Yêu Hồ Loạn Thế
Chương 77: Đại náo Địa Phủ (Thượng)

Đây là cái thế giới không có mặt trời, cũng không có mây. Chỉ có một mảng mờ mịt và hắc vụ(sương mù) tối tăm.

Không trung đột nhiên phát ra mấy tiếng"roẹt roẹt", sau đó không gian bắt đầu vặn vẹo, tựa như ở giữa hư không mở ra một cái miệng lớn, một bóng người từ trong"cái miệng đó" bị nhổ ra,"Bịch" một tiếng nặng nề rơi xuống mặt đất.

Đúng lúc bóng người đó xuất hiện thì"cái miệng đó" cũng biến mất không thấy.

Phương Tử Vũ vỗ vỗ mông đứng dậy, nhưng kinh ngạc phát hiện ra bản thân đã không còn ở trong căn phòng vốn phải vậy, xung quanh phảng phất là một phiến hư không hỗn độn, bầu trời dường như được hình thành từ một màu, ở trước mặt là một triền núi hoang vắng, triền núi đó cũng là màu đen.

Nó nhìn lại bản thân thì phát hiện ra quần áo trên người mình đều hoàn hảo, Thiên Địa càn khôn giới vẫn nằm trên ngón tay mơ hồ phát ra ánh sáng. Việc này là thế nào đây? Nó khẽ nhíu mày, đơn giản đề tụ chân khí, pháp lực vận chuyển tự nhiên, lúc này mới yên tâm hơn một chút. Nghiêng tai nghe ngóng, âm phong lạnh lẽo tiêu điều, trong gió tựa như mơ hồ mang theo từng trận quỷ khóc.

Thanh âm này giống như là có vô số quỷ hồn cùng một chỗ kêu khóc, đan thành một mảnh, từ nơi xa xôi nào đó truyền lại.

Nó cẩn thận từng tí một di chuyển qua sườn núi, không nhịn được hít sâu một ngụm khí lạnh!

Chỉ thấy dưới sườn núi bên kia, một con đường lớn chạy thẳng về phía xa, hai bên con đường hoang vu lạnh lẽo, không hề nhìn thấy bất kỳ cây cỏ nào, trên đường lại có đại đội đại đội quỷ hồn, xếp thành hàng chậm rãi mà đi, đưa mắt nhìn theo, nam nữ già trẻ gì cũng có, quả nhiên là quỷ ảnh tầng tầng lớp lớp, âm khí tận trời. Trên con đường này đám người liên miên không dứt, cũng không biết có bao nhiêu quỷ hồn đi về phía trước. Đám quỷ hồn này tất cả đều cúi đầu hai tay buông thõng xuống chậm rãi mà đi.

Mà ở trong vùng tối đen sau lưng đội ngũ này không ngừng có bóng người xuất hiện, cũng là mặt không chút cảm xúc gia nhập vào đoàn người, đưa mắt nhìn về phía xa, đội ngũ này tựa như vĩnh viễn không có điểm cuối.

Hai bên đội ngũ này, đều có không ít tiểu quỷ tay cầm đồ vật tựa như cái đinh ba đang qua lại tuần tra, đám tiểu quỷ này mỗi một tên đều là mặt mũi hung tợn, cũng không biết là bọn chúng sinh ra đã là như vậy hay là sau khi chết tu luyện quỷ đạo mà có kết quả như vậy.

Trong hàng đội ngũ dài dằng dặc này ngẫu nhiên có vài tên bị chết oan ức không cam lòng, thân người không ngừng giãy dụa, phát ra tiếng gào thét thê thảm, chỉ là đám quỷ hồn không nghe lời này có giãy dụa chạy ra khỏi đường, ngay lập tức liền có tiểu quỷ chạy tới dơ đinh ba dùng lực đâm tới, tức thì lại bị đánh cho gào khóc thảm thiết. Dưới sự ước thúc của đám tiểu quỷ vô thường, đại đội quỷ hồn này mới một đường tiếp tục đi về phía trước.

Phương Tử Vũ lại nhìn về phía trước của đội ngũ này, con đường này rất dài cũng không biết là đi thông đến nơi nào. Chỉ là ở phía trước, bên cạnh đường dựng lên một khối quái thạch, trên đó có ba cái chữ lớn đỏ như máu: Hoàng Tuyền Lộ!

Ánh mắt của Phương Tử Vũ ở trong đội ngũ này cẩn thận nhất nhất tìm kiếm, nhưng thủy chung không phát hiện ra thân ảnh của Từ Ngạo Thiên.

Từ Ngạo Thiên đang ở đâu?

Phương Tử Vũ thở ra một hơi, triển khai thân pháp hướng về phía bầy quỷ hồn lao đi.

Đám tiểu quỷ tựa như phát giác ra, đột nhiên có tên chỉ vào Phương Tử Vũ đang bay lại rống lớn, vài tên tiểu quỷ mang theo đinh ba từ trong đội ngũ chạy ra.

-A! Dừng lại! Ngươi là ai? Tại sao tự ý xông vào địa phủ?

Thân ảnh của Phương Tử Vũ dừng lại, nhẹ giọng nói:

-Ta tới tìm người.

-Nơi này không có người, chỉ có quỷ hồn. Ngươi là một cái nhục thể phàm thai, không được tiến vào quỷ giới. Niệm ngươi vi phạm lần đầu, mau chóng rời đi, chúng ta có thể không truy cứu.

Phương Tử Vũ hừ mạnh một tiếng, đột nhiên một cái bóng xẹt qua. Mấy tên tiểu quỷ ở đó còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Phương Tử Vũ đã đoạt lấy một thanh đinh ba từ trong tay của một tên tiểu quỷ, một đạo hắc mang lóe lên, ba thanh đinh ba rơi xuống mặt đất, mà bốn tên tiểu quỷ ở cạnh đó ngay cả kêu la cũng không kịp phát ra, lập tức hóa thành bốn làn khói đen dung nhập vào trong hắc vụ mờ mịt.

Đám tiểu quỷ ở gần đó kêu to gọi nhỏ, tất cả đều bỏ mặc không quản đám quỷ hồn kia nữa, cầm đinh ba xông về phía nó.

Phương Tử Vũ không khỏi cười lạnh một tiếng, huy vũ thanh đinh ba trong tay cùng vài trăm tên tiểu quỷ đang xông đến chiến thành một đoàn.

Lập tức có quỷ hồn ý thức được đây là cơ hội bỏ chạy cực tốt, đội ngũ sau một trận rối loạn ngay tức khắc như cái nồi nổ tung, bỏ chạy tứ tán. Tiểu quỷ không tham gia vào cuộc chiến vội vàng xông lên trước ngăn chặn, nhưng bọn chúng chạy lên ngăn chặn đám quỷ hồn phía trước thì không ai quản quỷ hồn ở phía sau, phía sau lại một trận náo loạn.

Đội ngũ vốn chỉnh tề rất nhanh liền náo loạn thành một đoàn, một đám tiểu quỷ hết chạy ngược lại chạy xuôi hết sức thảm hại.

Mà lúc này Phương Tử Vũ ở trong sự vây công của vài trăm tên tiểu quỷ ung dung rời đi, hiện ra là bản lĩnh có thừa. Kỳ thật điều này không phải là nói pháp lực của Phương Tử Vũ thông thiên, ngay cả đám quỷ địa phủ đều không sợ hãi. Chỉ là bởi vì đám tiểu quỷ này nhân số mặc dù đông nhưng pháp lực của bản thân lại vô cùng yếu ớt, đối phó với một đám oan hồn chết uổng thì không thành vấn đề, bất quá gặp phải kẻ giống như Phương Tử Vũ cao thủ tu chân thì lại giống như vài trăm đứa trẻ con vây đánh một đại hán lực lưỡng vậy. Mặc dù nhân số nhiều, đáng tiếc lại không đủ xem trọng. Hơn nữa Phương Tử Vũ lấy nhục thân đi xuống địa phủ, nhục thân vốn mang theo dương khí mãnh liệt, mà thân thể thuần âm của đám tiểu quỷ này lại không làm gì được thân dương khí đó.

Đánh không bao lâu, đám tiểu quỷ này đều bị Phương Tử Vũ đánh cho hồn phi phách tán, hóa thành khí đen dung nhập vào thế giới u ám này.

Phương Tử Vũ khinh thường cười lạnh một tiếng, cầm thanh đinh ba trong tay, hướng thẳng về phía trước của đội ngũ chạy đi.

Mà tiểu quỷ ở xung quanh không biết là bởi vì bị Phương Tử Vũ hung ác đánh tan hay còn là bởi đội ngũ rối loạn mà không còn tâm sức nào tiếp tục quản đến nó nữa, không kẻ nào dám tiếp tục xông lên ngăn cản, mặc cho nó chạy thẳng lên phía trước.

Suốt cả quãng đường, phía trước chạy xuống vô số đội tiểu quỷ, nhưng có thể là đám tiểu quỷ này nhận được mệnh lệnh vội chạy tới chi viện cho đại đội hỗn loạn phía sau, cho nên chẳng có kẻ nào để ý đến Phương Tử Vũ. Ngẫu nhiên cũng có vài đội tiểu quỷ không nhìn xa, sau khi bị Phương Tử Vũ tiện tay rửa sạch, mấy chi đội ngũ phía sau toàn bộ đều rất phối hợp vòng qua người nó, thẳng hướng phía sau chạy đi.

Hoàng Tuyền đạo lộ này thông thẳng đến cửa thành, dưới cửa thành có câu hồn tiểu quỷ trông coi cửa thành, mà đám quỷ hồn trên Hoàng Tuyền lộ đi đến đều xếp thành đội vào thành, dưới cửa thành còn có vài chục tên câu hồn quỷ cầm giữ sổ tử điểm danh tên tuổi nhân số.

Phương Tử Vũ nhìn lên cửa thành, bên trên tường thành khắc hai cái chữ lớn: Quỷ Vực.

Phương Tử Vũ bước chân đi vào cửa thành, đám tiểu quỷ thủ thành dường như đã biết sự lợi hại của Phương Tử Vũ, không có đi ra ngăn cản. Chỉ là ánh mắt của bọn chúng nhìn về phía Phương Tử Vũ đều mang theo vẻ vui sướng khi kẻ khác gặp họa.

Phương Tử Vũ duỗi một tay ra, một tên tiểu quỷ cầm sổ đang điểm danh nhân số,"Oa" một tiếng lập tức bị nó nắm ở trong tay.

-Đại tiên! Đại tiên tha mạng.- Tiểu quỷ không dám loạn động, chỉ có thể mở miệng van xin.

Phương Tử Vũ lạnh lùng hỏi: xem tại qtruyen.net

-Có người nào tên là Từ Ngạo Thiên đi qua đây không?

-Đại tiên đợi đợi…tôi nhìn một cái…tôi nhìn một cái.- Tiểu quỷ vội vàng lật danh sách trong tay, một lúc sau mới nói:

-Tìm thấy rồi, có, có, người này đi vào rồi.

-Hắn ở đâu?

Tiểu quỷ chỉ vào trong thành nói:

-Hắn đã đi vào thẩm phán đường của Diêm La điện rồi.

-Đi như thế nào?

-Đi thẳng theo con đường này là tới.

Phương Tử Vũ ném mạnh tiểu quỷ ra, thẳng theo đường lớn trước mặt đi vào.

Tên tiểu quỷ này thở phào một cái, nhìn thân ảnh của Phương Tử Vũ biến mất trong hắc vụ, lúc này mới nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất hung ác nói:

-Phì. Bằng vào điểm ấy tu vi mà dám xông vào địa phủ, đợi ngươi tiến vào Diêm La điện rồi lập tức sẽ biết lợi hại. Hừ, âm tào địa phủ không có đường lui, ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại đây làm một cái cô hồn dã quỷ đợi lão tử chậm rãi hành hạ đi.

Tiểu quỷ này trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, sau đó tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục kiểm kê danh sách của mặt sau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương