Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
-
Chương 40: A đảo
Anh chèn cửa, không để Diệp Hân Đồng đóng lại. Kéo dài gương mặt tuấn tú, tròng mắt tức giận, nhìn gần thấy áp lực đến không thể thở nổi.
Diệp Hân Đồng không thể làm gì, anh ta không muốn sống, cô lại là một cảnh sát tốt, nếu anh ta chết, hoặc bị thương, gia tộc của cô sẽ vì sự thất trách của cô mà hổ thẹn, ba cô chết cũng không thể nhắm mắt.
“Tôi sửa sang một chút sẽ ra.”
Mặc Tử Hiên phút chốc được an ủi, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý, bỏ tay xuống, nhíu mày gật đầu “Nhanh lên một chút.”
Cửa đóng lại, trong mắt Mặc Tử Hiên có một tia giảo hoạt, con mắt lạnh lùng đột nhiên quét qua Vũ Văn Thành cách đó không xa.
Vũ Văn Thành đút tay trong túi, đứng nghiêng nhìn Mặc Tử Hiên, ánh mắt thâm thúy thương hại mang theo cả sự đè nén tức giận.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, sau đó Vũ Văn Thành quay mặt đi, trở lại bữa tiệc.
Mặc Tử Hiên có cảm giác Vũ Văn Thành sẽ là kẻ địch của anh trong tương lai, không thể thích nổi.
Cửa mở, Diệp Hân Đồng đi ra ngoài, cô buộc tóc đuôi ngựa, quần áo trẻ trung là bộ Vũ Văn Thành mua cho, chân cũng đi dép.
Mặc Tử Hiên thấy cô ăn mặc như vậy rất không thoải mái.
“Quần áo tôi mua cho cô so với cái bộ này đẹp hơn nhiều.” Anh nói giọng trách cứ.
Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, cái tên Mặc Tử Hiên này, lúc cần nghỉ thì không nghỉ, đúng là tính khí đại thiếu gia, cô càng thấy ghét. “Tôi không phải bình hoa, không cần phải bọc thành kiệt tác. Có thể đánh là được.”
Diệp Hân Đồng giơ tay nắm chặt quả đấm, nếu Mặc Tử Hiên là một người đàn ông bình thường, cô khẳng định đã đánh cho một trận, đáng tiếc, anh lại là một vương thất tôn quý, một sợi tóc cũng không cho phép người khác làm tổn thương.
“Đi thôi.” Diệp Hân Đồng đóng cửa lại, bước qua anh đi về phía trước.
Diệp Hân Đồng đi tới cầu thang nơi diễn ra buổi tiệc, thấy Vũ Văn Thành bên dưới đang buồn bực uống rượu, trong lòng cô lại có cảm giác thương tiếc.
Cô chưa kịp tỏ thái độ, Vũ Văn Thành đã ra khỏi phòng, anh vì cô mà uống rượu sao?
Diệp Hân Đồng ngây ngốc đứng trên tầng nhìn Vũ Văn Thành, động tác uống rượu của anh cũng thật nam tính, một ly rượu chỉ cần một hơi cạn, thật đẹp trai nam tính, bên cạnh có rất nhiều mỹ nữ muốn đến gần, nhưng mắt anh chẳng hề liếc một cái, bất kể người tới là tiên nữ thoát tục hay quyến rũ như yêu nữ.
Một người đàn ông như thế nói thích cô, lòng cô thấy rất ấm áp, cũng cảm thấy yên tâm, cô và anh đã biết nhau hơn mười năm, một người đàn ông ưu tú con gái chạy theo như vịt nhưng chưa hề thấy anh qua lại với cô nào, chẳng lẽ vì thật sự thích cô?
Diệp Hân Đồng nở một nụ cười ngọt ngào, cô quyết định thử qua lại với Vũ Văn Thành, vẫn còn chưa kịp nói đến yêu.
Diệp Hân Đồng bước về phía Vũ Văn Thành, đột nhiên bị Mặc Tử Hiên kéo tay lùi vào một chỗ.
“Này, anh làm gì thế?” Diệp Hân Đồng phản đối Mặc Tử Hiên kéo tay mình, một bên kéo, một bên giật.
Mặc Tử Hiên tức giận nhìn cô. Sự tức giận này anh cũng không giải thích được.
“Cô ăn mặc như thế này sao có thể đi qua bữa tiệc? Tôi dẫn cô đi đường khác.” Anh tiếp tục lôi cô, bước chân mỗi lúc một nhanh, Diệp Hân Đồng chầm chậm đuổi theo.
Đến bên cạnh biệt thự, nơi này đã để sẵn một chiếc xe con.
Mặc Tử Hiên sải bước lên xe.
Diệp Hân Đồng đứng bên ngoài, liếc mắt nhìn biệt thự, lo lắng nói với Mặc Tử Hiên: “ Tôi cảm thấy vì sự an toàn của anh, có cần phải lên báo cáo với cấp trên không?”
Mặc Tử Hiên cắn răng, mặt lạnh như băng, khởi động xe: “Nếu cô không muốn bảo vệ tôi có thể không cần đi.”
Diệp Hân Đồng không thể làm gì nhíu nhíu mày, con người này quả thật không thể nói cái gì có lý.
Cô nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào.
Mặc Tử Hiên nở một nụ cười ma mãnh không dễ gì phát hiện.
Xe của họ hướng về phía bờ biển.
Diệp Hân Đồng không thể làm gì, anh ta không muốn sống, cô lại là một cảnh sát tốt, nếu anh ta chết, hoặc bị thương, gia tộc của cô sẽ vì sự thất trách của cô mà hổ thẹn, ba cô chết cũng không thể nhắm mắt.
“Tôi sửa sang một chút sẽ ra.”
Mặc Tử Hiên phút chốc được an ủi, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý, bỏ tay xuống, nhíu mày gật đầu “Nhanh lên một chút.”
Cửa đóng lại, trong mắt Mặc Tử Hiên có một tia giảo hoạt, con mắt lạnh lùng đột nhiên quét qua Vũ Văn Thành cách đó không xa.
Vũ Văn Thành đút tay trong túi, đứng nghiêng nhìn Mặc Tử Hiên, ánh mắt thâm thúy thương hại mang theo cả sự đè nén tức giận.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, sau đó Vũ Văn Thành quay mặt đi, trở lại bữa tiệc.
Mặc Tử Hiên có cảm giác Vũ Văn Thành sẽ là kẻ địch của anh trong tương lai, không thể thích nổi.
Cửa mở, Diệp Hân Đồng đi ra ngoài, cô buộc tóc đuôi ngựa, quần áo trẻ trung là bộ Vũ Văn Thành mua cho, chân cũng đi dép.
Mặc Tử Hiên thấy cô ăn mặc như vậy rất không thoải mái.
“Quần áo tôi mua cho cô so với cái bộ này đẹp hơn nhiều.” Anh nói giọng trách cứ.
Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, cái tên Mặc Tử Hiên này, lúc cần nghỉ thì không nghỉ, đúng là tính khí đại thiếu gia, cô càng thấy ghét. “Tôi không phải bình hoa, không cần phải bọc thành kiệt tác. Có thể đánh là được.”
Diệp Hân Đồng giơ tay nắm chặt quả đấm, nếu Mặc Tử Hiên là một người đàn ông bình thường, cô khẳng định đã đánh cho một trận, đáng tiếc, anh lại là một vương thất tôn quý, một sợi tóc cũng không cho phép người khác làm tổn thương.
“Đi thôi.” Diệp Hân Đồng đóng cửa lại, bước qua anh đi về phía trước.
Diệp Hân Đồng đi tới cầu thang nơi diễn ra buổi tiệc, thấy Vũ Văn Thành bên dưới đang buồn bực uống rượu, trong lòng cô lại có cảm giác thương tiếc.
Cô chưa kịp tỏ thái độ, Vũ Văn Thành đã ra khỏi phòng, anh vì cô mà uống rượu sao?
Diệp Hân Đồng ngây ngốc đứng trên tầng nhìn Vũ Văn Thành, động tác uống rượu của anh cũng thật nam tính, một ly rượu chỉ cần một hơi cạn, thật đẹp trai nam tính, bên cạnh có rất nhiều mỹ nữ muốn đến gần, nhưng mắt anh chẳng hề liếc một cái, bất kể người tới là tiên nữ thoát tục hay quyến rũ như yêu nữ.
Một người đàn ông như thế nói thích cô, lòng cô thấy rất ấm áp, cũng cảm thấy yên tâm, cô và anh đã biết nhau hơn mười năm, một người đàn ông ưu tú con gái chạy theo như vịt nhưng chưa hề thấy anh qua lại với cô nào, chẳng lẽ vì thật sự thích cô?
Diệp Hân Đồng nở một nụ cười ngọt ngào, cô quyết định thử qua lại với Vũ Văn Thành, vẫn còn chưa kịp nói đến yêu.
Diệp Hân Đồng bước về phía Vũ Văn Thành, đột nhiên bị Mặc Tử Hiên kéo tay lùi vào một chỗ.
“Này, anh làm gì thế?” Diệp Hân Đồng phản đối Mặc Tử Hiên kéo tay mình, một bên kéo, một bên giật.
Mặc Tử Hiên tức giận nhìn cô. Sự tức giận này anh cũng không giải thích được.
“Cô ăn mặc như thế này sao có thể đi qua bữa tiệc? Tôi dẫn cô đi đường khác.” Anh tiếp tục lôi cô, bước chân mỗi lúc một nhanh, Diệp Hân Đồng chầm chậm đuổi theo.
Đến bên cạnh biệt thự, nơi này đã để sẵn một chiếc xe con.
Mặc Tử Hiên sải bước lên xe.
Diệp Hân Đồng đứng bên ngoài, liếc mắt nhìn biệt thự, lo lắng nói với Mặc Tử Hiên: “ Tôi cảm thấy vì sự an toàn của anh, có cần phải lên báo cáo với cấp trên không?”
Mặc Tử Hiên cắn răng, mặt lạnh như băng, khởi động xe: “Nếu cô không muốn bảo vệ tôi có thể không cần đi.”
Diệp Hân Đồng không thể làm gì nhíu nhíu mày, con người này quả thật không thể nói cái gì có lý.
Cô nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào.
Mặc Tử Hiên nở một nụ cười ma mãnh không dễ gì phát hiện.
Xe của họ hướng về phía bờ biển.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook