Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
-
Chương 14: Tôi sẽ bảo vệ cô
“Vũ Văn Thành, anh làm sao vậy?”
“Tôi làm sao? Cô thật là đần, sao mới ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ đã thương tích đầy mình như vậy.” Anh quát lên với cô.
Mẹ nó, cô cũng biết anh ta chẳng tốt lành gì, chẳng qua là chạy đến châm chọc cô.
Diệp Hân Đồng trừng mắt với anh rồi quay đi, không nói nửa lời.
Vũ Văn Thành cũngphiền não xoay mặt nhưng rất nhanh lại quay lại, đứng sững tại chỗ chăm chú nhìn bóng dáng quật cường của cô đạng chạy xa dần.
Diệp Hân Đồng một mực đứng chờ Mặc Tử Hiên dưới lầu, cũng cảnh giác người qua lại.
“Ding”. Giờ tan tầm, từng nhóm từng nhóm người ra khỏi thang máy.
“Mấy đề nghị của Mặc tổng anh thấy thế nào?”
“Hiện tại cổ phiếu của Mặc Tường giá cao như vậy, 70% trong tay Mặc tổng không ai mua được, các cổ đông khác cũng chỉ giương mắt nhìn.”
“Anh nói xem liệu có xảy ra một cuộc đại cách mạng không?”
“Chẳng biết được, nhìn ý tứ của Mặc tổng, anh ta quá trẻ để đảm nhiệm, không hề đơn giản, mấy lão hồ ly kia nghe xong còn sửng sốt, cuối cùng đành để anh ta dắt mũi.”
“Lợi hại.”
Diệp Hân Đồng nghe nhân viên xì xào ầm ĩ, mọi người đi bớt Mặc Tử Hiên và Lão Kim cũng đi xuống.
Hai người cười cười nói nói, ngay cả mặt Lão Kim thường ngày không biểu hiện gì cũng đang nở một nụ cười.
Mặc Tử Hiên nhìn thấy Diệp Hân Đồng vượt qua mấy nước, một tay ôm bả vai bị cô hất ra.
“Anh làm gì thế? Đây là công ty.”
Anh lại vô liêm sỉ đặt tay lên. Diệp Hân Đồng nhún vai phản kháng, nhưng tay anh không hề nhúc nhích.
“Đi thôi, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, mời cô ăn cơm.” Ánh mắt ma quái tuyệt đẹp của anh giống hêt lời nói khiến cô không thể từ chối.
Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ bị đẩy lên xe.
Chỉ một cái búng tay, xe đã dừng lại trước một tiệm ăn Tây tráng lệ.
Phía trong, màu xanh vàng rực rỡ, gạch men sứ dưới đất phản chiếu ánh đèn rực rỡ, một cây dương cầm trên cao đang phát ra âm nhạc như nước chảy róc rách.
Mặc Tử Hiên chọn một cái bàn gần cửa sổ, anh kéo ghế cho Diệp Hân Đồng, sau đó ngồi phía đối diện. Từ lúc bước vào phòng ăn không thấy bóng dáng lão Kim đâu nữa.
Diệp Hân Đồng nhìn quanh, rất nhiều người ăn cơm, ai cũng mặc trang phục lộng lẫy, đa số là thanh niên nam nữ, chuyện trò vui vẻ không thấy ai đáng khả nghi.
“Lão Kim đâu? Không phải là anh mời cơm sao?” Diệp Hân Đồng hỏi.
“Tôi bảo ông ấy ra ngoài làm vài việc.” Con mắt thâm đen của Mặc Tử Hiên uyển chuyển lưu động, ánh sáng long lánh bất đồng.
Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng lấy một tờ thực đơn bằng bìa cứng giao cho Mặc Tử Hiên. Anh đưa lại cho Diệp Hân Đồng.
Cô lật đại hai trang.
Phần ăn nào cũng đắt, món riêng càng đắt hơn.
“Thịt bò bít tết Ferri.” Cô đưa lại thực đơn cho Mặc Tử Hiên.
“Cũng thế. Thêm một chai rượu đỏ.” Mặc Tử Hiên đưa thực đơn lại cho phục vụ.
Một khúc dương cầm kết thúc, Mặc Tử Hiên đứng lên, mỉm cười vô cùng đẹp trai đi về phía cây đàn. Tươi cười rạng rỡ nói vài câu với mỹ nữ kia, cô ta nhìn về phía Diệp Hân Đồng gật đầu một cái.
Phục vụ bê thịt bò bít tết lên.
“Hôm nay tôi muốn đàn bản Allison tặng cho bạn tôi là Diệp Hân Đồng, cảm ơn cô ấy hôm qua đã chạy một đoạn đường dài tìm người đến cứu tôi.”
Ánh mắt quỷ quái của Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng đang ngơ ngạc, mặt anh thi thoảng tươi như hoa, thi thoảng lại nở nụ cười như gió, tác phong nhanh nhẹ khiến tất cả phụ nữ đều bị động lòng.
Nhiều ánh mắt hâm mộ liếc trộm Diệp Hân Đồng.
Cô chẳng có chút nào mừng rỡ, ngược lại rất lúng túng.
Mặc Tử Hiên định làm gì đây! Anh ta ngồi trước đàn dương cầm, lướt tay trên phím đàn, tạo thành một điệu nhạc êm ái, còn cô thì như ôm cột nhà, nhìn những ánh mắt liếc tới như đứng trên đống lửa.
Đột nhiên, điện thoại của cô đổ chuông.
Diệp Hân Đồng cầm điện thoại đến phòng vệ sinh gần nhất.
Cúi đầu nhìn người gọi đến, là Vũ Văn Thành, cô miễn cưỡng không muốn nghe.
“Có chuyện gì không?” Diệp Hân Đồng hỏi.
Vũ Văn Thành im lặng.
“Nếu không có việc gì tôi cúp điện thoại.”
“Đợi chút, tôi không đổi được cô, bên đó chỉ đích danh muốn cô bảo vệ Mặc Tử Hiên.” Giọng anh hơi thương tâm.
“Chỉ đích danh?” Sao lại có thể chỉ đích danh cô? Cô tưởng là mình ra ngoài đúng lúc đụng phải Lý Đốc Sát.
“Phải, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô.” Anh nói như một lời thề son sắt.
Nghe thấy hai chữ bảo vệ, trái tim cô vô tình đập thình thịch.
“Tôi làm sao? Cô thật là đần, sao mới ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ đã thương tích đầy mình như vậy.” Anh quát lên với cô.
Mẹ nó, cô cũng biết anh ta chẳng tốt lành gì, chẳng qua là chạy đến châm chọc cô.
Diệp Hân Đồng trừng mắt với anh rồi quay đi, không nói nửa lời.
Vũ Văn Thành cũngphiền não xoay mặt nhưng rất nhanh lại quay lại, đứng sững tại chỗ chăm chú nhìn bóng dáng quật cường của cô đạng chạy xa dần.
Diệp Hân Đồng một mực đứng chờ Mặc Tử Hiên dưới lầu, cũng cảnh giác người qua lại.
“Ding”. Giờ tan tầm, từng nhóm từng nhóm người ra khỏi thang máy.
“Mấy đề nghị của Mặc tổng anh thấy thế nào?”
“Hiện tại cổ phiếu của Mặc Tường giá cao như vậy, 70% trong tay Mặc tổng không ai mua được, các cổ đông khác cũng chỉ giương mắt nhìn.”
“Anh nói xem liệu có xảy ra một cuộc đại cách mạng không?”
“Chẳng biết được, nhìn ý tứ của Mặc tổng, anh ta quá trẻ để đảm nhiệm, không hề đơn giản, mấy lão hồ ly kia nghe xong còn sửng sốt, cuối cùng đành để anh ta dắt mũi.”
“Lợi hại.”
Diệp Hân Đồng nghe nhân viên xì xào ầm ĩ, mọi người đi bớt Mặc Tử Hiên và Lão Kim cũng đi xuống.
Hai người cười cười nói nói, ngay cả mặt Lão Kim thường ngày không biểu hiện gì cũng đang nở một nụ cười.
Mặc Tử Hiên nhìn thấy Diệp Hân Đồng vượt qua mấy nước, một tay ôm bả vai bị cô hất ra.
“Anh làm gì thế? Đây là công ty.”
Anh lại vô liêm sỉ đặt tay lên. Diệp Hân Đồng nhún vai phản kháng, nhưng tay anh không hề nhúc nhích.
“Đi thôi, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, mời cô ăn cơm.” Ánh mắt ma quái tuyệt đẹp của anh giống hêt lời nói khiến cô không thể từ chối.
Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ bị đẩy lên xe.
Chỉ một cái búng tay, xe đã dừng lại trước một tiệm ăn Tây tráng lệ.
Phía trong, màu xanh vàng rực rỡ, gạch men sứ dưới đất phản chiếu ánh đèn rực rỡ, một cây dương cầm trên cao đang phát ra âm nhạc như nước chảy róc rách.
Mặc Tử Hiên chọn một cái bàn gần cửa sổ, anh kéo ghế cho Diệp Hân Đồng, sau đó ngồi phía đối diện. Từ lúc bước vào phòng ăn không thấy bóng dáng lão Kim đâu nữa.
Diệp Hân Đồng nhìn quanh, rất nhiều người ăn cơm, ai cũng mặc trang phục lộng lẫy, đa số là thanh niên nam nữ, chuyện trò vui vẻ không thấy ai đáng khả nghi.
“Lão Kim đâu? Không phải là anh mời cơm sao?” Diệp Hân Đồng hỏi.
“Tôi bảo ông ấy ra ngoài làm vài việc.” Con mắt thâm đen của Mặc Tử Hiên uyển chuyển lưu động, ánh sáng long lánh bất đồng.
Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng lấy một tờ thực đơn bằng bìa cứng giao cho Mặc Tử Hiên. Anh đưa lại cho Diệp Hân Đồng.
Cô lật đại hai trang.
Phần ăn nào cũng đắt, món riêng càng đắt hơn.
“Thịt bò bít tết Ferri.” Cô đưa lại thực đơn cho Mặc Tử Hiên.
“Cũng thế. Thêm một chai rượu đỏ.” Mặc Tử Hiên đưa thực đơn lại cho phục vụ.
Một khúc dương cầm kết thúc, Mặc Tử Hiên đứng lên, mỉm cười vô cùng đẹp trai đi về phía cây đàn. Tươi cười rạng rỡ nói vài câu với mỹ nữ kia, cô ta nhìn về phía Diệp Hân Đồng gật đầu một cái.
Phục vụ bê thịt bò bít tết lên.
“Hôm nay tôi muốn đàn bản Allison tặng cho bạn tôi là Diệp Hân Đồng, cảm ơn cô ấy hôm qua đã chạy một đoạn đường dài tìm người đến cứu tôi.”
Ánh mắt quỷ quái của Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng đang ngơ ngạc, mặt anh thi thoảng tươi như hoa, thi thoảng lại nở nụ cười như gió, tác phong nhanh nhẹ khiến tất cả phụ nữ đều bị động lòng.
Nhiều ánh mắt hâm mộ liếc trộm Diệp Hân Đồng.
Cô chẳng có chút nào mừng rỡ, ngược lại rất lúng túng.
Mặc Tử Hiên định làm gì đây! Anh ta ngồi trước đàn dương cầm, lướt tay trên phím đàn, tạo thành một điệu nhạc êm ái, còn cô thì như ôm cột nhà, nhìn những ánh mắt liếc tới như đứng trên đống lửa.
Đột nhiên, điện thoại của cô đổ chuông.
Diệp Hân Đồng cầm điện thoại đến phòng vệ sinh gần nhất.
Cúi đầu nhìn người gọi đến, là Vũ Văn Thành, cô miễn cưỡng không muốn nghe.
“Có chuyện gì không?” Diệp Hân Đồng hỏi.
Vũ Văn Thành im lặng.
“Nếu không có việc gì tôi cúp điện thoại.”
“Đợi chút, tôi không đổi được cô, bên đó chỉ đích danh muốn cô bảo vệ Mặc Tử Hiên.” Giọng anh hơi thương tâm.
“Chỉ đích danh?” Sao lại có thể chỉ đích danh cô? Cô tưởng là mình ra ngoài đúng lúc đụng phải Lý Đốc Sát.
“Phải, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô.” Anh nói như một lời thề son sắt.
Nghe thấy hai chữ bảo vệ, trái tim cô vô tình đập thình thịch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook