Yêu Hoặc Phật Tâm
Chương 7: Ngôi miếu đổ nát

Edit: V.O

"Này, này, này, đại sư..."

Ta khiếp sợ không hề chống cự, bị hòa thượng kéo đi. Cũng không biết qua bao lâu, bước chân như nhũn ra, suýt nữa ngã xuống, cánh tay mới bị buông ra. Lúc này ta mới giật mình tỉnh táo lại.

"Yêu nghiệt, nể tình ngươi tu hành năm trăm năm không dễ dàng, hôm nay tha ngươi một con đường sống, cách xa nhân gian, đừng ra ngoài nữa. Chuyện hôm nay, bổn tọa có thể không so đo. Nhưng đừng để xảy ra lần thứ hai." Giọng nói lạnh nhạt của hòa thượng vang lên bên cạnh.

"Không so đo?" Hòa thượng, ngươi nói không so đo là được sao? Ta cắn răng nặn ra mấy chữ. Đôi mắt ta phải làm sao giờ?

"A di đà phật, ngươi đi đi."

"Ngươi nói không so đo là được sao?"Ta vươn tay về phía hướng nói chuyện. Bổ nhào vào khoảng không, không đụng gì cả, vị trí hòa thượng trống trơn, ta cắn răng: "Hòa thượng! Ngươi đừng tránh!"

Ta chờ hắn nói chuyện, lại phát hiện không có tiếng gì cả. Hòa thượng sẽ không đi đó chứ. Ta giơ tay lên lần mò chung quanh: "Hòa thượng chết tiệt! Nói chuyện với ngươi đó!" Bốn phía vẫn yên lặng, dường như chỉ còn lại một mình ta...đi thật à!

"Hòa thượng! Ngươi có ở đó không?" Một loại sợ hãi tràn vào trong đầu, ta không tức giận nữa, bóng đen trước mặt khiến ta thấp thỏm lo âu, khiến ta nhất thời không biết làm thế nào cho phải. Ta phải làm sao...

Từ lúc ta phát hiện mình biến thành một con rắn cũng chưa từng sợ như thế này, ta một mình đối mặt với hộp đêm cũng chưa từng sợ như bây giờ.

"Hòa thượng, nói chuyện với ngươi đó..." Ôm một tia hy vọng cuối cùng, giọng nói ta cũng có chút run rẩy. "Đừng để ta một mình, ta không nhìn thấy, không lừa ngươi..." Ta từ từ đi tới trước.

"Hòa thượng..." Hơi thở cũng không ổn, giọng nói cũng có tiếng khóc.

"Xà Yêu, ngươi, không nhìn thấy nữa sao?" Giọng nói quen thuộc của hòa thượng vang lên phía sau, mang theo nghi ngờ và ngạc nhiên hỏi ta. Ta mừng rỡ xoay người, không nhìn thấy vị trí và vẻ mặt hắn, lại yên tâm: "Ngươi vẫn chưa đi?"

"A di đà phật."

"Ta không nhìn thấy nữa." Theo giọng nói, ta lần mò về phía hắn, cho đến khi chạm vào áo bào hắn mặc, ta nắm chặt vải vóc mềm mại, lúc này mới yên lòng lại.

Hắn lại yên lặng, ta không biết hắn đang nghĩ gì, cũng không thấy được vẻ mặt hắn, nhưng ít nhất bây giờ hắn vẫn còn ở đây, không bỏ lại một mình ta.

Có gì đó rơi trên mặt, trên tay, lành lạnh, cho dù ta không thấy được, cũng biết lúc này tuyết rơi.

Ta luôn luôn rất thích mùa Đông, hôm nay thành rắn, lại ghét tuyết rơi. Thân thể mệt mỏi, lại bị thương nặng, thân thể của ta thật không chống nổi. Ta vuốt vuốt lỗ mũi: "Hòa thượng, ta không nhìn thấy. Ngươi sẽ không bỏ ta lại chứ."

Hắn thật lâu không lên tiếng. Có lẽ hắn cũng không biết làm thế nào. Ta đoán. Hòa thượng trảm yêu trừ ma này, mấy lần không thu ta, thật không biết hắn nghĩ thế nào.

Hắn không động, bản thân ta càng ngày càng lạnh, còn đứng ở đây, không đói bụng chết cũng phải chết rét, lúc này vì ta bị thương nặng, ngay cả chống đỡ hình người cũng là vấn đề: "Hòa thượng, ta không có pháp lực, sẽ biến lại thành nguyên hình." Vừa nói, ta cũng cảm thấy thân thể từ từ mềm nhũn.

Đúng lúc này, ta nghe thấy thiền trượng hòa thượng vang lên. Sau đó, thân thể của ta bắt đầu nhỏ đi, bay lên rồi không biết bị đưa vào chỗ nào.

Nơi này rất ấm áp, có mùi cỏ xanh nhàn nhạt, ta vươn đầu thăm dò, tiếp xúc được phần da ấm áp. Ơ, đây là đâu? Ta uốn lượn quấn lên.

"Xà Yêu, nhiều người ở đây, ngươi tạm thời ở trong tay áo bổn tọa đi." Giọng Pháp Hải truyền đến, lạnh nhạt, nghe giống như rất là không muốn.

Nói cách khác, chỗ ta quấn lên là cánh tay hắn sao, hừ hừ, ngươi không muốn, ta cũng không thèm ở đây. Ta le lưỡi, vòng mấy vòng, rồi đàng hoàng quấn lên cánh tay hắn ngủ.

Thơm quá. Hình như ta ngửi thấy mùi cháo thơm nồng nàn. Hít hít mũi, ôi chao? Thật là cháo thơm! Ta giật giật cái đuôi, là hòa thượng nấu cháo sao, ta cũng muốn ăn!

Ta không ngừng nhích tới nhích lui ở trong tay áo để cho Pháp Hải nhận ra, hắn trầm giọng: "Xà Yêu, ngươi yên chút!"

"Hòa thượng, ta đói bụng!" Ta bò loạn ở trong tay áo: "Ngươi cũng không thể để cho ta đói chết chứ!"

"A di đà phật. Chỗ này chỉ có cháo."

"Ta biết, kể từ khi ta tới đây, ngày ngày ăn quả dại, còn chưa từng ăn những thứ khác!" Ta vặn người. Chẳng lẽ ta không thể ăn cháo?

"Tới đây?"

Nguy rồi, nói lộ rồi! "À, kể từ khi đến nhân gian tu luyện tới nay!"

Ta được Pháp Hải lấy ra từ trong tay áo, hơi thở mát mẻ, không khí lành lạnh, ta biến thành hình người.

"Ngươi tới bên đây ngồi, đừng đá nồi." Hòa thượng kéo lấy cánh tay ta, túm ta qua một bên: "Ngồi đi."

"Ta không đần! Sẽ không đá nồi!" Ta bĩu môi.

Pháp Hải lại yên lặng. Thật là một hòa thượng ít lời!

Nhánh cây bị thiêu trong lửa, vang lên tiếng tách tách tách. Ở trong yên tĩnh, tăng thêm mấy phần ấm áp.

"Này, hòa thượng."

"Ừm?" Hắn phát ra tiếng buồn bực từ trong lỗ mũi, âm đuôi hơi cao lên.

"Tại sao ngươi lại cứu ta? Không phải ngươi coi hàng yêu trừ ma là nhiệm vụ của  mình sao?" Ta đã sớm muốn hỏi vấn đề này rồi.

Pháp Hải không lên tiếng, nhưng với cảm giác nhạy cảm của ta, dieendaanleequuydoon – V.O, lập tức phát hiện trong không khí có vài phần lạnh lẽo xơ xác tiêu điều. Ta nói lời này là thật thắc mắc, thật không biết tại sao hòa thượng phải tức giận.

"Ta thật không hiểu, ngươi làm gì mà tức giận thế."

"A di đà phật, bổn tọa không tức giận." Vẻ xơ xác tiêu điều tiêu tan.

"Vậy ngươi trả lời vấn đề của ta. Tại sao cứu ta bên Tây Hồ, tại sao ngươi lại ở trong Rừng Cốt, tại sao mấy lần có thể thu ta lại thả ta?" Những vấn đề này, ta đã nín rất lâu rồi.

"Xà Yêu, sao ngươi có nhiều vấn đề vậy!" Giọng Pháp Hải có chút tức giận. Lần đầu tiên hắn luống cuống như thế. Dường như nhận ra được, hắn ho khan vài tiếng.

"Tại sao ngươi không trả lời ta? Chẳng lẽ ngươi sợ?"

"Xà yêu, đừng khích ta."

"Hòa thượng, quả nhiên ngươi không dám nói." Ta nhíu mày, không hiểu sao mình phải tích cực như vậy, chỉ vì muốn có được đáp án từ Pháp Hải.

"A di đà phật. Lần đầu tiên cứu ngươi là bởi vì Bồ Tát. Lần thứ hai cứu ngươi là bởi vì trên người ngươi có Xá Lợi dung hòa máu bổn tọa, không thể không cứu." Ôi chao? Hòa thượng này còn xưng bổn tọa nữa à?

"Xá Lợi? Không phải nó đã hòa tan sao, ý ngươi là sao." Ta có chút mông lung.

"Thánh vật Phật môn há có dễ dàng bị hủy hoại như vậy. Chẳng qua là có duyên với ngươi, tạm thời tồn tại bên trong cơ thể ngươi. Xá Lợi theo ta đã lâu, lại dung hòa máu ta, có cảm ứng với ta. Nó bảo vệ ngươi, tự nhiên ta không có cách nào thu ngươi." Giọng Pháp Hải có chút bất đắc dĩ.

"Nói như vậy ta là trong họa được phúc?"

"Nhưng nếu ngươi làm chuyện ác, cho dù là Xá Lợi bảo vệ ngươi, ta cũng nhất định phải thu ngươi!"

"Trong mắt ngươi, chẳng lẽ yêu thì nhất định làm chuyện ác sao!"

"Yêu chính là yêu, không phân thiện ác."

"Hừ, hòa thượng cố chấp! Lười cãi với ngươi!"

"Xà Yêu, ngươi nói gì?"

"Đừng gọi ta là Xà Yêu! Ta có tên, ta tên là Tiểu Thanh!" Đã sớm bất mãn với sự xưng hô này, thật là khó nghe muốn chết.

"Ùng ục ùng ục", trong nồi cháo tỏa ra mùi thơm nồng nàn, ta cũng không muốn cãi với Pháp Hải, yên tĩnh đợi, yên lặng chờ cháo nở.

"Được rồi, ngươi ăn trước đi." Một cái chén ấm áp được đưa vào trong tay của ta. Ta nghe thấy tiếng hòa thượng đứng lên: "Ngươi đi đâu?"

"Không còn củi, ta đi nhặt chút." Động tác hòa thượng rất nhanh nhẹn, lúc nói chuyện, nghe tiếng cũng đã đi xa mấy bước.

"Ta đi cùng với ngươi!" Ta để chén xuống, muốn đuổi theo tiếng vang. Trước mắt đen như mực, ta chỉ cảm thấy chân vấp thứ gì đó, cả người nhào ra ngoài.

"Phịch" một tiếng. Ta đã nằm dưới đất.

Này, này, này, mặt đất mềm nhũn này, tuyệt không đau. Ta mở trừng hai mắt, phát hiện có hơi thở nóng phun ở trên mặt, ta rất nhạy cảm với thứ nóng, lúc này trên mặt giống như lửa thiêu.

Nhất định là đầu ta có bệnh, lúc này lại giơ tay sờ hơi thở gần mặt bên dưới.

Mi, mắt, mũi. . . môi. . . mềm nhũn. . .

Môi? A không? Hòa thượng! Đột nhiên ta nhớ đến chuyện đã xảy ra.

Nhưng đã chậm, ta đã nghe thấy giọng kinh khủng của hòa thượng: "Xà Yêu!"

"Ta, ta không cố ý." Ta vội vàng bò dậy. Cũng không quan tâm thấy hay không, bắt đầu chạy.

"Bộp" một tiếng, đầu đụng một phát choáng váng: "Ui da!" Thật đau! Ta vội vàng xoa trán, đau đến mức nước mắt cũng sắp rớt xuống.

Sau lưng truyền đến tiếng vang nhỏ nhẹ, mặc dù không nghe rõ lắm, ta vẫn nghe thấy hòa thượng đang cười. Hòa thượng này lại cười ta! Hòa thượng thối, dám cười ta. Chẳng biết tại sao mặt nóng hừng hực.

Ta cũng không quay đầu lại, trực tiếp biến về nguyên hình: "Hòa thượng! Cười cái gì mà cười, còn không đi lấy củi? Không được để ta lại!"

Thân thể bay lên không lần nữa, bị hòa thượng đặt vào trong tay áo, ta quấn cánh tay hòa thượng thật chặt, hung tợn cắn cánh tay hắn một phát, ai kêu hắn cười ta.

Hắn chỉ cứng lại trong chốc lát, cũng không làm gì ta. Ta đây mới thanh thản nghỉ ngơi.

Sau khi ăn cháo xong, Pháp Hải muốn ngồi thiền. Đây chính là phiền phức khi làm hòa thượng. Mắt ta không nhìn thấy, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh hắn. Thật chán!

Cũng không biết Khải Thần thế nào, hắn nói đi tìm tỷ tỷ, không biết bây giờ tỷ tỷ có sốt ruột không. Ta thở dài, đứng lên, lần mò dọc theo bên tường đi ra phía ngoài.

"Đi đâu." Giọng Pháp Hải vang lên ở phía sau. Không phải là hắn đang ngồi thiền.

"Quá chán, ta đi ra ngoài hóng mát một chút."

"Nơi này tương đối nhiều yêu, mắt ngươi không nhìn thấy, đừng nên đi ra ngoài."

"Hòa thượng, ngươi đang quan tâm ta sao." Mặc dù ta không nhìn thấy hắn, vẫn quay người sang, vui vẻ hỏi.

"A di đà phật, chẳng qua là nhắc nhở. Khuya lắm rồi, ta không muốn đi ra ngoài giải quyết phiền phức."

Có ý gì? "Hòa thượng, ngươi chê ta phiền phức!" Ta trợn to hai mắt.

"A di đà phật, bổn tọa không có nói như vậy."

“Rõ ràng ngươi. . ." Còn chưa nói xong, đột nhiên bả vai có một lực lớn kéo ta ra ngoài cửa. Tên ngu ngốc này, có người khác sau lưng ta còn không phát hiện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương