Yêu Hận Vô Tận
-
Chương 17
Vì không muốn chạm mặt bất cứ ai nên mỗi sáng Uất Lam đều cố gắng dậy thật sớm để làm việc, tránh cho gặp phải những người mà nàng không muốn gặp.
Cho dù nàng đã cố gắng dậy từ rất sớm, thế nhưng khi nàng lau xong con đường bằng đá kia, thì trời cũng đã sáng rõ.
Uất Lam bỏ khăn lau vào trong thùng nước, xách lên đi đổ, thả lỏng tâm tình. Buổi sáng của nàng - đã yên ổn trôi qua.
“Uất Lam tỷ tỷ! Là Uất Lam tỷ tỷ sao?” Một giọng nói ngọt ngào bất ngờ vang lên từ cửa viện.
Nàng cứng người lại, không muốn chạm mặt, nhưng cuối cùng vẫn phải gặp.
Ân Bội Xu bước nhanh tới, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt vừa ngây thơ, vừa đáng yêu. Xác định đúng là Uất Lam rồi, Ân Bội Xu bước nhanh đến đỡ lấy thùng gỗ trong tay nàng.
“Tỷ tỷ bỏ xuống, nhanh bỏ xuống đi, thân thể của tỷ làm sao có thể chạm vào nước lạnh?” Cô bé vội vàng hét lên, tay chân vung vẩy.
Uất Lam vội vàng đứng né sang một bên, sợ nước sánh ra sẽ làm dơ bộ đồ đẹp đẽ của cô bé. Nàng bèn đem thùng nước đặt cách xa khỏi cô bé.
“Uất Lam tỷ tỷ….” Ân Bội Xu òa khóc: “Sao tỷ lại thành ra thế này? Mái tóc dài xinh đẹp của tỷ đâu rồi? Tỷ…”
Uất Lam âu yếm nhìn cô bé, cô bé này đã mười bốn rồi, thế mà vẫn còn như một đứa trẻ con, ngây thơ và tốt bụng. Nàng đưa tay tính vuốt sợi ren lụa trên tóc cô bé, nhưng bỗng xấu hổ rụt lại, nàng sợ mình sẽ làm dơ mất mái tóc thơm ngát của cô bé mất.
“Uất Lam tỷ tỷ, Uất Lam tỷ tỷ.” Cô bé mặc kệ mọi người đang nhìn, ôm chầm lấy Uất Lam: “Mấy năm nay muội nhớ tỷ muốn chết, nhưng mà cha không cho muội đến thăm tỷ, cha nói bệnh tỷ rất nặng, cần được tĩnh dưỡng, không nên làm phiền tỷ, sao bây giờ tỷ lại ở đây? Sao lại làm việc này…”
Uất Lam nở nụ cười nhẹ, cô bé này đã mười bốn tuổi rồi, cũng sắp phải kết hôn, nhưng mà tính tình vẫn còn con nít như thế, mỗi khi có chuyện không vui, đều ôm lấy người khác để làm nũng. Không hiểu vì sao, từ nhỏ tới giờ, Xu Xu rất thích nàng, còn thân thiết với nàng hơn là Uất Tử. Nàng cũng rất thích cô bé, lúc nào cũng xem cô bé như là một người em gái đáng yêu.
Uất Lam đẩy Ân Bội Xu ra, nắm lấy vai nàng, nói: “Để tỷ tỷ ngắm muội xem nào, chà, đã thành một cô gái xinh đẹp thế này rồi.”
Cô bé đã trưởng thành hơn rất nhiều, trở thành một cô gái xinh đẹp. Đôi mắt cô bé… trong suốt như vậy, như một giọt nước trong veo tinh khiết, ánh mắt cô bé vô cùng lương thiện.Giống như ánh mắt của cô bé, tấm lòng cô bé chắc cũng lương thiện như thế, không chút tạp niệm. Uất Lam nhìn kỹ cô bé, có chút quen thuộc, à, ngày xưa ánh mắt của nàng cũng từng trong veo như thế, vô tư như thế.
Bây giờ…tất cả đều đã không còn.
Ân Bội Xu lúc này cũng đã nhìn kỹ nàng, bước lên, lay nàng hỏi: ‘Tỷ tỷ mau nói cho muội biết, đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại thế này?”
Uất Lam nở nụ cười: “Cô bé ngốc, không cần lo lắng cho tỷ.”
Xu Xu không những vẫn xinh đẹp như thế, mà còn rất chân thành, quan tâm đến nàng, làm cho nàng không thể hời hợt, lạnh nhạt với cô bé. Cuối cũng Uất Lam vẫn vươn tay vuốt tóc Ân Bội Xu, mái tóc dài này, dài và đẹp quá.
“Nhà họ Uất có việc cầu xin Bộ Gia, nên tỷ mới tới đây.”
“Bộ Gia?” Đôi mắt Ân Bội Xu lóe lên, hai tròng mắt trong suốt, vụt sáng trên hàng mi đen dày: “Nguyên Ngạo ca ca sao tỷ?”
Trái tim của nàng, không hề báo trước, mà co rút từng cơn, như đau tới tận lục phủ ngũ tạng. Mặt của nàng trắng bệch, bàn tay nắm chặt, đau quá!
“Tỷ tỷ! Có chuyện gì cần huynh ấy giúp mà phải tỷ lại phải đi làm những việc như thế này?” Ân Bội Xu chu miệng hỏi, rất đáng yêu, ngay cả người đang tức giận, nhìn thấy cô bé như vậy, chắc cũng phải phì cười.
Uất Lam cười cười, lắc đầu.
“Tỷ nói đi, nói đi mà! Có thể muội giúp được tỷ thì sao!” Ân Bội Xu ngây thơ, hăng hái nói.
“Bệnh của Uất Thanh và tỷ đều cần phải dùng đến máu của Bộ Gia để chữa trị.” Không biết vì sao, trước mặt Ân Bội Xu, nàng nói ra hai từ ‘Bộ Gia’ này, trong lòng lại cảm thấy đau đớn và chua xót vô cùng.
Nàng chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ. Nhìn cô bé xinh đẹp lương thiện trước mặt, nàng nghĩ chắc hẳn Ân đại thúc và Bộ Nguyên Ngạo chắc chắn chưa nói cho cô bé biết chuyện món nợ máu tàn nhẫn kia. Những thứ cô bé có thể nghe, có thể thấy tất cả đêu là một cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc.
“Uất Lam tỷ tỷ…” Ân Bội Xu bỗng nhiên bẽn lẽn nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng xinh đẹp, hồi hộp hỏi nàng: “Tỷ tỷ không trách muội sao?”
Uất Lam nhìn Ân Bội Xu, mỉm cười: “Hả? Tỷ trách muội truyện gì chứ?”
Ân Bội Xu cúi đầu, xoắn xoắn hai bàn tay mềm mại của cô bé vào với nhau, bẽn lẽn nói: “Trách muội.. vì ngày xưa tỷ là người được hứa hôn với Nguyên Ngạo ca ca…”
Uất Lam cười rộ lên, khiến cho tim Ân Bội Xu như giật nảy lên, cô bé ngẩng đầu lên nhìn nàng.
“Xu Xu nhỏ bé của tỷ luôn lo lắng chuyện này sao?” Uất Lam cười, nhưng nụ cười của nàng còn vương theo một chút chua xót, ngấm dần tới tận tim: “Muội thật là ngốc quá, tỷ tỷ bị bệnh thế này…Không thể lập gia đình được đâu. Cô bé ngoan, đừng suy nghĩ mấy chuyện linh tinh này nữa.”
“Uất Lam tỷ!” Cô bé nhào vào trong lòng nàng, ôm lấy nàng.
“Nguyên Ngạo ca ca thối tha! Nguyên Ngạo ca ca tồi tàn! Bởi vì tí bệnh tật thế này mà không cưới tỷ, tỷ tỷ, muội nhất định sẽ thay tỷ mắng huynh ấy!’
Sự vô tâm của cô bé còn khiến nàng đau đớn gấp trăm lần hơn sự cố ý của những kẻ khác, đã như thế, nàng lại không thể kêu đau.”
Uất Lam cười cười.
Trong lúc hai người nói chuyện, thì Lâm bà bà đã sai người đi lấy điểm tâm.
Ân Bội Xu ở trong lòng nàng làm nũng, dụi dụi mấy cái vào ngực nàng, rồi nhăn mày lại, hỏi: “Bà bà kia sao chưa đem cơm đến cho tỷ?”
Uất Lam cười cười, những chuyện cô bé này chưa hiểu, còn rất nhiều. Nhưng mà không hiểu có khi lại tốt, tốt nhất là cả đời cô bé đừng nên biết, đừng nên hiểu.
Tiểu nha hoàn vẫn đứng sau lưng Ân Bội Xu nãy giờ bước lại kéo cô bé tới một góc, nhỏ giọng thầm thì mấy câu, chỉ thấy vẻ mặt Ân Bội Xu hết sức tức giận, chạy thẳng đến cánh cửa mà ra sức gõ cửa, Hương Cầm vừa mới hé ra một cánh cửa, thì cô bé đã đẩy cửa xông vào, làm cho Hương Cầm lảo đảo suýt té.
Mọi kẻ hầu người hạ trong viện đều che miệng cười, chắc là bọn họ cảm thấy tiểu chủ mẫu tương lai này kích động thật đáng yêu.
“….Tại sao lại bắt Uất Lam tỷ tỷ phải làm những việc như thế? Vì sao chỉ cho tỷ ấy có một chút cơm như vậy?”
Cô bé nửa như chất vấn, nửa như làm nũng, tiếng nói ồn ào truyền ra từ phòng ngủ của Bộ Nguyên Ngạo.
Không nghe thấy tiếng trả lời của hắn, bởi vì Ân Bội Xu vẫn không ngừng hét lên.
“…Muội đều biết hết! Huynh không cần giấu giếm muội!”
Một câu này của cô bé, khiến lòng nàng chấn động, cô bé biết hết mọi chuyện rồi sao?”
“Huynh hận Uất bá bá không trả tiền cho huynh, không giúp đỡ huynh, nên huynh mới đối xử với Uất Lam tỷ tỷ như vậy chứ gì! Tuy rằng việc tỷ ấy gả cho huynh không thành, huynh cũng không nên trút cả nỗi tức giận nhà họ Uất của huynh lên người tỷ ấy chứ! Thân thể của tỷ ấy không được khỏe đâu! Nguyên Ngạo thối tha, Nguyên Ngạo xấu xa, đồ bụng dạ hẹp hòi!”
Câu nói cuối cùng của cô bé khiến cho đám người đang làm việc bên ngoài phải bật cười. Trừ Uất Lam.
‘Tất cả’ mà cô bé biết chỉ có như vậy thôi sao?”
Hốc mắt nàng như có gì đó nhoi nhói, nàng khóc sao? Uất Lam hít sâu vào một hơi, buồn cười, nàng khóc cái gì chứ? Vì cuối cùng cũng có người nói giùm nàng mấy câu sao? Hóa ra tất cả những người nàng quen biết không phải tất cả đều là Hình Phán Tuyết, vẫn còn người đối xử thật lòng với nàng.
Những sự thật lòng này … so với sự trêu chọc, sỉ nhục của Hình Phấn Tuyết lại càng làm nàng đau lòng hơn.
Ân Bội Xu lại lao ra ngoài, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt chưa khô.
Nha hoàn vừa mới đem đến bữa sáng cho Bộ Nguyên Ngạo, cô bé đã giành lấy một khay bánh nho nhỏ, vừa đáng yêu, vừa kiên trì, nhét vào trong tay Uất Lam.
“Tỷ tỷ, tỷ ăn đi, về sau mỗi ngày muội đều đến phá huynh ấy, cho đến khi huynh ấy không còn dày vò tỷ nữa mới thôi!”
Bọn nha hoàn đều dùng ánh mắt yêu thích nhìn cô bé.
Chủ nhân vừa đáng yêu, lại lương thiện như thế, có ai lại không thích?
Ngay cả Lâm bà bà luôn khó tính, trên khuôn mặt cũng đã có chút yêu thương âu yếm nhìn cô bé.
Uất Lam cầm lấy khay bánh, nóng quá…..Nàng không nhúc nhích, nóng nữa đi, đau lại càng tốt, bàn tay đau rồi, trái tim nàng sẽ không đau nữa.
“Muội đừng đến phá huynh.” Bộ Nguyên Ngạo từ trong phòng đi ra, trên khuôn mặt lộ vẻ yêu chiều lẫn bất đắc dĩ: “Muội nói gì, huynh chấp nhận hết.”
Uất Lam nắm chặt lấy khay bánh.
“Không cho huynh ăn hiếp Uất Lam tỷ tỷ nữa!” Ân Bội Xu chu miệng, tức tối nói.
Bộ Nguyên Ngạo lạnh lùng liếc Uất Lam một cái: “Huynh không ăn hiếp nàng ta.”
Ân Bội Xu còn đang tính nói tiếp, thì một nha hoàn đã chạy tới, lải nhải ầm lên: “Tiểu thư, Nghi Cầm, hai tiểu tổ tông à! Lão gia đang tìm hai người nãy giờ.”
“Chết rồi!” Ân Bội Xu giống như một đứa trẻ vừa làm việc xấu bị bắt gặp, vội vã cùng với Nghi Cầm và nha hoàn kia hớt hải chạy đi.
Nghi Cầm? Uất Lam nhìn theo bóng dáng của ba người, thì ra- vì vậy nha hoàn bên người của hắn mới có tên là Hương Cầm. Vậy mà nàng từng nghĩ…..
“Cô đừng nên lợi dụng tấm lòng lương thiện của muội ấy nữa.”
Bộ Nguyên Ngạo nhìn nàng, lạnh lùng nói.
Nàng cầm lấy khay bánh mà Xu Xu tốt bụng vừa mới đưa cho nàng, nàng bị hắn lạnh lùng nhìn, một câu nói này hắn nói với nàng, khiến nàng cảm thấy nàng nhận khay bánh này còn khiến nàng xấu hổ hơn, còn khó chấp nhận hơn so với việc bị hắn lăng nhục.
“Ừm!” Nàng đem bánh bao nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, rồi ôm lấy thùng nước bước ra sân.
Bàn tay nàng đau quá, mụn nước bị thùng nước ép cho vỡ ra, cả lòng bàn tay nàng là chất dịch dính dấp.
Nàng thờ ơ nhìn nhìn hai bàn tay mình, đem hai tay nhúng vào trong nước bẩn, cả cõi lòng nàng đau đớn, thế nhưng nàng lại không hề muốn khóc. Thì ra -- cố gắng không cho bản thân đau lòng, không cho bản thân bật khóc là như vậy sao. Nàng cố ý vò thật mạnh chiếc khăn lau, nở nụ cười.
Cho dù nàng đã cố gắng dậy từ rất sớm, thế nhưng khi nàng lau xong con đường bằng đá kia, thì trời cũng đã sáng rõ.
Uất Lam bỏ khăn lau vào trong thùng nước, xách lên đi đổ, thả lỏng tâm tình. Buổi sáng của nàng - đã yên ổn trôi qua.
“Uất Lam tỷ tỷ! Là Uất Lam tỷ tỷ sao?” Một giọng nói ngọt ngào bất ngờ vang lên từ cửa viện.
Nàng cứng người lại, không muốn chạm mặt, nhưng cuối cùng vẫn phải gặp.
Ân Bội Xu bước nhanh tới, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt vừa ngây thơ, vừa đáng yêu. Xác định đúng là Uất Lam rồi, Ân Bội Xu bước nhanh đến đỡ lấy thùng gỗ trong tay nàng.
“Tỷ tỷ bỏ xuống, nhanh bỏ xuống đi, thân thể của tỷ làm sao có thể chạm vào nước lạnh?” Cô bé vội vàng hét lên, tay chân vung vẩy.
Uất Lam vội vàng đứng né sang một bên, sợ nước sánh ra sẽ làm dơ bộ đồ đẹp đẽ của cô bé. Nàng bèn đem thùng nước đặt cách xa khỏi cô bé.
“Uất Lam tỷ tỷ….” Ân Bội Xu òa khóc: “Sao tỷ lại thành ra thế này? Mái tóc dài xinh đẹp của tỷ đâu rồi? Tỷ…”
Uất Lam âu yếm nhìn cô bé, cô bé này đã mười bốn rồi, thế mà vẫn còn như một đứa trẻ con, ngây thơ và tốt bụng. Nàng đưa tay tính vuốt sợi ren lụa trên tóc cô bé, nhưng bỗng xấu hổ rụt lại, nàng sợ mình sẽ làm dơ mất mái tóc thơm ngát của cô bé mất.
“Uất Lam tỷ tỷ, Uất Lam tỷ tỷ.” Cô bé mặc kệ mọi người đang nhìn, ôm chầm lấy Uất Lam: “Mấy năm nay muội nhớ tỷ muốn chết, nhưng mà cha không cho muội đến thăm tỷ, cha nói bệnh tỷ rất nặng, cần được tĩnh dưỡng, không nên làm phiền tỷ, sao bây giờ tỷ lại ở đây? Sao lại làm việc này…”
Uất Lam nở nụ cười nhẹ, cô bé này đã mười bốn tuổi rồi, cũng sắp phải kết hôn, nhưng mà tính tình vẫn còn con nít như thế, mỗi khi có chuyện không vui, đều ôm lấy người khác để làm nũng. Không hiểu vì sao, từ nhỏ tới giờ, Xu Xu rất thích nàng, còn thân thiết với nàng hơn là Uất Tử. Nàng cũng rất thích cô bé, lúc nào cũng xem cô bé như là một người em gái đáng yêu.
Uất Lam đẩy Ân Bội Xu ra, nắm lấy vai nàng, nói: “Để tỷ tỷ ngắm muội xem nào, chà, đã thành một cô gái xinh đẹp thế này rồi.”
Cô bé đã trưởng thành hơn rất nhiều, trở thành một cô gái xinh đẹp. Đôi mắt cô bé… trong suốt như vậy, như một giọt nước trong veo tinh khiết, ánh mắt cô bé vô cùng lương thiện.Giống như ánh mắt của cô bé, tấm lòng cô bé chắc cũng lương thiện như thế, không chút tạp niệm. Uất Lam nhìn kỹ cô bé, có chút quen thuộc, à, ngày xưa ánh mắt của nàng cũng từng trong veo như thế, vô tư như thế.
Bây giờ…tất cả đều đã không còn.
Ân Bội Xu lúc này cũng đã nhìn kỹ nàng, bước lên, lay nàng hỏi: ‘Tỷ tỷ mau nói cho muội biết, đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại thế này?”
Uất Lam nở nụ cười: “Cô bé ngốc, không cần lo lắng cho tỷ.”
Xu Xu không những vẫn xinh đẹp như thế, mà còn rất chân thành, quan tâm đến nàng, làm cho nàng không thể hời hợt, lạnh nhạt với cô bé. Cuối cũng Uất Lam vẫn vươn tay vuốt tóc Ân Bội Xu, mái tóc dài này, dài và đẹp quá.
“Nhà họ Uất có việc cầu xin Bộ Gia, nên tỷ mới tới đây.”
“Bộ Gia?” Đôi mắt Ân Bội Xu lóe lên, hai tròng mắt trong suốt, vụt sáng trên hàng mi đen dày: “Nguyên Ngạo ca ca sao tỷ?”
Trái tim của nàng, không hề báo trước, mà co rút từng cơn, như đau tới tận lục phủ ngũ tạng. Mặt của nàng trắng bệch, bàn tay nắm chặt, đau quá!
“Tỷ tỷ! Có chuyện gì cần huynh ấy giúp mà phải tỷ lại phải đi làm những việc như thế này?” Ân Bội Xu chu miệng hỏi, rất đáng yêu, ngay cả người đang tức giận, nhìn thấy cô bé như vậy, chắc cũng phải phì cười.
Uất Lam cười cười, lắc đầu.
“Tỷ nói đi, nói đi mà! Có thể muội giúp được tỷ thì sao!” Ân Bội Xu ngây thơ, hăng hái nói.
“Bệnh của Uất Thanh và tỷ đều cần phải dùng đến máu của Bộ Gia để chữa trị.” Không biết vì sao, trước mặt Ân Bội Xu, nàng nói ra hai từ ‘Bộ Gia’ này, trong lòng lại cảm thấy đau đớn và chua xót vô cùng.
Nàng chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ. Nhìn cô bé xinh đẹp lương thiện trước mặt, nàng nghĩ chắc hẳn Ân đại thúc và Bộ Nguyên Ngạo chắc chắn chưa nói cho cô bé biết chuyện món nợ máu tàn nhẫn kia. Những thứ cô bé có thể nghe, có thể thấy tất cả đêu là một cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc.
“Uất Lam tỷ tỷ…” Ân Bội Xu bỗng nhiên bẽn lẽn nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng xinh đẹp, hồi hộp hỏi nàng: “Tỷ tỷ không trách muội sao?”
Uất Lam nhìn Ân Bội Xu, mỉm cười: “Hả? Tỷ trách muội truyện gì chứ?”
Ân Bội Xu cúi đầu, xoắn xoắn hai bàn tay mềm mại của cô bé vào với nhau, bẽn lẽn nói: “Trách muội.. vì ngày xưa tỷ là người được hứa hôn với Nguyên Ngạo ca ca…”
Uất Lam cười rộ lên, khiến cho tim Ân Bội Xu như giật nảy lên, cô bé ngẩng đầu lên nhìn nàng.
“Xu Xu nhỏ bé của tỷ luôn lo lắng chuyện này sao?” Uất Lam cười, nhưng nụ cười của nàng còn vương theo một chút chua xót, ngấm dần tới tận tim: “Muội thật là ngốc quá, tỷ tỷ bị bệnh thế này…Không thể lập gia đình được đâu. Cô bé ngoan, đừng suy nghĩ mấy chuyện linh tinh này nữa.”
“Uất Lam tỷ!” Cô bé nhào vào trong lòng nàng, ôm lấy nàng.
“Nguyên Ngạo ca ca thối tha! Nguyên Ngạo ca ca tồi tàn! Bởi vì tí bệnh tật thế này mà không cưới tỷ, tỷ tỷ, muội nhất định sẽ thay tỷ mắng huynh ấy!’
Sự vô tâm của cô bé còn khiến nàng đau đớn gấp trăm lần hơn sự cố ý của những kẻ khác, đã như thế, nàng lại không thể kêu đau.”
Uất Lam cười cười.
Trong lúc hai người nói chuyện, thì Lâm bà bà đã sai người đi lấy điểm tâm.
Ân Bội Xu ở trong lòng nàng làm nũng, dụi dụi mấy cái vào ngực nàng, rồi nhăn mày lại, hỏi: “Bà bà kia sao chưa đem cơm đến cho tỷ?”
Uất Lam cười cười, những chuyện cô bé này chưa hiểu, còn rất nhiều. Nhưng mà không hiểu có khi lại tốt, tốt nhất là cả đời cô bé đừng nên biết, đừng nên hiểu.
Tiểu nha hoàn vẫn đứng sau lưng Ân Bội Xu nãy giờ bước lại kéo cô bé tới một góc, nhỏ giọng thầm thì mấy câu, chỉ thấy vẻ mặt Ân Bội Xu hết sức tức giận, chạy thẳng đến cánh cửa mà ra sức gõ cửa, Hương Cầm vừa mới hé ra một cánh cửa, thì cô bé đã đẩy cửa xông vào, làm cho Hương Cầm lảo đảo suýt té.
Mọi kẻ hầu người hạ trong viện đều che miệng cười, chắc là bọn họ cảm thấy tiểu chủ mẫu tương lai này kích động thật đáng yêu.
“….Tại sao lại bắt Uất Lam tỷ tỷ phải làm những việc như thế? Vì sao chỉ cho tỷ ấy có một chút cơm như vậy?”
Cô bé nửa như chất vấn, nửa như làm nũng, tiếng nói ồn ào truyền ra từ phòng ngủ của Bộ Nguyên Ngạo.
Không nghe thấy tiếng trả lời của hắn, bởi vì Ân Bội Xu vẫn không ngừng hét lên.
“…Muội đều biết hết! Huynh không cần giấu giếm muội!”
Một câu này của cô bé, khiến lòng nàng chấn động, cô bé biết hết mọi chuyện rồi sao?”
“Huynh hận Uất bá bá không trả tiền cho huynh, không giúp đỡ huynh, nên huynh mới đối xử với Uất Lam tỷ tỷ như vậy chứ gì! Tuy rằng việc tỷ ấy gả cho huynh không thành, huynh cũng không nên trút cả nỗi tức giận nhà họ Uất của huynh lên người tỷ ấy chứ! Thân thể của tỷ ấy không được khỏe đâu! Nguyên Ngạo thối tha, Nguyên Ngạo xấu xa, đồ bụng dạ hẹp hòi!”
Câu nói cuối cùng của cô bé khiến cho đám người đang làm việc bên ngoài phải bật cười. Trừ Uất Lam.
‘Tất cả’ mà cô bé biết chỉ có như vậy thôi sao?”
Hốc mắt nàng như có gì đó nhoi nhói, nàng khóc sao? Uất Lam hít sâu vào một hơi, buồn cười, nàng khóc cái gì chứ? Vì cuối cùng cũng có người nói giùm nàng mấy câu sao? Hóa ra tất cả những người nàng quen biết không phải tất cả đều là Hình Phán Tuyết, vẫn còn người đối xử thật lòng với nàng.
Những sự thật lòng này … so với sự trêu chọc, sỉ nhục của Hình Phấn Tuyết lại càng làm nàng đau lòng hơn.
Ân Bội Xu lại lao ra ngoài, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt chưa khô.
Nha hoàn vừa mới đem đến bữa sáng cho Bộ Nguyên Ngạo, cô bé đã giành lấy một khay bánh nho nhỏ, vừa đáng yêu, vừa kiên trì, nhét vào trong tay Uất Lam.
“Tỷ tỷ, tỷ ăn đi, về sau mỗi ngày muội đều đến phá huynh ấy, cho đến khi huynh ấy không còn dày vò tỷ nữa mới thôi!”
Bọn nha hoàn đều dùng ánh mắt yêu thích nhìn cô bé.
Chủ nhân vừa đáng yêu, lại lương thiện như thế, có ai lại không thích?
Ngay cả Lâm bà bà luôn khó tính, trên khuôn mặt cũng đã có chút yêu thương âu yếm nhìn cô bé.
Uất Lam cầm lấy khay bánh, nóng quá…..Nàng không nhúc nhích, nóng nữa đi, đau lại càng tốt, bàn tay đau rồi, trái tim nàng sẽ không đau nữa.
“Muội đừng đến phá huynh.” Bộ Nguyên Ngạo từ trong phòng đi ra, trên khuôn mặt lộ vẻ yêu chiều lẫn bất đắc dĩ: “Muội nói gì, huynh chấp nhận hết.”
Uất Lam nắm chặt lấy khay bánh.
“Không cho huynh ăn hiếp Uất Lam tỷ tỷ nữa!” Ân Bội Xu chu miệng, tức tối nói.
Bộ Nguyên Ngạo lạnh lùng liếc Uất Lam một cái: “Huynh không ăn hiếp nàng ta.”
Ân Bội Xu còn đang tính nói tiếp, thì một nha hoàn đã chạy tới, lải nhải ầm lên: “Tiểu thư, Nghi Cầm, hai tiểu tổ tông à! Lão gia đang tìm hai người nãy giờ.”
“Chết rồi!” Ân Bội Xu giống như một đứa trẻ vừa làm việc xấu bị bắt gặp, vội vã cùng với Nghi Cầm và nha hoàn kia hớt hải chạy đi.
Nghi Cầm? Uất Lam nhìn theo bóng dáng của ba người, thì ra- vì vậy nha hoàn bên người của hắn mới có tên là Hương Cầm. Vậy mà nàng từng nghĩ…..
“Cô đừng nên lợi dụng tấm lòng lương thiện của muội ấy nữa.”
Bộ Nguyên Ngạo nhìn nàng, lạnh lùng nói.
Nàng cầm lấy khay bánh mà Xu Xu tốt bụng vừa mới đưa cho nàng, nàng bị hắn lạnh lùng nhìn, một câu nói này hắn nói với nàng, khiến nàng cảm thấy nàng nhận khay bánh này còn khiến nàng xấu hổ hơn, còn khó chấp nhận hơn so với việc bị hắn lăng nhục.
“Ừm!” Nàng đem bánh bao nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, rồi ôm lấy thùng nước bước ra sân.
Bàn tay nàng đau quá, mụn nước bị thùng nước ép cho vỡ ra, cả lòng bàn tay nàng là chất dịch dính dấp.
Nàng thờ ơ nhìn nhìn hai bàn tay mình, đem hai tay nhúng vào trong nước bẩn, cả cõi lòng nàng đau đớn, thế nhưng nàng lại không hề muốn khóc. Thì ra -- cố gắng không cho bản thân đau lòng, không cho bản thân bật khóc là như vậy sao. Nàng cố ý vò thật mạnh chiếc khăn lau, nở nụ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook