Lòng Sơ Địch lập tức lạnh đi. Ánh mắt, hành động của Ninh Hoắc Đông như một sợi dây thừng trói chặt lấy trái tim của Sơ Địch. Cô biết hắn muốn cô cùng hắn tham dự bữa tiệc chắc chắn là không có ý tốt, nhưng Sơ Địch không dám nghĩ nhiều… Không dám nghĩ hắn lại dùng cách này để sỉ nhục cô.

Sơ Địch theo bản năng đưa tay lên che trước ngực. Ninh Hoắc Đông thấy vậy liền nhíu mày một cái. Hắn không nói gì, lạnh nhạt kéo tay cô xuống.

“Sơ Địch, đừng có quên cô chỉ được phục tùng, chứ không được làm trái lời tôi!”

Sơ Địch ngây ngốc nhìn hắn. Cứ mỗi một khắc trôi đi, trái tim cô lại nứt ra thành những mảnh nhỏ. Sơ Địch hận người đàn ông trước mặt, vô cùng hận. Nhưng cô chỉ có thể lực bất tòng tâm nhìn hắn tìm đủ mọi chiêu trò để ngược đãi mình.

Sơ Địch không tiếp tục phản kháng nữa. Cô mở cửa, dứt khoát xuống xe.

“Ninh thiếu còn không định xuống sao?”.

Sơ Địch nhìn hắn cười nhẹ. Nụ cười trong trẻo ngày nào giờ đã hóa thành thê lương, một màu sắc ảm đạm buồn phủ trêи nụ cười ấy. Rõ ràng là hiệu quả mà Ninh Hoắc Đông muốn, nhưng sao bây giờ khi nhìn thấy nó xuất hiện trêи khóe môi của Sơ Địch hắn lại cảm thấy gai mắt.

Ninh Hoắc Đông thu lại cảm xúc. Hắn bước xuống xe, nắm tay Sơ Địch bước vào bên trong.

Quán bar Hoàng Thiên hôm nay đã được bao trọn toàn bộ để tổ chức tiệc rượu. Sơ Địch không đoán được ra chủ nhân của bữa tiệc là ai, nhưng có thể bao trọn Hoàng Thiên thì cũng có thể chứng minh địa vị của người này không hề tầm thường, Hơn nữa còn mời được Ninh Hoắc Đông đến tham dự.

Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch cùng nhau tiến vào bên trong liền thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Sự xuất hiện của Ninh Hoắc Đông không khiến người khác cảm thấy kỳ lạ, thứ thu hút phải là người con gái bên cạnh hắn. Có người tinh mắt đã nhận ra được thân phận của Sơ Địch, chỉ trong chốc lát bữa tiệc đã vang lên những tiếng xì xào lớn nhỏ.

“Ninh thiếu có cảm thấy vui vẻ không?”

Sơ Địch hất mặt về phía đám người đang nghị luận về Sơ gia, cười hỏi Ninh Hoắc Đông.

Hắn dĩ nhiên là vui vẻ, còn cô thì không thể nào! Sao Sơ Địch không biết họ đang nghị luận về điều gì. Chỉ mới ngày hôm qua, nhà họ Sơ, Sơ thị đã bị xóa sổ khỏi giới thương trường, tất cả đều do một người đàn ông tên Ninh Hoắc Đông này gây nên. Thế nhưng ngày hôm nay, Sơ Địch cô vẫn tay trong tay cùng hắn tham dự tiệc rượu. Trong mắt người ngoài chuyện này chính là một trò đùa, Sơ Địch ở trong trò đùa ấy là một con rối đáng để người ta cười nhạo.

“Hài lòng. Còn Sơ tiểu thư thì sao? Chẳng nhẽ cô không hài lòng ư?”

Ninh Hoắc Đông cũng mỉm cười, nhưng nụ cười không còn mang theo vẻ lạnh lẽo như trước nữa. Chính bản thân hắn không nhận ra, hắn có thể vui vẻ mỉm cười là do Sơ Địch chủ động nói chuyện với hắn.

“Ninh thiếu hài lòng, Sơ Địch tôi làm sao dám không hài lòng!”.

Sơ Địch rất nhanh đã đáp trả Ninh Hoắc Đông. Cô vĩnh viễn không được quên cô của hiện tại là con rối trong tay hắn, vậy nên không được làm cho hắn không vui.

Ninh Hoắc Đông thấy Sơ Địch thức thời, hắn trở nên thoải mái với cô hơn. Hắn đột nhiên xoay người, nâng bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt vào lòng bàn tay to lớn của mình, cứ thế mà đùa nghịch tay của Sơ Địch.

Đôi đồng tử trong vắt của Sơ Địch hiện rõ dáng vẻ hoang mang, nhưng khi Ninh Hoắc Đông nhìn cô, Sơ Địch lại vội vã che giấu dáng vẻ ấy.

Cô ở trước mặt hắn luôn luôn là một người thấp kém nhất, làm gì cũng phải có trước có sau. Chẳng biết từ bao giờ, Sơ Địch đã ép bản thân dần dần hòa mình vào cuộc sống nhún nhường này. Có lẽ là bắt đầu từ tối hôm qua chăng?

“Ninh tổng, anh đến rồi sao lại không vào bên trong?”

Một người đàn ông béo ục ịch chạy rất nhanh đến chỗ của Ninh Hoắc Đông. Vừa nhìn thấy hắn, tên béo kia liền niềm nở cười.

Ninh Hoắc Đông không ngẩng đầu nhìn tên béo, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn của Sơ Địch. Hắn nói.

“Không vội, để một người thích nghi với không khí nơi này đã”.

Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn Sơ Địch, như cười lại như không hỏi cô.

“Đã thích nghi xong chưa?”

Sơ Địch không hiểu ý hắn, lờ mờ đáp.

“Xong rồi.”

“Vậy thì đi thôi.”

Dưới sự dẫn đường của tên béo, Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch rất nhanh đã tiến vào một căn phòng kín. Căn phòng này người không đông, chỉ có duy nhất một người đàn ông tầm tuổi trung niên đang ngồi trêи ghế sofa. Nhưng dường như người này rất sợ Ninh Hoắc Đông, vừa nhìn thấy hắn đến đã vội vã đứng dậy nhường vị trí chính giữa cho hắn.

“Cảm ơn Ninh tổng hôm nay đã nể mặt tôi mà đến tham dự bữa tiệc rượu này”.

Người đàn ông trung niên rót rượu cho Ninh Hoắc Đông, sau đó còn đặc biệt đưa cho Sơ Địch một cốc nước ép hoa quả. Ban nãy, tên béo là đàn em của ông ta đã nói cho ông ta biết Ninh Hoắc Đông dường như rất coi trọng người phụ nữ này, muốn lấy lòng Ninh Hoắc Đông thì phải đối đãi cẩn thận với người phụ nữ ấy.

Sơ Địch còn chưa chạm vào cốc nước ép, Ninh Hoắc Đông đã nói.

“Trần tổng quá lời rồi. Cô ấy có thể uống rượu!”.

Trần Cẩn Minh hơi ngẩn ra nhưng cũng nhanh tay đổi ly nước ép hoa quả thành một ly rượu vang cho Sơ Địch.

“A Địch, còn không đứng dậy mời Trần tổng một ly rượu”.

Nhìn thấy Sơ Địch cầm ly rượu vang trong tay, Ninh Hoắc Đông liền ngả người ra phía sau, chân phải vắt lên chân trái, dáng vẻ nhàn hạ mà hạ lệnh cho cô.

Trần Cẩn Minh nổi tiếng trong thương trường là một tên ham nữ sắc. Nhưng hôm nay ông ta đối với Sơ Địch hành động cẩn thận, tỉ mỉ như vậy có lẽ là đã được tên béo kia nhắc nhở vài điều. Chỉ là Ninh Hoắc Đông cảm thấy không cần thiết, hôm nay hắn đưa Sơ Địch đến đây chính là muốn cô tiếp rượu Trần Cẩn Minh.

Trần Cẩn Minh lại một lần nữa ngẩn ra. Ông ta làm sao dám ngờ đến Ninh Hoắc Đông lại để người phụ nữ của mình đến uống rượu với ông. Hai mắt Trần Cẩn Minh như phát sáng.

Sơ Địch không một chút tình nguyện đứng dậy, cô bước chậm về phía Trần Cẩn Minh, cạn rượu với ông ta.

“A Địch, để bày tỏ lòng thành thiết nghĩ uống rượu giao bôi mới là hợp lý”.

Ninh Hoắc Đông nhìn cô cười cười. Sơ Địch siết chặt ly rượu trong tay, tức giận trợn mắt nhìn về phía hắn.

Trần Cẩn Minh lúc này đã hiểu ý của Ninh Hoắc Đông, ông ta không còn e ngại về thân phận của Sơ Địch. Hơn nữa Trần Cẩn Minh biết gia đình Sơ Địch vừa bị Ninh Hoắc Đông làm cho tan nát, lý nào hắn còn có thể trọng dụng vị tiểu thư nhà họ Sơ.

Trần Cẩn Minh không còn nể nang nữa, thản nhiên kéo Sơ Địch vào lòng mình. Sơ Địch bị hành động của ông ta dọa cho sợ hãi. Cô cố gắng thoát ra không cẩn thận làm rượu vang đổ vào người Trần Cẩn Minh.

“Sơ Địch!”

Trần Cẩn Minh còn chưa nói gì Ninh Hoắc Đông đã lớn tiếng quát tên cô. Lúc này Sơ Địch bị Trần Cẩn Minh đẩy ngã xuống đất. Sắc mặt ông ta trông rất khó coi.

“Ninh tổng, vụ làm ăn này…”

Ninh Hoắc Đông đánh mắt về phía Trần Cẩn Minh, ông ta không hiểu vì sao lại nhất thời sợ hãi mà ngậm miệng lại.

“A Địch, cô làm Trần tổng không vui rồi. Còn không mau đứng dậy tạ lỗi”.

Ánh mắt Ninh Hoắc Đông rất nghiêm khắc. Sơ Địch biết hắn không hề nói đùa. Cô chật vật đứng dậy, váy dạ hội ban nãy bị Ninh Hoắc Đông xé rách một mảng trước ngực, giờ lại bị ngã mà càng trở nên xộc xệch. Sơ Địch biết bản thân lúc này rất khó coi. Nếu không phải trong tay Ninh Hoắc Đông là Sơ Kỳ Nhiên, Sơ Địch sẽ không nghĩ ngợi nhiều mà chạy khỏi đây.

Sơ Địch khui một chai rượu mới, không rót ra ly mà cười khẽ, cô nói với Trần Cẩn Minh.

“Hành động ban nãy của tôi dọa tới Trần tổng rồi. Tôi cạn sạch chai rượu này để tạ lỗi, không biết Trần tổng thấy thế nào?”

Trần Cẩn Minh gật đầu tỏ ý hài lòng. Bởi vì Ninh Hoắc Đông đã có thái độ rõ ràng rằng để Sơ Địch tiếp rượu cho ông ta nên ông ta mới không kiêng dè như vậy. Từ khi biết suy nghĩ của Ninh Hoắc Đông, ánh mắt đầy ɖu͙ƈ vọng của Trần Cẩn Ninh cứ dính chặt trêи người Sơ Địch.

Sơ Địch ngẩng đầu, khó khăn đem số rượu kia nuốt xuống. Chất lỏng chảy vào cổ họng khiến cổ họng Sơ Địch nóng ran, đến khi chui xuống bụng như muốn thiêu đốt dạ dày cô. Sơ Địch chưa uống được một nửa đã không có cách nào có thể uống thêm được nữa. Nhưng lời đã nói ra không thể thu lại. Sơ Địch cắn chặt răng, uống bằng hết chai rượu.

Rất lâu sau, Sơ Địch mới đặt chai rượu trống rỗng xuống mặt bàn. Sắc mặt cô cực kỳ khó coi, hàng lông mày thanh tú cau chặt lại. Dạ dày quặn thắt khiến mồ hôi đổ đầy trêи gương mặt cô. Sơ Đich quả thực không chịu nổi nữa, cô nhìn về phía Ninh Hoắc Đông, dùng ánh mắt cầu cứu hắn.

Ninh Hoắc Đông đương nhiên hiểu ý Sơ Địch, chỉ là hắn không có ý định giúp cô.

“A Địch, cô không tôn trọng Trần tổng, một chai rượu đâu thể xử lý tất cả. Rượu giao bôi ban nãy còn chưa uống xong, A Địch, cô biết bản thân mình nên làm gì rồi đấy!”

Sơ Địch căm hận nhìn hắn. Cô không quan tâm đến Trần Cẩn Minh mà chạy đến chỗ của Ninh Hoắc Đông. Sơ Địch ghé vào tai hắn, hạ giọng, nhún nhường mà cầu xin.

“Ninh Hoắc Đông, xin anh, tôi uống không nổi rồi!”

Một chai rượu mạnh kia như lấy đi nửa sinh mạng của Sơ Địch, nếu hiện tại còn uống thêm rượu, thứ mất đi không chỉ là nửa cái mạng…

Ninh Hoắc Đông một tay cố định gáy của cô, một tay đặt trêи eo của Sơ Địch. Hắn như cười như không, trong đôi đồng tử màu hổ phách u tối nhưng lóe lên một vệt sáng.

“A Địch, cô uống rượu giao bôi với ông ta hoặc là lên giường, dùng thân thể ngọc ngà này để tạ lỗi. Đừng nói tôi không cho cô quyền lựa chọn. Cô xem mà làm đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương