Yêu Hồ Loạn Thế
Chương 1: Cô độc thiếu niên

*

"Cốc cốc cốc, choang choang choang. Trời hanh khô, đề phòng hỏa hoạn..."

Nghe thanh âm của tiếng mõ cầm canh dần đi xa, xoa xoa cái bụng trống rỗng sôi ùng ục, Phương Tử Vũ nhảy xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa phòng.

"Tiểu thiếu gia, ngài ra rồi sao? Đói bụng sao? Để vú đi hâm lại đồ ăn cho người." Nói xong vú nương chạy vào phòng bếp.

Ngơ ngẩn nhìn thân ảnh của vú nuôi, Phương Tử Vũ biết rằng vú sợ nó nửa đêm đói bụng cho nên vẫn chờ ở trước cửa phòng nó. Bắt đầu từ trưa trở về, Phương Tử Vũ một mực trốn ở trong phòng, mặc cho vú nương, Phúc thúc gọi to gọi nhỏ nó như thế nào cũng không ra ăn cơm chiều. Nói gì đi nữa thì nó cũng chỉ là đứa trẻ mới tám tuổi, làm sao có thể chịu đựng được đói khát. Vú nương biết nó nửa đêm nhất định sẽ vụng trộm tìm đồ ăn cho nên vẫn một mực chờ ở trước cửa phòng nó.

Chỉ một lát sau, vú nuôi liền mang ra một bát nóng hổi bốc khói nghi ngút đặt lên bàn, lấy mồi lửa thắp sáng cây đèn, ngoắc Phương Tử Vũ lại nói:"Tiểu thiếu gia, mau tới ăn đi. Hôm nay là có trứng gà ăn nha."

Trứng gà? Phương Tử Vũ còn nhớ rõ, lần trước được ăn trứng gà là vào sinh nhật năm bảy tuổi của nó. Trứng gà đối với nó mà nói quả thực là xa xỉ phẩm.

"Tiểu thiếu gia, đừng ngẩn ra đó nữa, mau tới ăn đi." Phúc thúc không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Phương Tử Vũ, cầm lấy cánh tay nhỏ bé của nó kéo đến trước bàn.

"Phúc thúc, vú nuôi…."

"Tiểu thiếu gia, đừng nói, trước tiên ăn xong đi đã." Vú nương đưa cho nó một đôi đũa gỗ, nói:"Ăn xong bánh Trường Thọ này tiểu thiếu gia đã tám tuổi rồi, là trẻ lớn rồi. Ăn xong vú nương có một số chuyện phải nói với người."

Gật gật đầu, Phương Tử Vũ vùi đầu xuống ăn. Phúc thúc và vú nương đưa mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ tươi cười.

Thu thập bát đũa xong, vú nương vẻ mặt nghiêm túc ngồi xuống đối diện với Phương Tử Vũ, nhỏ giọng nói:"Tiểu thiếu gia, ngài bây giờ đã tám tuổi rồi, đã là trẻ lớn rồi, có một số việc vú nuôi cảm thấy cần phải nói với người. Người nghe cho kỹ, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, những lời nói sau đây của vú người tuyệt đối không thể tiết lộ nửa câu."

Nhìn Phúc thúc và vú nuôi vẻ mặt nghiêm túc, Phương Tử Vũ biết rằng vú nuôi chuyện chuẩn bị nói rất nghiêm trọng, bất giác tập trung cả mười hai phần tinh thần.

Phúc thúc và vú nương lộ ra một tia tươi cười an ủi, thầm nghĩ đứa trẻ này quả nhiên thông minh.

Vú nương thấp giọng nói:"Tiểu thiếu gia, người hãy nghe cho kỹ. Kỳ thật, ta và Phúc thúc của ngài đều không phải là loài người."

Phương Tử Vũ không trả lời, chỉ là trong ánh mắt của nó lộ vẻ không tin tưởng.

"Ài, tiểu thiếu gia, vú nuôi sớm biết rằng người sẽ không tin, chỉ có điều vú có thể chứng mình cho người thấy." Nói xong vú nương nhẹ nhàng kéo cái váy rộng thùng thình sang một bên, một cái đuôi lông trắng đột nhiên từ trong váy lộ ra, không ngừng đong đưa qua lại bên trái bên phải.

Phương Tử Vũ lông mày nhíu chặt, nhưng không nói, ngay lập tức bình tĩnh trở lại.

Phúc thúc luôn ở bên cạnh không nói chuyện cùng vú nương đưa mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy một phần kinh ngạc trong ánh mắt của đối phương. Sau đó không khỏi âm thầm gật đầu tán thưởng, đứa nhỏ này ngay từ nhỏ đã có bản lãnh giữ bình tĩnh không hoảng sợ, tương lai tất không phải vật trong ao(người phi thường.)

Phúc thúc bất giác hỏi:"Tiểu thiếu gia, ngài nghe được chúng ta không phải là người, vì sao không hoảng sợ?"

Phương Tự Vũ giọng nói trở lại bình thường nói:"Vì sao phải hoảng sợ?"

"Cái này…"Phúc thúc á khẩu vô ngôn. Đúng a, vì sao phải hoảng sợ? Không phải người thì không phải là người, có cái gì phải hoảng sợ chứ? Nói mặc dù là như vậy, nhưng trong lòng Phúc thúc vô cùng bội phục Phương Tự Vũ. Nếu đổi lại là một đứa trẻ khác, nhìn thấy một màn này đã sớm khóc thét lên rồi. Điều này cũng chính là nguyên nhân mà Phúc thúc và vú nương vẫn chưa dám nói cho nó, bởi vì bọn họ sợ Phương Tử Vũ nhất thời không chịu được đả kích, sẽ kêu to dẫn hàng xóm tới đây. Vạn nhất việc này truyền đến tai đám người tu chân, vậy thì tám năm khổ tâm của bọn họ liền lập tức uổng phí rồi. Bọn họ không sợ chết, nhưng bọn họ sợ Phương Tử Vũ sẽ bị tổn thương, dù sao nó cũng là cốt nhục duy nhất mà chủ nhân lưu lại.

Vú nương vui mừng gật đầu nói:"Tiểu thiếu gia, người có thể có được tâm trí bậc này, vú nuôi thật sự rất vui mừng. Kỳ thật ta và Phúc thúc của người đều là hai hồ yêu năm đó được cha mẹ người thu phục."

"Yêu?" Phương Tử Vũ sờ sờ nửa khuôn mặt nám đen của mình bất giác bĩu môi.

Vú nương nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Phương Tử Vũ nói:"Ài, tiểu thiếu gia, ngài đoán không sai, kỳ thật không chỉ ta và Phúc thúc của người là hai cái yêu nhân mà cả ngài cũng là yêu."

Phương Tử Vũ nhẹ nhàng buông bàn tay nhỏ đang vuốt ve khuôn mặt, khe khẽ gật đầu nói"Uhm."

Phúc thúc và vú nương bất giác hít một ngụm khí lạnh. Cho dù là người có định lực cao đến đâu dưới tình huống tâm lý không hề có sự chuẩn bị đột nhiên biết mình là một tên yêu quái, bất luận thế nào đều sẽ chấn động kinh ngạc. Nhưng Phương Tử Vũ chỉ nhẹ nhàng"uhm" một tiếng liền xong. Một đứa nhỏ tám tuổi nhưng lại có sự điềm tĩnh lạnh lùng tuyệt không tương xứng với cái tuổi đó, điều này rốt cuộc là đáng nên vui mừng hay là bi ai đây!?

Khẽ lắc đầu, vú nương sửa sang lại chút ý nghĩ trong đầu rồi bắt đầu kể lại:"Việc này phải nói từ một ngàn năm trăm năm trước…"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương