Yêu Hồ Loạn Thế
Chương 22: Ma Đao xuất thế

Ngay vào lúc hắc sắc trường đao nhô lên khỏi mặt đất, thiên địa biến sắc, mây đen che kín bầu trời, trên không trung sấm chớp rền rỉ. Côn Lôn tuyền mặt nước sôi trào, bong bóng khí từng cái từng cái một tranh nhau nổi lên khỏi mặt nước rồi vỡ tan ra.Cũng vào lúc đó, cách nơi này không xa bảy vị trưởng lão đang ngồi thương nghị ở Ngọc Hư điện trong Ngọc Hư toàn thân đồng thời run lên, tiếp đó phối hợp ăn ý, giống như là đã trải qua trăm ngàn lần luyện tập, cùng nhìn về phía Côn lôn tuyền

"Sao lại thế này?" Chưởng môn kêu lên:" tại sao xung quanh Côn Lôn sơn chúng ta yêu khí lại ngợp trời như thế này?"

Bách Kiếp hồi phục lại tinh thần nói:"Chưởng môn, ở gần Côn lôn sơn chúng ta chắc chắn là có yêu vật đang tác oai tác quái. Xin cho sư đệ đi trước điều tra."

Chưởng môn vung tay lên nói:"Không thể, dựa theo sự cường đại của cỗ yêu khí vừa rồi có thể nhìn ra được, cho dù cả bảy người chúng ta đồng thời liên thủ cũng không phải là đối thủ của yêu vật kia." xem tại qtruyen.net

Bách Thảo trên thái dương bất giác đổ mồ hôi, run rẩy nói:"Chưởng môn, vậy chúng ta…"

"Tĩnh quan kỳ biến."(*)

Bách Thảo giọng nói bất giác đề cao thêm vài phần kêu lên:"Vậy không phải là đợi chết sao?"

Bách Kiếp"hừ" một tiếng khinh thường nói:"Tên nhát gan."

"Ngươi thối lắm!" Bách Thảo hét lớn:"Ta đây là vì lo nghĩ cho cơ nghiệp trăm năm của Ngọc Hư cung chúng ta, ngươi hi vọng nhìn thấy cơ nghiệp của tổ sư bị hủy hoại trong tay chúng ta sao?"

"Ngươi…." Bách Kiếp căm tức nhìn Bách Thảo, nhưng nghĩ không ra lời để phản bác lại lão.

Không vui liếc nhìn Bách Thảo một cái, chưởng môn lạnh nhạt nói:"Đủ rồi, đừng tranh cãi nữa. Các ngươi lập tức phân phó cho môn hạ đệ tử gia tăng đề phòng, nói cho bọn chúng biết xung quanh đây có yêu vật tác quái, không có mệnh lệnh không được tự tiện một mình hành động. Mặt khác, thông báo cho sư thúc nhanh chóng quay về. Bách Hạo…."

Bách Hạo tiến lên cung kính nói:"Xin chưởng môn phân phó."

"Ngươi lập tức xuất phát đi Ngũ Đài sơn, mời Ngũ Đài phật tong xuất động thập bát la hán đến trợ giúp chúng ta trừ yêu."

"Lĩnh chưởng môn pháp chỉ."

Cùng lúc với các trưởng lão đang thương nghị trong Ngọc Hư cung thì ở dưới đáy Côn lôn tuyền Phương Tử Vũ vẻ mặt tràn ngập hoảng sợ nhìn chuôi trường đao ngăm đen đang tỏa sáng trước mắt. Từ trên thân trường đao phát ra một loại khí tức cường liệt đè ép nó không thể thở nổi. Một cái ý niệm đột nhiên hiện lên trong đầu nó, cái chuôi đao này nhất định là một kiện pháp bảo.

Nhẹ bước một bước về phía trường đao, Phương Tử Vũ bộ dáng nhìn có vẻ hưng phấn, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, chuôi hắc sắc trường đao bỗng nhiên tự động lao đi cực nhanh. Phương Tử Vũ vội vàng tung người nắm lại, ai ngờ thanh trường đao này tốc độ cực nhanh, phát ra một tiếng sấm nhỏ, chạy loạn khắp nơi.

May thay công lực của Phương Tử Vũ lúc này đã tăng cao, nếu không ngay cả đuổi theo cũng đuổi không kịp chứ đừng nói đến việc bắt lấy nó. Phương Tử Vũ hao hết tâm lực rốt cuộc cũng đem nó bức vào góc chết, bất chấp tất cả dùng một chiêu Phân quang bộ ảnh thủ, lúc này mới nắm chặt được nó.

Ngay vào lúc bàn tay của Phương Tử Vũ nắm lấy chuôi thanh trường đao kia một khắc, bỗng dưng trường đao hắc mang mãnh liệt, một cỗ yêu khí cường đại một lần nữa bộc phát ra. Cũng vào lúc này, ma công"Thiên ma sách" trong cơ thể của Phương Tử Vũ không tự chủ được bất giác cấp tốc vận chuyển. Chân khí ma công bắn ra từ những đầu ngón tay cùng với trường đao quấn chặt một chỗ, chỉ nghe trường đao sau khi phát ra một tiếng"cạch" trong giòn vang lên rồi lập tức kịch liệt chấn động, trước khi Phương Tử Vũ lấy lại tình thần,"Roẹt" một tiếng trường đao biến mất khỏi bàn tay của Phương Tử Vũ. Giống như là nó chưa từng xuất hiện bao giờ.

Vào thời điểm trường đao đột nhiên biến mất, mây đen mới vừa rồi còn che kín bầu trời Côn lôn sơn bỗng nhiên biến mất ngay cả yêu khí cường đại cũng biến mất vô ảnh vô tung. Ánh mặt trời một lần nữa lại chiếu xuống khắp mặt đất.

Cũng vào lúc thanh trường đao đột nhiên biến mất, Phương Tử Vũ bỗng cảm thấy một cỗ nhiệt lượng đủ để đem nó thiêu thành tro bụi từ đầu ngón tay chảy vào trong đan điền, rồi theo đan điền một lần nữa thăng lên, nhanh chóng chảy xuôi khắp kinh mạch toàn thân xông về phía huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu.

"Bịch!" Phương Tử Vũ ngã quỳ xuống đất, thống khổ muốn thét lớn nhưng thét không thành tiếng, hỏa kình nóng cháy điền cuồng ngược đãi kinh mạch toàn thân nó!

Chẳng lẽ cứ như vậy đợi chết?

"Không được! Đại cừu chưa báo, ta không thể chết được." Phương Tử Vũ dựa vào tường đá dưới đáy nước quật cường ngồi dậy, gian nan khoanh chân ngồi xuống, nhắm chặt hai mắt, vận khởi đả tọa tâm pháp của"Thiên ma sách" mà bình thường vẫn làm.

Ầm!

Trong cơ thể một tiếng nổ vang lên, hỏa kình đang tán loạn trong kinh mạch khắp cơ thể nhanh chóng rút hết về đan điền, điên cuồng tụ tập, chỉ một lát sau đã hình thành nên một quả cầu cực lớn màu đỏ như máu, quả thật là hào quang vạn trượng, độ ấm đó đủ để đem toàn bộ nước của cả Thái bình dương bôc hơi hết.

Phương Tử Vũ hàm răng cắn chặt, án chiếu theo tâm pháp của ma công tiếp tục vận hành. Theo"Thiên ma sách" không ngừng vận hành, sóng nhiệt trong cơ thể chậm rãi từ trong đan điền tán ra, dung nhập vào trong khí quan và kinh mạch.

Theo"Thiên ma sách" không ngừng vận hành, không ngừng có năng lượng từ trong đan điền tán ra từng chút dung nhập vào trong các khí quan và kinh mạch, mỗi khi tán đi được một ít thì nhiệt khí trong đan điền lại giảm đi được một chút, thống khổ trên thân thể của Phương Tử Vũ cũng giảm đi được một phần.

Vì bảo toàn tánh mạng, Phương Tử Vũ căn bản không còn nhớ đến vấn đề thời gian, chỉ biết một lần lại một lần nữa vận chuyển"Thiên ma sách" trong cơ thể, bắt đầu vận hành từ đan điền đi qua huyệt Thiện Trung, kéo đếm Khẩn Để ở đầu lưỡi rồi tiến vào Ấn Đường, chạy nhanh lên Bách Hội sau đó theo kinh mạch dọc theo cột sống chạy thẳng xuống dưới, qua Vĩ Chuy đi vào hai chân, chạy thẳng xuống hai chân, sau đó qua đầu ngón chân chuyển hướng chạy lên, theo kinh mạch phía ngoài của chân chạy lên giao nhau ở Âm Huyệt, sau đó quay trở về đan điền.

Trong một chu thiên, toàn thân từ trên xuống dưới mỗi một cái kinh mạch, mỗi một cái huyệt đạo, mỗi một cái khí quan, thậm chí mỗi một mao mạch máu đều được"Thiên ma sách" vận hành qua, không bỏ sót một chỗ nào. Mỗi khi vận chuyển được một vòng, đều sẽ có một bộ phận nhiệt lượng từ đan điền tán vào các bộ phận của toàn thân, mỗi một sợ kinh mạch, mỗi một cái tế bào, mỗi một khe hở giữa các tế bào, mỗi một cái huyệt đạo, tất cả đều tiếp nhận một vòng lại một vòng nhiệt lượng.

Không ai biết vận chuyển đã được bao lâu, nhiệt lượng ở trong đan điền rốt cuộc đã ngưng cuồng bạo, tuy rằng vẫn như cũ tản ra nhiệt lượng nhưng đã có thể chịu đựng được. Yên lặng thu công, Phương Tử Vũ chậm rãi mở hai mắt, nhất thời vốn tối đen đáy hồ đột nhiên sáng lên hai đạo ánh sáng giống như hai cái đèn pha, mặc dù xung quanh vẫn như cũ tối đen nhưng Phương Tử Vũ có thể nhìn thấy rõ ràng hết thảy xung quanh.

Cúi đầu nhìn xuống thân thể của mình, làn da thật khỏe mạnh, đập vào mắt nó nhìn thấy mình sở hữu làn da trắng như tuyết lộ ra cơ nhục hồng nhuận, nhìn qua làm cho người ta có một loại cảm giác rất muốn cắn một cái, trời ơi sao lại biến thành như vậy!?

Mở rộng nội thị, đem ý thức một lần nữa chìm vào trong cơ thể. Nơi này vẫn như cũ là thế giới nhiều màu sắc, không có gì thay đổi đen, tím, đỏ, bạch bốn khối chân khí lớn thần kỳ đang tự động xoay tròn. Chỉ có điều ở giữa bốn khối khí có một thanh trường đao toàn thân ngăm đen đang xoay tròn di chuyển lên xuống, bốn khối chân khí quay xung quanh nó không ngừng tự xoay tròn. Chăm chú nhìn vào thanh trường đào đó ngoại trừ toàn thân nó được sơn đen ra thì không có chỗ nào là thần kỳ nữa, nếu như cẩn thận quan sát thật kỹ sẽ phát hiện ra từng tia từng tia hắc từ trên trường đao không ngừng tán ra, mà quay xung quanh nó bốn khối chân khí dường như rất thích những tia hắc mang này, đều vội vã đem chúng nó cắn nuốt hấp thu vào.

Quan sát trong chốc lát, Phương Tử Vũ mất đi hứng thú, đem ý thức thu hồi trở về thân thể sau đó nó cảm thấy trong cơ thể có một cỗ dục vọng không thể không phát tiết.

Ngửa mặt lên trời thét dài một hơi, lập tức bốn cỗ chân khí cường đại đồng thời toát ra từ khắp toàn thân nó, ầm một tiếng vang lên, trên mặt Côn lôn tuyền một cột nước lớn xông thẳng lên trời, bọt nước văng tung tóe khắm nơi, một hồi lâu sau mới tạo thành một trận mưa ào ào rơi xuống. Nếu có một ai đó lúc này nhìn xuống mặt nước Côn lôn tuyền sẽ nhìn thấy ở đó xuất hiện một cái dòng xoáy rất sâu, mang theo dòng nước xung quanh không ngừng xoay vòng. Đột nhiên, một cái nhân ảnh từ trong dòng nước xoáy bay ra, vào thời điểm bóng người bay ra thì dòng nước xoáy cũng biến mất, Côn lôn tuyền lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh như trước.

"Hô!" Phương Tử Vũ thở ra một hơi thật dài, vận chân khí, toàn thân nó từ cao đến thấp toát ra một tầng hơi nước. Hơi nước tan hết lại lộ ra Phương Tử Vũ với bộ trang phục đã hoàn toàn khô ráo.

Săn ống tay áo lên, Phương Tử Vũ ngẩng đầu nhìn sắc trời, ánh mặt trời buổi chiều tà nhuộm đỏ cả tầng không. Nhìn về phía Ngọc Hư cung, khéo miệng bất giác nở nụ cười tà tà âm hiểm.

*: Bĩnh tĩnh quan sát biến hóa

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương