Yêu Hận Vô Tận
-
Chương 47
5 năm sau.
Bộ Nguyên Ngạo dắt theo ngựa, bước chầm chậm trên con đường làng nhỏ rợp bóng cây dương liễu đầu mùa, ánh mặt trời ngày xuân trong sáng rạng ngời, khiến con người ta trở nên biếng nhác, nhưng lại tràn đầy hy vọng. Hy vọng? hắn ngẩng đầu lên, hít sâu vào hương thơm của hoa cỏ đang vờn bay trong không khí, cái gì mới được gọi là hy vọng của hắn đây? “Bộ đại ca, huynh vẫn không thể nào quên được tỷ ấy sao?” Chàng trai anh tuấn đi sau hắn khẽ nhíu mày, vẻ mặt sâu sắc của chàng trai đó trong mắt Bộ Nguyên Ngạo chẳng qua chỉ là biểu cảm của một đứa bé học theo cử chỉ của người lớn.
Bộ Nguyên Ngạo cười nhạt, quên? Chỉ cần hắn vẫn còn sống, vẫn còn hít thở, hắn sẽ không tài nào quên được, vì tất cả những điều này đều do nàng ban cho. “Cho dù huynh không quên nổi, vẫn phải nghĩ đến vấn đề hiện thực.” Cù Cảnh Tinh bĩu môi, “Bây giờ sự nghiệp của huynh lớn thế này, cả một đứa con cũng không có, sau này để lại cho ai đây?”
Bộ Nguyên Ngạo nhìn cậu ta cười “Thì để lại cho con của đệ và Xu Xu”
Cù Cảnh Tinh bất mãn kêu lên, “Toàn là huynh chuyên tạo áp lực cho bọn đệ, mới đến nỗi bây giờ vẫn chưa sinh được con! Huynh còn nói nữa, huynh còn nói nữa!”
Bộ Nguyên Ngạo nhìn biểu cảm hơi trẻ con của Cù Cảnh Tinh, chàng trai vui vẻ và đơn thuần này thật sự rất thích hợp với Xu Xu.
“Trong suốt 2 năm nay, đệ quả thật không dễ dàng chút nào a!” Cù Cảnh Tinh vỗ vào ngực mình, “Khám bệnh uống thuốc, bổ đến nỗi chảy máu cam suốt, chỉ thiếu điều dán lên mặt cái nhãn “người đàn ông vô năng thôi”!”
Bộ Nguyên Ngạo bị cậu ta chọc phì cười, gương mặt tuấn mỹ ổn trọng ấy khi cười lên khiến Cù Cảnh Tinh đờ người, ngây ngất nhìn hắn.
Bộ Nguyên Ngạo trừng cậu ta một cái, “Đi đường cận thận, nhìn ta làm gì?”
“Bộ đại ca, huynh cười … nhìn rất đẹp. Sau này tuyệt đối huynh đừng cười với Xu Xu nhé, không thì muội ấy lại động lòng vì huynh nữa đó, để muội ấy chịu gả cho đệ, đệ đã phí hết bao nhiêu công sức đó? ” Cù Cảnh Tinh nói nửa đùa nửa thật, mặt Bộ Nguyên Ngạo sững lại rồi lặng lẽ hối hận, đoạn hồi ức này cả hắn và Xu Xu đều không muốn nhắc tới, cậu ta nhiều chuyện làm chi?
“Hy vọng vị thần y lần này có thể chữa khỏi bệnh cho đệ, để đệ và Xu Xu có thể sinh được một đống con.” Cù Cảnh Tinh cố ý khoe khoang, “Bộ đại ca, huynh không biết đâu, thì ra có vị đệ nhất thần y Giang Nam nào đó đòi dùng cây kim dài thế kia để đâm vào người anh em của đệ, bị đệ dùng một chân đạp bay, để cây kim dài như vậy chọc vào, tiểu đệ còn toàn mạng sao?”
Bộ Nguyên Ngạo lại cười, người đàn ông có thể thản nhiên đối mặt với việc mình không thể sinh con, đúng là hiếm thấy… cậu ta lúc nào cũng lạc quan như vậy, tràn trề hy vọng như vậy, đây cũng chính là nguyên nhân hắn vừa nhìn đã ưng, đồng ý gả Xu Xu cho cậu ấy.
“Lần này đệ lại đi bái kiến vị danh y nào vậy?” Bộ Nguyên ngạo cười, 4 năm nay, hắn rất ít khi đến thăm Xu Xu. Lần này đến vừa khéo gặp lúc trời đẹp, phần vì hứng thú nhất thời, phần vì đi dự hội đạp thanh (*), hắn mới muốn đi cùng Cảnh Tinh đến đây.
Tiết Thanh Minh: tảo mộ, thường rơi vào ngày 4 hoặc 5/4 hàng năm, hội này còn gọi là du xuân, tham xuân, tầm xuân, diễn ra vào mùa xuân khi hoa cỏ mọc lên sắc xanh, mọi người tập hợp đến vùng ngoại ô, vùng xa xôi hẻo lánh để đạp thanh, và tổ chức nhiều trò chơi như, đu xích đu, đá cầu, thả diều.
“Vị lần này lại rất thần bí, nghe nói trên đời này không có bệnh gì y không chữa được, nhưng lại không ở cố định nơi nào, muốn gặp được y phải xem duyên số, đệ cũng mới mấy hôm trước nhận được tin tức.”
Bộ Nguyên ngạo không nói lời nào, nhưng trong lòng khẽ rung động.
“Người này khẳng định chẳng có óc kinh doanh, nếu đã có nhiều người lao tâm khổ tứ đến tìm đệ khám bệnh, đệ nhất định phải mở một y quán đàng hoàng, kiếm được biết bao nhiêu tiền mà kể a…” Xuất thân trong gia đình thương nhân, Cảnh Tinh đương nhiên là người rất biết kiếm tiền.
“Y tên gì?”
“Tên ư?” Cảnh Tinh lắc lắc đầu, “Không biết nữa, hình như họ Mẫn”
Bộ Nguyên Ngạo dừng bước, là y … 5 năm rồi, y đã khá hơn chút nào chưa? Đột nhiên hắn rất muốn gặp y, rốt cuộc họ vẫn có cùng một ký ức về người con gái ấy.
Gửi ngựa tại quán trà dưới chân núi, Bộ Nguyên Ngạo ngước mắt lên nhìn về nơi ngôi làng nhỏ nằm lọt thỏm giữa lưng chừng núi, Mẫn Lan Thao cũng có chút biến đổi… hắn cứ ngỡ y sẽ độc cư tại khu rừng vắng bóng người, vì y không thích tiếp xúc giao du với người khác, không ngờ y lại chọn dừng chân tại một làng nơi có người sống tập trung.
Đường lên núi cũng không quá gồ ghề, nhưng lại rất dốc. Vì trong núi có làng, người dân lên xuống từng dòng không ngớt, họ nhìn thấy Bộ Nguyên Ngạo và Cù Cảnh Tinh đều mỉm cười chào, người nhiệt tình hơn chút còn chủ động hỏi han: “Cũng đến tìm Mẫn tiên sinh xem bệnh à?”
Bộ Nguyên Ngạo nhếch môi nửa cười nửa không, Mẫn tiên sinh? Xem ra, Mẫn Lan Thao quả thật thay đổi rất nhiều, lại để ngưởi khắc nhắc đến y thân thiết như vậy.
Vào đến làng, người dân chân chất trong làng cũng rất hữu hảo với họ, thậm chí không cần họ chủ động hỏi thăm đường đã cười và chỉ nơi ở của “Mẫn tiên sinh” cho họ.
Cù Cảnh Tinh cười, “Xem ra vị thần y này có nhân duyên rất tốt mà, chẳng cổ quái như trong lời đồn đại.”
Bộ Nguyên Ngạo khẽ cau mày, có thể hắn thực sự nhầm rồi.
Căn nhà tranh nho nhỏ không khác gì so với những ngôi nhà khác trong làng, trong khu vườn nhỏ được quây lại bằng hàng rào tre có trồng một cây hoa đào đang nở đầy hoa màu hồng phấn, tăng thêm rất nhiều ý thơ cho ngôi nhà đơn sơ, chủ nhân ngôi nhà đang cho gà vịt ăn tạo nên âm thanh rất náo nhiệt, một thôn phụ có dáng người nhỏ bé đang cho chúng ăn. Bộ Nguyên Ngạo vừa nhìn về hướng thân ảnh người phụ nữ mặc bộ váy vải thô, nàng liền nhận biết và quay người lại, mỉm cười nhìn họ…
Tất cả đều như ngừng lại, nhịp đập con tim, máu, tiếng động, thời gian….
Đôi mắt vì không thể tin nổi mà trừng lớn đến nỗi dường như trống rỗng, toàn thân như bị rung lắc dữ dội, hắn cảm thấy bản thân dường như sắp chết đuối, hắn thậm chí quên cả việc hít thở.
Cù Cảnh Tinh lại không phát hiện được sự khác thường của Bộ Nguyên Ngạo, vì cậu ta cũng kinh ngạc như vậy, ở nơi thôn nhỏ hẻo lánh này lại có một mỹ nhân như vậy?! Tuy nàng ăn mặc đơn giản, nhưng cho dù người phụ nữ khác có mặc trên người bộ váy áo đắt tiền nhất cũng không cao quý bằng nàng, nàng mỉm cười nhìn họ, nụ cười ấy xinh đẹp sáng chói như ánh sao trong đêm đen, giống như dòng suối trong lành uyển chuyển. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười này, tất cả bi thương khổ sở đều tiêu biến hết.
“Hai vị….” nàng cười nhìn họ, “Hai vị đến tìm tướng công ta xem bệnh ư?”
Máu, thì ra tất cả máu đã ngưng đọng lại nay đều tuôn vào não! Bộ Nguyên Ngạo không thể khống chế bản thân, lảo đảo muốn ngã, tương công của nàng?! Hắn trừng mắt nhìn nàng, trong mắt long lanh không biết là máu hay là nước mắt. Không ngờ nàng lại mỉm cười nhìn hắn, dường như đang gặp một người hoàn toàn xa lạ!
Nàng không còn nhận ra hắn nữa rồi?! Hoặc giả nàng ta chỉ là một người phụ nữ giống với nàng?! Nhưng đôi mày của nàng, đôi mắt của nàng, nụ cười của nàng, tất cả những gì thuộc về nàng, là nàng! Chính là nàng!
Không! Mặc dù đến thời khắc này, hắn vẫn không dám tin vào mắt mình! Móng tay đã sớm đâm sâu vào lòng bàn tay, rất đau, nhưng hắn vẫn không thể tin! Uất Lam, nàng vẫn còn sống?! Người phụ nữ xem hắn như người xa lạ trước mắt này, người phụ nữ mỉm cười này quả thật là Uất Lam?! Không! Không! Không thể nào!
“Tướng công, lại có người đến tìm chàng.” Nàng hướng vào trong nhà tranh kêu to, nhịn lại ý cười, thậm chí có chút tinh nghịch.
“Không xem! Không xem!” Mẫn Lan Thao bực dọc hét lớn, cũng hơi giống ăn vạ, “Phiền chêt đi được! Uất Lam, chúng ta dọn nhà, không tài nào ở đây nỗi nữa rồi!”
Uất Lam?! Bộ Nguyên Ngạo khó khăn nuốt nước bọt, cổ họng đau như bị lửa thiêu đốt.
Hắn phải cắn chặt răng lại mới khống chế nổi bản thân hét to lên như điên dại, hắn muốn hét, hắn muốn nhảy bổ qua một tung một đấm vào mặt Mẫn Lan Thao - người tươi cười đầy vẻ hạnh phúc vừa bước ra cửa! Mặc kệ sẽ phát sinh chuyện gì, y đã trộm mất tình yêu của hắn, Uất Lam của hắn!
Mẫn Lan Thao đứng chết trân ngay cửa, sắc mặt đột nhiên tái mét, thời khắc này …. Cuối cùng cũng phải đến, rốt cuộc cũng không trốn tránh được!
Hai người đàn ông nhìn nhau, hơi thở cũng dần dần trở nên gấp gáp, nhưng không ai thốt lên tiếng nào.
Uất Lam và Cù Cảnh Tinh cuối cùng cũng phát hiện ra sự khác thường, xem thử người này, lại nhìn thử người kia, sắc mặt của họ càng ngày càng tái, phần gân xanh tại huyệt thái dương cũng đã nổi rõ lên.
“Tướng công… chàng biết họ à?” Uất Lam thắc mắc khẽ cau mày.
Tướng công?! Nàng gọi y là tướng công, trái tim Bộ Nguyên Ngạo như bị thái sống đi một miếng thịt, máu và thịt hỗn độn thành một đống, mỗi nhịp tim đều đau như cắt.
Cuối cùng Mẫn Lan Thao cũng rời ánh mắt, hít một hơi, trầm thấp giọng nói: “Vào trong đi.”
Bộ Nguyên Ngạo đứng ngây tại chỗ không động đậy, Cù Cảnh Tinh chỉ biết há to miệng, đầu óc mơ hồ đứng bên cạnh hắn.
“Uất Lam, nhà cô lại có khách à, cái này cho cô!” Vài vị thôn phụ cầm trên tay nào thau nào chén mỉm cười bước vào trong sân. “Làm vài món ngon đãi khách đi.” Các vị thôn phụ mỉm cười, ai nấy cầm đồ trên tay mình đưa trước mặt Uất Lam.
Uất Lam cũng mỉm cười, bỏ bồn đựng cám xuống, thu nhận từng món quà mà người dân tặng cho, “Ôi! Rau dại tươi quá!” nàng kêu lên kinh ngạc, “Đại Phúc tẩu, ngày mai dẫn muội theo hái nhé.”
“Được thôi, được thôi.” Các vị phu nhân cũng trở nên vui vẻ, “Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ cùng đi, Mẫn tiên sinh nhà muội không phải thích ăn loại rau này nhất sao.”
“Dạ____” Uất Lam mỉm cười, quay đầu lườm Mẫn Lan Thao một cái, như đang nhìn vào một đứa trẻ, “‘Mẫn tiên sinh’ nhà muội quả thực thích ăn loại rau này nhất đó.”
Bộ Nguyên Ngạo không thể không khẩn trương nắm chặt nắm đấm hơn nữa, hắn sợ bản thân mình thực sự hoá điên mất.
“Việc này rốt cuộc là sao?” Hắn cảm thấy mỗi câu mỗi chữ thốt ra đều rất khó khăn.
Mẫn Lan Thao sắc mặt lạnh lùng, hận đi, oán đi, cho dù xuống địa ngục, cho dù hàng ngày đều bị ngọn lửa của cảm giác tội lỗi thiêu đốt, y cũng không hối hận!
“Nói đi!” Rốt cuộc Bộ Nguyên Ngạo cũng hét lên, khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Mẫn Lan Thao khẽ gật đầu, đi thẳng đến con đường dẫn lên núi ở ngoài khu vườn, nói cho hắn biết thì đã sao, bây giờ Uất Lam đã là vợ của y, đây chính là sự thật! Hơn nữa, y sẽ không buông tay, hạnh phúc trong 5 năm nay… có chết y cũng sẽ không buông tay!
Các thôn phụ nhỏ to vài tiếng nghi ngờ rồi tản đi, Uất Lam và Cù Cảnh Tinh đứng ngây ngốc nhìn theo hình ảnh hai người đàn ông đi lên núi, trực giác cho biết không nên đi theo họ, hai người bọn họ dường như có việc rất quan trong cần nói, hơn nữa … là việc không muốn cho người khác biết.
Bộ Nguyên Ngạo dắt theo ngựa, bước chầm chậm trên con đường làng nhỏ rợp bóng cây dương liễu đầu mùa, ánh mặt trời ngày xuân trong sáng rạng ngời, khiến con người ta trở nên biếng nhác, nhưng lại tràn đầy hy vọng. Hy vọng? hắn ngẩng đầu lên, hít sâu vào hương thơm của hoa cỏ đang vờn bay trong không khí, cái gì mới được gọi là hy vọng của hắn đây? “Bộ đại ca, huynh vẫn không thể nào quên được tỷ ấy sao?” Chàng trai anh tuấn đi sau hắn khẽ nhíu mày, vẻ mặt sâu sắc của chàng trai đó trong mắt Bộ Nguyên Ngạo chẳng qua chỉ là biểu cảm của một đứa bé học theo cử chỉ của người lớn.
Bộ Nguyên Ngạo cười nhạt, quên? Chỉ cần hắn vẫn còn sống, vẫn còn hít thở, hắn sẽ không tài nào quên được, vì tất cả những điều này đều do nàng ban cho. “Cho dù huynh không quên nổi, vẫn phải nghĩ đến vấn đề hiện thực.” Cù Cảnh Tinh bĩu môi, “Bây giờ sự nghiệp của huynh lớn thế này, cả một đứa con cũng không có, sau này để lại cho ai đây?”
Bộ Nguyên Ngạo nhìn cậu ta cười “Thì để lại cho con của đệ và Xu Xu”
Cù Cảnh Tinh bất mãn kêu lên, “Toàn là huynh chuyên tạo áp lực cho bọn đệ, mới đến nỗi bây giờ vẫn chưa sinh được con! Huynh còn nói nữa, huynh còn nói nữa!”
Bộ Nguyên Ngạo nhìn biểu cảm hơi trẻ con của Cù Cảnh Tinh, chàng trai vui vẻ và đơn thuần này thật sự rất thích hợp với Xu Xu.
“Trong suốt 2 năm nay, đệ quả thật không dễ dàng chút nào a!” Cù Cảnh Tinh vỗ vào ngực mình, “Khám bệnh uống thuốc, bổ đến nỗi chảy máu cam suốt, chỉ thiếu điều dán lên mặt cái nhãn “người đàn ông vô năng thôi”!”
Bộ Nguyên Ngạo bị cậu ta chọc phì cười, gương mặt tuấn mỹ ổn trọng ấy khi cười lên khiến Cù Cảnh Tinh đờ người, ngây ngất nhìn hắn.
Bộ Nguyên Ngạo trừng cậu ta một cái, “Đi đường cận thận, nhìn ta làm gì?”
“Bộ đại ca, huynh cười … nhìn rất đẹp. Sau này tuyệt đối huynh đừng cười với Xu Xu nhé, không thì muội ấy lại động lòng vì huynh nữa đó, để muội ấy chịu gả cho đệ, đệ đã phí hết bao nhiêu công sức đó? ” Cù Cảnh Tinh nói nửa đùa nửa thật, mặt Bộ Nguyên Ngạo sững lại rồi lặng lẽ hối hận, đoạn hồi ức này cả hắn và Xu Xu đều không muốn nhắc tới, cậu ta nhiều chuyện làm chi?
“Hy vọng vị thần y lần này có thể chữa khỏi bệnh cho đệ, để đệ và Xu Xu có thể sinh được một đống con.” Cù Cảnh Tinh cố ý khoe khoang, “Bộ đại ca, huynh không biết đâu, thì ra có vị đệ nhất thần y Giang Nam nào đó đòi dùng cây kim dài thế kia để đâm vào người anh em của đệ, bị đệ dùng một chân đạp bay, để cây kim dài như vậy chọc vào, tiểu đệ còn toàn mạng sao?”
Bộ Nguyên Ngạo lại cười, người đàn ông có thể thản nhiên đối mặt với việc mình không thể sinh con, đúng là hiếm thấy… cậu ta lúc nào cũng lạc quan như vậy, tràn trề hy vọng như vậy, đây cũng chính là nguyên nhân hắn vừa nhìn đã ưng, đồng ý gả Xu Xu cho cậu ấy.
“Lần này đệ lại đi bái kiến vị danh y nào vậy?” Bộ Nguyên ngạo cười, 4 năm nay, hắn rất ít khi đến thăm Xu Xu. Lần này đến vừa khéo gặp lúc trời đẹp, phần vì hứng thú nhất thời, phần vì đi dự hội đạp thanh (*), hắn mới muốn đi cùng Cảnh Tinh đến đây.
Tiết Thanh Minh: tảo mộ, thường rơi vào ngày 4 hoặc 5/4 hàng năm, hội này còn gọi là du xuân, tham xuân, tầm xuân, diễn ra vào mùa xuân khi hoa cỏ mọc lên sắc xanh, mọi người tập hợp đến vùng ngoại ô, vùng xa xôi hẻo lánh để đạp thanh, và tổ chức nhiều trò chơi như, đu xích đu, đá cầu, thả diều.
“Vị lần này lại rất thần bí, nghe nói trên đời này không có bệnh gì y không chữa được, nhưng lại không ở cố định nơi nào, muốn gặp được y phải xem duyên số, đệ cũng mới mấy hôm trước nhận được tin tức.”
Bộ Nguyên ngạo không nói lời nào, nhưng trong lòng khẽ rung động.
“Người này khẳng định chẳng có óc kinh doanh, nếu đã có nhiều người lao tâm khổ tứ đến tìm đệ khám bệnh, đệ nhất định phải mở một y quán đàng hoàng, kiếm được biết bao nhiêu tiền mà kể a…” Xuất thân trong gia đình thương nhân, Cảnh Tinh đương nhiên là người rất biết kiếm tiền.
“Y tên gì?”
“Tên ư?” Cảnh Tinh lắc lắc đầu, “Không biết nữa, hình như họ Mẫn”
Bộ Nguyên Ngạo dừng bước, là y … 5 năm rồi, y đã khá hơn chút nào chưa? Đột nhiên hắn rất muốn gặp y, rốt cuộc họ vẫn có cùng một ký ức về người con gái ấy.
Gửi ngựa tại quán trà dưới chân núi, Bộ Nguyên Ngạo ngước mắt lên nhìn về nơi ngôi làng nhỏ nằm lọt thỏm giữa lưng chừng núi, Mẫn Lan Thao cũng có chút biến đổi… hắn cứ ngỡ y sẽ độc cư tại khu rừng vắng bóng người, vì y không thích tiếp xúc giao du với người khác, không ngờ y lại chọn dừng chân tại một làng nơi có người sống tập trung.
Đường lên núi cũng không quá gồ ghề, nhưng lại rất dốc. Vì trong núi có làng, người dân lên xuống từng dòng không ngớt, họ nhìn thấy Bộ Nguyên Ngạo và Cù Cảnh Tinh đều mỉm cười chào, người nhiệt tình hơn chút còn chủ động hỏi han: “Cũng đến tìm Mẫn tiên sinh xem bệnh à?”
Bộ Nguyên Ngạo nhếch môi nửa cười nửa không, Mẫn tiên sinh? Xem ra, Mẫn Lan Thao quả thật thay đổi rất nhiều, lại để ngưởi khắc nhắc đến y thân thiết như vậy.
Vào đến làng, người dân chân chất trong làng cũng rất hữu hảo với họ, thậm chí không cần họ chủ động hỏi thăm đường đã cười và chỉ nơi ở của “Mẫn tiên sinh” cho họ.
Cù Cảnh Tinh cười, “Xem ra vị thần y này có nhân duyên rất tốt mà, chẳng cổ quái như trong lời đồn đại.”
Bộ Nguyên Ngạo khẽ cau mày, có thể hắn thực sự nhầm rồi.
Căn nhà tranh nho nhỏ không khác gì so với những ngôi nhà khác trong làng, trong khu vườn nhỏ được quây lại bằng hàng rào tre có trồng một cây hoa đào đang nở đầy hoa màu hồng phấn, tăng thêm rất nhiều ý thơ cho ngôi nhà đơn sơ, chủ nhân ngôi nhà đang cho gà vịt ăn tạo nên âm thanh rất náo nhiệt, một thôn phụ có dáng người nhỏ bé đang cho chúng ăn. Bộ Nguyên Ngạo vừa nhìn về hướng thân ảnh người phụ nữ mặc bộ váy vải thô, nàng liền nhận biết và quay người lại, mỉm cười nhìn họ…
Tất cả đều như ngừng lại, nhịp đập con tim, máu, tiếng động, thời gian….
Đôi mắt vì không thể tin nổi mà trừng lớn đến nỗi dường như trống rỗng, toàn thân như bị rung lắc dữ dội, hắn cảm thấy bản thân dường như sắp chết đuối, hắn thậm chí quên cả việc hít thở.
Cù Cảnh Tinh lại không phát hiện được sự khác thường của Bộ Nguyên Ngạo, vì cậu ta cũng kinh ngạc như vậy, ở nơi thôn nhỏ hẻo lánh này lại có một mỹ nhân như vậy?! Tuy nàng ăn mặc đơn giản, nhưng cho dù người phụ nữ khác có mặc trên người bộ váy áo đắt tiền nhất cũng không cao quý bằng nàng, nàng mỉm cười nhìn họ, nụ cười ấy xinh đẹp sáng chói như ánh sao trong đêm đen, giống như dòng suối trong lành uyển chuyển. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười này, tất cả bi thương khổ sở đều tiêu biến hết.
“Hai vị….” nàng cười nhìn họ, “Hai vị đến tìm tướng công ta xem bệnh ư?”
Máu, thì ra tất cả máu đã ngưng đọng lại nay đều tuôn vào não! Bộ Nguyên Ngạo không thể khống chế bản thân, lảo đảo muốn ngã, tương công của nàng?! Hắn trừng mắt nhìn nàng, trong mắt long lanh không biết là máu hay là nước mắt. Không ngờ nàng lại mỉm cười nhìn hắn, dường như đang gặp một người hoàn toàn xa lạ!
Nàng không còn nhận ra hắn nữa rồi?! Hoặc giả nàng ta chỉ là một người phụ nữ giống với nàng?! Nhưng đôi mày của nàng, đôi mắt của nàng, nụ cười của nàng, tất cả những gì thuộc về nàng, là nàng! Chính là nàng!
Không! Mặc dù đến thời khắc này, hắn vẫn không dám tin vào mắt mình! Móng tay đã sớm đâm sâu vào lòng bàn tay, rất đau, nhưng hắn vẫn không thể tin! Uất Lam, nàng vẫn còn sống?! Người phụ nữ xem hắn như người xa lạ trước mắt này, người phụ nữ mỉm cười này quả thật là Uất Lam?! Không! Không! Không thể nào!
“Tướng công, lại có người đến tìm chàng.” Nàng hướng vào trong nhà tranh kêu to, nhịn lại ý cười, thậm chí có chút tinh nghịch.
“Không xem! Không xem!” Mẫn Lan Thao bực dọc hét lớn, cũng hơi giống ăn vạ, “Phiền chêt đi được! Uất Lam, chúng ta dọn nhà, không tài nào ở đây nỗi nữa rồi!”
Uất Lam?! Bộ Nguyên Ngạo khó khăn nuốt nước bọt, cổ họng đau như bị lửa thiêu đốt.
Hắn phải cắn chặt răng lại mới khống chế nổi bản thân hét to lên như điên dại, hắn muốn hét, hắn muốn nhảy bổ qua một tung một đấm vào mặt Mẫn Lan Thao - người tươi cười đầy vẻ hạnh phúc vừa bước ra cửa! Mặc kệ sẽ phát sinh chuyện gì, y đã trộm mất tình yêu của hắn, Uất Lam của hắn!
Mẫn Lan Thao đứng chết trân ngay cửa, sắc mặt đột nhiên tái mét, thời khắc này …. Cuối cùng cũng phải đến, rốt cuộc cũng không trốn tránh được!
Hai người đàn ông nhìn nhau, hơi thở cũng dần dần trở nên gấp gáp, nhưng không ai thốt lên tiếng nào.
Uất Lam và Cù Cảnh Tinh cuối cùng cũng phát hiện ra sự khác thường, xem thử người này, lại nhìn thử người kia, sắc mặt của họ càng ngày càng tái, phần gân xanh tại huyệt thái dương cũng đã nổi rõ lên.
“Tướng công… chàng biết họ à?” Uất Lam thắc mắc khẽ cau mày.
Tướng công?! Nàng gọi y là tướng công, trái tim Bộ Nguyên Ngạo như bị thái sống đi một miếng thịt, máu và thịt hỗn độn thành một đống, mỗi nhịp tim đều đau như cắt.
Cuối cùng Mẫn Lan Thao cũng rời ánh mắt, hít một hơi, trầm thấp giọng nói: “Vào trong đi.”
Bộ Nguyên Ngạo đứng ngây tại chỗ không động đậy, Cù Cảnh Tinh chỉ biết há to miệng, đầu óc mơ hồ đứng bên cạnh hắn.
“Uất Lam, nhà cô lại có khách à, cái này cho cô!” Vài vị thôn phụ cầm trên tay nào thau nào chén mỉm cười bước vào trong sân. “Làm vài món ngon đãi khách đi.” Các vị thôn phụ mỉm cười, ai nấy cầm đồ trên tay mình đưa trước mặt Uất Lam.
Uất Lam cũng mỉm cười, bỏ bồn đựng cám xuống, thu nhận từng món quà mà người dân tặng cho, “Ôi! Rau dại tươi quá!” nàng kêu lên kinh ngạc, “Đại Phúc tẩu, ngày mai dẫn muội theo hái nhé.”
“Được thôi, được thôi.” Các vị phu nhân cũng trở nên vui vẻ, “Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ cùng đi, Mẫn tiên sinh nhà muội không phải thích ăn loại rau này nhất sao.”
“Dạ____” Uất Lam mỉm cười, quay đầu lườm Mẫn Lan Thao một cái, như đang nhìn vào một đứa trẻ, “‘Mẫn tiên sinh’ nhà muội quả thực thích ăn loại rau này nhất đó.”
Bộ Nguyên Ngạo không thể không khẩn trương nắm chặt nắm đấm hơn nữa, hắn sợ bản thân mình thực sự hoá điên mất.
“Việc này rốt cuộc là sao?” Hắn cảm thấy mỗi câu mỗi chữ thốt ra đều rất khó khăn.
Mẫn Lan Thao sắc mặt lạnh lùng, hận đi, oán đi, cho dù xuống địa ngục, cho dù hàng ngày đều bị ngọn lửa của cảm giác tội lỗi thiêu đốt, y cũng không hối hận!
“Nói đi!” Rốt cuộc Bộ Nguyên Ngạo cũng hét lên, khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Mẫn Lan Thao khẽ gật đầu, đi thẳng đến con đường dẫn lên núi ở ngoài khu vườn, nói cho hắn biết thì đã sao, bây giờ Uất Lam đã là vợ của y, đây chính là sự thật! Hơn nữa, y sẽ không buông tay, hạnh phúc trong 5 năm nay… có chết y cũng sẽ không buông tay!
Các thôn phụ nhỏ to vài tiếng nghi ngờ rồi tản đi, Uất Lam và Cù Cảnh Tinh đứng ngây ngốc nhìn theo hình ảnh hai người đàn ông đi lên núi, trực giác cho biết không nên đi theo họ, hai người bọn họ dường như có việc rất quan trong cần nói, hơn nữa … là việc không muốn cho người khác biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook