Yêu Giả Vi Vương
Chương 1187: Mạn Đà La và Tử La Lan

Bách Hoa cung nằm ở trung tâm Bách Hoa vực diện. Tốc độ của mọi người rất nhanh nhưng bay mất một ngày mới đến bên ngoài Bách Hoa cung.

Xinh đẹp!

Đây là cảm giác đầu tiên của Tiêu Lãng. Nhìn cung điện to lớn trước mặt xây dựa ven hồ như vầng trăng sáng, ngắm tiên hoa nở khắp núi đồi, nhìn mặt đất có khói trắng nhạt, Tiêu Lãng cảm giác mình đến tiên cảnh. Phong cảnh chỗ này không chỉ đẹp mà chủ yếu là không khí cách biệt với nhân thế, cho linh hồn người yên tĩnh lại.

Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc dã say, môi hé mở, mặt ửng hồng, trăm hoa dưới chân ảnh chiếu hai người càng như vua hoa, xinh đẹp nhất đời.

Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng rất vừa lòng biểu tình của Tiêu Lãng, hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc, khẽ ho khan đánh thức ba người.

Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng nói:

- Các ngươi chờ ở đây, ta đi bẩm báo với hai vị hộ pháp xem có cơ hội chờ cung chủ thức tỉnh triệu kiến các ngươi không. Phải xem tâm tình của hai hộ pháp.

Tuy Tiêu Lãng hơi khó chịu nhưng vẫn gật đầu, nói:

- Làm phiền đại nhân.

Thực lực cường đại như Tiêu Lãng mà gọi nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng là đại nhân khiến nàng rất khoái, gật đầu bay hướng cung điện phía trước. Đám hộ vệ quay quanh Tiêu Lãng, thỉnh thoảng liếc hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc, trong mắt khó thể che giấu si mê, ghen ghét.

Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc thì đã quen ánh mắt như vậy, Tiêu Lãng lại thấy khó chịu, khí thế lạnh lùng, mắt như đao quét qua. Đám đỉnh Thần Tổ cảnh này cảm giác linh hồn run rẩy, không dám nhìn lâu, lòng thầm giật mình thực lực của thiếu niên tóc bạc này. Không phải bọn họ chưa thấy qua đại nhân vật nhưng lần đầu tiên gặp ánh mắt khủng bố đến thế.

Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc nhìn nhau, cùng cười, hai tay bắt lấy tay Tiêu Lãng, vẻ mặt hạnh phúc tràn ngập tình yêu.

- Được rồi, buông ra.

Tiêu Lãng nhìn hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc, cười cười, thu lại ánh mắt. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc vội buông tay, dứng ngay ngắn, ánh mắt căng thẳng nhìn nữ nhân từ trên trời bay đến. Bây giờ bọn họ không có chỗ đi, có sống sót được không phải xem Bách Hoa cung có chịu nhận bọn họ.

Tiêu Lãng thầm than không may, bởi vì ánh mắt giao nhau với nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng, thấy đáy mắt đối phương có tiếc nuối.

Quả nhiên!

Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng bay đến, mất kiên nhẫn phất tay nói:

- Tả hộ pháp nói mấy vạn năm nay cung chủ không gặp người ngoài, lần này chắc chắn cũng sẽ không gặp. Ngươi đi về đi.

Hoàn Nhan Nhược Thủy định cầu tình:

- Đại nhân...

Tiêu Lãng giơ tay ngăn Hoàn Nhan Nhược Thủy lại.

Tiêu Lãng cười, chắp tay nói:

- Thỉnh cầu đại nhân lại đưa một câu giúp ta, cứ nói là mấy ngày trước ta trọng thương Vô Lượng lão nhân, ta đến Bách Hoa cung không có ý gì khác, chỉ muốn trở thành môn nhân của Bách Hoa cung, sau này hiệu lực cho cung chủ.

- Vô Lượng lão nhân?

Mắt nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng trợn to. Bách Hoa vực diện không hỏi thế sự nhưng biết Chí Cao Thần.

Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng thấy Tiêu Lãng không có vẻ đang đùa, trầm ngâm một chút, vẫn thấy nghi ngờ hỏi:

- Ngươi khẳng định?

Tiêu Lãng cười nói:

- Chắc bây giờ thân thể Vô Lượng lão nhân còn chưa hồi phục, các ngươi có thể kiểm chứng. Người bên ngoài đều biết chuyện này, các ngươi cứ đi hỏi.

Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng lập tức cung kính nói:

- Được, đại nhân chờ chút, ta lại đi hỏi Tả hộ pháp.

Đừng nói là trọng thương Vô Lượng lão nhân, dù đối đầu với lão mà không chết đã là cường giả, đáng giá bất cứ võ giả nào tôn kính. Trọng thương Chí Cao Thần chứng minh thực lực của Tiêu Lãng đã đến mức Chí Cao Thần.

Võ giả xung quanh đều quỳ một gối xuống. Mới nãy bọn họ nhìn hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc nhiều lần, thực lực như Tiêu Lãng muốn giết bọn họ chắc hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc sẽ không nói gì.

Tiêu Lãng tùy ý vung tay:

- Đứng dậy đi.

Tiêu Lãng không cho là đúng. Thực lực cỡ như Tiêu Lãng hiện giờ nếu so đo với một đám Thần Tổ cảnh nho nhỏ thì quá hẹp hòi.

Vù vù vù vù vù!

Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng lại nhanh chóng bay ra, nhưng lần này có một nữ nhân áo trắng che mặt bay đằng trước nàng. Nữ nhân áo trắng che mặt có khí chất xuất trần, lạnh băng, tựa như núi băng. Tiêu Lãng bay phía trước, nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng ngoan ngoãn theo sau.

Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng khách sáo giới thiệu với nhau:

- Tiêu lãng đại nhân, vị này là Tả hộ pháp của Bách Hoa cung chúng ta, Mạn Đà La đại nhân.

Tiêu Lãng khom người hành lễ:

- Chào Mạn Đà La đại nhân.

Nữ nhân áo trắng che mặt Mạn Đà La ánh mắt không thay đổi, không đáp lễ, lạnh lùng nói:

- Tiêu Lãng, ta biết ngươi! Vừa rồi đã chứng thực ngươi đúng là có trọng thương Vô Lượng lão nhân. Tu luyện chưa đến ba mươi năm, có thể nói ngươi là đệ nhất kỳ tại từ trăm vạn năm nay.

- Ba mươi năm...

Một đám hộ vệ, bao gồm nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng đều trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ toàn là người tu luyện mấy ngàn năm, Tiêu Lãng mới óc ba mươi năm đã đến thực lực Chí Cao Thần? Mạnh như vậy?

Tiêu Lãng nhẹ gật đầu, không nói chuyện. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc cười đến mắt cong cong, tràn ngập kiêu ngạo, kiêu ngạo vì nam nhân bọn họ yêu.

- Nhưng!

Câu tiếp theo của Mạn Đà La khiến hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc biến sắc mặt.

- Gần mấy vạn năm nay cung chủ không tiếp kiến bất cứ người nào, chắc lần này cũng sẽ không gặp ngươi. Bách Hoa cung không cần môn nhân, dù muốn cũng chỉ cần nữ nhân. Cho nên, xin lỗi. Tiêu Lãng, mời ngươi trở về.

Tiêu Lãng biến sắc mặt. Bây giờ Tiêu Lãng không có chỗ đi, chắc không lâu sau Vô Lượng lão nhân, Long Ngạo Chí Cao Thần sẽ truy sát đến. Tuy Tiêu Lãng chỉ có thể sống một năm nhưng có lẽ hắn có thể tăng thực lực lên cao một chút trong khoảng thời gian đó, khi đó sẽ có cơ hội giết Long Ngạo Chí Cao Thần. Bây giờ Tiêu Lãng cần thời gian, cần có chỗ tu luyện.

Tiêu Lãng không chết tâm lại hỏi:

- Thật sự không có chút cơ hội?

Mạn Đà La không nói nữa, cúi người chào, bay xuống dưới, biến mất trong Bách Hoa cung.

Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng tiếc nuối kinh ngạc kêu lên:

- Đại nhân trở về đi, hai vị hộ pháp có thể đại biểu cung chủ, chọc giận bọn họ thì cung chủ sẽ giận.

Tiêu Lãng buồn bã gật đầu, cùng hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc nhìn nhau, miễn cưỡng cười, nắm tay hai người bay đi xa.

Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng mang theo đám hộ vệ tiễn Tiêu Lãng, hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc ra ngoài. Tiêu Lãng nhìn Bách Hoa vực diện to lớn, khẽ thở dài, xoay người bay hướng nam.

Vù vù vù vù vù!

Lúc này, một chiếc Phi Vân bàn từ xa bay nhanh đến bên này. Tiêu Lãng căng cứng cơ mặt, kéo hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc ra sau mình, thần thức cảnh giác tìm kiếm đằng trước.

Nhưng thần thức của Tiêu Lãng bị ngăn cản, hiển nhiên trong Phi Vân bàn có Hạt Huyết Thạch. Phi Vân bàn bay thẳng tới Bách Hoa vực diện, không ngừng lại.

Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng và một đám hộ vệ chưa bay xuống, thấy Phi Vân bàn liền quỳ một gối:

- Cung nghênh Tử La Lan hộ pháp!

Tiêu Lãng thả lỏng cảnh giác. Tiêu Lãng nghĩ đến hai cái tên Tử La Lan, Mạn Đà La, thấy buồn cười. Tên của hai vị hộ pháp thật là lạ.

Vù vù vù vù vù!

Khiến Tiêu Lãng kinh ngạc là Phi Vân bàn ngừng lại, một thanh âm mềm nhẹ phát ra:

- Bọn họ là ai?

Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng vội mấp máy môi truyền âm cho Tử La Lan hộ pháp. Mắt Tiêu Lãng sáng lên, lòng thầm hy vọng, không lẽ có cơ may?

Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng giải thích xong Phi Vân bàn yên lặng, một lát sau để lại một câu rồi bay vào Bách Hoa vực diện:

- Để bọn họ ở lại trong vực diện đi, chờ cung chủ tỉnh lại ta sẽ bẩm báo mới quyết định bọn họ đi hay không.

- A...

Tiêu Lãng và hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc nhìn nhau, mừng rỡ, hạnh phúc đến quá đột ngột. Tuy chỉ có thể ở trong Bách Hoa vực diện nhưng ít nhất Long Ngạo Chí Cao Thần đến sẽ không dám càn rỡ công kích đi?

Tiêu Lãng vội chắp tay, khom người hành lễ:

- Đa tạ Tử La Lan hộ pháp!

Tiêu Lãng thầm nghĩ người của Bách Hoa cung không phải ai cũng là máu lạnh vô tình, Tử La Lan hộ pháp thật tốt bụng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương