Yêu Hồ Khó Cưỡng
-
Chương 2: Nam nhân lạnh nhạt của Tam Quan trấn
Một tháng sau, trước cổng lớn của Yêu cung...
Đèn lồng đỏ lắc lư dao động theo từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua, chuông nhỏ lích kích kêu, tua rua phấp phới, như làm êm ái cả lòng người, trong không khí vẫn còn phảng phất hương hoa Tử Vy tuy sắc hoa đã hơi nhạt màu. Hoành trướng trên cao đề hai chữ "Yêu cung" tô vàng nạm ngọc như cũ mấy trăm năm qua vẫn uy thế bừng bừng, cửa lớn to như cổng thành, làm bằng gỗ lim thượng hạng, sơn một màu đỏ thẫm như huyết tụ, như một bức tường kiên cố, hôm nay bỗng trầm thấp phát ra tiếng động. " Phịch..." Âm thanh nặng trịch, dưới hai cánh cửa đã đóng một lớp bụi dầy. Phía sau, năm sáu nam yêu liền ra sức đẩy cánh cửa đã lâu chưa mở ra, như thể muốn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Vừa đó, là âm thanh lục tục huyên náo, một đám yêu tinh mới từ phía Yêu cung chậm chạp đi ra, người đi đầu không ai khác chính là Kim Lương. Tâm tình hắn ta tự nhiên rất tốt, thanh thuần khí sảng, duy chỉ có hơi mệt mỏi đôi chút giống như người vừa trải qua một giấc ngủ dài, bàn tay cầm quạt phe phẩy phe phẩy, vừa cười vừa sóng vai với nữ yêu mà trò chuyện. " Phiêu Mị, kì thực Kim Lương chẳng muốn rời đi, nhưng thân đến quá đường đột, mà Yêu cung lại tiếp đãi hết sức chu toàn khiến Kim Lương cảm thấy có chút lưu luyến. Nhưng là lần này là ta làm khách, nếu Phiêu vương có thời gian không biết có thể đến chỗ Kim Lương làm khách không?" Vừa nói, vừa nắm lấy tay nàng giống như thân thiết, nhưng ánh mắt đang dính chặt với đôi tuyết phong kiều diễm phong tình của nàng.
Hôm nay vì tiễn khách quý đi nên nàng phá lệ mặc một trường bào rất dày, được làm bằng gấm Tô Châu thượng hạng, chất vải đẹp, sắc lam tươi sáng, từng sợi chỉ dệt sít sao, không thấy được khe hở, đuôi trường bào được thêu bằng thiên ti tầm hoa văn hồ điệp hết sức sinh động, khi nàng bước đi, bướm trên vải giống như nhấp nhô đôi cánh bay theo làm cho người ta thích mắt, nhưng trường bào cũng chỉ là để khoác, bên trong nàng lại không vận y phục, bao nhiêu xinh đẹp mê tình, da thịt trắng trẻo lại nửa e thẹn nữa huênh hoang lộ ra trước mắt chúng nam yêu. Dưới chân lại mang một đôi hài lam đồng màu, thêu hoa lá nhỏ, ôm gọn lấy đôi chân tinh tế nhỏ nhắn của nàng.
Thấy Kim Lương đột nhiên nắm lấy tay mình, lại không chút thành thật nhìn nơi khác, nàng chính là không muốn rút lại, thân thể mềm mại liền tiến gần về phía hắn ta, ánh mắt di chuyển qua từng gương mặt của đám nam yêu Kim tộc đi cách họ một khoảng phía sau, lại ngẩn đầu nhìn hắn ta vừa cắn cắn môi đáng yêu nói. " Kim Lương là lưu luyến Yêu cung? Hay là lưu luyến..." Môi đỏ mân lên, tay bị nắm vừa chuyển một cái đã nắm lại tay hắn ta, ánh mắt như biết nói ra lời dụ tình không chút chần chờ nhìn thẳng vào mắt nam yêu khiến hắn ta thoáng chững lại, hai tay nàng lại không chút tiếng động đem bàn tay to lớn kia mà chen vào trong lớp trường bào, bao lấy đôi nhũ phích, mờ ám tiếp lời. "... lưu luyến nơi này?" Nói xong liền nở nụ cười mê hoặc.
Bỗng chốc, Kim Lương lại thấy nhiệt hỏa lại tụ một luồng dưới thân, đôi bàn tay to lớn của hắn ta giống như không còn khống chế mà bắt đầu nắm lấy, cẩn thận xoa nắn khối cơ thể của nàng trong tay, bỗng chốc nàng bật ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ mê hồn, hắn ta như lại muốn ở lại thâu hoan, ánh mắt dần dần bị giam cầm trong dục vọng, động tác cũng càng thêm quá trớn, nhưng là nàng lại có lòng tốt đem lí trí vừa đánh mất của hắn ta trở lại. " Ha... ưm... Kim Lương... ây, không về nữa sao?" Nàng bạo dạn kéo xuống dáng người to lớn của Kim Lương, cánh tay vòng sau gáy hắn ta, chuẩn xác ngậm lấy vành tai hắn ta thổi khí, nói xong, cũng không đợi trả lời, đã đem đôi môi phấn nộn của mình ấn lên miệng hắn ta, hôn nhẹ nhàng một lần day dứt như thể nàng cũng lưu luyến vậy.
Chỉ như thế thì sao thỏa được dục vọng dưới thân, Kim Lương chỉ thấy tiểu yêu tinh trước mặt thật đáng hận, nhưng lại không dám chậm trễ thời gian trở về, chân đã đi đến cổng đành dừng lại, lia mắt thấy đám người của mình, cũng đành từ biệt thôi. Đem quạt ngọc giắt vào thắt lưng, hai tay to lớn lại đỡ lấy hai bên người nàng, vừa dùng sức đã đem cơ thể nàng nhất lên, mái đầu hắn ta chôn xuống, ngay trên nhũ hoa hồng nộn của nàng mà cắn một ngụm, lại mút chặt, rồi liếm láp khiến nàng âm thầm rên rỉ trước mắt chúng yêu. " Ưm... a..." Càn quét xong xuôi, Kim Lương mới đành nuối tiếc buông ra tay giúp nàng chỉnh chu lại trường bào, mà nửa trêu cợt, nửa cưng chiều nói. " Hồ ly dâm đãng."
Nàng lại cười cười mắng yêu lại hắn ta vài câu rỗi tiễn cả đám yêu tinh kia đi.
Cửa Yêu cung vừa đóng lại, nàng đã hạ xuống trường bào dầy cộm, Đại Hùng đứng gần đó liền tiến lên hầu hạ nàng, cánh tay to lớn của hắn ta liền dễ dàng ôm nàng vào ngực, chân giậm xuống đất đệm khí nhảy lên, lại trải qua mấy lần phi thân cũng về được đến Phiêu điện, nàng lại phân phó chúng yêu hầu hạ tắm rửa. Nhưng là đang tắm bỗng dưng ngực nàng thoáng nhói, một nỗi lo lắng đột nhiên bủa vây, tuy đã phân phó Lạc Sâm đi theo nhìn chừng đám người kia rồi, hẳn sẽ không sao, nàng tự trấn an.
Mãi đến lúc sắc trời dần tối, nàng nhạy cảm phát hiện trong Bắc Lĩnh Sơn vốn là địa bàn của yêu tinh, tách biệt với Ngũ giới còn lại, bất thình lình xuất hiện một luồng ma khí cực mạnh, còn là Chân Nguyên ma khí, sức mạnh không nhỏ, ít nhất cũng là một ma Vương, hoặc thậm chí là cao hơn, mà ma khí này lại xuất hiện ngay trên đường trở về của đám yêu Kim tộc kia, còn có Lạc Sâm. Không biết có chuyện gì không, nàng càng nghĩ càng thấy lo, nhưng là chưa tới nửa khắc ma khí lại biến mất, vô tung vô ảnh, không còn sót lại một chút gì, điều này khiến nàng hơi ngạc nhiên, lại không cảm nhận thấy có yêu huyết, yêu vong, vậy chắc chắn không có yêu tinh chết ở đây, đám người Kim tộc kia và Lạc Sâm vẫn bình an vô sự.
Ngồi ngốc chờ đợi tin tức ba ngày, nàng vẫn không đợi được Lạc Sâm trở về, lại đợi tiếp ba ngày nữa vẫn không có chút động tĩnh gì, lại liên hệ với ma khí kia, không phải là có chuyện gì chứ? Lạc Sâm là một người tính tình ổn trọng, hết sức nghiêm túc, chuyên tâm, hắn không giống đám tiểu yêu thích đi la cà, lông bông, mà làm việc rất có nguyên tắc, nếu xong hắn chắc chắn sẽ về ngay. Từ lúc nàng có ý thức đến nay, hắn đã luôn đi theo phụ tá cho nàng, nói không có tình cảm cũng không phải mà nàng xem hắn gần như một người thân, chính là hắn hết mực trung thành, khiến nàng nàng hoàn toàn tin tưởng, nếu không nàng đã không giao hắn thay nàng điều hành, quán xuyến toàn bộ Yêu cung này được. Nhưng nay lại có chuyện bất thường xảy ra với hắn, còn thời gian đã qua mấy ngày... " Lạc Sâm sau lần này lại đi lâu vậy?" Nàng lo lắng mở lời.
Đám nội quan trong điện cũng lên tiếng đáp, bọn hắn cũng chính là đang lo, đều là nam yêu phục vụ Phiêu Vương, nhưng Lạc Sâm này làm yêu có thể khiến chúng tín phục, còn nhiều lần được hắn giúp đỡ, hắn chính là một vẻ ngoài lạnh trong nóng, sống cùng nhau ít nhiều cũng đã hơn trăm năm, vốn xem hắn như đại ca, tự nhiên thấy hắn bặt vô âm tính khiến họ cũng có cảm giác như nàng. Đại hùng đang xoa bóp cho nàng vốn quanh năm ít nói, lần gần đây nhất mở lời đã là vài chục năm trước, nay lại vì Lạc Sâm mở lời. " Lạc ca chắc có chuyện rồi, Phiêu vương người tính sao?"
Nàng cắn cắn môi, mày mảnh cong cong bất giác nhíu lại, cuối cùng đáp lại một câu. " Ta phải xuống núi thôi!!!"
---
Nằm về phía Tây bên ngoài Vân Thành, có một trấn nhỏ, giữa trấn có một điện lớn, không biết do ai xây ai dựng, lập ra từ bao giờ. Chỉ biết nơi này thờ phụng ba vị thượng cổ thần có công Khai Thiên Lập Địa, theo truyền thuyết của người dân Hiên Thiên quốc, là Linh Thần, Thực Thần, và Niệm Thần. Điện có ba lối vào chính, nên ngày xưa, khi người ta đặt chân đến đây, liền đặt tên cho điện này là Tam Quan điện, sau bá tánh đến đây sinh sống, liền lập ra Tam Quan trấn, sinh kế nhờ vào điện mà cũng khá tốt, sinh cảnh vì nhờ có nhiều quan khách đến thắp hương, nên cũng không kém phần nhộn nhịp.
Ấy vậy mà cách đây một tháng thôi, toàn Tam Quan trấn lại trở nên càng đông đúc hơn, khắp nơi đều là tin bát quái, thu hút nhiều kì nhân dị sĩ đến tham quan, mà những tin bát này lại bắt nguồn từ một câu chuyện duy nhất. Trong trấn không ai không biết, không ai không rõ, trong căn nhà nhỏ cuối cùng của ngõ Tây, có một cái bệnh tật thư sinh sống ở đó, hắn sinh ra đã mang thân bệnh người không ra người, ngợm không ra ngợm, phụ mẫu lại mất sớm, một mình hắn sống vất vưởng không nơi nương tựa.
Thưở nhỏ yếu bệnh, hắn không được ra ngoài nhiều nhờ trong nhà vì trước đây phụ thân hắn là lão sư nên có không ít thư sách, đành lấy đọc sách làm thú vui, đọc nhiều hiểu biết cũng không tệ, chữ nghĩa này nọ cũng có kiến thức, thường được nhờ viết thư, viết hoành, lấy đó làm mưu sinh, thấy hắn đáng thương, bá tánh xung quanh cũng thường xuyên giúp đỡ, mọi người thường gọi hắn là Thư sinh bệnh. Mấy năm nay người ta đã không còn thường thấy hắn nữa, có người lân cận nào đi vào thăm viếng hỏi han, hoặc cho chút ít gạo thức ăn, cũng chỉ thấy hắn nằm trên giường ho khan liên tục, trên mặt lúc nào cũng bịt lại, thân thể gầy guộc, trơ xương, đến tối tiếng ho của hắn dường như lan đến những nhà lân cận, khiến ai cũng nghĩ hắn sắp chết đến nơi, thậm chí đã bàn nhau mua quan tài cho hắn.
Đột nhiên một hôm có một đạo sĩ già đến trấn bấm quẻ xem bói, hành đạo trừ tà, lúc đi qua căn nhà nhỏ của hắn thì không mời đã nhấc chân bước vào, lúc lão ta đi ra trên gương mặt lộ vẻ đăm chiêu ngán ngẩm, lại liên tục đứng trước nhà hắn hồi lâu, sau đó liền hỏi bá tánh sống lân cận về gia thế của hắn, sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, lão ta liền đại phát lòng từ, muốn ra tay tế thế.
Liền sau đó lập một cái đàn lớn trong sân nhà hắn, đem hắn ra đặt giữa sân nhà lại nghiêm nghiêm cẩn cẩn khấn đủ bảy ngày bảy đêm, thỉnh thoảng ngừng cho hắn uống nước, khấn xong lại kéo xuống khăn đen cho hắn ăn, tiếp tục như thế hai lần gương mặt gầy guộc hóp háp của hắn càng lúc càng có huyết sắc, càng lúc càng có sinh khí, vì vậy bá tánh chung quanh và khách quan lại càng đến xem càng đông. Cho đến khi khấn xong lần thứ 3, hắn đã không còn lại chút tiều tụy, bệnh tật nhiều năm mà đã hoàn toàn giống với một nam nhân trưởng thành bình thường. Suốt quá trình đạo sĩ khi đều không cho ai động tay động chân vào, nửa gương mặt đều bị khăn bịt che đi, lúc cho ăn đều là vén lên một chút, nhưng là hết sức cẩn thận, thần bí đến mức khiến người ta tò mò.
Thấy công việc của mình xong xuôi, đạo sĩ mới nhờ người khiêng hắn trở lại trong nhà, lại căn dặn cẩn thận. " Hắn sẽ ngủ một ngày một đêm, trong một ngày này không ai được đến gần hắn, chờ hết ngày mai hắn sẽ tỉnh. Còn có vài ngày nữa nếu có người đến tìm hắn thì hãy đưa thứ này cho người đó." Nói xong liền lấy trong vạt áo ra một mảnh vải trắng đưa cho trưởng trấn, rồi phất tay áo đạo xoay người rời đi, người kéo đến xin bái sư rất đông, nhưng khi bóng dáng lão ta vừa khuất sau cửa trấn liền biến mất không chút dấu vết, ai ai cũng nghĩ đây chính là thần thánh hiển linh giúp đời.
Lại nói, một ngày sau, quả nhiên Thư Sinh bệnh kia tỉnh lại, nhưng thần trí hơi mù mờ một chút, câu đầu tiên hắn nói sau khi vừa trải qua cơn bạo bệnh là. " Đây là đâu?" Hắn cũng không biết mình là ai, làm nghề gì, giống như quên hết tất cả, mọi người thấy một người vừa trải qua cơn bạo bệnh, vốn nghĩ sẽ chết rồi lại được sống nên khó mà không vui sướng đến quên cả trời đất liền hết người này đến người khác đem mọi chuyện kể lại với hắn, từ lúc hắn sinh ra đến lúc hắn trưởng thành hai mươi năm có chuyện gì gì đều kể hết, mà hắn dường như nghe xong cảm thấy phải, liền tin như vậy.
Đến lúc hắn kéo xuống khăn che mặt đã lâu của mình, thì đám cô nương tiểu nữ tử đến vây xem ai nấy cũng cảm thấy mặt đỏ tim đập, thẹn thùng chín mặt đúng là sống lại thay da đổi thịt, gương mặt không còn hốc hác, tiều tụy nữa mà trải qua thần thông của vị đạo sĩ kia liền có da có thịt, mà hơn nữa lại có vẻ rất lãnh soái, từ đường nét ngũ quan hài hòa, mày kiếm mắt sáng, sóng mũi cao thẳng, đến sườn mặt cương nghị nghiêm chỉnh đều làm tôn lên vẻ anh tuấn bất phàm, lại thêm là người đã đọc qua chữ nghĩa mặc dù bây giờ hắn đã quên đi, nhưng là vẫn còn sót lại khí chất của một thư sinh quen đèn sách. Giữa đám nam nhân phàm phu tục tử trong trấn hắn giống như hạc giữa bầy gà, mới có mấy ngày hắn đã khiến cho mấy vị cô nương, tiểu thư thầm thương trộm nhớ.
Nhưng đó còn chưa hết, sau khi đạo trưởng kia vừa rời đi chưa đầy 10 ngày, thì có một nhóm người lạ bước vào trấn, tất nhiên nếu họ là khách quan đến thắp hương hoặc là nửa đường dừng chân trước khi vào Vân Thành mà ghé trấn thì không ai quá quan tâm tới họ rồi, nhưng là những người này vừa đến lại trực tiếp đi tìm Thư sinh bệnh kia, thậm chí còn biết chính xác nhà hắn ở đâu, đường nào ngõ nào, đến khi đi tới nhà hắn rồi, cũng không đợi hắn ta mời thì họ đã xông vào, câu nói đầu tiên lại chính là. " A Sâm sao lại ở đây?!" Mà người nói câu này lại có giọng nói cực kì dễ nghe, là giọng của một nữ nhân, đặc biệt khiến đám nam nhân đứng vây xem cảm thấy nhộn nhạo tâm can, đáng tiếc người này lại che kín toàn thân không chừa ra một khe hở, thật khiến người ta tò mò.
Nhưng quan trọng hơn là Thư Sinh bệnh vốn không phải tên Lạc Sâm, mà hắn họ Mộ, tên là Nghiêm Thành, là một cái bệnh tật thư sinh... à nhầm giờ là anh tuấn thư sinh rồi, suốt 20 năm qua không một lần có cơ hội bước chân ra khỏi trấn thì làm sao quen biết những người này được!
Tất nhiên là hắn không nhận ra họ là ai, đám người Tam Quan trấn cũng không biết họ là ai, họ nhất mực muốn lôi kéo Mộ Nghiêm Thành đến địa phương của mình, nhưng bị thái độ của hắn làm cho ngạc nhiên là một, làm cho bất đắc dĩ là hai, vừa nghĩ tới chuyện có nên trói người đem về không, thì trưởng trấn rẽ dòng người đang đang đứng vây xem mà đi vào, đem mảnh vải trắng hôm trước đưa cho đám người.
Vải vừa chạm đến tay người ban nãy mở lời kia, liền có một dòng văn tự hiện ra trong đầu mình. " Đây là lịch kiếp của Lạc Sâm, trừ phi hắn nhớ ra, bằng không không được đem hắn ra khỏi trấn, làm trái sẽ khiến hắn hồn phi phách tán. Tiểu hồ ly không tin có thể thử!" Tất nhiên là không ai, cảm thấy được gì bất thường, chỉ có nàng là nhìn thấy nó. Mày mảnh thanh thanh khẽ nhíu lại một đoàn, nửa tin tưởng, nửa không tin tưởng, nhưng suy đi tính lại thà rằng làm hắn nhớ ra còn hơn là mạo hiểm làm chuyện không nên.
Thấy thuyết phục hắn không thành, những người kia liền lấy lui làm tiến, rời đi trước, hôm sau lại ngã giá cao mua lại đại trạch viện của một lão phú điền vốn đã chuẩn bị dời vào Vân thành sinh sống mà bán đi, lại nằm sát cạnh bên nhà hắn tiện bề qua lại.
Màn kịch nhà chàng ở cạnh nhà ta chính thức bắt đầu...
Đèn lồng đỏ lắc lư dao động theo từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua, chuông nhỏ lích kích kêu, tua rua phấp phới, như làm êm ái cả lòng người, trong không khí vẫn còn phảng phất hương hoa Tử Vy tuy sắc hoa đã hơi nhạt màu. Hoành trướng trên cao đề hai chữ "Yêu cung" tô vàng nạm ngọc như cũ mấy trăm năm qua vẫn uy thế bừng bừng, cửa lớn to như cổng thành, làm bằng gỗ lim thượng hạng, sơn một màu đỏ thẫm như huyết tụ, như một bức tường kiên cố, hôm nay bỗng trầm thấp phát ra tiếng động. " Phịch..." Âm thanh nặng trịch, dưới hai cánh cửa đã đóng một lớp bụi dầy. Phía sau, năm sáu nam yêu liền ra sức đẩy cánh cửa đã lâu chưa mở ra, như thể muốn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Vừa đó, là âm thanh lục tục huyên náo, một đám yêu tinh mới từ phía Yêu cung chậm chạp đi ra, người đi đầu không ai khác chính là Kim Lương. Tâm tình hắn ta tự nhiên rất tốt, thanh thuần khí sảng, duy chỉ có hơi mệt mỏi đôi chút giống như người vừa trải qua một giấc ngủ dài, bàn tay cầm quạt phe phẩy phe phẩy, vừa cười vừa sóng vai với nữ yêu mà trò chuyện. " Phiêu Mị, kì thực Kim Lương chẳng muốn rời đi, nhưng thân đến quá đường đột, mà Yêu cung lại tiếp đãi hết sức chu toàn khiến Kim Lương cảm thấy có chút lưu luyến. Nhưng là lần này là ta làm khách, nếu Phiêu vương có thời gian không biết có thể đến chỗ Kim Lương làm khách không?" Vừa nói, vừa nắm lấy tay nàng giống như thân thiết, nhưng ánh mắt đang dính chặt với đôi tuyết phong kiều diễm phong tình của nàng.
Hôm nay vì tiễn khách quý đi nên nàng phá lệ mặc một trường bào rất dày, được làm bằng gấm Tô Châu thượng hạng, chất vải đẹp, sắc lam tươi sáng, từng sợi chỉ dệt sít sao, không thấy được khe hở, đuôi trường bào được thêu bằng thiên ti tầm hoa văn hồ điệp hết sức sinh động, khi nàng bước đi, bướm trên vải giống như nhấp nhô đôi cánh bay theo làm cho người ta thích mắt, nhưng trường bào cũng chỉ là để khoác, bên trong nàng lại không vận y phục, bao nhiêu xinh đẹp mê tình, da thịt trắng trẻo lại nửa e thẹn nữa huênh hoang lộ ra trước mắt chúng nam yêu. Dưới chân lại mang một đôi hài lam đồng màu, thêu hoa lá nhỏ, ôm gọn lấy đôi chân tinh tế nhỏ nhắn của nàng.
Thấy Kim Lương đột nhiên nắm lấy tay mình, lại không chút thành thật nhìn nơi khác, nàng chính là không muốn rút lại, thân thể mềm mại liền tiến gần về phía hắn ta, ánh mắt di chuyển qua từng gương mặt của đám nam yêu Kim tộc đi cách họ một khoảng phía sau, lại ngẩn đầu nhìn hắn ta vừa cắn cắn môi đáng yêu nói. " Kim Lương là lưu luyến Yêu cung? Hay là lưu luyến..." Môi đỏ mân lên, tay bị nắm vừa chuyển một cái đã nắm lại tay hắn ta, ánh mắt như biết nói ra lời dụ tình không chút chần chờ nhìn thẳng vào mắt nam yêu khiến hắn ta thoáng chững lại, hai tay nàng lại không chút tiếng động đem bàn tay to lớn kia mà chen vào trong lớp trường bào, bao lấy đôi nhũ phích, mờ ám tiếp lời. "... lưu luyến nơi này?" Nói xong liền nở nụ cười mê hoặc.
Bỗng chốc, Kim Lương lại thấy nhiệt hỏa lại tụ một luồng dưới thân, đôi bàn tay to lớn của hắn ta giống như không còn khống chế mà bắt đầu nắm lấy, cẩn thận xoa nắn khối cơ thể của nàng trong tay, bỗng chốc nàng bật ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ mê hồn, hắn ta như lại muốn ở lại thâu hoan, ánh mắt dần dần bị giam cầm trong dục vọng, động tác cũng càng thêm quá trớn, nhưng là nàng lại có lòng tốt đem lí trí vừa đánh mất của hắn ta trở lại. " Ha... ưm... Kim Lương... ây, không về nữa sao?" Nàng bạo dạn kéo xuống dáng người to lớn của Kim Lương, cánh tay vòng sau gáy hắn ta, chuẩn xác ngậm lấy vành tai hắn ta thổi khí, nói xong, cũng không đợi trả lời, đã đem đôi môi phấn nộn của mình ấn lên miệng hắn ta, hôn nhẹ nhàng một lần day dứt như thể nàng cũng lưu luyến vậy.
Chỉ như thế thì sao thỏa được dục vọng dưới thân, Kim Lương chỉ thấy tiểu yêu tinh trước mặt thật đáng hận, nhưng lại không dám chậm trễ thời gian trở về, chân đã đi đến cổng đành dừng lại, lia mắt thấy đám người của mình, cũng đành từ biệt thôi. Đem quạt ngọc giắt vào thắt lưng, hai tay to lớn lại đỡ lấy hai bên người nàng, vừa dùng sức đã đem cơ thể nàng nhất lên, mái đầu hắn ta chôn xuống, ngay trên nhũ hoa hồng nộn của nàng mà cắn một ngụm, lại mút chặt, rồi liếm láp khiến nàng âm thầm rên rỉ trước mắt chúng yêu. " Ưm... a..." Càn quét xong xuôi, Kim Lương mới đành nuối tiếc buông ra tay giúp nàng chỉnh chu lại trường bào, mà nửa trêu cợt, nửa cưng chiều nói. " Hồ ly dâm đãng."
Nàng lại cười cười mắng yêu lại hắn ta vài câu rỗi tiễn cả đám yêu tinh kia đi.
Cửa Yêu cung vừa đóng lại, nàng đã hạ xuống trường bào dầy cộm, Đại Hùng đứng gần đó liền tiến lên hầu hạ nàng, cánh tay to lớn của hắn ta liền dễ dàng ôm nàng vào ngực, chân giậm xuống đất đệm khí nhảy lên, lại trải qua mấy lần phi thân cũng về được đến Phiêu điện, nàng lại phân phó chúng yêu hầu hạ tắm rửa. Nhưng là đang tắm bỗng dưng ngực nàng thoáng nhói, một nỗi lo lắng đột nhiên bủa vây, tuy đã phân phó Lạc Sâm đi theo nhìn chừng đám người kia rồi, hẳn sẽ không sao, nàng tự trấn an.
Mãi đến lúc sắc trời dần tối, nàng nhạy cảm phát hiện trong Bắc Lĩnh Sơn vốn là địa bàn của yêu tinh, tách biệt với Ngũ giới còn lại, bất thình lình xuất hiện một luồng ma khí cực mạnh, còn là Chân Nguyên ma khí, sức mạnh không nhỏ, ít nhất cũng là một ma Vương, hoặc thậm chí là cao hơn, mà ma khí này lại xuất hiện ngay trên đường trở về của đám yêu Kim tộc kia, còn có Lạc Sâm. Không biết có chuyện gì không, nàng càng nghĩ càng thấy lo, nhưng là chưa tới nửa khắc ma khí lại biến mất, vô tung vô ảnh, không còn sót lại một chút gì, điều này khiến nàng hơi ngạc nhiên, lại không cảm nhận thấy có yêu huyết, yêu vong, vậy chắc chắn không có yêu tinh chết ở đây, đám người Kim tộc kia và Lạc Sâm vẫn bình an vô sự.
Ngồi ngốc chờ đợi tin tức ba ngày, nàng vẫn không đợi được Lạc Sâm trở về, lại đợi tiếp ba ngày nữa vẫn không có chút động tĩnh gì, lại liên hệ với ma khí kia, không phải là có chuyện gì chứ? Lạc Sâm là một người tính tình ổn trọng, hết sức nghiêm túc, chuyên tâm, hắn không giống đám tiểu yêu thích đi la cà, lông bông, mà làm việc rất có nguyên tắc, nếu xong hắn chắc chắn sẽ về ngay. Từ lúc nàng có ý thức đến nay, hắn đã luôn đi theo phụ tá cho nàng, nói không có tình cảm cũng không phải mà nàng xem hắn gần như một người thân, chính là hắn hết mực trung thành, khiến nàng nàng hoàn toàn tin tưởng, nếu không nàng đã không giao hắn thay nàng điều hành, quán xuyến toàn bộ Yêu cung này được. Nhưng nay lại có chuyện bất thường xảy ra với hắn, còn thời gian đã qua mấy ngày... " Lạc Sâm sau lần này lại đi lâu vậy?" Nàng lo lắng mở lời.
Đám nội quan trong điện cũng lên tiếng đáp, bọn hắn cũng chính là đang lo, đều là nam yêu phục vụ Phiêu Vương, nhưng Lạc Sâm này làm yêu có thể khiến chúng tín phục, còn nhiều lần được hắn giúp đỡ, hắn chính là một vẻ ngoài lạnh trong nóng, sống cùng nhau ít nhiều cũng đã hơn trăm năm, vốn xem hắn như đại ca, tự nhiên thấy hắn bặt vô âm tính khiến họ cũng có cảm giác như nàng. Đại hùng đang xoa bóp cho nàng vốn quanh năm ít nói, lần gần đây nhất mở lời đã là vài chục năm trước, nay lại vì Lạc Sâm mở lời. " Lạc ca chắc có chuyện rồi, Phiêu vương người tính sao?"
Nàng cắn cắn môi, mày mảnh cong cong bất giác nhíu lại, cuối cùng đáp lại một câu. " Ta phải xuống núi thôi!!!"
---
Nằm về phía Tây bên ngoài Vân Thành, có một trấn nhỏ, giữa trấn có một điện lớn, không biết do ai xây ai dựng, lập ra từ bao giờ. Chỉ biết nơi này thờ phụng ba vị thượng cổ thần có công Khai Thiên Lập Địa, theo truyền thuyết của người dân Hiên Thiên quốc, là Linh Thần, Thực Thần, và Niệm Thần. Điện có ba lối vào chính, nên ngày xưa, khi người ta đặt chân đến đây, liền đặt tên cho điện này là Tam Quan điện, sau bá tánh đến đây sinh sống, liền lập ra Tam Quan trấn, sinh kế nhờ vào điện mà cũng khá tốt, sinh cảnh vì nhờ có nhiều quan khách đến thắp hương, nên cũng không kém phần nhộn nhịp.
Ấy vậy mà cách đây một tháng thôi, toàn Tam Quan trấn lại trở nên càng đông đúc hơn, khắp nơi đều là tin bát quái, thu hút nhiều kì nhân dị sĩ đến tham quan, mà những tin bát này lại bắt nguồn từ một câu chuyện duy nhất. Trong trấn không ai không biết, không ai không rõ, trong căn nhà nhỏ cuối cùng của ngõ Tây, có một cái bệnh tật thư sinh sống ở đó, hắn sinh ra đã mang thân bệnh người không ra người, ngợm không ra ngợm, phụ mẫu lại mất sớm, một mình hắn sống vất vưởng không nơi nương tựa.
Thưở nhỏ yếu bệnh, hắn không được ra ngoài nhiều nhờ trong nhà vì trước đây phụ thân hắn là lão sư nên có không ít thư sách, đành lấy đọc sách làm thú vui, đọc nhiều hiểu biết cũng không tệ, chữ nghĩa này nọ cũng có kiến thức, thường được nhờ viết thư, viết hoành, lấy đó làm mưu sinh, thấy hắn đáng thương, bá tánh xung quanh cũng thường xuyên giúp đỡ, mọi người thường gọi hắn là Thư sinh bệnh. Mấy năm nay người ta đã không còn thường thấy hắn nữa, có người lân cận nào đi vào thăm viếng hỏi han, hoặc cho chút ít gạo thức ăn, cũng chỉ thấy hắn nằm trên giường ho khan liên tục, trên mặt lúc nào cũng bịt lại, thân thể gầy guộc, trơ xương, đến tối tiếng ho của hắn dường như lan đến những nhà lân cận, khiến ai cũng nghĩ hắn sắp chết đến nơi, thậm chí đã bàn nhau mua quan tài cho hắn.
Đột nhiên một hôm có một đạo sĩ già đến trấn bấm quẻ xem bói, hành đạo trừ tà, lúc đi qua căn nhà nhỏ của hắn thì không mời đã nhấc chân bước vào, lúc lão ta đi ra trên gương mặt lộ vẻ đăm chiêu ngán ngẩm, lại liên tục đứng trước nhà hắn hồi lâu, sau đó liền hỏi bá tánh sống lân cận về gia thế của hắn, sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, lão ta liền đại phát lòng từ, muốn ra tay tế thế.
Liền sau đó lập một cái đàn lớn trong sân nhà hắn, đem hắn ra đặt giữa sân nhà lại nghiêm nghiêm cẩn cẩn khấn đủ bảy ngày bảy đêm, thỉnh thoảng ngừng cho hắn uống nước, khấn xong lại kéo xuống khăn đen cho hắn ăn, tiếp tục như thế hai lần gương mặt gầy guộc hóp háp của hắn càng lúc càng có huyết sắc, càng lúc càng có sinh khí, vì vậy bá tánh chung quanh và khách quan lại càng đến xem càng đông. Cho đến khi khấn xong lần thứ 3, hắn đã không còn lại chút tiều tụy, bệnh tật nhiều năm mà đã hoàn toàn giống với một nam nhân trưởng thành bình thường. Suốt quá trình đạo sĩ khi đều không cho ai động tay động chân vào, nửa gương mặt đều bị khăn bịt che đi, lúc cho ăn đều là vén lên một chút, nhưng là hết sức cẩn thận, thần bí đến mức khiến người ta tò mò.
Thấy công việc của mình xong xuôi, đạo sĩ mới nhờ người khiêng hắn trở lại trong nhà, lại căn dặn cẩn thận. " Hắn sẽ ngủ một ngày một đêm, trong một ngày này không ai được đến gần hắn, chờ hết ngày mai hắn sẽ tỉnh. Còn có vài ngày nữa nếu có người đến tìm hắn thì hãy đưa thứ này cho người đó." Nói xong liền lấy trong vạt áo ra một mảnh vải trắng đưa cho trưởng trấn, rồi phất tay áo đạo xoay người rời đi, người kéo đến xin bái sư rất đông, nhưng khi bóng dáng lão ta vừa khuất sau cửa trấn liền biến mất không chút dấu vết, ai ai cũng nghĩ đây chính là thần thánh hiển linh giúp đời.
Lại nói, một ngày sau, quả nhiên Thư Sinh bệnh kia tỉnh lại, nhưng thần trí hơi mù mờ một chút, câu đầu tiên hắn nói sau khi vừa trải qua cơn bạo bệnh là. " Đây là đâu?" Hắn cũng không biết mình là ai, làm nghề gì, giống như quên hết tất cả, mọi người thấy một người vừa trải qua cơn bạo bệnh, vốn nghĩ sẽ chết rồi lại được sống nên khó mà không vui sướng đến quên cả trời đất liền hết người này đến người khác đem mọi chuyện kể lại với hắn, từ lúc hắn sinh ra đến lúc hắn trưởng thành hai mươi năm có chuyện gì gì đều kể hết, mà hắn dường như nghe xong cảm thấy phải, liền tin như vậy.
Đến lúc hắn kéo xuống khăn che mặt đã lâu của mình, thì đám cô nương tiểu nữ tử đến vây xem ai nấy cũng cảm thấy mặt đỏ tim đập, thẹn thùng chín mặt đúng là sống lại thay da đổi thịt, gương mặt không còn hốc hác, tiều tụy nữa mà trải qua thần thông của vị đạo sĩ kia liền có da có thịt, mà hơn nữa lại có vẻ rất lãnh soái, từ đường nét ngũ quan hài hòa, mày kiếm mắt sáng, sóng mũi cao thẳng, đến sườn mặt cương nghị nghiêm chỉnh đều làm tôn lên vẻ anh tuấn bất phàm, lại thêm là người đã đọc qua chữ nghĩa mặc dù bây giờ hắn đã quên đi, nhưng là vẫn còn sót lại khí chất của một thư sinh quen đèn sách. Giữa đám nam nhân phàm phu tục tử trong trấn hắn giống như hạc giữa bầy gà, mới có mấy ngày hắn đã khiến cho mấy vị cô nương, tiểu thư thầm thương trộm nhớ.
Nhưng đó còn chưa hết, sau khi đạo trưởng kia vừa rời đi chưa đầy 10 ngày, thì có một nhóm người lạ bước vào trấn, tất nhiên nếu họ là khách quan đến thắp hương hoặc là nửa đường dừng chân trước khi vào Vân Thành mà ghé trấn thì không ai quá quan tâm tới họ rồi, nhưng là những người này vừa đến lại trực tiếp đi tìm Thư sinh bệnh kia, thậm chí còn biết chính xác nhà hắn ở đâu, đường nào ngõ nào, đến khi đi tới nhà hắn rồi, cũng không đợi hắn ta mời thì họ đã xông vào, câu nói đầu tiên lại chính là. " A Sâm sao lại ở đây?!" Mà người nói câu này lại có giọng nói cực kì dễ nghe, là giọng của một nữ nhân, đặc biệt khiến đám nam nhân đứng vây xem cảm thấy nhộn nhạo tâm can, đáng tiếc người này lại che kín toàn thân không chừa ra một khe hở, thật khiến người ta tò mò.
Nhưng quan trọng hơn là Thư Sinh bệnh vốn không phải tên Lạc Sâm, mà hắn họ Mộ, tên là Nghiêm Thành, là một cái bệnh tật thư sinh... à nhầm giờ là anh tuấn thư sinh rồi, suốt 20 năm qua không một lần có cơ hội bước chân ra khỏi trấn thì làm sao quen biết những người này được!
Tất nhiên là hắn không nhận ra họ là ai, đám người Tam Quan trấn cũng không biết họ là ai, họ nhất mực muốn lôi kéo Mộ Nghiêm Thành đến địa phương của mình, nhưng bị thái độ của hắn làm cho ngạc nhiên là một, làm cho bất đắc dĩ là hai, vừa nghĩ tới chuyện có nên trói người đem về không, thì trưởng trấn rẽ dòng người đang đang đứng vây xem mà đi vào, đem mảnh vải trắng hôm trước đưa cho đám người.
Vải vừa chạm đến tay người ban nãy mở lời kia, liền có một dòng văn tự hiện ra trong đầu mình. " Đây là lịch kiếp của Lạc Sâm, trừ phi hắn nhớ ra, bằng không không được đem hắn ra khỏi trấn, làm trái sẽ khiến hắn hồn phi phách tán. Tiểu hồ ly không tin có thể thử!" Tất nhiên là không ai, cảm thấy được gì bất thường, chỉ có nàng là nhìn thấy nó. Mày mảnh thanh thanh khẽ nhíu lại một đoàn, nửa tin tưởng, nửa không tin tưởng, nhưng suy đi tính lại thà rằng làm hắn nhớ ra còn hơn là mạo hiểm làm chuyện không nên.
Thấy thuyết phục hắn không thành, những người kia liền lấy lui làm tiến, rời đi trước, hôm sau lại ngã giá cao mua lại đại trạch viện của một lão phú điền vốn đã chuẩn bị dời vào Vân thành sinh sống mà bán đi, lại nằm sát cạnh bên nhà hắn tiện bề qua lại.
Màn kịch nhà chàng ở cạnh nhà ta chính thức bắt đầu...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook