Yêu Hận Vô Tận
-
Chương 39
Nằm ngủ trên giường đúng hai ngày, Uất Lam khép hờ mắt thở ra một hơi dài… thì ra, không găp mặt hắn là một việc nhẹ nhàng như vậy, nàng nên vui mừng không?
Chị gái nàng đứng bên ngoài cửa nhỏ giọng hỏi nha hoàn tình hình của nàng, đoạn vấn đáp lờ mờ đó làm lòng nàng trở nên ấm áp mà mềm mại, nàng lại được ở bên cạnh người thân rồi, đó là một cảm giác rất thật.
Uất Hồng đẩy cửa bước vào, Uất Lam nhìn chị mình mỉm cười. Uất Hồng bước nhanh vài bước đến bên giường dùng tay kẽ sờ trán em gái, “Muội thiệt làm tỷ hết hồn.” Uất Hồng trách yêu. “Vì đi vội cho kịp đường mà mệt đúng không?”
Uất Lam khẽ gật đầu.
Uất Hồng nhìn nàng, trầm lặng một hồi. Uất Lam cúi mắt xuống … có lẽ nàng đã thay đổi rất nhiều chăng?
“Uất Lam, muội vất vả rồi.” Uất Hồng nói được vài câu liền bật khóc, Uất Lam vội vàng nắm lấy tay chị mình, Uất Lam chỉ biết vỗ nhè nhẹ để an ủi chị, những lời nói khác nàng thực sự nói không nên lời. “Hắn… hắn đối với muội rốt cuộc như thế nào?” Uất Hồng lau nước mắt, cảm thấy thắc mắc, nhìn dáng vẻ của em gái mình, tuyệt đối không thể nói là tốt được, nhưng Bộ Nguyên đem con bé cùng ra ngoài, lại còn để muội ấy đến thăm họ hàng, lại dường như không thể nói là không tốt được.
Nàng nên trả lời ra sao đây? Tốt … không tốt? Vẫn chỉ có thể trầm mặc.
Uất Lam khẽ nhíu mày, vừa đến liền ngã bệnh, lời nói quan trọng nhất cũng chưa kịp nói cùng chị mình.
“Đại tỷ, Cha mẹ và Uất Thanh, Uất Tử, họ….” nhà đại tỷ sung túc như thế quả thực là tia hy vọng sau cùng của cha mẹ rồi.
Nước mắt của Uất Hồng lại trào ra, mặt đầy vẻ xấu hổ, “Lam nhi, không phải tỷ tỷ nhẫn tâm. Bộ Nguyên Ngạo đã từng sớm cảnh cáo, tỷ phu của muội có được như ngày hôm nay quả không dễ dàng, bọn tỷ lại có tới ba đứa con, nếu chúng ta đối đầu với hắn, quả thực như trứng chọi đá vậy.”
Uất Lam gật đầu, loại cảm giác chính bản thân còn lo không xong nàng hiểu rõ, tỷ tỷ cũng là một người mẹ, tỷ ấy cũng muốn bảo vệ tốt cho con của mình, hơn nữa, quả thực đại tỷ phu không phải là đối thủ của Bộ Nguyên Ngạo, Bộ Nguyên Ngạo muốn đánh sập sản nghiệp của tỷ phu có lẽ cũng không cần đích thân ra tay.
“Uất Lam, tỷ cũng vừa định nói chuyện này cùng muội. Tỷ chuẩn bị một số tiền, muội đem đến cho cha mẹ đi, nhưng tuyệt đối đừng để cho Bộ Nguyên Ngạo biết được là tỷ cho.”
Uất Lam gật mạnh đầu, vừa rồi định nói gì, liền nhìn thấy cháu gái đang cắn móng tay nằm gục ở nơi bục cửa mở to mắt nhìn nàng, nàng mỉm cười với bé và vẫy vẫy tay, bé liền tung tăng chạy đến kéo lấy tay nàng, nói giọng đầy nũng nịu: “Dì ơi, chơi cùng con đi.”
Uất Hồng trừng mắt với bé: “Dì Tư con mới khỏi bệnh, không thể lao lực.”
Uất Lam khẽ lắc đầu với chị, bồng cháu gái lên ôm trước ngực, mỉm cười nói khẽ: “Dì Tư kể chuyện cho con nghe nhé?”
Bé hoan hô liên hồi, hai bé trai nãy giờ vẫn núp ở cửa cũng chạy vào, sợ bị bỏ quên mà nháo nhào lên: “Con cũng muốn nghe, con cũng muốn nghe.”
Uất Lam để các cháu ngồi hết bên cạnh nàng, “Để dì Tư nghĩ xem, nên kể chuyện gì đây?” Nàng hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác được người khác cần đến, được được người khác yêu thương, loại cảm giác này khiến lòng nàng trở nên ấm áp mềm mại.
Không biết vì sao, nhìn em gái vừa mỉm cười vừa kể chuyện cho bọn trẻ, cánh mũi Uất Hồng cay cay, nước mắt lại trào ra thành hàng. Nàng đã từng cho rằng trong các chị em đứa em xinh đẹp và hiều dịu này sẽ là người gả được cho người tốt nhất, là người hạnh phúc nhất.
Đem bọn trẻ đến đùa giỡn trong phòng sưởi ấm, Uất Lam dường như quên đi tất cả phiền não, khi nhìn thấy chị mình mặt mày buồn rầu bước vào như định nói gì lại thôi, nàng ngẩn người, hắn đến rồi sao? Năm ngày rồi, nàng đã biết thoả mãn.
Ở ngoài sảnh, ngồi bên cạnh hắn vẫn là Xu Xu với toàn thân áo trắng, tay của Uất Lam bị cháu gái và cháu trai nắm chặt không chịu buông, nhất thời khiến nàng lúng túng không biết nên hành lễ hay chỉ chào hỏi, chỉ biết cứng đờ người đứng đấy.
Nàng nhìn thấy Xu Xu ngoan ngoãn nhìn hắn, hắn khẽ gật đầu, Xu Xu liền cắn chặt môi, lấy hết dũng khí đứng lên đi về phía nàng, cô bé nhìn vào mắt nàng, thành khẩn nói: “Uất Lam tỷ, việc ngày hôm đó thật xin lỗi tỷ. Muội ….. muội cũng không biết mình bị sao nữa, trong đầu dường như chỉ nghĩ đến một chuyện.”
Một chuyện? Chờ mong hắn đến chăng….
Uất Lam nhìn Xu Xu khẽ lắc đầu, bật cười: “Xu Xu, tỷ tỷ sao lại trách muội được chứ? Tỷ biết muội là do quá đau lòng thôi.”
Cháu gái dường như rất thích Xu Xu xinh đẹp, chủ động đến kéo tay Xu Xu, mời mọc: “Dì ơi, dì ơi…. Dì cùng chơi nhé.”
Bọn trẻ kéo Xu Xu và Uất Lam rời đi.
Trong sảnh chỉ còn hai vợ chồng nhà họ Phù và Bộ Nguyên Ngạo, Bộ Nguyên Ngạo đanh mặt, không hề có ý muốn cùng họ trò chuyện.
Phù Đôn Nghĩa ho khẽ một tiếng, nhìn vợ mình, Uất Hồng khẽ gật đầu cỗ vũ, thế là y ngượng ngập mở miệng: “Nguyên Ngạo ….” Bị Bộ Nguyên Ngạo lạnh lùng lườm một cái, hắn bất đắc dĩ ấp úng sửa lại cách xưng hô, “Bộ Gia …”
Bộ Nguyên Ngạo vẫn không đáp lời.
“Bộ Gia, tôi biết nhà họ Uất chúng tôi nợ ngài rất nhiều.” Phù Đôn Nghĩa cuối cùng cũng nói ra những lời trong lòng, ngược lại ngữ khí rất khẩn thiết và lưu loát hơn. “Ngài trách ai, cũng không nên trách Uất Lam! Khi ấy… khi ấy…” vẫn là nói không nên lời, “Sự việc đó quả thực Uất Lamkhông hề hay biết gì, muội ấy thực sự chuẩn bị cùng ngài bỏ đi. Nhạc mẫu tôi vẫn luôn gạt muội ấy rằng ngài không nhẫn tâm đen theo muội ấy đi chịu khổ, vì vậy một mình rời đi tự lập nghiệp. Muội ấy liền ngây ngốc đợi ngài, khi sức khoẻ tốt thì từng mũi từng mũi kim may áo cưới của mình. Bộ Gia, ngài từng thấy muội ấy bị hàn độc phát tác chưa?” Phù Đôn Nghĩa nói mà nghe khoé mũi mình cay cay.
Sắc mặt Bộ Nguyên Ngạo càng thêm tối đen lạnh lùng, nắm chặt lấy tay vịn của ghế, tuy không nói lời nào, nhưng khóe miệng lại khẽ giật giật.
“Hàn độc của muội ấy phát tác còn ghê gớm hơn của Uất Thanh gấp mấy lần”, Chúng tôi đều không biết một cô bé yếu ớt như vậy sao có thể vượt qua được. Muội ấy đau chết đi được, vậy mà hết lần này đến lần khác chỉ kêu lên tên của ngài.”
Cuối cùng Uất Hồng nói lên trong tiếng nức nở.
“Ban đầu chúng tôi không nhẫn tâm nói cho muội ấy nghe tình hình của ngài, nhưng sau này là do không dám nói với muội ấy, sợ muội ấy sẽ bị đứt mất sợi tơ niệm tưởng sau cùng, sẽ không thể gắng gượng vượt qua được nữa…. ”
“Đủ rồi! Bộ Nguyên Ngạo bực dọc vỗ mạnh vào tay dựa của chiếc ghế. “Ta không muốn nghe. Không phải ta đã hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho nàng và Uất Thanh rồi sao.”
Cuối cùng Uất Hồng không thể tiếp tục nhịn được nữa liền đứng lên, “Nguyên Ngạo! Coi như nể tình sự si tình muội ấy dành cho ngài, xin ngài đừng hành hạ muội ấy nữa được không? Hãy tha cho muội ấy một con đường sống!”
Bộ Nguyên Ngạo không nói lời nào, tha cho nàng một con đường sống? Vậy… hắn phải làm sao đây?
Bọn trẻ tung tăng nhảy nhót cười đùa vui vẻ dưới tán cây mai, rung cho những cánh hoa mai đỏ rơi rớt khắp nơi như những bông tuyết.
Ân Bội Xu nhìn Uất Lam đang mỉm cười cùng bọn trẻ, lưỡng lữ nhíu đôi mày, cắn chặt môi cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng cất lời hỏi: “Tỷ tỷ….”
Uất Lam xoay mặt lại nhìn Xu Xu, nhìn với ánh mắt thương yêu, “Ừm?”
“Tỷ còn thích Nguyên Ngạo ca không?” do dự một lúc, mới đặt ra câu hỏi mà nàng muốn hỏi nhất, “Nguyên Ngạo ca vẫn còn thích tỷ chứ?”
Có đôi khi, quả thức hắn khiến nàng có chút nghi hoặc.
Biết rằng đưa ra câu hỏi như vậy rất ngốc, nhưng mà, trừ Uất lam tỷ ra, nàng đã không còn ai có thể hỏi nữa rồi, không ai có thể nói lên tâm sự vô cùng sâu kín của một cô gái nữa. Rất buồn cười, lại bất lực. Tại sao chứ, tại sao người có quá nhiều quá khứ cùng Nguyên Ngạo ca lại là Uất Lam tỷ? Tại sao, người cùng Nguyên Ngạo ca có chung tương lai lại là nàng?
Uất Lam sững sờ, chậm rãi nắm lấy tay Xu Xu: “Xu Xu, tỷ và Bộ Gia… đã không còn khả năng nữa rồi.”
“Tại sao ạ?”
Uất Lam khẽ lắc đầu, “Xu Xu, bây giờ tỷ vẫn chưa thể đi được, nhưng sớm muộn gì tỷ cũng sẽ rời khỏi. Bộ Gia… Nguyên Ngạo…” Gọi được nên cái tên ấy khiến nàng khẽ cười nhạt, “Thực ra huynh ấy là người rất đáng thương, trên thế gian này, huynh ấy giống như muội, sẽ không còn người thân nào khác nữa. Xu Xu, trong tương lai…” Khoé mũi rất cay, nhưng lại không có giọt nước mắt nào, nàng đã thuộc về cái gọi là quá khứ, trên thế gian này, và Xu Xu lại chính là tương lai của hắn, “Muội không chỉ phải xem huynh ấy như là người yêu, là chồng, càng phải xem huynh ấy như người thân, hai người sẽ hạnh phúc mà. Muội là cô nương lương thiện, xinh đẹp nhất trên đời, huynh ấy cũng sẽ thích muội, thương muội, yêu muội mà, xin muội đừng hoài nghi nữa.”
“Uất Lam tỷ!” Xu Xu nhào vào lòng nàng, “Tỷ tỷ! xin tỷ đừng rời đi! Xin ở mãi bên cạnh muội, dù cho… dù cho có phải chia một phần Nguyên Hạo ca cho tỷ, muội cũng muốn giữ tỷ lại bên cạnh mình.”
Uất Lam bật cười, vuốt ve mái tóc vừa mềm vừa mượt của Xu Xu, “Đồ ngốc, muội đã trưởng thành rồi, không thể cứ mãi nói những lời ngốc nghếch như trẻ con nữa.”
“Tỷ tỷ… sau khi rời đi tỷ định đi đâu?”
Uất Lam nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn trẻ và trận tuyết hoa mai, “Ra ngoài lần này khiến tỷ thấy được một vùng trời đất rộng lớn như vậy… sau khi bệnh của tỷ và Uất Thanh khỏi, tỷ nghĩ…” nàng cũng mỉm cười, “Ở bên cạnh cha mẹ tỷ, sống thật tốt, dựa vào sức lực của bản thân mình, quan hệ tốt cùng những người xung quanh. Khi có một số tiền dư sẽ đi đến nơi cảnh sắc đẹp đẽ du ngoạn, làm một người tự do tự tại!”
Chị gái nàng đứng bên ngoài cửa nhỏ giọng hỏi nha hoàn tình hình của nàng, đoạn vấn đáp lờ mờ đó làm lòng nàng trở nên ấm áp mà mềm mại, nàng lại được ở bên cạnh người thân rồi, đó là một cảm giác rất thật.
Uất Hồng đẩy cửa bước vào, Uất Lam nhìn chị mình mỉm cười. Uất Hồng bước nhanh vài bước đến bên giường dùng tay kẽ sờ trán em gái, “Muội thiệt làm tỷ hết hồn.” Uất Hồng trách yêu. “Vì đi vội cho kịp đường mà mệt đúng không?”
Uất Lam khẽ gật đầu.
Uất Hồng nhìn nàng, trầm lặng một hồi. Uất Lam cúi mắt xuống … có lẽ nàng đã thay đổi rất nhiều chăng?
“Uất Lam, muội vất vả rồi.” Uất Hồng nói được vài câu liền bật khóc, Uất Lam vội vàng nắm lấy tay chị mình, Uất Lam chỉ biết vỗ nhè nhẹ để an ủi chị, những lời nói khác nàng thực sự nói không nên lời. “Hắn… hắn đối với muội rốt cuộc như thế nào?” Uất Hồng lau nước mắt, cảm thấy thắc mắc, nhìn dáng vẻ của em gái mình, tuyệt đối không thể nói là tốt được, nhưng Bộ Nguyên đem con bé cùng ra ngoài, lại còn để muội ấy đến thăm họ hàng, lại dường như không thể nói là không tốt được.
Nàng nên trả lời ra sao đây? Tốt … không tốt? Vẫn chỉ có thể trầm mặc.
Uất Lam khẽ nhíu mày, vừa đến liền ngã bệnh, lời nói quan trọng nhất cũng chưa kịp nói cùng chị mình.
“Đại tỷ, Cha mẹ và Uất Thanh, Uất Tử, họ….” nhà đại tỷ sung túc như thế quả thực là tia hy vọng sau cùng của cha mẹ rồi.
Nước mắt của Uất Hồng lại trào ra, mặt đầy vẻ xấu hổ, “Lam nhi, không phải tỷ tỷ nhẫn tâm. Bộ Nguyên Ngạo đã từng sớm cảnh cáo, tỷ phu của muội có được như ngày hôm nay quả không dễ dàng, bọn tỷ lại có tới ba đứa con, nếu chúng ta đối đầu với hắn, quả thực như trứng chọi đá vậy.”
Uất Lam gật đầu, loại cảm giác chính bản thân còn lo không xong nàng hiểu rõ, tỷ tỷ cũng là một người mẹ, tỷ ấy cũng muốn bảo vệ tốt cho con của mình, hơn nữa, quả thực đại tỷ phu không phải là đối thủ của Bộ Nguyên Ngạo, Bộ Nguyên Ngạo muốn đánh sập sản nghiệp của tỷ phu có lẽ cũng không cần đích thân ra tay.
“Uất Lam, tỷ cũng vừa định nói chuyện này cùng muội. Tỷ chuẩn bị một số tiền, muội đem đến cho cha mẹ đi, nhưng tuyệt đối đừng để cho Bộ Nguyên Ngạo biết được là tỷ cho.”
Uất Lam gật mạnh đầu, vừa rồi định nói gì, liền nhìn thấy cháu gái đang cắn móng tay nằm gục ở nơi bục cửa mở to mắt nhìn nàng, nàng mỉm cười với bé và vẫy vẫy tay, bé liền tung tăng chạy đến kéo lấy tay nàng, nói giọng đầy nũng nịu: “Dì ơi, chơi cùng con đi.”
Uất Hồng trừng mắt với bé: “Dì Tư con mới khỏi bệnh, không thể lao lực.”
Uất Lam khẽ lắc đầu với chị, bồng cháu gái lên ôm trước ngực, mỉm cười nói khẽ: “Dì Tư kể chuyện cho con nghe nhé?”
Bé hoan hô liên hồi, hai bé trai nãy giờ vẫn núp ở cửa cũng chạy vào, sợ bị bỏ quên mà nháo nhào lên: “Con cũng muốn nghe, con cũng muốn nghe.”
Uất Lam để các cháu ngồi hết bên cạnh nàng, “Để dì Tư nghĩ xem, nên kể chuyện gì đây?” Nàng hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác được người khác cần đến, được được người khác yêu thương, loại cảm giác này khiến lòng nàng trở nên ấm áp mềm mại.
Không biết vì sao, nhìn em gái vừa mỉm cười vừa kể chuyện cho bọn trẻ, cánh mũi Uất Hồng cay cay, nước mắt lại trào ra thành hàng. Nàng đã từng cho rằng trong các chị em đứa em xinh đẹp và hiều dịu này sẽ là người gả được cho người tốt nhất, là người hạnh phúc nhất.
Đem bọn trẻ đến đùa giỡn trong phòng sưởi ấm, Uất Lam dường như quên đi tất cả phiền não, khi nhìn thấy chị mình mặt mày buồn rầu bước vào như định nói gì lại thôi, nàng ngẩn người, hắn đến rồi sao? Năm ngày rồi, nàng đã biết thoả mãn.
Ở ngoài sảnh, ngồi bên cạnh hắn vẫn là Xu Xu với toàn thân áo trắng, tay của Uất Lam bị cháu gái và cháu trai nắm chặt không chịu buông, nhất thời khiến nàng lúng túng không biết nên hành lễ hay chỉ chào hỏi, chỉ biết cứng đờ người đứng đấy.
Nàng nhìn thấy Xu Xu ngoan ngoãn nhìn hắn, hắn khẽ gật đầu, Xu Xu liền cắn chặt môi, lấy hết dũng khí đứng lên đi về phía nàng, cô bé nhìn vào mắt nàng, thành khẩn nói: “Uất Lam tỷ, việc ngày hôm đó thật xin lỗi tỷ. Muội ….. muội cũng không biết mình bị sao nữa, trong đầu dường như chỉ nghĩ đến một chuyện.”
Một chuyện? Chờ mong hắn đến chăng….
Uất Lam nhìn Xu Xu khẽ lắc đầu, bật cười: “Xu Xu, tỷ tỷ sao lại trách muội được chứ? Tỷ biết muội là do quá đau lòng thôi.”
Cháu gái dường như rất thích Xu Xu xinh đẹp, chủ động đến kéo tay Xu Xu, mời mọc: “Dì ơi, dì ơi…. Dì cùng chơi nhé.”
Bọn trẻ kéo Xu Xu và Uất Lam rời đi.
Trong sảnh chỉ còn hai vợ chồng nhà họ Phù và Bộ Nguyên Ngạo, Bộ Nguyên Ngạo đanh mặt, không hề có ý muốn cùng họ trò chuyện.
Phù Đôn Nghĩa ho khẽ một tiếng, nhìn vợ mình, Uất Hồng khẽ gật đầu cỗ vũ, thế là y ngượng ngập mở miệng: “Nguyên Ngạo ….” Bị Bộ Nguyên Ngạo lạnh lùng lườm một cái, hắn bất đắc dĩ ấp úng sửa lại cách xưng hô, “Bộ Gia …”
Bộ Nguyên Ngạo vẫn không đáp lời.
“Bộ Gia, tôi biết nhà họ Uất chúng tôi nợ ngài rất nhiều.” Phù Đôn Nghĩa cuối cùng cũng nói ra những lời trong lòng, ngược lại ngữ khí rất khẩn thiết và lưu loát hơn. “Ngài trách ai, cũng không nên trách Uất Lam! Khi ấy… khi ấy…” vẫn là nói không nên lời, “Sự việc đó quả thực Uất Lamkhông hề hay biết gì, muội ấy thực sự chuẩn bị cùng ngài bỏ đi. Nhạc mẫu tôi vẫn luôn gạt muội ấy rằng ngài không nhẫn tâm đen theo muội ấy đi chịu khổ, vì vậy một mình rời đi tự lập nghiệp. Muội ấy liền ngây ngốc đợi ngài, khi sức khoẻ tốt thì từng mũi từng mũi kim may áo cưới của mình. Bộ Gia, ngài từng thấy muội ấy bị hàn độc phát tác chưa?” Phù Đôn Nghĩa nói mà nghe khoé mũi mình cay cay.
Sắc mặt Bộ Nguyên Ngạo càng thêm tối đen lạnh lùng, nắm chặt lấy tay vịn của ghế, tuy không nói lời nào, nhưng khóe miệng lại khẽ giật giật.
“Hàn độc của muội ấy phát tác còn ghê gớm hơn của Uất Thanh gấp mấy lần”, Chúng tôi đều không biết một cô bé yếu ớt như vậy sao có thể vượt qua được. Muội ấy đau chết đi được, vậy mà hết lần này đến lần khác chỉ kêu lên tên của ngài.”
Cuối cùng Uất Hồng nói lên trong tiếng nức nở.
“Ban đầu chúng tôi không nhẫn tâm nói cho muội ấy nghe tình hình của ngài, nhưng sau này là do không dám nói với muội ấy, sợ muội ấy sẽ bị đứt mất sợi tơ niệm tưởng sau cùng, sẽ không thể gắng gượng vượt qua được nữa…. ”
“Đủ rồi! Bộ Nguyên Ngạo bực dọc vỗ mạnh vào tay dựa của chiếc ghế. “Ta không muốn nghe. Không phải ta đã hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho nàng và Uất Thanh rồi sao.”
Cuối cùng Uất Hồng không thể tiếp tục nhịn được nữa liền đứng lên, “Nguyên Ngạo! Coi như nể tình sự si tình muội ấy dành cho ngài, xin ngài đừng hành hạ muội ấy nữa được không? Hãy tha cho muội ấy một con đường sống!”
Bộ Nguyên Ngạo không nói lời nào, tha cho nàng một con đường sống? Vậy… hắn phải làm sao đây?
Bọn trẻ tung tăng nhảy nhót cười đùa vui vẻ dưới tán cây mai, rung cho những cánh hoa mai đỏ rơi rớt khắp nơi như những bông tuyết.
Ân Bội Xu nhìn Uất Lam đang mỉm cười cùng bọn trẻ, lưỡng lữ nhíu đôi mày, cắn chặt môi cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng cất lời hỏi: “Tỷ tỷ….”
Uất Lam xoay mặt lại nhìn Xu Xu, nhìn với ánh mắt thương yêu, “Ừm?”
“Tỷ còn thích Nguyên Ngạo ca không?” do dự một lúc, mới đặt ra câu hỏi mà nàng muốn hỏi nhất, “Nguyên Ngạo ca vẫn còn thích tỷ chứ?”
Có đôi khi, quả thức hắn khiến nàng có chút nghi hoặc.
Biết rằng đưa ra câu hỏi như vậy rất ngốc, nhưng mà, trừ Uất lam tỷ ra, nàng đã không còn ai có thể hỏi nữa rồi, không ai có thể nói lên tâm sự vô cùng sâu kín của một cô gái nữa. Rất buồn cười, lại bất lực. Tại sao chứ, tại sao người có quá nhiều quá khứ cùng Nguyên Ngạo ca lại là Uất Lam tỷ? Tại sao, người cùng Nguyên Ngạo ca có chung tương lai lại là nàng?
Uất Lam sững sờ, chậm rãi nắm lấy tay Xu Xu: “Xu Xu, tỷ và Bộ Gia… đã không còn khả năng nữa rồi.”
“Tại sao ạ?”
Uất Lam khẽ lắc đầu, “Xu Xu, bây giờ tỷ vẫn chưa thể đi được, nhưng sớm muộn gì tỷ cũng sẽ rời khỏi. Bộ Gia… Nguyên Ngạo…” Gọi được nên cái tên ấy khiến nàng khẽ cười nhạt, “Thực ra huynh ấy là người rất đáng thương, trên thế gian này, huynh ấy giống như muội, sẽ không còn người thân nào khác nữa. Xu Xu, trong tương lai…” Khoé mũi rất cay, nhưng lại không có giọt nước mắt nào, nàng đã thuộc về cái gọi là quá khứ, trên thế gian này, và Xu Xu lại chính là tương lai của hắn, “Muội không chỉ phải xem huynh ấy như là người yêu, là chồng, càng phải xem huynh ấy như người thân, hai người sẽ hạnh phúc mà. Muội là cô nương lương thiện, xinh đẹp nhất trên đời, huynh ấy cũng sẽ thích muội, thương muội, yêu muội mà, xin muội đừng hoài nghi nữa.”
“Uất Lam tỷ!” Xu Xu nhào vào lòng nàng, “Tỷ tỷ! xin tỷ đừng rời đi! Xin ở mãi bên cạnh muội, dù cho… dù cho có phải chia một phần Nguyên Hạo ca cho tỷ, muội cũng muốn giữ tỷ lại bên cạnh mình.”
Uất Lam bật cười, vuốt ve mái tóc vừa mềm vừa mượt của Xu Xu, “Đồ ngốc, muội đã trưởng thành rồi, không thể cứ mãi nói những lời ngốc nghếch như trẻ con nữa.”
“Tỷ tỷ… sau khi rời đi tỷ định đi đâu?”
Uất Lam nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn trẻ và trận tuyết hoa mai, “Ra ngoài lần này khiến tỷ thấy được một vùng trời đất rộng lớn như vậy… sau khi bệnh của tỷ và Uất Thanh khỏi, tỷ nghĩ…” nàng cũng mỉm cười, “Ở bên cạnh cha mẹ tỷ, sống thật tốt, dựa vào sức lực của bản thân mình, quan hệ tốt cùng những người xung quanh. Khi có một số tiền dư sẽ đi đến nơi cảnh sắc đẹp đẽ du ngoạn, làm một người tự do tự tại!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook