Yêu Hận Vô Tận
-
Chương 56
Edit : Kurt
Xu xu trừng mắt nhìn Mẫn Lan Thao, còn muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp thốt đã bị Cù Cảnh Tinh kéo đi. Mãi khi cả hai vợ chồng bước hẳn ra ngoài, y mới khẽ lắc đầu với Xu Xu, quá khứ của ba người họ hắn đã nghe nàng nói qua, yêu hận của họ người ngoài làm sao có thể hiểu được, Mẫn đại ca đã quyết định, nhất định là có lý do của mình.
"Mẫn Lan Thao, đừng khiến ta hận ngươi!" Bộ Nguyên Ngạo gần như giận dữ hét lên, y nghĩ rằng chỉ cần để Uất Lam lại bên hắn là xong hết mọi chuyện rồi sao? Mẫn Lan Thao rời đi, người bị tổn thương nhất định là Uất Lam! "Mẫn Lan Thao, tên khốn kiếp nhà ngươi!" Bộ Nguyên Ngạo dùng toàn bộ sức lực hét lên, nhưng giọng nói quá yếu ớt, nghe qua chỉ giống như một tiếng thì thào thở dài.
Mẫn Lan Thao bước ra đến cửa nhà lao, dừng lại quay đầu nhìn Uất Lam lần nữa.
Đột nhiên y nở nụ cười.
"Bộ Nguyên Ngạo... rồi ngươi sẽ rõ.”
Rồi hắn sẽ biết, dù nàng đã mất đi ký ức, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn có hắn!
Đây mới là nguyên nhân khiến y phải rời đi.
Vẫn như trước, đêm khuya thật lạnh.
Bộ Nguyên Ngạo khó khăn cử động thân mình, miệng vết thương lại đau đớn, hắn đem chiếc áo khoác mỏng trên người mình đắp lên cho nàng.
Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt nàng, sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng lại đẹp đến mức khiến hắn hít thở cũng thấy khó khăn.
Nàng ngủ khá thận trọng, ôm chặt đầu gối ngồi dựa vào vách tường mà ngủ. Dù sao với nàng mà nói, hắn vẫn là một người đàn ông khá xa lạ, nàng không thể ở bên cạnh hắn thế này mà thản nhiên say giấc được.
Hắn cố tình bỏ qua cảm giác đau rát sau lưng, nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống, giúp nàng duỗi thẳng chân tay, phủ lại tấm áo thật cẩn thận.
Thân người được thả lỏng, trong giấc mộng nàng nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng thốt ra một câu vô nghĩa: "Nguyên... Ngạo..."
Cả người hắn chấn động, ngây dại.
Ba ngày sau, Bộ Nguyên Ngạo được Tam vương gia phái đặc sứ đón ra khỏi nhà giam.Huyện thái gia cũng lò mò theo tới tỏ vẻ xin lỗi, nói mình quản cấp dưới không nghiêm mới xảy ra chuyện ức hiếp dân chúng thế này. Chuyện này việc lớn hóa nhỏ đi, chỉ cần Bộ Gia đưa ra một chút bạc gọi là đền bù nhận lỗi là được, mọi chuyện sẽ chẳng còn trở ngại gì nữa.
Rất nhiều người đứng chờ đón ở ngoài cửa nhà giam, hai người quản sự của Du Hợp trang, vợ chồng Cù Cảnh Tinh, kẻ ăn người ở... Chỉ xe ngựa không thôi cũng phải đến vài chục chiếc.
Bộ Nguyên Ngạo bị mọi người vây quanh, Uất Lam bị đẩy ra khỏi vòng người. Nàng cau mày tìm kiếm trong đám người, nhưng dù tìm cách nào cũng không tìm thấy tướng công của nàng đến đón nàng.
Bộ Nguyên Ngạo rất yếu, hắn ráng sức gọi tên Uất Lam, mọi người né ra thành một con đường, Bộ Nguyên Ngạo được người đỡ đến bên cạnh Uất Lam.
Xu Xu cầm lá thư giao cho Uất Lam vốn vẫn đang giữ nguyên vẻ mặt hoảng hốt kiếm tìm, đó là lá thư Mẫn Lan Thao để lại cho Uất Lam.
Nội dung thư rất đơn giản, bảo nàng hãy hoàn toàn tin tưởng vào Bộ Gia, cuộc sống từ nay về sau hãy để Bộ Gia sắp đặt cho nàng.
Uất Lam đọc đi đọc lại mấy lần, giống như không thể hiểu nổi nội dung trong đó.
"Để ta xem." Bộ Nguyên Ngạo liếc nhìn lá thư trong tay Uất Lam.
Ba ngày sớm chiều kề cận, nàng đã quen thuộc vị Bộ Gia này hơn rất nhiều, tự nhiên đưa lá thư cho hắn.
Bộ Nguyên Ngạo cũng đọc đi đọc lại mấy lần, môi mím chặt không nói lời nào, hắn cũng chẳng thấy bất ngờ.
"Bộ Gia … chuyện này là sao? Ngài biết nguyên nhân ư?" Uất Lam nhìn từng biểu hiện của Bộ Nguyên Ngạo, từ khi hắn xuất hiện, tướng công của nàng bỗng trở nên là lạ, rốt cuộc giữa hai người bọn họ có bí mật gì mà nàng không được biết. Mà cho dù có bí mật đi chăng nữa, tướng công cũng không thể vất nàng lại đây mà đi như vậy chứ!
Bộ Nguyên Ngạo khẽ lắc đầu.
"Bộ Gia, ngài hãy bảo trọng nhé." Uất Lam cúi thật thấp người chào Bộ Nguyên Ngạo, "Uất Lam cũng không còn việc gì có thể giúp được ngài nữa rồi."
"Nàng muốn đi đâu?" Với ý muốn rời đi của nàng hắn cũng chẳng ngạc nhiên, thậm chí hắn còn biết nàng nhất định sẽ đi tìm Mẫn Lan Thao.
"Ta muốn đi tìm tướng công của ta."
Quả nhiên, Bộ Nguyên Ngạo đau khổ cười.
"Nàng sẽ tìm kiểu gì, tìm ở đâu?"
Nhịp tim Uất Lam khẽ hỗn loạn, đúng vậy, nàng cho dù không biết cũng nhất quyết không dừng.
Uất Lam giương mắt lên, "Không biết. Nhưng cho dù có là chân trời góc biển, ta cũng quyết phải tìm được chàng!"
"Ừm..." Bộ Nguyên Ngạo gật gật đầu, đúng vậy, đây mới đúng là con người nàng, ngày xưa nàng cũng yêu hắn kiên định như vậy đó."Trước tiên về quý phủ của ta đã, chờ cho vết thương của ta khá hơn, ta sẽ cùng nàng đi tìm.”
Uất Lam sửng sốt, khó hiểu nhìn Bộ Nguyên Ngạo.
"Vì sao?"
Bộ Nguyên Ngạo à, vì sao?
"Ta cũng không biết, cứ tìm được Mẫn Lan Thao trước đã rồi nói sau.”
Xe ngựa xóc nảy khiến vết thương đau nhói, Bộ Nguyên Ngạo nhắm chặt mắt lại, dựa vào tấm đệm sau lưng. Nàng... đang ở trong chiếc xe ngựa ngay sau hắn kia, một lòng một dạ muốn đi tìm người chồng tự dưng rời bỏ nàng đi một cách khó hiểu ấy.
Tuy rằng ở trong mộng nàng luôn gọi tên hắn … nhưng mà hắn, vẫn bị nơi sâu thẳm nhất của nàng lãng quên.
Mẫn Lan Thao và hắn, chẳng ai có được nàng một cách vẹn toàn.
Bộ Nguyện Ngạo nhẹ nhàng nở nụ cười, không vẹn toàn… thì đã sao?
Chỉ cần hắn còn có thể nhìn thấy nàng, làm bạn bên nàng … Cho dù lòng nàng cách hắn bao xa, chỉ cần … Nàng vẫn bên cạnh hắn, thế là đủ.
The end
Xu xu trừng mắt nhìn Mẫn Lan Thao, còn muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp thốt đã bị Cù Cảnh Tinh kéo đi. Mãi khi cả hai vợ chồng bước hẳn ra ngoài, y mới khẽ lắc đầu với Xu Xu, quá khứ của ba người họ hắn đã nghe nàng nói qua, yêu hận của họ người ngoài làm sao có thể hiểu được, Mẫn đại ca đã quyết định, nhất định là có lý do của mình.
"Mẫn Lan Thao, đừng khiến ta hận ngươi!" Bộ Nguyên Ngạo gần như giận dữ hét lên, y nghĩ rằng chỉ cần để Uất Lam lại bên hắn là xong hết mọi chuyện rồi sao? Mẫn Lan Thao rời đi, người bị tổn thương nhất định là Uất Lam! "Mẫn Lan Thao, tên khốn kiếp nhà ngươi!" Bộ Nguyên Ngạo dùng toàn bộ sức lực hét lên, nhưng giọng nói quá yếu ớt, nghe qua chỉ giống như một tiếng thì thào thở dài.
Mẫn Lan Thao bước ra đến cửa nhà lao, dừng lại quay đầu nhìn Uất Lam lần nữa.
Đột nhiên y nở nụ cười.
"Bộ Nguyên Ngạo... rồi ngươi sẽ rõ.”
Rồi hắn sẽ biết, dù nàng đã mất đi ký ức, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn có hắn!
Đây mới là nguyên nhân khiến y phải rời đi.
Vẫn như trước, đêm khuya thật lạnh.
Bộ Nguyên Ngạo khó khăn cử động thân mình, miệng vết thương lại đau đớn, hắn đem chiếc áo khoác mỏng trên người mình đắp lên cho nàng.
Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt nàng, sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng lại đẹp đến mức khiến hắn hít thở cũng thấy khó khăn.
Nàng ngủ khá thận trọng, ôm chặt đầu gối ngồi dựa vào vách tường mà ngủ. Dù sao với nàng mà nói, hắn vẫn là một người đàn ông khá xa lạ, nàng không thể ở bên cạnh hắn thế này mà thản nhiên say giấc được.
Hắn cố tình bỏ qua cảm giác đau rát sau lưng, nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống, giúp nàng duỗi thẳng chân tay, phủ lại tấm áo thật cẩn thận.
Thân người được thả lỏng, trong giấc mộng nàng nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng thốt ra một câu vô nghĩa: "Nguyên... Ngạo..."
Cả người hắn chấn động, ngây dại.
Ba ngày sau, Bộ Nguyên Ngạo được Tam vương gia phái đặc sứ đón ra khỏi nhà giam.Huyện thái gia cũng lò mò theo tới tỏ vẻ xin lỗi, nói mình quản cấp dưới không nghiêm mới xảy ra chuyện ức hiếp dân chúng thế này. Chuyện này việc lớn hóa nhỏ đi, chỉ cần Bộ Gia đưa ra một chút bạc gọi là đền bù nhận lỗi là được, mọi chuyện sẽ chẳng còn trở ngại gì nữa.
Rất nhiều người đứng chờ đón ở ngoài cửa nhà giam, hai người quản sự của Du Hợp trang, vợ chồng Cù Cảnh Tinh, kẻ ăn người ở... Chỉ xe ngựa không thôi cũng phải đến vài chục chiếc.
Bộ Nguyên Ngạo bị mọi người vây quanh, Uất Lam bị đẩy ra khỏi vòng người. Nàng cau mày tìm kiếm trong đám người, nhưng dù tìm cách nào cũng không tìm thấy tướng công của nàng đến đón nàng.
Bộ Nguyên Ngạo rất yếu, hắn ráng sức gọi tên Uất Lam, mọi người né ra thành một con đường, Bộ Nguyên Ngạo được người đỡ đến bên cạnh Uất Lam.
Xu Xu cầm lá thư giao cho Uất Lam vốn vẫn đang giữ nguyên vẻ mặt hoảng hốt kiếm tìm, đó là lá thư Mẫn Lan Thao để lại cho Uất Lam.
Nội dung thư rất đơn giản, bảo nàng hãy hoàn toàn tin tưởng vào Bộ Gia, cuộc sống từ nay về sau hãy để Bộ Gia sắp đặt cho nàng.
Uất Lam đọc đi đọc lại mấy lần, giống như không thể hiểu nổi nội dung trong đó.
"Để ta xem." Bộ Nguyên Ngạo liếc nhìn lá thư trong tay Uất Lam.
Ba ngày sớm chiều kề cận, nàng đã quen thuộc vị Bộ Gia này hơn rất nhiều, tự nhiên đưa lá thư cho hắn.
Bộ Nguyên Ngạo cũng đọc đi đọc lại mấy lần, môi mím chặt không nói lời nào, hắn cũng chẳng thấy bất ngờ.
"Bộ Gia … chuyện này là sao? Ngài biết nguyên nhân ư?" Uất Lam nhìn từng biểu hiện của Bộ Nguyên Ngạo, từ khi hắn xuất hiện, tướng công của nàng bỗng trở nên là lạ, rốt cuộc giữa hai người bọn họ có bí mật gì mà nàng không được biết. Mà cho dù có bí mật đi chăng nữa, tướng công cũng không thể vất nàng lại đây mà đi như vậy chứ!
Bộ Nguyên Ngạo khẽ lắc đầu.
"Bộ Gia, ngài hãy bảo trọng nhé." Uất Lam cúi thật thấp người chào Bộ Nguyên Ngạo, "Uất Lam cũng không còn việc gì có thể giúp được ngài nữa rồi."
"Nàng muốn đi đâu?" Với ý muốn rời đi của nàng hắn cũng chẳng ngạc nhiên, thậm chí hắn còn biết nàng nhất định sẽ đi tìm Mẫn Lan Thao.
"Ta muốn đi tìm tướng công của ta."
Quả nhiên, Bộ Nguyên Ngạo đau khổ cười.
"Nàng sẽ tìm kiểu gì, tìm ở đâu?"
Nhịp tim Uất Lam khẽ hỗn loạn, đúng vậy, nàng cho dù không biết cũng nhất quyết không dừng.
Uất Lam giương mắt lên, "Không biết. Nhưng cho dù có là chân trời góc biển, ta cũng quyết phải tìm được chàng!"
"Ừm..." Bộ Nguyên Ngạo gật gật đầu, đúng vậy, đây mới đúng là con người nàng, ngày xưa nàng cũng yêu hắn kiên định như vậy đó."Trước tiên về quý phủ của ta đã, chờ cho vết thương của ta khá hơn, ta sẽ cùng nàng đi tìm.”
Uất Lam sửng sốt, khó hiểu nhìn Bộ Nguyên Ngạo.
"Vì sao?"
Bộ Nguyên Ngạo à, vì sao?
"Ta cũng không biết, cứ tìm được Mẫn Lan Thao trước đã rồi nói sau.”
Xe ngựa xóc nảy khiến vết thương đau nhói, Bộ Nguyên Ngạo nhắm chặt mắt lại, dựa vào tấm đệm sau lưng. Nàng... đang ở trong chiếc xe ngựa ngay sau hắn kia, một lòng một dạ muốn đi tìm người chồng tự dưng rời bỏ nàng đi một cách khó hiểu ấy.
Tuy rằng ở trong mộng nàng luôn gọi tên hắn … nhưng mà hắn, vẫn bị nơi sâu thẳm nhất của nàng lãng quên.
Mẫn Lan Thao và hắn, chẳng ai có được nàng một cách vẹn toàn.
Bộ Nguyện Ngạo nhẹ nhàng nở nụ cười, không vẹn toàn… thì đã sao?
Chỉ cần hắn còn có thể nhìn thấy nàng, làm bạn bên nàng … Cho dù lòng nàng cách hắn bao xa, chỉ cần … Nàng vẫn bên cạnh hắn, thế là đủ.
The end
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook