Yêu Giả Vi Vương
-
Chương 1192: Nấu một bình trà
Trong cuộc đời Tiêu Lãng từng có một nữ nhân làm hắn suốt đời khó quên. Nữ nhân này có khuôn mặt họa quốc ương dân, tâm kế kỳ trí nhược yêu. Vô số lần đụng độ, Tiêu Lãng thất bại thê thảm. Trong cuộc sống của Tiêu Lãng thì nữ nhân này sắm vai nhân vật cực kỳ quan trọng, như lệ quỷ dây dưa hắn một thời gian rất dài. Tiêu Lãng từng trăm phương ngàn kế vắt óc giết nữ nhân này, cuối cùng nàng chết, chết trên Tây Lương sơn tại Thiên Châu.
Vân Tử Sam!
Công chúa của Chiến Vương triều, thánh nữ của Diệt Hồn Điện, là Đại Đế Thiên Châu, cuối cùng nàng... Trở thành hữu hộ pháp của Bách Hoa cung, thế lực cường đại nhất thế giới hỗn độn, Tử La Lan!
Nhìn như thật buồn cười nhưng là sự thật, bởi vì Tiêu Lãng chỉ liếc mắt liền nhận ra Vân Tử Sam.
Dù Vân Tử Sam đeo mạng che ngăn cách thần thức tra xét, dù Tiêu Lãng từng khẳng định nàng đã chết, nhưng Vân Tử Sam có biến thành tro thì Tiêu Lãng nhìn một cái sẽ nhận ra nàng, nữ nhân tuyệt thế quấn quýt hắn nửa đời.
Tiêu Lãng không biết tại sao Vân Tử Sam chết rồi lại sống, nhưng nếu có liên quan đến Bách Hoa Tiên Tử thì hắn không thấy lạ lùng bao nhiêu. Bách Hoa Tiên Tử là đệ nhất nhân thế giới hỗn độn, Tiêu Dao Vương mấy lần đối đầu với nàng mà chỉ có thể thua thảm hại. Dính dáng với nữ nhân như vậy xảy ra vài chuyện kỳ lạ cũng dễ hiểu.
Tiêu Lãng bỗng cảm thấy áp lực, áp lực trước giờ chưa từng có, áp lực lớn hơn cả Long Ngạo Chí Cao Thần, Vô Lượng lão nhân. Tiêu Lãng thấy ngộp thở. Nữ nhân này quá đáng sợ, đúng là khắc tinh trong đời Tiêu Lãng, cả đời âm hồn không tán đòi mạng hắn.
May mà lúc này Tiêu Lãng đã xưa không bằng nay, thấy qua nhiều tình hình, cộng với hắn không có gì phải sợ.
Tiêu Lãng thản nhiên nhìn Tử La Lan, nói:
- Công chúa điện hạ, đã lâu không gặp.
Mắt Tử La Lan vẫn chứa ý cười, không có cảm xúc khác lạ. Tử La Lan vươn một ngón tay ra nhẹ lắc lư, thanh âm như chim hót trong núi rừng thẩm thấu qua khăn che mặt:
- Tiêu Lãng, hoặc là bây giờ ngươi chết hoặc là ra ngoài đánh một trận với Vô Lượng lão nhân!
Mạn Đà La tò mò nhìn Tiêu Lãng và Tử La Lan, nhưng không nhiều chuyện, mắt lạnh nhìn hắn. Mạn Đà La có ý rất rõ ràng, Tiêu Lãng dám không nghe lời thì giây tiếp theo sẽ bị Hỗn Độn Kinh chiếu thành bột phấn.
Tiêu Lãng cười, mái tóc trắng không gió tự bay, áo đen bay phần phật.
Tiêu Lãng nhìn xung quanh một vòng, kiêu ngạo nói:
- Dĩ nhiên tại hạ không dám kháng lệnh của cung chủ. Vô Lương, đi, chúng ta đi ra kia chơi! Tử La Lan tiểu thư, xin hãy đun một ly trà, lát nữa ta sẽ mời tiểu thư uống tra. Chắc tiểu thư biết rõ ta thích uống trà gì.
Tử La Lan cười, gật đầu, nói:
- Đi đi, nếu ngươi không về được thì ta sẽ uống một mình.
Tiêu Lãng cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Lãng bay vọt ra ngoài Bách Hoa vực diện, liếc mắt nhìn Vô Lượng lão nhân.
Tiêu Lãng quát to:
- Lão quỷ Vô Lượng kia, lăn ra chịu chết đi! Lần trước không giết ngươi không dám tới nữa? Lần này sẽ khiến ngươi chôn xương tại đây!
Áo Vô Lượng lão nhân phồng lên, hai hàng chân mày trắng như trường kiếm dựng thẳng lên trời.
Vô Lượng lão nhân lao ra, lạnh lùng hú dài:
- Tiêu Lãng, đừng cuồng vọng. Tạp chủng như ngươi không phải muốn giết Chí Cao Thần là giết được! Hôm nay lão phu sẽ khiến ngươi vĩnh viễn nằm tại đây!
Vù vù vù vù vù!
Tính cách của Mạn Đà La khá lạnh lùng, thấy Tiêu Lãng, Vô Lượng lão nhân bay ra ngoài Bách Hoa vực diện thì mặc kệ, xoay người trở về Bách Hoa cung. Mắt Tử La Lan cong thành trăng khuyết, bên trong đầy si mê.
Tử La Lan lắc đầu, cảm thán rằng:
- Quả nhiên không uổng là nam nhân ta thích, vẫn bá khí và bất tuần như vậy.
Hoa Anh Túc thống lĩnh nghe Tử La Lan lầm bầm một mình thì không dám hỏi nhiều. Có thể trở thành hộ pháp đều là hài tử Bách Hoa Tiên Tử yêu thích nhất, không ai dám chỏ mũi vào. Hoa Anh Túc thống lĩnh đành mang theo một đám hộ vệ bay ra ngoài Bách Hoa vực diện. Bọn họ muốn xem đại chiến như vậy, có lẽ sẽ có ích.
Vù vù vù vù vù!
Nhiều Thiên Tôn, đỉnh Thần Tổ cảnh bay ra khỏi vô số thành trì. Bách Hoa vực diện đúng là cường đại, có ít nhất mấy ngàn Thiên Tôn bay ra trong chốc lát.
Trên không gian hỗn độn, bốn phía đều là tinh vực, hoặc là lạnh băng đứng sững, hoặc là xoay tít, hay tỏa ra ánh sáng nóng cháy. Hai bóng người nhanh chóng bay tới, tốc độ tựa như trời long đất lở. Khí thế của hai người cực kỳ khủng bố, làm không gian xung quanh dao động tầng tầng.
Tiêu Lãng bay phía trước nhất, mắt lạnh như băng, tóc bạc bay rối sau lưng. Mặt Tiêu Lãng như đao tước, lạnh băng. Cuộc chiến này liên quan đến sinh tử, mặc kệ kết cuộc ra sao, Tiêu Lãng phải dốc sức ứng ođói.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng đang bay đột nhiên biến mất giữa không trung. Vô Lượng lão nhân theo sau chẳng hề hoảng hốt, lực lượng luân hồi hộ thể, thần thức cường đại quét bốn phía. Khi Vô Lượng lão nhân tra xét không gian bên trái hơi dao động thì khóe môi lạnh lùng cong lên, tùy tay đánh ra một chưởng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng luân hồi rót vào chưởng đó, uy lực làm cho người ta sợ hãi. Chưởng ấn đi qua đâu là không gian tầng tầng tan vỡ, vô số khe hở xuất hiện xé rách bầu trời bên này.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tiêu Lãng mới xuất hiện lập tức bị chưởng ấn đánh trúng, thân thể văng ra ngoài. Nếu không phải lực lượng luân hồi rót vào vòng bảo hộ trước tiên thì e rằng vòng bảo hộ đã vỡ tan, thân thể Tiêu Lãng đã bị nổ chết.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng bị đánh bay ra mấy vạn dặm, năng lượng trên vòng bảo hộ bị tiêu hao hết sạch chỉ còn lại một tầng lực lượng luân hồi mỏng manh.
- Bà nội cha nó!
Thần thức của Tiêu Lãng quét qua, mặt đen như lọ nồi. Bởi vì lực lượng luân hồi của Tiêu Lãng bị một chưởng vỗ mất một phần ba. Nói cách khác, nếu Vô Lượng lão nhân công kích thêm hai chưởng thì sẽ tiêu hao sạch lực lượng luân hồi.
Không còn lực lượng luân hồi là Tiêu Lãng chỉ có nước chết.
- Thực lực thật sự vẫn là cách biệt quá xa.
Trong lòng Tiêu Lãng có chút tuyệt vọng. Tiêu Lãng và Chí Cao Thần chêh lệch như trời với đất về mọi mặt. Dù là tốc độ, công kích, phòng ngự, năng lượng phản ứng, thần thức đều cách biệt mười vạn tám ngàn dặm. Nếu như không có cơ hội tập kích thì bất cứ Chí Cao Thần nào đều có thể dễ dàng đùa chết Tiêu Lãng.
- Chết thì chết, dù chết thì tiểu gia cũng không cho ngươi sống yên!
Mắt Tiêu Lãng lộ tia điên cuồng, nhìn Vô Lượng lão nhân lao nhanh tới. Tiêu Lãng không lùi mà còn tiến nhanh.
- Tiêu Lãng, chết đi!
Khóe môi Vô Lượng lão nhân cong lên nụ cười tàn nhẫn, lại vỗ ra một chưởng. Tuy mỗi lần vỗ một chưởng là Vô Lượng lão nhân sẽ rót vào nhiều lực lượng luân hồi nhưng lão chơi tới bến được. Theo thời gian trôi qua, lực lượng luân hồi trong người Vô Lượng lão nhân sẽ tăng càng nhiều, nhưng Tiêu Lãng theo nổi không?
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng bỗng nhiên biến mất giữa không trung, giây tiếp theo hiện ra cách Vô Lượng lão nhân vài trăm thước. Vô Lượng lão nhân đã sớm tra xét ra không gian dao động, lại vỗ một chưởng.
- Lôi long, oanh giết lão quỷ Vô Lượng cho ta!
Một con lôi long xuất hiện trong người Tiêu Lãng, ở giữa không trung đón gió biến to, hóa thành con lôi long dài vạn thước. Lôi long mang theo uy thế ngút trời bay hướng chưởng ấn to lớn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ánh sáng trắng lấp lánh, tiếng nổ ngập trời. Không gian trung tâm vụ nổ hoàn toàn vặn vẹo, xuất hiện một hố đen to lớn. Lực hút cường đại hút lấy không khí, bụi bặm xung quanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook