Yêu Hận Vô Tận
-
Chương 7
Hắn nhìn nàng, cười như không cười.
Thật lâu sau, rốt cục nàng cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt chạm nhau, hắn cười, "Biểu diễn đủ chưa? Ta xem như cũng có kiên nhẫn. Nói thật ra, Uất Lam, ta thích cái kiểu này của cô."
Nàng đờ đẫn nhìn hắn, từng lời của hắn đã gần như làm cho lòng nàng không thể đau hơn được nữa.
"Cởi đi." Hắn ác liệt nhếch khóe miệng lên. “Biết chừng biết mực một tí, chậm chạp quá ta không có hứng đâu."
Nàng không nhúc nhích. Tuy rằng nàng đã mười chín tuổi, đối với mấy chuyện nam nữ này cũng hiểu được ít nhiều, nhưng dù sao nàng vẫn là một khuê nữ được giữ kín trong nhà. Nàng nhìn ánh mắt lạnh lùng mỉa mai của hắn …
Nàng từng nghĩ gả cho hắn, đem tấm thân trinh trắng của mình trao cho hắn trong đêm động phòng hoa chúc, ngập tràn vui sướng, hắn ở dưới ánh sáng của ngọn nến uyên ương, cười dịu dàng nhìn nàng … Những chuyện vốn nghĩ tuyệt đối sẽ phát sinh, nay lại đều trở thành giấc mộng xa vời, không thể nào chạm tới được.
Hắn hé miệng, khẽ cười vài tiếng, "Có lẽ cô càng thích thú với kiểu đàn ông thô bạo như cầm thú nhỉ, như vậy cô càng có vẻ thuần khiết hơn một chút chăng. Lần đầu tiên để cô chủ động cũng không hay lắm, lại đây..." Hắn mỉm cười ngoắc ngoắc nàng lại.
Nụ cười mỉm của hắn … khiến nàng bị mê hoặc. Lời nói tràn ngập sự hèn hạ kia thổi tới tai đâm thẳng vào lòng nàng. Nhưng chỉ một nụ cười mỉm này thôi, cũng đủ để bùng nổ hết những mong mỏi của nàng đối với hắn, phá tan hoàn toàn lý trí của nàng, phá hủy hoàn toàn trí nhớ của nàng. Bây giờ trong mắt nàng, trong lòng nàng, trong trái tim nàng chỉ cảm nhận được nụ cười này của hắn.
"Lại đây..."
Hắn động đậy ngón tay ngoắc nàng lại, nàng giống như một con rối gỗ bị thao túng, hạnh phúc mà mù quáng bước đi trong mộng đẹp, thứ điều khiển nàng kia chính là tình yêu mà cho dù thế nào cũng không diệt được, tình yêu của nàng dành cho hắn!
Năm năm, không, từ khi nàng hiểu chuyện nàng đã từng ngày từng ngày tích cóp tình yêu dành cho hắn.
Phần yêu này đã trở thành một phần trong cuộc đời nàng rồi. Có lẽ hắn không biết, ngay cả chính nàng cũng không biết, tình yêu này sẽ không vì cừu hận, hiểu lầm hay những cực khổ đau đớn khác mà tan biến, ít nhất sẽ không biến mất sau khi nghe xong chuyện ân oán giữa hắn và nhà nàng.
Hắn âu yếm đặt nàng ngồi lên đùi, ngắm nàng thật gần rồi cười tán thưởng: "Không tồi, đã ngần này tuổi rồi mà vẫn chưa già nhỉ." Tay hắn luồn ngược vào váy nàng, thọc thẳng lên cao mò mẫm, thăm dò, "Vẫn còn trinh chứ?"
Cảnh trong mơ đã xuất hiện vết cắt đầu tiên.
Một ngón tay hắn đâm thẳng vào, nàng giật nảy mình, hoảng loạn nhìn hắn, đau đến mức cứng cả người lại.
"Còn trinh thật." Hắn cười khẽ, "Là vì bệnh tật ư?"
Nàng nhìn hắn, từ lúc gặp lại hắn đến giờ, nàng vẫn không biết phải nói gì với hắn.
Hắn lại cười, nàng bỗng thét lên một tiếng, Hắn … hắn ...lại thọc tiếp một ngón tay vào, nàng còn chưa kịp ngăn cản, hắn đã lạnh lùng xọc mạnh hai ngón tay vô rồi tách ra, xé rách không chỉ là thân thể nàng, trái tim nàng, danh dự của nàng … còn có giấc mộng của nàng nữa!
Cơn đau đớn theo dòng chất lỏng nóng bỏng chảy ra ngoài cơ thể, nàng không khóc, không la, chỉ thẫn thờ nhìn hắn, so với trái tim, nơi đó sao gọi là đau …
Hắn rút các ngón tay về, trên bàn tay nhớp nháp máu, tất cả đều là máu của nàng. Hắn vẫn cười, chùi dòng máu đỏ tươi biểu tượng cho sự trinh trắng vào váy nàng. "Có thể lên giường rồi, đúng là cô vẫn còn sạch sẽ."
Hắn ném nàng lên giường, nàng không phản ứng gì khác, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một điểm hư vô nào đó. Vì sao, vì sao thứ làm cho nàng sắp không chịu đựng nổi lại là đau lòng? Nàng cố gắng dùng sức lại dùng lực đè lại trái tim đang đau đớn của mình, đè nặng vậy rồi chắc sẽ không đau nữa.
Thân thể của nàng càng ngày càng lạnh, sự giá lạnh đó làm cho mỗi đoạn xương cốt trong người nàng cũng phát đau. Hắn cởi quần áo của nàng. Nàng nhìn hắn, như là muốn đem hắn khắc sâu vào linh hồn, hoặc tiến nhập vào thân thể nàng.
Hắn vén vạt áo dài lên, cởi quần ra.
Đôi cánh tay thon dài đặt hai bên má nàng, rất sát, nhưng nàng lại không dám chạm vào, hai mắt tuyệt vọng nhắm chặt lại, cắn chặt môi. Hắn đâm vào, đau, thật sự rất đau. Mỗi một lần hắn đâm sâu vào đều như muốn đem nàng xé ra thành hai nửa, hắn không hề kích thích dục vọng của nàng, không hề nhẹ nhàng với nàng, hắn muốn nàng đau.
Ngón tay nàng sắp xé rách cả khăn trải giường, nhưng nàng không hề kêu lên một tiếng. Bệnh tật đã cho nàng thói quen chịu đựng. Nàng hiểu, cho dù có cầu xin hắn cũng chẳng chút thương xót nàng.
Trong khoảnh khắc nàng ngất đi rồi lại bị đau làm cho tỉnh lại, nàng cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, thì hắn quyết đoán rút ra.
"Chả hứng thú gì cả." Hắn có vẻ thất vọng, cợt đùa.
Nàng không phản ứng gì.
Hắn xuống giường, đứng ở bên giường bắt đầu cởi hết quần áo, đầu cũng không quay lại, giọng nói bình thản không giống như là vừa mới làm tình, "Muốn chết cũng được thôi, kêu nhà họ Uất đổi một đứa khác sạch sẽ đến cho ta. Kéo dài mạng sống của em trai cô, mà chỉ dựa vào việc chà đạp một ả đàn bà nhà họ Uất chả mấy khoái cảm này thôi ư, cô thật sự làm ta có chút thất vọng đó. Ngày con gái nhà họ Uất chết hết, cũng chính là ngày em trai cô cùng theo xuống mồ. Thú vị.” Nói tới đây, hắn lại cười cười.
Chết? Nàng quả thật nghĩ tới chết.
"Người đâu." Hắn nóng nảy kêu một tiếng. Một nha hoàn khuôn mặt sưng vù cúi đầu bước vào, hắn đã cởi gần hết quần áo trên người, “Thay quần áo cho ta.”
Hắn vừa để người hầu hạ hắn mặc quần áo, vừa hờ hững phân phó: “Khăn trải giường cũng thay đi, nhơ nhớp.”
Nàng khó khăn khẽ đảo mắt, ánh mắt trống rỗng, không một chút ướt át.
Đột nhiên, nàng thấy vết sẹo trên lưng hắn.
Ở trên làn da trơn láng trắng trẻo trên lưng hắn kia, là một vết sẹo thật khủng khiếp kéo từ đầu vai xuống tới tận mông.
Không thể khống chế, bất ngờ nàng gào khóc thất thanh.
Vết sẹo để lại kia như một lưỡi dao cắt nát cuộc đời nàng, giấc mộng của nàng, tình yêu của nàng.
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ mặc quần áo bước ra ngoài, chỉ còn một mình nàng nằm hỗn độn trên giường bất lực gào khóc.
Nha hoàn đờ đẫn đứng trên mặt đất nhìn nàng khóc, nàng ta vốn oán hận nàng, nhưng … tiếng cô gái này khóc như là đã cạn kiệt hết hy vọng vào cuộc đời này rồi, thật không biết, bây giờ nàng khóc thì sau này sẽ còn lại gì nữa.
Thật lâu sau, rốt cục nàng cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt chạm nhau, hắn cười, "Biểu diễn đủ chưa? Ta xem như cũng có kiên nhẫn. Nói thật ra, Uất Lam, ta thích cái kiểu này của cô."
Nàng đờ đẫn nhìn hắn, từng lời của hắn đã gần như làm cho lòng nàng không thể đau hơn được nữa.
"Cởi đi." Hắn ác liệt nhếch khóe miệng lên. “Biết chừng biết mực một tí, chậm chạp quá ta không có hứng đâu."
Nàng không nhúc nhích. Tuy rằng nàng đã mười chín tuổi, đối với mấy chuyện nam nữ này cũng hiểu được ít nhiều, nhưng dù sao nàng vẫn là một khuê nữ được giữ kín trong nhà. Nàng nhìn ánh mắt lạnh lùng mỉa mai của hắn …
Nàng từng nghĩ gả cho hắn, đem tấm thân trinh trắng của mình trao cho hắn trong đêm động phòng hoa chúc, ngập tràn vui sướng, hắn ở dưới ánh sáng của ngọn nến uyên ương, cười dịu dàng nhìn nàng … Những chuyện vốn nghĩ tuyệt đối sẽ phát sinh, nay lại đều trở thành giấc mộng xa vời, không thể nào chạm tới được.
Hắn hé miệng, khẽ cười vài tiếng, "Có lẽ cô càng thích thú với kiểu đàn ông thô bạo như cầm thú nhỉ, như vậy cô càng có vẻ thuần khiết hơn một chút chăng. Lần đầu tiên để cô chủ động cũng không hay lắm, lại đây..." Hắn mỉm cười ngoắc ngoắc nàng lại.
Nụ cười mỉm của hắn … khiến nàng bị mê hoặc. Lời nói tràn ngập sự hèn hạ kia thổi tới tai đâm thẳng vào lòng nàng. Nhưng chỉ một nụ cười mỉm này thôi, cũng đủ để bùng nổ hết những mong mỏi của nàng đối với hắn, phá tan hoàn toàn lý trí của nàng, phá hủy hoàn toàn trí nhớ của nàng. Bây giờ trong mắt nàng, trong lòng nàng, trong trái tim nàng chỉ cảm nhận được nụ cười này của hắn.
"Lại đây..."
Hắn động đậy ngón tay ngoắc nàng lại, nàng giống như một con rối gỗ bị thao túng, hạnh phúc mà mù quáng bước đi trong mộng đẹp, thứ điều khiển nàng kia chính là tình yêu mà cho dù thế nào cũng không diệt được, tình yêu của nàng dành cho hắn!
Năm năm, không, từ khi nàng hiểu chuyện nàng đã từng ngày từng ngày tích cóp tình yêu dành cho hắn.
Phần yêu này đã trở thành một phần trong cuộc đời nàng rồi. Có lẽ hắn không biết, ngay cả chính nàng cũng không biết, tình yêu này sẽ không vì cừu hận, hiểu lầm hay những cực khổ đau đớn khác mà tan biến, ít nhất sẽ không biến mất sau khi nghe xong chuyện ân oán giữa hắn và nhà nàng.
Hắn âu yếm đặt nàng ngồi lên đùi, ngắm nàng thật gần rồi cười tán thưởng: "Không tồi, đã ngần này tuổi rồi mà vẫn chưa già nhỉ." Tay hắn luồn ngược vào váy nàng, thọc thẳng lên cao mò mẫm, thăm dò, "Vẫn còn trinh chứ?"
Cảnh trong mơ đã xuất hiện vết cắt đầu tiên.
Một ngón tay hắn đâm thẳng vào, nàng giật nảy mình, hoảng loạn nhìn hắn, đau đến mức cứng cả người lại.
"Còn trinh thật." Hắn cười khẽ, "Là vì bệnh tật ư?"
Nàng nhìn hắn, từ lúc gặp lại hắn đến giờ, nàng vẫn không biết phải nói gì với hắn.
Hắn lại cười, nàng bỗng thét lên một tiếng, Hắn … hắn ...lại thọc tiếp một ngón tay vào, nàng còn chưa kịp ngăn cản, hắn đã lạnh lùng xọc mạnh hai ngón tay vô rồi tách ra, xé rách không chỉ là thân thể nàng, trái tim nàng, danh dự của nàng … còn có giấc mộng của nàng nữa!
Cơn đau đớn theo dòng chất lỏng nóng bỏng chảy ra ngoài cơ thể, nàng không khóc, không la, chỉ thẫn thờ nhìn hắn, so với trái tim, nơi đó sao gọi là đau …
Hắn rút các ngón tay về, trên bàn tay nhớp nháp máu, tất cả đều là máu của nàng. Hắn vẫn cười, chùi dòng máu đỏ tươi biểu tượng cho sự trinh trắng vào váy nàng. "Có thể lên giường rồi, đúng là cô vẫn còn sạch sẽ."
Hắn ném nàng lên giường, nàng không phản ứng gì khác, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một điểm hư vô nào đó. Vì sao, vì sao thứ làm cho nàng sắp không chịu đựng nổi lại là đau lòng? Nàng cố gắng dùng sức lại dùng lực đè lại trái tim đang đau đớn của mình, đè nặng vậy rồi chắc sẽ không đau nữa.
Thân thể của nàng càng ngày càng lạnh, sự giá lạnh đó làm cho mỗi đoạn xương cốt trong người nàng cũng phát đau. Hắn cởi quần áo của nàng. Nàng nhìn hắn, như là muốn đem hắn khắc sâu vào linh hồn, hoặc tiến nhập vào thân thể nàng.
Hắn vén vạt áo dài lên, cởi quần ra.
Đôi cánh tay thon dài đặt hai bên má nàng, rất sát, nhưng nàng lại không dám chạm vào, hai mắt tuyệt vọng nhắm chặt lại, cắn chặt môi. Hắn đâm vào, đau, thật sự rất đau. Mỗi một lần hắn đâm sâu vào đều như muốn đem nàng xé ra thành hai nửa, hắn không hề kích thích dục vọng của nàng, không hề nhẹ nhàng với nàng, hắn muốn nàng đau.
Ngón tay nàng sắp xé rách cả khăn trải giường, nhưng nàng không hề kêu lên một tiếng. Bệnh tật đã cho nàng thói quen chịu đựng. Nàng hiểu, cho dù có cầu xin hắn cũng chẳng chút thương xót nàng.
Trong khoảnh khắc nàng ngất đi rồi lại bị đau làm cho tỉnh lại, nàng cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, thì hắn quyết đoán rút ra.
"Chả hứng thú gì cả." Hắn có vẻ thất vọng, cợt đùa.
Nàng không phản ứng gì.
Hắn xuống giường, đứng ở bên giường bắt đầu cởi hết quần áo, đầu cũng không quay lại, giọng nói bình thản không giống như là vừa mới làm tình, "Muốn chết cũng được thôi, kêu nhà họ Uất đổi một đứa khác sạch sẽ đến cho ta. Kéo dài mạng sống của em trai cô, mà chỉ dựa vào việc chà đạp một ả đàn bà nhà họ Uất chả mấy khoái cảm này thôi ư, cô thật sự làm ta có chút thất vọng đó. Ngày con gái nhà họ Uất chết hết, cũng chính là ngày em trai cô cùng theo xuống mồ. Thú vị.” Nói tới đây, hắn lại cười cười.
Chết? Nàng quả thật nghĩ tới chết.
"Người đâu." Hắn nóng nảy kêu một tiếng. Một nha hoàn khuôn mặt sưng vù cúi đầu bước vào, hắn đã cởi gần hết quần áo trên người, “Thay quần áo cho ta.”
Hắn vừa để người hầu hạ hắn mặc quần áo, vừa hờ hững phân phó: “Khăn trải giường cũng thay đi, nhơ nhớp.”
Nàng khó khăn khẽ đảo mắt, ánh mắt trống rỗng, không một chút ướt át.
Đột nhiên, nàng thấy vết sẹo trên lưng hắn.
Ở trên làn da trơn láng trắng trẻo trên lưng hắn kia, là một vết sẹo thật khủng khiếp kéo từ đầu vai xuống tới tận mông.
Không thể khống chế, bất ngờ nàng gào khóc thất thanh.
Vết sẹo để lại kia như một lưỡi dao cắt nát cuộc đời nàng, giấc mộng của nàng, tình yêu của nàng.
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ mặc quần áo bước ra ngoài, chỉ còn một mình nàng nằm hỗn độn trên giường bất lực gào khóc.
Nha hoàn đờ đẫn đứng trên mặt đất nhìn nàng khóc, nàng ta vốn oán hận nàng, nhưng … tiếng cô gái này khóc như là đã cạn kiệt hết hy vọng vào cuộc đời này rồi, thật không biết, bây giờ nàng khóc thì sau này sẽ còn lại gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook