Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
-
Chương 16: Góc tối
Ở thành phố nào cũng có một góc tối, những chỗ này ngợp trong vàng son, khiến người đến sáng sinh chiều chết, ngây ngây ngô ngô như bị cách ly đời sống con người.
Diệp Hân Đồng theo Mặc Tử Hiên tới đây cảm thấy không khí rất kỳ bí, u ám có cảm giác khó thở, trước sân khấu để một cây nến. Lão Kim nói vài câu với một người đàn ông cao gầy, sau đó người kia dẫn đường.
Ánh sáng bên ngoài rực rỡ đối lập với sự u tối bên trong như thể cánh cửa kia là ranh giới giữa thiên đường và địa ngục.
Diệp Hân Đồng hơi sợ hãi, duy trì tư thế cảnh giác tuyệt đối, đề phòng có kẻ đánh lén từ trong bóng tối.
Đột nhiên có một bóng người từ bên trong cánh cửa phía trước đi ra, Diệp Hân Đồng chăm chú nhìn người đàn ông gầy như que củi này, hắn mơ mơ màng màng đi ra, lướt qua bọn họ, lảo đảo loạng choạng, thỉnh thoảng phải bám tay vào tường.
“A”
Diệp Hân Đồng kêu lên, trong lúc cô không để ý, một đôi tay ôm lấy eo cô, nhanh như ma khiến cô không kịp phản ứng.
“Mỹ nữ, đi khiêu vũ với anh.” Người đàn ông kia lắc lắc cái mông, mùi rượu nồng nặc xông ra từ miệng hắn khiến cô buồn nôn, vừa phục hồi tinh thần, cô liền tung cho đối phương một cước, Mặc Tử Hiên cũng thô lỗ đẩy tay hắn ra. Ánh mắt sát khí trong bóng tối trở nên lờ đờ càng làm hắn có vẻ bỉ ổi.
“Ao”. Hắn kêu lên rối rít xin lỗi.
Lúc ấy Mặc Tử Hiên mới thả ra, anh ôm bả vai Diệp Hân Đồng như muốn để cô ở trong vòng bảo vệ của mình.
Diệp Hân Đồng giùng giằng muốn thoát ra.
“Đi theo tôi.” Giọng nói như hương vị rượu nguyên chấttrong bóng tối càng có lực hút trí mạng, mặc dù không phải ra lệnh nhưng cô cũng ngừng giãy giụa, ngoan ngoãn bước theo anh.
Trên hành lang dài, thỉnh thoảng từ trong phòng phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn pha lẫn sung sướng, lat sau, tiếng nhạc Heavy Metal ầm ĩ phát ra, đến cuối hành lang, lão Kim gật đầu với Mặc Tử Hiên một cái.
Mặc Tử Hiên buông tay đang khoác trên vai Diệp Hân Đồng ra, dưới sức gió của điều hòa lại thiếu đi cánh tay này, Diệp Hân Đồng hơi lạnh.
“Cô đứng ở cửa này, đừng đi đâu cả, nếu có chuyện gì không ứng phó được thì gõ cửa.” Anh dặn dò Diệp Hân Đồng.
Cô ưỡn ngực “Yên tâm, có tôi bảo vệ”
Mặc Tử Hiên bộc phát nở một nụ cười, xoay người vào trong phòng, ánh mắt phút chốc trở lạnh như băng.
Lão Kim ở phía sau đóng cửa lại.
Trong phòng là một người đàn ông mặc bộ vest màu vàng nhạt ra dáng ông chủ đang ngồi trên ghế salon, trước mặt để một bản hợp đồng, bên cạnh là các loại rượu.
Nhìn thấy Mặc Tử Hiên, hắn có vẻ tức giận.
“Mặc Tử Hiên, anh bắt tôi tới đây là có ý gì, tôi sẽ không ký hợp đồng chuyển nhượng cho anh.” Ông ta tức giận đứng lên.
Mặc Tử Hiên đầy tự tin ngồi vào ghế salon đối diện hắn, nở một nụ cười gian ác.
“Tôi nghe nói, anh ở đây đồn đại khắp nơi là tôi không có năng lực quản lý.”
“Những gì tôi nói đều là sự thật, cái công ty này là cha anh và mấy lão già chúng tôi liều mạng thành lập ra, sao có thể để anh một tay che trời.” Người đàn ông chỉ vào mặt Mặc Tử Hiên.
Anh thờ ơ cười lạnh, đưa tay về phía Lão Kim. Lão Kim lấy một bộ hồ sơ từ trong chiếc túi đen đưa cho Mặc Tử Hiên.
“Đây là báo cáo tài chính của ông, cùng các hạng mục ông đã phê duyệt, nếu muốn tôi có thể kiện ông tội tham ô công quỹ, đủ để ông lĩnh án tù trung thân.”
Nhìn thấy tập tài liệu, mặt ông ta tái mét, vẻ tức giận vừa rồi biến mất không còn dấu vết, chân hắn như nhũn ra quỳ rạp xuống trước mặt Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên thản nhiên liếc xuống.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Diệp Hân Đồng theo Mặc Tử Hiên tới đây cảm thấy không khí rất kỳ bí, u ám có cảm giác khó thở, trước sân khấu để một cây nến. Lão Kim nói vài câu với một người đàn ông cao gầy, sau đó người kia dẫn đường.
Ánh sáng bên ngoài rực rỡ đối lập với sự u tối bên trong như thể cánh cửa kia là ranh giới giữa thiên đường và địa ngục.
Diệp Hân Đồng hơi sợ hãi, duy trì tư thế cảnh giác tuyệt đối, đề phòng có kẻ đánh lén từ trong bóng tối.
Đột nhiên có một bóng người từ bên trong cánh cửa phía trước đi ra, Diệp Hân Đồng chăm chú nhìn người đàn ông gầy như que củi này, hắn mơ mơ màng màng đi ra, lướt qua bọn họ, lảo đảo loạng choạng, thỉnh thoảng phải bám tay vào tường.
“A”
Diệp Hân Đồng kêu lên, trong lúc cô không để ý, một đôi tay ôm lấy eo cô, nhanh như ma khiến cô không kịp phản ứng.
“Mỹ nữ, đi khiêu vũ với anh.” Người đàn ông kia lắc lắc cái mông, mùi rượu nồng nặc xông ra từ miệng hắn khiến cô buồn nôn, vừa phục hồi tinh thần, cô liền tung cho đối phương một cước, Mặc Tử Hiên cũng thô lỗ đẩy tay hắn ra. Ánh mắt sát khí trong bóng tối trở nên lờ đờ càng làm hắn có vẻ bỉ ổi.
“Ao”. Hắn kêu lên rối rít xin lỗi.
Lúc ấy Mặc Tử Hiên mới thả ra, anh ôm bả vai Diệp Hân Đồng như muốn để cô ở trong vòng bảo vệ của mình.
Diệp Hân Đồng giùng giằng muốn thoát ra.
“Đi theo tôi.” Giọng nói như hương vị rượu nguyên chấttrong bóng tối càng có lực hút trí mạng, mặc dù không phải ra lệnh nhưng cô cũng ngừng giãy giụa, ngoan ngoãn bước theo anh.
Trên hành lang dài, thỉnh thoảng từ trong phòng phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn pha lẫn sung sướng, lat sau, tiếng nhạc Heavy Metal ầm ĩ phát ra, đến cuối hành lang, lão Kim gật đầu với Mặc Tử Hiên một cái.
Mặc Tử Hiên buông tay đang khoác trên vai Diệp Hân Đồng ra, dưới sức gió của điều hòa lại thiếu đi cánh tay này, Diệp Hân Đồng hơi lạnh.
“Cô đứng ở cửa này, đừng đi đâu cả, nếu có chuyện gì không ứng phó được thì gõ cửa.” Anh dặn dò Diệp Hân Đồng.
Cô ưỡn ngực “Yên tâm, có tôi bảo vệ”
Mặc Tử Hiên bộc phát nở một nụ cười, xoay người vào trong phòng, ánh mắt phút chốc trở lạnh như băng.
Lão Kim ở phía sau đóng cửa lại.
Trong phòng là một người đàn ông mặc bộ vest màu vàng nhạt ra dáng ông chủ đang ngồi trên ghế salon, trước mặt để một bản hợp đồng, bên cạnh là các loại rượu.
Nhìn thấy Mặc Tử Hiên, hắn có vẻ tức giận.
“Mặc Tử Hiên, anh bắt tôi tới đây là có ý gì, tôi sẽ không ký hợp đồng chuyển nhượng cho anh.” Ông ta tức giận đứng lên.
Mặc Tử Hiên đầy tự tin ngồi vào ghế salon đối diện hắn, nở một nụ cười gian ác.
“Tôi nghe nói, anh ở đây đồn đại khắp nơi là tôi không có năng lực quản lý.”
“Những gì tôi nói đều là sự thật, cái công ty này là cha anh và mấy lão già chúng tôi liều mạng thành lập ra, sao có thể để anh một tay che trời.” Người đàn ông chỉ vào mặt Mặc Tử Hiên.
Anh thờ ơ cười lạnh, đưa tay về phía Lão Kim. Lão Kim lấy một bộ hồ sơ từ trong chiếc túi đen đưa cho Mặc Tử Hiên.
“Đây là báo cáo tài chính của ông, cùng các hạng mục ông đã phê duyệt, nếu muốn tôi có thể kiện ông tội tham ô công quỹ, đủ để ông lĩnh án tù trung thân.”
Nhìn thấy tập tài liệu, mặt ông ta tái mét, vẻ tức giận vừa rồi biến mất không còn dấu vết, chân hắn như nhũn ra quỳ rạp xuống trước mặt Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên thản nhiên liếc xuống.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook