Yêu Hậu Đừng Đi Trẫm Lại Sửa Tường
-
Chương 21: Một hồi nhớ lại: bảo nấu hồ ly
đối với nàng nói những lời này quả thật rất hoàn hảo, nhìn đã quen lắm rồi , cho nên không thèm để trong lòng, chỉ là không dám tùy tiện trả lời, sợ bọn họ chạy đến trước mặt tiên nhân tố cáo hình dạng nàng là hồ ly.
"Có phải hay không ngươi có thể mang theo đồ vật khác cùng nhau ẩn thân?" vẻ mặt nương nghi hoặc hỏi nàng, vạn nhất nếu trên đường đi sảy ra tai họa gì, thì thật sự phải trả giá bằng tính mạng.
Hồ ly lắc đầu, đây chính là pháp thuật thượng đẳng, "Dùng ẩn thân phù."(bùa tàng hình)
"Ngươi có ẩn thân phù sao?"
Tiếp tục lắc đầu, "Không có, thuật bùa chú phải vào trường để quan sát học tập, Thiên Lãnh không phải đệ tử của Linh Sơn."
Vừa dứt lời, thân mình liền bị Mạc Ly Bạch túm lên từ phía sau lưng, còn chưa kịp kêu đau, chợt nghe thấy phu nhân kêu to, "Ngươi nói ngươi còn có tác dụng gì? 1000 năm tu luyện lại không thể vào học được trng Linh Sơn, xem xem hôm nay ta liền làm thịt hồ ly ngươi đi chưng cách thủy."
Một tay nhéo như muốn nhổ hết lông hồ ly, hai mắt đỏ lên trừng lớn, giống có thâm cừu đại hận gì với nàng vậy, nàng phải thị chi.
Da lông bị xé sinh đau, ánh mắt đảo quanh nước mắt bắt đầu chảy xuống, đột nhiên bụng căng thẳng.
"Phốc." một tiếng rắm phóng thối, nương nhẹ buông tay đi để bịt mũi, hồ ly nhân cơ hội hướng bên ngoài chạy trốn.
Cũng không dám chọc loại người giống như ngươi nữa , cư nhiên tưởng ăn được hồ ly chưng cách thủy!
Hồ ly chạy mất, nhưng hai người bọn họ lại bị dọa sinh sợ, muốn đuổi theo ra ngoài, lại không dám, thế nhưng bên trong mùi thối do hồ ly lúc nãy đánh rắm lại kéo dài mà không tiêu tan.
Chỉ có thể che cái mũi ở trong động chờ đợi cứu viện, bất quá vẫn là không thể địch lại tập kích đánh rắm có một không hai của hồ ly, hai người ở ảo não tập trung để không bị huân đến ngạt thở.
Tiểu hồ ly ở trong rừng cây làm rối loạn khắp nơi, sợ bọn họ đuổi theo ăn nàng, nàng nhưng là ngàn năm bạch ngọc lưu ly hồ, ăn nàng có thể tăng cường công lực, cũng có công dụng kéo dài tuổi thọ, cho nên từ trước tới nay nàng không dám tự cho mình là hồ ly .
Nay không biết sao, cư nhiên lại đem bí mật ngàn năm của mình nói ra hết, hay là bởi vì câu tạp chủng hồ ly kia.
Nay không biết sao, cư nhiên lại đem bí mật ngàn năm của mình nói ra hết, hay là bởi vì câu tạp chủng hồ ly kia.
Đột nhiên chính mình lại đi đến một nơi để tắm rữa, hồ ly vô tình đem ngâm mình ở trong một dòng suối nhỏ, nhìn bóng dáng phản chiếu chính mình ở trong nước mà ngẫn người.
Một gã nam tử áo trắng trùng hợp đi ngang qua rừng cây bên cạnh, khuông mặt tuấn tú trên mặt lại tỏa ra vầng hào quang giống như ánh trăng lại dịu dàng, nhìn đến khuông mặt đang trầm trọng của hồ ly bước đi giống như lướt trên mặt nước, mày căng thẳng sợ nàng sẽ bước thêm một bước nữa cứ như vậy mà chấm dứt cuộc đời này.
"Tiểu Bạch, có chuyện gì mà phiền?"
Vừa thấy tiểu hồ ly quay đầu lại, không khỏi mừng rỡ, đi từ từ khoác chiếc áo trắng của nam tử lên trên người, ngượng ngùng đưa hắn tà áo dài bị ẩm ướt trên thân mình thấp giọng nói.
"Tiên nhân, ngươi lại đi ngang qua nơi ta tắm rửa a!"
". . . . . ." Một đám quạ đen trên đầu bay qua.
"Tiểu Bạch, ngươi muốn đánh." lông mày và lông mi hắn khẽ giản ra, nhẹ nhàng vỗ đầu nàng một chút.
"Không dám." Lúc này nàng vẫn hóa thân làm hồ ly, tham lam ghé vào trên người hắn.
"Tiểu Bạch, ngươi. . . . . . Giống như nặng hơn? Có phải hay không lại ăn vụng ?"
"Không, không có."
"Không có?" Không tin.
Thân thể thẳng đứng của nàng đột nhiên quơ quơ, giống như thừa nhận sức nặng không được bình thường của nàng, sợ tới mức tiểu hồ ly vội vàng nhảy ra khỏi người hắn.
Nhìn hắn muốn biện minh là mình vô tội, giống như rất bị ủy khuất.
"Tiểu Bạch, ngươi vừa rồi lúc ở cùng ta là ngươi nói tiếng người sao?" Vừa rồi hắn còn đắm chìm trong niền vui sướng khi được gặp lại, không phát giác được là chính mình không cần dùng thần giao để nói chuyện với Tiểu Bạch , thời điểm lấy lại được tinh thần, thế nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Tiểu hồ ly trở mình hướng mắt lên trời lộ vẻ xem thường, ủy khuất kêu đứng lên, "Tiên nhân không thương Tiểu Bạch, ô. . . . . . Tiên nhân cùng bọn họ giống nhau, đều là người xấu, ô. . . . . ."
"Ta làm sao có thể không thương Tiểu Bạch đây?" Ôm lấy nàng, chậm rãi chải vuốt sợi lông của nàng, cưng chìu nhìn nàng, "Lại bị khi dễ sao?"
"Ô. . . . . . Bọn họ nói muốn chưng ta lên, bảo ăn hồ ly đi."
Trong mắt tiên nhân hiện lên một tia kinh ngạc, xem bộ dáng béo đô đô của nàng, không tán thành lắc đầu, "hồ ly vẫn là nên chất củi nướng lên mới là thơm ngon nhất."
"Có phải hay không ngươi có thể mang theo đồ vật khác cùng nhau ẩn thân?" vẻ mặt nương nghi hoặc hỏi nàng, vạn nhất nếu trên đường đi sảy ra tai họa gì, thì thật sự phải trả giá bằng tính mạng.
Hồ ly lắc đầu, đây chính là pháp thuật thượng đẳng, "Dùng ẩn thân phù."(bùa tàng hình)
"Ngươi có ẩn thân phù sao?"
Tiếp tục lắc đầu, "Không có, thuật bùa chú phải vào trường để quan sát học tập, Thiên Lãnh không phải đệ tử của Linh Sơn."
Vừa dứt lời, thân mình liền bị Mạc Ly Bạch túm lên từ phía sau lưng, còn chưa kịp kêu đau, chợt nghe thấy phu nhân kêu to, "Ngươi nói ngươi còn có tác dụng gì? 1000 năm tu luyện lại không thể vào học được trng Linh Sơn, xem xem hôm nay ta liền làm thịt hồ ly ngươi đi chưng cách thủy."
Một tay nhéo như muốn nhổ hết lông hồ ly, hai mắt đỏ lên trừng lớn, giống có thâm cừu đại hận gì với nàng vậy, nàng phải thị chi.
Da lông bị xé sinh đau, ánh mắt đảo quanh nước mắt bắt đầu chảy xuống, đột nhiên bụng căng thẳng.
"Phốc." một tiếng rắm phóng thối, nương nhẹ buông tay đi để bịt mũi, hồ ly nhân cơ hội hướng bên ngoài chạy trốn.
Cũng không dám chọc loại người giống như ngươi nữa , cư nhiên tưởng ăn được hồ ly chưng cách thủy!
Hồ ly chạy mất, nhưng hai người bọn họ lại bị dọa sinh sợ, muốn đuổi theo ra ngoài, lại không dám, thế nhưng bên trong mùi thối do hồ ly lúc nãy đánh rắm lại kéo dài mà không tiêu tan.
Chỉ có thể che cái mũi ở trong động chờ đợi cứu viện, bất quá vẫn là không thể địch lại tập kích đánh rắm có một không hai của hồ ly, hai người ở ảo não tập trung để không bị huân đến ngạt thở.
Tiểu hồ ly ở trong rừng cây làm rối loạn khắp nơi, sợ bọn họ đuổi theo ăn nàng, nàng nhưng là ngàn năm bạch ngọc lưu ly hồ, ăn nàng có thể tăng cường công lực, cũng có công dụng kéo dài tuổi thọ, cho nên từ trước tới nay nàng không dám tự cho mình là hồ ly .
Nay không biết sao, cư nhiên lại đem bí mật ngàn năm của mình nói ra hết, hay là bởi vì câu tạp chủng hồ ly kia.
Nay không biết sao, cư nhiên lại đem bí mật ngàn năm của mình nói ra hết, hay là bởi vì câu tạp chủng hồ ly kia.
Đột nhiên chính mình lại đi đến một nơi để tắm rữa, hồ ly vô tình đem ngâm mình ở trong một dòng suối nhỏ, nhìn bóng dáng phản chiếu chính mình ở trong nước mà ngẫn người.
Một gã nam tử áo trắng trùng hợp đi ngang qua rừng cây bên cạnh, khuông mặt tuấn tú trên mặt lại tỏa ra vầng hào quang giống như ánh trăng lại dịu dàng, nhìn đến khuông mặt đang trầm trọng của hồ ly bước đi giống như lướt trên mặt nước, mày căng thẳng sợ nàng sẽ bước thêm một bước nữa cứ như vậy mà chấm dứt cuộc đời này.
"Tiểu Bạch, có chuyện gì mà phiền?"
Vừa thấy tiểu hồ ly quay đầu lại, không khỏi mừng rỡ, đi từ từ khoác chiếc áo trắng của nam tử lên trên người, ngượng ngùng đưa hắn tà áo dài bị ẩm ướt trên thân mình thấp giọng nói.
"Tiên nhân, ngươi lại đi ngang qua nơi ta tắm rửa a!"
". . . . . ." Một đám quạ đen trên đầu bay qua.
"Tiểu Bạch, ngươi muốn đánh." lông mày và lông mi hắn khẽ giản ra, nhẹ nhàng vỗ đầu nàng một chút.
"Không dám." Lúc này nàng vẫn hóa thân làm hồ ly, tham lam ghé vào trên người hắn.
"Tiểu Bạch, ngươi. . . . . . Giống như nặng hơn? Có phải hay không lại ăn vụng ?"
"Không, không có."
"Không có?" Không tin.
Thân thể thẳng đứng của nàng đột nhiên quơ quơ, giống như thừa nhận sức nặng không được bình thường của nàng, sợ tới mức tiểu hồ ly vội vàng nhảy ra khỏi người hắn.
Nhìn hắn muốn biện minh là mình vô tội, giống như rất bị ủy khuất.
"Tiểu Bạch, ngươi vừa rồi lúc ở cùng ta là ngươi nói tiếng người sao?" Vừa rồi hắn còn đắm chìm trong niền vui sướng khi được gặp lại, không phát giác được là chính mình không cần dùng thần giao để nói chuyện với Tiểu Bạch , thời điểm lấy lại được tinh thần, thế nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Tiểu hồ ly trở mình hướng mắt lên trời lộ vẻ xem thường, ủy khuất kêu đứng lên, "Tiên nhân không thương Tiểu Bạch, ô. . . . . . Tiên nhân cùng bọn họ giống nhau, đều là người xấu, ô. . . . . ."
"Ta làm sao có thể không thương Tiểu Bạch đây?" Ôm lấy nàng, chậm rãi chải vuốt sợi lông của nàng, cưng chìu nhìn nàng, "Lại bị khi dễ sao?"
"Ô. . . . . . Bọn họ nói muốn chưng ta lên, bảo ăn hồ ly đi."
Trong mắt tiên nhân hiện lên một tia kinh ngạc, xem bộ dáng béo đô đô của nàng, không tán thành lắc đầu, "hồ ly vẫn là nên chất củi nướng lên mới là thơm ngon nhất."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook