Thành trắng mịn, chất giấy dai bền, khó rách, không bị mọt đục, hút nước đều và để được lâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương